Vì tò mò với câu truyện nên Tiên đọc luôn ngay khi vừa lên phòng. Đọc xong thì mới thấy lời bố nói là đúng( Đã ghi ra một lần rồi nhưng do bất cẩn xóa hết mấy trang liền, lại ngồi lục đục gõ lại, lười quá nên ko kể lại nữa), chủ yếu là dựa vào người con trai mà thôi. Nghĩ vậy Tiên mở máy tính, vào zing me, vừa hay Phong đang online, cô lập tức Buzz.
-ThuyTien_Lonely:Buzz
-ThuyTien_Lonely: Nè? Còn giận hả? Con trai gì mà nhỏ mọn vậy?
-Foreveronelove: Gì chứ? Ai nhỏ mọn, đừng có nói vớ vẩn- Phong bực tức.
-ThuyTien_Lonely: Ha ha, cuối cùng cũng chịu nói rồi, tưởng bơ tôi luôn rồi chứ?
-Foreveronelove: Hừ, ai thèm..
-ThuyTien_Lonely: Phong nè…
-Foreveronelove: Gì?
-ThuyTien_Lonely: Hỏi một câu được không?
-Foreveronelove: Nói thử nghe coi..-Phong ngạc nhiên trước thái độ thay đổi 360 độ của Tiên.
-ThuyTien_Lonely: Cậu..thích Ngọc không?
-Foreveronelove: Hả?- Phong trố mắt, đọc lại tin nhắn của Tiên lần nữa để chắc mình không nhìn nhầm.
-ThuyTien_Lonely: Cứ trả lời đi.
-Foreveronelove: Tại sao?
-ThuyTien_Lonely: Có việc quan trọng.
-Foreveronelove: Ờ…-Phong suy nghĩ, rồi nói- Không!
-ThuyTien_Lonely: Thật chứ?- Tiên tự nhiên thấy vui vui.
-Foreveronelove: Ừ, tôi thích người khác rồi.
-ThuyTien_Lonely: Ai vậy?- Tiên tò mò- Tôi biết không?
-Foreveronelove: Cậu..nói đùa hay thật vậy?
-ThuyTien_Lonely: Nghĩa là sao?
-Foreveronelove: Ờ, không sao cả.
-ThuyTien_Lonely: Vậy đi ngủ đây.
-Foreveronelove: Ừ,g9.
-ThuyTien_Lonely: G9!
ThuyTien_Lonely đã offline.
Phong ngồi nhìn dòng chữ, lòng có một chút hụt hẫng, xong đưa tay lên chống cằm, nói:
-Tất nhiên là thích cậu chứ ai, ngốc!
Sau khi offline, Tiên ngồi nhìn màn hình. Phong không thích Ngọc, vậy cậu ấy thích ai nhỉ?
*
Sáng hôm sau, Phong lại đến đón Tiên đi học, Nguyên lại lườm nguýt một lúc rồi cũng bỏ đi trước, đang đi Phong lên tiếng hỏi:
-Hôm qua là sao?
-Cái gì cơ?- Tiên hỏi lại.
-Thì tại sao cậu lại hỏi tôi có thích Ngọc không ý?
-À, hỏi chơi thôi..
-Vậy à? Tôi tưởng…
-Sao?
-Không..không có gì…- Phong nói rồi không nói thêm điều gì nữa mà chăm chú lái xe.
Tiên thấy Phong im lặng cũng không nói gì nữa, im lặng cho đến khi đến trường.
*
Lên lớp, vứt cặp đánh phịch cái rồi gác chân lên ghế, đang chăm chú vào cái điện thoại bất chợt Tiên ngước lên. Đúng lúc đó kính cận đi qua và cậu hơi gật đầu một cái, cô cũng gật nhẹ theo thói quen. Đợi cậu ta ngồi vào chỗ rồi cô hỏi:
-Khỏi hẳn chưa mà đã đi học?
Kính cận không nói gì chỉ hơi lắc đầu rồi lấy sách vở ra học.
-Không khỏe mà đi học lỡ bệnh nặng hơn thì sao?
Lại lắc đầu.
Thấy vậy Tiên cũng không hỏi thêm điều gì nữa, ngoảnh lên tiếp tục nghe nhạc. Thanh vừa rồi đang cúi đầu cũng ngẩng lên nhìn sau lưng Tiên rồi lấy tay tự gõ lên đầu mình, tự mắng chính mình:
-Đồ ngốc!
