Nam Cung Thần vén tóc của cô lên, khẽ cắn vành tai mượt mà của cô, cô không nhịn được mà run lên, thân thể buộc chặt, phía dưới không tự chủ được co rụt lại, khiến anh hít sâu một hơi, giọng nói trầm thấp đụng chạm vào màng nhĩ của cô: “ Tiểu yêu tinh, em còn kẹp chặt như vậy, anh sẽ không nhịn được, liền mặc kệ em có đau hay không đó!”
Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ và giận dữ chậm rãi thả lỏng một chút, cô không biết tại sao mình phải nghe lời anh, ngay tại thời điểm cô nghe theo anh mà thả lỏng người, anh bỗng nhiên mãnh liệt đâm vào.
“A...”
Cô có chút không chịu nổi, nhưng khoái cảm của anh giờ mới bắt đầu.
Vì chịu ảnh hưởng của rượu, Nam Cung Thần gần như có chút không biết tiết chế, một lần một lần muốn người con gái dưới thân, giống như là vĩnh viễn cũng không thỏa mãn được.
Trong nháy mắt cao trào đó, cô dường như thấy được bầu trời đầy sao sáng chói, bỗng dưng, ngôi sao từ bốn phương tám hướng đập vào mặt cô, ánh mắt của cô mê mang, khiến đầu cô chóng mặt.
Trận hoan ái này giành co đến mấy giờ liền, Kiều Tuyết Nghiên không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, Nam Cung Thần thoả mãn chép miệng, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng phiêu đãng mùi vị kiều diễm, rất mập mờ...
*****
Sáng hôm sau, Kiều Tuyết Nghiên..tỉnh lại phát hiện cả người của mình đau nhức, đầu cũng rất đau, rất giống bệnh trạng sau khi say rượu, nhưng làm cho cô kỳ quái chính là, sao đùi lại đau như vậy?
Xoay người, thình lình phát hiện bên cạnh có một người đàn ông đang ngủ, đang đưa lưng vềphía cô, sợ tới mức thiếu chút nữa cô đã kêu ra tiếng, may mắn kịp thời bịt miệng lại kịp, cái này... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cô cố gắng nhớ lại chuyện tới ngày hôm qua, cô uống hơi nhiều, chuẩn bị trở về có một nữ nhân viên nói cho cô biết khách sạn có chuẩn bị phòng ngủ, sau đó liền dẫn cô tới.
Chuyện sau đó cô lại có chút không nhớ rõ, giống như có người đàn ông...Hình như chính mình bị anh ta ăn sạch...
Không xong!
Cô mãnh liệt vung chăn lên phát hiện mình không cô mảnh vải che thân, trước ngực cũng không thiếu ô mai màu hồng đậm, mẹ ơi! Tối hôm qua rốt cuộc là có bao nhiêu kịch liệt!
Nhẹ nhàng vén chăn lên, rón ra rón rén muốn rời khỏi, vừa xuống giường liền phát hiện hai chân như nhũn ra, “Bịch” một cái quỳ rạp xuống đất, cô không thể không “A!!!!” kêu lên một tiếng.
“Muốn đi đâu?”
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nam trêu tức khàn khàn.
Cô giật mình, trái tim “Bịch bịch” nhảy loạn, có chút không biết nên đối mặt tình cảnh nay như thế nào, nhưng mà, giọng nói người đàn ông này rất quen tai!
“Muốn anh ôm em lên giường sao?”
Kiều Tuyết Nghiên không thể tin xoay người, “Là anh?!”
“Thì ra là em.” Nam Cung Thần cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Tối hôm qua anh đần độn, trong lòng ngược lại hy vọng người trong ngực là Kiều Tuyết Nghiên, vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, không nghĩ tới là sự thật.
“Anh... Sao có thể đối với tôi như vậy?” Kiều Tuyết Nghiên chất vấn.
Nam Cung Thần rất tự nhiên vén chăn lên, chuẩn bị đứng dậy, cả người anh không mảnh vải che thân hiện ra ở trước mắt Kiều Tuyết Nghiên, cô mắc cỡ vội vàng che mắt, mắng: “Lưu manh!”
“Anh còn muốn hỏi em chuyện tối hôm qua là sao đây? Anh đang ngủ ngon, em lại chạy đến trên giường anh làm gì?”
Kiều Tuyết Nghiên tức giận đến xanh mặt, “Rõ ràng là anh cố ý kêu người ta dẫn tôi vô đây!”
