Chủ nhật, ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết ấm áp, rất thích hợp lên đường.
Mạc Đông Lăng dắt bà xã và hai đứa con trai đến thành phố C ở mấy ngày, thấy Chủ nhật tất cả mọi người đều rãnh rỗi, liền muốn hẹn mọi người đi dã ngoại chơi.
Những người khác không có ý kiến gì, chuyện này liền quyết định như vậy.
Lúc đó, bạn nhỏ Quan Dịch Ưu đã hai tuổi rồi, ngày ngày thắt hai bím tóc, gương mặt trắng nõn mềm mại, đáng yêu như búp bê.
Bạn nhỏ Mạc Thừa Hạo nhìn thấy nhiều bạn nhỏ xấp xỉ tuổi với mình như vậy, trong lòng rất vui mừng, bình thường ở nhà, anh trai đều không quan tâm tới bé, hơn nữa, ngày nào anh trai cũng đi học, chỉ có một mình bé ở nhà, chán muốn chết!
Cho nên, chưa tới mấy ngày, bé đã thân thiết với An An, Nhạc Nhạc, Thần Thần và cả Ưu Ưu, bởi vì đều là con trai, nên bé thích dính An An và Thần Thần hơn, thường thường đi theo phía sau hai người bọn họ.
Thực tế mà nói, Quan Dịch Ưu là một cô bé dịu dàng ít nói, hoàn toàn trái ngược tính cách của mẹ cô bé, có lúc Tiết Giai Ny không kiềm chế được hoài nghi mình có ôm nhầm con gái không?
Rõ rang lúc nó ở trong bụng của mình cũng rất ầm ĩ! Sao lúc ra ngoài thì tính cách hoàn toàn trái ngược?
Quan Hạo Lê rất bình tĩnh nói: “Không phải lúc trước mẹ em nói mang thai em cũng như vậy sao? Tính tình hoàn toàn khác biệt.”
Tiết Giai Ny không còn gì để nói, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực.
“Bà xã, thật ra anh cảm thấy Ưu Ưu như rất vậy tốt, khéo léo dịu dàng, như tiểu công chúa.” Quan Hạo Lê càng nhìn con gái càng vui mừng.
“Em cho rằng tính cách nó sẽ giống Nhạc Nhạc.” Tiết Giai Ny chu mỏ.
“Được rồi! Thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Quan Hạo Lê thuận thế ôm bà xã.
Trong trại ngại, một mảnh xanh mơn mởn, rất là vui tai vui mắt.
Mấy đứa nhỏ hiếm khi được ra ngoài chơi một lần, mọi người đều rất vui vẻ, thấy gì cũng rất là tò mò, hỏi ba mẹ đây là cái gì vậy.
Mạc Thừa Diệp là đứa lớn nhất trong 6 đứa nhỏ, cũng hiểu biết nhất. ( so với năm đứa trẻ còn lại)
Cho nên nó nhìn thấy cái gì cũng rất lạnh nhạt, đây cũng không phải là lần đầu tiên nó tới trại ngựa, thuật cởi ngựa đơn giản, anh vẫn biết, từ sâu thẳm trong lòng mà nói, nó hơi ghét bỏ năm đứa nhỏ này, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng tò mò, rõ là. . . . . .
╮(╯▽╰)╭ vẫn là bạn cùng lứa tuổi thì có chung đề tài, cùng chơi với một đám nhóc, thật không có hứng thú!
Tuy nói như thế, nhưng khi nó phát hiện Nhạc Nhạc gặp nguy hiểm thì vẫn ra sức giúp đỡ quên mình, hoàn toàn quên mất sự an nguy của bản thân.
Cũng chính là bởi vì chuyện này, giành được trái tim của Tiểu Nhạc, làm Tiểu Nhạc có ấn tượng tốt với nó.
Trong mấy ngày Mạc Thừa Diệp nằm viện, ngày nào Nhạc Nhạc cũng đòi mẹ dắt bé đến bệnh viện, sau khi tới thì không nói gì, chỉ giương mắt ngồi ở một bên nhìn Mạc Thừa Diệp.
