"Muốn ăn cái gì?" Quan Hạo Lê rất tự nhiên hỏi.
"Ra quán ăn." Tiết Giai Ny cố ý đối nghịch với anh, không phải anh rất sạch sẽ sao? Cô càng muốn làm anh tức giận.
Mặt của Quan Hạo Lê đen sì, tay cầm tay lái run lên, "Em chắc chứ?"
"Ừ." Tiết Giai Ny gật đầu.
"Ách. . . . . . Được rồi." Sau khi Quan Hạo Lê giãy giụa mãnh liệt trong lòng, quyết định bất chấp giá nào vì người con gái mình yêu, không phải chỉ là ăn tối trong quán vỉa hè thôi sao? Thử một chút cũng không sao.
Tiết Giai Ny không ngờ anh sẽ đồng ý, bĩu môi, "Tôi vừa nói chơi thôi."
"Hả?" Sắc mặt của Quan Hạo Lê khẽ biến thành 囧.
"Thế nào? Nhìn dáng vẻ của anh rất muốn đi phải không?"
"Không có, tuyệt đối không có."
"Vậy vừa rồi anh nói muốn đi là gạt tôi?"
Đột nhiên Quan Hạo Lê cảm thấy mình nói cái gì cũng đều sai, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
"Ý của anh là, nếu em thật sự muốn đến quán vỉa hè, thì chúng ta đi; em không muốn đi, cũng được, tùy em quyết định."
"Không đến nhà hàng Tây là được." Tiết Giai Ny suy nghĩ một chút, cô đến nhà hàng Tây vài lần, đồ ăn không có gì ngon, còn không bằng ăn đồ ăn Trung Quốc.
Quan Hạo Lê thở phào nhẹ nhõm, "Vậy. . . . . . Đi ăn hải sản? Ăn ở Hạ Thiên rất được."
"Được rồi."
Nửa giờ sau, chiếc Lamborghini dừng ở bên trong một nhà hàng hải sản ven biển, hai người vừa mới xuống xe, liền có nhân viên phục vụ nhiệt tình nghênh đón, giới thiệu cho họ món ăn đặc sản của nhà hàng.
Quan Hạo Lê muốn thuê một căn phòng riêng, phòng ốc xây ở trên biển, dùng cái giá nhấc lên, ngồi ở bên trong ăn cơm có thể xuyên qua cửa sổ ngắm sao, rất lãng mạn.
Dường như căn phòng nhỏ như vậy là thiết kế đặc biệt dành riêng cho các đôi tình nhân, bên trong trang trí rất khác biệt, rất có tình điệu, có thể thấy được chủ của nhà hàng này rất sáng tạo.
Trên bàn đầy món ăn, toàn bộ đều là hải sản tươi sống, ốc nhung hấp, cá tuyết chiên xù, cua hấp rượu, cá hồi nướng mật ong, ý thức sò tươi, hàu nướng mỡ hành, tôm càng.
"Gọi nhiều như vậy, ăn sao hết?" Tiết Giai Ny cảm thấy anh vô cùng phô trương lãng phí.
"Những thứ này đều là những món họ giới thiệu, coi như nếm thử xem khẩu vị như thế nào, chủ yếu là ăn ngon, ăn không hết cũng không sao." Quan Hạo Lê gắp một con ốc cho cô.
Quả thật Tiết Giai rất Ny đói bụng, yên lặng ăn cơm, mặc dù cô không phải rất thích ăn hải sản, nhưng thỉnh thoảng ăn vẫn có thể, chủ yếu là mùi vị phải ngon.
Có lẽ do hôm nay tâm trạng không tốt, không khí bữa cơm này hơi nặng nề, đa số đều là Quan Hạo Lê gợi chuyện, Tiết Giai Ny trả lời câu có câu không.
Ngoài cửa sổ lốm đốm đầy sao, tiếng song biển ngân nga, vỗ lên bờ cát mịn, giống như một bản hòa âm êm tai, làm cho một trái xao động, bình tĩnh lại.
