(Có cảnh hơi..một chút, nhưng chưa đến mức nóng! Phải cảnh báo nếu không bị ném đá chít!! ^_^)
Anh bị bất ngờ, không kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cô đã cảm thấy hơi thở mình mang theo mùi rượu của Nam rồi…cô cố gắng lấy tay đẩy Nam ra nhưng không được…Nam vô cùng cao, lại khỏe nữa…không đẩy được. Nam dần dần đưa tay ra sau đóng sập cửa lại, khóa trái luôn, rồi lại tiếp tục đưa tay lên, nhằm vào chiếc nút áo đầu tiên của Anh..tay vừa chạm vào cái nút, lật tức giựt phăng ra. Càng ngày, Nam càng mất đi lí trí của mình..người ta nói…đàn ông đáng sợ nhất là lúc họ say, mà bên cạnh lại có..phụ nữ. Qủa không sai!
Rời khỏi làn môi cô, Nam dần dần cúi xuống, hôn lên cổ cô, dần dần hôn xuống bờ vai thanh mảnh của cô…Anh muốn chống cự..nhưng không thể chống cự được, cơ thể cô dần dần mất đi sức lức cũng như não bộ dần dần mất đi khả năng kiểm soát cơ thể.
Nam tiếp tục mở chiếc nút áo thứ hai ra, anh càng ngày càng bị kích thích, cơ thể càng trở nên nóng bừng, tê dại. Mọi thứ giờ không được kiểm soát nữa mà làm tất cả theo bản năng..
Anh không quen với cái cảm giác này, cô cắn chặt răng, mắt bất chợt ngước lên trên. Ngay trên đầu cô là một cái tủ..có để bức ảnh của cô và Minh và một ca nước. Nhìn bức ảnh, bất chợt cô đưa tay lên, với cái ca nước rồi..đổ ụp một phát lên đầu Nam.
Nam giật mình, ngồi bật dậy, Anh cũng tránh ra khỏi bức tường, lấy tay kéo cổ áo lại, nhìn con người đang bị ướt từ đầu đến chân trước mặt mình. Lát sau, như tỉnh ra, Nam nhìn cô vẻ khó xử:
-Xin lỗi…anh..
-Về đi!- Anh không nhìn Nam, mặt cô lộ rõ vẻ tức giận.
-Em..không nên đối xử với anh như vậy chứ?-Nam nhíu mày, đừng để cậu mất lí trí lần nữa. Nếu cậu túc lên là không thể tự kiểm soát bản thân đâu.
-Tôi rất tiếc, anh về đi…sau lần này..thật sự..tôi không thể đối xử với anh như một người bạn nữa!
-Em..
-Về đi!
Nam nhìn cô một lúc, rồi đi ra phía cửa. Trước khi đóng cửa còn nhìn cô một lần, nhưng cô không nhìn lại, cô đang nhìn vào một bức ảnh đặt gần đó…anh biết, anh vừa làm cô tổn thương..
-Xin lỗi..-Nam nói thầm rồi đóng cửa lại…
Cửa vừa đóng lại, Anh ngồi thụp xuống đất. Cô chưa bao giờ bị lâm vào thế khó xử như thế..trước đây cô không thể yêu ai, giờ đây thì cảm thấy..đàn ông thật đáng sợ. Nhưng Minh chưa bao giờ như thế cả..cho dù có trong bất kì hoàn cảnh nào cũng như vậy..giờ đây cô vừa muốn gặp Minh, vừa không muốn gặp…Nhưng..giờ cô cần một người để nói chuyện.
-Alô… -giọng ngái ngủ của Minh phát ra..Anh cảm thấy tinh thần đã nhẹ đi một chút. Không thấy người trả lời, Minh lại hỏi- Ai vậy nhỉ? Đêm hôm không ngủ gọi làm gì đấy?
-…
-Ai vậy?-Vẫn ngái ngủ, mắt vẫn nhắm.
-Cảm ơn!-Anh cất tiếng nhè nhẹ rồi cúp máy. Minh giật mình mở mắt nhìn lại cái điện thoại thì đã tắt rồi. Ấn vào nhật kí cuộc gọi…
-Anh hả? Gọi giờ này làm gì? Mà sao lại cảm ơn nhỉ?-Minh thắc mắc rồi nhấn nút gọi lại.