Lương Chân Chân thấy tình cảnh này còn lo lắng hỏi ông xã, “A Tư, anh thấy có phải Nhạc Nhạc của chúng ta thích Mạc Mạc hay không đây? Có phải yêu sớm hay không?”
Mặt Đằng Cận Tư đen sì, an ủi: “Bà xã, Nhạc Nhạc mới bốn tuổi, ngày nào cũng đến bệnh viện thăm Mạc Mạc là bởi vì nó cứu con bé, trong lòng lo lắng.”
“Em hiểu rõ con bé hơn anh, tuy nói như vậy, nhưng đối với ân nhân cứu mạng của mình, cũng sẽ sinh ra một loại cảm tình đặc biệt, dần dà, sẽ từ từ mở rộng.” Lương Chân Chân nhíu mày nói.
“Vậy theo em nên làm gì?” Đằng Cận Tư cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh cũng không muốn con gái mình yêu sớm như vậy, mà đối tượng yêu sớm còn là con trai của Tứ đệ.
“Em cũng không biết.” Lương Chân Chân cũng phiền não.
Sự thật chứng minh, sự lo lắng của bọn họ cũng không phải là dư thừa, quả thật hành động lần này của Mạc Thừa Diệp đã bắt sống trái tim nhỏ bé của Nhạc Nhạc, cũng viết lên câu chuyện tình yêu của hai người.
*****
Sang năm mới, khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi toàn màu đỏ chót, vui vẻ.
Sáng mùng một, Tiết Giai Ny liền lôi con gái từ trong chăn ra, “Ưu Ưu ngoan, mau dậy, hôm nay chúng ta phải đến nhà ông bà chúc Tết.”
“Không. . . . . . Muốn. . . . . .” Quan Dịch Ưu mất hứng chu cái miệng nhỏ nhắn rồi lật người, không để ý tới mẹ.
“Còn không dậy, mẹ sẽ đánh cái mông con!” Tiết Giai Ny uy hiếp nói.
Lúc này Quan Dịch Ưu mới bất đắc dĩ dụi con mắt, nói lầm bầm: “Mẹ xấu!”
“Mẹ không xấu, thì sao có thể làm cho công chúa nhỏ Ưu Ưu của mẹ thức dậy đây?” Tiết Giai Ny lơ đễnh cười nói.
Quan Dịch Ưu bất đắc dĩ đưa cánh tay nhỏ phối hợp với mẹ mặc quần áo, chợt kêu lên: “Con không muốn mặc cái áo này, con muốn mặc cái bộ màu hồng mua vào ba ngày trước!”
Tiết Giai Ny hết cách rồi, chỉ có thể theo con gái, nếu không nó không vui sẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, đều do Quan Hạo Lê! Đều do anh chiều hư thành như vậy!
Nói gì mà con gái nhà mình là công chúa nhỏ, nhất định phải cưng chiều, ngày nào cũng mua cả đống quần áo, không chỉ tủ quần áo ở đây, ngay cả phòng chứa đồ ở dưới lầu cũng chất đầy, một con bé ba tuổi, mua nhiều quần áo thế làm gì?
Vì chuyện này cô đã nói với ông xã nhiều lần rồi, nhưng anh không bao giờ chịu được con gái làm nũng, mua một cái là cả đống, tức chết cô! Hai tên phá của!
Vừa vào cửa lớn nhà họ Quan, Quan Dịch Ưu lập tức thoát khỏi tay của mẹ, giống như con bướm nhỏ bay về phía ngực ông nội bà nội, mở miệng “Ông nội chúc mừng năm mới” , “Bà nội chúc mừng năm mới”!
Quan Chính Khâm và Trình Nhã Chi bị cháu gái chọc đến không ngậm miệng được, rối rít lấy bao lì xì đưa cho bé.
Quan Dịch Ưu cười híp mắt nhận lấy, nhét vào túi nhỏ bên hông của mình.
Tiết Giai Ny ở một bên nhìn tới mặt đen sì, con gái của cô rốt cuộc giống ai? Từ nhỏ đã biết vơ vét của cải thì không nói, còn rất biết lấy lòng người, ngay cả Trình Nhã Chi khó phục vụ như vậy mà vẫn có thể thu phục.
Lợi hại hơn cô không biết bao nhiêu lần, quả nhiên là trò học mà giỏi hơn thầy!