Nam Cung Thần là ai chứ, sao có thể không đoán được là kiệt tác của ai, “Chết tiệt!”
“Anh mới đáng chết!” Kiều Tuyết Nghiên cả giận nói.
“Anh mắng Smith em che chở ông ta làm gì vậy?” Nam Cung Thần nheo mắt lại.
Kiều Tuyết Nghiên ngập ngừng nói, “Ai che chở ông ta, tôi nghĩ anh đang mắng tôi.”
Một hồi lâu, Nam Cung Thần chậm rãi mở miệng, “Anh sẽ phụ trách.”
“Ai... Ai muốn anh chịu trách nhiệm!” Kiều Tuyết Nghiên cảm giác mình đang bị vũ nhục.
“Em là xử nữ?” Nam Cung Thần vừa vặn nhìn thoáng qua vết máu trên giường.
“Chuyện này liên quan cái mông gì đến anh!” Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ và giận dữ chạy vào phòng tắm, mở nước dùng sức tẩy rửa muốn xóa đi dấu vết trên người mình, muốn khóc lại khóc không được, tâm tình rất phức tạp.
Lúc từ phòng tắm đi ra, cô vốn tưởng rằng Nam Cung Thần đã đi rồi, không nghĩ tới anh chỉ áo ngủ ngồi ở trên ghế sofa, “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Không có gì chuyện để nói, chúng ta đều là người trưởng thành, xảy ra tình một đêm cũng không có chuyện gì.” Kiều Tuyết Nghiên nghĩ tới rồi, cự tuyệt không chấp nhận anh không được sao.
Cô cần chính là một người đàn ông thật sự yêu mình, mà không phải là người đàn ông chịu trách nhiệm với mình.
Nam Cung Thần đến gần cô, nhíu mày hỏi: “Tình một đêm?”
“Đúng vậy.”
“Nếu như, anh muốn chịu trách nhiệm với em thì sao đây?”
Kiều Tuyết Nghiên ngạc nhiên nhìn về phía anh, có chút không rõ ý tứ trong lời nói của anh, “Tôi thật sự không cần.”
“Anh cảm thấy rất cần.”
“Hôm nay anh phải rời khỏi Thụy Sĩ rồi, nói như vậy không cảm thấy rất buồn cười sao?” Kiều Tuyết Nghiên cười lạnh nói.
“Ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là...... Tâm của em.” Nam Cung Thần cố ý dừng lại một chút, chớp mắt một cái liền nhìn chằm chằm cô, không buông tha chút biểu lộ nào trên mặt cô.
“Cái gì mà tâm của tôi? Là cho rằng nhất thời hứng thú với tôi, hay là...” (duy nhất đây?) Ba chữ cuối cùng cô không hỏi ra.
“Hứng thú của anh với phụ nữ bình thường không quá một tháng, mà em, là ngoại lệ duy nhất.” giọng nói của Nam Cung Thần rất chân thành.
Kiều Tuyết Nghiên vẫn không tin tưởng lắm, “Đàn ông đều thích theo đuổi người phụ nữ không ưa gì họ, có khả năng anh cũng có loại tâ tình này.”
“Nói như vậy, cũng không sai, nhưng anh căn bản sẽ không dùng thủ đoạn gì với anh, bởi vì trong lòng anh, emlà đặc biệt.”
“Nhưng nửa tháng này, lúc trời tối anh đều cùng những phụ nữ khác...”
“Anh chỉ là cố ý làm dáng trước mặt em một chút thôi.”
Anh nói làm cho Kiều Tuyết Nghiên lại lần nữa kinh ngạc, “Tôi rõ ràng nhìn thấy hai người...”
“Đánh lừa thị giác mà thôi, không tin em có thể đi hỏi mấy người họ.” Nam Cung Thần rất lạnh nhạt nói.
“Trong khoảng thời gian này, anh cũng không có nói chuyện nhiều với tôi.”
“Anh hy vọng em có thể nhìn anh một lần nữa, để hiểu rõ anh là loại người gì.”
Kiều Tuyết Nghiên miệng há đã thành chữ “O” rồi, cô rất khó tin tất cả mọi chuyện là thật sự, “Anh.. Vẫn luôn cố ý?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao anh phải làm như vậy?”.
“Anh thích em.”
(⊙o⊙)...
Vẻ mặt Kiều Tuyết Nghiên rất khiếp sợ, vì cái gì anh có thể nói nhẹ nhàng như vậy? Thật giống như có âm mưu đã lâu.
