Tiên vừa ngồi xuống, ông ta đã lên tiếng:
-Tên cháu là gì?
-A, dạ cháu có thể biết tên ông trước được không ạ?- Tiên dè dặt hỏi lại.
Người đàn ông đó nhíu mày, rồi một lát sau nói:
-Nguyễn Ngọc Nam!
-A,- Tiên nói nhỏ nhỏ- Hình như chúng ta không biêt nhau thì phải.
-Đúng vậy, giờ cháu trả lời ta đi.
-Vâng…- Tiên lại do dự, xong cũng trả lời- Cháu là Trần Thủy Tiên.
-Mẹ cháu..-Nam đang nói lại dừng lại.
-Mẹ cháu ý ạ? Mẹ cháu là luật sư Hoàng Anh.- Tiên ngạc nhiên, vừa hôm trước mẹ Phong cũng có hỏi câu đó.
-Hoàng Anh?- Nam hơi nhíu mày, nhìn Tiên một lúc rồi tự nói một mình- Con của em đã lớn thế này rồi sao?
-Dạ? – Tiên nghe thấy Nam lầm bầm nhưng không nghe rõ nên phải hỏi lại.
-Không có gì..sao cháu lại ở đây?
-Dạ, bạn cháu mời cháu đến đây ạ, ông có hỏi gì nữa không ạ?
-Không..
-Vậy cháu xin phép.-Tiên đẩy ghế đứng dậy, đi lại chỗ của Phong.
Nam nhìn theo Tiên đi về phía Phong. Thật không khác gì cả, Tiên là hình ảnh của Anh hai mươi năm trước, chỉ có điều Tiên không lạnh lùng như Anh mà thôi. Suốt hai mươi năm qua Nam vẫn chưa lập gia đình, và cũng chưa từng nếm mùi vị gia đình ra sao. Nhớ lại ngày xưa, khi mới sang Pháp, Nam cũng có quen một cô gái nhưng họ cũng không thành do Nam không thể quên được Anh giờ đây hiện tại thì Nam vẫn sống một mình.
Tiên đi về phía bàn mà lòng không khỏi thắc mắc, đó là ai nhỉ? Sao mặt ông ta quen quen mình đã nhìn ở đâu rồi thì phải. Hơn nữa sao ông ta lại hỏi về mẹ chứ? Hôm trước mẹ Phong cũng hỏi cô như vậy và hình như bà ấy không có thiện cảm với mẹ cho lắm. Thật đau đầu, phải về hỏi lại mẹ mới được. Tiên cứ vừa đi vừa nghĩ nên đã đi đến bàn Phong từ lúc nào rồi, ngước lên nhìn Phong, bắt gặp nụ cười của Phong, Tiên chợt nhận ra khuôn mặt này…chẳng phải là khuôn mặt của người đàn ông Tiên vừa nói chuyện sao? Sao họ lại giống nhau vậy chứ? Chỉ có thần thái, biểu cảm khuôn mặt khác nhau mà thôi.
-Sao vậy?- Phong lên tiếng hỏi khi thấy Tiên cứ đứng nhìn mình.
-A, không có gì..-Tiên giật mình rồi nói- Ta về được không?
-Ừm.-Phong cười rồi đẩy ghế đứng dậy, kéo tay Tiên- Chúng ta đi chơi đi..
-Hả? Lại đi chơi..?-Tiên chỉ mới phản ứng được như vậy thì đã bị Phong kéo ra cửa mất rồi.
Nam nhìn theo đến khi Tiên ra khuất cửa, lúc đó Phong cũng ngoảnh lại cười với Tiên, Nam giật mình khi nhìn khuôn mặt Phong…cố nhắm mắt để trấn tĩnh lại chính mình, nhưng không được, lẽ nào..Nam lấy điện thoại ra và gọi cho một người.
*
-Cái gì cơ?- Tiên chỉ tay vào ngôi nhà trước mặt mình. Vừa rồi Phong lái xe đến công viên giải trí và kéo Tiên đến…nhà ma.
