Trời xế chiều Tuấn Kiệt mới tiếc nuối rời khỏi nhà Hứa An Nhiên. Thật may nhờ có cậu ở đây mà căn nhà nhộn nhịp hơn bao giờ hết, riêng cái miệng ba hoa chích chòe đó của Tuấn Kiệt cũng đủ khiến mọi người bật cười khanh khách rồi. Hứa An Nhiên lấy lí do có chuyện riêng cần nói để tiễn Tuấn Kiệt ra tới cổng, nhìn thái độ nghiêm túc của cô Tuấn Kiệt cũng đoán ra thật sự có chuyện quan trọng. Cậu không về ngay mà đứng ở cửa chờ Hứa An Nhiên lên tiếng.
Ánh chiều tà hắt lên gương mặt cô, làm rõ ràng hơn nét nhợt nhạt vì đau ốm, Tuấn Kiệt đau lòng muốn ôm thật chặt Hứa An Nhiên vào lòng, nhưng cậu hiểu, đó là hành vi vượt quá giới hạn.
- Tuấn Kiệt, chị xin lỗi!
Hứa An Nhiên không hề né tránh ánh mắt sửng sốt của Tuấn Kiệt, cô nhìn trực tiếp vào mắt cậu, từ ngữ khí đến ánh mắt đều toát lên sự áy náy tột cùng. Ai nói được nhiều người thích thì sẽ hãnh diện về vẻ đẹp của mình, điều đó chỉ khiến Hứa An Nhiên buồn phiền vì nhẫn tâm từ chối tình cảm của người khác thôi. Có kiểu người rất dễ phải lòng ai đó, cũng có mẫu người rất khó để rung động. Cô biết Tuấn Kiệt thuộc trường hợp sau, mặc dù cậu có rất nhiều cô gái theo đuổi.
- Chị sao thế? Có lỗi gì mà xin?
Tuấn Kiệt bật cười, hơi khó hiểu trước hành động của Hứa An Nhiên.
- Chị biết em có tình cảm với chị. Nhưng việc đó không tốt đâu, chị không thích em, chị chỉ làm em đau lòng thôi. Từ bỏ đi, được không? Chúng ta là chị em thật sự thôi được không?
Ra là vậy. Nói nhiều vào cũng vì muốn đẩy cậu ra xa. Hứa An Nhiên, được lắm, rất biết cách làm người khác đau lòng. Ánh mắt Tuấn Kiệt tối sầm, bờ môi mím lại rất không hài lòng. Nhìn sắc mặt của cậu làm Hứa An Nhiên bất giác nghĩ đến dấu hiệu của một cơn bão dữ dội sắp ập đến. Cô hơi sợ, kín đáo lui một bước.
Sự yên lặng của Tuấn Kiệt khiến Hứa An Nhiên cảm thấy ngạt thở. Trước giờ ai cũng biết cậu là người rất vui vẻ, hòa đồng, miệng mồm lúc nào cũng hoạt động không ngừng nghỉ. Vậy mà... ngay lúc này ngoài việc nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc bén ra Tuấn Kiệt không hề làm gì cả.
Cuối cùng Tuấn Kiệt thở dài não nề, đặt tay lên vai Hứa An Nhiên, khẽ dùng sức.
- Đồ ngốc này, sao chị nghĩ nhiều thế hả? Tôi đã nói chuyện tôi thích chị là vấn đề của tôi, không liên quan đến chị. Cũng không cần cảm thấy áy náy, là do tôi cam tâm tình nguyện!
Nói xong câu ấy Tuấn Kiệt dứt khoát quay người bỏ đi, một giây cũng không muốn nán lại.
Ở phía sau Hứa An Nhiên bất lực nhìn theo bóng dáng cao gầy của cậu thiếu niên, trong lòng muôn phần cảm thấy tội lỗi.
"Tuấn Kiệt, em tốt quá! Chị không xứng đâu."