Mắt thấy sắp ăn cơm xong rồi, chuyện đứng đắn còn chưa làm, trong lòng Quan Hạo Lê phiền não nên biểu đạt ý của mình ra như thế nào.
"Ny Ny, em với anh, tựa như Lương Chân Chân và A Tư, không phải khanh thì không được, đã nhận định, chính là cả đời." Giọng điệu của anh chậm rãi, nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào.
Tiết Giai Ny đang ăn cua bị sặc, không ngừng ho khục khục, Quan Hạo Lê vội vàng đưa ly nước và một tờ khăn giấy cho cô, đi tới ngồi bên cạnh cô, vỗ vỗ lưng của cô.
"Ăn từ từ, không ai giành với em." Giọng nói quá đỗi dịu dàng.
Anh hai à! Là anh làm tôi sặc! Tiết Giai Ny tức giận trong lòng.
"Hai ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, quen em là chuyện ngoài ý muốn, yêu em càng là chuyện ngoài ý muốn. Hôm ấy, không phải anh trốn tránh vấn đề này, chỉ là bị em hỏi đến choáng váng, còn chưa kịp nghiêm túc suy nghĩ vấn đề như vậy mà thôi. Người luôn tự xưng mình là hoa hoa công tử như anh đây, luôn cho rằng vui vẻ hưởng thụ mới là quan trọng, rất ít khi nghĩ tới chuyện tương lai, cảm giác rất xa xôi, bây giờ suy nghĩ một chút, hoàn toàn là gần trong gang tấc."
Quan Hạo Lê nắm tay của cô, thâm tình khẩn thiết nói.
Tiết Giai Ny yên lặng buông đũa xuống, mặc cho anh nắm tay của mình, vốn tưởng rằng, đây là bữa tối chia tay, nhưng không ngờ, anh thẳng thắn chân thành với mình như vậy.
Nhất thời trong tim gợn lên một cơn sóng lớn, cô biết, tim của mình đã càng ngày càng nghiêng về phía anh.
"Anh đã suy nghĩ rồi, em sẽ là người con gái duy nhất của cuộc đời anh, ai cũng không thể thay thế." Lời nói khẳng định, giọng điệu dịu dàng, ánh mắt thâm tình khẩn thiết.
Làm sao Tiết Giai Ny có thể thoát khỏi tấm lưới tình này, thứ cô muốn, chẳng qua chỉ là lời cam kết này thôi, cầm ngược lại bàn tay to của anh, dịu dàng nói.
"Em tin tưởng anh."
"Ny Ny." Quan Hạo Lê kích động ôm cô vào trong ngực, trịnh trọng hứa hẹn, "Mặc kệ tương lai như thế nào, chỉ cần có em ở bên cạnh, như vậy là đủ rồi."
"Em cũng thế." Tiết Giai Ny vòng cánh tay qua lưng của anh, khóe mắt đầy thẹn thùng và hạnh phúc.
Không khí lập tức trở nên lãng mạn ấm áp, vốn Quan Hạo Lê định mượn cơ hội này nói tình huống gia đình của mình cho cô biết, nhưng sợ phá hỏng sự tốt đẹp này nên anh nhịn xuống.
Nghĩ tới sau này vẫn còn nhiều cơ hội, anh không muốn hai người vừa mới tới với nhau, đã phải nói cho Giai Ny biết sớm muộn gì cũng có ngày mình phải rời khỏi đây một thời gian, vậy thì hơi tàn nhẫn.
Nhưng anh không biết, đối với Tiết Giai Ny mà nói, cô thà rằng biết trước, trong lòng mới có chuẩn bị, đợi đến ngày đó rồi mới biết, đó mới là tàn nhẫn nhất.
Có lẽ cuộc sống chính là như vậy, rất thích cho chúng ta những “ vui mừng “ ngoài ý muốn.
Đêm nay, là một đêm lãng mạn duy mỹ, chẳng những hai người đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, quan hệ còn tốt hơn so với trước kia, bởi vì đã nói ra mọi chuyện, nên không còn gì ngăn cách nữa.
