Sau khi ngủ quên một lúc, Tiên mở mắt tỉnh dậy. Mắt bắt đầu thích ứng được với ánh sáng bên ngoài rồi, có thể nhìn thấy mọi thứ tuy thỉnh thoảng lại bị lòa. Với lấy cái điện thoại, vẫn không có người gọi điện đến, Tiên thở dài rồi đi xuống dưới nhà. Vừa xuống nhà đã thấy mọi người ngồi đầy ở đây rồi, mà sao đông đủ thế nhỉ?
Thấy Tiên bước xuống, Nguyên chạy đến giúp Tiên ra ghế ngồi rồi hỏi:
-Mắt chị sao rồi?
-Ônr hơn nhiều rồi..-Tiên nói nhưng đã phát ra tiếng.
-Đã nói được rồi sao? Vậy thì tốt rồi..-Bố Tiên nói, rồi lại hỏi-Mấy ngày nay con sống thế nào, có bị ép bức gì không?
-Không có gì bố ạ, cũng may là mấy người đó cũng rất tốt, nên họ không làm gì con cả.
-Vậy à, vậy thì tốt…
*
Phong bước vào nhà, vừa vào đã nghe tiếng mấy người giúp việc:
-Cậu chủ, bà chủ…
-Sao?
-Bà chủ ngã bệnh.
-Bệnh sao?- Phong nửa tin nửa ngờ, đi theo cô giúp việc lên phòng của mẹ mình.
Vừa vào phòng, Phong đã ngửi thấy mấy cái mùi thuốc nồng nặc, đến gần giường thì có ông bác sĩ đang đo lại huyết áp cho mẹ Phong.
-Mẹ tôi bị làm sao vậy?- Phong lên tiếng.
-A, chào cậu.-Ông bác sĩ cúi người- Bà Trịnh bị tụt huyết áp.
-Tụt huyết áp hả?- Phong cau mày- Giờ sao rồi?
-Tốt hơn nhiều rồi, tôi đo lại lần cuối sau đó tôi sẽ về..
-Được, ông cứ làm nốt đi..-Phong kéo ghế ngồi xuống gần đấy tiện tay lấy cái điện thoại ra…có mấy cuộc gọi nhỡ của Tiên, cậu bèn gọi lại.
Baby I’m sorry neowa isseodo nan lonely
Saranghagin naega bujokhanga bwa
Ireon motnan nal yongseohae
I’m sorry ige neowa naui story
Sarangiran naegen gwabunhanga bwa
Ne gyeote isseodo
Baby I’m so lonely lonely lonely lonely lonely.
Tiên đang ngồi dưới nhà với mọi người, thấyPhong gọi điện thì mở máy nghe:
-A lô..
-Cậu gọi tôi có việc gì không?- Phong nói bằng giọng trầm trầm.
-A, không có gì quan trọng đâu..-Tiên hơi bối rối, Phong cứ xa cách thế nào ý.
-Vậy hả? Vậy tôi cúp máy đây..
-Ờ..
Phong chuẩn bị cúp máy xong lại để vào tai, nói:
-Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt.
-Không sao, tôi hiểu mà..
-Vậy..chào nhé.
Phong nói rồi cúp máy, để lại Tiên ngơ ngác một lúc rồi cũng thở dài.
-Tình hình tốt hơn rồi, tôi xin phép, có gì xin cậu cứ gọi cho tôi.-Ông bác sĩ đứng dậy sau khi kiểm tra lần cuối cho bà Trịnh.
-Vâng, cảm ơn ông..-Phong nói.
Khi ông bác sĩ đi khỏi, Phong ngồi nhìn mẹ của mình, hôm nay đúng là một ngày không may mắn, cậu vừa nhớ lại kí ức đau buồn, vừa mất đi một người bạn thân, vừa cáu gắt vô cớ với Tiên và giờ đây thì mẹ cậu nằm trên giường bệnh. Hôm nay đúng là một ngày đen đủi không thể tả.
-Phong…-Tiếng mẹ cậu thều thào, Phong giật mình rời khỏi suy nghĩ, xong rồi nói lại.