Anh vừa đứng dậy lại thấy máy có người gọi, nhìn vào thì nhận ra là Minh, cô mỉm cười, rồi nhấn nút nghe, áp điện thoại vào tai:
-Alô..
-Nghĩa là sao? Từ cảm ơn ấy?
-Không có gì!
-Mà sao lại gọi vào giờ này?
-Ngủ rồi à?-Anh hơi mỉm cười.
-Ừm, đang ngủ, nhưng giờ tỉnh rồi.
-Ngủ tiếp đi.
-Không ngủ được nữa..-Minh cười, giọng mang vẻ trách móc.
-Vậy thức cả đêm đi..tôi đi ngủ trước.- Anh nói rồi cúp máy luôn.
-Nè..nè..-Minh nhíu mày nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút tút vô nghĩa, cậu thở dài rồi nói- Không thể dùng chiêu này được…nếu dùng với người khác thì có thể sẽ được nghe hát ru, nhưng dùng với cô ấy thì..haizz nghe tút tút cho sướng..haizzz-Lại thở dài mà nghe não cả ruột…
Sáng hôm sau.
Vừa ra khỏi cửa Minh đã thấy Nam đang đứng ở cổng nhà mình rồi, cậu vừa đi ra Nam lên tiếng:
-Nói chuyện chút được không?
-Được…
__
Cà Phê Thanh Lam..
-Có chuyện gì không? –Minh lên tiếng sau khi cô phục vụ vừa đi khỏi.
-Có chuyện này..tôi..-Nam ngập ngừng.
-Anh cứ nói đi.
-Tôi muốn biết..tại sao Anh lại yêu cậu?-Nam nhìn thẳng vào Minh.
-Hả?-Minh ngớ người, lát sau hỏi lại- Yêu tôi? Cô ấy đã bao giờ nói cô ấy yêu tôi đâu?
-Những người như cô ấy..không dễ để nói ra câu đó..nhưng chỉ cần nhìn hành động là biết. Cậu trả lời thử đi..
-Tôi không biết..anh hỏi cái đó sao tôi biết được! Mà anh hỏi để làm gì?
-… Nếu cậu thật sự yêu cô ấy..tôi sẽ từ bỏ thật sự..tôi…
-Ủa, tôi tưởng anh đã nói điều đó hôm trước rồi?-Minh hỏi.
-Cậu nghĩ nói bỏ là bỏ được ngay hả?-Nam nhíu mày.
-Vậy..Hai người xảy ra chuyện gì sao?-Minh hỏi.
-…không có gì! Cậu sẽ làm cô ấy hạnh phúc chứ?
-Nếu cô ấy chấp nhận tôi..!
-Cô ấy..đã chấp nhận cậu từ lâu rồi..-Nam nói, xong nở một nụ cười nhạt.
-Hả?
-Từ 4 năm trước kia…
-Hôm nay anh sao vậy?-Minh nhướn mày, liệu có nhầm thuốc không mà nói lằng nhằng vậy chứ.
-Không có gì..
Ngồi một lúc, Nam nói:
-Tôi sẽ đi sang Pháp.
-Hả?
-Bên đó có một chi nhánh của bố tôi, tôi sẽ sang đó làm giám đốc..
-Anh..bao giờ đi?
-Vài tiếng nữa..
-Không chào mọi người sao?
-…Không cần! Chỉ cần cậu chăm sóc cô ấy là tôi yên tâm rồi.-Nam nói xong đứng lên, nói- Cậu cứ ngồi đây, tôi đi trước, tôi còn nhiều việc phải giải quyết trước khi đi…
-Tạm biệt.
-Tạm biệt…-Nam nói rồi quay người bước đi. Vài giờ nữa anh sẽ lại ở một nơi khác, xa xôi..anh sẽ quên cô….
Minh nhìn cái xe đi khuất..rồi lấy máy gọi cho Anh:
-Em có đi làm không?
-Không, hôm nay tôi nghỉ phép..
-Đang ở đâu?
-Nhà!
-Đợi anh một lát nhé!- Minh cười, rồi cúp máy.