Buổi trưa, một nhà năm người ngồi ăn cơm, trong bữa cơm người nói nhiều nhất chính là Quan Dịch Ưu, cô giống như là con chim ríu rít, mang lại tiếng cười cho mọi người.
Vốn Trình Nhã Chi không muốn gặp con dâu và cháu gái, cũng không biết tại sao, bà vẫn bị cháu gái hấp dẫn, không kiềm chế được quan tâm bé, thương yêu bé.
Bởi vì năm nay ở Singapore, nền chiều mùng hai một nhà ba người liền ngồi máy bay tới thành phố C, lúc gần đi, Quan Dịch Ưu hôn ông nội, bà nội một cái, làm hai người không khỏi nở nụ cười.
Trên máy bay, Quan Dịch Ưu nằm ở trong ngực mẹ ngủ thiếp đi.
Quan Hạo Lê ghé vào bên tai bà xã nói: “Tối hôm qua, ba tìm anh nói chuyện.”
“Nói cái gì?” Tiết Giai Ny tò mò hỏi.
“Ba nói, một mình Ưu Ưu rất cô đơn, bọn họ cũng rất cô đơn, hi vọng chúng ta có thêm một đứa.” Quan Hạo Lê ho một tiếng.
Sắc mặt Tiết Giai Ny đen sì, trợn mắt nhìn anh, “Anh chỉ biết lừa em.”
“Anh thề, lời của anh nói đều là thật, cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, hai người già ở nhà khó tránh khỏi việc cảm thấy cô đơn, em không phát hiện sao? Chỉ cần Ưu Ưu qua, bọn họ sẽ cười rất nhiều.” Quan Hạo Lê nghiêm túc nói.
“Đâu phải em nói không sinh. . . . . .” Tiết Giai Ny nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Bà xã, anh biết em là tốt nhất.” Quan Hạo Lê quay đầu hôn một cái trên mặt cô.
“Em là vì Ưu Ưu, khẳng định nó không thích làm người thừa kế gì.” Tiết Giai Ny cãi lại nói.
Quan Hạo Lê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Vậy. . . . . . Ít nhất chúng ta phải sinh thêm hai đứa mới được.”
Tiết Giai Ny cáu giận đập anh, “Nghĩ hay quá nhỉ!”
“Bà xã, anh nói thật mà, làm sao em biết nhất định đứa tiếp theo là con trai đây? Ngộ nhỡ là con gái thì sao? Cho dù là con trai, ngộ nhỡ nó cũng không thích quản lý công ty thì sao? Cho nên, vì an toàn, chúng tôi phải sinh hai.”
Mặc dù ba mẹ tranh luận rất kịch liệt, nhưng Quan Dịch Ưu vẫn ngủ ngon như cũ.
Buổi tối, Quan Hạo Lê không để ý tới việc đi đường xa mệt mỏi, kéo bà xã thực hiện kế hoạch tạo người.
“Ngủ đi!” Tiết Giai Ny đẩy anh một cái.
“Bà xã, nhiệm vụ tạo người rất gấp, chúng ta phải luôn sẵn sàng .”
“Không được! Con gái vẫn còn ở bên cạnh.”
“Không có việc gì, anh sẽ nhẹ nhàng .”
“Ưmh. . . . . . không. . . . . .”
Tiết Giai Ny còn chưa kịp mắng đã bị nuốt trong cổ họng, chỉ có thể vô lực thừa nhận động tác của anh. . . . . .
Đêm đã khuya, một phòng kiều diễm.
HẾT PHẦN 1
Phần I: Quan Hạo Lê & Giai Ny – Anh nghĩ anh sẽ không thích em
Nơi xa hoa lãng phí nhất trong sinh hoạt về đêm của thành phố C – Hoàng triều thịnh yến, cho dù thiết bị lắp đặt bên trong hay cấu tạo bên ngoài, cũng lộ ra hơi thở sang trọng nguy nga lộng lẫy, khiến cho người ta chạy theo như vịt.
Bên trong phòng bao “Hoàng cung” càng thêm kim cương VIP trong cao quý, người bình thường chính là nhiều tiền hơn cũng không có cơ hội dùng, nó giới hạn khách hàng, do ông trùm giấu mặt đặt ra, cho nên những người khác chỉ có phần quan sát từ xa.