“Tôi cảm giác mình như là đang nằm mơ.”
Hai mắt cô mở lớn, lui về sau hai bước, mắt thấy Nam Cung Thần lại muốn bước tới, vội vàng xua taynói, “Anh đừng cử động, tôi muốn được một mình để bình tĩnh.”
Nói xong, cô liền mở cửa đi ra.
Nam Cung Thần gọi điện thoại cho Đằng Cận Tư, nói rõ tình huống bên này một lần, sau đó mới xin nghỉ 5 ngày để xử lý việc tư.
*****
Hai ngày sau.
Kiều Tuyết Nghiên cho rằng Nam Cung Thần đã rời khỏi Thụy Sĩ rồi, trong lúc này hai người cũng không có liên lạc, nếu không phải là vết đỏ trước ngực mình chưa tan hết cô còn cho rằng đó chỉ là mơ.
Còn nói thích mình, rất nghiêm túc với mình, lời nói của đàn ông quả nhiên không thể tin!
Trước một giây vẫn còn thề son sắt, sau một giây liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Khốn kiếp!
Ăn xong cơm tối, cô tức giận giặt sạch mấy bộ quần áo, đem chúng thành đối tượng phát tiết, lúc đem lên ban công để phơi, bất ngờ thấy ký túc xá đối diện đèn sáng... Quỷ dị.
Tuyết Nghiên, I love you.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là đọc lên năm chữ này, lập tức lại bị ý tưởng cam đảm của người nào đó dọa hết hồn, cô nhất định là điên rồi, sao lại thấy ăm chữ đó chứ!
“Oa! Tuyết Nghiên, cậu mau nhìn, ngọn đèn đối diện giống như bị người ta điều khiển, là tên của cậu đó!” Bạn cùng phòng Thụy Hi hưng phấn reo lên.
Trên trán Kiều Tuyết Nghiên đổ mồ hôi, chợt phát hiện một khinh khí cầu rất lớn bay lên không trung, phía trên viết bằng tiếng Trung “Tuyết Nghiên, gả cho anh được không?
Cô khiếp sợ đến há hốc mồn, ngoại trừ Nam Cung Thần, cô thật sự không thể tưởng được còn có ai sẽ làm ra hành động như vậy, nhưng anh, không phải đã sớm đi rời rồi sao?
Mang theo tràn đầy nghi vấn, cô rất nhanh chạy xuống lầu ký túc xá, nhưng không thấy được bóng dáng của Nam Cung Thần, dọc theo đường trường học dạo qua một vòng, vẫn không tìm được anh, trong lòng có chút không thoải mái: Anh chỉ thích trêu chọc mình thôi sao?
“Tiểu thư, cô đang tìm tôi sao?”
Nam Cung Thần bỗng nhiên ôm 999 đóa hoa hồng xuất hiện ở sau lưng cô, trước sau như một đều là cười đùa, đôi mắt màu đen nóng bỏng như lửa nhìn chằm chằm vào cô.
Kiều Tuyết Nghiên tiến lên một bước, tức giận cắn cổ của anh, hai tay nắm thành quả đấm hung hăng đánh lên ngực của anh, “Khốn kiếp! Anh chính là tên khốn kiếp!”
“Ách... Chẳng lẽ Tuyết Nghiên lại biến thành quỷ hút máu?” Nam Cung Thần cố ý trêu chọc cô.
“Không sai! Em sẽ chuyên môn uống máu của anh.” Kiều Tuyết Nghiên cố ý dùng sức cắn một cái.
“Anh cam tâm tình nguyện.”
“Xấu lắm! Ô ô...” Kiều Tuyết Nghiên nhất thời vừa khóc vừa cười đánh lên người anh, trong lòng lại ngọt ngào (chết mất).
“Ngoan, đêm nay anh mặc cho em khi dễ được không?”
“Không được.”
“Vậy em mặc cho anh khi dễ?”
“Không được không được!”
“Vậy thì, vẫn là anh mặc cho em khi dễ đi.”
...
---------------------------
~~~~~~~~~~~~~Hoàn!~~~~~~~~~~~~
Nhìn thấy tinh thần anh ta mơ hồ nhắc tới một cái tên, Quan Hạo Lê thở dài, hỏi thế gian tình là gì, mà khiến cho đôi lứa nguyện sống chết có nhau.
