Sáng hôm sau anh đến điểm hẹn sớm hơn dự kiến, mục đích là để sắp xếp lại những kế hoạch mà tối qua anh đã thức trắng cũng chỉ mong cô nguôi giận. Sắp xếp ổn thoải anh liền ngả lưng về sau, đầu nghiêng về hướng cửa sổ chợp mắt.
Không biết chợp mắt được bao lâu nhưng khi tỉnh giấc thấy một cô gái lạ ngồi trước mặt mình, cô gái này khác với những cô gái xung quanh liên tục chỉa điện thoại chụp anh nãy giờ, cô gái này đang cầm điện thoại chơi game. Thấy còn người trước mặt đã nhúc nhích biết đã tỉnh nên cô tắt game ngước mắt nhìn anh thong thả dựa vào ghế nhìn anh nói
– Nói đi nhờ tôi chuyện gì.
– Cô là Tuyết?
– Đúng
– Cô ngồi chờ được bao lâu rồi.
Tuyết cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi ngước nhìn anh thốt ra ba chữ” Nửa tiếng trước”
Anh ngẫm nghĩ tính ra mình đã ngủ được một tiếng rồi, khi anh đến đây là 7h mà 7h30 đã sắp xếp xong tất cả, mà cô gái này nói được nửa tiếng rồi. Anh bắt đầu nói chủ đề chính, lí do tại sao lại hẹn cô ra đây. Rồi tiếp đó nhờ cô dẫn nó đến địa điểm mà anh đã đề ra. Anh ngồi nói liên tục còn cô chỉ ngồi lắng nghe mặt vẫn bình thẳng, không để lộ một chút cảm xúc nào. Anh bước vào thương trường không lâu nhưng anh được thừa hưởng tài ăn nói và cách nhìn cảm xúc của trừng người dù họ có dấu cỡ nào nhưng qua con mắt của anh đề nhìn ra, nhưng cô gái này anh nhìn cỡ nào cũng không nhìn ra.
– Anh định thăm dò cảm xúc của tôi sao.
-…Nếu đúng
– Vậy xin lỗi, anh cũng bước ra từ thương trường, tôi cũng bước ra từ đó. Còn về kế hoạch của anh tôi thấy anh đã suy nghĩ rất lâu rất kĩ, đến nổi khi tôi đến anh cũng không biết. Anh đầu tư chuyện này rất kĩ nhỉ, mục đích của anh là gì, tôi không tin anh dốc sức nhiều như vậy chỉ để nó nguôi giận. Đều là người làm ăn nếu đã dốc sức lớn như vậy tức phải có mục đích mới bỏ công sức nhiều như vậy. Nếu tôi nói tôi không giúp, nếu tôi nói anh thất bại ngay từ lúc đầu, không biết tâm trạng lúc đó của anh như thế nào đây.
– Cô sẽ giúp, còn về mục đích tôi xin lỗi không thể nói được.
– Haha, anh quá tự tin, nhưng đều đó đúng. Có phải anh định nói, nếu tôi không giúp sẽ không đến đây, sẽ không ngồi chờ anh đến nửa tiếng đúng không. Thương trường giống như chiến trường, tôi cá anh sẽ thua.
Vừa nói vừa nhấp một ngụm cafe. Lí do cô đến đây chỉ muốn xem mặt mà thôi, còn về giúp hay không thì cô không thể trả lời được, nhưng khi đến cô nhìn thấy xấp tài liệu nằm trên bàn rồi nhìn thấy anh ngã lưng phía sao thiếp đi, cô liền ngồi xuống gọi thức uống tay cầm tập tài liệu đó lên xem, thấy rất rõ ràng, rất kĩ, rồi nhìn anh thấy vẫn chưa thức giấc trong đầu liền nghĩ anh ta đã dốc sức hết sức, có thể từ tối hôm qua anh đã thức trắng, còn đến đây từ rất sớm ( cái này là đi hỏi phục vụ). Nên cô mới nán lại xem anh ta như thế nào, nào ngờ anh ta thiếp đi rất lâu, nên cô đành lấy điện thoại ra chơi game. Cô ngồi nhìn anh ta, nhưng anh chưa mở miệng cô lại nói tiếp.