*
Phong vừa lên lớp học, Ngọc đã đến chỗ Phong hỏi:
-Cậu và Thủy Tiên thế nào rồi?
-Hả?- Phong ngạc nhiên, hôm qua thì Tiên hỏi hôm nay lại đến Ngọc.
-À, cậu cứ trả lời đi..-Ngọc nói rồi ngồi xuống cạnh Phong, đưa tay lên chải mái tóc rối bù của mình.
-Tiến triển rất tốt.- Phong cười
-Vậy hả?- Ngọc cúi mặt xuống, mắt lóe sáng.(Kinh kinh)
-Cảm ơn cậu, cũng nhờ bữa tiệc sinh nhật của cậu- Phong lại cười.
-Ờ, -Ngọc ngẩng lên nhìn Phong- Không có gì..tớ rất vui khi giúp được hai người.
-Ừ, sau này nếu chúng tớ có thành thì sẽ hậu tạ cậu.
-Vậy sao..-Ngọc nhìn Phong với vẻ thờ ơ- nhưng mẹ cậu..
-Mẹ tớ sao?- Phong hỏi lại.
-Chẳng phải mẹ cậu không thích những cô gái như Thủy Tiên sao?
-Tớ sẽ thuyết phục mẹ sau.
-Ờ, chúc may mắn- Ngọc nói rồi bỏ về chỗ ngồi, lầm bầm- Chị không biết sợ là gì sao, chị họ?
*
Tan học hôm đó, Tiên đang đứng đợi xe buýt thì thấy kính cận đạp xe đến, ra hiệu cô ngồi lên sau xe. Tiên hỏi:
-Cậu muốn đưa tớ đi đâu hả?
-Về nhà tôi!- Kính cận trả lời.
-Hả?- Tiên ngạc nhiên khi nghe tiếng kính cận, xong lại hỏi- Về nhà cậu có việc gì?
-Mẹ tôi nói vậy, tôi cũng không biết.
-Vậy à, vậy cậu để tôi đèo cho..-Tiên nói rồi xua cậu ta ngồi xuống đằng sau.
Thấy Thanh không có phản ứng, Tiên lấy tay đẩy cậu ta xuống rồi nói:
-Cậu vẫn đang bị đau chân đúng không? Ngồi ra đằng sau đi.
Thanh không nói gì, cũng ngồi ra đằng sau cho Tiên đèo. Mặc dù chân cậu vẫn hơi đau nhưng vẫn có thể đèo được mà, nhưng thôi cho Tiên đèo cũng được.
Tiên nói xong thì nhảy lên xe, giờ thì cô hối hận rồi đây, Thanh còn nặng hơn cả Nguyên nữa, nhưng thôi vì sức khỏe cậu ta. Cố lên..
Vừa nhìn thấy cổng nhà Thanh, Tiên thở phào, cuối cùng thì cũng đến nơi. Thanh nhảy xuống xe mở cổng cho Tiên đi vào. Trời thì nóng, người Tiên mồ hôi đầm đìa, thấy vậy Thanh đẩy Tiên vào nhà rồi chỉ đường vào phòng tắm:
-Vào rửa chân tay đi, nhìn cậu đáng sợ quá..
Tiên chỉ gật, mà lòng tự hỏi, sao hôm nay cậu ta nói nhiều vậy?
Đi ra ngoài thì Thanh dẫn Tiên vào trong bếp, trong này có mẹ Thanh đang nấu ăn:
-Chào cô Tâm.
-A, Thủy Tiên..-Tâm đang nấu ăn thì ngẩng lên nhìn Tiên rồi lại nhìn Thanh- Hai đứa mới về hả? Trời nóng quá nhỉ?
-Vâng..-Tiên trả lời.
-Con lên phòng trước- Thanh nói rồi đi lên phòng trước.
-Cái thằng này..-Mẹ Thanh lắc đầu rồi mở tủ lấy chai nước lạnh đưa cho Tiên- Cháu uống đi.
-Vâng- Tiên đón lấy chai nước, mở nắp uống một ngụm rồi hỏi- Cô bảo cháu đến đây làm gì ạ?
-À, không có gì, hôm nay anh trai chú Khánh về, nên chú ấy bảo gọi cháu đến cho chú ấy xem mặt.
-Anh trai chú Khánh?- Tiên lại hỏi- Sao chú ấy lại biết cháu ạ?