Dọc cả đường về Tuấn Kiệt ôm một bụng khó chịu mà không thể thoải mái giải tỏa. Hứa An Nhiên, cậu biết cô thích ai, cũng biết vì sao cô kiên quyết cự tuyệt tình cảm của cậu. Nhưng Tuấn Kiệt không có can đảm tiếp tục ở lại nghe cô nói. Vậy đó, cậu hèn nhát đến thế là cùng.Khi đi ngang qua một tiệm bán hoa, Tuấn Kiệt vô tình nhìn thấy gương mặt mình trên cửa kính, chợt cười tự giễu.
"Tuấn Kiệt, mắt mày đỏ rồi. Mày đã hoàn toàn thất bại, thảm hại quá!"
~~~
Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, lá của cây ngân hạnh trong sân rơi rụng dần, chỉ còn lại vài cành cây khẳng khiu. Ở mặt đất là một biển vàng đẹp đẽ, khiến người ta nhìn vào liền cảm thán. Khoảng thời gian này Hứa An Nhiên cứ ru rú trong nhà, hoàn toàn biến thành một "trạch nữ" chính hiệu. Hứa An Di cũng vậy, suốt ngày bám dính lấy chị gái một phút không rời như cái đuôi. Không khí trong nhà nhờ có thêm ba người mà ấm cúng hơn.
Một ngày gió thổi lạnh lẽo đến tận trong lòng, Trịnh Vũ Thiên bất thình lình xuất hiện trước cửa nhà Hứa An Nhiên. Trên người cậu là áo len cao cổ màu xám, kết hợp với chiếc quần dài màu tro, phải công nhận lúc nhìn thấy cậu trái tim của Hứa An Nhiên lập tức đập loạn lên, không theo quy luật nào.
- Sao cậu lại tới đây?
- Hi, anh Vũ Thiên cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi. Mấy ngày qua anh bốc hơi ở đâu thế hả?
Thái độ của hai chị em khác nhau hoàn toàn. Trái ngược với một Hứa An Nhiên hờ hững nghi hoặc là một Hứa An Di nhiệt tình sôi nổi.
- Hi! Anh bận việc nhà, xin lỗi em nhiều.
Trịnh Vũ Thiên cười khó xử, vốn định sẽ sớm sang đây đưa Hứa An Di đi chơi nhưng đến hôm nay mới thực hiện được.
- Được rồi, anh đợi em vào thay quần áo.
Hứa An Di đi được dăm ba bước rồi mà quay lại vẫn thấy Hứa An Nhiên lơ ngơ đứng như trời trồng ở chỗ cũ. Thật là hết cách, ai bảo Trịnh Vũ Thiên hôm nay đẹp trai quá làm gì, cô đành phải kéo luôn chị mình đi.
- Chị à, về phòng thôi.
Cả ba người ra khỏi nhà đã là lúc mặt trời trốn sau dãy núi, nhuộm màu đỏ rực một góc trời. Hứa An Di rất vui, phấn khích đi trước, nhìn thấy thứ gì cũng cười tít mắt. Niềm vui lây lan, điều này là thật. Hứa An Nhiên nhìn thấy em gái như vậy bất giác cong môi cười, đáy mắt ngập tràn tình yêu thương. Người đi bên cạnh cũng không giấu được vui vẻ, thỉnh thoảng nhắc Hứa An Di đi đứng nhớ nhìn đường kẻo ngã rồi lại im lặng, cười cười như thằng hâm.
- Đã khỏi hẳn chưa?
Hứa An Nhiên biết cậu đang nhắc tới chuyện gì, bởi vì rõ ràng Trịnh Vũ Thiên là người đầu tiên phát hiện ra cô bị sốt.
- Đã khỏi hẳn. - Một câu trả lời cứng nhắc, không biểu lộ chút cảm xúc gì. Thản nhiên đáp lại bằng câu hỏi của Trịnh Vũ Thiên, có điều ý tứ đã khác, từ nghi vấn chuyển sang khẳng định.