Quan Hạo Lê lười biếng dựa nghiêng trên ghế sa lon, hưởng thụ người đẹp mớm rượu đỏ, liếc mắt nhìn Nam Cung Thần ở trên ghế sa lon bên cạnh, “Cậu chắc chắn tối mai hai chúng ta phải đi đón hai nữ sinh nhỏ?”
Nam Cung Thần uống xong rượu còn lại của người đẹp, mặc cho chất lỏng màu đỏ thẫm chậm rãi chảy xuống khóe miệng, miễn cưỡng ngước mắt, “Chẳng lẽ anh còn biện pháp nào tốt hơn?”
Mắt thấy chất lỏng kia sắp chảy đến giữa cổ, người đẹp vội vàng lè lưỡi liếm chỗ hầu kết, nhẹ nhàng liếm, rượu đỏ không chút dư thừa, mập mờ đến cực điểm.
Phụ nữ trong này đều trải qua hết lòng dạy dỗ, rất biết cách đắn đo mập mờ và khêu gợi đúng mực, nhất là phụ nữ có thể đi vào phòng bao “Hoàng cung”, vậy càng là cực phẩm trong cực phẩm.
Nam Cung Thần bị cô ta quyến rũ đến cả người ngứa ngáy khó nhịn, cổ tay khẽ nhúc nhích, người phụ nữ kia lập tức yếu ớt không xương nhích lại gần, ánh mắt mị hoặc có thể khiến ngói chảy nước, anh sắp không chịu nổi.
“Ứng phó với nữ sinh nhỏ không phải là điểm mạnh của cậu sao? Tôi xem tối mai giao cho cậu một người thôi, vừa đúng có hai người, nói không chừng có thể gặp gỡ một tình yêu tuyệt vời mà trẻ trung. Quan Hạo Lê chế nhạo nói.
“Tôi vẫn thích như vậy.” Nam Cung Thần nhéo vòng eo của người phụ nữ nhu nhược không xương trong ngực, cười đến vô cùng phóng túng.
“Ôi… A Tư đây không phải làm khó chúng ta sao?” Quan Hạo Lê thở dài, đầu tựa vào trên đùi người phụ nữ, mặc cho bọn họ xoa bóp giúp mình, vô cùng vừa lòng.
Vậy mà, có một số việc đã định trước từ sâu xa bên trong, tránh cũng không trốn được.
“Nếu là bạn tốt của Lương tiểu thư, chắc hắn cũng không kém đâu? Có lúc ăn nhiều thịt cá, thỉnh thoảng chuyển chút rau dưa củ cải cũng chưa hẳn không thể. Nam Cung Thần cười nói.
“Phải! Hai người đó cũng đừng là Lâm Đại Ngọc gì đó, đụng một chút là rơi nước mắt, tôi chịu không nổi.” Quan Hạo Lê cười nói.
Khi hai người đang nói chuyện phấn khởi, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Quan Hạo Lê dùng ánh mắt die enda anle equu ydonn liếc về phía cô gái gợi cảm đang đấm bóp cho anh, ý bảo cô đi xem có chuyện gì, dưới tình huống bình thường, chỉ cần anh đang ở nơi này, sẽ không ai tới quấy rầy anh.
Hôm nay, là người nào không thức thời?!
Cô gái ứng tiếng đứng lên đi ra cửa, kéo một khe nhỏ, “Chuyện gì? Quan thiếu không thích bị người quấy rầy, anh quên quy củ của anh ấy sao?”
“Là Hoắc thiếu thành phố A làm trò, chỉ mặt gọi tên muốn tìm Quan thiếu, tôi cũng không có cách nào?” Quản lý sảnh chính nhỏ giọng nói.
“Hoắc thiếu? Là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ Hoắc Kỷ Thành sao?” Người phụ nữ giật mình kèm theo vẻ mặt không dám tin.
Quản lý sảnh chính gật đầu, “Đều là Phật khó dây dưa, ai dám đắc tội?”
Người phụ nữ cắn cắn môi, cân nhắc nặng nhẹ rồi gật đầu, “Anh đứng chỗ này chờ, tôi đi hỏi một chút.”
