Anh ta như chủ nhà vậy mời Tiểu Quỳnh ngồi vào bàn để học.
Buổi học bắt đầu. Anh ta giới thiệu: Xin chào, tôi tên là Khương Bạch, còn em chắc là em gái của Hàn Quân “Tiểu Quỳnh“. Anh ta nói băng tiếng Việt khiến cho Tiểu Quỳnh rất ngạc nhiên. (Khương Bạch là một học sinh cấp ba nhưng lại học rất giỏi, là thần đồng của nước nên anh rất giỏi nhiều thứ tiếng.)
Anhbiết tiếng Việt sao? Tiểu Quỳnh hỏi
Đương nhiên. Anh chàng kiêu ngạo trả lời.
Chỉ là mới đầu thôi mà Tiểu Quỳnh đã có ác cảm với tên này rồi.
Khương Bạch dạy cho Tiểu Quỳnh biết nói, viết tên các đồ vât trong nhà.
Một lát sau anh ta bảo em mang sách vở theo tôi ra ngoài một lát. Mặc dù tỏ vẻ không thích nhưng Tiểu Quỳnh vẫn làm theo.
Khương Bạch đưa cô đi dọ và chỉ cho cô những thứ mà cô đã gặp trên đường. Vì được vừa đi chơi vừa học nên Tiểu Quỳnh rất thích cộng thêm sự thông minh của mình nên cô học rất nhanh, học đến đâu nhớ đến đó.
Hai người vừa học vừa chơi rất vui vẻ, và dương như Khương Bạch cố ý làm cho cô vui vẻ vì biết mẹ cô vừa mới qua đời. Nụ cười luôn nở trên môi của của Tiểu Quỳnh khiến cô cang xinh đẹp và đáng yêu hơn. Khương Bạch cứ nhìn cô vui vẻ rồi cười mỉm.
Đi được một lát hai người dừng chân trong một quán kem nhỏ. Hai người vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện.
Học như thế này cô thích chứ?
Tôi thích lắm, hôm sau cứ thế này nhé..! Tiểu Quỳnh vừa ăn vừa trả lời như một đứa con nít trông rất đang yêu.
Được thôi, quyết định như vậy nhé..!
Hai người ăn xong. Rồi tiếp tục đi dạo.
Hôm nay học đến đây thôi....! Khương Bạnh mở lời.
Được thôi, anh thấy tôt như thế nào, không tệ chứ..?
Cũng khá lắm. Khương Bạch trả lời.
Như đang hào hứng muốn nghe được lời khen thật ngọt nhưng thay vào đó là câu trả lời cộc lốc làm Tiểu Quỳnh mất hứng. Đang cảm thấy chán thì Khương Bạch nắm lấy tay cô chạy về phía trước hình như ở đó có tổ chức trò chơi gì đó. Mặt dù là con nhà quí tộc nhưng anh lại rất thích cuộc sống của những người bình thường và hòa đồng với mọi người, thiên nhiên.
Anh ta nhìn Tiểu Quỳnh chằm chằm.
Tỏ vẻ luống cuống Tiểu Quỳnh nói: Gì đây anh muốn tôi chơi cái trò này àk tôi nói rồi tôi không chơi những trò vớ vẩn thế này đâu.!
Một lần này thôi xin cô đấy, nếu cô đồng ý chơi cung với tôi, tôi sẽ thực hiện với cô ba yêu cầu mà cô muốn được chứ...!
Anh chắc chứ...Phải giữ lời đó không thì anh biết tay tôi.
Ừ tôi hứa. Khiếp...Con gái gì mà dữ như sư tử vậy.
Anh nói lại xem..!
Không có gì tôi đi đăng kí đây.
Thì ra đây là một cuộc thi dành cho các cặp tình nhân và giải thưởng là một cặp xe đạp chạy địa hình. Anh đã mong muốn có một chiếc xe chạy địa hình từ lâu nhưng vì bố mẹ anh cho răng chiếc xe đó không xứng với thân phận của anh.
Cuộc thi bắt dầu MC nói: Xin chào các cặp đôi của chúng ta, hôm nay chúng tôi mở cuộc thi này nhân ngày lễ tình nhân và giải thưởng là mộtt cặp xe đạp chạy địa hình. Thể lệ cuộc rất đơn giản, bây giờ các bạn nam của chúng ta sẽ giải cứu các bạn nữ bằng cách vượt qua các chướng ngại vật. Ai về đích trước sẽ thắng cuộc.
Và bây giờ cuộc thi xin được phép bắt đầu.
Khương Bạch nhanh như cắt vượt qua các chướng ngại vật và dẫn đầu cuối cùng thì anh cũng giải cứu được Tiểu Quỳnh. Anh đã đạt được kết quả mà anh mong muốn.