Trịnh Vũ Thiên quay mặt nhìn sang, đúng là có hồng hào hơn trước. Có trời mới biết lúc sờ lên trán Hứa An Nhiên hôm ấy cậu đã hoảng sợ như thế nào, cô sốt không hề nhẹ. Sắc mặt xanh xao như tàu lá chuối, bờ môi cũng nhợt nhạt khô khan. Nhìn thôi Trịnh Vũ Thiên đã thấy xót xa.
- Khỏi là tốt rồi. Rất tốt!
Ở phía trước Hứa An Di vui vẻ nhảy chân sáo ngó nghiêng các gian hàng, hai mắt đột nhiên sáng rực lên khi thấy cái bảng có chữ "Bánh bao Thượng Hải". Có trời mới biết từ lúc về đây tới giờ cô thèm nhất món này.- Cô chú ơi, bán cho con năm cái bánh bao. À không không, mười cái.
Hứa An Nhiên và Trịnh Vũ Thiên đến sau chỉ nghe được câu cuối. Nhiêu đó thôi cũng đủ làm hai người kinh ngạc mở to mắt nhìn nhau. Mười cái bánh bao? Con bé định ăn thay cơm tối hay sao?
- An Di, em ăn nhiều như vậy làm gì?
- Lâu rồi em chưa ăn. Chị không thể độc ác hành hạ vị giác và dạ dày của em chứ?
Một mặt Hứa An Di ôm lấy cánh tay chị gái, nhỏ giọng năn nỉ, gương mặt hết sức đáng thương. Mặt khác con bé ra sức nháy mắt ra hiệu với Trịnh Vũ Thiên, hi vọng tìm được sự giúp đỡ nào đó từ cậu. Nhưng hiện thực lại khiến Hứa An Di tức đến nghiến răng kèn kẹt, chẳng những Trịnh Vũ Thiên không giúp cô mà còn đứng về phe của chị cô.
- Ăn ít thôi. Em định dùng bánh bao để lấp đầy dạ dày cả buổi tối? Anh nghĩ nếu đi tiếp nữa sẽ có nhiều món ngon hấp dẫn hơn đấy. Em sẽ kiềm chế được? - Trịnh Vũ Thiên nói nhỏ bên tai Hứa An Di, nụ cười trên môi mười phần đều là đắc ý.
Một câu nói đánh trúng tâm lý của cô gái nhỏ. Mới nghĩ đến chuyện nhiều món ăn ngon lành khác nhau thay phiên chui vào bụng mà Hứa An Di thèm rỏ dãi.
- Không không, lấy cho cháu... ừm... chín cái thôi ạ!
Vừa nói con bé vừa nhe răng cười, nôn nóng nhìn những cái bánh bao nhỏ xinh đáng yêu. Nhất định mùi vị sẽ không tệ. Hai con người bên cạnh mặt đen thui như nhọ nồi, cứ tưởng sẽ ăn ít được vài ba cái, ai dè chỉ giảm có một cái.
- An Di...
Hứa An Nhiên thở dài khó xử, chưa kịp nói gì Hứa An Di liền quay sang dúi hai cái bánh bao vào tay cô.
- Ăn đi cho nóng chị hai.
Chàng trai đáng thương kia cũng rơi vào cảnh tương tự, cầm bánh trên tay mà ngao ngán thở dài. Hứa An Di tiếp tục đi trước, bỏ rơi hai anh chị khổ sở ăn từng miếng bánh. Một cơn gió thổi qua, khẽ làm rối mái tóc Hứa An Nhiên, cô giơ tay vuốt tóc ra sau tai, để lộ một nửa gương mặt trắng trẻo xinh đẹp. Trịnh Vũ Thiên đi bên cạnh nhìn đến ngốc nghếch, thầm cảm thán trong lòng, một cô gái dịu dàng khả ái như vậy, thử hỏi chàng trai nào không xiêu lòng?