-Mẹ nghỉ ngơi đi, mẹ còn yếu…
-Ừ…-Mẹ Phong nói rồi lại nhắm mắt lại. bình thường thì không bao giờ bà có thể dễ dàng nghe lời mọi người thế này, ngoại trừ lời của một người.
Phong nhìn mẹ mình tiếp tục nhắm mắt đi ngủ thì cũng đứng dậy, tính đi ra ngoài, nhưng mẹ Phong gọi với lại.
-Con có thể..giúp mẹ một việc không?
-Sao ạ?-Vẫn không quay đầu lại, Phong lên tiếng hỏi.
-Con hãy..tránh xa con bé đó..được không?
Phong cau mày, tại sao mỗi lần gặp cậu là mẹ lại nói chuyện đó, rốt cuộc là tại sao? Nghĩ vậy Phong đi lại gần, ngồi xuống ghế, hỏi mẹ:
-Mẹ có thể cho con biết..lí do không?
-Con thật sự..muốn biết?
-Vâng..
Im lặng một lúc, mẹ Phong cũng mở lời.
-Cách đây hai mươi năm năm..
-Dạ..?- Phong ngạc nhiên, đang nói về Tiên sao lại nhảy về hai mươi năm năm trước chứ? Có việc gì à?
-Mẹ đã gặp bố con…-Mẹ Phong chậm rãi kể.
-Dạ?- Phong lại ngạc nhiên tập hai, mẹ cậu chưa bao giờ kể về bố cho cậu nghe cả.
-Hồi đó, mẹ vẫn chỉ là một cô gái mười năm tuổi..hôm đó, đi về chiều muộn, mẹ gặp mấy thằng trêu trọc..bố con đã xuất hiện và cứu mẹ.- Mẹ Phong vừa nói vừa hồi tưởng lại, kí ức hai mươi năm năm trước mà cứ như ngày hôm qua vậy.
-Sau đó…thế nào ạ?- Phong hỏi, cậu rất tò mò về bố và mẹ.
-Từ lần đó mẹ thích bố con, sau mấy lần điều tra, mẹ biết rằng bố con có học võ tại một võ đường gần nhà mình. Thế là mẹ cũng đi học ở đó.- Ngưng một lát, bà nói tiếp- Mẹ không có tố chất cho mấy môn này, luôn bị nhắc nhở nhưng mẹ rất vui vì được chính bố con sửa chữa từng lỗi sai giúp mình…
Im lặng một lát, bà lại hồi tưởng lại.
-Em không hiểu lời tôi nói sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? chỉ có một động tác mà sao làm loạn hết cả lên vậy là sao?- Nam lạnh lùng lên tiếng, sao lại có người chậm hiểu thế này?
-Em..em xin lỗi, em sẽ cố gắng..anh giúp em một lần nữa được không?- Giọng cô gái vang lên đều đều, như một lời nài nỉ, dù không thích lắm nhưng Nam vẫn nói:
-Được rồi, lại nào…-Nam nhẫn nhịn, tiếp tục hướng dẫn.
Mẹ Phong đắm chìm trong kí ức của mình, mãi sau mới tiếp tục nói:
-Cho đến khi một cô gái xuất hiện…
-Cô ấy..là người thế nào ạ?
-Cô ấy xinh đẹp, giỏi về mấy cái môn này, và mẹ có thể thấy được tình yêu của bố con, khác với những cô gái khác, cô ấy là một người rất lạnh lùng.
Nghe mẹ nói về người lạnh lùng, đột nhiên Phong nhớ đến..mẹ Tiên.
