Vậy là Tiểu Tinh cứ tíu tích chạy theo mẹ,,, mẹ ơi cái này,,, mẹ ơi cái kia,,, lớn rồi mà cứ mãi là trẻ con trước mặt mẹ,,,, thật vậy đã là con cái thì không bao giờ lớn trước mắt của ba mẹ,,,
Đã chuẩn bị xong bữa trưa,,,, đang cùng mẹ dọn cơm thì nghe tiếng động thật to cách đó không xa,,, tại mảnh đất hoang gần đó,,,, một chiếc phi cơ hạ cánh xuống làm cả xóm người tụ lại xem,,,, Tiểu Tinh và bà Thư cũng ra xem coi có chuyện gì,,,, thấy đằng xa có một đám đông vây quanh một chiếc phi cơ to đùng,,, và từ dòng người bước ra ba người rất đổi bình thường,,,, cậu trai mặt đồ ngủ nhưng cũng là áo thun và quần sọt, khoát thêm áo da đen và đi giày boot,,,, một người đàn ông trung niên mặt đồ chỉnh tề nhưng không hợp với chiếc phi cơ sang trọng đấy,,,, còn người nữ thì đúng chất gọn gàng sang trọng,,, {vì cô mới vừa đáp máy bay xuống Viên Nam cơ mà}
Tiểu Tinh bất ngờ vì nhận ra ba người khách lạ đó,,,,
-Thiên Anh,,,, ba,,, chị Linh Nhi,,,, sao ba người đến đây??? [Tiểu Tinh chạy đến,,,]
-Sin à,,,, [Linh Nhi không kiềm được cảm xúc nên gọi thật to và chạy đến ôm chầm lấy em,,,,]
-Chị à,,, chị,,, sao chị gọi em là Sin,,,, chị,,,, chị là,,,,, [lúc đầu Tinh còn ngập ngừng khó hiểu,,, nhưng rồi cũng sực nhớ lại chỉ mình chị Su mới gọi mình là Sin,,,]
-Đúng,,, chị đây,,, chị Su đây,,, bé Sin à,,,, [Linh Nhi òa khóc ôm Tiểu Tinh thật chặt,,,,]
Bà Thư từ từ bước đến,,, bỗng chân bà cứng lại,,, giọng đã nghẹn đi vì xúc động,,,, những hình ảnh đứa con gái bé bỏng chỉ tầm tám chín tuổi thi nhau hiện về,,,, luôn chạy nhảy và líu lo phía sau chân bà,,, thi thoảng lại bênh vực ba nó mà cãi lại bà những lúc bà trách móc ba,,, đứa bé luôn nói với bà,,,, “mẹ ơi cho con bế bé Sin,,,, cho con bế đi,,,,” giờ đã là một cô thiếu nữ xinh đẹp đứng trước mắt bà,,,, bà dần mở lời,,, từng câu chữ nghẹn ngào,,,,,
-Linh Nhi,,, là con,,, Linh Nhi sao???
-Mẹ,,, mẹ à,,,,, [Nhi rời khỏi Tinh,,, chạy đến bên mẹ,,,,]
-Nhi à,,, mẹ có đang mơ không,,,, mẹ vẫn thường hay mơ thấy con về,,, làm ơn hãy nói với mẹ đây không phải là mơ đi,,,, là con về thật mà đúng không,,, [giọng nói run run đầy xúc động,,, mắt bà đã nhòe đi,,,]
-Mẹ,,, mẹ không mơ đâu,,, thật,,, là thật đấy mẹ ạ,,,,
-Con,,, con gái tui,,,, đây là con gái tui,,,, nó còn sống,,,, nó vẫn sống đây ông Tâm ơi,,, con của chúng ta,,,
Bà khẽ dời đôi tay đang run lên từng hồi,,, đặt lên má Nhi,,,, nâng niu sờ nhẹ gương mặt bà đã không được chạm vào những 13 năm nay,,,, bà ngước mắt nhìn lên trời xanh như muốn trò chuyện cùng người chồng quá cố,,,, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên đôi má sạm đi vì sương gió của bà,,,, Bà ôm Nhi vào lòng,,,, truyền cho cô hơi ấm mà bao lâu nay cô thiếu mất đi,,,,, khẽ xoa lấy mái tóc mượt mà của cô,,,,
-Những năm tháng qua,,, con luôn ấp ủ hy vọng một ngày lại được mẹ ôm lấy vỗ về,,, được mẹ thắc tóc trước khi đi học,,, và được cùng mẹ nấu những món mẹ con ta cùng thích ăn,,, chưa một ngày nào con thôi không muốn gặp lại mẹ,,,, và con đã chờ được ngày này rồi mẹ ơi,,,,[Linh Nhi nấc lên từng hồi,,,]
-Chị Tâm,,,, tôi thật sự xin lỗi chị,,,, tôi đã không lo được cho mẹ con chị,,, khiến mẫu tử chia lìa,,, và rồi gần đây tôi lại vô tâm không nhận ra được câu chuyện mà Tiểu Tinh chia sẻ,,, nếu tôi nhận biết sớm hơn,,, thì đâu phải đến hôm nay mẹ con chị mới được nhìn nhau,,, thành thật xin lỗi chị,,,, [ông Thiên tiến đến cúi đầu]
