Đám cưới của hai người diễn ra ở thành phố L, vì bạn bè của hội trưởng đại nhân rất nhiều nên hôn lễ rất long trọng. Con Vịt và Chân Phạm là phù rể, chạy tới chạy lui vì bạn; phù dâu của Bánh Bao là Kham Dương Lôi Lôi, bố mẹ Bánh Bao cũng đến, trên mặt bố Bánh Bao vẫn còn vết bẩm chưa tan hết.
Hội trưởng đại nhân tỏ ra kinh ngạc: “Ơ, bố vợ ơi, sao mặt bố lại thế này?” *thằng con rể đều haha*
Bố Bánh Bao ảo não: “Đừng nói nữa, không dưng lại bị một đám lưu manh đánh. Thôi đừng để ý, hôm nay là ngày vui của các con, không nhắc nữa. Nhóc con, con phải đối xử tốt với con gái bố đấy”. Ông kéo hội trưởng đại nhân sang một bên, vợ hiện tại của ông đưa hội trưởng đại nhân một bao lì xì.
Bên trong bao là chiếc chìa khóa. Hội trưởng đại nhân ngẩng đầu lên nhìn ông, ông có vẻ xấu hổ: “Con gái kết hôn, bố cũng không thể đến tay không. Cất đi, đừng để nó biết nhé”
Thật ra, đàn ông cũng là một loài kỳ quặc. Ông ta đối với vợ mình thì lạnh lùng thờ ơ, nhưng đối với con gái mình cũng lại có tình cảm máu mủ.
Bánh Bao vẫn không gần gũi ông quá, nói chung vẫn còn trách bố mình. Hội trưởng đại nhân đột nhiên lại cảm thấy thông cảm *cầm chìa khóa nhà mới có khác*, ngoài mặt thì giống như có niềm vui mới, nhưng trên thực tế, ông cũng phải xa cách vợ con mình. Kết cục như vậy, có đáng giá không?
Bánh Bao nhận được rất nhiều quà cưới, những người này phần lớn đều là bạn “thân” của hội trưởng đại nhân, chỉ có một cặp quà là cô để ý: “Sư phụ Đông Phong, đây là cái gì?”
Mỗ sư phụ cũng rất nghiêm túc: “À, cái này ấy à, tự động hoàn toàn đấy, ờ ờ, ở nước ngoài rất phổ biến. À à, thú vui phòng the, cất đi, đừng cho ai thấy nhé…”
“À, đây…là cái đó…”
“Ừ đúng”
“Ôi, không khác cái em thấy trong phim tí nào, chị mua ở đâu thế…”
“Hô hô, tối thì bọn em dùng đi”
“Nhưng…nhưng…”
“Tiểu Mộc, em trốn ở đây với cái đồ dở hơi này làm gì? Qua đây, anh giới thiệu bạn bè anh cho em… Đệch, đây là cái gì?” – hội trưởng đại nhân giật đồ trong tay Bánh Bao, có thể thấy rõ lông mày anh dựng ngược lên – “Đồ sống dở chết dở kia, làm cái méo gì đây, đệch đệch đệch”
“Sư phụ…” – Bánh Bao định cướp lại đồ trong tay anh nhưng hội trưởng đại nhân cao quá, cô không với được.
“Về sau đừng có theo Sống Dở Chết Dở này học bậy bạ nghe chưa?” – Hội trưởng đại nhân lôi cô dâu ra chỗ khác, tay kia cất món đồ vào túi – “À, thật ra tối cũng có thể thử xem sao…”
Bánh Bao bị anh lôi đi, Đông Phương đứng sau vội vàng hét lên: “Bánh Bao, em nhớ cho kỹ, cái đó dùng để đối phó với anh ta đấy…”
Mỗ tiểu bị đứng sau rót cốc nước cho mỗ chỉ: “Làm sao giờ?”
Mỗ chỉ nghiêm túc mà ưu sầu: “Tui đột nhiên có linh cảm xấu…” *mình cũng chưa rõ mối quan hệ của hai anh chị này nên cứ để là tui-ngươi nhé. Ai biết cmt cho mình để mình sửa. Tks*
Hội trưởng đại nhân có nhiều hồ bằng cẩu hữu, tiệc cưới rất náo nhiệt.