Cậu thừa nhận, bản thân mình đã bị nhan sắc ấy làm điêu đứng thần hồn. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, Trịnh Vũ Thiên đã biết cô bạn thanh mai trúc mã của mình vẫn chưa phải là tuyệt sắc giai nhân mà người lớn hay tâng bốc. Giống như Hứa An Nhiên là con cưng của Thượng Đế, bất cứ cử chỉ nhỏ nhặt nào cũng toát lên khí chất riêng biệt.
Dường như cảm nhận được cái nhìn chòng chọc của đối phương, Hứa An Nhiên nghi hoặc quay sang, ánh mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc. Đôi mắt của Hứa An Nhiên rất đẹp, trong trẻo sáng ngời đầy tinh anh, trắng đen phân biệt rõ ràng. Cô có một vầng trán cao và rộng, trước trán còn loe hoe vài sợi tóc. Sống mũi cân đối với gương mặt, nhìn xuống một chút là bờ môi hồng nhạt hơi mím lại. Hứa An Nhiên không giống những nữ sinh khác, cô không dùng son màu, cũng không dùng phấn, nếu cậu để ý không nhầm thì chỉ dùng son dưỡng những lúc thời tiết trở lạnh.
- Nhìn gì vậy? Chợt phát hiện ra tôi đẹp quá hả?
- Phải, sao tôi không sớm nhận thấy cậu rất có nhan sắc nhỉ?
Trịnh Vũ Thiên đút hai tay vào túi quần, hơi nhếch môi cười, bộ dạng rất giống mấy tay phong lưu. Trái tim cô gái nhỏ đập rộn ràng, Hứa An Nhiên vô thức giơ tay xoa hai má mình, nóng ran.
Bất quá chẳng biết làm gì Hứa An Nhiên cất bước đi trước, nhưng chân trái chưa kịp hạ xuống đã bị Trịnh Vũ Thiên gọi giật lại.
- Khoan đã!
Cậu đi đến trước mặt cô, không nói một câu liền quỳ một chân xuống, tự nhiên buộc lại dây giày giúp Hứa An Nhiên.
Cái cảnh này, nó cẩu huyết như trong tiểu thuyết ấy nhỉ? Nhưng mà, khi bản thân tự mình trải nghiệm qua Hứa An Nhiên vẫn thấy xuyến xao trong lòng, con tim rung rinh, má đỏ hây hây, tay chân cứ bủn rủn thế nào.
- Tôi khuyên lần sau cậu nên mang giày thể thao không dây. Với cái tính của cậu trước sau gì cũng có ngày giẫm phải dây giày mà vồ ếch.
Trịnh Vũ Thiên đứng thẳng người dậy trước mặt cô, chiều cao hai người khá chênh lệch nên cậu phải cúi xuống. Giơ một tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối, tia sáng trong đáy mắt cậu vụt tắt khi nhớ đến một chuyện.
- Hứa An Nhiên, phải nhớ, có chuyện gì khó khăn hãy tìm đến tôi.
Câu nói đường đột này khiến Hứa An Nhiên đần mặt không hiểu, cô cứ cảm thấy Trịnh Vũ Thiên có gì đó khó nói. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn gật đầu xem như đồng ý.
- Tôi mà gặp khó khăn sẽ làm phiền cậu đến chết đi!
Chàng trai đột nhiên bật cười, vò mạnh đầu Hứa An Nhiên. Lần này thủ phạm làm tóc cô rối không phải gió thiên nhiên, mà chính là tên Trịnh Vũ Thiên khùng điên này.