-Sau này bố con đi du học, mẹ cũng chuyển sang Pháp sinh sống và học tập. Ai ngờ bốn năm sau, mẹ gặp lại ông ấy trong bữa tiệc mừng ông ấy lên chức giám đốc tại Pháp. Hôm đó, mẹ và ông ấy uống rất nhiều, và ông ấy cũng nhìn mẹ rất lâu trong bữa tiệc vì bất cứ lúc nào mẹ lén liếc ông ấy đều thấy ông ấy đang nhìn mẹ…
-…
-Nhưng đêm đó, mẹ mới biết rằng, vì mẹ thay đổi tính cách lên ông ấy tưởng mẹ là cô gái đó, thậm trí khi ở cùng mẹ, ông ấy vẫn gọi tên cô gái ấy…
-…
-Sau này thì không nói con cũng biết, mẹ bỏ về Việt Nam, tự mình đứng trên thương trường, không lấy chồng và chỉ có mỗi con là người thân, mẹ không muốn con quen với con gái cô ta…
Bây giờ thì Phong đã hiểu vấn đề của mẹ, cậu nghĩ một lúc rồi nói:
-Con rất thông cảm cho mẹ, nhưng việc mẹ bảo con rời xa cô ấy thì không thể.
-Sao?
-Đó là chuyện ngày xưa của mẹ, cô gái mà bố thích không hề có lỗi, bây giờ con cô ấy cũng vậy nên mẹ đừng dung những lời lẽ đó để thuyết phục con..và mẹ cần phải mở lòng hơn.
-Mở lòng hơn sao?- Mẹ Phong cười nửa miệng- Để được gì chứ? Mẹ chẳng còn bất cứ thứ gì, nói mẹ mở lòng hơn sao?
-Con rất tiếc thưa mẹ.
-Con…
Bà Trịnh bất ngờ vì thái độ của Phong, lát sau mới nói:
-Con được lắm, giờ mẹ sẽ cho con hai lữa chọn. Một là bỏ con bé đó, hai con sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa. Thế nào?
-Mẹ..-Phong cau mày- Tại sao mẹ cứ có cách giải quyết như vậy? Vậy bây giờ mẹ muốn con bỏ cô ấy để sống cuộc đời độc thân nhàm chán như mẹ suốt đời sao?
-Con..
-Mẹ đã không có được hạnh phúc, mẹ nên thông cảm cho bọn con, và con nghĩ rằng mẹ sẽ mong con được hạnh phúc, chứ không phải tìm mọi cớ để bắt ép con như vậy.
-Con..Được lắm..vậy con cứ chờ xem.
-Mẹ..-Phong giật mình, lẽ nào mẹ định làm thật.
-Con có muốn thử không? GHB?
-Không..con..con..-Phong lắp bắp, nếu dùng cái đó, kí ức của cậu sẽ bị đâm thủng
một lần nữa.
-Vậy con quyết định ra sao? Chia tay con bé đó, hay nhìn nó chủ động chia tay con..?
Phong cúi gằm mặt, lẽ ra vừa rồi cậu không lên lớn tiếng với mẹ.
-Cho con một tháng, đợi qua kì thi đại học này..
-Tốt, mẹ hi cọng vào con…-Bà Trịnh nở nụ cười nửa miệng, một nụ cười đắc ý, tất nhiên đời bà đã không có hạnh phúc thì con trai bà sẽ không được quen biết với con bé ấy nữa.
*
-Trời ơi, mình bỏ lỡ mấy ngày không ôn bài rồi..- Tiên vừa ngồi vừa than thở, mắt vừa nhìn rõ là phải lập tức lo ôn bài ngay.
Vừa nhìn mấy cái đề toán của năm trước, Tiên vừa đọc vừa than thở:
-Trong không gian với hệ tọa độ Oxyz, cho A(0;0;3), M(1;2;0)…trời ơi, môn toán sinh ra để đánh đố nhau sao trời? hu hu (Chính tui cũng đang ôm mấy cái đề đó mà khóc ròng đâyy…)
Tiên ngồi bất lực nhìn cái đề toán, than thở:
-Tại sao tôi lại học khối D? Biết thế này học khối C còn hơn, khối C không có toán…
Baby I’m sorry neowa isseodo nan lonely
Saranghagin naega bujokhanga bwa
Ireon motnan nal yongseohae
I’m sorry ige neowa naui story
Sarangiran naegen gwabunhanga bwa
Ne gyeote isseodo
Baby I’m so lonely lonely lonely lonely lonely (x4)
Đang ngồi than thở thì thấy tiếng điện thoại..vớ lấy rồi ấn nút nghe mà không nhìn màn hình, Tiên buồn bực lên tiếng:
-A lô.
