CÔ LÀ VỢ CHƯA CƯỚI CỦA TÔI.
Sau khi nó cảnh cáo thì cũng là lúc trường reng chuông báo hiệu giờ học đã tan. Nó nghe tiếng chuông đổ như được giải phóng mặt trận liền phóng một cái ra ngoài cửa, không thèm để ý đến cái vật thể mà nó cất công mang lên. Hắn nhìn nó mà lắc đầu. Rồi cả hai cũng xách đít đi về. Còn vị thầy giáo của chúng ta đang đứng tại chỗ mặt nỗi lên những gân xanh. Ông cũng hầm hực bước khỏi lớp. Coi như ông xui xẻo gặp hai ôn thần này.
Mặc dù nó và hắn chả học được gì trái lại còn phá hoại, gây rối với giáo viên. Nhưng nó và hắn không xem đó là lỗi mà xem nó cứ như bình thường trong ngày. Nó và hắn bước vào chỗ đỗ xe rồi phóng về nhà.
Sau khi đặt chân vào nhà cũng là lúc ba mẹ nó về nhà thân yêu của họ, không còn bám ở đất nhà nó nữa. Còn hắn vẫn vui vẻ tiễn đưa ba mẹ nó về. Cả hai đều khen hắn ngoan hết lời kêu hắn phải nghiêm khắc với nó đừng nuông chiều nó nữa. Nó sẽ hư.
Buổi tối.
– Tiểu thư, thiếu gia có ăn tối không để tôi kêu người làm rồi dọn ra. – tiếng ông quản gia vọng lên nhà.
– Cho cháu chút thôi. Rồi mang lên phòng cho cháu. À còn chút cháu đi chơi nữa nên làm ít để chừa bụng nha. Cám ơn ông nhiều. – tiếng nó.
– Chút tôi đi ăn nên khỏi chừa phần. Mọi người cứ ăn trước đi – tiếng hắn
Quản gia nghe tụi nó vọngj xuống cũng lắc đầu. Rồi ông cho người mang thức ăn mang lên phòng nó.
7:00
Nó hôm nay ăn mặc khác hôm qua. Hôm qua nó mặc áo thun tráng thì hôm nay nó mặc một chiếc áo hở ra khuôn ngực đầy đặn của mình. Cộng thêm chiếc áo này ngắn qua eo nó, lộ hẳn vòng 2 thon gọn phẳng lì của nó. Vẫn là chiếc quần da bóng (tg: Không phải nó mặt lại quần hôm qua đâu nhá mọi người^_^¦¦¦)
Nó bước xuống nhà thì nó bắt gặp hắn lại nhìn nó như ngày hôm qua. Nó trừng mắt nhìn hắn.
– Nhìn cái gì hả, hôm qua đến bây giờ anh nhìn gì mà nhìn quài hả. Bộ chưa thấy gái ăn mặt như vậy à.
– Đẹ…à không, cô định mặc như vậy ra ngoài giống hôm qua nữa à. Rồi tôi lại phải biện hộ giúp cio nữa à.
– Ai cần anh biện hộ cho tôi. Xí, nhiều chuyện.
– Cô đi theo tôi.
– Ê, ê, anh lôi tôi đi đâu vậy. Tôi trễ bây giờ.
Hắn lôi nó về phòng mở ngay cánh cửa tủ đồ nó ra. Hắn lựa ngay chiếc đầm màu hồng phấn cùng với áo khoác màu hồng nhẹ.
– Cô mặc vào cho tôi.
– Ể!! Tự bao giờ anh co quyền lục lội đồ tôi.
– Tự bây giờ. Sao muốn tôi gọi cho ba mạ cô à.
– Anh!!!
– Sao thay không hay muốn bị cấm túc hả!!!
– Hừ!!!
Nó hầm hực cầm ngay bộ đồ vô phòng vệ sinh thay đồ. Hắn đừng ở ngoài, ngắm bàn trang điểm của nó.
– Chà!!! Ít son phấn ta. Nước hoa thì chỉ có hai chai thôi sao.
Mở ngăn kéo ra thì đó là ngăn trang sức, hắn ít khi nào thấy nó đeo trang sức bao giờ, định bụng sẽ lựa cho nó chiếc dây chuyền và đôi bông tai cho nó đẹp hơn.
