MC công bố kết quả và trao giải thưởng cho cặp đôi chiến thắng, rồi mọi người ở dưới tiến gần lại và bao quanh Tiểu Quỳnh và Khương Bạch cùng với tiếng hò reo: Hôn đi,hôn đi.....
Bỗng Tiểu Quỳnh cảm thấy chống mặt, khó thở cô loạng choạng vài bước rồi ngất đi.
Khương Bach thấy thế rất hoảng anh liên tục gọi: Tiểu Quỳnh cô sao thế, mau dậy đi...Tiểu Quỳnh.....nhưng Tiểu Quỳnh vẫn hôn mê.
Xe cấp cứu đến cậu vội vã bế Tiểu Quỳnh lên xe đến bệnh viện.
Trong sự lo lắng, cậu đứng ngồi không yên ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ bác sĩ.
Nhìn thấy vác sĩ vừa bước ra từ cửa phòng cấp cứu, cậu đã vội hỏi: Cô ấy thế nào rồi?
Cô ấy không sao rồi. Cô ấy bị chứng sợ không gian hẹp.
Ông nói sao cô ấy bị chứng sợ không gian hẹp sao?
Ưkm. Để cô ấy nghỉ ngơi thêm một lát cậu có thể đưa cô ấy về.
Cảm ơn bác sĩ..!
Không có gì, cậu có thể vào thăm cô ấy rồi.
Như vơi bớt đi sự lo lắng, anh thở dài. Chuông điện thoại vang lên.
Alo!
Là anh, Hàn Quân đây.
Chào anh.
Hôm nay anh bận quay nên tối nay không thể về được em chăm sóc Tiểu Quỳnh giúp anh nhé.
Ohhh. Thôi được em sẽ giúp anh.
Cảm ơn em, bye.
Bye.
Cậu bước vào phòng bệnh nhìn thấy Tiểu Quỳnh nằm trên giường bệnh rất mệt mỏi. Cậu nói: Tiểu Quỳnh xin lỗi, cũng tại tôi nên em mới như thế này. Nếu tôi không bắt em tham gia trò chơi thì sẽ không.....Anh bị Tiểu Quỳnh cắt ngang: Không sao, tôi không tính sổ với anh nhưng ba yêu cầu của tôi đưa ra anh vẫn thực hiện chứ...?
Tất nhiên rồi, em nói đi.
Bây giờ thì tôi chưa nghĩ ra ba yêu cầu đó là gì, đến khi tôi nghĩ ra tôi sẽ bắt anh thực hiện.
Được thôi, tôi sẽ đợi. À phải rồi lúc nãy Hàn Quân gọi điện bảo tôi nhắn lại với cô là tối nay anh ấy không về nhà. Anh ấy nhờ tôi chăm sóc cho em.
Ờ...Tiểu Quỳnh có vẻ ngại ngùng khi nghe Khương Bạch chăm sóc cho mình.
Được rồi bây giờ tôi đưa em về.
Về đên nhà của Khương Bạch, Tiểu Quỳnh ngơ ngác khi thấy ngôi nhà lớn thế này nhưng chỉ có một mình Khương Bạch, rồi ở than đói. Khương Bạch chủ động: Cô đi tắm trước đi, tôi đi nấu cơm.
Tiểu Quỳnh làm theo nhưng cô sực nhớ là cô không mang theo quần áo: Tôi không mang theo quần áo.
Khương Bạch dắt cô đi vào phòng rồi đưa cho cô một chiếc áo sơ mi trắng của anh, rồi anh loay hoay tìm thứ gì đó trong tủ đồ.
Đây rồi. Chiếc quần này lúc trước tôi định tặng cho một người, nhưng người đó không nhận giờ tôi tặng lại cho cô.
Mở họp ra Tiểu Quỳnh thấy trong đó là một chiếc quần nữ.
Trước kia nó là một bộ nhưng cái áo đã bị một người xé đi rồi giờ chỉ còn lại nó nên em mặc tạm đi. Nói bằng giọng điều có chút sầu rồi anh đi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn tối.
Nhìn thấy sắc mặt không vui của Khương Bạch, Tiểu Quỳnh không hỏi gì thêm.
Một lát sau....
Tiểu Quỳnh đi xuồng bếp khiến cho Khương Bạch ngạc nhiên.
Chiếc sơ mi của Khương Bạch quá dài nên che mất cái quầnđôi chân dài nõn nà trắng hồng cộng thêm mái tóc dài, ướt xõa xuống làm tăng thêm sức khiêu gợi của cô. Khương Bạch há mồm nhìn cô sửng sốt.
Có thức ăn chưa vậy?