Một người như thế, hai người cũng vậy, một người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, một người khác. . . . . . Lại ở đây mượn rượu giải sầu, ôi. . . . . .
"Mà thôi, tối nay mình sẽ làm một người tốt." Quan Hạo Lê bước tới, nâng người đang say bí tỉ dậy, gọi người phục vụ tới giúp đỡ lên xe, sau đó lái xe đưa bọn họ về nhà, tốn rất nhiều sức lực mới đưa anh ta tới giường nằm trong phòng khách được.
“Ôi! Mệt chết mình mà, đêm nay cậu hãy dẹp bỏ cái tính ưa sẽ của mình, khỏi rửa mặt, sáng mai dậy rồi tính." Anh thở hổn, lải nhải với người đang say khướt nằm trên giường.
Nhoáng một cái đã trôi qua mười một năm, khi họ quen biết nhau mới mười tám tuổi, đều như nhau có sự bướng bỉnh không nghe lời và không chịu thừa nhận thất bại, tính tình dễ dàng xúc động, làm việc không suy nghĩ đến hậu quả, khi đó Hoắc Kỉ Thành cư xử không giống như các bạn cùng lứa tuổi, ổn định và bình tĩnh, khiến người ta cảm giác núi Thái Sơn có sụp đỗ trước mắt cũng sẽ dửng dưng không thay đổi sắc mặt.
Rượu, Anh ta có uống, nhưng từ trước tới nay anh ta cũng không uống say, bởi vì sau khi say rượu hành vi sẽ không tao nhã.
Mà tối nay, chính anh đã phá vỡ quy cũ của mình.
“Mình đã nói rồi mà! Chuyện tình cảm sẽ làm hại người ta mà, chơi đùa thì được rồi, hà tất gì phải làm thật chứ? Cậu và A Tư hoàn tòan bị hủy rồi, may mà mình còn tỉnh táo." Quan Hạo Lê còn cảm khái, lẩm bẩm rồi trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
Khoảng trưa ngày hôm sau, Quan Hạo Lê còn đang nằm trên giường, có hẹn với Chu Công, trong mơ mộng đẹp lũ lượt kéo đến, khiến anh cười đến muốn tỉnh ngủ.
Đột nhiên, trong phòng yên tĩnh đột ngột vang lên tiếng chuông, tất cả người đẹp của anh đều biến thành bọt biển, tan biến từng chút một.
"Rốt cuộc là ai đáng chết như vậy, phá vỡ mộng đẹp của người ta chứ!" Anh tức giận nhấn vào phím nghe máy, cũng không thèm nhìn là ai gọi điện tới.
[ Sao hả? Có ý kiến gì sao? Cậu tự mình đi hỏi người khác xem, có người đàn ông nào giống như cậu, mỗi ngày ngủ cho tới chiều mới dậy không hả ?] Ở đầu dây bên kia của điện thoại Đằng Cận Tư tức giận nói.
Quan Hạo Lê đang buồn ngủ thoáng cái tỉnh táo một phần: "A Tư, cậu cũng biết, là mình có thói quen ngủ muộn mà."
[Cậu cũng đừng quá chán chường, mình tin tưởng chú Quan sẽ không bỏ mặc cậu tiếp tục chơi đùa như vậy đâu, không sớm thì muộn cậu cũng phải trở về gánh vác trách nhiệm xây dựng cơ nghiệp cho gia tộc thôi. 】
Lời nói của Đằng Cận Tư khiến cho Quan Hạo Lê đang ngủ gật hoàn toàn bốc hơi hết, trong mắt có chút chán nản, đã có lúc anh cho rằng mình có thể tự do làm việc mình thích, nhưng váo ba tháng trước, sau khi người em họ Quan Cảnh Duyệt chết vì bệnh, anh liền hiểu được, mình không có cách náo thoát khỏi cả.
"Không nói mấy chuyện làm mất hứng nữa! Mình còn chưa phải trở về mà? Có thể tiêu sái một ngày thì được một ngày." Quan Hạo Lê giả vờ ung dung, chính anh cũng không muốn bàn bạc gì tới chuyện đó.
Đằng Cận Tư hiểu được suy nghĩ của anh, liền không nhắc tới nữa, nói vào việc chính.