30’ sau..
-Kính koong…
-Xoạch…-Vừa mở cửa, đập vào mắt Anh là Minh với một bó hồng to. Thấy cô đứng nhìn mình, Minh lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ, rồi quì xuống trước mặt cô:
-Em sẽ làm vợ anh chứ?
Anh nhìn Minh đang căng thẳng trước mặt mình, lại đưa tay lên đẩy cái gọng kính, rồi nói:
- Tôi chưa sẵn sàng.
-Anh sẽ đợi, đợi đến khi em thật sự yêu anh..được chứ?-Minh vừa căng thẳng xong, giờ lại nở một nụ cười.
-Anh có thể làm tôi yêu anh không?-Anh hỏi lại.
Minh cười rồi nói một câu, rõ ràng và dứt khoát:
-Anh nhất định làm em yêu anh!!!
__________________the end_____________
Lời kết:
Hu hu vậy là câu truyện đã đi vào kết thúc, kết thúc này hoàn toàn ngược với ý định ban đầu của Ori..lúc bắt đầu viết thì nghĩ kết thúc một đằng, lúc viết đoạn này lại nghĩ kết thúc khác..đến lúc viết chap cuối Ori còn định..cho Anh và Nam làm thật luôn rồi cho hai người lấy nhau cơ (Tội lỗi. tội lỗi) nhưng xong rồi lại viết thành kết thúc thế này…hi hi..cảm ơn mọi người đã đọc câu truyện “Càng ngày càng..không hấp dẫn” của Ori mà cái kết bị bạn bè nói là: Lãng xẹt!!! Họ muốn có thêm về..đêm tân hôn của hai người để coi người lạnh lùng như Anh thì đêm tân hôn sẽ coi sao ((>o nước lửa bù trừ, rồi thuộc về nhau” Sau đó lên nhà uống nước đá, nghĩ đến “một anh chàng lạnh như đá, nhưng sau đá thì lại thấy rực hơn cả việc chưa uống”
Nhưng lúc đó phân vân giữa hai anh chàng, thật sự là viết đến
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã theo dõi câu truyện này của Ori…hẹn gặp lại…
Moahhhh!!!!
Kết thúc truyện.
Anh bị bất ngờ, không kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cô đã cảm thấy hơi thở mình mang theo mùi rượu của Nam rồi…cô cố gắng lấy tay đẩy Nam ra nhưng không được…Nam vô cùng cao, lại khỏe nữa…không đẩy được. Nam dần dần đưa tay ra sau đóng sập cửa lại, khóa trái luôn, rồi lại tiếp tục đưa tay lên, nhằm vào chiếc nút áo đầu tiên của Anh..tay vừa chạm vào cái nút, lật tức giựt phăng ra. Càng ngày, Nam càng mất đi lí trí của mình..người ta nói…đàn ông đáng sợ nhất là lúc họ say, mà bên cạnh lại có..phụ nữ. Qủa không sai!
Rời khỏi làn môi cô, Nam dần dần cúi xuống, hôn lên cổ cô, dần dần hôn xuống bờ vai thanh mảnh của cô…Anh muốn chống cự..nhưng không thể chống cự được, cơ thể cô dần dần mất đi sức lức cũng như não bộ dần dần mất đi khả năng kiểm soát cơ thể.
Nam tiếp tục mở chiếc nút áo thứ hai ra, anh càng ngày càng bị kích thích, cơ thể càng trở nên nóng bừng, tê dại. Mọi thứ giờ không được kiểm soát nữa mà làm tất cả theo bản năng..
Anh không quen với cái cảm giác này, cô cắn chặt răng, mắt bất chợt ngước lên trên. Ngay trên đầu cô là một cái tủ..có để bức ảnh của cô và Minh và một ca nước. Nhìn bức ảnh, bất chợt cô đưa tay lên, với cái ca nước rồi..đổ ụp một phát lên đầu Nam.
Nam giật mình, ngồi bật dậy, Anh cũng tránh ra khỏi bức tường, lấy tay kéo cổ áo lại, nhìn con người đang bị ướt từ đầu đến chân trước mặt mình. Lát sau, như tỉnh ra, Nam nhìn cô vẻ khó xử:
-Xin lỗi…anh..
