Một ngày đẹp trời. 5h30’ sáng.
Một cô gái đã thức dậy. Lơ đãng đưa tay xé tờ lịch trên tường. Dòng chữ “ngày thành lập hội liên hiệp phụ nữ việt nam(1930)” đỏ chói đập vào mắt. Nhìn tờ lịch, Anh cảm thấy kể ra phụ nữ cũng đâu phải là người chỉ biết quanh quẩn nội trợ ở nhà. Ấy vậy mà xưa nay người ta vẫn cứ trọng nam khinh nữ là sao? Chả nhẽ chả ai biết đến bao người phụ nữ làm chính trị danh tiếng đi xuyên địa cầu sao? Mà thôi nghĩ làm gì cho mệt, vốn dĩ xưa nay cô đâu có để ý đến mấy cái ngày phụ nữ Việt Nam, hay nô-en đâu. Valentine càng không. Những ngày đó vốn cô vẫn đi một mình trên đường trong khi mọi người ai cũng có đôi với nhau. Điều đó không bao giờ khiến Anh bận tâm mà. Nhưng năm nay, sâu tận đáy lòng cô vẫn có một cảm giác mơ hồ mong đợi một cái gì đó mà chính cô cũng không thể định nghĩa. Lắc lắc đầu, đi vào nhà tắm làm vệ sinh buổi sáng thôi.
Trong khi đó, tại một địa điểm cách xa nơi Anh ở 15km. Trong một căn phòng trên tầng 2, có một anh chàng cao lớn, nước da hơi ngăm đen, chiếc kính cận đen dày cộm đã bị chủ nhân nó bỏ ra một góc. Tay cậu cầm một hộp quà nhỏ, màu hồng, có thắt nơ. Thầm nghĩ về ngày hôm nay cậu khẽ mỉm cười.
Đến lớp với khuôn mặt thường ngày, Anh lơ đễnh nhìn xung quanh, nhận ra con gái lớp mình đúng là cái lũ mắc tận hai bệnh liền 1.bệnh metraidep, 2. bệnh hamtien. Thật khổ cho mấy anh chàng vào các ngày này phải vắt óc suy nghĩ xem nên tặng gì cho họ, vừa rắc rối vừa mệt người. Vào chỗ ngồi, Anh hơi ngạc nhiên vì chúa đi muộn Minh đã có mặt ở lớp, đang nhìn Anh cười cười, có phải cô nhìn nhầm không? Kính của cậu ta đâu rồi?
Ngồi vào chỗ của mình, Anh đang lấy sách vở ra, tự nhiên có một món quà màu hồng xuất hiện ngay trước mặt, nhìn sang Minh cậu ta vẫn đang cười, Anh lấy tay đẩy gọng kính, lại ngoảnh sang Minh hỏi:
-hôm nay có mưa không?
-hả? gì cơ?
-tôi hỏi hôm qua cậu có xem thời tiết không? Có mưa không vậy?
-à hôm nay trời rất đẹp mà..-Minh vẫn chưa hiểu hàm ý câu nói của Anh.
-vậy sao lại tặng cái này cho tôi?
-à, hôm nay là 20-10 mà.
-thì sao?
Miệng Minh méo xệch:
-cậu làm ơn đi, ngày này là ngày để bọn tớ tặng quà cho các cậu mà!
Anh chưa kịp trả lời đã nghe cái giọng the thé của Tâm:
-chu choa, hôm nay bạn Minh đã dũng cảm đứng lên tặng quà cho “ Nữ hoàng băng giá” của chúng ta đấy.
-à, ừ.. thì hôm nay vốn là ngày phụ nữ thì phải làm gì đó chứ!
Tâm đi đến ngồi đối diện với Minh, tay phải chìa ra:
-vậy của tớ đâu?- Tâm chớp chớp mắt.
-à..thật xin lỗi, tớ chỉ chuẩn bị cho Anh thôi.
Tâm lập tức thu tay về, đứng lên, giọng giận dỗi:
-thật thiên vị không thèm chơi với cậu nữa. –rồi tức tối bỏ đi
Minh vẫn đang ngồi ngơ ngác thì Anh lên tiếng:
-kệ cô ấy đi, cô ấy vốn như thế mà, sáng nắng chiều mưa khó đoán lắm.
-ừ,à mà nhận đi nhé..-Minh dúi món quà vào tay Anh,lại cười một tiếng.
-được rồi..cảm ơn.
Minh tưởng mình nghe nhầm cơ. Trước giờ Anh chưa từng cảm ơn ai mà. Thấy Minh nhìn mình ngơ ngẩn, Anh khẽ cau mày, hỏi:
-kính của cậu đâu?
-à,vứt ở nhà rồi!
-cận 3,5 độ mà lại vứt kính ở nhà là sao?
-không sao đâu, vẫn đi được mà,tớ có đeo kính áp tròng.-Minh gãi đầu.