Thấy Tiên cứ đứng mãi trước cửa, Phong nói:
-Sao vậy? Đừng nói với tôi cậu sợ nhé!- Phong cười ranh ma.
-Gì chứ, bản cô nương đâu có sợ- Tiên nói rồi tiện tay hất cái phần tóc mái của mình lên, hất hàm- Vào thì vào.
Nói rồi Tiên hung hăng bước vào trong, Phong cười cười rồi cũng đi vào theo.
Trong ngôi nhà ma này, có không khí hơi rờn rợn, lại tối om. Chỉ có một góc lơi lòa lòa ánh điện tù mù đủ để cho người ở bên trong thấy đường để đi, Phong đi đằng trước và cậu cũng đang có cảm giác rờn rợn sau lưng. Khi cả hai đang quay ngang quay dọc nhìn đường đi thì ở khung cửa sổ gần đó rung lên dữ dội, rồi tấm rèm bị hất sang một bên, cùng với đó là một thân hình nhỏ nhỏ trùm vải đen từ đầu đến chân, tóc dài đến gối rũ rượi, mặt đánh phấn trắng toát, lại vẽ mấy vệt đỏ đỏ trên mặt giả làm dòng máu từ mặt, mũi, miệng trào ra:
-Grào!
-A, A A…-Cả hai đều giật mình hét lên, Phong chạy luôn lên phía trước vì chạy trong lúc hoảng loạn nên đâm đầu vào một bức tượng thạch cao hình ác quỉ đang cắn vào bụng một cô gái. Vì đâm vào bức tượng lên Phong đã khởi động cái chức năng phun máu giả nên một dung dịch màu đỏ từ phía bụng của cô gái dần dần trào ra..
-A A A..-Phong lập tức đứng dậy, tiếp tục cắm đầu chạy và vì hoảng loạn nên lại gặp thêm mấy lần như thế nữa.
Tiên thì vẫn đứng ở cửa sổ từ nãy đến giờ..vẫn tròn mắt nhìn Phong chạy đâm hết vào cái nọ lại đâm vào cái kia, bèn lắc đầu, rồi quay sang hỏi cái em nhỏ đóng giả làm ma kia:
-Em mấy tuổi rồi?
-…-Cô bé không trả lời, chỉ lắc lắc đầu rồi lại chui về đằng sau tấm rèm cửa đó. Tiên nhìn cô bé đó rồi bất chợt thò vào túi, trong này vẫn còn hộp sữa lúc sáng mua mà chưa kịp uống. Lấy tay kéo tấm rèm ra rồi mỉm cười đưa cho cô bé trước mặt.
-Em uống không?
Cô bé đó chăm chăm nhìn vào hộp sữa nhưng vẫn không dám với tay ra lấy, Tiên cười, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ nhỏ chai sần của cô bé, dúi hộp sữa vào, lại nhìn cô bé đó cắm ống hút rồi uống ừng ực mà Tiên thấy đáng thương quá.
-Em mấy tuổi rồi?
Cô bé đó đang hút sữa lại ngẩng lên, nhìn xuống bàn tay mình rồi lát sau giơ bảy ngón tay lên.
-Em bảy tuổi?
Cô bé đó nghe vậy thì gật gật, xong rồi cười.
-Bố mẹ em đâu?
Nghe vậy cô bé lại cúi đầu xuống rồi lắc lắc đầu. Tiên đã hiểu nên không nói nữa, nhưng vẫn phải thốt lên:
-Em..ai bảo em làm ở đây vậy?
Lại nhận dược một cái lắc đầu, nhưng sau đó cô bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, ra hiệu điều gì đó mà Tiên không hiểu, lúc đó lại nghe một tiếng phụ nữ đằng sau:
-Con đang làm gì vậy?
Nghe tiếng này đột nhiên cô bé đó chui ngay về sau tấm rèm không ló ra nữa, Tiên ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ trước mặt. Một người phụ nữ ngoài ba mươi nhìn có vẻ hiền hậu, bà ấy cũng nhìn sang Tiên rồi mỉm cười.