-Cô cũng không biết. Ngày xưa chú ấy theo đuổi mãi mẹ cháu đấy!-Tâm cười.
-Vậy ạ?- Mắt Tiên sáng lên- À, cô Tâm này, sao mẹ cháu có vẻ lạnh lùng xa cách vậy hả cô?
-Cô thấy đỡ hơn này xưa rất nhiều rồi mà!
-Vậy nghĩa là ngày xưa còn lạnh hơn ý ạ?
-Ừ, ban đầu mẹ cháu còn định không lấy chồng đâu, do bố cháu theo đuổi mãi đó.
-Vậy ạ?-Tiên ngồi nghĩ, lúc đó Thanh đi xuống nói.
-Mẹ à, bố về rồi..
-Ừ ừ, hai đứa ra chào bác trước đi, mẹ ra liền…
-Vâng….-Cả hai cùng nói rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, nhìn người đi cạnh bố Thanh mà Tiên há hốc mồm…đây chẳng phải cái ông hôm nọ tại nhà hàng của Phong sao?
-Cháu chào bác Nam.-Thanh lên tiếng trước.
-Chào Thanh-Nam nói rồi đi lại gần- Đã thành thanh niên thế này rồi sao?
-Vâng, bác vẫn như xưa chẳng khác gì cả..-Thanh cũng đáp lại.
-Ừm..-Nam nói rồi nhìn sang Tiên- Đây là..con gái của Anh và Minh sao?
-A, vâng..-Tiên giật mình nhìn người đàn ông trước mặt..có vẻ hiền hơn hôm trước thì phải…
-Cháu rất giống mẹ.-Nam nhận xét.
-Vâng.- Đó đó dù thay đổi thế nào cũng vẫn được nhận xét như vậy =,=.
-Mọi người vào ăn cơm đi..-Mẹ Thanh chạy ra cắt ngang câu truyện của mọi người, sau đó thì bố Thanh cũng nói:
-Đi, anh Nam bao năm nay anh em mình không gặp nhau rồi.
-Ừm…
Suốt bữa ăn chủ yếu là ba người lớn nói chuyện với nhau, Tiên và Thanh ngồi cạnh nhau không hề nói gì cả..chỉ cắm cúi ăn. Đến nỗi cả hai cùng buông bát một lúc rồi cùng nói:
-Con no rồi!
-Cháu no rồi ạ!
Ba người quay sang nhìn Thanh và Tiên rồi mẹ Thanh nói:
-Vậy Thanh dẫn Tiên lên nhà chơi nhé.
-Vâng..-Thanh nói rồi đứng dậy, Tiên cũng đứng dậy theo, rồi nói:
-Mọi người cứ tiếp tục ăn đi ạ!
Nhìn hai người đi ra ngoài rồi Khánh mới nói:
-Anh Nam, anh định sống độc thân suốt đời sao?
-…
Đi lên phòng của Thanh, thật sự thì Tiên không muốn vào..vì chưa từng vào phòng của con trai mà, nên cứ đứng ở cửa. Thanh nhìn thấy vậy nên chỉ vào cái bàn học gần cửa ra vào:
-Nếu không biết làm gì thì mở máy tính mà chơi.
-Ờ…-Tiên nghe vậy cũng đi vào và ngồi ngay gần cửa mở máy tính. Thanh thì lấy ở giá sách xuống một cuốn sách dày cộm, nằm lên giường đọc.
Lát sau mẹ Thanh lên phòng thấy một đứa thì đang chơi game trên máy tính, một đứa thì nằm đọc truyện. Tâm lắc lắc đầu rồi bảo Tiên:
-Tiên này…
-Dạ..-Tiên nói khi mắt vẫn không dời màn hình.
-Tiên..
-Dạ..-Tiên hơi ngửa mặt lên nhìn nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình- Cô cứ nói đi ạ.
-Thôi vậy..-Mẹ Thanh thấy Tiên như vậy lại nói- Bác Nam muốn hỏi cháu vài chuyện nhưng thôi, cháu cứ ngồi đó chơi đi..
-Vâng..-Tiên nói rồi lại tiếp tục chăm chú bắn…
Mẹ Thanh lắc đầu rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Thanh nằm trên giường thấy vậy thì hơi mỉm cười, rồi cậu lại chăm chú đọc sách.
Mấy phút sau vì bị game over, Tiên bèn ngoảnh lại hỏi Thanh:
-Nè..Thanh này..