-Thôi nào con,,, chúng ta vào nhà đi rồi nói chuyện,,, ông Thiên cũng vào cùng đi,,,, tôi không trách ông,,,,
Bà Thư đỡ lấy con gái mình cùng vào nhà,,, còn Tiểu Tinh giờ mới để ý đến Thiên Anh,,, cậu tiến đến,,, đặt tay lên vai Tinh xoa nhẹ an ủi
-Thôi Tinh đừng khóc nữa,,, nhận lại chị thì phải vui lên chứ,,, cười lên xem nào,,,,
Nhà Tinh không to,,, không thuộc nhóm giàu có dư giả nhưng cũng không túng quẫn khó khăn,,,, Khi mọi người đã yên vị,,, bà Thư bắt đầu hỏi chuyện,,,
-Ông đã nuôi Linh Nhi từ ngày đó đến nay à??? [nhìn ông Thiên bà không giận cũng không vui,,, cảm xúc cứ bình ổn,,, làm không khí cũng lặng theo,,,]
-Vâng,,, tôi nhận được tin chị và hai cháu gặp chuyện nên vội cho người tìm kiếm,,,, nhưng chỉ tìm được Linh Nhi khi con bé đang bị thương và ngất lịm đi,,, đưa con bé về chữa trị,,, sau đó tôi tiếp tục tìm kiếm mẹ con chị nhưng vẫn không có kết quả,,, mòn mỏi những hai năm,,, tôi đành chuyển Linh Nhi sang Mỹ đào tạo để con bé đở đau buồn,,,
-Làm sao mà ông có thể tìm được,,, vì lúc đó,,, ai cũng là giang hồ,,, tôi chỉ biết lẫn trốn,,, không phân biệt được đâu là bạn đâu là thù,,, nên tôi cứ thấy ai tìm mình lại hối hả trốn đi,,, khi việc tìm kiếm con gái rơi vào tuyệt vọng tôi mới quyết định chuyển đến đây sống,,, tránh xa cái chốn giang hồ chém giết đấy,,,,
-Vậy những năm qua chị sống thế nào,,, có chật vật lắm không???
-Ông thấy đó,,, cuộc sống không dư cũng chả thiếu,,, chủ yếu là được sống yên bình cùng đứa con còn lại của tôi thôi,,,, [bà nhìn Tiểu Tinh cười nhẹ,,,]
-Sao mẹ lại đổi tên em vậy??? nó tên là Linh Tuyết cơ mà,,,, [Linh Nhi vẫn ôm lấy mẹ,,, giờ mới lên tiếng,,,]
-Vì sợ em con gặp nguy hiểm,,, mẹ đã đổi khai sinh cho con bé,,, và nơi này không ai biết đến cái tên Lâm Thư kia nữa,,, ở đây người ta gọi mẹ là bà Hai Tâm,,,[vừa trả lời bà vừa vuốt ve tóc cô,,,]
-Vậy là mẹ cướp tên của ba con mà dùng luôn ấy hả,,, [Tiểu Tinh hí hửng phá tan bầu không khí ảm đạm này,,,,]
-Cha mầy,,,, cướp với chả lấy,,,, [mắng yêu Tinh Tinh,,, bà nhìn sang người bên cạnh nãy giờ chưa hề nói lời nào,,,,] còn đây là,,, [bà chỉ vào Anh,,,]
-À,,, tôi quên chưa giới thiệu với chị,,,, đây là Thiên Anh,,,, ơ,,, con trai lớn của tôi đấy,,,[ hơi ngập ngừng nhưng rồi ông cũng quyết định nói,,,]
Ngay sau đó có ba ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn vào ông,,,, là Anh, Tinh và Nhi,,, mỗi người một suy nghĩ,,,,, “sao ba lại nói ra bí mật tày trời này,,, chẳng phải cả mẹ của Thiên Anh cũng không được biết sao???” Linh Nhi khó hiểu,,,, Tiểu Tinh thì “sao ba lại nói vậy,,,, chả nhẽ vì Anh đang trong bộ dạng này,,, nên ba không muốn mẹ mình nghĩ xấu cho Anh???”,,,, “có phải vì đây và vợ bác Tâm nên ba mới vậy,,,,”
-Vậy à,,, con Anh thật khôi ngô, nhưng có vẻ hơi ít nói,,, vậy đứa còn lại của cặp song sinh là trai hay gái? [Bà khen ngợi thật lòng,,,]
-Đứa còn lại là con gái chị à,,,
-Ông thật có phúc nhỉ,,, được cả cặp long phụng,,, chắc cô bé cũng rất xinh đẹp,,, [bà Thư cười hiền,,,]
-À mẹ,,,, hay là mẹ dọn về sống cùng con nha,,,, hiện giờ con đã có nhà riêng nhưng chỉ ở có một mình thôi,,,, nha mẹ,,,, nha,,,,,
-Nhưng mà,,,
-Đúng đó mẹ,,, mẹ cũng lớn tuổi rồi,,, ở xa tụi con như vậy sao tụi con có thể chăm sóc tốt cho mẹ được?? [Tiểu Tinh nghịch nhấn mạnh hai từ “lớn tuổi”,,,]