-Cháu đi ra đây với ta đi.- Bà ta vẫy Tiên, ra hiệu đi theo mình.
Tiên đi theo bà ấy, trước khi đi còn ngoái lại nhìn cô bé đang đứng sau bức rèm đen. Trong bóng tối, đôi mắt của cô bé ấy sáng rực, nhìn rất đáng thương.
Bà ấy dẫn Tiên ra ngoài khỏi ngôi nhà đó, vừa ra Tiên đã thấy Phong đang đứng chờ mình rồi. Thấy cô đi ra cậu lên tiếng:
-Làm gì lâu vậy?
-Ai bảo cậu chạy trước chứ?- Tiên hất mặt lên hỏi lại, rồi lại nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cô lại lên tiếng hỏi- Xin lỗi cô, cô bé lúc nãy…
-À- người đó lên tiếng- con bé đó là ta nhặt được trong tình trạng sắp chết đói cách đây hơn một tháng. Ta muốn cho nó đi học nhưng…
-Sao ạ?-Tiên hỏi tiếng.
-Nó không nói được, ta hỏi gì nó cũng không trả lời, ta muốn nó đi học nhưng nó không đi..một lần đưa nó đến đây thì nó cứ chui sau tấm rèm đó, rồi từ đó đến giờ nó cứ thích trốn đến đây dọa ma mọi người vậy đó- Người phụ nữ đó nói bằng giọng trầm trầm nghe mà khiến người khác phải thương cảm- A, xin lỗi cháu..ta..ta đi trước nhé..
Người phụ nữ đó đột nhiên bỏ đi trước khiến Phong ngạc nhiên, quay sang Tiên thì..Tiên đang khóc từ lúc nào rồi.
-Sao vậy?- Phong tối mặt hỏi, cậu chưa bao giờ thấy con gái khóc cả.
Tiên chầm chậm lắc đầu, không nói gì cả, nhưng dần dần càng khóc to hơn.
-Cậu..cậu..đừng khóc như vậy- Phong bối rối nhìn xung quanh.
-Tại sao? Nó mới chỉ bảy tuổi mà..-Tiên nói nhỏ nhỏ nhưng cũng đủ để Phong nghe thấy, cậu hỏi lại:
-Sao cơ?
Tiên ngẩng đầu nhìn Phong, nói tiếp:
-Nó mới bảy tuổi mà sao phải chịu bất hạnh vậy chứ? Đã không nói được rồi còn..hic..-Tiên mím môi để không để tiếng nấc phát ra, Phong bất lực bèn đưa tay lên, dần dần lau từng giọt nước mắt vẫn đang trào ra của Tiên, rồi nói nhẹ nhàng:
-Trên đời..không phải ai cũng may mắn như nhau..
Tiên nghe Phong nói xong thì bất chợt, vòng tay ôm chặt lấy cổ Phong rồi cứ đứng như vậy mà khóc.
Phong bất ngờ, nhưng hai tay cũng dần dần vòng ra sau lưng của Tiên, lấy tay vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiên. Lại nhìn bờ vai nhỏ bé đang run lên từng đợt, cậu không thể nhịn được nữa, dù gì thì Tiên cũng là con gái nhạy cảm trước những chuyện như thế này là bình thường chứ không phải lúc nào cũng cục tính và bất cần như cậu vẫn tưởng. Cô vẫn chỉ là một người con gái, vẫn cần có một bờ vai để chở che những lúc như thế này. Giờ cậu có thể chắc rằng, mình sẽ là người dang bờ vai này để cô dựa vào. Chắc chắn sẽ như vậy.
Phong nhìn Tiên vẫn đang run rẩy trước mặt mình, không kìm được mà kéo vai cô ra, nhìn vào mắt cô, thì thầm:
-Khóc đủ chưa?
-Xin lỗi..-Tiên dần dần buông Phong ra, đưa tay lên lau nước mắt- Tôi hay bị những tình huống thế này tác động..xin lỗi.
