Lúc tỉnh lại, chờ đợi tôi là cặp mắt lo lắng của Dương Dương. Tôi chớp mắt, nhìn Dương Dương, trong lòng hơi sáng tỏ.
“Có phải mình…” Tôi không nói hết câu, hóa ra, cho dù trong lòng đã lờ mờ đoán được, tôi vẫn sẽ hoang mang. Ôm lấy tim mình, tôi nghĩ, có lẽ đây là vận mệnh, tranh đấu rất nhiều, trả giá rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không trốn được số kiếp.
Dương Dương không nói gì, chỉ đưa bàn tay ấm áp xoa đầu tôi, cậu lắc đầu, gương mặt vẫn dịu dàng như thường ngày: “A Thảo, đừng lo lắng, sẽ có cách thôi.”
Khi một bác sĩ thiên tài nói với bạn sẽ có cách, chứng tỏ bây giờ người đó không có cách nào. Tôi lắc đầu, thật ra, Dương Dương không biết, có đôi khi, cuộc đời đằng đẵng với tôi mà nói là một ràng buộc. Trên thế giới ngày, người thân yêu thương tôi chỉ có ông ngoại, ông đã mất rồi, mà những người thân còn lại bên cạnh tôi lại ước gì tôi chết sớm.
“Tớ còn bao lâu?” Tôi hỏi. Môi Dương Dương run run, nhưng trước nay cậu không biết nói dối, cho nên sau một lát chần chừ, cậu trả lời.
“Ba tháng.”
Còn ngắn hơn tôi tưởng, nhưng cũng đủ để tôi làm được nhiều việc. Khi còn sống, tôi như bị nhốt trong một tấm lưới, tôi liều mạng xua đuổi những thứ bên ngoài, cuối cùng lại phát hiện mình cô độc. Có đôi khi, nhìn rõ và thông suốt chỉ là chuyện trong nháy mắt.
“A Thảo…” Dương Dương nắm tay tôi, cảm giác ấm áp truyền đến, cậu ấy lại trao tôi dũng khí. Tôi biết.
“Có phải cậu giấu mình điều gì không?” Đúng thế, Dương Dương như vậy khiến cho tôi nghĩ rằng, chưa đến ba tháng tôi đã ra đi rồi.
Bàn tay của Dương Dương cứng đờ, đã bảo mà, chưa bao giờ cậu ấy nói dối tôi, không như tôi, từ lâu đã thành đứa trẻ chăn cừu.
“A Thảo, mắt của cậu…”
Tôi sẽ dần dần không nhìn thấy, dần dần không nghe thấy, giống như mẹ tôi, cuối cùng đau đớn tột cùng, rồi dần dần, ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.
Tôi sẽ biến thành một người vô tri vô giác, sau đó cô độc chết đi.
Quá trình này là ba tháng, nhưng tôi biết, sẽ chẳng ngắn hơn ba năm.
Tôi ngước lên hỏi Dương Dương mắt tôi còn nhìn được bao lâu, Dương Dương bảo nhiều nhất là một tháng. Một tháng, tôi còn một tháng. Vuốt lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út, tôi nghĩ, một tháng, cũng đủ để tôi làm được nhiều chuyện.
Buông tay và lựa chọn, chính là một tháng này.
Dương Dương đưa tôi về nhà, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò rất nhiều điều, tôi đều gật gù đồng ý. Vân Tường không về, bác Trương dè dặt thông báo, lúc này đây, tôi thấy sự thương hại và đồng cảm trên gương mặt bác, tôi cười, chẳng sao cả. Đối với Vân Tường mà nói, vất vả lắm mới gặp được người trong mộng, sao có thể dễ dàng tách rời.
“Cô chủ…” Cặp mắt mờ đục của bác Trương bỗng nhiên nước mắt vòng quanh, bà kéo tay tôi, bàn tay thô ráp chai sạn khiến tôi cảm thấy hơi đau. “Cô chủ, thả tiên sinh, cũng thả chính mình đi.”
Lần đầu tiên bác Trương khuyên tôi, tôi có phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh, tôi bật cười, mấy năm rồi, lần đầu tiên tôi chủ động ôm người phụ nữ đã săn sóc tôi từ lúc nhỏ này.
“Cảm ơn bác, bác Trương.” Cảm ơn bác, đã cho cháu biết trên thế giới này vẫn còn có người khóc vì cháu.
“Cháu sẽ cân nhắc.” Không quả quyết cự tuyệt, mà đáp rằng tôi sẽ cân nhắc. Tôi nghĩ tôi tiến bộ rồi, không còn khăng khăng muốn quấn lấy Vân Tường. Có điều, tôi hiểu chuyện hơn không phải vì không muốn, mà vì không thể.
Khi Vân Tường trở về, khắp người nồng nặc mùi rượu, còn cả mùi nước hoa phụ nữ vừa quen vừa lạ, của Lâm Nhược Ức.