[Tối nay, cậu đến trường, hai người bạn của nai con, mình đã thấy, cũng không tệ lắm. 】
"Khụ. . . . . .Mình không thích nữ sinh nhỏ tuổi ngu ngơ đâu, nếu như là cô gái trưởng thành, mình sẽ có hứng thú hơn đó." Quan Hạo Lê hắng giọng, trong lòng nói thầm: khẩu vị của mình không giống với cậu, bây giờ tâm tình yêu đương của cậu giống như khi mình mười mấy tuổi, chênh lệch quá lớn!
[Nói rõ ra cũng không phải việc hay, các cô ấy tan học lúc năm giờ rưỡi, cậu nhìn giờ giấc, đừng có tới trễ 】
"Ok! Chắc chắn mình sẽ đến đúng giờ, cậu cứ yên tâm."
Sau khi gác máy điện thoại xuống, Quan Hạo Lê đứng dậy vào phòng súc miệng tắm rửa, nhìn khuôn mặt anh tuấn của mình trong gương, rất hài lòng,mặc chiếc áo Pose , tự nói một mình: mình vốn là tình thánh, muốn loại phụ nữ nào mà không được, nếu phải xếp hàng thì cũng có thể xếp thành một hàng dài kìa, những học sinh đó, anh đã chơi đùa qua từ lâu rồi, không có gì mới mẻ !
Sau khi mặc xong quần áo, anh gõ cửa phòng trọ, bên trong truyền đến giọng nói khàn và nhỏ: "Mời vào."
Hoắc Kỉ Thành ngồi ở trên giường, xoa huyệt Thái Dương, chau mày, giương mắt nhìn kỹ người nào đó quần áo chỉnh tề tinh thần sảng khoái, chỉ vào quần áo dúm dó trên người mình: "Tối hôm qua mình cứ như vậy mà ngủ sao?"
"Nếu không thì sao? Cậu muốn mình lột sạch quần áo, sau đó quăng vào trong bồn tắm, tắm rửa sạch sẽ?" Quan Hạo Lê lưu manh vô lại ôm ngực nhìn anh ta.
"Cậu, là, cố, ý, ." Hoắc Kỉ Thành nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh, sắc mặt nham hiểm.
Quan Hạo Lê sờ cái mũi: "Trời đất chứng giám, mình nói đều là lời nói thật mà! Nếu mình thật sự làm như vậy, đoán chừng cậu sẽ cho là mình đã ham muốn sắc đẹp của cậu lâu rồi, sẽ gây hiểu lầm to đó! Quan trọng nhất là, mình nhưng là đúng chuẩn đàn ông đó, sắc đẹp trước mặt cũng không lung lay được, vì vậy. . . . . . Không thể ra tay được."
"Quan, Hạo, Lê!" Sắc mặt Hoắc Kỉ Thành ngày càng đen, trong từng lời nói đều lộ ra uy hiếp.
Người nào đó không sợ hãi chút nào, ngược lại rung đùi đắc ý nói: "Ôi. . . . . . Sớm biết rằng chứng ưa thích sạch sẽ của cậu nghiêm trọng như vậy, mình nên tìm mấy người phụ nữ giúp cậu tắm rửa , nói vậy, sẽ khiến người phụ nữ đó vui chết mất, đáng tiếc . . . . . ."
"Chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ cho mình." Hoắc Kỉ Thành nghiêm mặt lạnh lùng xuống giường, bước vào phòng tắm, thật sự là anh ta không chịu không nổi tiếng om sòm của anh, lải nhải đến đau cả đầu, thật không biết trước kia tâm trí của mình bị cái gì mà không nhận ra nữa.
Nhìn lên cánh cửa phòng tắm, khóe môi Quan Hạo Lê bên môi hiện ra một chút ý cười, xoay người ra ngoài cầm quần áo đã chuẫn bị sẵn bước vào, đặt ở bên giường, sau đó, ra khoỉ cửa.
Một giờ sau, hai người xuất hiện ở phòng ăn trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào, dẫn theo một đám phụ nữ quay đầu nhìn lại, dù sao thì cũng có một số thiên kim tiểu thư xinh đẹp biết kiềm chế, không thể không băn khoăn gì mà la to một trận, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra tình yêu rất rõ ràng, hai mắt lén nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đó.
Quan Hạo Lê và Hoắc Kỉ Thành đều là người nhìn thấy cảnh này quen rồi, một chút rối loạn như vậy với họ không là cái gì,vì vậy cũng không còn để ý, tự nhiên trò chuyện ăn uống.