-Con ranh này,,, đang chê mẹ già cả yếu ớt rồi phải không,,,[ Tiểu Tinh luôn làm cho bà vui cười dù có đang xúc động đến mấy,,,,] thôi được rồi,,,, mà Tiểu Tinh hiện giờ đang ở trọ mà đòi chăm sóc mẹ gì chớ,,,, lo cho mình còn chả xong,,,
-Dạ đâu có,,, con giờ đang ở nhà của ba Thiên Kỳ,,,
-Sao con bé lại ở nhà ông,,, còn gọi ông là ba nữa?? [Bà Thư quay sang lườm ông Thiên,,,]
-Ừ thì Tiểu Tinh là bạn học cùng lớp với Song Thiên nhà tôi,,, con bé lại quá dễ thương,,, nên tôi mới đề nghị nhận nó làm con nuôi,,, còn chuyện nó chuyển sang ở nhà tôi là vì bị hai con tôi thuyết phục,,,,
-Mẹ đã đồng ý rồi thì Tinh Tinh dọn qua nhà chị sống luôn nha,,, [Linh Nhi đề nghị]
Có một sự không tự nhiên nho nhỏ,,,, Tiểu Tinh băn khoăn chưa trả lời,,,, Thiên Anh thì dùng tay ra hiệu nhờ ba giúp đỡ,,,,
-Nhi nè,,, con định cướp mất con gái xinh của ba đấy à,,, ba sẻ cho Tinh qua ở với mẹ con con vài hôm,,, nhưng rồi phải trả về cho ba,,, [ông Thiên hiểu ngay ý của con trai,,, cười mỉm rồi lên tiếng can ngăn,,,]
-Nhưng mà ba,,,,
-Chị Tâm này,,, tôi thấy rất quý Tiểu Tinh với lại tình cảm anh em tụi nó cũng đang rất tốt,,, ba đứa cứ quấn quýt với nhau,,,, đã vậy còn chung lớp chung trường,,, nên tôi có thể xin chị để Tinh Tinh ở lại nhà tôi có được không??? [ông Thiên bơ Linh Nhi đang nhăn nhó,,,]
-Ông đã nói vậy rồi thì tôi cũng không ép nó nữa,,, ở đâu cũng được miễn là con tôi sống tốt và vui vẻ thì mẹ không phản đối,,,,
Hai gương mặt kia tự dung rạn rở trở lại,,, để ý xíu là nhận ra ngay họ có vấn đề,,, nhưng bà Thư hiện giờ quá vui sướng và hạnh phúc,,, không còn đủ nhạy bén để nhìn ra điều khác thường đấy,,,,
Vậy là Tiểu Tinh cứ tíu tích chạy theo mẹ,,, mẹ ơi cái này,,, mẹ ơi cái kia,,, lớn rồi mà cứ mãi là trẻ con trước mặt mẹ,,,, thật vậy đã là con cái thì không bao giờ lớn trước mắt của ba mẹ,,,
Đã chuẩn bị xong bữa trưa,,,, đang cùng mẹ dọn cơm thì nghe tiếng động thật to cách đó không xa,,, tại mảnh đất hoang gần đó,,,, một chiếc phi cơ hạ cánh xuống làm cả xóm người tụ lại xem,,,, Tiểu Tinh và bà Thư cũng ra xem coi có chuyện gì,,,, thấy đằng xa có một đám đông vây quanh một chiếc phi cơ to đùng,,, và từ dòng người bước ra ba người rất đổi bình thường,,,, cậu trai mặt đồ ngủ nhưng cũng là áo thun và quần sọt, khoát thêm áo da đen và đi giày boot,,,, một người đàn ông trung niên mặt đồ chỉnh tề nhưng không hợp với chiếc phi cơ sang trọng đấy,,,, còn người nữ thì đúng chất gọn gàng sang trọng,,, {vì cô mới vừa đáp máy bay xuống Viên Nam cơ mà}
Tiểu Tinh bất ngờ vì nhận ra ba người khách lạ đó,,,,
-Thiên Anh,,,, ba,,, chị Linh Nhi,,,, sao ba người đến đây??? [Tiểu Tinh chạy đến,,,]
-Sin à,,,, [Linh Nhi không kiềm được cảm xúc nên gọi thật to và chạy đến ôm chầm lấy em,,,,]
-Chị à,,, chị,,, sao chị gọi em là Sin,,,, chị,,,, chị là,,,,, [lúc đầu Tinh còn ngập ngừng khó hiểu,,, nhưng rồi cũng sực nhớ lại chỉ mình chị Su mới gọi mình là Sin,,,]
-Đúng,,, chị đây,,, chị Su đây,,, bé Sin à,,,, [Linh Nhi òa khóc ôm Tiểu Tinh thật chặt,,,,]
Bà Thư từ từ bước đến,,, bỗng chân bà cứng lại,,, giọng đã nghẹn đi vì xúc động,,,, những hình ảnh đứa con gái bé bỏng chỉ tầm tám chín tuổi thi nhau hiện về,,,, luôn chạy nhảy và líu lo phía sau chân bà,,, thi thoảng lại bênh vực ba nó mà cãi lại bà những lúc bà trách móc ba,,, đứa bé luôn nói với bà,,,, “mẹ ơi cho con bế bé Sin,,,, cho con bế đi,,,,” giờ đã là một cô thiếu nữ xinh đẹp đứng trước mắt bà,,,, bà dần mở lời,,, từng câu chữ nghẹn ngào,,,,,
-Linh Nhi,,, là con,,, Linh Nhi sao???