Con Vịt, Vương Bân và Kham Dương Lôi Lôi giúp chắn rượu, nhưng uống được một nửa thì Lôi Lôi MM cảm thấy không ổn…chỉ sợ Con Vịt không trụ được. Quả nhiên Con Vịt bỏ mình giữa chừng, Vương Bân và Lôi Lôi MM đau khổ chống đỡ. Hội trưởng đại nhân vẫn cảm thấy có vấn đề đâu đó: “Sống dở chết dở, sao hôm nay cô ngoan ngoãn thế?”
Tô Như Thị ngồi đàng hoàng, tay cầm cốc nước lọc: “Ca hôm nay bỏ qua cho tiểu cúc của ngươi, lúc nháo động phòng ca sẽ xử lý”
Hội trưởng đại nhân cảm thấy lo lắng không yên.
Con Vịt trúng gió giữa hành lang, thảm khách sạn rất dày, cô ta đã đến rất gần rồi mà cậu không phát hiện ra. Lúc bốn mắt nhìn nhau, Tô Như Thị cười: “Không uống được nhiều thì cũng đừng thể hiện”
Tựa như thời gian quay ngược lại, nhớ đến lúc gặp nhau trong khách sạn ở thành phố G, cậu thấy hơi hoảng hốt. Cô ta đưa cốc trà nóng. Anh cố gắng cười nhẹ: “Anh tưởng nước đá cơ đấy”
Vừa nói xong, Tô Như Thị cũng cười: “Sao thế được, tốt xấu gì cũng từng là huynh đệ”
Đúng vậy, từng là huynh đệ. Khai hồng, cường P, ân ái triền miên, mười ngón tay đan vào nhau dịu dàng, cuối cùng cũng tan thành mây khói.
“Con Vịt, chúng ta vẫn là huynh đệ chứ?”
“Đương nhiên rồi” – cậu cười đáp
Nếu không thể đến bên nhau thì ít nhất cũng không phải thù hận.
Cậu cúi người uống cốc trà, nước ấm 45 độ C ngấm vào họng, tan chảy những uất nghẹn còn trong quá khứ. Nhiều năm về sau, một tách trà ấm, ngồi cười nói kể lại ân oán cũ.
Cô ta quay về sảnh chính, cậu nhìn theo bóng người dần khuất.
Rất nhiều chuyện chính là vậy, nếu không kết thúc thế này, có lẽ cả đời, chúng ta cũng không biết chúng ta sai ở đâu.
Kham Dương Lôi Lôi cũng không hài lòng, cô vội vã kéo Con Vịt: “Được đấy, mọi người uống đến váng vất, sao phù rể lại nhàn nhãn uống trà nơi này? Bố anh là Lý Cương chắc? Quay về với tôi mau”
Con Vịt bị cô lôi kéo về sảnh, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, mai tôi phải đi nhận Lý Cương làm bố mới được. Cứ thế đi…”
Đến buổi tối, hội trưởng đại nhân được nếm mùi đau khổ…
Đêm nay nháo động phòng, đám hồ bằng cẩu hữu nghĩ cả đời chỉ có một lần, không nhân cơ hội này giết thì lúc nào mới giết. Trời tháng 10, mọi người bắt anh đội mũ cao, mặt áo mỏng quần cộc, miệng ngậm điếu xì gà, mọi người cầm gây chăn cừu đuổi anh qua khắp mấy con phố thành phố L, bao nhiêu người qua đường nhìn ngó. Khi đi qua đống rác, không biết ai vứt bỏ cái áo khoác bông rách nát, mọi người kích động bắt anh mặc vào. Mặt hội trưởng đại nhân toàn kem đánh răng với xi đánh giày, tuy vậy cũng không che được bi phẫn: “Đm, chúng mày cứ nhớ đấy, Vương Bân, Con Vịt, đến lúc chúng mày cưới tao chỉnh chúng mày cũng chưa muộn”
Vương Bân nghe xong, dù sao cũng đắc tội rồi, khi đi ngang qua chợ, không biết hắn ta sao thấy được đống phân trâu: “Mau mau mau, chú rể ngồi xuống đây”
Mọi người vừa nghe thì phấn khích, khiêng hội trưởng đại nhân đặt ụp xuống đống phân. Hội trưởng đại nhân đau khổ ngồi trên bãi phân trâu: “Trời ơi, ai giải thích cho tôi vì sao xã hội chủ nghĩa hôm nay vẫn có phân trâu trên đường cái vậy”
Chú rể đội mũ cao dạo phố đến tận 21h30, cuối cùng đám bạn chết tiệt kia cũng nghĩ được rằng “một khắc đêm xuân giá ngàn vàng”, vung tay thả hội trưởng đại nhân. Hội trưởng đại nhân hì hục kỳ cọ trong phòng tắm đủ kiểu, cuối cùng cũng hết sạch mùi thối.