-Đang làm gì vậy?- Một tiếng con trai nghe trầm trầm vang lên.
-Ôn thi…
-Vậy hả? Có thể đi ra đây với tôi một lát không?
-Đang bận lắm…
-Một lát thôi..
-Ờ, đi đâu?
-Xuống cổng đi…-Phong nói xong thì cúp máy, Tiên ngó xuống cửa sổ thì thấy Phong đang đứng ở cổng. Thấy vậy bèn chạy xuống, mở cổng.
-Có chuyện gì à?-Tiên nói trong khi vẫn đang đứng ở cổng.
-Hì, lên xe đi…-Phong nói rồi kéo tay Tiên lên xe, cậu đưa Tiên đến một café sách.
-Đến đây làm gì?-Tiên trố mắt.
-Thì đọc sách, xả stress, thiếu gì việc để làm..-Phong vừa tháo mũ vừa cười.
-Tôi đâu thích đọc sách..
-Không thích thì sau này sẽ thích, vào thôi…-Phong kéo tay Tiên chạy vào trong.
Trong này không gian yên tĩnh, không khí có mùi hương thơm thơm, Phong kéo Tiên đến giá sách, bắt đầu chọn sách. Tiên thấy vậy làu bàu một lúc, xong cũng bắt đầu xem.
-Toàn là tạp trí..!
-Cậu đang ở giá tạp trí mà..-Phong cười.
-Ờ há..-Tiên giật bắn người, xong sang dãy tiểu thuyết, nhưng nhìn cuốn nào cũng dày cộm mà lòng ngao ngán. Bất chấp, Tiên nhắm mắt chọn bừa…khi mở mắt ra thì thấy mình chọn đúng cuốn “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” xuất bản vào năm..không biết nữa. Thôi chọn rồi thì đọc vậy.
Ra chọn một cái bàn rồi lật vài trang gọi là có đọc, Tiên đọc với thái độ hời hợt, rồi gác chân lên ghế theo thói quen. Phong đi ra sau thấy vậy liền bật cười. cậu đi đến gần, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, lát sau thấy Tiên bắt đầu chăm chú thì cậu mới bắt đầu đọc cuốn sách của mình. Cậu chỉ có một tháng mà thôi..một tháng liệu dài hay ngắn nhỉ? Có lẽ còn tùy thuộc vào tâm trạng mỗi người nữa…
-Cậu sẽ ra sao, nếu không hiểu được tâm trạng của người khác như thế nào?- Phong đột ngột lên tiếng hỏi. Tiên vừa đọc sách, vừa ngẫm nghĩ câu trả lời. Lát sau chậm rãi nói:
-Không sao cả, con người không phải ai cũng có thể hiểu được nhau, nếu muốn hiểu rõ, mình nên gần gũi để hiểu và thông cảm cho họ, rồi mình sẽ hiểu thôi.
-Nhưng khi mình sống cùng người đó hai mươi năm trời, mình vẫn không hiểu thì sao?- Phong buông cuốn sách xuống, chăm chú chờ câu trả lời của Tiên.
-Cậu không hiểu mẹ cậu sao?- Tiên hỏi lại.
-Phải…
-Không sao đâu, tôi cũng đâu có hiểu mẹ tôi nghĩ gì đâu..-Tiên cười- Mẹ là một người khó đoán, không thể biết mẹ nghĩ gì trong đầu vì thường thì mẹ có cách xử lí mọi chuyện rất lạ lùng khiến tôi cũng không dễ dàng đoán ra.
-…
-Nếu đứng ở vị trí của cậu, tôi có thể thông cảm với cậu, chúng ta có cùng một hoàn cảnh mà, nên tôi nghĩ tôi hiểu cậu, như tôi tự hiểu về bản thân mình vậy..
-Tất cả sao?- Phong ngây người hỏi lại.
-Không..-Tiên cười, mắt rời khỏi cuốn sách- Vì nhiều lúc chính tôi cũng không thể hiểu bản thân tôi.
-Ha ha..-Phong bật cười..-Đúng vậy.
