Editor: Chi Misaki
Mãi cho đến khi xe khởi động rời đi, Kiều Tuyết Nghiên vẫn còn ngơ ngác thất thần tại chỗ, trên trán cô vẫn còn lưu lại độ ấm của nụ hôn vừa rồi, tựa như cái gì đó khắc sâu vào trong lòng khiến cô run rẩy.
Rõ ràng là tên du côn vô lại, rõ ràng là cô rất chán ghét anh!
Vì cái gì mà ôn nhu anh mang đến khiến cho cô bất giác rung động đây?
Trời về đêm gió có chút lạnh, cô rất nhanh liền tỉnh táo lại, hung hăng khinh bỉ chính mình một phen, cô làm sao có thể mất bình tĩnh như vậy? Nhất định là chán ghét! Đúng! Nhất định là chán ghét anh tới cùng.
Một đêm này, cô mơ một giấc mơ rất kỳ quái khiến cô sợ hãi tỉnh dậy. Lúc tỉnh dậy toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi, cũng quá quỷ dị rồi!
Nam Cung Thần về đến nhà liền bị Nam Cung Dao ép hỏi, anh chỉ có thể tùy tiện nói hai câu, xem như đối phó với cô.
“Anh, anh cảm thấy Tuyết Nghiên như thế nào?” Nam Cung Dao hứng trí bừng bừng nâng cằm hỏi anh.
“Uh`m, cũng không tồi.”
“Vậy anh thích cô ấy chứ?”
“Thích cũng có rất nhiều loại, cái em muốn biết rốt cuộc là loại nào?”
“Biết rõ còn cố hỏi!”
“Em cũng không phải không biết lời đồn bên ngoài về anh.”
Nam Cung Thần vừa nói vừa đi về phía phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt ngủ, ngày mai còn là một ngày bận rộn a!
“Cũng chính vì thế, cho nên em mới muốn giúp anh tìm một người chị dâu tốt!” Nam Cung Dao mặc áo ngủ đi theo phía sau anh tận tình khuyên bảo.
“Duyên phận chính là thứ không bao giờ có thể xác định được, nói không chừng một lúc nào đó nó sẽ tự đến bên anh.”
“Hì hì...Anh hẳn là nói anh và Tuyết Nghiên đi!”
“Con bé phiền toái này! Đi ngủ sớm đi.” Nam Cung Thần sủng nịch trừng mắt nhìn em gái.
“Anh, cố lên...!” Nam Cung Dao cười khẽ làm động tác, sau đó nhanh như chớp trở về phòng.
Nằm ở trên giường, Nam Cung Thần thật sự suy nghĩ, anh gặp Kiều Tuyết Nghiên tổng cộng cũng không quá lần. Anh nhìn ra được cô cực kỳ phản cảm đối với anh. Toàn bộ nguyên nhân gây ra chuyện này đều là hiểu lầm ngay lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Anh có hứng thú với cô sao? Có.
Đàn ông mà! Ai cũng đều có dục vọng chinh phục rất mạnh, càng là những gì không giữ được trong lòng bàn tay lại càng muốn chinh phục, để cho người ta phải quỳ phục dưới chân anh mà hầu hạ.
Nam Cung Thần cũng không ngoại lệ. Đúng vậy, anh rất rõ ràng, Kiều Tuyết Nghiên không phải là loại con gái có thể chơi đùa. Một khi đã quyết định theo đuổi, thì phải dâng hiến tất cả trái tim anh.
Đây cũng là mấu chốt trong do dự của anh.
Anh cần hiểu rõ trái tim mình.
Một ngày kia sau khi tan tầm, Nam Cung Thần bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ, anh không chút do dự ấn nút nghe.
【Anh Thần, buổi tối anh có rảnh không? 】
“Cô là...” Đang lúc chỉnh lý số liệu, Nam Cung Thần nhất thời nghĩ không ra cô ấy là ai.
Ở đầu bên kia điện thoại, Hàn Nhạc Nhạc rõ ràng vô cùng bị thương, 【 Thật đau lòng mà, anh Thần, anh cư nhiên không nhớ rõ em, em là Nhạc Nhạc đây! 】
“Ách...”
Trong lòng Nam Cung Thần còn đang có chút buồn bực, nhưng trên mặt anh vẫn cười tít mắt: “A...! Là Nhạc Nhạc a! Buổi tối anh mời, xem như bồi tội với em.”