-Không sao..-Phong cười, rồi nói- giờ chúng ta đi chơi thôi.
Tiên gật gật đầu, một tay vẫn đưa lên lau nước mắt, một tay để Phong kéo đi đến chỗ tàu lượn siêu tốc.
-Tách..
-Tách..
Đằng sau hai người khoảng mấy mét, có một người đàn ông liên tục bấm máy chụp những bức ảnh có giá trị này.
Tối đó, Phong vừa đưa Tiên về đến cổng. Nhìn Tiên bước xuống tháo mũ bảo hiểm, cậu nói:
-Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn cậu.
Tiên tháo xong mũ bảo hiểm, nghe câu này của Phong thì bật cười, nói:
-Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, hôm nay tôi cũng rất vui..
Phong nhìn Tiên cười, rồi đưa tay lên vuốt lại mái tóc ngắn của Tiên:
-Ngủ ngon nhé.
-Cảm ơn, tôi sẽ ngủ ngon..-Tiên lại cười.
-Vậy..tôi về đây..
-Bye.
-Bye..-Phong gật đầu rồi quay xe đi về nhà của mình.
Tiên nhìn Phong đi khuất rồi mới đi vào nhà của mình.
*
Phong vừa trở về nhà, sau khi cất xe cậu đi lên nhà. Tính đi lên phòng mình thì có một người giúp việc chạy đến:
-Cậu chủ, bà chủ cho gọi cậu.
-Có chuyện gì không?-Phong hỏi lại.
-Tôi cũng không biết.
-Ta biết rồi..-Phong nói rồi đi đến phòng của mẹ mình.
-Cốc cốc..-Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn, và sau đó là tiếng một người phụ nữ đầy quyền uy vang lên.
-Vào đi…
Phong bước vào nhà, thấy mẹ đang ngồi trên bàn làm việc, trước mặt mẹ cậu có một sấp ảnh và mẹ cậu đang nhìn vào đó. Phong ngạc nhiên chưa kịp lên tiếng thì mẹ cậu đã hỏi:
-Con đi đâu về?
-Con ra ngoài có chút việc.- Phong trả lời, nhưng cậu đang ngạc nhiên vì xưa nay mẹ cậu chưa bao giờ từng quan tâm đến việc cậu đi đâu, làm gì.
-Con bé hôm trước..
-Sao ạ?
-Con đi chơi với con bé hôm trước phải không?
Phong ngạc nhiên tập hai, sao mẹ cậu biết, mà sao bà lại quan tâm đến Tiên nhỉ? Cô ấy đâu có làm gì sai đâu.
-Phải không?- Mẹ Phong nhắc lại.
-Vâng!- Phong trả lời, mẹ cậu đã biết thì cậu cũng không giấu làm gì.
-Mẹ từng nói với con thế nào?
Phong nhíu mày, sao mẹ cậu lại có những thành kiến với Tiên nhỉ:
-Không được đưa cô ấy về đây!- Phong nói dứt khoát.
-Vậy…
-Con đâu có đưa cô ấy về đây!- Phong ngắt lời mẹ mình.
-Phải tránh xa con bé đó.- Mẹ cậu ra lệnh.
-Tại sao thưa mẹ?
-Con không cần biết lí do nhưng con phải tránh xa nó.
-Nếu mẹ không cho con lí do chính đáng..thì không bao giờ sẽ có chuyện đó xảy ra!
-Con đang chất vấn mẹ hả?- Mẹ Phong bắt đầu thấy bực bội.
-Con không dám, nhưng con cần một lí do.
-…
Không khí im lặng bao quanh hai người, lát sau mẹ cậu lên tiếng:
-Mẹ mệt rồi, con ra ngoài đi, và hãy tránh xa con bé đó, đừng để mẹ nhìn thấy..hai đứa đi cùng nhau lần nữa..hậu quả, con tự biết.!
Phong im lặng rồi đi ra ngoài, cậu cũng không muốn nói những chuyện này với mẹ cậu nữa, nhưng bảo cậu rời xa Tiên thì..không bao giờ.