Dứt lời lập tức đẩy cửa đi vào, “Quan thiếu, giám đốc Trần nói Hoắc thiếu thành phố A có chuyện tìm ngài.”
“Hoắc thiếu?” Quan Hạo Lê giật mình hỏi lại, chẳng lẽ là Kỷ Thành? Buổi tối khuya, cậu ta chạy tới nơi này tìm mình làm gì?
“Vâng.”
“Nhanh mời cậu ta vào.” Quan Hạo Lê ngồi thẳng người, cảm giác hưng phấn trên mặt khó nén, vội vàng xua tay để cho toàn bộ phụ nữ bên cạnh đi ra ngoài.
Nam Cung Thần cũng rất kinh ngạc, “Anh rất quen biết Hoắc Kỷ Thành?”
“Ừ, chúng tôi là bạn học thời đại học, quan hệ cũng không tệ lắm.”
“Bạn học thời đại học, không phải anh học y sao? Nhưng anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, ngành học của hai người hoàn toàn khác nhau!” Nam Cung Thần vô cùng kinh ngạc.
“Nói cậu đần rất đúng! A Tư và ba tên kia là bạn học cùng chuyên ngành sao?” Quan Hạo Lê tức giận liếc nhìn cậu ta.
Nam Cung Thần buồn bực sờ lỗ mũi, đầu óc anh chỉ tạm thời ngắn mạch thôi, mà quên đại học là nơi muôn màu muôn vẻ, bên trong có nhiều chuyên ngành học, có thể gặp được đủ hạng người.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chủ nhật, ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết ấm áp, rất thích hợp lên đường.
Mạc Đông Lăng dắt bà xã và hai đứa con trai đến thành phố C ở mấy ngày, thấy Chủ nhật tất cả mọi người đều rãnh rỗi, liền muốn hẹn mọi người đi dã ngoại chơi.
Những người khác không có ý kiến gì, chuyện này liền quyết định như vậy.
Lúc đó, bạn nhỏ Quan Dịch Ưu đã hai tuổi rồi, ngày ngày thắt hai bím tóc, gương mặt trắng nõn mềm mại, đáng yêu như búp bê.
Bạn nhỏ Mạc Thừa Hạo nhìn thấy nhiều bạn nhỏ xấp xỉ tuổi với mình như vậy, trong lòng rất vui mừng, bình thường ở nhà, anh trai đều không quan tâm tới bé, hơn nữa, ngày nào anh trai cũng đi học, chỉ có một mình bé ở nhà, chán muốn chết!
Cho nên, chưa tới mấy ngày, bé đã thân thiết với An An, Nhạc Nhạc, Thần Thần và cả Ưu Ưu, bởi vì đều là con trai, nên bé thích dính An An và Thần Thần hơn, thường thường đi theo phía sau hai người bọn họ.
Thực tế mà nói, Quan Dịch Ưu là một cô bé dịu dàng ít nói, hoàn toàn trái ngược tính cách của mẹ cô bé, có lúc Tiết Giai Ny không kiềm chế được hoài nghi mình có ôm nhầm con gái không?
Rõ rang lúc nó ở trong bụng của mình cũng rất ầm ĩ! Sao lúc ra ngoài thì tính cách hoàn toàn trái ngược?
Quan Hạo Lê rất bình tĩnh nói: “Không phải lúc trước mẹ em nói mang thai em cũng như vậy sao? Tính tình hoàn toàn khác biệt.”
Tiết Giai Ny không còn gì để nói, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực.
“Bà xã, thật ra anh cảm thấy Ưu Ưu như rất vậy tốt, khéo léo dịu dàng, như tiểu công chúa.” Quan Hạo Lê càng nhìn con gái càng vui mừng.
“Em cho rằng tính cách nó sẽ giống Nhạc Nhạc.” Tiết Giai Ny chu mỏ.
“Được rồi! Thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Quan Hạo Lê thuận thế ôm bà xã.
Trong trại ngại, một mảnh xanh mơn mởn, rất là vui tai vui mắt.
Mấy đứa nhỏ hiếm khi được ra ngoài chơi một lần, mọi người đều rất vui vẻ, thấy gì cũng rất là tò mò, hỏi ba mẹ đây là cái gì vậy.