-Về đi!- Anh không nhìn Nam, mặt cô lộ rõ vẻ tức giận.
-Em..không nên đối xử với anh như vậy chứ?-Nam nhíu mày, đừng để cậu mất lí trí lần nữa. Nếu cậu túc lên là không thể tự kiểm soát bản thân đâu.
-Tôi rất tiếc, anh về đi…sau lần này..thật sự..tôi không thể đối xử với anh như một người bạn nữa!
-Em..
-Về đi!
Nam nhìn cô một lúc, rồi đi ra phía cửa. Trước khi đóng cửa còn nhìn cô một lần, nhưng cô không nhìn lại, cô đang nhìn vào một bức ảnh đặt gần đó…anh biết, anh vừa làm cô tổn thương..
-Xin lỗi..-Nam nói thầm rồi đóng cửa lại…
Cửa vừa đóng lại, Anh ngồi thụp xuống đất. Cô chưa bao giờ bị lâm vào thế khó xử như thế..trước đây cô không thể yêu ai, giờ đây thì cảm thấy..đàn ông thật đáng sợ. Nhưng Minh chưa bao giờ như thế cả..cho dù có trong bất kì hoàn cảnh nào cũng như vậy..giờ đây cô vừa muốn gặp Minh, vừa không muốn gặp…Nhưng..giờ cô cần một người để nói chuyện.
-Alô… -giọng ngái ngủ của Minh phát ra..Anh cảm thấy tinh thần đã nhẹ đi một chút. Không thấy người trả lời, Minh lại hỏi- Ai vậy nhỉ? Đêm hôm không ngủ gọi làm gì đấy?
-…
-Ai vậy?-Vẫn ngái ngủ, mắt vẫn nhắm.
-Cảm ơn!-Anh cất tiếng nhè nhẹ rồi cúp máy. Minh giật mình mở mắt nhìn lại cái điện thoại thì đã tắt rồi. Ấn vào nhật kí cuộc gọi…
-Anh hả? Gọi giờ này làm gì? Mà sao lại cảm ơn nhỉ?-Minh thắc mắc rồi nhấn nút gọi lại.
Anh vừa đứng dậy lại thấy máy có người gọi, nhìn vào thì nhận ra là Minh, cô mỉm cười, rồi nhấn nút nghe, áp điện thoại vào tai:
-Alô..
-Nghĩa là sao? Từ cảm ơn ấy?
-Không có gì!
-Mà sao lại gọi vào giờ này?
-Ngủ rồi à?-Anh hơi mỉm cười.
-Ừm, đang ngủ, nhưng giờ tỉnh rồi.
-Ngủ tiếp đi.
-Không ngủ được nữa..-Minh cười, giọng mang vẻ trách móc.
-Vậy thức cả đêm đi..tôi đi ngủ trước.- Anh nói rồi cúp máy luôn.
-Nè..nè..-Minh nhíu mày nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút tút vô nghĩa, cậu thở dài rồi nói- Không thể dùng chiêu này được…nếu dùng với người khác thì có thể sẽ được nghe hát ru, nhưng dùng với cô ấy thì..haizz nghe tút tút cho sướng..haizzz-Lại thở dài mà nghe não cả ruột…
Sáng hôm sau.
Vừa ra khỏi cửa Minh đã thấy Nam đang đứng ở cổng nhà mình rồi, cậu vừa đi ra Nam lên tiếng:
-Nói chuyện chút được không?
-Được…
__
Cà Phê Thanh Lam..
-Có chuyện gì không? –Minh lên tiếng sau khi cô phục vụ vừa đi khỏi.
-Có chuyện này..tôi..-Nam ngập ngừng.
-Anh cứ nói đi.
-Tôi muốn biết..tại sao Anh lại yêu cậu?-Nam nhìn thẳng vào Minh.
-Hả?-Minh ngớ người, lát sau hỏi lại- Yêu tôi? Cô ấy đã bao giờ nói cô ấy yêu tôi đâu?
-Những người như cô ấy..không dễ để nói ra câu đó..nhưng chỉ cần nhìn hành động là biết. Cậu trả lời thử đi..
-Tôi không biết..anh hỏi cái đó sao tôi biết được! Mà anh hỏi để làm gì?