Tại sao chúng ta trưởng thành trong những hoàn cảnh khác nhau? Nếu mọi người đều giống nhau, thì sẽ không tồn tại sự dối trá, không có sự cạnh tranh. Nhưng nếu mọi người đều giống nhau, thế giới này không còn điều gì thú vị nữa!
Thấy Tiên bước xuống, Nguyên chạy đến giúp Tiên ra ghế ngồi rồi hỏi:
-Mắt chị sao rồi?
-Ônr hơn nhiều rồi..-Tiên nói nhưng đã phát ra tiếng.
-Đã nói được rồi sao? Vậy thì tốt rồi..-Bố Tiên nói, rồi lại hỏi-Mấy ngày nay con sống thế nào, có bị ép bức gì không?
-Không có gì bố ạ, cũng may là mấy người đó cũng rất tốt, nên họ không làm gì con cả.
-Vậy à, vậy thì tốt…
*
Phong bước vào nhà, vừa vào đã nghe tiếng mấy người giúp việc:
-Cậu chủ, bà chủ…
-Sao?
-Bà chủ ngã bệnh.
-Bệnh sao?- Phong nửa tin nửa ngờ, đi theo cô giúp việc lên phòng của mẹ mình.
Vừa vào phòng, Phong đã ngửi thấy mấy cái mùi thuốc nồng nặc, đến gần giường thì có ông bác sĩ đang đo lại huyết áp cho mẹ Phong.
-Mẹ tôi bị làm sao vậy?- Phong lên tiếng.
-A, chào cậu.-Ông bác sĩ cúi người- Bà Trịnh bị tụt huyết áp.
-Tụt huyết áp hả?- Phong cau mày- Giờ sao rồi?
-Tốt hơn nhiều rồi, tôi đo lại lần cuối sau đó tôi sẽ về..
-Được, ông cứ làm nốt đi..-Phong kéo ghế ngồi xuống gần đấy tiện tay lấy cái điện thoại ra…có mấy cuộc gọi nhỡ của Tiên, cậu bèn gọi lại.
Baby I’m sorry neowa isseodo nan lonely
Saranghagin naega bujokhanga bwa
Ireon motnan nal yongseohae
I’m sorry ige neowa naui story
Sarangiran naegen gwabunhanga bwa
Ne gyeote isseodo
Baby I’m so lonely lonely lonely lonely lonely.
Tiên đang ngồi dưới nhà với mọi người, thấyPhong gọi điện thì mở máy nghe:
-A lô..
-Cậu gọi tôi có việc gì không?- Phong nói bằng giọng trầm trầm.
-A, không có gì quan trọng đâu..-Tiên hơi bối rối, Phong cứ xa cách thế nào ý.
-Vậy hả? Vậy tôi cúp máy đây..
-Ờ..
Phong chuẩn bị cúp máy xong lại để vào tai, nói:
-Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt.
-Không sao, tôi hiểu mà..
-Vậy..chào nhé.
Phong nói rồi cúp máy, để lại Tiên ngơ ngác một lúc rồi cũng thở dài.
-Tình hình tốt hơn rồi, tôi xin phép, có gì xin cậu cứ gọi cho tôi.-Ông bác sĩ đứng dậy sau khi kiểm tra lần cuối cho bà Trịnh.
-Vâng, cảm ơn ông..-Phong nói.
Khi ông bác sĩ đi khỏi, Phong ngồi nhìn mẹ của mình, hôm nay đúng là một ngày không may mắn, cậu vừa nhớ lại kí ức đau buồn, vừa mất đi một người bạn thân, vừa cáu gắt vô cớ với Tiên và giờ đây thì mẹ cậu nằm trên giường bệnh. Hôm nay đúng là một ngày đen đủi không thể tả.
-Phong…-Tiếng mẹ cậu thều thào, Phong giật mình rời khỏi suy nghĩ, xong rồi nói lại.
-Mẹ nghỉ ngơi đi, mẹ còn yếu…
-Ừ…-Mẹ Phong nói rồi lại nhắm mắt lại. bình thường thì không bao giờ bà có thể dễ dàng nghe lời mọi người thế này, ngoại trừ lời của một người.