Cách đó hai mét Hứa An Di nhìn anh chị mà cười tủm tỉm. Cô mặc kệ Trịnh Vũ Thiên và Diệp Nhã Vân là một cặp, cô chỉ biết chị gái mình và Trịnh Vũ Thiên rất hợp đôi. Hơn nữa người ta hay nói kẻ ngoài cuộc sáng tỏ, Hứa An Di cũng là người tinh ý, cô thấy ánh mắt Trịnh Vũ Thiên nhìn Hứa An Nhiên có một chút lo lắng, một chút quan tâm, lại thêm một chút bất lực, cũng chất chứa tình cảm khó nói nên lời...
Ánh chiều tà hắt lên gương mặt cô, làm rõ ràng hơn nét nhợt nhạt vì đau ốm, Tuấn Kiệt đau lòng muốn ôm thật chặt Hứa An Nhiên vào lòng, nhưng cậu hiểu, đó là hành vi vượt quá giới hạn.
- Tuấn Kiệt, chị xin lỗi!
Hứa An Nhiên không hề né tránh ánh mắt sửng sốt của Tuấn Kiệt, cô nhìn trực tiếp vào mắt cậu, từ ngữ khí đến ánh mắt đều toát lên sự áy náy tột cùng. Ai nói được nhiều người thích thì sẽ hãnh diện về vẻ đẹp của mình, điều đó chỉ khiến Hứa An Nhiên buồn phiền vì nhẫn tâm từ chối tình cảm của người khác thôi. Có kiểu người rất dễ phải lòng ai đó, cũng có mẫu người rất khó để rung động. Cô biết Tuấn Kiệt thuộc trường hợp sau, mặc dù cậu có rất nhiều cô gái theo đuổi.
- Chị sao thế? Có lỗi gì mà xin?
Tuấn Kiệt bật cười, hơi khó hiểu trước hành động của Hứa An Nhiên.
- Chị biết em có tình cảm với chị. Nhưng việc đó không tốt đâu, chị không thích em, chị chỉ làm em đau lòng thôi. Từ bỏ đi, được không? Chúng ta là chị em thật sự thôi được không?
Ra là vậy. Nói nhiều vào cũng vì muốn đẩy cậu ra xa. Hứa An Nhiên, được lắm, rất biết cách làm người khác đau lòng. Ánh mắt Tuấn Kiệt tối sầm, bờ môi mím lại rất không hài lòng. Nhìn sắc mặt của cậu làm Hứa An Nhiên bất giác nghĩ đến dấu hiệu của một cơn bão dữ dội sắp ập đến. Cô hơi sợ, kín đáo lui một bước.
Sự yên lặng của Tuấn Kiệt khiến Hứa An Nhiên cảm thấy ngạt thở. Trước giờ ai cũng biết cậu là người rất vui vẻ, hòa đồng, miệng mồm lúc nào cũng hoạt động không ngừng nghỉ. Vậy mà... ngay lúc này ngoài việc nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc bén ra Tuấn Kiệt không hề làm gì cả.
Cuối cùng Tuấn Kiệt thở dài não nề, đặt tay lên vai Hứa An Nhiên, khẽ dùng sức.
- Đồ ngốc này, sao chị nghĩ nhiều thế hả? Tôi đã nói chuyện tôi thích chị là vấn đề của tôi, không liên quan đến chị. Cũng không cần cảm thấy áy náy, là do tôi cam tâm tình nguyện!
Nói xong câu ấy Tuấn Kiệt dứt khoát quay người bỏ đi, một giây cũng không muốn nán lại.
Ở phía sau Hứa An Nhiên bất lực nhìn theo bóng dáng cao gầy của cậu thiếu niên, trong lòng muôn phần cảm thấy tội lỗi.
"Tuấn Kiệt, em tốt quá! Chị không xứng đâu."
Dọc cả đường về Tuấn Kiệt ôm một bụng khó chịu mà không thể thoải mái giải tỏa. Hứa An Nhiên, cậu biết cô thích ai, cũng biết vì sao cô kiên quyết cự tuyệt tình cảm của cậu. Nhưng Tuấn Kiệt không có can đảm tiếp tục ở lại nghe cô nói. Vậy đó, cậu hèn nhát đến thế là cùng.Khi đi ngang qua một tiệm bán hoa, Tuấn Kiệt vô tình nhìn thấy gương mặt mình trên cửa kính, chợt cười tự giễu.
"Tuấn Kiệt, mắt mày đỏ rồi. Mày đã hoàn toàn thất bại, thảm hại quá!"
~~~
Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, lá của cây ngân hạnh trong sân rơi rụng dần, chỉ còn lại vài cành cây khẳng khiu. Ở mặt đất là một biển vàng đẹp đẽ, khiến người ta nhìn vào liền cảm thán. Khoảng thời gian này Hứa An Nhiên cứ ru rú trong nhà, hoàn toàn biến thành một "trạch nữ" chính hiệu. Hứa An Di cũng vậy, suốt ngày bám dính lấy chị gái một phút không rời như cái đuôi. Không khí trong nhà nhờ có thêm ba người mà ấm cúng hơn.
Một ngày gió thổi lạnh lẽo đến tận trong lòng, Trịnh Vũ Thiên bất thình lình xuất hiện trước cửa nhà Hứa An Nhiên. Trên người cậu là áo len cao cổ màu xám, kết hợp với chiếc quần dài màu tro, phải công nhận lúc nhìn thấy cậu trái tim của Hứa An Nhiên lập tức đập loạn lên, không theo quy luật nào.
- Sao cậu lại tới đây?
- Hi, anh Vũ Thiên cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi. Mấy ngày qua anh bốc hơi ở đâu thế hả?
Thái độ của hai chị em khác nhau hoàn toàn. Trái ngược với một Hứa An Nhiên hờ hững nghi hoặc là một Hứa An Di nhiệt tình sôi nổi.
- Hi! Anh bận việc nhà, xin lỗi em nhiều.
Trịnh Vũ Thiên cười khó xử, vốn định sẽ sớm sang đây đưa Hứa An Di đi chơi nhưng đến hôm nay mới thực hiện được.
- Được rồi, anh đợi em vào thay quần áo.
Hứa An Di đi được dăm ba bước rồi mà quay lại vẫn thấy Hứa An Nhiên lơ ngơ đứng như trời trồng ở chỗ cũ. Thật là hết cách, ai bảo Trịnh Vũ Thiên hôm nay đẹp trai quá làm gì, cô đành phải kéo luôn chị mình đi.
- Chị à, về phòng thôi.
Cả ba người ra khỏi nhà đã là lúc mặt trời trốn sau dãy núi, nhuộm màu đỏ rực một góc trời. Hứa An Di rất vui, phấn khích đi trước, nhìn thấy thứ gì cũng cười tít mắt. Niềm vui lây lan, điều này là thật. Hứa An Nhiên nhìn thấy em gái như vậy bất giác cong môi cười, đáy mắt ngập tràn tình yêu thương. Người đi bên cạnh cũng không giấu được vui vẻ, thỉnh thoảng nhắc Hứa An Di đi đứng nhớ nhìn đường kẻo ngã rồi lại im lặng, cười cười như thằng hâm.
- Đã khỏi hẳn chưa?
Hứa An Nhiên biết cậu đang nhắc tới chuyện gì, bởi vì rõ ràng Trịnh Vũ Thiên là người đầu tiên phát hiện ra cô bị sốt.
- Đã khỏi hẳn. - Một câu trả lời cứng nhắc, không biểu lộ chút cảm xúc gì. Thản nhiên đáp lại bằng câu hỏi của Trịnh Vũ Thiên, có điều ý tứ đã khác, từ nghi vấn chuyển sang khẳng định.
Trịnh Vũ Thiên quay mặt nhìn sang, đúng là có hồng hào hơn trước. Có trời mới biết lúc sờ lên trán Hứa An Nhiên hôm ấy cậu đã hoảng sợ như thế nào, cô sốt không hề nhẹ. Sắc mặt xanh xao như tàu lá chuối, bờ môi cũng nhợt nhạt khô khan. Nhìn thôi Trịnh Vũ Thiên đã thấy xót xa.
