Chết tiệt, sao lại đánh cô chứ? Cô ta bị gì vậy. Uyển Nhi nghĩ lập tức cau mày nhìn lại cô ta.
" Cô con dám nhìn tôi à? Có muốn tôi đánh cô không?" Cô nàng rất đanh đá chua ngoa, không chờ nói xong liền muốn vung tay đánh người.
Thiết nghĩ cô sắp nhận thêm cái tát nảy lữa từ người đàn bà này nhưng trời xui đất khiến cô lại không cảm thấy gì mà hình như trước mắt cô bị chắn bởi một thứ gì đó to lớn.
" Sophia, em dừng tay" Là anh boss, anh ấy đã đứng ra cứu nguy cho cô. Thật bất ngờ.
" Con mẹ nó, anh muốn làm gì Waldo?" Cô nàng Sophia tức giận khi tay cô bị giữ chặt.
" Meo Meo, đưa Ivi đi. Không cần gọi bảo vệ" Waldo bình thản nói, đợi Meo Meo đưa Uyển Nhi rời đi anh mới thả tay Sophia ra.
Anh không hiểu vì sao cô lại làm ồn nơi này, càng không hiểu vì sao cô vì một người đàn ông lại đến công ty anh làm náo động. Có lẽ...anh đã quá dung túng cô.
"Sophia, ra ngoài chúng ta nói chuyện, nếu em còn ngang bướng anh sẽ gọi bảo vệ mang em ra ngoài " Anh nói xong liền rời đi đến quán cafe gần đấy. Cô nàng vẻ mặt không cam lòng theo sau Waldo.
Bên trong phòng làm việc, " Ivi cậu có sao không?" Meo Meo cùng những người khác lo lắn
" Mình không sao.." Đến bây giờ cô đã hiểu vì sao cô gái kia đến tìm mình, không phải tư thù gì mà chính là vì đàn ông! Thật nực cười làm sao, chính cô đã buông anh ta từ lâu cớ sao rắc rối cứ đến tìm cô mà không hề buông tha chứ? Chẳng lẽ mình trước đây sai phạm gì sao? Cô tự hỏi chính mình.
" Em vì sao đến công ty anh làm loạn? Vì Dyan? " Anh đan tay nhìn cô, ánh mắt chưa từng thấy từ trước đến nay. Anh vốn biết thừa, Dyan quay về chính là cô cũng sẽ đòi theo anh ta nhưng mà khi thấy cô làm loạn anh thật khó chịu.
" Phải, em đến vì Dyan. Con tiện nhân đó dám câu dẫn anh ấy" Sophia tức giận, môi mím chặt. Anh đâu biết cô đã yêu hắn rất lâu rồi, từ khi còn là một đứa trẻ cô đã thích hắn, càng lớn cô chính là yêu! Những năm hắn ở đây cô đều hướng về hắn nhưng hắn nào biết, rong chơi đủ rồi giờ cô muốn chính hắn nhìn cô, nhìn Sophia này chứ không phải là Trương Uyển Nhi hay bất kì ai khác.
" Cô ấy là nhân viên của anh, vả lại cô ấy cũng đã không còn liên hệ gì đến vị hôn phu của em nữa. Em cũng nên tập cách đừng tức giận khi mọi thứ chưa được làm rõ" ngưng một chút anh nhìn cô với ánh mắt thâm tình " Sao nhất định là Dyan?"
" Bởi vì em yêu anh ấy" Không hề để ý đến ánh mắt chất chứa phiền muộn ưu tư kia, cô vui vẻ đáp.
" Đừng đến công ty anh phá, anh sẽ cho người đưa em về" Anh đứng lên đến quầy thanh toán trở lại công ty.
Mỗi người mỗi khát vọng, Uyển Nhi mong muốn được thoát khỏi Nam Vũ, còn hắn chỉ biết điên cuồng độc chiếm thứ hắn đánh mất, những người khác lại dần dần rơi vào bế tắc.