-Tên cháu là gì?
-A, dạ cháu có thể biết tên ông trước được không ạ?- Tiên dè dặt hỏi lại.
Người đàn ông đó nhíu mày, rồi một lát sau nói:
-Nguyễn Ngọc Nam!
-A,- Tiên nói nhỏ nhỏ- Hình như chúng ta không biêt nhau thì phải.
-Đúng vậy, giờ cháu trả lời ta đi.
-Vâng…- Tiên lại do dự, xong cũng trả lời- Cháu là Trần Thủy Tiên.
-Mẹ cháu..-Nam đang nói lại dừng lại.
-Mẹ cháu ý ạ? Mẹ cháu là luật sư Hoàng Anh.- Tiên ngạc nhiên, vừa hôm trước mẹ Phong cũng có hỏi câu đó.
-Hoàng Anh?- Nam hơi nhíu mày, nhìn Tiên một lúc rồi tự nói một mình- Con của em đã lớn thế này rồi sao?
-Dạ? – Tiên nghe thấy Nam lầm bầm nhưng không nghe rõ nên phải hỏi lại.
-Không có gì..sao cháu lại ở đây?
-Dạ, bạn cháu mời cháu đến đây ạ, ông có hỏi gì nữa không ạ?
-Không..
-Vậy cháu xin phép.-Tiên đẩy ghế đứng dậy, đi lại chỗ của Phong.
Nam nhìn theo Tiên đi về phía Phong. Thật không khác gì cả, Tiên là hình ảnh của Anh hai mươi năm trước, chỉ có điều Tiên không lạnh lùng như Anh mà thôi. Suốt hai mươi năm qua Nam vẫn chưa lập gia đình, và cũng chưa từng nếm mùi vị gia đình ra sao. Nhớ lại ngày xưa, khi mới sang Pháp, Nam cũng có quen một cô gái nhưng họ cũng không thành do Nam không thể quên được Anh giờ đây hiện tại thì Nam vẫn sống một mình.
Tiên đi về phía bàn mà lòng không khỏi thắc mắc, đó là ai nhỉ? Sao mặt ông ta quen quen mình đã nhìn ở đâu rồi thì phải. Hơn nữa sao ông ta lại hỏi về mẹ chứ? Hôm trước mẹ Phong cũng hỏi cô như vậy và hình như bà ấy không có thiện cảm với mẹ cho lắm. Thật đau đầu, phải về hỏi lại mẹ mới được. Tiên cứ vừa đi vừa nghĩ nên đã đi đến bàn Phong từ lúc nào rồi, ngước lên nhìn Phong, bắt gặp nụ cười của Phong, Tiên chợt nhận ra khuôn mặt này…chẳng phải là khuôn mặt của người đàn ông Tiên vừa nói chuyện sao? Sao họ lại giống nhau vậy chứ? Chỉ có thần thái, biểu cảm khuôn mặt khác nhau mà thôi.
-Sao vậy?- Phong lên tiếng hỏi khi thấy Tiên cứ đứng nhìn mình.
-A, không có gì..-Tiên giật mình rồi nói- Ta về được không?
-Ừm.-Phong cười rồi đẩy ghế đứng dậy, kéo tay Tiên- Chúng ta đi chơi đi..
-Hả? Lại đi chơi..?-Tiên chỉ mới phản ứng được như vậy thì đã bị Phong kéo ra cửa mất rồi.
Nam nhìn theo đến khi Tiên ra khuất cửa, lúc đó Phong cũng ngoảnh lại cười với Tiên, Nam giật mình khi nhìn khuôn mặt Phong…cố nhắm mắt để trấn tĩnh lại chính mình, nhưng không được, lẽ nào..Nam lấy điện thoại ra và gọi cho một người.
*
-Cái gì cơ?- Tiên chỉ tay vào ngôi nhà trước mặt mình. Vừa rồi Phong lái xe đến công viên giải trí và kéo Tiên đến…nhà ma.