-Mẹ,,, mẹ à,,,,, [Nhi rời khỏi Tinh,,, chạy đến bên mẹ,,,,]
-Nhi à,,, mẹ có đang mơ không,,,, mẹ vẫn thường hay mơ thấy con về,,, làm ơn hãy nói với mẹ đây không phải là mơ đi,,,, là con về thật mà đúng không,,, [giọng nói run run đầy xúc động,,, mắt bà đã nhòe đi,,,]
-Mẹ,,, mẹ không mơ đâu,,, thật,,, là thật đấy mẹ ạ,,,,
-Con,,, con gái tui,,,, đây là con gái tui,,,, nó còn sống,,,, nó vẫn sống đây ông Tâm ơi,,, con của chúng ta,,,
Bà khẽ dời đôi tay đang run lên từng hồi,,, đặt lên má Nhi,,,, nâng niu sờ nhẹ gương mặt bà đã không được chạm vào những năm nay,,,, bà ngước mắt nhìn lên trời xanh như muốn trò chuyện cùng người chồng quá cố,,,, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên đôi má sạm đi vì sương gió của bà,,,, Bà ôm Nhi vào lòng,,,, truyền cho cô hơi ấm mà bao lâu nay cô thiếu mất đi,,,,, khẽ xoa lấy mái tóc mượt mà của cô,,,,
-Những năm tháng qua,,, con luôn ấp ủ hy vọng một ngày lại được mẹ ôm lấy vỗ về,,, được mẹ thắc tóc trước khi đi học,,, và được cùng mẹ nấu những món mẹ con ta cùng thích ăn,,, chưa một ngày nào con thôi không muốn gặp lại mẹ,,,, và con đã chờ được ngày này rồi mẹ ơi,,,,[Linh Nhi nấc lên từng hồi,,,]
-Chị Tâm,,,, tôi thật sự xin lỗi chị,,,, tôi đã không lo được cho mẹ con chị,,, khiến mẫu tử chia lìa,,, và rồi gần đây tôi lại vô tâm không nhận ra được câu chuyện mà Tiểu Tinh chia sẻ,,, nếu tôi nhận biết sớm hơn,,, thì đâu phải đến hôm nay mẹ con chị mới được nhìn nhau,,, thành thật xin lỗi chị,,,, [ông Thiên tiến đến cúi đầu]
-Thôi nào con,,, chúng ta vào nhà đi rồi nói chuyện,,, ông Thiên cũng vào cùng đi,,,, tôi không trách ông,,,,
Bà Thư đỡ lấy con gái mình cùng vào nhà,,, còn Tiểu Tinh giờ mới để ý đến Thiên Anh,,, cậu tiến đến,,, đặt tay lên vai Tinh xoa nhẹ an ủi
-Thôi Tinh đừng khóc nữa,,, nhận lại chị thì phải vui lên chứ,,, cười lên xem nào,,,,
Nhà Tinh không to,,, không thuộc nhóm giàu có dư giả nhưng cũng không túng quẫn khó khăn,,,, Khi mọi người đã yên vị,,, bà Thư bắt đầu hỏi chuyện,,,
-Ông đã nuôi Linh Nhi từ ngày đó đến nay à??? [nhìn ông Thiên bà không giận cũng không vui,,, cảm xúc cứ bình ổn,,, làm không khí cũng lặng theo,,,]
-Vâng,,, tôi nhận được tin chị và hai cháu gặp chuyện nên vội cho người tìm kiếm,,,, nhưng chỉ tìm được Linh Nhi khi con bé đang bị thương và ngất lịm đi,,, đưa con bé về chữa trị,,, sau đó tôi tiếp tục tìm kiếm mẹ con chị nhưng vẫn không có kết quả,,, mòn mỏi những hai năm,,, tôi đành chuyển Linh Nhi sang Mỹ đào tạo để con bé đở đau buồn,,,
-Làm sao mà ông có thể tìm được,,, vì lúc đó,,, ai cũng là giang hồ,,, tôi chỉ biết lẫn trốn,,, không phân biệt được đâu là bạn đâu là thù,,, nên tôi cứ thấy ai tìm mình lại hối hả trốn đi,,, khi việc tìm kiếm con gái rơi vào tuyệt vọng tôi mới quyết định chuyển đến đây sống,,, tránh xa cái chốn giang hồ chém giết đấy,,,,
-Vậy những năm qua chị sống thế nào,,, có chật vật lắm không???