【Được, vậy buổi tối chúng ta gặp mặt! 】
“Uh`m.” Nam Cung Thần đang chuẩn bị cúp điện thoại thì một giọng nói lại vang lên ở đầu bên kia.
【Anh Thần, giờ em chờ anh trước cổng trường học. 】
“A...”
Trường học? Nam Cung Thần ngạc nhiên, anh còn tưởng rằng là vị tiểu thư Lý Nhạc trong làng giải trí chứ, giọng nói cũng không khỏi quá giống đi!
Một lúc lâu sau, anh mới bừng tỉnh đại ngộ “Nhạc Nhạc” là ai, thì ra là bạn học Hàn Nhạc Nhạc của em gái, nếu là như vậy, anh không thể chỉ mời một người a!
Lập tức quay trở lại cuộc điện thoại, nói buổi tối mời cả năm người trong ký túc xá các cô đi ăn.
Hàn Nhạc Nhạc vốn đang cao hứng trang điểm vừa nghe thấy lời này, nhất thời giống như bong bóng xì hơi! Làm gì chứ?? Cô chỉ muốn hẹn một mình anh thôi! Từ đầu liền không muốn mang theo bốn chiếc bóng đèn công suất cực đại này a!
【... Kim Miêu buổi tối có hẹn trước rồi, Tôn Viện thì ăn ngủ ở trên thư viện, Tuyết Nghiên cùng Dao Dao buổi tối muốn đến tiệm bánh ngọt làm thêm,...】
Hàn Nhạc Nhạc cứ tưởng rằng anh sẽ nói: Nếu như vậy thì cứ quyết định thế đi. Buổi tối hai chúng ta đi chơi.
“Dao Dao để anh gọi. Em gọi điện thoại hỏi Tôn Viện cùng Kim Miêu một chút.” Nam Cung Thần lạnh nhạt nói đã làm tổn thương đến trái tim yếu ớt của Hàn Nhạc Nhạc.
Cái gì gọi là tự nâng đá đập chân mình, Hàn Nhạc Nhạc xem như đã được lĩnh hội. Nguyên bản vốn chờ mong hẹn hò của hai người bỗng biến thành Party năm người, trừ bỏ Kim Miêu không có tới, những người khác đều có mặt đông đủ.
Kiều Tuyết Nghiên là bị Nam Cung Dao cứng rắn kéo qua, trong bữa tiệc, cô luôn trầm mặc. Hàn Nhạc Nhạc là là người hoạt bát nhất, người sáng suốt đều đã nhìn ra tâm tư của cô.
Nam Cung Thần cũng không phụ sự nhiệt tình của cô ấy, cùng cô tán gẫu đến cực kỳ vui vẻ, thường xuyên đùa Hàn Nhạc Nhạc khiến cô cười “Khách khách” không ngừng.
Trong lòng Nam Cung Dao thực vội, anh trai rốt cuộc là muốn làm gì a??
Một bữa cơm ăn này, có người cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cũng có người cảm thấy thật tẻ nhạt vô vị.
Sau khi ăn xong, đoàn người trực tiếp đi đến KTV, Kiều Tuyết Nghiên vốn định viện cớ vụng trộm rời đi, lại bị Tôn Viện lôi kéo bắt chuyện.
“Kiều tiểu thư,tối nay em thật ít nói nha!” Nam Cung Thần híp mắt dò xét cô.
“Im lặng là vàng.” Kiều Tuyết Nghiên cụp mắt không có nhìn anh.
“Cho nên, kiều tiểu thư là muốn bùng nổ sao?”
“Không có hứng.”
“Ai! Hai người các anh có thể đừng gặp mặt nhau là kết thù được không. Ra ngoài đi chơi quan trọng là vui vẻ thôi! Anh, hát một bài đi!” Nam Cung Dao vừa lúc chen vào nói, cô cũng đưa một cái microphone cho bạn tốt.
Kiều Tuyết Nghiên lập tức hết sức chuyên chú ca hát, Hàn Nhạc Nhạc thì lại lôi kéo Nam Cung Thần đổ xúc xắc, thua phạt rượu. Hai người chơi đến thật vui vẻ, ồn ào không dứt bên tai. Không khí trong phòng lập tức được hâm nóng..
Mắt thấy một thùng kia cũng đã thấy đáy, hai người bọn họ vẫn còn đang vui vẻ chơi đùa, Nam Cung Dao nhịn không được khuyên nhủ: “Hai người cũng uống khá nhiều rồi!”
