"Thật là trùng hợp. Ở nơi này cũng có thể gặp mặt." Thị Y Vân chuyển ánh mắt về phía Chu Tân Vũ, dịu dàng cười nói, "Anh đẹp trai, em có thể ngồi đây được không?" Tuy miệng Thị Y Vân nói vậy, nhưng không cần Chu Tân Vũ mở miệng cô đã kéo chiếc ghế trống bên cạnh ngồi xuống, lập tức tự giới thiệu, "Xin chào, em là Thị Y Vân, là em gái Y Thần."
Chu Tân Vũ ngượng ngùng cười, nói: "Hóa ra là em gái của Y Thần. Cứ việc ngồi đi. Người ngồi bên kia là bạn trai của cô à, hay là cùng nhau ngồi chung đi."
Thị Y Thần mím chặt môi, sắc mặt càng thêm u ám.
Thị Y Vân cười liếc mắt nhìn qua Thị Y Thần, vui vẻ quay đầu nhìn về phía Cao Minh Dương, nói: "Minh Dương, bên này."
Cao Minh Dương chần chừ một lúc, chậm rãi đứng dậy đi tới, một tay nhét trong túi quần, dừng lại ở trước bàn.
"Anh ngồi kế chị đi, em lười di chuyển." Thị Y Vân tỏ vẻ không để tâm.
Cao Minh Dương không hề động đậy, vẫn đứng đó không làm gì cả.
Chu Tân Vũ tưởng anh ta thấy ngại, vì thế lại nói: "Hay là anh ngồi chỗ của tôi đi." Chu Tân Vũ chủ động đứng lên nhường lại chỗ ngồi.
"Cảm ơn, không cần." Cao Minh Dương lạnh nhạt lên tiếng, sau đó ngồi vào chỗ trống bên cạnh Thị Y Thần.
Cao Minh Dương vừa ngồi xuống, gương mặt Thị Y Thần trở nên u ám, nói nhanh: "Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn có việc phải về trước."
Chu Tân Vũ cảm thấy bất ngờ, trước đó cô ấy ngồi yên nghe anh nói nhiều đến vậy, coi như là phép lịch sự, cũng không lạnh nhạt như vậy, không, phải nói là thờ ơ. Kiểu từ chối người khác cực kỳ thờ ơ, mà sự thờ ơ này không phải dành cho anh, mà là cho chàng trai vừa mới ngồi xuống kia.
Thị Y Thần lau miệng xong, liền xách túi xách đứng dậy.
Cao Minh Dương đưa tay kéo cô lại.
Chu Tân Vũ kinh ngạc nhìn hai người, trong đầu có suy nghĩ mơ hồ rằng người anh chàng đẹp trai này và Thị Y Thần có mối quan hệ không bình thường. Thế nhưng, anh ta không phải bạn trai của Thị Y Vân sao? Vẻ mặt Chu Tân Vũ kinh ngạc nhìn Thị Y Vân đang ngồi bên cạnh.
Thị Y Vân hai tay khoanh lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn hai người, không hề nói lời nào, biểu cảm như chẳng hề quan tâm đến chuyện này, trên mặt vẫn nở nụ cười điềm nhiên như trước.
Thị Y Thần lắc cổ tay một cái, cũng không thể nào thoát khỏi tay Cao Minh Dương. Cô trừng mắt liếc nhìn Cao Minh Dương, ý bảo anh ta buông tay.
Cao Minh Dương làm như không thấy, nắm tay Thị Y Thần thật chặt, kiên trì không chịu buông tay, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Thị Y Vân đang ngồi đối diện.
Thị Y Thần thấp giọng nói: "Buông tay."
Cao Minh Dương đột nhiên đứng lên, không nói gì, nắm tay Thị Y Thần thật chặt, kéo cô ra khỏi quán ăn.
"Anh muốn làm gì? Buông tay!" Thị Y Thần không nghĩ anh ta sẽ làm như vậy.
Chu Tân Vũ có dự cảm không hay, vội vàng đứng lên ngăn cản Cao Minh Dương, "Xin lỗi, vị tiên sinh này, anh không thể mang bạn của tôi ra khỏi đây được, vả lại cô ấy cũng không muốn đi theo anh."
Cao Minh Dương trừng mắt liếc Chu Tân Vũ một cái, ánh mắt sắc bén, che giấu sự ghen ghét. Anh ghét Thị Y Thần bày ra bộ dáng vui vẻ cười nói với anh ta lúc nãy. Cao Minh Dương lạnh lùng nói: "Cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi dẫn bạn gái mình đi phải cần sự cho phép của anh sao?"