Hắn thấy có một cái hộp nho nhỏ màu trắng đan xen là ông mặt trời tỏa nắng. Nhìn qua là biết chiếc hộp này rất đặc biệt chỉ, mà vẽ rất đẹp, hộp rất tinh tế. Đây là hộp gia công và chỉ có một. Đến bây giờ anh vẫn chưa thấy một chiếc hộp như thế bao giờ cả. Anh định đưa tay mở chiếc hộp đó ra. Thì nó bước ra.
– Bỏ xuống ngay, ai cho anh tự tiện đến thế hả.
Hắn giật mình rồi đặt lại chỗ cữ cầm ngay bộ trang sức khác đưa cho nó.
– Cô đeo này vào sẽ hợp.
– Tại sao anh lại quan tâm đến cách ăn mặc của tôi đến vậy.
Nó vừa nó vừa đưa tay lấy bộ trang sức do chính nó thiết kế.
– Cô là vợ chưa cưới của tôi. Chỉ có mình tôi cô mới được ăn mặc như vậy. Còn những tên khác thì không bao giờ.
– Anh thích tôi sao. Haha, chạm mạch rồi à!!! Anh ấm chỗ mào, ấm ở đây đúng không.
Nó đưa tay sờ trán hắn vừa cười te tét vừa nói. Hắn vẫn đứng đó sẵn đưa tay hất nhẹ tay nó ra.
– Chỉ làm tròn bổn phận mà ba mẹ cô giao mà thôi. Cô thiết kế ra bộ trang sức này sao. Sao tôi chưa nhìn thấy bộ này ngoài thị trường.
– Đúng tôi tự thiết kế cho mình. Và cũng sẽ tung ra một số sản phẩm của mình ra ngoài thị trường.
– Cô thiết kế cho tôi một bộ được không.
– Để tôi suy nghĩ, bây giờ trễ gìơ của tôi rồi. Không phải anh đi ăn gì sao, sao còn đứng đây.
– Tôi đi ngay bây giờ đây.
Nói xong cả hai đều bước ra khỏi phòng rồi đến gada lấy xe đến điểm hẹn.
Sau khi nó cảnh cáo thì cũng là lúc trường reng chuông báo hiệu giờ học đã tan. Nó nghe tiếng chuông đổ như được giải phóng mặt trận liền phóng một cái ra ngoài cửa, không thèm để ý đến cái vật thể mà nó cất công mang lên. Hắn nhìn nó mà lắc đầu. Rồi cả hai cũng xách đít đi về. Còn vị thầy giáo của chúng ta đang đứng tại chỗ mặt nỗi lên những gân xanh. Ông cũng hầm hực bước khỏi lớp. Coi như ông xui xẻo gặp hai ôn thần này.
Mặc dù nó và hắn chả học được gì trái lại còn phá hoại, gây rối với giáo viên. Nhưng nó và hắn không xem đó là lỗi mà xem nó cứ như bình thường trong ngày. Nó và hắn bước vào chỗ đỗ xe rồi phóng về nhà.
Sau khi đặt chân vào nhà cũng là lúc ba mẹ nó về nhà thân yêu của họ, không còn bám ở đất nhà nó nữa. Còn hắn vẫn vui vẻ tiễn đưa ba mẹ nó về. Cả hai đều khen hắn ngoan hết lời kêu hắn phải nghiêm khắc với nó đừng nuông chiều nó nữa. Nó sẽ hư.
Buổi tối.
– Tiểu thư, thiếu gia có ăn tối không để tôi kêu người làm rồi dọn ra. – tiếng ông quản gia vọng lên nhà.
– Cho cháu chút thôi. Rồi mang lên phòng cho cháu. À còn chút cháu đi chơi nữa nên làm ít để chừa bụng nha. Cám ơn ông nhiều. – tiếng nó.
– Chút tôi đi ăn nên khỏi chừa phần. Mọi người cứ ăn trước đi – tiếng hắn
Quản gia nghe tụi nó vọngj xuống cũng lắc đầu. Rồi ông cho người mang thức ăn mang lên phòng nó.