Anh không nói gì thêm, cất hộp quà vào ngăn bàn, rồi lấy sách vở bắt đầu học. Lát sau, sau khi vượt qua muôn vàn đắn đo, Minh quyết định nói:
-Anh này..
-…-Anh đang nhìn lên bảng chép bài, không nhìn Minh.
-Anh?
-tôi vẫn đang nghe, cứ nói đi!
-chiều đi học về…đi chơi…với tớ nhé!!!!!!
Anh vẫn đang nhìn lên bảng,nói:
-lúc đó tôi bận rồi.
-ơ,bận gì, dịch sách à? Cái đó tối làm cũng được mà.!
-từ 5h-7h tôi có lịch học.
-học gì?-Minh ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ thấy cô nói đến việc học thêm ở ngoài.
-võ.
-à, không nghỉ một buổi được à?
-không..
Minh tiu nghỉu, khẽ thở dài. Đáng tiếc quá, nhưng thôi mai đi du lịch với nhau là được rồi. Nghĩ đến đấy Minh vui vẻ bật cười lớn một tiếng. Cả lớp quay lại nhìn, Minh đưa tay bịt miệng, liếc sang Anh, thấy cô đang nhìn mình một cách lơ đãng, lại thấy thầy giáo toán lên tiếng:
-Trần Văn Minh, vui vẻ nhỉ? Lên giải bài 5 cho tôi.
Minh liếc xuống bài, trố mắt, bài 5 là bài 2 sao mà. Khẽ nuốt nước bọt, thấy thầy giáo đi về phía bàn giáo viên, ngồi xuống ghế, cậu đứng dậy nhưng trong đầu vẫn chưa định hình được cách làm. Bất chợt, có một bàn tay chìa một tờ giấy nhỏ ngay cạnh cậu. Quay sang thấy Anh đang nhìn mình, tờ giấy vẫn chìa ra, cậu nghe rõ từng chữ Anh nói:
-đừng đơ nữa, lên đi. Lời giải đây.
Minh tỉnh người, cầm vội tờ giấy, đi lên bảng làm bài.
Sau 15’ chép chép chép, cuối cùng cậu cũng xong và về chỗ, nhìn lại những thứ mình vừa chép lên bảng mà vẫn chẳng hiểu gì cả. Thầy giáo chữa bài cũng nhận xét là rất chi tiết, khen Minh học được nhưng lại bảo lần sau không được cười trong lớp nữa. Minh vâng dạ gật đầu.
Lúc ra chơi Minh có cảm ơn Anh:
-thank nhé.!
-ờ..cứ coi như nó là quà đáp trả món quà vừa rồi của cậu đi.
-mà sao cậu làm được, nó tận 2 sao, mình nghĩ nát óc không ra.
-đi xếp lại rồi hả?- Anh lơ đễnh hỏi.
-xếp cái gì?
-cậu mới bảo hôm qua bị nát óc mà!
-ơ..chỉ..chỉ là cách ví thôi mà..-Minh cười xòa, đưa tay lên gãi đầu.
Anh khẽ liếc khuôn mặt của Minh rồi ngoảnh ra cửa sổ, khẽ mỉm cười. Đương nhiên là Minh không thể biết điều đó được. Cậu đang thầm tự nhủ mình phải suy nghĩ kĩ hơn trước khi nói, vì khả năng nói móc của Anh chả ai cãi lại nổi, lần trước ở thư viện cũng bị hớ một lần rồi mà, phải rút kinh nghiệm.
*
5h chiều.
Tại võ quán.
Có một cậu con trai dễ thương..
Đang đứng trước một cô gái lạnh lùng…
-chúc cậu ngày 20-10 vui vẻ, Hoàng Anh!!!!!
Anh liếc nhìn cậu bạn trước mặt, cậu ta mới…14 tuổi, lại thấp tí…chỉ đến tai cô.
-Tập hợp-giọng nói lạnh lùng của Nam vang lên, mắt cậu vẫn đang nhìn về cu cậu đang đứng trước mặt Anh, mặt đỏ bừng. món quà vẫn đang được giơ trước mặt Anh. Cậu khẽ cau mày.
-Khánh..-giọng lạnh lùng vang lên
-ơ, dạ anh Nam.
-tập xong chạy thêm 3000m.
-dạ..???- Khánh sửng người.
-tập hợp.-không để ý đến Khánh nữa, mắt Nam vẫn đang nhìn Anh đang đi về phía hàng để tập hợp. Anh lơ đãng đưa ánh mắt vô hồn nhìn Nam, rồi đứng vào hàng.
Mặc dù Anh khá lạnh lùng..
Mặc dù Anh chưa bao giờ cười..
Nhưng Anh rất đẹp..
Lại rất lợi hại..
Anh là hoa khôi của võ quán, khí chất của Anh khiến người khác thấy sợ..