Phong nhìn mẹ mình tiếp tục nhắm mắt đi ngủ thì cũng đứng dậy, tính đi ra ngoài, nhưng mẹ Phong gọi với lại.
-Con có thể..giúp mẹ một việc không?
-Sao ạ?-Vẫn không quay đầu lại, Phong lên tiếng hỏi.
-Con hãy..tránh xa con bé đó..được không?
Phong cau mày, tại sao mỗi lần gặp cậu là mẹ lại nói chuyện đó, rốt cuộc là tại sao? Nghĩ vậy Phong đi lại gần, ngồi xuống ghế, hỏi mẹ:
-Mẹ có thể cho con biết..lí do không?
-Con thật sự..muốn biết?
-Vâng..
Im lặng một lúc, mẹ Phong cũng mở lời.
-Cách đây hai mươi năm năm..
-Dạ..?- Phong ngạc nhiên, đang nói về Tiên sao lại nhảy về hai mươi năm năm trước chứ? Có việc gì à?
-Mẹ đã gặp bố con…-Mẹ Phong chậm rãi kể.
-Dạ?- Phong lại ngạc nhiên tập hai, mẹ cậu chưa bao giờ kể về bố cho cậu nghe cả.
-Hồi đó, mẹ vẫn chỉ là một cô gái mười năm tuổi..hôm đó, đi về chiều muộn, mẹ gặp mấy thằng trêu trọc..bố con đã xuất hiện và cứu mẹ.- Mẹ Phong vừa nói vừa hồi tưởng lại, kí ức hai mươi năm năm trước mà cứ như ngày hôm qua vậy.
-Sau đó…thế nào ạ?- Phong hỏi, cậu rất tò mò về bố và mẹ.
-Từ lần đó mẹ thích bố con, sau mấy lần điều tra, mẹ biết rằng bố con có học võ tại một võ đường gần nhà mình. Thế là mẹ cũng đi học ở đó.- Ngưng một lát, bà nói tiếp- Mẹ không có tố chất cho mấy môn này, luôn bị nhắc nhở nhưng mẹ rất vui vì được chính bố con sửa chữa từng lỗi sai giúp mình…
Im lặng một lát, bà lại hồi tưởng lại.
-Em không hiểu lời tôi nói sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? chỉ có một động tác mà sao làm loạn hết cả lên vậy là sao?- Nam lạnh lùng lên tiếng, sao lại có người chậm hiểu thế này?
-Em..em xin lỗi, em sẽ cố gắng..anh giúp em một lần nữa được không?- Giọng cô gái vang lên đều đều, như một lời nài nỉ, dù không thích lắm nhưng Nam vẫn nói:
-Được rồi, lại nào…-Nam nhẫn nhịn, tiếp tục hướng dẫn.
Mẹ Phong đắm chìm trong kí ức của mình, mãi sau mới tiếp tục nói:
-Cho đến khi một cô gái xuất hiện…
-Cô ấy..là người thế nào ạ?
-Cô ấy xinh đẹp, giỏi về mấy cái môn này, và mẹ có thể thấy được tình yêu của bố con, khác với những cô gái khác, cô ấy là một người rất lạnh lùng.
Nghe mẹ nói về người lạnh lùng, đột nhiên Phong nhớ đến..mẹ Tiên.
-Sau này bố con đi du học, mẹ cũng chuyển sang Pháp sinh sống và học tập. Ai ngờ bốn năm sau, mẹ gặp lại ông ấy trong bữa tiệc mừng ông ấy lên chức giám đốc tại Pháp. Hôm đó, mẹ và ông ấy uống rất nhiều, và ông ấy cũng nhìn mẹ rất lâu trong bữa tiệc vì bất cứ lúc nào mẹ lén liếc ông ấy đều thấy ông ấy đang nhìn mẹ…
-…
-Nhưng đêm đó, mẹ mới biết rằng, vì mẹ thay đổi tính cách lên ông ấy tưởng mẹ là cô gái đó, thậm trí khi ở cùng mẹ, ông ấy vẫn gọi tên cô gái ấy…
-…
-Sau này thì không nói con cũng biết, mẹ bỏ về Việt Nam, tự mình đứng trên thương trường, không lấy chồng và chỉ có mỗi con là người thân, mẹ không muốn con quen với con gái cô ta…
Bây giờ thì Phong đã hiểu vấn đề của mẹ, cậu nghĩ một lúc rồi nói:
-Con rất thông cảm cho mẹ, nhưng việc mẹ bảo con rời xa cô ấy thì không thể.