7:00
Nó hôm nay ăn mặc khác hôm qua. Hôm qua nó mặc áo thun tráng thì hôm nay nó mặc một chiếc áo hở ra khuôn ngực đầy đặn của mình. Cộng thêm chiếc áo này ngắn qua eo nó, lộ hẳn vòng 2 thon gọn phẳng lì của nó. Vẫn là chiếc quần da bóng (tg: Không phải nó mặt lại quần hôm qua đâu nhá mọi người^_^¦¦¦)
Nó bước xuống nhà thì nó bắt gặp hắn lại nhìn nó như ngày hôm qua. Nó trừng mắt nhìn hắn.
– Nhìn cái gì hả, hôm qua đến bây giờ anh nhìn gì mà nhìn quài hả. Bộ chưa thấy gái ăn mặt như vậy à.
– Đẹ…à không, cô định mặc như vậy ra ngoài giống hôm qua nữa à. Rồi tôi lại phải biện hộ giúp cio nữa à.
– Ai cần anh biện hộ cho tôi. Xí, nhiều chuyện.
– Cô đi theo tôi.
– Ê, ê, anh lôi tôi đi đâu vậy. Tôi trễ bây giờ.
Hắn lôi nó về phòng mở ngay cánh cửa tủ đồ nó ra. Hắn lựa ngay chiếc đầm màu hồng phấn cùng với áo khoác màu hồng nhẹ.
– Cô mặc vào cho tôi.
– Ể!! Tự bao giờ anh co quyền lục lội đồ tôi.
– Tự bây giờ. Sao muốn tôi gọi cho ba mạ cô à.
– Anh!!!
– Sao thay không hay muốn bị cấm túc hả!!!
– Hừ!!!
Nó hầm hực cầm ngay bộ đồ vô phòng vệ sinh thay đồ. Hắn đừng ở ngoài, ngắm bàn trang điểm của nó.
– Chà!!! Ít son phấn ta. Nước hoa thì chỉ có hai chai thôi sao.
Mở ngăn kéo ra thì đó là ngăn trang sức, hắn ít khi nào thấy nó đeo trang sức bao giờ, định bụng sẽ lựa cho nó chiếc dây chuyền và đôi bông tai cho nó đẹp hơn.
Hắn thấy có một cái hộp nho nhỏ màu trắng đan xen là ông mặt trời tỏa nắng. Nhìn qua là biết chiếc hộp này rất đặc biệt chỉ, mà vẽ rất đẹp, hộp rất tinh tế. Đây là hộp gia công và chỉ có một. Đến bây giờ anh vẫn chưa thấy một chiếc hộp như thế bao giờ cả. Anh định đưa tay mở chiếc hộp đó ra. Thì nó bước ra.
– Bỏ xuống ngay, ai cho anh tự tiện đến thế hả.
Hắn giật mình rồi đặt lại chỗ cữ cầm ngay bộ trang sức khác đưa cho nó.
– Cô đeo này vào sẽ hợp.
– Tại sao anh lại quan tâm đến cách ăn mặc của tôi đến vậy.
Nó vừa nó vừa đưa tay lấy bộ trang sức do chính nó thiết kế.
– Cô là vợ chưa cưới của tôi. Chỉ có mình tôi cô mới được ăn mặc như vậy. Còn những tên khác thì không bao giờ.
– Anh thích tôi sao. Haha, chạm mạch rồi à!!! Anh ấm chỗ mào, ấm ở đây đúng không.
Nó đưa tay sờ trán hắn vừa cười te tét vừa nói. Hắn vẫn đứng đó sẵn đưa tay hất nhẹ tay nó ra.
– Chỉ làm tròn bổn phận mà ba mẹ cô giao mà thôi. Cô thiết kế ra bộ trang sức này sao. Sao tôi chưa nhìn thấy bộ này ngoài thị trường.
– Đúng tôi tự thiết kế cho mình. Và cũng sẽ tung ra một số sản phẩm của mình ra ngoài thị trường.
– Cô thiết kế cho tôi một bộ được không.
– Để tôi suy nghĩ, bây giờ trễ gìơ của tôi rồi. Không phải anh đi ăn gì sao, sao còn đứng đây.
– Tôi đi ngay bây giờ đây.
Nói xong cả hai đều bước ra khỏi phòng rồi đến gada lấy xe đến điểm hẹn.