Buổi học bắt đầu. Anh ta giới thiệu: Xin chào, tôi tên là Khương Bạch, còn em chắc là em gái của Hàn Quân “Tiểu Quỳnh“. Anh ta nói băng tiếng Việt khiến cho Tiểu Quỳnh rất ngạc nhiên. (Khương Bạch là một học sinh cấp ba nhưng lại học rất giỏi, là thần đồng của nước nên anh rất giỏi nhiều thứ tiếng.)
Anhbiết tiếng Việt sao? Tiểu Quỳnh hỏi
Đương nhiên. Anh chàng kiêu ngạo trả lời.
Chỉ là mới đầu thôi mà Tiểu Quỳnh đã có ác cảm với tên này rồi.
Khương Bạch dạy cho Tiểu Quỳnh biết nói, viết tên các đồ vât trong nhà.
Một lát sau anh ta bảo em mang sách vở theo tôi ra ngoài một lát. Mặc dù tỏ vẻ không thích nhưng Tiểu Quỳnh vẫn làm theo.
Khương Bạch đưa cô đi dọ và chỉ cho cô những thứ mà cô đã gặp trên đường. Vì được vừa đi chơi vừa học nên Tiểu Quỳnh rất thích cộng thêm sự thông minh của mình nên cô học rất nhanh, học đến đâu nhớ đến đó.
Hai người vừa học vừa chơi rất vui vẻ, và dương như Khương Bạch cố ý làm cho cô vui vẻ vì biết mẹ cô vừa mới qua đời. Nụ cười luôn nở trên môi của của Tiểu Quỳnh khiến cô cang xinh đẹp và đáng yêu hơn. Khương Bạch cứ nhìn cô vui vẻ rồi cười mỉm.
Đi được một lát hai người dừng chân trong một quán kem nhỏ. Hai người vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện.
Học như thế này cô thích chứ?
Tôi thích lắm, hôm sau cứ thế này nhé..! Tiểu Quỳnh vừa ăn vừa trả lời như một đứa con nít trông rất đang yêu.
Được thôi, quyết định như vậy nhé..!
Hai người ăn xong. Rồi tiếp tục đi dạo.
Hôm nay học đến đây thôi....! Khương Bạnh mở lời.
Được thôi, anh thấy tôt như thế nào, không tệ chứ..?
Cũng khá lắm. Khương Bạch trả lời.
Như đang hào hứng muốn nghe được lời khen thật ngọt nhưng thay vào đó là câu trả lời cộc lốc làm Tiểu Quỳnh mất hứng. Đang cảm thấy chán thì Khương Bạch nắm lấy tay cô chạy về phía trước hình như ở đó có tổ chức trò chơi gì đó. Mặt dù là con nhà quí tộc nhưng anh lại rất thích cuộc sống của những người bình thường và hòa đồng với mọi người, thiên nhiên.
Anh ta nhìn Tiểu Quỳnh chằm chằm.
Tỏ vẻ luống cuống Tiểu Quỳnh nói: Gì đây anh muốn tôi chơi cái trò này àk tôi nói rồi tôi không chơi những trò vớ vẩn thế này đâu.!
Một lần này thôi xin cô đấy, nếu cô đồng ý chơi cung với tôi, tôi sẽ thực hiện với cô ba yêu cầu mà cô muốn được chứ...!
Anh chắc chứ...Phải giữ lời đó không thì anh biết tay tôi.
Ừ tôi hứa. Khiếp...Con gái gì mà dữ như sư tử vậy.
Anh nói lại xem..!
Không có gì tôi đi đăng kí đây.
Thì ra đây là một cuộc thi dành cho các cặp tình nhân và giải thưởng là một cặp xe đạp chạy địa hình. Anh đã mong muốn có một chiếc xe chạy địa hình từ lâu nhưng vì bố mẹ anh cho răng chiếc xe đó không xứng với thân phận của anh.
Cuộc thi bắt dầu MC nói: Xin chào các cặp đôi của chúng ta, hôm nay chúng tôi mở cuộc thi này nhân ngày lễ tình nhân và giải thưởng là mộtt cặp xe đạp chạy địa hình. Thể lệ cuộc rất đơn giản, bây giờ các bạn nam của chúng ta sẽ giải cứu các bạn nữ bằng cách vượt qua các chướng ngại vật. Ai về đích trước sẽ thắng cuộc.
Và bây giờ cuộc thi xin được phép bắt đầu.
Khương Bạch nhanh như cắt vượt qua các chướng ngại vật và dẫn đầu cuối cùng thì anh cũng giải cứu được Tiểu Quỳnh. Anh đã đạt được kết quả mà anh mong muốn.