Mều: Oa, mình không có hứng a ~ Quá lười biến. Mấy bạn tương tác cho mình động lực đi meo~
" Cô con dám nhìn tôi à? Có muốn tôi đánh cô không?" Cô nàng rất đanh đá chua ngoa, không chờ nói xong liền muốn vung tay đánh người.
Thiết nghĩ cô sắp nhận thêm cái tát nảy lữa từ người đàn bà này nhưng trời xui đất khiến cô lại không cảm thấy gì mà hình như trước mắt cô bị chắn bởi một thứ gì đó to lớn.
" Sophia, em dừng tay" Là anh boss, anh ấy đã đứng ra cứu nguy cho cô. Thật bất ngờ.
" Con mẹ nó, anh muốn làm gì Waldo?" Cô nàng Sophia tức giận khi tay cô bị giữ chặt.
" Meo Meo, đưa Ivi đi. Không cần gọi bảo vệ" Waldo bình thản nói, đợi Meo Meo đưa Uyển Nhi rời đi anh mới thả tay Sophia ra.
Anh không hiểu vì sao cô lại làm ồn nơi này, càng không hiểu vì sao cô vì một người đàn ông lại đến công ty anh làm náo động. Có lẽ...anh đã quá dung túng cô.
"Sophia, ra ngoài chúng ta nói chuyện, nếu em còn ngang bướng anh sẽ gọi bảo vệ mang em ra ngoài " Anh nói xong liền rời đi đến quán cafe gần đấy. Cô nàng vẻ mặt không cam lòng theo sau Waldo.
Bên trong phòng làm việc, " Ivi cậu có sao không?" Meo Meo cùng những người khác lo lắn
" Mình không sao.." Đến bây giờ cô đã hiểu vì sao cô gái kia đến tìm mình, không phải tư thù gì mà chính là vì đàn ông! Thật nực cười làm sao, chính cô đã buông anh ta từ lâu cớ sao rắc rối cứ đến tìm cô mà không hề buông tha chứ? Chẳng lẽ mình trước đây sai phạm gì sao? Cô tự hỏi chính mình.
" Em vì sao đến công ty anh làm loạn? Vì Dyan? " Anh đan tay nhìn cô, ánh mắt chưa từng thấy từ trước đến nay. Anh vốn biết thừa, Dyan quay về chính là cô cũng sẽ đòi theo anh ta nhưng mà khi thấy cô làm loạn anh thật khó chịu.
" Phải, em đến vì Dyan. Con tiện nhân đó dám câu dẫn anh ấy" Sophia tức giận, môi mím chặt. Anh đâu biết cô đã yêu hắn rất lâu rồi, từ khi còn là một đứa trẻ cô đã thích hắn, càng lớn cô chính là yêu! Những năm hắn ở đây cô đều hướng về hắn nhưng hắn nào biết, rong chơi đủ rồi giờ cô muốn chính hắn nhìn cô, nhìn Sophia này chứ không phải là Trương Uyển Nhi hay bất kì ai khác.
" Cô ấy là nhân viên của anh, vả lại cô ấy cũng đã không còn liên hệ gì đến vị hôn phu của em nữa. Em cũng nên tập cách đừng tức giận khi mọi thứ chưa được làm rõ" ngưng một chút anh nhìn cô với ánh mắt thâm tình " Sao nhất định là Dyan?"
" Bởi vì em yêu anh ấy" Không hề để ý đến ánh mắt chất chứa phiền muộn ưu tư kia, cô vui vẻ đáp.
" Đừng đến công ty anh phá, anh sẽ cho người đưa em về" Anh đứng lên đến quầy thanh toán trở lại công ty.
Mỗi người mỗi khát vọng, Uyển Nhi mong muốn được thoát khỏi Nam Vũ, còn hắn chỉ biết điên cuồng độc chiếm thứ hắn đánh mất, những người khác lại dần dần rơi vào bế tắc.
Mều: Oa, mình không có hứng a ~ Quá lười biến. Mấy bạn tương tác cho mình động lực đi meo~