Khi anh ra, Bánh Bao chưa ngủ. Cô đang ngồi trên giường trải ga đỏ, đọc “Động phòng bảo điển” *cẩm nang xxx đêm tân hôn ạ* do sư phụ đưa. Hội trưởng đại nhân quấn khăn tắm trên người, tay giật lấy: “Mấy thứ này trẻ con không được xem”
Bánh Bao đỏ mặt cười, đứng lên chỉ người đang quấn khăn: “Em…cứ thế mà gả cho anh à?”
Hội trưởng đại nhân hôn đôi má đỏ hây hây của cô: “Ừ đấy. Vui không?”
“Vui” – Bánh Bao dụi dụi vào lồng ngực trần của anh – “Lấy em anh vui không?”
Anh xoa đôi má mềm mịn của cô: “Vui. Chuyện vui nhất trên đời cũng thế này mà thôi”
“Em…sau này em gọi anh thế nào?”
“Thế nào cũng được, em cứ gọi anh Sở Hán, Hán ca, Sở Hán ca đều như nhau”
“A, anh làm gì đấy?”
“Động phòng hoa chúc chứ sao”
“Nhưng…nhưng đây là cái gì?”
“Đây không phải sư phụ em đưa à?”
“A…nhưng sư phụ Đông Phong nói cho anh dùng khi…”
“Sao đâu, giờ anh dùng còn gì?”
“A, đừng…thôi”
…
Hôm sau, sư phụ Đông Phong nàng biết món quà kia đã bị bóc tem, cô ta cũng không có vẻ gì tiếc hận rèn sắt không thành thép, chỉ lắc đầu than thở: “Đúng là chịu em. Dù đưa em cả xe dưa chuột, cuối cùng cũng chỉ dùng được với một đóa hoa cúc…”
Đám cưới của hai người diễn ra ở thành phố L, vì bạn bè của hội trưởng đại nhân rất nhiều nên hôn lễ rất long trọng. Con Vịt và Chân Phạm là phù rể, chạy tới chạy lui vì bạn; phù dâu của Bánh Bao là Kham Dương Lôi Lôi, bố mẹ Bánh Bao cũng đến, trên mặt bố Bánh Bao vẫn còn vết bẩm chưa tan hết.
Hội trưởng đại nhân tỏ ra kinh ngạc: “Ơ, bố vợ ơi, sao mặt bố lại thế này?” *thằng con rể đều haha*
Bố Bánh Bao ảo não: “Đừng nói nữa, không dưng lại bị một đám lưu manh đánh. Thôi đừng để ý, hôm nay là ngày vui của các con, không nhắc nữa. Nhóc con, con phải đối xử tốt với con gái bố đấy”. Ông kéo hội trưởng đại nhân sang một bên, vợ hiện tại của ông đưa hội trưởng đại nhân một bao lì xì.
Bên trong bao là chiếc chìa khóa. Hội trưởng đại nhân ngẩng đầu lên nhìn ông, ông có vẻ xấu hổ: “Con gái kết hôn, bố cũng không thể đến tay không. Cất đi, đừng để nó biết nhé”
Thật ra, đàn ông cũng là một loài kỳ quặc. Ông ta đối với vợ mình thì lạnh lùng thờ ơ, nhưng đối với con gái mình cũng lại có tình cảm máu mủ.
Bánh Bao vẫn không gần gũi ông quá, nói chung vẫn còn trách bố mình. Hội trưởng đại nhân đột nhiên lại cảm thấy thông cảm *cầm chìa khóa nhà mới có khác*, ngoài mặt thì giống như có niềm vui mới, nhưng trên thực tế, ông cũng phải xa cách vợ con mình. Kết cục như vậy, có đáng giá không?
Bánh Bao nhận được rất nhiều quà cưới, những người này phần lớn đều là bạn “thân” của hội trưởng đại nhân, chỉ có một cặp quà là cô để ý: “Sư phụ Đông Phong, đây là cái gì?”