Mạc Thừa Diệp là đứa lớn nhất trong 6 đứa nhỏ, cũng hiểu biết nhất. ( so với năm đứa trẻ còn lại)
Cho nên nó nhìn thấy cái gì cũng rất lạnh nhạt, đây cũng không phải là lần đầu tiên nó tới trại ngựa, thuật cởi ngựa đơn giản, anh vẫn biết, từ sâu thẳm trong lòng mà nói, nó hơi ghét bỏ năm đứa nhỏ này, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng tò mò, rõ là. . . . . .
╮(╯▽╰)╭ vẫn là bạn cùng lứa tuổi thì có chung đề tài, cùng chơi với một đám nhóc, thật không có hứng thú!
Tuy nói như thế, nhưng khi nó phát hiện Nhạc Nhạc gặp nguy hiểm thì vẫn ra sức giúp đỡ quên mình, hoàn toàn quên mất sự an nguy của bản thân.
Cũng chính là bởi vì chuyện này, giành được trái tim của Tiểu Nhạc, làm Tiểu Nhạc có ấn tượng tốt với nó.
Trong mấy ngày Mạc Thừa Diệp nằm viện, ngày nào Nhạc Nhạc cũng đòi mẹ dắt bé đến bệnh viện, sau khi tới thì không nói gì, chỉ giương mắt ngồi ở một bên nhìn Mạc Thừa Diệp.
Lương Chân Chân thấy tình cảnh này còn lo lắng hỏi ông xã, “A Tư, anh thấy có phải Nhạc Nhạc của chúng ta thích Mạc Mạc hay không đây? Có phải yêu sớm hay không?”
Mặt Đằng Cận Tư đen sì, an ủi: “Bà xã, Nhạc Nhạc mới bốn tuổi, ngày nào cũng đến bệnh viện thăm Mạc Mạc là bởi vì nó cứu con bé, trong lòng lo lắng.”
“Em hiểu rõ con bé hơn anh, tuy nói như vậy, nhưng đối với ân nhân cứu mạng của mình, cũng sẽ sinh ra một loại cảm tình đặc biệt, dần dà, sẽ từ từ mở rộng.” Lương Chân Chân nhíu mày nói.
“Vậy theo em nên làm gì?” Đằng Cận Tư cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh cũng không muốn con gái mình yêu sớm như vậy, mà đối tượng yêu sớm còn là con trai của Tứ đệ.
“Em cũng không biết.” Lương Chân Chân cũng phiền não.
Sự thật chứng minh, sự lo lắng của bọn họ cũng không phải là dư thừa, quả thật hành động lần này của Mạc Thừa Diệp đã bắt sống trái tim nhỏ bé của Nhạc Nhạc, cũng viết lên câu chuyện tình yêu của hai người.
*****
Sang năm mới, khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi toàn màu đỏ chót, vui vẻ.
Sáng mùng một, Tiết Giai Ny liền lôi con gái từ trong chăn ra, “Ưu Ưu ngoan, mau dậy, hôm nay chúng ta phải đến nhà ông bà chúc Tết.”
“Không. . . . . . Muốn. . . . . .” Quan Dịch Ưu mất hứng chu cái miệng nhỏ nhắn rồi lật người, không để ý tới mẹ.
“Còn không dậy, mẹ sẽ đánh cái mông con!” Tiết Giai Ny uy hiếp nói.
Lúc này Quan Dịch Ưu mới bất đắc dĩ dụi con mắt, nói lầm bầm: “Mẹ xấu!”
“Mẹ không xấu, thì sao có thể làm cho công chúa nhỏ Ưu Ưu của mẹ thức dậy đây?” Tiết Giai Ny lơ đễnh cười nói.
Quan Dịch Ưu bất đắc dĩ đưa cánh tay nhỏ phối hợp với mẹ mặc quần áo, chợt kêu lên: “Con không muốn mặc cái áo này, con muốn mặc cái bộ màu hồng mua vào ba ngày trước!”
Tiết Giai Ny hết cách rồi, chỉ có thể theo con gái, nếu không nó không vui sẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, đều do Quan Hạo Lê! Đều do anh chiều hư thành như vậy!