Nhìn cậu ta úp cuốn sách lên mặt, hai tay buông xuống giường thì Tiên nhận ra cậu ta đã ngủ mất tiêu rồi. Bây giờ cô mới để ý phòng cậu ta. Cũng như mọi phòng của nam giới khác thì phòng của Thanh sơn màu xanh nhạt. Trên tường có dán mấy tấm poster lớn của Edward Cullen và vài anh chàng khác nhưng Tiên không biết tên. Lại nhìn xung quanh thì cũng thấy mọi thứ cần thiết như mọi căn phòng. Điều làm Tiên chú ý nhất chỉ là một bộ sách Chạng vạng và Harry Potter. Ngoài ra có thêm một chú cá sấu bông lớn mà cậu ta dùng làm gối ôm nữa. Lúc đó Thanh cựa người, cuốn sách úp trên mặt rơi xuống, Tiên thấy thú vị liền lấy điện thoại ra. “Tách!” một phát, rồi ngắm nghía lại bức ảnh mình vừa chụp..ồ đẹp đó chứ! Tiên cười khì khì rồi mở ngăn kéo tủ của cậu ta tìm cái đầu lọc thẻ. May quá, lại có ở đây…hi hi hi..
Lúc thanh tỉnh dậy thì đã hơn ba giờ chiều rồi..cậu đi xuống nhà thì thấy mẹ đang ngồi xem ti vi. Cậu hỏi:
-Thủy Tiên đâu mẹ?
-Nó về ban nãy rồi.
-Vậy ạ?- Thanh nói rồi đi vào phòng tắm, tự nhủ lẽ ra mình không nên ngủ quên mất mới phải.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, cậu lên phòng mở máy tính để học tiếng anh trực tuyến. Vừa mở máy tính lên. Cậu trố mắt khi thấy cái hình nền. Đây..chẳng phải là hình cậu sao? Sao..sao lại thế này, cậu thử xem điện thoại thì thấy một tin nhắn mới của Thủy Tiên.
“Ngu ngon the, hi hi, dung doi man hinh nhe!”
Đọc xong thì mặt cậu đã đỏ bừng lên từ khi nào rồi, lại nhìn cái màn hình lần nữa, rồi cậu nhắn cho Tiên.
“Cam on, toi se không doi!”
Nhắn xong lại nhìn màn hình, cậu cười một cái thật tươi, cảm thấy vô cùng thoải mái trong lòng.
-ThuyTien_Lonely:Buzz
-ThuyTien_Lonely: Nè? Còn giận hả? Con trai gì mà nhỏ mọn vậy?
-Foreveronelove: Gì chứ? Ai nhỏ mọn, đừng có nói vớ vẩn- Phong bực tức.
-ThuyTien_Lonely: Ha ha, cuối cùng cũng chịu nói rồi, tưởng bơ tôi luôn rồi chứ?
-Foreveronelove: Hừ, ai thèm..
-ThuyTien_Lonely: Phong nè…
-Foreveronelove: Gì?
-ThuyTien_Lonely: Hỏi một câu được không?
-Foreveronelove: Nói thử nghe coi..-Phong ngạc nhiên trước thái độ thay đổi 360 độ của Tiên.
-ThuyTien_Lonely: Cậu..thích Ngọc không?
-Foreveronelove: Hả?- Phong trố mắt, đọc lại tin nhắn của Tiên lần nữa để chắc mình không nhìn nhầm.
-ThuyTien_Lonely: Cứ trả lời đi.
-Foreveronelove: Tại sao?
-ThuyTien_Lonely: Có việc quan trọng.
-Foreveronelove: Ờ…-Phong suy nghĩ, rồi nói- Không!
-ThuyTien_Lonely: Thật chứ?- Tiên tự nhiên thấy vui vui.
-Foreveronelove: Ừ, tôi thích người khác rồi.
-ThuyTien_Lonely: Ai vậy?- Tiên tò mò- Tôi biết không?
-Foreveronelove: Cậu..nói đùa hay thật vậy?
-ThuyTien_Lonely: Nghĩa là sao?
-Foreveronelove: Ờ, không sao cả.
-ThuyTien_Lonely: Vậy đi ngủ đây.
-Foreveronelove: Ừ,g9.
-ThuyTien_Lonely: G9!
ThuyTien_Lonely đã offline.