Chu Tân Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Anh ta không phải bạn trai tôi." Thị Y Thần vội vàng nói, huyệt thái dương của cô không ngừng co rút.
Chu Tân Vũ lại được một phen ngạc nhiên, trong phút chốc cảm thấy bối rối.
Thị Y Thần nhìn về phía Thị Y Vân, Thị Y Vân đang cầm một ly nước trái cây, nâng lên hướng về phía Thị Y Thần trừng mắt chăm chọc, hình như muốn nói "Tôi đến để xem bạn trai tiếp theo của mình". Thị Y Thần nghiến răng trừng mắt nhìn cô ta, trước đây Thị Y Thần chỉ biết mấy chuyện xấu cô ta lén làm sau lưng mình, hôm nay lại phá rối chuyện của cô một cách công khai như vậy, thực sự là càng ngày càng bỉ ổi.Cao Minh Dương lại một lần nữa kéo Thị Y Thần ra ngoài.
"Xin buông tay cho, Cao Minh Dương!" Lúc này đây Thị Y Thần lớn giọng quát.
"Cao tiên sinh, xin buông tay." Chu Tân Vũ lấy lại tinh thần, một lần nữa đưa tay ngăn cản Cao Minh Dương, cánh tay Cao Minh Dương theo bản năng vung lên, không cẩn thận đẩy Chu Tân Vũ ra ngoài, trọng tâm anh ta mất thăng bằng, lảo đảo lui về phía sau, cả người đụng vào cái bàn ở gần đó. Khách hàng ở bàn đó sợ hãi kêu lên thành tiếng, Chu Tân Vũ luôn miệng nói xin lỗi.
"Anh thật sự là một người điên!" Thị Y Thần tức giận nhìn Cao Minh Dương.
"Nếu anh là người điên, đó cũng là do bị em ép đến điên." Cao Minh Dương kéo cô nhanh chóng bước ra ngoài.
Mọi chuyện trở nên bế tắc, đột nhiên một bóng người cao lớn bước nhanh tới, dùng sức dằng lấy cánh tay của Thị Y Thần đang bị Cao Minh Dương nắm, thuận thế kéo cô về phía mình, ôm vào trong ngực.
Thị Y Thần giật mình hoảng hốt, ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên lao đến ôm mình, lại là Lục Thần Hòa. Cô kinh ngạc há hốc mồm, thiếu chút nữa không khép lại được.
Anh ta ở đâu ra thế này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô đã đủ mệt rồi, anh ta lại còn chạy đến làm loạn thêm, muốn không cho cô sống yên đây mà.
Chỉ có Lục Thần Hòa và cô, hai người nghe được lời này cúi đầu xuống, nói: "Cô chỉ cần im lặng là được rồi."
Thị Y Thần nghe lời ngoan ngoãn không nói nữa.
Lần này, không chỉ có Cao Minh Dương và Chu Tân Vũ giật mình, ngay cả người từ nãy đến giờ vẫn ung dung ngồi uống nước trái cây như Thị Y Vẫn cũng ngạc nhiên đến mức thiếu chút nữa phun hết nước trái cây trong miệng ra.
"Anh ta là ai?" Cao Minh Dương vừa trừng mắt nhìn Lục Thần Hòa, vừa hỏi Thị Y Thần.
"Tôi mới là bạn trai cô ấy." Lục Thần Hòa không nhanh không chậm nói ra mấy chữ.
Thị Y Thần như không thể tin được trợn mắt nhìn Lục Thần Hòa, anh ta vừa khỏi bệnh mấy hôm, tinh thần cực kỳ tốt, đã lấy lại dáng vẻ đẹp trai, anh tuấn trước kia, thoạt nhìn chiếc cầm gầy gò khiến anh ta trông có vẻ cực kỳ kiên nghị, ra dáng đàn ông đích thực.
Lục Thần Hòa nhìn cô, cánh tay đang ôm bên hông đột nhiên siết chặt, giống như muốn đem cô cắt thành hai mảnh vậy.
Vẻ mặt Cao Minh Dương như không thể tin được nhìn Thị Y Thần.
Thị Y Thần lấy lại tinh thần, âm thầm cắn chặt răng, đưa tay ôm chặt hông Lục Thần Hòa, thuận thế dựa vào ngực anh ta. Giờ phút này, Thị Y Thần nghĩ, không còn cách nào tốt hơn là dựa vào Lục Thần Hòa. Cô nói với Chu Thân Vũ: "Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi. Tôi có việc phải đi trước, sau này gặp lại sẽ nói chuyện với anh nhiều hơn."