Câu hỏi của Tiểu Quỳnh làm cậu giậc mình.
À...ờ...Có rồi em mau xuống ăn đi.
Bỗng Tiểu Quỳnh cảm thấy chống mặt, khó thở cô loạng choạng vài bước rồi ngất đi.
Khương Bach thấy thế rất hoảng anh liên tục gọi: Tiểu Quỳnh cô sao thế, mau dậy đi...Tiểu Quỳnh.....nhưng Tiểu Quỳnh vẫn hôn mê.
Xe cấp cứu đến cậu vội vã bế Tiểu Quỳnh lên xe đến bệnh viện.
Trong sự lo lắng, cậu đứng ngồi không yên ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ bác sĩ.
Nhìn thấy vác sĩ vừa bước ra từ cửa phòng cấp cứu, cậu đã vội hỏi: Cô ấy thế nào rồi?
Cô ấy không sao rồi. Cô ấy bị chứng sợ không gian hẹp.
Ông nói sao cô ấy bị chứng sợ không gian hẹp sao?
Ưkm. Để cô ấy nghỉ ngơi thêm một lát cậu có thể đưa cô ấy về.
Cảm ơn bác sĩ..!
Không có gì, cậu có thể vào thăm cô ấy rồi.
Như vơi bớt đi sự lo lắng, anh thở dài. Chuông điện thoại vang lên.
Alo!
Là anh, Hàn Quân đây.
Chào anh.
Hôm nay anh bận quay nên tối nay không thể về được em chăm sóc Tiểu Quỳnh giúp anh nhé.
Ohhh. Thôi được em sẽ giúp anh.
Cảm ơn em, bye.
Bye.
Cậu bước vào phòng bệnh nhìn thấy Tiểu Quỳnh nằm trên giường bệnh rất mệt mỏi. Cậu nói: Tiểu Quỳnh xin lỗi, cũng tại tôi nên em mới như thế này. Nếu tôi không bắt em tham gia trò chơi thì sẽ không.....Anh bị Tiểu Quỳnh cắt ngang: Không sao, tôi không tính sổ với anh nhưng ba yêu cầu của tôi đưa ra anh vẫn thực hiện chứ...?
Tất nhiên rồi, em nói đi.
Bây giờ thì tôi chưa nghĩ ra ba yêu cầu đó là gì, đến khi tôi nghĩ ra tôi sẽ bắt anh thực hiện.
Được thôi, tôi sẽ đợi. À phải rồi lúc nãy Hàn Quân gọi điện bảo tôi nhắn lại với cô là tối nay anh ấy không về nhà. Anh ấy nhờ tôi chăm sóc cho em.
Ờ...Tiểu Quỳnh có vẻ ngại ngùng khi nghe Khương Bạch chăm sóc cho mình.
Được rồi bây giờ tôi đưa em về.
Về đên nhà của Khương Bạch, Tiểu Quỳnh ngơ ngác khi thấy ngôi nhà lớn thế này nhưng chỉ có một mình Khương Bạch, rồi ở than đói. Khương Bạch chủ động: Cô đi tắm trước đi, tôi đi nấu cơm.
Tiểu Quỳnh làm theo nhưng cô sực nhớ là cô không mang theo quần áo: Tôi không mang theo quần áo.
Khương Bạch dắt cô đi vào phòng rồi đưa cho cô một chiếc áo sơ mi trắng của anh, rồi anh loay hoay tìm thứ gì đó trong tủ đồ.
Đây rồi. Chiếc quần này lúc trước tôi định tặng cho một người, nhưng người đó không nhận giờ tôi tặng lại cho cô.
Mở họp ra Tiểu Quỳnh thấy trong đó là một chiếc quần nữ.
Trước kia nó là một bộ nhưng cái áo đã bị một người xé đi rồi giờ chỉ còn lại nó nên em mặc tạm đi. Nói bằng giọng điều có chút sầu rồi anh đi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn tối.
Nhìn thấy sắc mặt không vui của Khương Bạch, Tiểu Quỳnh không hỏi gì thêm.
Một lát sau....
Tiểu Quỳnh đi xuồng bếp khiến cho Khương Bạch ngạc nhiên.
Chiếc sơ mi của Khương Bạch quá dài nên che mất cái quầnđôi chân dài nõn nà trắng hồng cộng thêm mái tóc dài, ướt xõa xuống làm tăng thêm sức khiêu gợi của cô. Khương Bạch há mồm nhìn cô sửng sốt.
Có thức ăn chưa vậy?
Câu hỏi của Tiểu Quỳnh làm cậu giậc mình.
À...ờ...Có rồi em mau xuống ăn đi.