Kỳ quái là tôi vẫn bình tĩnh, tôi đặt quyển sách trên tay xuống, gật đầu chào anh: “Anh về rồi à?”
Hình như anh không ngờ khuya thế rồi tôi còn ở trong thư phòng, anh ngẩn người trong vài giây, nhưng nhanh chóng lên tiếng mỉa mai, “Trễ như vậy rồi, tôi không muốn cãi nhau, cô đi ra ngoài cho tôi.”
Tôi gật đầu, “Em sẽ đi, nhưng đợi em nói xong đã rồi đi.” Tôi đứng dậy, cầm một tờ giấy trên bàn lên.
Đưa mắt nhìn Vân Tường, tôi cười nhẹ, “Em đồng ý ký đơn ly hôn này, nhưng em có một điều kiện.”
Xem ra, đêm nay tôi khiến Vân Tường choáng váng không nhẹ, nhìn gương mặt kinh ngạc không biết phản ứng ra sao của anh, thật sự rất đáng yêu. Nhưng anh lập tức cười, cặp mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi, “Lâm Thảo, cô lại giở trò gì đấy?”
Tôi thở dài, hóa ra tôi đúng là đứa bé chăn cừu, thế nên khi tôi nói thật chẳng ai tin.
“Em nói thật. Em sẽ ly hôn, thậm chí để cho anh và Lâm Nhược Ức đến với nhau. Nhưng phải một tháng sau đã. Vân Tường…” Tôi biết giọng mình đang mang theo sự van nài, “Cho em một tháng được không? Giống như vợ chồng bình thường, cho em một tháng được chứ? Em cam đoan, dùng cả sinh mạng em để cam đoan, em sẽ không quấn quýt lấy anh nữa… không bám riết hai người nữa…”
Có lẽ giọng tôi rất mềm mỏng, có lẽ sự cầu xin của tôi khiến Vân Tường động lòng, anh trầm mặc một lát rồi mới đáp lại: “Cô nói thật?”
Tôi gật đầu, đương nhiên là thật, đóng kịch, yêu sâu, tôi đều mệt mỏi rồi. Nếu đời này tôi không thể có được người mình yêu, vậy buông tay để anh hạnh phúc cũng tốt. Người sắp chết thường nói thật, tôi nghĩ, lời người xưa quả nhiên là đạo lý. Cái chết khiến tôi thông suốt rất nhiều chuyện, những thứ trước đây không có được, giờ thấy chẳng làm sao cả.
Chỉ là luyến tiếc, một tháng, thứ tôi có được cũng chỉ là khoảng thời gian một tháng mà thôi.
“Có phải mình…” Tôi không nói hết câu, hóa ra, cho dù trong lòng đã lờ mờ đoán được, tôi vẫn sẽ hoang mang. Ôm lấy tim mình, tôi nghĩ, có lẽ đây là vận mệnh, tranh đấu rất nhiều, trả giá rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không trốn được số kiếp.
Dương Dương không nói gì, chỉ đưa bàn tay ấm áp xoa đầu tôi, cậu lắc đầu, gương mặt vẫn dịu dàng như thường ngày: “A Thảo, đừng lo lắng, sẽ có cách thôi.”
Khi một bác sĩ thiên tài nói với bạn sẽ có cách, chứng tỏ bây giờ người đó không có cách nào. Tôi lắc đầu, thật ra, Dương Dương không biết, có đôi khi, cuộc đời đằng đẵng với tôi mà nói là một ràng buộc. Trên thế giới ngày, người thân yêu thương tôi chỉ có ông ngoại, ông đã mất rồi, mà những người thân còn lại bên cạnh tôi lại ước gì tôi chết sớm.
“Tớ còn bao lâu?” Tôi hỏi. Môi Dương Dương run run, nhưng trước nay cậu không biết nói dối, cho nên sau một lát chần chừ, cậu trả lời.
“Ba tháng.”
Còn ngắn hơn tôi tưởng, nhưng cũng đủ để tôi làm được nhiều việc. Khi còn sống, tôi như bị nhốt trong một tấm lưới, tôi liều mạng xua đuổi những thứ bên ngoài, cuối cùng lại phát hiện mình cô độc. Có đôi khi, nhìn rõ và thông suốt chỉ là chuyện trong nháy mắt.
“A Thảo…” Dương Dương nắm tay tôi, cảm giác ấm áp truyền đến, cậu ấy lại trao tôi dũng khí. Tôi biết.
“Có phải cậu giấu mình điều gì không?” Đúng thế, Dương Dương như vậy khiến cho tôi nghĩ rằng, chưa đến ba tháng tôi đã ra đi rồi.
Bàn tay của Dương Dương cứng đờ, đã bảo mà, chưa bao giờ cậu ấy nói dối tôi, không như tôi, từ lâu đã thành đứa trẻ chăn cừu.
“A Thảo, mắt của cậu…”
Tôi sẽ dần dần không nhìn thấy, dần dần không nghe thấy, giống như mẹ tôi, cuối cùng đau đớn tột cùng, rồi dần dần, ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.