Chu Tân Vũ ngây người gật đầu.
Lục Thần Hòa chớp mắt chăm chú nhìn vẻ tức giận của Cao Minh Dương, ngang ngược ôm Thị Y Thần ra khỏi quán ăn.
Một nữ sinh ăn mặc thời thượng vội đuổi theo hai người, không ngừng gọi to "Anh Thần Hòa".
Cao Minh Dương nhìn theo bóng lưng hai người, cảm thấy có chút khó hiểu.
Chu Tân Vũ cũng không phải là một kẻ ngốc, ít nhiều cũng đoán ra được một số chuyện, cũng đoán ra người đàn ông mang Thị Y Thần đi không phải là bạn trai cô ấy. Chỉ là một người lần đầu tiên đi xem mắt, cũng có thể coi là một người bạn mới quen, chuyện riêng của Thị Y Thần hoàn toàn không liên quan gì đến anh. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia mang cô ấy rời khỏi là biện pháp tốt nhất.
Chu Tân Vũ nhìn Cao Minh Dương đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh, tức giận nói: "Anh không phải đã nói anh là bạn trai Thị Y Thần sao? Rốt cuộc anh có phải bạn trai của cô ấy không? Anh không cần nói với tôi, cũng không cần trả lời. Loại đàn ông không biết cư xử đúng mực như anh thật sự không xứng làm bạn trai của cô ấy." Chu Tân Vũ gọi phục vụ đến, tính tiền xong, quay đầu bước đi.
Môi Cao Minh Dương run run, không nói lời nào. Trong đầu của anh ta bây giờ chỉ toàn hình bóng của người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện lúc nãy. Cao Minh Dương tức giận nhìn thoáng qua Thị Y Vân đang ngồi ở đó, tính tiền xong, xoay người rời khỏi.
Thị Y Vân ưu nhã lau miệng, lúc đứng dậy theo anh ta vào thang máy, cất giọng thoải mái nói với anh ta: "Tôi chưa gặp người đàn ông đó bao giờ, đây là lần đâu tiền tôi thấy cô ta có bạn trai mới."
"Thật là trùng hợp. Ở nơi này cũng có thể gặp mặt." Thị Y Vân chuyển ánh mắt về phía Chu Tân Vũ, dịu dàng cười nói, "Anh đẹp trai, em có thể ngồi đây được không?" Tuy miệng Thị Y Vân nói vậy, nhưng không cần Chu Tân Vũ mở miệng cô đã kéo chiếc ghế trống bên cạnh ngồi xuống, lập tức tự giới thiệu, "Xin chào, em là Thị Y Vân, là em gái Y Thần."
Chu Tân Vũ ngượng ngùng cười, nói: "Hóa ra là em gái của Y Thần. Cứ việc ngồi đi. Người ngồi bên kia là bạn trai của cô à, hay là cùng nhau ngồi chung đi."
Thị Y Thần mím chặt môi, sắc mặt càng thêm u ám.
Thị Y Vân cười liếc mắt nhìn qua Thị Y Thần, vui vẻ quay đầu nhìn về phía Cao Minh Dương, nói: "Minh Dương, bên này."
Cao Minh Dương chần chừ một lúc, chậm rãi đứng dậy đi tới, một tay nhét trong túi quần, dừng lại ở trước bàn.
"Anh ngồi kế chị đi, em lười di chuyển." Thị Y Vân tỏ vẻ không để tâm.
Cao Minh Dương không hề động đậy, vẫn đứng đó không làm gì cả.
Chu Tân Vũ tưởng anh ta thấy ngại, vì thế lại nói: "Hay là anh ngồi chỗ của tôi đi." Chu Tân Vũ chủ động đứng lên nhường lại chỗ ngồi.
"Cảm ơn, không cần." Cao Minh Dương lạnh nhạt lên tiếng, sau đó ngồi vào chỗ trống bên cạnh Thị Y Thần.
Cao Minh Dương vừa ngồi xuống, gương mặt Thị Y Thần trở nên u ám, nói nhanh: "Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn có việc phải về trước."
Chu Tân Vũ cảm thấy bất ngờ, trước đó cô ấy ngồi yên nghe anh nói nhiều đến vậy, coi như là phép lịch sự, cũng không lạnh nhạt như vậy, không, phải nói là thờ ơ. Kiểu từ chối người khác cực kỳ thờ ơ, mà sự thờ ơ này không phải dành cho anh, mà là cho chàng trai vừa mới ngồi xuống kia.