- Khỏi là tốt rồi. Rất tốt!
Ở phía trước Hứa An Di vui vẻ nhảy chân sáo ngó nghiêng các gian hàng, hai mắt đột nhiên sáng rực lên khi thấy cái bảng có chữ "Bánh bao Thượng Hải". Có trời mới biết từ lúc về đây tới giờ cô thèm nhất món này.- Cô chú ơi, bán cho con năm cái bánh bao. À không không, mười cái.
Hứa An Nhiên và Trịnh Vũ Thiên đến sau chỉ nghe được câu cuối. Nhiêu đó thôi cũng đủ làm hai người kinh ngạc mở to mắt nhìn nhau. Mười cái bánh bao? Con bé định ăn thay cơm tối hay sao?
- An Di, em ăn nhiều như vậy làm gì?
- Lâu rồi em chưa ăn. Chị không thể độc ác hành hạ vị giác và dạ dày của em chứ?
Một mặt Hứa An Di ôm lấy cánh tay chị gái, nhỏ giọng năn nỉ, gương mặt hết sức đáng thương. Mặt khác con bé ra sức nháy mắt ra hiệu với Trịnh Vũ Thiên, hi vọng tìm được sự giúp đỡ nào đó từ cậu. Nhưng hiện thực lại khiến Hứa An Di tức đến nghiến răng kèn kẹt, chẳng những Trịnh Vũ Thiên không giúp cô mà còn đứng về phe của chị cô.
- Ăn ít thôi. Em định dùng bánh bao để lấp đầy dạ dày cả buổi tối? Anh nghĩ nếu đi tiếp nữa sẽ có nhiều món ngon hấp dẫn hơn đấy. Em sẽ kiềm chế được? - Trịnh Vũ Thiên nói nhỏ bên tai Hứa An Di, nụ cười trên môi mười phần đều là đắc ý.
Một câu nói đánh trúng tâm lý của cô gái nhỏ. Mới nghĩ đến chuyện nhiều món ăn ngon lành khác nhau thay phiên chui vào bụng mà Hứa An Di thèm rỏ dãi.
- Không không, lấy cho cháu... ừm... chín cái thôi ạ!
Vừa nói con bé vừa nhe răng cười, nôn nóng nhìn những cái bánh bao nhỏ xinh đáng yêu. Nhất định mùi vị sẽ không tệ. Hai con người bên cạnh mặt đen thui như nhọ nồi, cứ tưởng sẽ ăn ít được vài ba cái, ai dè chỉ giảm có một cái.
- An Di...
Hứa An Nhiên thở dài khó xử, chưa kịp nói gì Hứa An Di liền quay sang dúi hai cái bánh bao vào tay cô.
- Ăn đi cho nóng chị hai.
Chàng trai đáng thương kia cũng rơi vào cảnh tương tự, cầm bánh trên tay mà ngao ngán thở dài. Hứa An Di tiếp tục đi trước, bỏ rơi hai anh chị khổ sở ăn từng miếng bánh. Một cơn gió thổi qua, khẽ làm rối mái tóc Hứa An Nhiên, cô giơ tay vuốt tóc ra sau tai, để lộ một nửa gương mặt trắng trẻo xinh đẹp. Trịnh Vũ Thiên đi bên cạnh nhìn đến ngốc nghếch, thầm cảm thán trong lòng, một cô gái dịu dàng khả ái như vậy, thử hỏi chàng trai nào không xiêu lòng?
Cậu thừa nhận, bản thân mình đã bị nhan sắc ấy làm điêu đứng thần hồn. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, Trịnh Vũ Thiên đã biết cô bạn thanh mai trúc mã của mình vẫn chưa phải là tuyệt sắc giai nhân mà người lớn hay tâng bốc. Giống như Hứa An Nhiên là con cưng của Thượng Đế, bất cứ cử chỉ nhỏ nhặt nào cũng toát lên khí chất riêng biệt.