-… Nếu cậu thật sự yêu cô ấy..tôi sẽ từ bỏ thật sự..tôi…
-Ủa, tôi tưởng anh đã nói điều đó hôm trước rồi?-Minh hỏi.
-Cậu nghĩ nói bỏ là bỏ được ngay hả?-Nam nhíu mày.
-Vậy..Hai người xảy ra chuyện gì sao?-Minh hỏi.
-…không có gì! Cậu sẽ làm cô ấy hạnh phúc chứ?
-Nếu cô ấy chấp nhận tôi..!
-Cô ấy..đã chấp nhận cậu từ lâu rồi..-Nam nói, xong nở một nụ cười nhạt.
-Hả?
-Từ 4 năm trước kia…
-Hôm nay anh sao vậy?-Minh nhướn mày, liệu có nhầm thuốc không mà nói lằng nhằng vậy chứ.
-Không có gì..
Ngồi một lúc, Nam nói:
-Tôi sẽ đi sang Pháp.
-Hả?
-Bên đó có một chi nhánh của bố tôi, tôi sẽ sang đó làm giám đốc..
-Anh..bao giờ đi?
-Vài tiếng nữa..
-Không chào mọi người sao?
-…Không cần! Chỉ cần cậu chăm sóc cô ấy là tôi yên tâm rồi.-Nam nói xong đứng lên, nói- Cậu cứ ngồi đây, tôi đi trước, tôi còn nhiều việc phải giải quyết trước khi đi…
-Tạm biệt.
-Tạm biệt…-Nam nói rồi quay người bước đi. Vài giờ nữa anh sẽ lại ở một nơi khác, xa xôi..anh sẽ quên cô….
Minh nhìn cái xe đi khuất..rồi lấy máy gọi cho Anh:
-Em có đi làm không?
-Không, hôm nay tôi nghỉ phép..
-Đang ở đâu?
-Nhà!
-Đợi anh một lát nhé!- Minh cười, rồi cúp máy.
30’ sau..
-Kính koong…
-Xoạch…-Vừa mở cửa, đập vào mắt Anh là Minh với một bó hồng to. Thấy cô đứng nhìn mình, Minh lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ, rồi quì xuống trước mặt cô:
-Em sẽ làm vợ anh chứ?
Anh nhìn Minh đang căng thẳng trước mặt mình, lại đưa tay lên đẩy cái gọng kính, rồi nói:
- Tôi chưa sẵn sàng.
-Anh sẽ đợi, đợi đến khi em thật sự yêu anh..được chứ?-Minh vừa căng thẳng xong, giờ lại nở một nụ cười.
-Anh có thể làm tôi yêu anh không?-Anh hỏi lại.
Minh cười rồi nói một câu, rõ ràng và dứt khoát:
-Anh nhất định làm em yêu anh!!!
__________________the end_____________
Lời kết:
Hu hu vậy là câu truyện đã đi vào kết thúc, kết thúc này hoàn toàn ngược với ý định ban đầu của Ori..lúc bắt đầu viết thì nghĩ kết thúc một đằng, lúc viết đoạn này lại nghĩ kết thúc khác..đến lúc viết chap cuối Ori còn định..cho Anh và Nam làm thật luôn rồi cho hai người lấy nhau cơ (Tội lỗi. tội lỗi) nhưng xong rồi lại viết thành kết thúc thế này…hi hi..cảm ơn mọi người đã đọc câu truyện “Càng ngày càng..không hấp dẫn” của Ori mà cái kết bị bạn bè nói là: Lãng xẹt!!! Họ muốn có thêm về..đêm tân hôn của hai người để coi người lạnh lùng như Anh thì đêm tân hôn sẽ coi sao ((>o nước lửa bù trừ, rồi thuộc về nhau” Sau đó lên nhà uống nước đá, nghĩ đến “một anh chàng lạnh như đá, nhưng sau đá thì lại thấy rực hơn cả việc chưa uống”
Nhưng lúc đó phân vân giữa hai anh chàng, thật sự là viết đến
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã theo dõi câu truyện này của Ori…hẹn gặp lại…
Moahhhh!!!!
Kết thúc truyện.