Thị Y Thần lau miệng xong, liền xách túi xách đứng dậy.
Cao Minh Dương đưa tay kéo cô lại.
Chu Tân Vũ kinh ngạc nhìn hai người, trong đầu có suy nghĩ mơ hồ rằng người anh chàng đẹp trai này và Thị Y Thần có mối quan hệ không bình thường. Thế nhưng, anh ta không phải bạn trai của Thị Y Vân sao? Vẻ mặt Chu Tân Vũ kinh ngạc nhìn Thị Y Vân đang ngồi bên cạnh.
Thị Y Vân hai tay khoanh lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn hai người, không hề nói lời nào, biểu cảm như chẳng hề quan tâm đến chuyện này, trên mặt vẫn nở nụ cười điềm nhiên như trước.
Thị Y Thần lắc cổ tay một cái, cũng không thể nào thoát khỏi tay Cao Minh Dương. Cô trừng mắt liếc nhìn Cao Minh Dương, ý bảo anh ta buông tay.
Cao Minh Dương làm như không thấy, nắm tay Thị Y Thần thật chặt, kiên trì không chịu buông tay, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Thị Y Vân đang ngồi đối diện.
Thị Y Thần thấp giọng nói: "Buông tay."
Cao Minh Dương đột nhiên đứng lên, không nói gì, nắm tay Thị Y Thần thật chặt, kéo cô ra khỏi quán ăn.
"Anh muốn làm gì? Buông tay!" Thị Y Thần không nghĩ anh ta sẽ làm như vậy.
Chu Tân Vũ có dự cảm không hay, vội vàng đứng lên ngăn cản Cao Minh Dương, "Xin lỗi, vị tiên sinh này, anh không thể mang bạn của tôi ra khỏi đây được, vả lại cô ấy cũng không muốn đi theo anh."
Cao Minh Dương trừng mắt liếc Chu Tân Vũ một cái, ánh mắt sắc bén, che giấu sự ghen ghét. Anh ghét Thị Y Thần bày ra bộ dáng vui vẻ cười nói với anh ta lúc nãy. Cao Minh Dương lạnh lùng nói: "Cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi dẫn bạn gái mình đi phải cần sự cho phép của anh sao?"
Chu Tân Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Anh ta không phải bạn trai tôi." Thị Y Thần vội vàng nói, huyệt thái dương của cô không ngừng co rút.
Chu Tân Vũ lại được một phen ngạc nhiên, trong phút chốc cảm thấy bối rối.
Thị Y Thần nhìn về phía Thị Y Vân, Thị Y Vân đang cầm một ly nước trái cây, nâng lên hướng về phía Thị Y Thần trừng mắt chăm chọc, hình như muốn nói "Tôi đến để xem bạn trai tiếp theo của mình". Thị Y Thần nghiến răng trừng mắt nhìn cô ta, trước đây Thị Y Thần chỉ biết mấy chuyện xấu cô ta lén làm sau lưng mình, hôm nay lại phá rối chuyện của cô một cách công khai như vậy, thực sự là càng ngày càng bỉ ổi.Cao Minh Dương lại một lần nữa kéo Thị Y Thần ra ngoài.bg-ssp-{height:px}
"Xin buông tay cho, Cao Minh Dương!" Lúc này đây Thị Y Thần lớn giọng quát.
"Cao tiên sinh, xin buông tay." Chu Tân Vũ lấy lại tinh thần, một lần nữa đưa tay ngăn cản Cao Minh Dương, cánh tay Cao Minh Dương theo bản năng vung lên, không cẩn thận đẩy Chu Tân Vũ ra ngoài, trọng tâm anh ta mất thăng bằng, lảo đảo lui về phía sau, cả người đụng vào cái bàn ở gần đó. Khách hàng ở bàn đó sợ hãi kêu lên thành tiếng, Chu Tân Vũ luôn miệng nói xin lỗi.
"Anh thật sự là một người điên!" Thị Y Thần tức giận nhìn Cao Minh Dương.
"Nếu anh là người điên, đó cũng là do bị em ép đến điên." Cao Minh Dương kéo cô nhanh chóng bước ra ngoài.
Mọi chuyện trở nên bế tắc, đột nhiên một bóng người cao lớn bước nhanh tới, dùng sức dằng lấy cánh tay của Thị Y Thần đang bị Cao Minh Dương nắm, thuận thế kéo cô về phía mình, ôm vào trong ngực.