Thấy Tiên cứ đứng mãi trước cửa, Phong nói:
-Sao vậy? Đừng nói với tôi cậu sợ nhé!- Phong cười ranh ma.
-Gì chứ, bản cô nương đâu có sợ- Tiên nói rồi tiện tay hất cái phần tóc mái của mình lên, hất hàm- Vào thì vào.
Nói rồi Tiên hung hăng bước vào trong, Phong cười cười rồi cũng đi vào theo.
Trong ngôi nhà ma này, có không khí hơi rờn rợn, lại tối om. Chỉ có một góc lơi lòa lòa ánh điện tù mù đủ để cho người ở bên trong thấy đường để đi, Phong đi đằng trước và cậu cũng đang có cảm giác rờn rợn sau lưng. Khi cả hai đang quay ngang quay dọc nhìn đường đi thì ở khung cửa sổ gần đó rung lên dữ dội, rồi tấm rèm bị hất sang một bên, cùng với đó là một thân hình nhỏ nhỏ trùm vải đen từ đầu đến chân, tóc dài đến gối rũ rượi, mặt đánh phấn trắng toát, lại vẽ mấy vệt đỏ đỏ trên mặt giả làm dòng máu từ mặt, mũi, miệng trào ra:
-Grào!
-A, A A…-Cả hai đều giật mình hét lên, Phong chạy luôn lên phía trước vì chạy trong lúc hoảng loạn nên đâm đầu vào một bức tượng thạch cao hình ác quỉ đang cắn vào bụng một cô gái. Vì đâm vào bức tượng lên Phong đã khởi động cái chức năng phun máu giả nên một dung dịch màu đỏ từ phía bụng của cô gái dần dần trào ra..
-A A A..-Phong lập tức đứng dậy, tiếp tục cắm đầu chạy và vì hoảng loạn nên lại gặp thêm mấy lần như thế nữa.
Tiên thì vẫn đứng ở cửa sổ từ nãy đến giờ..vẫn tròn mắt nhìn Phong chạy đâm hết vào cái nọ lại đâm vào cái kia, bèn lắc đầu, rồi quay sang hỏi cái em nhỏ đóng giả làm ma kia:
-Em mấy tuổi rồi?
-…-Cô bé không trả lời, chỉ lắc lắc đầu rồi lại chui về đằng sau tấm rèm cửa đó. Tiên nhìn cô bé đó rồi bất chợt thò vào túi, trong này vẫn còn hộp sữa lúc sáng mua mà chưa kịp uống. Lấy tay kéo tấm rèm ra rồi mỉm cười đưa cho cô bé trước mặt.
-Em uống không?
Cô bé đó chăm chăm nhìn vào hộp sữa nhưng vẫn không dám với tay ra lấy, Tiên cười, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ nhỏ chai sần của cô bé, dúi hộp sữa vào, lại nhìn cô bé đó cắm ống hút rồi uống ừng ực mà Tiên thấy đáng thương quá.
-Em mấy tuổi rồi?
Cô bé đó đang hút sữa lại ngẩng lên, nhìn xuống bàn tay mình rồi lát sau giơ bảy ngón tay lên.
-Em bảy tuổi?
Cô bé đó nghe vậy thì gật gật, xong rồi cười.
-Bố mẹ em đâu?
Nghe vậy cô bé lại cúi đầu xuống rồi lắc lắc đầu. Tiên đã hiểu nên không nói nữa, nhưng vẫn phải thốt lên:
-Em..ai bảo em làm ở đây vậy?
Lại nhận dược một cái lắc đầu, nhưng sau đó cô bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, ra hiệu điều gì đó mà Tiên không hiểu, lúc đó lại nghe một tiếng phụ nữ đằng sau:
-Con đang làm gì vậy?
Nghe tiếng này đột nhiên cô bé đó chui ngay về sau tấm rèm không ló ra nữa, Tiên ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ trước mặt. Một người phụ nữ ngoài ba mươi nhìn có vẻ hiền hậu, bà ấy cũng nhìn sang Tiên rồi mỉm cười.