-Sao?
-Đó là chuyện ngày xưa của mẹ, cô gái mà bố thích không hề có lỗi, bây giờ con cô ấy cũng vậy nên mẹ đừng dung những lời lẽ đó để thuyết phục con..và mẹ cần phải mở lòng hơn.
-Mở lòng hơn sao?- Mẹ Phong cười nửa miệng- Để được gì chứ? Mẹ chẳng còn bất cứ thứ gì, nói mẹ mở lòng hơn sao?
-Con rất tiếc thưa mẹ.
-Con…
Bà Trịnh bất ngờ vì thái độ của Phong, lát sau mới nói:
-Con được lắm, giờ mẹ sẽ cho con hai lữa chọn. Một là bỏ con bé đó, hai con sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa. Thế nào?
-Mẹ..-Phong cau mày- Tại sao mẹ cứ có cách giải quyết như vậy? Vậy bây giờ mẹ muốn con bỏ cô ấy để sống cuộc đời độc thân nhàm chán như mẹ suốt đời sao?
-Con..
-Mẹ đã không có được hạnh phúc, mẹ nên thông cảm cho bọn con, và con nghĩ rằng mẹ sẽ mong con được hạnh phúc, chứ không phải tìm mọi cớ để bắt ép con như vậy.
-Con..Được lắm..vậy con cứ chờ xem.
-Mẹ..-Phong giật mình, lẽ nào mẹ định làm thật.
-Con có muốn thử không? GHB?
-Không..con..con..-Phong lắp bắp, nếu dùng cái đó, kí ức của cậu sẽ bị đâm thủng
một lần nữa.
-Vậy con quyết định ra sao? Chia tay con bé đó, hay nhìn nó chủ động chia tay con..?
Phong cúi gằm mặt, lẽ ra vừa rồi cậu không lên lớn tiếng với mẹ.
-Cho con một tháng, đợi qua kì thi đại học này..
-Tốt, mẹ hi cọng vào con…-Bà Trịnh nở nụ cười nửa miệng, một nụ cười đắc ý, tất nhiên đời bà đã không có hạnh phúc thì con trai bà sẽ không được quen biết với con bé ấy nữa.
*
-Trời ơi, mình bỏ lỡ mấy ngày không ôn bài rồi..- Tiên vừa ngồi vừa than thở, mắt vừa nhìn rõ là phải lập tức lo ôn bài ngay.
Vừa nhìn mấy cái đề toán của năm trước, Tiên vừa đọc vừa than thở:
-Trong không gian với hệ tọa độ Oxyz, cho A(0;0;3), M(1;2;0)…trời ơi, môn toán sinh ra để đánh đố nhau sao trời? hu hu (Chính tui cũng đang ôm mấy cái đề đó mà khóc ròng đâyy…)
Tiên ngồi bất lực nhìn cái đề toán, than thở:
-Tại sao tôi lại học khối D? Biết thế này học khối C còn hơn, khối C không có toán…
Baby I’m sorry neowa isseodo nan lonely
Saranghagin naega bujokhanga bwa
Ireon motnan nal yongseohae
I’m sorry ige neowa naui story
Sarangiran naegen gwabunhanga bwa
Ne gyeote isseodo
Baby I’m so lonely lonely lonely lonely lonely (x4)
Đang ngồi than thở thì thấy tiếng điện thoại..vớ lấy rồi ấn nút nghe mà không nhìn màn hình, Tiên buồn bực lên tiếng:
-A lô.
-Đang làm gì vậy?- Một tiếng con trai nghe trầm trầm vang lên.
-Ôn thi…
-Vậy hả? Có thể đi ra đây với tôi một lát không?
-Đang bận lắm…
-Một lát thôi..