Mỗ sư phụ cũng rất nghiêm túc: “À, cái này ấy à, tự động hoàn toàn đấy, ờ ờ, ở nước ngoài rất phổ biến. À à, thú vui phòng the, cất đi, đừng cho ai thấy nhé…”
“À, đây…là cái đó…”
“Ừ đúng”
“Ôi, không khác cái em thấy trong phim tí nào, chị mua ở đâu thế…”
“Hô hô, tối thì bọn em dùng đi”
“Nhưng…nhưng…”
“Tiểu Mộc, em trốn ở đây với cái đồ dở hơi này làm gì? Qua đây, anh giới thiệu bạn bè anh cho em… Đệch, đây là cái gì?” – hội trưởng đại nhân giật đồ trong tay Bánh Bao, có thể thấy rõ lông mày anh dựng ngược lên – “Đồ sống dở chết dở kia, làm cái méo gì đây, đệch đệch đệch”
“Sư phụ…” – Bánh Bao định cướp lại đồ trong tay anh nhưng hội trưởng đại nhân cao quá, cô không với được.
“Về sau đừng có theo Sống Dở Chết Dở này học bậy bạ nghe chưa?” – Hội trưởng đại nhân lôi cô dâu ra chỗ khác, tay kia cất món đồ vào túi – “À, thật ra tối cũng có thể thử xem sao…”
Bánh Bao bị anh lôi đi, Đông Phương đứng sau vội vàng hét lên: “Bánh Bao, em nhớ cho kỹ, cái đó dùng để đối phó với anh ta đấy…”
Mỗ tiểu bị đứng sau rót cốc nước cho mỗ chỉ: “Làm sao giờ?”
Mỗ chỉ nghiêm túc mà ưu sầu: “Tui đột nhiên có linh cảm xấu…” *mình cũng chưa rõ mối quan hệ của hai anh chị này nên cứ để là tui-ngươi nhé. Ai biết cmt cho mình để mình sửa. Tks*
Hội trưởng đại nhân có nhiều hồ bằng cẩu hữu, tiệc cưới rất náo nhiệt.
Con Vịt, Vương Bân và Kham Dương Lôi Lôi giúp chắn rượu, nhưng uống được một nửa thì Lôi Lôi MM cảm thấy không ổn…chỉ sợ Con Vịt không trụ được. Quả nhiên Con Vịt bỏ mình giữa chừng, Vương Bân và Lôi Lôi MM đau khổ chống đỡ. Hội trưởng đại nhân vẫn cảm thấy có vấn đề đâu đó: “Sống dở chết dở, sao hôm nay cô ngoan ngoãn thế?”
Tô Như Thị ngồi đàng hoàng, tay cầm cốc nước lọc: “Ca hôm nay bỏ qua cho tiểu cúc của ngươi, lúc nháo động phòng ca sẽ xử lý”
Hội trưởng đại nhân cảm thấy lo lắng không yên.
Con Vịt trúng gió giữa hành lang, thảm khách sạn rất dày, cô ta đã đến rất gần rồi mà cậu không phát hiện ra. Lúc bốn mắt nhìn nhau, Tô Như Thị cười: “Không uống được nhiều thì cũng đừng thể hiện”
Tựa như thời gian quay ngược lại, nhớ đến lúc gặp nhau trong khách sạn ở thành phố G, cậu thấy hơi hoảng hốt. Cô ta đưa cốc trà nóng. Anh cố gắng cười nhẹ: “Anh tưởng nước đá cơ đấy”
Vừa nói xong, Tô Như Thị cũng cười: “Sao thế được, tốt xấu gì cũng từng là huynh đệ”
Đúng vậy, từng là huynh đệ. Khai hồng, cường P, ân ái triền miên, mười ngón tay đan vào nhau dịu dàng, cuối cùng cũng tan thành mây khói.
“Con Vịt, chúng ta vẫn là huynh đệ chứ?”
“Đương nhiên rồi” – cậu cười đáp
Nếu không thể đến bên nhau thì ít nhất cũng không phải thù hận.
Cậu cúi người uống cốc trà, nước ấm 45 độ C ngấm vào họng, tan chảy những uất nghẹn còn trong quá khứ. Nhiều năm về sau, một tách trà ấm, ngồi cười nói kể lại ân oán cũ.
Cô ta quay về sảnh chính, cậu nhìn theo bóng người dần khuất.