– Sao anh không bàn chuyện này qua điện thoại, mắc công phải chạy đến đây, rồi lại ngủ quên không.
– Vì tôi đã hẹn cô.
– Có thể hủy.
– Tôi có chuyện muốn hỏi.
– Cứ nói– Cô là ai, tại sao cô biết những chuyện trước kia của tôi, tại sao cô lại kể cho Nguyệt nghe, tại sao cô lại giúp tôi.
– Tôi là ai? Tôi nghĩ anh biết chứ, tôi là bạn Nguyệt. Tôi biết chuyện của anh á! Điều tra là ra thôi. Tại sao tôi lại kể cho Nguyệt nghe á, bởi vì nó kêu tôi kể. Còn về tôi lại giúp anh á, tại tôi thích.!
– Tôi không nghĩ cô lại giúp tôi dễ dàng như vậy được. Nói cô muốn gì.
– Muốn anh không được ức hiếp Nguyệt, muốn anh nói rõ cho tôi biết anh thích lòng hay không.
– Được.
– Xong chưa.
– Rồi
– Vậy tôi đi đây.
Nói xong cô đứng dậy bước đến quầy thanh toán tính tiền.
Anh vẫn ngồi ở đó nhìn theo hướng cô đi, lòng tràn ngập nghi ngờ về thân phận của cô ta. Muốn biết được những chuyện trước kia của anh thì người đó phải có thân phận không hề nhỏ trong thế giới ngầm này. Anh giật mình, nếu bạn của Nguyệt xuất thân không hề nhỏ, vậy Nguyệt là người như thế nào, nhớ đến chuyện sáng hôm qua, anh mong điều anh nghĩ là sai. Liền đứng dậy rời đi. Rồi lái xe đến địa điểm nằm trong kế hoạch. Đang lái xe thì thấy một tin từ số lại gửi đến anh liền mở ra xem nội dung ở trong đó, thì ra đó là tin nhắn của Tuyết gửi đến. Trong tin nhắn ghi.
– ” Tôi Tuyết đây, đừng hỏi tại sao tôi có số điện thoại của anh. Tôi quên nói cho anh biết, nhưng gì trong kế hoạch đều hết sức hoàng hảo, tất cả đều thể hiện sự chân thành và lãng mạn bên trong đó. Nhưng lấy làm tiếc cho anh, công sức của anh làm ra chỉ đổ sông đổ biển mà thôi, tất cả chỉ dành cho những cô gái bánh bèo, còn Nguyệt nhà tôi thì không phải bánh bèo. Anh chỉ cần cho nó ăn được rồi. Không cần khoa trương đến thế đâu. Anh hãy đến nhà hàng XX này đi, con bé khoái nhất món anh ở đây, còn về món ăn như thế nào thì anh sẽ biết. Tốt nhất nên dành túi nhiều nhiều vào, khi Nguyệt mà giận chỉ sợ ăn hết của cải của một nhà đây, haha”
Anh không hề nghĩ điều đó lại dễ dàng như vậy tiện tay nhắn chữ cám ơn cho cô, rồi lần theo địa chỉ mà cô cho, bây giờ anh mới biết đây là thuộc nhà hàng cao cấp trong cao cấp, sang trọng trong sang trọng, bảo sao câu cuối cô lại nói “ăn hết của cải của một nha” là vậy. Nhưng cô không biết nhà hàng này mang một phân nửa vốn của nhà anh. Anh còn tính sắp tới sẽ mua luôn nhà hàng, nhưng anh chưa có ý định làm liền chỉ xếp nó ở vị trí dự kiến, nhưng hôm nay phải xếp nó ở đầu bảng danh sách cần phải làm gấp rồi.Cái nào cô thích anh đều sẵn sàng làm đến cùng. Gọi điện cho thư kí, bảo phải mua nhà hàng này bằng mọi giá, dù cho bên ka ra đều kiện nào đều phải mua cho bằng được. Nhưng anh không nghĩ chuyện đó khó khăn gì, một nửa cổ phần nhà hàng này đang nằm trong tay anh muốn mua hết thì chuyện đó dễ dàng như trở bàn tay vậy. Sau khi thư kí thông báo mọi chuyện đã xong anh liền tiến thẳng vào phòng giám đốc nhà hàng.Ngài giám đốc nhà hàng sau khi bán đi đứa con mang lại thu nhập khủng cho mình liền ủ rủ ngồi trên bàn làm việc, có người gõ cửa cũng lười ngước nhìn chỉ ừ một tiếng cho vào. Thấy người trước bàn làm việc chưa mở miệng ông bực nhọc ngước nhìn định quát mắng liền thấy con người mới vừa rồi mua nhà hàng này, ông vội đứng dậy cuối người chào cậu. Còn anh thì chỉ đứng nhìn ông ta rồi vào thẳng chủ đề, nói ông vẫn làm trong nhà hàng này lương vẫn hường bình thường, nhưng mọi chuyện đều phải thông qua anh.Ngài giám đốc nghe xong liền phấn chấn lên hẳng, mới vừa rồi còn đang suy nghĩ mình sẽ làm gì, tương lại ra sao, nhưng khi nghe điều đó liền vui mừng không siết, liên tục nói lời cám ơn, anh nói mai có hẹn ở đây, mai cho nhà hàng ngưng tiếp khách một ngày, thu nhập bình quân một ngày ra sao thì ra sao thì anh trả nhưng nếu anh có giả dối cắt lương một tháng. Giám đốc nghe xong liền gật đầu liên tục luôn miệng nói “xin anh hãy tin tường tôi”. Anh quay lưng đi về hướng xe rồi tăng tốc.
Tin tức nhà hàng bấc nhất XX đã đổi chủ, do chủ tịch tập đoàn SM làm chủ. Cầm điều khiển trên tay Tuyết thầm thán phục anh, nhanh như vậy đã mua đứt được nhà hàng béo bở như thế. Ngước nhìn cánh cửa còn đang khép trên lầu, lắc đầu cho cô gái mù tin tức, nếu như ngày mai nghe tin nhà hàng đó thuộc sở hữu của anh ta không biết còn chạy đến đó ăn hay không đây.
Không biết chợp mắt được bao lâu nhưng khi tỉnh giấc thấy một cô gái lạ ngồi trước mặt mình, cô gái này khác với những cô gái xung quanh liên tục chỉa điện thoại chụp anh nãy giờ, cô gái này đang cầm điện thoại chơi game. Thấy còn người trước mặt đã nhúc nhích biết đã tỉnh nên cô tắt game ngước mắt nhìn anh thong thả dựa vào ghế nhìn anh nói
– Nói đi nhờ tôi chuyện gì.
– Cô là Tuyết?
– Đúng
– Cô ngồi chờ được bao lâu rồi.
Tuyết cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi ngước nhìn anh thốt ra ba chữ” Nửa tiếng trước”
Anh ngẫm nghĩ tính ra mình đã ngủ được một tiếng rồi, khi anh đến đây là 7h mà 7h30 đã sắp xếp xong tất cả, mà cô gái này nói được nửa tiếng rồi. Anh bắt đầu nói chủ đề chính, lí do tại sao lại hẹn cô ra đây. Rồi tiếp đó nhờ cô dẫn nó đến địa điểm mà anh đã đề ra. Anh ngồi nói liên tục còn cô chỉ ngồi lắng nghe mặt vẫn bình thẳng, không để lộ một chút cảm xúc nào. Anh bước vào thương trường không lâu nhưng anh được thừa hưởng tài ăn nói và cách nhìn cảm xúc của trừng người dù họ có dấu cỡ nào nhưng qua con mắt của anh đề nhìn ra, nhưng cô gái này anh nhìn cỡ nào cũng không nhìn ra.
– Anh định thăm dò cảm xúc của tôi sao.