-Cháu đi ra đây với ta đi.- Bà ta vẫy Tiên, ra hiệu đi theo mình.
Tiên đi theo bà ấy, trước khi đi còn ngoái lại nhìn cô bé đang đứng sau bức rèm đen. Trong bóng tối, đôi mắt của cô bé ấy sáng rực, nhìn rất đáng thương.
Bà ấy dẫn Tiên ra ngoài khỏi ngôi nhà đó, vừa ra Tiên đã thấy Phong đang đứng chờ mình rồi. Thấy cô đi ra cậu lên tiếng:
-Làm gì lâu vậy?
-Ai bảo cậu chạy trước chứ?- Tiên hất mặt lên hỏi lại, rồi lại nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cô lại lên tiếng hỏi- Xin lỗi cô, cô bé lúc nãy…
-À- người đó lên tiếng- con bé đó là ta nhặt được trong tình trạng sắp chết đói cách đây hơn một tháng. Ta muốn cho nó đi học nhưng…
-Sao ạ?-Tiên hỏi tiếng.
-Nó không nói được, ta hỏi gì nó cũng không trả lời, ta muốn nó đi học nhưng nó không đi..một lần đưa nó đến đây thì nó cứ chui sau tấm rèm đó, rồi từ đó đến giờ nó cứ thích trốn đến đây dọa ma mọi người vậy đó- Người phụ nữ đó nói bằng giọng trầm trầm nghe mà khiến người khác phải thương cảm- A, xin lỗi cháu..ta..ta đi trước nhé..
Người phụ nữ đó đột nhiên bỏ đi trước khiến Phong ngạc nhiên, quay sang Tiên thì..Tiên đang khóc từ lúc nào rồi.
-Sao vậy?- Phong tối mặt hỏi, cậu chưa bao giờ thấy con gái khóc cả.
Tiên chầm chậm lắc đầu, không nói gì cả, nhưng dần dần càng khóc to hơn.
-Cậu..cậu..đừng khóc như vậy- Phong bối rối nhìn xung quanh.
-Tại sao? Nó mới chỉ bảy tuổi mà..-Tiên nói nhỏ nhỏ nhưng cũng đủ để Phong nghe thấy, cậu hỏi lại:
-Sao cơ?
Tiên ngẩng đầu nhìn Phong, nói tiếp:
-Nó mới bảy tuổi mà sao phải chịu bất hạnh vậy chứ? Đã không nói được rồi còn..hic..-Tiên mím môi để không để tiếng nấc phát ra, Phong bất lực bèn đưa tay lên, dần dần lau từng giọt nước mắt vẫn đang trào ra của Tiên, rồi nói nhẹ nhàng:
-Trên đời..không phải ai cũng may mắn như nhau..
Tiên nghe Phong nói xong thì bất chợt, vòng tay ôm chặt lấy cổ Phong rồi cứ đứng như vậy mà khóc.
Phong bất ngờ, nhưng hai tay cũng dần dần vòng ra sau lưng của Tiên, lấy tay vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiên. Lại nhìn bờ vai nhỏ bé đang run lên từng đợt, cậu không thể nhịn được nữa, dù gì thì Tiên cũng là con gái nhạy cảm trước những chuyện như thế này là bình thường chứ không phải lúc nào cũng cục tính và bất cần như cậu vẫn tưởng. Cô vẫn chỉ là một người con gái, vẫn cần có một bờ vai để chở che những lúc như thế này. Giờ cậu có thể chắc rằng, mình sẽ là người dang bờ vai này để cô dựa vào. Chắc chắn sẽ như vậy.
Phong nhìn Tiên vẫn đang run rẩy trước mặt mình, không kìm được mà kéo vai cô ra, nhìn vào mắt cô, thì thầm:
-Khóc đủ chưa?
-Xin lỗi..-Tiên dần dần buông Phong ra, đưa tay lên lau nước mắt- Tôi hay bị những tình huống thế này tác động..xin lỗi.