-Ông thấy đó,,, cuộc sống không dư cũng chả thiếu,,, chủ yếu là được sống yên bình cùng đứa con còn lại của tôi thôi,,,, [bà nhìn Tiểu Tinh cười nhẹ,,,]bg-ssp-{height:px}
-Sao mẹ lại đổi tên em vậy??? nó tên là Linh Tuyết cơ mà,,,, [Linh Nhi vẫn ôm lấy mẹ,,, giờ mới lên tiếng,,,]
-Vì sợ em con gặp nguy hiểm,,, mẹ đã đổi khai sinh cho con bé,,, và nơi này không ai biết đến cái tên Lâm Thư kia nữa,,, ở đây người ta gọi mẹ là bà Hai Tâm,,,[vừa trả lời bà vừa vuốt ve tóc cô,,,]
-Vậy là mẹ cướp tên của ba con mà dùng luôn ấy hả,,, [Tiểu Tinh hí hửng phá tan bầu không khí ảm đạm này,,,,]
-Cha mầy,,,, cướp với chả lấy,,,, [mắng yêu Tinh Tinh,,, bà nhìn sang người bên cạnh nãy giờ chưa hề nói lời nào,,,,] còn đây là,,, [bà chỉ vào Anh,,,]
-À,,, tôi quên chưa giới thiệu với chị,,,, đây là Thiên Anh,,,, ơ,,, con trai lớn của tôi đấy,,,[ hơi ngập ngừng nhưng rồi ông cũng quyết định nói,,,]
Ngay sau đó có ba ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn vào ông,,,, là Anh, Tinh và Nhi,,, mỗi người một suy nghĩ,,,,, “sao ba lại nói ra bí mật tày trời này,,, chẳng phải cả mẹ của Thiên Anh cũng không được biết sao???” Linh Nhi khó hiểu,,,, Tiểu Tinh thì “sao ba lại nói vậy,,,, chả nhẽ vì Anh đang trong bộ dạng này,,, nên ba không muốn mẹ mình nghĩ xấu cho Anh???”,,,, “có phải vì đây và vợ bác Tâm nên ba mới vậy,,,,”
-Vậy à,,, con Anh thật khôi ngô, nhưng có vẻ hơi ít nói,,, vậy đứa còn lại của cặp song sinh là trai hay gái? [Bà khen ngợi thật lòng,,,]
-Đứa còn lại là con gái chị à,,,
-Ông thật có phúc nhỉ,,, được cả cặp long phụng,,, chắc cô bé cũng rất xinh đẹp,,, [bà Thư cười hiền,,,]
-À mẹ,,,, hay là mẹ dọn về sống cùng con nha,,,, hiện giờ con đã có nhà riêng nhưng chỉ ở có một mình thôi,,,, nha mẹ,,,, nha,,,,,
-Nhưng mà,,,
-Đúng đó mẹ,,, mẹ cũng lớn tuổi rồi,,, ở xa tụi con như vậy sao tụi con có thể chăm sóc tốt cho mẹ được?? [Tiểu Tinh nghịch nhấn mạnh hai từ “lớn tuổi”,,,]
-Con ranh này,,, đang chê mẹ già cả yếu ớt rồi phải không,,,[ Tiểu Tinh luôn làm cho bà vui cười dù có đang xúc động đến mấy,,,,] thôi được rồi,,,, mà Tiểu Tinh hiện giờ đang ở trọ mà đòi chăm sóc mẹ gì chớ,,,, lo cho mình còn chả xong,,,
-Dạ đâu có,,, con giờ đang ở nhà của ba Thiên Kỳ,,,
-Sao con bé lại ở nhà ông,,, còn gọi ông là ba nữa?? [Bà Thư quay sang lườm ông Thiên,,,]
-Ừ thì Tiểu Tinh là bạn học cùng lớp với Song Thiên nhà tôi,,, con bé lại quá dễ thương,,, nên tôi mới đề nghị nhận nó làm con nuôi,,, còn chuyện nó chuyển sang ở nhà tôi là vì bị hai con tôi thuyết phục,,,,
-Mẹ đã đồng ý rồi thì Tinh Tinh dọn qua nhà chị sống luôn nha,,, [Linh Nhi đề nghị]
Có một sự không tự nhiên nho nhỏ,,,, Tiểu Tinh băn khoăn chưa trả lời,,,, Thiên Anh thì dùng tay ra hiệu nhờ ba giúp đỡ,,,,