Tôi sẽ biến thành một người vô tri vô giác, sau đó cô độc chết đi.
Quá trình này là ba tháng, nhưng tôi biết, sẽ chẳng ngắn hơn ba năm.
Tôi ngước lên hỏi Dương Dương mắt tôi còn nhìn được bao lâu, Dương Dương bảo nhiều nhất là một tháng. Một tháng, tôi còn một tháng. Vuốt lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út, tôi nghĩ, một tháng, cũng đủ để tôi làm được nhiều chuyện.
Buông tay và lựa chọn, chính là một tháng này.
Dương Dương đưa tôi về nhà, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò rất nhiều điều, tôi đều gật gù đồng ý. Vân Tường không về, bác Trương dè dặt thông báo, lúc này đây, tôi thấy sự thương hại và đồng cảm trên gương mặt bác, tôi cười, chẳng sao cả. Đối với Vân Tường mà nói, vất vả lắm mới gặp được người trong mộng, sao có thể dễ dàng tách rời.
“Cô chủ…” Cặp mắt mờ đục của bác Trương bỗng nhiên nước mắt vòng quanh, bà kéo tay tôi, bàn tay thô ráp chai sạn khiến tôi cảm thấy hơi đau. “Cô chủ, thả tiên sinh, cũng thả chính mình đi.”
Lần đầu tiên bác Trương khuyên tôi, tôi có phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh, tôi bật cười, mấy năm rồi, lần đầu tiên tôi chủ động ôm người phụ nữ đã săn sóc tôi từ lúc nhỏ này.
“Cảm ơn bác, bác Trương.” Cảm ơn bác, đã cho cháu biết trên thế giới này vẫn còn có người khóc vì cháu.
“Cháu sẽ cân nhắc.” Không quả quyết cự tuyệt, mà đáp rằng tôi sẽ cân nhắc. Tôi nghĩ tôi tiến bộ rồi, không còn khăng khăng muốn quấn lấy Vân Tường. Có điều, tôi hiểu chuyện hơn không phải vì không muốn, mà vì không thể.
Khi Vân Tường trở về, khắp người nồng nặc mùi rượu, còn cả mùi nước hoa phụ nữ vừa quen vừa lạ, của Lâm Nhược Ức.
Kỳ quái là tôi vẫn bình tĩnh, tôi đặt quyển sách trên tay xuống, gật đầu chào anh: “Anh về rồi à?”
Hình như anh không ngờ khuya thế rồi tôi còn ở trong thư phòng, anh ngẩn người trong vài giây, nhưng nhanh chóng lên tiếng mỉa mai, “Trễ như vậy rồi, tôi không muốn cãi nhau, cô đi ra ngoài cho tôi.”
Tôi gật đầu, “Em sẽ đi, nhưng đợi em nói xong đã rồi đi.” Tôi đứng dậy, cầm một tờ giấy trên bàn lên.
Đưa mắt nhìn Vân Tường, tôi cười nhẹ, “Em đồng ý ký đơn ly hôn này, nhưng em có một điều kiện.”
Xem ra, đêm nay tôi khiến Vân Tường choáng váng không nhẹ, nhìn gương mặt kinh ngạc không biết phản ứng ra sao của anh, thật sự rất đáng yêu. Nhưng anh lập tức cười, cặp mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi, “Lâm Thảo, cô lại giở trò gì đấy?”
Tôi thở dài, hóa ra tôi đúng là đứa bé chăn cừu, thế nên khi tôi nói thật chẳng ai tin.
“Em nói thật. Em sẽ ly hôn, thậm chí để cho anh và Lâm Nhược Ức đến với nhau. Nhưng phải một tháng sau đã. Vân Tường…” Tôi biết giọng mình đang mang theo sự van nài, “Cho em một tháng được không? Giống như vợ chồng bình thường, cho em một tháng được chứ? Em cam đoan, dùng cả sinh mạng em để cam đoan, em sẽ không quấn quýt lấy anh nữa… không bám riết hai người nữa…”
Có lẽ giọng tôi rất mềm mỏng, có lẽ sự cầu xin của tôi khiến Vân Tường động lòng, anh trầm mặc một lát rồi mới đáp lại: “Cô nói thật?”
Tôi gật đầu, đương nhiên là thật, đóng kịch, yêu sâu, tôi đều mệt mỏi rồi. Nếu đời này tôi không thể có được người mình yêu, vậy buông tay để anh hạnh phúc cũng tốt. Người sắp chết thường nói thật, tôi nghĩ, lời người xưa quả nhiên là đạo lý. Cái chết khiến tôi thông suốt rất nhiều chuyện, những thứ trước đây không có được, giờ thấy chẳng làm sao cả.
Chỉ là luyến tiếc, một tháng, thứ tôi có được cũng chỉ là khoảng thời gian một tháng mà thôi.