Rất nhiều chuyện chính là vậy, nếu không kết thúc thế này, có lẽ cả đời, chúng ta cũng không biết chúng ta sai ở đâu.
Kham Dương Lôi Lôi cũng không hài lòng, cô vội vã kéo Con Vịt: “Được đấy, mọi người uống đến váng vất, sao phù rể lại nhàn nhãn uống trà nơi này? Bố anh là Lý Cương chắc? Quay về với tôi mau”
Con Vịt bị cô lôi kéo về sảnh, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, mai tôi phải đi nhận Lý Cương làm bố mới được. Cứ thế đi…”
Đến buổi tối, hội trưởng đại nhân được nếm mùi đau khổ…
Đêm nay nháo động phòng, đám hồ bằng cẩu hữu nghĩ cả đời chỉ có một lần, không nhân cơ hội này giết thì lúc nào mới giết. Trời tháng 10, mọi người bắt anh đội mũ cao, mặt áo mỏng quần cộc, miệng ngậm điếu xì gà, mọi người cầm gây chăn cừu đuổi anh qua khắp mấy con phố thành phố L, bao nhiêu người qua đường nhìn ngó. Khi đi qua đống rác, không biết ai vứt bỏ cái áo khoác bông rách nát, mọi người kích động bắt anh mặc vào. Mặt hội trưởng đại nhân toàn kem đánh răng với xi đánh giày, tuy vậy cũng không che được bi phẫn: “Đm, chúng mày cứ nhớ đấy, Vương Bân, Con Vịt, đến lúc chúng mày cưới tao chỉnh chúng mày cũng chưa muộn”
Vương Bân nghe xong, dù sao cũng đắc tội rồi, khi đi ngang qua chợ, không biết hắn ta sao thấy được đống phân trâu: “Mau mau mau, chú rể ngồi xuống đây”
Mọi người vừa nghe thì phấn khích, khiêng hội trưởng đại nhân đặt ụp xuống đống phân. Hội trưởng đại nhân đau khổ ngồi trên bãi phân trâu: “Trời ơi, ai giải thích cho tôi vì sao xã hội chủ nghĩa hôm nay vẫn có phân trâu trên đường cái vậy”
Chú rể đội mũ cao dạo phố đến tận 21h30, cuối cùng đám bạn chết tiệt kia cũng nghĩ được rằng “một khắc đêm xuân giá ngàn vàng”, vung tay thả hội trưởng đại nhân. Hội trưởng đại nhân hì hục kỳ cọ trong phòng tắm đủ kiểu, cuối cùng cũng hết sạch mùi thối.
Khi anh ra, Bánh Bao chưa ngủ. Cô đang ngồi trên giường trải ga đỏ, đọc “Động phòng bảo điển” *cẩm nang xxx đêm tân hôn ạ* do sư phụ đưa. Hội trưởng đại nhân quấn khăn tắm trên người, tay giật lấy: “Mấy thứ này trẻ con không được xem”
Bánh Bao đỏ mặt cười, đứng lên chỉ người đang quấn khăn: “Em…cứ thế mà gả cho anh à?”
Hội trưởng đại nhân hôn đôi má đỏ hây hây của cô: “Ừ đấy. Vui không?”
“Vui” – Bánh Bao dụi dụi vào lồng ngực trần của anh – “Lấy em anh vui không?”
Anh xoa đôi má mềm mịn của cô: “Vui. Chuyện vui nhất trên đời cũng thế này mà thôi”
“Em…sau này em gọi anh thế nào?”
“Thế nào cũng được, em cứ gọi anh Sở Hán, Hán ca, Sở Hán ca đều như nhau”
“A, anh làm gì đấy?”
“Động phòng hoa chúc chứ sao”
“Nhưng…nhưng đây là cái gì?”
“Đây không phải sư phụ em đưa à?”
“A…nhưng sư phụ Đông Phong nói cho anh dùng khi…”
“Sao đâu, giờ anh dùng còn gì?”
“A, đừng…thôi”
…
Hôm sau, sư phụ Đông Phong nàng biết món quà kia đã bị bóc tem, cô ta cũng không có vẻ gì tiếc hận rèn sắt không thành thép, chỉ lắc đầu than thở: “Đúng là chịu em. Dù đưa em cả xe dưa chuột, cuối cùng cũng chỉ dùng được với một đóa hoa cúc…”