Quan Hạo Lê cũng không vì hai người hòa hảo mà lập tức không dằn lòng nổi dụ dỗ Tiết Giai Ny đến sống cùng mình, ngược lại tự mình đưa cô về nhà, trước khi cô xuống xe, liền dịu dàng hôn cô.
Sau đó dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, đưa mắt nhìn bóng lưng của cô biến mất rồi mới lái xe rời đi, vẫn không quên liên tục nhắn tin tâm tình.
Muốn hoàn toàn bắt lấy trái tim của Tiết Giai Ny, phải tán tỉnh có chừng mực, chờ thời cơ thích hợp.
Cái gọi là tình trường cao thủ, chính là như vậy.
Thứ sáu, là sinh nhật lần thứ của Đằng lão phu nhân, vì chuyện lớn cả đời của cháu trai, lão phu nhân ít khi lộ mặt lần này lại cao giọng tổ chức tiệc mừng thọ.
Rất nhiều người không hiểu chân tướng đều rất thắc mắc, không nghĩ ra tại sao.
Người biết chỉ có bạn bè của Đằng Cận Tư, vốn là Tiết Giai Ny không định đi, nhưng không chịu được sự dụ dỗ của Quan Hạo Lê, vẫn gật đầu.
Cô cũng có suy nghĩ của riêng cô, mặc kệ ba năm trước đây Đằng Cận Tư và Chân Chân đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng không thể phủ nhận một điều, Chân Chân vẫn còn tình cảm với anh ta; còn Đằng Cận Tư, vẫn một lòng một dạ, si tình như trước với Chân Chân.
Hai người như vậy, nên đến với nhau.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô không thể bảo đảm tất cả khả năng, cô sẽ không cố ý tạo cơ hội gì cho hai người, giống như buổi tiệc mừng thọ tối nay, cô sẽ không khuyên can Chân Chân.
Cho dù Chân Chân quyết định thế nào, cô đều ủng hộ bạn ấy.
Hôm nay cô cố ý chọn chiếc đầm màu đen dài xuống đất, không khoa trương cũng không diễm lệ, rất bình thường, dù sao cô cũng không phải là chủ nhân của buổi tiệc, không cần ăn mặc long trọng.
Quan Hạo Lê thì ngược lại, anh mặc một bộ vest trắng ưu nhã, đứng cùng với cô rất xứng đôi, tuấn nam mỹ nữ, luôn hấp dẫn ánh mắt.
Từ giây phút Lương Chân Chân bước vào sân, cô hoàn toàn xứng đáng là người nổi bật nhất của buổi tiệc tối nay, chiếc đần dài màu trắng, cổ áo khoét sâu hình chữ V, nổi bật lên bộ ngực mê người của cô, có thể thấy rõ đường rãnh giữa hai ngực.
Sau lưng còn hở hơn, dường như hở toàn bộ, nhất thời hiện trường một mảnh tĩnh lặng, tất cả ánh mắt của đàn ông đều đồng loạt nhìn về phía cô.
"Sao người đàn ông đi vào cùng Chân Chân trông quen thế?" Tiết Giai Ny cố gắng tìm kiếm tên người đó.
"Nam Hoa Cẩn, một trong nhưng anh em kết nghĩa của A Tư hồi đại học, biệt danh là lão tam, là nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris, ‘ Phi Sắc ’ do cậu ta sáng lập." Quan Hạo Lê nhỏ giọng nói ở bên tai cô.
"À! Thì ra là anh ta!" Tiết Giai Ny sợ hãi than.
Quan Hạo Lê khó chịu, sao Giai Ny nghe thấy tên của cậu ta thì phản ứng lớn như vậy? Mắt càng nhìn thẳng vào cậu ta, đúng là làm tổn thương lòng tự tôn của anh rồi.
"Anh ta rất đáng gờm sao?" Anh buồn buồn hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên! Trước kia em, Chân Chân và Cát gia còn bàn luận về anh ta, không ngờ anh ta là tam đệ của Đằng Cận Tư, đúng là không thể tưởng tượng nổi!" Tiết Giai Ny rất kích động.