-Không sao..-Phong cười, rồi nói- giờ chúng ta đi chơi thôi.
Tiên gật gật đầu, một tay vẫn đưa lên lau nước mắt, một tay để Phong kéo đi đến chỗ tàu lượn siêu tốc.
-Tách..
-Tách..
Đằng sau hai người khoảng mấy mét, có một người đàn ông liên tục bấm máy chụp những bức ảnh có giá trị này.
Tối đó, Phong vừa đưa Tiên về đến cổng. Nhìn Tiên bước xuống tháo mũ bảo hiểm, cậu nói:
-Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn cậu.
Tiên tháo xong mũ bảo hiểm, nghe câu này của Phong thì bật cười, nói:
-Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, hôm nay tôi cũng rất vui..
Phong nhìn Tiên cười, rồi đưa tay lên vuốt lại mái tóc ngắn của Tiên:
-Ngủ ngon nhé.
-Cảm ơn, tôi sẽ ngủ ngon..-Tiên lại cười.
-Vậy..tôi về đây..
-Bye.
-Bye..-Phong gật đầu rồi quay xe đi về nhà của mình.
Tiên nhìn Phong đi khuất rồi mới đi vào nhà của mình.
*
Phong vừa trở về nhà, sau khi cất xe cậu đi lên nhà. Tính đi lên phòng mình thì có một người giúp việc chạy đến:
-Cậu chủ, bà chủ cho gọi cậu.
-Có chuyện gì không?-Phong hỏi lại.
-Tôi cũng không biết.
-Ta biết rồi..-Phong nói rồi đi đến phòng của mẹ mình.
-Cốc cốc..-Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn, và sau đó là tiếng một người phụ nữ đầy quyền uy vang lên.
-Vào đi…
Phong bước vào nhà, thấy mẹ đang ngồi trên bàn làm việc, trước mặt mẹ cậu có một sấp ảnh và mẹ cậu đang nhìn vào đó. Phong ngạc nhiên chưa kịp lên tiếng thì mẹ cậu đã hỏi:
-Con đi đâu về?
-Con ra ngoài có chút việc.- Phong trả lời, nhưng cậu đang ngạc nhiên vì xưa nay mẹ cậu chưa bao giờ từng quan tâm đến việc cậu đi đâu, làm gì.
-Con bé hôm trước..
-Sao ạ?
-Con đi chơi với con bé hôm trước phải không?
Phong ngạc nhiên tập hai, sao mẹ cậu biết, mà sao bà lại quan tâm đến Tiên nhỉ? Cô ấy đâu có làm gì sai đâu.
-Phải không?- Mẹ Phong nhắc lại.
-Vâng!- Phong trả lời, mẹ cậu đã biết thì cậu cũng không giấu làm gì.
-Mẹ từng nói với con thế nào?
Phong nhíu mày, sao mẹ cậu lại có những thành kiến với Tiên nhỉ:
-Không được đưa cô ấy về đây!- Phong nói dứt khoát.
-Vậy…
-Con đâu có đưa cô ấy về đây!- Phong ngắt lời mẹ mình.
-Phải tránh xa con bé đó.- Mẹ cậu ra lệnh.
-Tại sao thưa mẹ?
-Con không cần biết lí do nhưng con phải tránh xa nó.
-Nếu mẹ không cho con lí do chính đáng..thì không bao giờ sẽ có chuyện đó xảy ra!
-Con đang chất vấn mẹ hả?- Mẹ Phong bắt đầu thấy bực bội.
-Con không dám, nhưng con cần một lí do.
-…
Không khí im lặng bao quanh hai người, lát sau mẹ cậu lên tiếng:
-Mẹ mệt rồi, con ra ngoài đi, và hãy tránh xa con bé đó, đừng để mẹ nhìn thấy..hai đứa đi cùng nhau lần nữa..hậu quả, con tự biết.!
Phong im lặng rồi đi ra ngoài, cậu cũng không muốn nói những chuyện này với mẹ cậu nữa, nhưng bảo cậu rời xa Tiên thì..không bao giờ.