Nói gì mà con gái nhà mình là công chúa nhỏ, nhất định phải cưng chiều, ngày nào cũng mua cả đống quần áo, không chỉ tủ quần áo ở đây, ngay cả phòng chứa đồ ở dưới lầu cũng chất đầy, một con bé ba tuổi, mua nhiều quần áo thế làm gì?
Vì chuyện này cô đã nói với ông xã nhiều lần rồi, nhưng anh không bao giờ chịu được con gái làm nũng, mua một cái là cả đống, tức chết cô! Hai tên phá của!
Vừa vào cửa lớn nhà họ Quan, Quan Dịch Ưu lập tức thoát khỏi tay của mẹ, giống như con bướm nhỏ bay về phía ngực ông nội bà nội, mở miệng “Ông nội chúc mừng năm mới” , “Bà nội chúc mừng năm mới”!
Quan Chính Khâm và Trình Nhã Chi bị cháu gái chọc đến không ngậm miệng được, rối rít lấy bao lì xì đưa cho bé.
Quan Dịch Ưu cười híp mắt nhận lấy, nhét vào túi nhỏ bên hông của mình.
Tiết Giai Ny ở một bên nhìn tới mặt đen sì, con gái của cô rốt cuộc giống ai? Từ nhỏ đã biết vơ vét của cải thì không nói, còn rất biết lấy lòng người, ngay cả Trình Nhã Chi khó phục vụ như vậy mà vẫn có thể thu phục.
Lợi hại hơn cô không biết bao nhiêu lần, quả nhiên là trò học mà giỏi hơn thầy!
Buổi trưa, một nhà năm người ngồi ăn cơm, trong bữa cơm người nói nhiều nhất chính là Quan Dịch Ưu, cô giống như là con chim ríu rít, mang lại tiếng cười cho mọi người.
Vốn Trình Nhã Chi không muốn gặp con dâu và cháu gái, cũng không biết tại sao, bà vẫn bị cháu gái hấp dẫn, không kiềm chế được quan tâm bé, thương yêu bé.
Bởi vì năm nay ở Singapore, nền chiều mùng hai một nhà ba người liền ngồi máy bay tới thành phố C, lúc gần đi, Quan Dịch Ưu hôn ông nội, bà nội một cái, làm hai người không khỏi nở nụ cười.
Trên máy bay, Quan Dịch Ưu nằm ở trong ngực mẹ ngủ thiếp đi.
Quan Hạo Lê ghé vào bên tai bà xã nói: “Tối hôm qua, ba tìm anh nói chuyện.”
“Nói cái gì?” Tiết Giai Ny tò mò hỏi.
“Ba nói, một mình Ưu Ưu rất cô đơn, bọn họ cũng rất cô đơn, hi vọng chúng ta có thêm một đứa.” Quan Hạo Lê ho một tiếng.
Sắc mặt Tiết Giai Ny đen sì, trợn mắt nhìn anh, “Anh chỉ biết lừa em.”
“Anh thề, lời của anh nói đều là thật, cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, hai người già ở nhà khó tránh khỏi việc cảm thấy cô đơn, em không phát hiện sao? Chỉ cần Ưu Ưu qua, bọn họ sẽ cười rất nhiều.” Quan Hạo Lê nghiêm túc nói.
“Đâu phải em nói không sinh. . . . . .” Tiết Giai Ny nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Bà xã, anh biết em là tốt nhất.” Quan Hạo Lê quay đầu hôn một cái trên mặt cô.
“Em là vì Ưu Ưu, khẳng định nó không thích làm người thừa kế gì.” Tiết Giai Ny cãi lại nói.
Quan Hạo Lê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Vậy. . . . . . Ít nhất chúng ta phải sinh thêm hai đứa mới được.”
Tiết Giai Ny cáu giận đập anh, “Nghĩ hay quá nhỉ!”
“Bà xã, anh nói thật mà, làm sao em biết nhất định đứa tiếp theo là con trai đây? Ngộ nhỡ là con gái thì sao? Cho dù là con trai, ngộ nhỡ nó cũng không thích quản lý công ty thì sao? Cho nên, vì an toàn, chúng tôi phải sinh hai.”