Phong ngồi nhìn dòng chữ, lòng có một chút hụt hẫng, xong đưa tay lên chống cằm, nói:
-Tất nhiên là thích cậu chứ ai, ngốc!
Sau khi offline, Tiên ngồi nhìn màn hình. Phong không thích Ngọc, vậy cậu ấy thích ai nhỉ?
*
Sáng hôm sau, Phong lại đến đón Tiên đi học, Nguyên lại lườm nguýt một lúc rồi cũng bỏ đi trước, đang đi Phong lên tiếng hỏi:
-Hôm qua là sao?
-Cái gì cơ?- Tiên hỏi lại.
-Thì tại sao cậu lại hỏi tôi có thích Ngọc không ý?
-À, hỏi chơi thôi..
-Vậy à? Tôi tưởng…
-Sao?
-Không..không có gì…- Phong nói rồi không nói thêm điều gì nữa mà chăm chú lái xe.
Tiên thấy Phong im lặng cũng không nói gì nữa, im lặng cho đến khi đến trường.
*
Lên lớp, vứt cặp đánh phịch cái rồi gác chân lên ghế, đang chăm chú vào cái điện thoại bất chợt Tiên ngước lên. Đúng lúc đó kính cận đi qua và cậu hơi gật đầu một cái, cô cũng gật nhẹ theo thói quen. Đợi cậu ta ngồi vào chỗ rồi cô hỏi:
-Khỏi hẳn chưa mà đã đi học?
Kính cận không nói gì chỉ hơi lắc đầu rồi lấy sách vở ra học.
-Không khỏe mà đi học lỡ bệnh nặng hơn thì sao?
Lại lắc đầu.
Thấy vậy Tiên cũng không hỏi thêm điều gì nữa, ngoảnh lên tiếp tục nghe nhạc. Thanh vừa rồi đang cúi đầu cũng ngẩng lên nhìn sau lưng Tiên rồi lấy tay tự gõ lên đầu mình, tự mắng chính mình:
-Đồ ngốc!
*
Phong vừa lên lớp học, Ngọc đã đến chỗ Phong hỏi:
-Cậu và Thủy Tiên thế nào rồi?
-Hả?- Phong ngạc nhiên, hôm qua thì Tiên hỏi hôm nay lại đến Ngọc.
-À, cậu cứ trả lời đi..-Ngọc nói rồi ngồi xuống cạnh Phong, đưa tay lên chải mái tóc rối bù của mình.
-Tiến triển rất tốt.- Phong cười
-Vậy hả?- Ngọc cúi mặt xuống, mắt lóe sáng.(Kinh kinh)
-Cảm ơn cậu, cũng nhờ bữa tiệc sinh nhật của cậu- Phong lại cười.
-Ờ, -Ngọc ngẩng lên nhìn Phong- Không có gì..tớ rất vui khi giúp được hai người.
-Ừ, sau này nếu chúng tớ có thành thì sẽ hậu tạ cậu.
-Vậy sao..-Ngọc nhìn Phong với vẻ thờ ơ- nhưng mẹ cậu..
-Mẹ tớ sao?- Phong hỏi lại.
-Chẳng phải mẹ cậu không thích những cô gái như Thủy Tiên sao?
-Tớ sẽ thuyết phục mẹ sau.
-Ờ, chúc may mắn- Ngọc nói rồi bỏ về chỗ ngồi, lầm bầm- Chị không biết sợ là gì sao, chị họ?
*
Tan học hôm đó, Tiên đang đứng đợi xe buýt thì thấy kính cận đạp xe đến, ra hiệu cô ngồi lên sau xe. Tiên hỏi:
-Cậu muốn đưa tớ đi đâu hả?
-Về nhà tôi!- Kính cận trả lời.
-Hả?- Tiên ngạc nhiên khi nghe tiếng kính cận, xong lại hỏi- Về nhà cậu có việc gì?
-Mẹ tôi nói vậy, tôi cũng không biết.
-Vậy à, vậy cậu để tôi đèo cho..-Tiên nói rồi xua cậu ta ngồi xuống đằng sau.
Thấy Thanh không có phản ứng, Tiên lấy tay đẩy cậu ta xuống rồi nói:
-Cậu vẫn đang bị đau chân đúng không? Ngồi ra đằng sau đi.
Thanh không nói gì, cũng ngồi ra đằng sau cho Tiên đèo. Mặc dù chân cậu vẫn hơi đau nhưng vẫn có thể đèo được mà, nhưng thôi cho Tiên đèo cũng được.