“Đêm nay vui vẻ là chính! Uống rượu mới đã!” Hàn Nhạc Nhạc toét miệng say mèm nói.
“Được, nếu thích liền uống thêm đi!” Nam Cung Thần phụ họa nói.
Phải nói, đêm nay hai ngời bọn họ là high nhất, kề vai sát cánh, cử chỉ lời nói vô cùng thân thiết. Thi thoảng còn ghé tai nhau nói thầm mấy câu. Hàn Nhạc Nhạc cười giống như một đóa hoa kiều diễm đang nở rộ, lôi kéo anh tiếp tục đổ xúc xắc uống rượu.
Kiều Tuyết Nghiên tự dưng cảm thấy trong lòng buồn bực, bầu không khí trong phòng cũng có chút khó thở, rầu rĩ, cô liền trốn vào toilet.
Định nhắn cho Dao Dao cái tin báo cô đi trước, trở về muộn quá mẹ cô sẽ lo lắng.
Gõ xong xóa, xóa xong lại gõ, cô nghĩ ngợi hồi lâu, thấy vẫn là tự mình trở về phòng nói với cô ấy thôi, nếu không Dao Dao sẽ tức giận.
Đường từ toilet trở về phòng khá ngoằn nghoèo, ngọn đèn ngũ sắc mờ ảo trên vách tường, khiến ánh mắt cô có phần nhạt nhòa, cô mờ mịt tìm kiếm số phòng.
Lúc quẹo trái một cái, cô liền bị người ta dùng tay kéo vào một vòng ôm đầy mùi rượu.
“Đồ thần kinh! Thả ra...”
Lúc nhìn thấy rõ là ai, Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc không thôi, anh... Anh không phải là đang vui vẻ uống rượu trong phòng à?/? Như thế nào mà lại chạy tới đây a?
“Anh làm gì? Buông tay!” Cô vùng vẫy.
Bên cạnh ngẫu nhiên có một hai người phục vụ đi qua, mọi người đối loại chuyện này tựa như đã luyện thành thói quen, trên cơ bản là mắt không chớp mắt, tai không nghe.
“Em đang ghen?” Nam Cung Thần vây hãm cô trong vòng tay anh, hơi thở tràn đầy mùi rượu phả vào mặt cô.
“Anh đừng có mộng tưởng hão huyền nữa đi?” Kiều Tuyết Nghiên tức giận trừng mắt.
Nam Cung Thần cũng không nói gì, chỉ là thần bí nhìn chằm chằm cô. Khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười tà tứ.
Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ cùng giận dữ đẩy anh ra. Chuyện này nếu như bị Nhạc Nhạc hoặc người nào khác nhìn thấy, cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, “Tôi không có thời gian bồi người say rượu như anh, tránh ra!”
Nam Cung Thần không những không thả cô đi, ngược lại lại càng xiết chặt cô hơn. Anh cưỡng chế lôi cô đến một góc xó xỉnh nào đấy, không chút suy nghĩ hôn lên đôi môi phấn nộn của cô.
Anh cảm thấy được chính anh có hứng thú rất lớn với cô, lớn đến nỗi nó đã vượt qua sức tưởng tượng của anh.
Hành động ngoài ý muốn này đã khiến cho Kiều Tuyết Nghiên phẫn nộ, cô bị bao phủ bởi mùi hương thuốc lá hòa cùng với mùi rượu nhàn nhạt. Mùi hương này nhanh chóng truyền vào miệng cô khiến cho đầu óc cô bị mê hoặc. Hương vị này thấm vào máu cô, lan truyền tới tứ chi như muốn nhấn chìm cô bên trong.
“Ưm...”
Cô càng phản kháng, Nam Cung Thần lại càng hôn mạnh mẽ hơn. Cái sự ngây ngô mát lành này khiến anh muốn ngừng mà không ngừng được. Căn bản là anh không nỡ buông ra, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là làm sao có thể thưởng thức được nó.
Giống như chơi trò đuổi bắt vậy.....
Thật lâu sau, khi mà Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy chính cô cũng sắp hít thở không thông, không khí trong miệng toàn bộ bị Nam Cung Thần hút đi...
Lúc đó Nam Cung Thần mới buông cô ra, thở nhẹ nói: “Làm bạn gái của anh, được không?”