Quan Hạo Lê Nghiêm đả kích nặng rồi, sớm biết cô có hứng thú với thời trang như vậy, lúc trước anh không nên học y, hoàn toàn bị bỏ quên.
"Anh mất hứng." Anh hừ hừ.
"Hả? Tại sao?" Tiết Giai Ny vô tri vô giác.
"Ở trước mặt anh mà nói về một người đàn ông khác như thế, anh có thể vui được sao?"
"Xì!" Tiết Giai Ny cười đến rất vui vẻ, ôm lấy cánh tay của anh, "Được rồi, em chỉ thấy hơi bất ngờ mà thôi, không có ý gì khác."
"Hừ. . . . . ." Tâm trạng của Quan Hạo Lê tốt lên một chút.
Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, Đằng Cận TƯ không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bá đạo ôm eo Lương Chân Chân, biến mất ở trong đại sảnh.
"Chân Chân, sẽ không có chuyện gì chứ?" Tiết Giai Ny hơi lo lắng cho bạn tốt.
"Không đâu, có một số việc nên để họ giải quyết riêng." Quan Hạo Lê an ủi cô.
"Hi vọng như thế."
Buổi tiệc mừng thọ diễn ra rất thuận lợi, mọi người rối rít cầm ly đi rượu đi về phía chủ bữa tiệc tối nay, chúc phúc bà, Đằng lão phu nhân vui vẻ đón nhận, bây giờ điều mà bà hi vọng nhất là: Cháu trai có thể cầu hôn Chân Chân thành công.
Ước chừng nửa tiếng sau, Lương Chân Chân xuất hiện, hiển nhiên đã thay một bộ đồ khác, so với chiếc đầm trước đó, thanh lịch kín hơn rất nhiều.
"Em qua xem Chân Chân một cái, sắc mặt cô ấy không được tốt." Tiết Giai Ny nói xong liền buông tay Quan Hạo Lê ra, đi về phía bạn tốt.
Quan Hạo Lê trầm tư: sao chỉ có một mình Lương Chân Chân đi ra ngoài? A Tư đâu?
Nhìn vẻ mặt lúc hai cô nói chuyện, một đau khổ, một tức giận, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, anh nhìn thấy Nam Cung Thần bước nhanh đi ra đại sảnh, không khỏi đi tới kéo cậu ta, "Sao mặt ủ mày chê vậy? A Tư đâu?"
"Cậu chủ vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi điều tra rõ tất cả tai nạn xe gần tập đoàn Đế Hào Tư ba năm trước đây."
Quan Hạo Lê ngạc nhiên nhìn anh, "Cậu không nói đùa chứ? Bây giờ kêu anh điều tra những chuyện này làm gì?"
"Anh thấy sao?" Nam Cung Thần hỏi ngược lại, vẻ mặt không có chút ý đùa giỡn nào.
"Ừm!" Quan Hạo Lê nhìn anh chằm chằm mấy giây, rồi sau đó lên tiếng kinh hô, cau mày nắm chặt tay thành nắm đấm, "Thì ra là như vậy!"
Không trách được lúc trước mỗi lần Giai Ny muốn nói lại thôi, hỏi thế nào cô cũng không chịu nói, thì ra là ba năm trước đây đã xảy ra một chuyện mà bọn họ không biết, liên tưởng đến vẻ mặt lúc nãy của Lương Chân Chân và Giai Ny, hoàn toàn ăn khớp!
Tai nạn xe cộ? Rốt cuộc Lương Chân Chân xảy ra tai nạn xe cộ gì?
Nghĩ tới đây, anh lập tức xoay người đi tìm A Tư, giờ phút này cậu ta chịu kích thích hơn mình nhiều lắm.
Vậy mà, anh không ngờ tới sự thật còn tàn khốc hơn so với tưởng tượng!
Tai nạn xe cộ năm đó, thiếu chút nữa đã một xác hai mạng, cũng may, người lớn được bảo vệ.
Đứa trẻ, thì không.
Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến cho Lương Chân Chân không có cách nào bỏ xuống, cũng là mấu chốt cãi nhau của mình và Giai Ny.