-Ờ, đi đâu?
-Xuống cổng đi…-Phong nói xong thì cúp máy, Tiên ngó xuống cửa sổ thì thấy Phong đang đứng ở cổng. Thấy vậy bèn chạy xuống, mở cổng.
-Có chuyện gì à?-Tiên nói trong khi vẫn đang đứng ở cổng.
-Hì, lên xe đi…-Phong nói rồi kéo tay Tiên lên xe, cậu đưa Tiên đến một café sách.
-Đến đây làm gì?-Tiên trố mắt.
-Thì đọc sách, xả stress, thiếu gì việc để làm..-Phong vừa tháo mũ vừa cười.
-Tôi đâu thích đọc sách..
-Không thích thì sau này sẽ thích, vào thôi…-Phong kéo tay Tiên chạy vào trong.
Trong này không gian yên tĩnh, không khí có mùi hương thơm thơm, Phong kéo Tiên đến giá sách, bắt đầu chọn sách. Tiên thấy vậy làu bàu một lúc, xong cũng bắt đầu xem.
-Toàn là tạp trí..!
-Cậu đang ở giá tạp trí mà..-Phong cười.
-Ờ há..-Tiên giật bắn người, xong sang dãy tiểu thuyết, nhưng nhìn cuốn nào cũng dày cộm mà lòng ngao ngán. Bất chấp, Tiên nhắm mắt chọn bừa…khi mở mắt ra thì thấy mình chọn đúng cuốn “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” xuất bản vào năm..không biết nữa. Thôi chọn rồi thì đọc vậy.
Ra chọn một cái bàn rồi lật vài trang gọi là có đọc, Tiên đọc với thái độ hời hợt, rồi gác chân lên ghế theo thói quen. Phong đi ra sau thấy vậy liền bật cười. cậu đi đến gần, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, lát sau thấy Tiên bắt đầu chăm chú thì cậu mới bắt đầu đọc cuốn sách của mình. Cậu chỉ có một tháng mà thôi..một tháng liệu dài hay ngắn nhỉ? Có lẽ còn tùy thuộc vào tâm trạng mỗi người nữa…
-Cậu sẽ ra sao, nếu không hiểu được tâm trạng của người khác như thế nào?- Phong đột ngột lên tiếng hỏi. Tiên vừa đọc sách, vừa ngẫm nghĩ câu trả lời. Lát sau chậm rãi nói:
-Không sao cả, con người không phải ai cũng có thể hiểu được nhau, nếu muốn hiểu rõ, mình nên gần gũi để hiểu và thông cảm cho họ, rồi mình sẽ hiểu thôi.
-Nhưng khi mình sống cùng người đó hai mươi năm trời, mình vẫn không hiểu thì sao?- Phong buông cuốn sách xuống, chăm chú chờ câu trả lời của Tiên.
-Cậu không hiểu mẹ cậu sao?- Tiên hỏi lại.
-Phải…
-Không sao đâu, tôi cũng đâu có hiểu mẹ tôi nghĩ gì đâu..-Tiên cười- Mẹ là một người khó đoán, không thể biết mẹ nghĩ gì trong đầu vì thường thì mẹ có cách xử lí mọi chuyện rất lạ lùng khiến tôi cũng không dễ dàng đoán ra.
-…
-Nếu đứng ở vị trí của cậu, tôi có thể thông cảm với cậu, chúng ta có cùng một hoàn cảnh mà, nên tôi nghĩ tôi hiểu cậu, như tôi tự hiểu về bản thân mình vậy..
-Tất cả sao?- Phong ngây người hỏi lại.
-Không..-Tiên cười, mắt rời khỏi cuốn sách- Vì nhiều lúc chính tôi cũng không thể hiểu bản thân tôi.
-Ha ha..-Phong bật cười..-Đúng vậy.
Tại sao chúng ta trưởng thành trong những hoàn cảnh khác nhau? Nếu mọi người đều giống nhau, thì sẽ không tồn tại sự dối trá, không có sự cạnh tranh. Nhưng nếu mọi người đều giống nhau, thế giới này không còn điều gì thú vị nữa!