-Nhi nè,,, con định cướp mất con gái xinh của ba đấy à,,, ba sẻ cho Tinh qua ở với mẹ con con vài hôm,,, nhưng rồi phải trả về cho ba,,, [ông Thiên hiểu ngay ý của con trai,,, cười mỉm rồi lên tiếng can ngăn,,,]
-Nhưng mà ba,,,,
-Chị Tâm này,,, tôi thấy rất quý Tiểu Tinh với lại tình cảm anh em tụi nó cũng đang rất tốt,,, ba đứa cứ quấn quýt với nhau,,,, đã vậy còn chung lớp chung trường,,, nên tôi có thể xin chị để Tinh Tinh ở lại nhà tôi có được không??? [ông Thiên bơ Linh Nhi đang nhăn nhó,,,]
-Ông đã nói vậy rồi thì tôi cũng không ép nó nữa,,, ở đâu cũng được miễn là con tôi sống tốt và vui vẻ thì mẹ không phản đối,,,,
Hai gương mặt kia tự dung rạn rở trở lại,,, để ý xíu là nhận ra ngay họ có vấn đề,,, nhưng bà Thư hiện giờ quá vui sướng và hạnh phúc,,, không còn đủ nhạy bén để nhìn ra điều khác thường đấy,,,,
"Anh" Là Con Trai, Không Phải Trans Guy - Chapter 26
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vậy là Tiểu Tinh cứ tíu tích chạy theo mẹ,,, mẹ ơi cái này,,, mẹ ơi cái kia,,, lớn rồi mà cứ mãi là trẻ con trước mặt mẹ,,,, thật vậy đã là con cái thì không bao giờ lớn trước mắt của ba mẹ,,,
Đã chuẩn bị xong bữa trưa,,,, đang cùng mẹ dọn cơm thì nghe tiếng động thật to cách đó không xa,,, tại mảnh đất hoang gần đó,,,, một chiếc phi cơ hạ cánh xuống làm cả xóm người tụ lại xem,,,, Tiểu Tinh và bà Thư cũng ra xem coi có chuyện gì,,,, thấy đằng xa có một đám đông vây quanh một chiếc phi cơ to đùng,,, và từ dòng người bước ra ba người rất đổi bình thường,,,, cậu trai mặt đồ ngủ nhưng cũng là áo thun và quần sọt, khoát thêm áo da đen và đi giày boot,,,, một người đàn ông trung niên mặt đồ chỉnh tề nhưng không hợp với chiếc phi cơ sang trọng đấy,,,, còn người nữ thì đúng chất gọn gàng sang trọng,,, {vì cô mới vừa đáp máy bay xuống Viên Nam cơ mà}
Tiểu Tinh bất ngờ vì nhận ra ba người khách lạ đó,,,,
-Thiên Anh,,,, ba,,, chị Linh Nhi,,,, sao ba người đến đây??? [Tiểu Tinh chạy đến,,,]
-Sin à,,,, [Linh Nhi không kiềm được cảm xúc nên gọi thật to và chạy đến ôm chầm lấy em,,,,]
-Chị à,,, chị,,, sao chị gọi em là Sin,,,, chị,,,, chị là,,,,, [lúc đầu Tinh còn ngập ngừng khó hiểu,,, nhưng rồi cũng sực nhớ lại chỉ mình chị Su mới gọi mình là Sin,,,]
-Đúng,,, chị đây,,, chị Su đây,,, bé Sin à,,,, [Linh Nhi òa khóc ôm Tiểu Tinh thật chặt,,,,]
Bà Thư từ từ bước đến,,, bỗng chân bà cứng lại,,, giọng đã nghẹn đi vì xúc động,,,, những hình ảnh đứa con gái bé bỏng chỉ tầm tám chín tuổi thi nhau hiện về,,,, luôn chạy nhảy và líu lo phía sau chân bà,,, thi thoảng lại bênh vực ba nó mà cãi lại bà những lúc bà trách móc ba,,, đứa bé luôn nói với bà,,,, “mẹ ơi cho con bế bé Sin,,,, cho con bế đi,,,,” giờ đã là một cô thiếu nữ xinh đẹp đứng trước mắt bà,,,, bà dần mở lời,,, từng câu chữ nghẹn ngào,,,,,
-Linh Nhi,,, là con,,, Linh Nhi sao???