Tiên nói xong thì nhảy lên xe, giờ thì cô hối hận rồi đây, Thanh còn nặng hơn cả Nguyên nữa, nhưng thôi vì sức khỏe cậu ta. Cố lên..
Vừa nhìn thấy cổng nhà Thanh, Tiên thở phào, cuối cùng thì cũng đến nơi. Thanh nhảy xuống xe mở cổng cho Tiên đi vào. Trời thì nóng, người Tiên mồ hôi đầm đìa, thấy vậy Thanh đẩy Tiên vào nhà rồi chỉ đường vào phòng tắm:
-Vào rửa chân tay đi, nhìn cậu đáng sợ quá..
Tiên chỉ gật, mà lòng tự hỏi, sao hôm nay cậu ta nói nhiều vậy?
Đi ra ngoài thì Thanh dẫn Tiên vào trong bếp, trong này có mẹ Thanh đang nấu ăn:
-Chào cô Tâm.
-A, Thủy Tiên..-Tâm đang nấu ăn thì ngẩng lên nhìn Tiên rồi lại nhìn Thanh- Hai đứa mới về hả? Trời nóng quá nhỉ?
-Vâng..-Tiên trả lời.
-Con lên phòng trước- Thanh nói rồi đi lên phòng trước.
-Cái thằng này..-Mẹ Thanh lắc đầu rồi mở tủ lấy chai nước lạnh đưa cho Tiên- Cháu uống đi.
-Vâng- Tiên đón lấy chai nước, mở nắp uống một ngụm rồi hỏi- Cô bảo cháu đến đây làm gì ạ?
-À, không có gì, hôm nay anh trai chú Khánh về, nên chú ấy bảo gọi cháu đến cho chú ấy xem mặt.
-Anh trai chú Khánh?- Tiên lại hỏi- Sao chú ấy lại biết cháu ạ?
-Cô cũng không biết. Ngày xưa chú ấy theo đuổi mãi mẹ cháu đấy!-Tâm cười.
-Vậy ạ?- Mắt Tiên sáng lên- À, cô Tâm này, sao mẹ cháu có vẻ lạnh lùng xa cách vậy hả cô?
-Cô thấy đỡ hơn này xưa rất nhiều rồi mà!
-Vậy nghĩa là ngày xưa còn lạnh hơn ý ạ?
-Ừ, ban đầu mẹ cháu còn định không lấy chồng đâu, do bố cháu theo đuổi mãi đó.
-Vậy ạ?-Tiên ngồi nghĩ, lúc đó Thanh đi xuống nói.
-Mẹ à, bố về rồi..
-Ừ ừ, hai đứa ra chào bác trước đi, mẹ ra liền…
-Vâng….-Cả hai cùng nói rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, nhìn người đi cạnh bố Thanh mà Tiên há hốc mồm…đây chẳng phải cái ông hôm nọ tại nhà hàng của Phong sao?
-Cháu chào bác Nam.-Thanh lên tiếng trước.
-Chào Thanh-Nam nói rồi đi lại gần- Đã thành thanh niên thế này rồi sao?
-Vâng, bác vẫn như xưa chẳng khác gì cả..-Thanh cũng đáp lại.
-Ừm..-Nam nói rồi nhìn sang Tiên- Đây là..con gái của Anh và Minh sao?
-A, vâng..-Tiên giật mình nhìn người đàn ông trước mặt..có vẻ hiền hơn hôm trước thì phải…
-Cháu rất giống mẹ.-Nam nhận xét.
-Vâng.- Đó đó dù thay đổi thế nào cũng vẫn được nhận xét như vậy =,=.
-Mọi người vào ăn cơm đi..-Mẹ Thanh chạy ra cắt ngang câu truyện của mọi người, sau đó thì bố Thanh cũng nói:
-Đi, anh Nam bao năm nay anh em mình không gặp nhau rồi.
-Ừm…
Suốt bữa ăn chủ yếu là ba người lớn nói chuyện với nhau, Tiên và Thanh ngồi cạnh nhau không hề nói gì cả..chỉ cắm cúi ăn. Đến nỗi cả hai cùng buông bát một lúc rồi cùng nói:
-Con no rồi!
-Cháu no rồi ạ!
Ba người quay sang nhìn Thanh và Tiên rồi mẹ Thanh nói:
-Vậy Thanh dẫn Tiên lên nhà chơi nhé.