-…Nếu đúng
– Vậy xin lỗi, anh cũng bước ra từ thương trường, tôi cũng bước ra từ đó. Còn về kế hoạch của anh tôi thấy anh đã suy nghĩ rất lâu rất kĩ, đến nổi khi tôi đến anh cũng không biết. Anh đầu tư chuyện này rất kĩ nhỉ, mục đích của anh là gì, tôi không tin anh dốc sức nhiều như vậy chỉ để nó nguôi giận. Đều là người làm ăn nếu đã dốc sức lớn như vậy tức phải có mục đích mới bỏ công sức nhiều như vậy. Nếu tôi nói tôi không giúp, nếu tôi nói anh thất bại ngay từ lúc đầu, không biết tâm trạng lúc đó của anh như thế nào đây.
– Cô sẽ giúp, còn về mục đích tôi xin lỗi không thể nói được.
– Haha, anh quá tự tin, nhưng đều đó đúng. Có phải anh định nói, nếu tôi không giúp sẽ không đến đây, sẽ không ngồi chờ anh đến nửa tiếng đúng không. Thương trường giống như chiến trường, tôi cá anh sẽ thua.
Vừa nói vừa nhấp một ngụm cafe. Lí do cô đến đây chỉ muốn xem mặt mà thôi, còn về giúp hay không thì cô không thể trả lời được, nhưng khi đến cô nhìn thấy xấp tài liệu nằm trên bàn rồi nhìn thấy anh ngã lưng phía sao thiếp đi, cô liền ngồi xuống gọi thức uống tay cầm tập tài liệu đó lên xem, thấy rất rõ ràng, rất kĩ, rồi nhìn anh thấy vẫn chưa thức giấc trong đầu liền nghĩ anh ta đã dốc sức hết sức, có thể từ tối hôm qua anh đã thức trắng, còn đến đây từ rất sớm ( cái này là đi hỏi phục vụ). Nên cô mới nán lại xem anh ta như thế nào, nào ngờ anh ta thiếp đi rất lâu, nên cô đành lấy điện thoại ra chơi game. Cô ngồi nhìn anh ta, nhưng anh chưa mở miệng cô lại nói tiếp.
– Sao anh không bàn chuyện này qua điện thoại, mắc công phải chạy đến đây, rồi lại ngủ quên không.
– Vì tôi đã hẹn cô.
– Có thể hủy.
– Tôi có chuyện muốn hỏi.
– Cứ nói– Cô là ai, tại sao cô biết những chuyện trước kia của tôi, tại sao cô lại kể cho Nguyệt nghe, tại sao cô lại giúp tôi.
– Tôi là ai? Tôi nghĩ anh biết chứ, tôi là bạn Nguyệt. Tôi biết chuyện của anh á! Điều tra là ra thôi. Tại sao tôi lại kể cho Nguyệt nghe á, bởi vì nó kêu tôi kể. Còn về tôi lại giúp anh á, tại tôi thích.!
– Tôi không nghĩ cô lại giúp tôi dễ dàng như vậy được. Nói cô muốn gì.
– Muốn anh không được ức hiếp Nguyệt, muốn anh nói rõ cho tôi biết anh thích lòng hay không.
– Được.
– Xong chưa.
– Rồi
– Vậy tôi đi đây.
Nói xong cô đứng dậy bước đến quầy thanh toán tính tiền.
Anh vẫn ngồi ở đó nhìn theo hướng cô đi, lòng tràn ngập nghi ngờ về thân phận của cô ta. Muốn biết được những chuyện trước kia của anh thì người đó phải có thân phận không hề nhỏ trong thế giới ngầm này. Anh giật mình, nếu bạn của Nguyệt xuất thân không hề nhỏ, vậy Nguyệt là người như thế nào, nhớ đến chuyện sáng hôm qua, anh mong điều anh nghĩ là sai. Liền đứng dậy rời đi. Rồi lái xe đến địa điểm nằm trong kế hoạch. Đang lái xe thì thấy một tin từ số lại gửi đến anh liền mở ra xem nội dung ở trong đó, thì ra đó là tin nhắn của Tuyết gửi đến. Trong tin nhắn ghi.