-Mẹ,,, mẹ à,,,,, [Nhi rời khỏi Tinh,,, chạy đến bên mẹ,,,,]
-Nhi à,,, mẹ có đang mơ không,,,, mẹ vẫn thường hay mơ thấy con về,,, làm ơn hãy nói với mẹ đây không phải là mơ đi,,,, là con về thật mà đúng không,,, [giọng nói run run đầy xúc động,,, mắt bà đã nhòe đi,,,]
-Mẹ,,, mẹ không mơ đâu,,, thật,,, là thật đấy mẹ ạ,,,,
-Con,,, con gái tui,,,, đây là con gái tui,,,, nó còn sống,,,, nó vẫn sống đây ông Tâm ơi,,, con của chúng ta,,,
Bà khẽ dời đôi tay đang run lên từng hồi,,, đặt lên má Nhi,,,, nâng niu sờ nhẹ gương mặt bà đã không được chạm vào những 13 năm nay,,,, bà ngước mắt nhìn lên trời xanh như muốn trò chuyện cùng người chồng quá cố,,,, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên đôi má sạm đi vì sương gió của bà,,,, Bà ôm Nhi vào lòng,,,, truyền cho cô hơi ấm mà bao lâu nay cô thiếu mất đi,,,,, khẽ xoa lấy mái tóc mượt mà của cô,,,,
-Những năm tháng qua,,, con luôn ấp ủ hy vọng một ngày lại được mẹ ôm lấy vỗ về,,, được mẹ thắc tóc trước khi đi học,,, và được cùng mẹ nấu những món mẹ con ta cùng thích ăn,,, chưa một ngày nào con thôi không muốn gặp lại mẹ,,,, và con đã chờ được ngày này rồi mẹ ơi,,,,[Linh Nhi nấc lên từng hồi,,,]
-Chị Tâm,,,, tôi thật sự xin lỗi chị,,,, tôi đã không lo được cho mẹ con chị,,, khiến mẫu tử chia lìa,,, và rồi gần đây tôi lại vô tâm không nhận ra được câu chuyện mà Tiểu Tinh chia sẻ,,, nếu tôi nhận biết sớm hơn,,, thì đâu phải đến hôm nay mẹ con chị mới được nhìn nhau,,, thành thật xin lỗi chị,,,, [ông Thiên tiến đến cúi đầu]
-Thôi nào con,,, chúng ta vào nhà đi rồi nói chuyện,,, ông Thiên cũng vào cùng đi,,,, tôi không trách ông,,,,
Bà Thư đỡ lấy con gái mình cùng vào nhà,,, còn Tiểu Tinh giờ mới để ý đến Thiên Anh,,, cậu tiến đến,,, đặt tay lên vai Tinh xoa nhẹ an ủi
-Thôi Tinh đừng khóc nữa,,, nhận lại chị thì phải vui lên chứ,,, cười lên xem nào,,,,
Nhà Tinh không to,,, không thuộc nhóm giàu có dư giả nhưng cũng không túng quẫn khó khăn,,,, Khi mọi người đã yên vị,,, bà Thư bắt đầu hỏi chuyện,,,
-Ông đã nuôi Linh Nhi từ ngày đó đến nay à??? [nhìn ông Thiên bà không giận cũng không vui,,, cảm xúc cứ bình ổn,,, làm không khí cũng lặng theo,,,]
-Vâng,,, tôi nhận được tin chị và hai cháu gặp chuyện nên vội cho người tìm kiếm,,,, nhưng chỉ tìm được Linh Nhi khi con bé đang bị thương và ngất lịm đi,,, đưa con bé về chữa trị,,, sau đó tôi tiếp tục tìm kiếm mẹ con chị nhưng vẫn không có kết quả,,, mòn mỏi những hai năm,,, tôi đành chuyển Linh Nhi sang Mỹ đào tạo để con bé đở đau buồn,,,
-Làm sao mà ông có thể tìm được,,, vì lúc đó,,, ai cũng là giang hồ,,, tôi chỉ biết lẫn trốn,,, không phân biệt được đâu là bạn đâu là thù,,, nên tôi cứ thấy ai tìm mình lại hối hả trốn đi,,, khi việc tìm kiếm con gái rơi vào tuyệt vọng tôi mới quyết định chuyển đến đây sống,,, tránh xa cái chốn giang hồ chém giết đấy,,,,
-Vậy những năm qua chị sống thế nào,,, có chật vật lắm không???