Lúc ăn được một nữa, đột nhiên Hoắc Kỉ Thành nhận được điện thoại, mi tâm hơi nhíu, như đang suy nghĩ một lúc, mới từ từ nghe máy: "Chuyện gì?"
Trong điện thoại không biết nói một câu cái gì,đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, môi mỏng nhếch ra thẳng tắp: "Đã biết rồi, tôi sẽ trở lại ngay."
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì ư?" Quan Hạo Lê khó hiểu hỏi.
"Sau này gặp mình sẽ nói rõ, mình đi trước." Dứt lời, anh ta liền đứng dậy rời đi, nhịp chân lộn xộn mà vội vàng.
Quan Hạo Lê nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng đoán rằng việc này chắc chắn có liên quan với cô gái"Niệm Niệm" kia, nếu không thì Kỉ Thành cũng sẽ không khẩn trương như vậy.
Đưa tay nhìn đồng hồ, cách giờ hai cái cô gái nhỏ tan học còn có hai giờ, anh liền tìm việc gì đó để làm.
Bên trong trường, âm thanh của chuông tan học vừa vang lên, các học sinh đều thu thập sách giáo khoa chen chúc mà ra.
Sau khi Tiết Giai Ny và Cát Xuyến trả lại sách giáo khoa cho ký túc xá, liền ra khỏi cổng trường, Chân Chân đã gọi điện thoại, nói là có người tới đón hai cô, mà hai cô cũng không ai hỏi, trong tiềm thức cho rằng người tới chỉ là tài xế.
Lại không đoán được sẽ là hai người đàn ông đẹp trai, một người mặc áo sơ mi màu trắng, đôi mắt đào hoa như Trương Dương nhìn hai cô, ngọc thụ lâm phong như phong lưu phóng khoáng; một người khác thì người mặc áo sơ mi màu xanh, khuôn mặt tuấn tú một cách vô lý, tinh xảo giống như con gái, ở trên một cặp mắt phượng, xoay chuyển xinh đẹp.
"Ôi trời! Thực là cố ý mà?Lại khiến cho hai anh chàng đẹp trai này tới đón chúng ta, là muốn khảo nghiệm định lực của chúng ta ư?" Cát Xuyến dựa vào tai bạn tốt thì thầm, bên trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng.
Tiết Giai Ny tỉnh bơ nhéo cô ấy một cái: "Cậu có thể có chút tiền đồ được không vậy! Ngừơi ta nhưng đã có vợ đấy! Đừng có mà gào to như vậy."
Hai người đàn ông một trắng một xanh này là Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê, nhiệm vụ tối nay là tiếp hai nữ sinh nhỏ này, vốn tưởng rằng đó chỉ là những cô nữ sinh nhỏ ngu ngơ như bình thường, lại không dự đoán được ——
Một người xinh đẹp đáng yêu, một người thì nóng bỏng, lòng dạ thẳng thắn, hoàn toàn không cùng một con đường với Lương Chân Chân mà, chính xác mà nói thì, phong cách của ba người này khác xa nhau, đều có những đặc sắc riêng, trình độ thừa nhận cao, khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Quan Hạo Lê có chút thích thú nhìn hai người đẹp trước mắt, nếu không phải còn nhỏ tuổi, anh rất muốn thử xem, nhưng suy nghĩ tới việc hai cô là bạn khuê mật của chị dâu tương lai, liền đình chỉ suy nghĩ này.
"Chào hai người đẹp, cho phép chúng tôi tự giới thiệu, tôi là Nam Cung Thần, là trợ lý cấp cao của anh Đằng, người bên cạnh là bác sĩ Quan Hạo Lê tiếng tăm lẫy lừng, cũng là một trong số ít bạn tốt của anh Đằng." .
"Một người là trợ lý, một người là bác sĩ, tổ hợp của mọi người cũng quá kỳ lạ mà!" Cát Xuyến lén che miệng cười. .
"Tôi tên là Tiết Giai Ny, cô ấy tên là Cát Xuyến, chúng tôi là bạn tốt nhất của Chân Chân." Tiết Giai Ny lời giản dị, ý sâu xa.
Quan Hạo Lê vẫn không nói gì, là vì dường như anh cứ cảm giác mình đã gặp Tiết Giai Ny ở đâu rồi, cho dù anh nghĩ làm sao vẫn không nhớ nỗi, lại nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, cái loại cảm giác này giống như đã từng quen biết, từ đầu đến cuối cứ ở trong đầu của anh, không thể gạt đi được.