– ” Tôi Tuyết đây, đừng hỏi tại sao tôi có số điện thoại của anh. Tôi quên nói cho anh biết, nhưng gì trong kế hoạch đều hết sức hoàng hảo, tất cả đều thể hiện sự chân thành và lãng mạn bên trong đó. Nhưng lấy làm tiếc cho anh, công sức của anh làm ra chỉ đổ sông đổ biển mà thôi, tất cả chỉ dành cho những cô gái bánh bèo, còn Nguyệt nhà tôi thì không phải bánh bèo. Anh chỉ cần cho nó ăn được rồi. Không cần khoa trương đến thế đâu. Anh hãy đến nhà hàng XX này đi, con bé khoái nhất món anh ở đây, còn về món ăn như thế nào thì anh sẽ biết. Tốt nhất nên dành túi nhiều nhiều vào, khi Nguyệt mà giận chỉ sợ ăn hết của cải của một nhà đây, haha”
Anh không hề nghĩ điều đó lại dễ dàng như vậy tiện tay nhắn chữ cám ơn cho cô, rồi lần theo địa chỉ mà cô cho, bây giờ anh mới biết đây là thuộc nhà hàng cao cấp trong cao cấp, sang trọng trong sang trọng, bảo sao câu cuối cô lại nói “ăn hết của cải của một nha” là vậy. Nhưng cô không biết nhà hàng này mang một phân nửa vốn của nhà anh. Anh còn tính sắp tới sẽ mua luôn nhà hàng, nhưng anh chưa có ý định làm liền chỉ xếp nó ở vị trí dự kiến, nhưng hôm nay phải xếp nó ở đầu bảng danh sách cần phải làm gấp rồi.Cái nào cô thích anh đều sẵn sàng làm đến cùng. Gọi điện cho thư kí, bảo phải mua nhà hàng này bằng mọi giá, dù cho bên ka ra đều kiện nào đều phải mua cho bằng được. Nhưng anh không nghĩ chuyện đó khó khăn gì, một nửa cổ phần nhà hàng này đang nằm trong tay anh muốn mua hết thì chuyện đó dễ dàng như trở bàn tay vậy. Sau khi thư kí thông báo mọi chuyện đã xong anh liền tiến thẳng vào phòng giám đốc nhà hàng.Ngài giám đốc nhà hàng sau khi bán đi đứa con mang lại thu nhập khủng cho mình liền ủ rủ ngồi trên bàn làm việc, có người gõ cửa cũng lười ngước nhìn chỉ ừ một tiếng cho vào. Thấy người trước bàn làm việc chưa mở miệng ông bực nhọc ngước nhìn định quát mắng liền thấy con người mới vừa rồi mua nhà hàng này, ông vội đứng dậy cuối người chào cậu. Còn anh thì chỉ đứng nhìn ông ta rồi vào thẳng chủ đề, nói ông vẫn làm trong nhà hàng này lương vẫn hường bình thường, nhưng mọi chuyện đều phải thông qua anh.Ngài giám đốc nghe xong liền phấn chấn lên hẳng, mới vừa rồi còn đang suy nghĩ mình sẽ làm gì, tương lại ra sao, nhưng khi nghe điều đó liền vui mừng không siết, liên tục nói lời cám ơn, anh nói mai có hẹn ở đây, mai cho nhà hàng ngưng tiếp khách một ngày, thu nhập bình quân một ngày ra sao thì ra sao thì anh trả nhưng nếu anh có giả dối cắt lương một tháng. Giám đốc nghe xong liền gật đầu liên tục luôn miệng nói “xin anh hãy tin tường tôi”. Anh quay lưng đi về hướng xe rồi tăng tốc.
Tin tức nhà hàng bấc nhất XX đã đổi chủ, do chủ tịch tập đoàn SM làm chủ. Cầm điều khiển trên tay Tuyết thầm thán phục anh, nhanh như vậy đã mua đứt được nhà hàng béo bở như thế. Ngước nhìn cánh cửa còn đang khép trên lầu, lắc đầu cho cô gái mù tin tức, nếu như ngày mai nghe tin nhà hàng đó thuộc sở hữu của anh ta không biết còn chạy đến đó ăn hay không đây.