-Ông thấy đó,,, cuộc sống không dư cũng chả thiếu,,, chủ yếu là được sống yên bình cùng đứa con còn lại của tôi thôi,,,, [bà nhìn Tiểu Tinh cười nhẹ,,,]
-Sao mẹ lại đổi tên em vậy??? nó tên là Linh Tuyết cơ mà,,,, [Linh Nhi vẫn ôm lấy mẹ,,, giờ mới lên tiếng,,,]
-Vì sợ em con gặp nguy hiểm,,, mẹ đã đổi khai sinh cho con bé,,, và nơi này không ai biết đến cái tên Lâm Thư kia nữa,,, ở đây người ta gọi mẹ là bà Hai Tâm,,,[vừa trả lời bà vừa vuốt ve tóc cô,,,]
-Vậy là mẹ cướp tên của ba con mà dùng luôn ấy hả,,, [Tiểu Tinh hí hửng phá tan bầu không khí ảm đạm này,,,,]
-Cha mầy,,,, cướp với chả lấy,,,, [mắng yêu Tinh Tinh,,, bà nhìn sang người bên cạnh nãy giờ chưa hề nói lời nào,,,,] còn đây là,,, [bà chỉ vào Anh,,,]
-À,,, tôi quên chưa giới thiệu với chị,,,, đây là Thiên Anh,,,, ơ,,, con trai lớn của tôi đấy,,,[ hơi ngập ngừng nhưng rồi ông cũng quyết định nói,,,]
Ngay sau đó có ba ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn vào ông,,,, là Anh, Tinh và Nhi,,, mỗi người một suy nghĩ,,,,, “sao ba lại nói ra bí mật tày trời này,,, chẳng phải cả mẹ của Thiên Anh cũng không được biết sao???” Linh Nhi khó hiểu,,,, Tiểu Tinh thì “sao ba lại nói vậy,,,, chả nhẽ vì Anh đang trong bộ dạng này,,, nên ba không muốn mẹ mình nghĩ xấu cho Anh???”,,,, “có phải vì đây và vợ bác Tâm nên ba mới vậy,,,,”
-Vậy à,,, con Anh thật khôi ngô, nhưng có vẻ hơi ít nói,,, vậy đứa còn lại của cặp song sinh là trai hay gái? [Bà khen ngợi thật lòng,,,]
-Đứa còn lại là con gái chị à,,,
-Ông thật có phúc nhỉ,,, được cả cặp long phụng,,, chắc cô bé cũng rất xinh đẹp,,, [bà Thư cười hiền,,,]
-À mẹ,,,, hay là mẹ dọn về sống cùng con nha,,,, hiện giờ con đã có nhà riêng nhưng chỉ ở có một mình thôi,,,, nha mẹ,,,, nha,,,,,
-Nhưng mà,,,
-Đúng đó mẹ,,, mẹ cũng lớn tuổi rồi,,, ở xa tụi con như vậy sao tụi con có thể chăm sóc tốt cho mẹ được?? [Tiểu Tinh nghịch nhấn mạnh hai từ “lớn tuổi”,,,]
-Con ranh này,,, đang chê mẹ già cả yếu ớt rồi phải không,,,[ Tiểu Tinh luôn làm cho bà vui cười dù có đang xúc động đến mấy,,,,] thôi được rồi,,,, mà Tiểu Tinh hiện giờ đang ở trọ mà đòi chăm sóc mẹ gì chớ,,,, lo cho mình còn chả xong,,,
-Dạ đâu có,,, con giờ đang ở nhà của ba Thiên Kỳ,,,
-Sao con bé lại ở nhà ông,,, còn gọi ông là ba nữa?? [Bà Thư quay sang lườm ông Thiên,,,]
-Ừ thì Tiểu Tinh là bạn học cùng lớp với Song Thiên nhà tôi,,, con bé lại quá dễ thương,,, nên tôi mới đề nghị nhận nó làm con nuôi,,, còn chuyện nó chuyển sang ở nhà tôi là vì bị hai con tôi thuyết phục,,,,
-Mẹ đã đồng ý rồi thì Tinh Tinh dọn qua nhà chị sống luôn nha,,, [Linh Nhi đề nghị]
Có một sự không tự nhiên nho nhỏ,,,, Tiểu Tinh băn khoăn chưa trả lời,,,, Thiên Anh thì dùng tay ra hiệu nhờ ba giúp đỡ,,,,
-Nhi nè,,, con định cướp mất con gái xinh của ba đấy à,,, ba sẻ cho Tinh qua ở với mẹ con con vài hôm,,, nhưng rồi phải trả về cho ba,,, [ông Thiên hiểu ngay ý của con trai,,, cười mỉm rồi lên tiếng can ngăn,,,]
-Nhưng mà ba,,,,
-Chị Tâm này,,, tôi thấy rất quý Tiểu Tinh với lại tình cảm anh em tụi nó cũng đang rất tốt,,, ba đứa cứ quấn quýt với nhau,,,, đã vậy còn chung lớp chung trường,,, nên tôi có thể xin chị để Tinh Tinh ở lại nhà tôi có được không??? [ông Thiên bơ Linh Nhi đang nhăn nhó,,,]
-Ông đã nói vậy rồi thì tôi cũng không ép nó nữa,,, ở đâu cũng được miễn là con tôi sống tốt và vui vẻ thì mẹ không phản đối,,,,
Hai gương mặt kia tự dung rạn rở trở lại,,, để ý xíu là nhận ra ngay họ có vấn đề,,, nhưng bà Thư hiện giờ quá vui sướng và hạnh phúc,,, không còn đủ nhạy bén để nhìn ra điều khác thường đấy,,,,