Thị Y Thần giật mình hoảng hốt, ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên lao đến ôm mình, lại là Lục Thần Hòa. Cô kinh ngạc há hốc mồm, thiếu chút nữa không khép lại được.
Anh ta ở đâu ra thế này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô đã đủ mệt rồi, anh ta lại còn chạy đến làm loạn thêm, muốn không cho cô sống yên đây mà.
Chỉ có Lục Thần Hòa và cô, hai người nghe được lời này cúi đầu xuống, nói: "Cô chỉ cần im lặng là được rồi."
Thị Y Thần nghe lời ngoan ngoãn không nói nữa.
Lần này, không chỉ có Cao Minh Dương và Chu Tân Vũ giật mình, ngay cả người từ nãy đến giờ vẫn ung dung ngồi uống nước trái cây như Thị Y Vẫn cũng ngạc nhiên đến mức thiếu chút nữa phun hết nước trái cây trong miệng ra.
"Anh ta là ai?" Cao Minh Dương vừa trừng mắt nhìn Lục Thần Hòa, vừa hỏi Thị Y Thần.
"Tôi mới là bạn trai cô ấy." Lục Thần Hòa không nhanh không chậm nói ra mấy chữ.
Thị Y Thần như không thể tin được trợn mắt nhìn Lục Thần Hòa, anh ta vừa khỏi bệnh mấy hôm, tinh thần cực kỳ tốt, đã lấy lại dáng vẻ đẹp trai, anh tuấn trước kia, thoạt nhìn chiếc cầm gầy gò khiến anh ta trông có vẻ cực kỳ kiên nghị, ra dáng đàn ông đích thực.
Lục Thần Hòa nhìn cô, cánh tay đang ôm bên hông đột nhiên siết chặt, giống như muốn đem cô cắt thành hai mảnh vậy.
Vẻ mặt Cao Minh Dương như không thể tin được nhìn Thị Y Thần.
Thị Y Thần lấy lại tinh thần, âm thầm cắn chặt răng, đưa tay ôm chặt hông Lục Thần Hòa, thuận thế dựa vào ngực anh ta. Giờ phút này, Thị Y Thần nghĩ, không còn cách nào tốt hơn là dựa vào Lục Thần Hòa. Cô nói với Chu Thân Vũ: "Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi. Tôi có việc phải đi trước, sau này gặp lại sẽ nói chuyện với anh nhiều hơn."
Chu Tân Vũ ngây người gật đầu.
Lục Thần Hòa chớp mắt chăm chú nhìn vẻ tức giận của Cao Minh Dương, ngang ngược ôm Thị Y Thần ra khỏi quán ăn.
Một nữ sinh ăn mặc thời thượng vội đuổi theo hai người, không ngừng gọi to "Anh Thần Hòa".
Cao Minh Dương nhìn theo bóng lưng hai người, cảm thấy có chút khó hiểu.
Chu Tân Vũ cũng không phải là một kẻ ngốc, ít nhiều cũng đoán ra được một số chuyện, cũng đoán ra người đàn ông mang Thị Y Thần đi không phải là bạn trai cô ấy. Chỉ là một người lần đầu tiên đi xem mắt, cũng có thể coi là một người bạn mới quen, chuyện riêng của Thị Y Thần hoàn toàn không liên quan gì đến anh. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia mang cô ấy rời khỏi là biện pháp tốt nhất.
Chu Tân Vũ nhìn Cao Minh Dương đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh, tức giận nói: "Anh không phải đã nói anh là bạn trai Thị Y Thần sao? Rốt cuộc anh có phải bạn trai của cô ấy không? Anh không cần nói với tôi, cũng không cần trả lời. Loại đàn ông không biết cư xử đúng mực như anh thật sự không xứng làm bạn trai của cô ấy." Chu Tân Vũ gọi phục vụ đến, tính tiền xong, quay đầu bước đi.
Môi Cao Minh Dương run run, không nói lời nào. Trong đầu của anh ta bây giờ chỉ toàn hình bóng của người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện lúc nãy. Cao Minh Dương tức giận nhìn thoáng qua Thị Y Vân đang ngồi ở đó, tính tiền xong, xoay người rời khỏi.
Thị Y Vân ưu nhã lau miệng, lúc đứng dậy theo anh ta vào thang máy, cất giọng thoải mái nói với anh ta: "Tôi chưa gặp người đàn ông đó bao giờ, đây là lần đâu tiền tôi thấy cô ta có bạn trai mới."