-Vâng..-Thanh nói rồi đứng dậy, Tiên cũng đứng dậy theo, rồi nói:
-Mọi người cứ tiếp tục ăn đi ạ!
Nhìn hai người đi ra ngoài rồi Khánh mới nói:
-Anh Nam, anh định sống độc thân suốt đời sao?
-…
Đi lên phòng của Thanh, thật sự thì Tiên không muốn vào..vì chưa từng vào phòng của con trai mà, nên cứ đứng ở cửa. Thanh nhìn thấy vậy nên chỉ vào cái bàn học gần cửa ra vào:
-Nếu không biết làm gì thì mở máy tính mà chơi.
-Ờ…-Tiên nghe vậy cũng đi vào và ngồi ngay gần cửa mở máy tính. Thanh thì lấy ở giá sách xuống một cuốn sách dày cộm, nằm lên giường đọc.
Lát sau mẹ Thanh lên phòng thấy một đứa thì đang chơi game trên máy tính, một đứa thì nằm đọc truyện. Tâm lắc lắc đầu rồi bảo Tiên:
-Tiên này…
-Dạ..-Tiên nói khi mắt vẫn không dời màn hình.
-Tiên..
-Dạ..-Tiên hơi ngửa mặt lên nhìn nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình- Cô cứ nói đi ạ.
-Thôi vậy..-Mẹ Thanh thấy Tiên như vậy lại nói- Bác Nam muốn hỏi cháu vài chuyện nhưng thôi, cháu cứ ngồi đó chơi đi..
-Vâng..-Tiên nói rồi lại tiếp tục chăm chú bắn…
Mẹ Thanh lắc đầu rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Thanh nằm trên giường thấy vậy thì hơi mỉm cười, rồi cậu lại chăm chú đọc sách.
Mấy phút sau vì bị game over, Tiên bèn ngoảnh lại hỏi Thanh:
-Nè..Thanh này..
Nhìn cậu ta úp cuốn sách lên mặt, hai tay buông xuống giường thì Tiên nhận ra cậu ta đã ngủ mất tiêu rồi. Bây giờ cô mới để ý phòng cậu ta. Cũng như mọi phòng của nam giới khác thì phòng của Thanh sơn màu xanh nhạt. Trên tường có dán mấy tấm poster lớn của Edward Cullen và vài anh chàng khác nhưng Tiên không biết tên. Lại nhìn xung quanh thì cũng thấy mọi thứ cần thiết như mọi căn phòng. Điều làm Tiên chú ý nhất chỉ là một bộ sách Chạng vạng và Harry Potter. Ngoài ra có thêm một chú cá sấu bông lớn mà cậu ta dùng làm gối ôm nữa. Lúc đó Thanh cựa người, cuốn sách úp trên mặt rơi xuống, Tiên thấy thú vị liền lấy điện thoại ra. “Tách!” một phát, rồi ngắm nghía lại bức ảnh mình vừa chụp..ồ đẹp đó chứ! Tiên cười khì khì rồi mở ngăn kéo tủ của cậu ta tìm cái đầu lọc thẻ. May quá, lại có ở đây…hi hi hi..
Lúc thanh tỉnh dậy thì đã hơn ba giờ chiều rồi..cậu đi xuống nhà thì thấy mẹ đang ngồi xem ti vi. Cậu hỏi:
-Thủy Tiên đâu mẹ?
-Nó về ban nãy rồi.
-Vậy ạ?- Thanh nói rồi đi vào phòng tắm, tự nhủ lẽ ra mình không nên ngủ quên mất mới phải.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, cậu lên phòng mở máy tính để học tiếng anh trực tuyến. Vừa mở máy tính lên. Cậu trố mắt khi thấy cái hình nền. Đây..chẳng phải là hình cậu sao? Sao..sao lại thế này, cậu thử xem điện thoại thì thấy một tin nhắn mới của Thủy Tiên.
“Ngu ngon the, hi hi, dung doi man hinh nhe!”
Đọc xong thì mặt cậu đã đỏ bừng lên từ khi nào rồi, lại nhìn cái màn hình lần nữa, rồi cậu nhắn cho Tiên.
“Cam on, toi se không doi!”
Nhắn xong lại nhìn màn hình, cậu cười một cái thật tươi, cảm thấy vô cùng thoải mái trong lòng.