Dường như cảm nhận được cái nhìn chòng chọc của đối phương, Hứa An Nhiên nghi hoặc quay sang, ánh mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc. Đôi mắt của Hứa An Nhiên rất đẹp, trong trẻo sáng ngời đầy tinh anh, trắng đen phân biệt rõ ràng. Cô có một vầng trán cao và rộng, trước trán còn loe hoe vài sợi tóc. Sống mũi cân đối với gương mặt, nhìn xuống một chút là bờ môi hồng nhạt hơi mím lại. Hứa An Nhiên không giống những nữ sinh khác, cô không dùng son màu, cũng không dùng phấn, nếu cậu để ý không nhầm thì chỉ dùng son dưỡng những lúc thời tiết trở lạnh.
- Nhìn gì vậy? Chợt phát hiện ra tôi đẹp quá hả?
- Phải, sao tôi không sớm nhận thấy cậu rất có nhan sắc nhỉ?
Trịnh Vũ Thiên đút hai tay vào túi quần, hơi nhếch môi cười, bộ dạng rất giống mấy tay phong lưu. Trái tim cô gái nhỏ đập rộn ràng, Hứa An Nhiên vô thức giơ tay xoa hai má mình, nóng ran.
Bất quá chẳng biết làm gì Hứa An Nhiên cất bước đi trước, nhưng chân trái chưa kịp hạ xuống đã bị Trịnh Vũ Thiên gọi giật lại.
- Khoan đã!
Cậu đi đến trước mặt cô, không nói một câu liền quỳ một chân xuống, tự nhiên buộc lại dây giày giúp Hứa An Nhiên.
Cái cảnh này, nó cẩu huyết như trong tiểu thuyết ấy nhỉ? Nhưng mà, khi bản thân tự mình trải nghiệm qua Hứa An Nhiên vẫn thấy xuyến xao trong lòng, con tim rung rinh, má đỏ hây hây, tay chân cứ bủn rủn thế nào.
- Tôi khuyên lần sau cậu nên mang giày thể thao không dây. Với cái tính của cậu trước sau gì cũng có ngày giẫm phải dây giày mà vồ ếch.
Trịnh Vũ Thiên đứng thẳng người dậy trước mặt cô, chiều cao hai người khá chênh lệch nên cậu phải cúi xuống. Giơ một tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối, tia sáng trong đáy mắt cậu vụt tắt khi nhớ đến một chuyện.
- Hứa An Nhiên, phải nhớ, có chuyện gì khó khăn hãy tìm đến tôi.
Câu nói đường đột này khiến Hứa An Nhiên đần mặt không hiểu, cô cứ cảm thấy Trịnh Vũ Thiên có gì đó khó nói. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn gật đầu xem như đồng ý.
- Tôi mà gặp khó khăn sẽ làm phiền cậu đến chết đi!
Chàng trai đột nhiên bật cười, vò mạnh đầu Hứa An Nhiên. Lần này thủ phạm làm tóc cô rối không phải gió thiên nhiên, mà chính là tên Trịnh Vũ Thiên khùng điên này.
Cách đó hai mét Hứa An Di nhìn anh chị mà cười tủm tỉm. Cô mặc kệ Trịnh Vũ Thiên và Diệp Nhã Vân là một cặp, cô chỉ biết chị gái mình và Trịnh Vũ Thiên rất hợp đôi. Hơn nữa người ta hay nói kẻ ngoài cuộc sáng tỏ, Hứa An Di cũng là người tinh ý, cô thấy ánh mắt Trịnh Vũ Thiên nhìn Hứa An Nhiên có một chút lo lắng, một chút quan tâm, lại thêm một chút bất lực, cũng chất chứa tình cảm khó nói nên lời...