Lần trước tham gia giải đấu nữ dù chưa lên sàn, nhưng đối thủ của Anh đã run bần bật, đến nỗi Anh đã KO đối thủ từ hiếp đầu. Anh Sơn cũng đã nhận xét rằng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Anh hoặc Nam là đối thủ đã thấy sợ rồi. Ít nhất điều đó đã dọa tinh thần đối thủ trước khi lên sàn. Đó cũng là lợi thế đó chứ.
*
Hết giờ tập.
Sau khi chạy 3000m sau yêu cầu của Nam, cậu bạn Khánh vẫn chưa bỏ ý định. Anh vừa ra cửa, cậu ta đã tò tò theo sau, thật không may cảnh này lại lọt tiếp vào mắt Nam.Cậu khẽ bước đến, giọng lạnh lùng:
-làm gì vậy?
Khánh giật mình, quay lại nhận ra là Nam, cậu cau mày:
-anh hai, hôm nay anh quá đáng rồi đó nhé, phạt em chạy 3000m. hôm nay em đã nể mặt anh rồi đó nhé. Giờ là chuyện của em, anh về đi.-Khánh lấy tay xùy xùy Nam.
Nam khẽ liếc sang Anh, có vẻ như cô không chú ý lắm những chuyện này. Cậu cau mày, lôi tay thằng em bất trị của mình về, lại quay sang nói với Anh:
-chúng tôi về trước..-đoạn bước đi.
Đi một khoảng xa rồi, Anh vẫn còn nghe tiếng của hai anh em nhà họ:
-anh quá đáng rồi đó.
-yên lặng đi.
-em tỏ tình là việc của em, liên quan gì đến anh chứ?
-ông kễnh ông mới 14 thôi đấy, lo học đi..-giọng Nam nghiêm khắc.
-việc học của em rất tốt!
-vậy gắng luyện tập đi, 2 năm rồi vẫn là đai lam là sao?-Nam gắt lên và quả nhiên là có hiệu quả, Khánh rụt cổ lại,lầm bầm:
-vâng, biết rồi, nói mãi..
Tiếng nói nhỏ dần, Anh thờ ơ nhìn họ đi khuất bóng,lắc lắc đầu, rồi cô về nhà, cô vẫn chưa chuẩn bị gì cho buổi đi chơi ngày mai cả. Về sớm để chuẩn bị thôi.
Một cô gái đã thức dậy. Lơ đãng đưa tay xé tờ lịch trên tường. Dòng chữ “ngày thành lập hội liên hiệp phụ nữ việt nam(1930)” đỏ chói đập vào mắt. Nhìn tờ lịch, Anh cảm thấy kể ra phụ nữ cũng đâu phải là người chỉ biết quanh quẩn nội trợ ở nhà. Ấy vậy mà xưa nay người ta vẫn cứ trọng nam khinh nữ là sao? Chả nhẽ chả ai biết đến bao người phụ nữ làm chính trị danh tiếng đi xuyên địa cầu sao? Mà thôi nghĩ làm gì cho mệt, vốn dĩ xưa nay cô đâu có để ý đến mấy cái ngày phụ nữ Việt Nam, hay nô-en đâu. Valentine càng không. Những ngày đó vốn cô vẫn đi một mình trên đường trong khi mọi người ai cũng có đôi với nhau. Điều đó không bao giờ khiến Anh bận tâm mà. Nhưng năm nay, sâu tận đáy lòng cô vẫn có một cảm giác mơ hồ mong đợi một cái gì đó mà chính cô cũng không thể định nghĩa. Lắc lắc đầu, đi vào nhà tắm làm vệ sinh buổi sáng thôi.
Trong khi đó, tại một địa điểm cách xa nơi Anh ở 15km. Trong một căn phòng trên tầng 2, có một anh chàng cao lớn, nước da hơi ngăm đen, chiếc kính cận đen dày cộm đã bị chủ nhân nó bỏ ra một góc. Tay cậu cầm một hộp quà nhỏ, màu hồng, có thắt nơ. Thầm nghĩ về ngày hôm nay cậu khẽ mỉm cười.
Đến lớp với khuôn mặt thường ngày, Anh lơ đễnh nhìn xung quanh, nhận ra con gái lớp mình đúng là cái lũ mắc tận hai bệnh liền 1.bệnh metraidep, 2. bệnh hamtien. Thật khổ cho mấy anh chàng vào các ngày này phải vắt óc suy nghĩ xem nên tặng gì cho họ, vừa rắc rối vừa mệt người. Vào chỗ ngồi, Anh hơi ngạc nhiên vì chúa đi muộn Minh đã có mặt ở lớp, đang nhìn Anh cười cười, có phải cô nhìn nhầm không? Kính của cậu ta đâu rồi?
Ngồi vào chỗ của mình, Anh đang lấy sách vở ra, tự nhiên có một món quà màu hồng xuất hiện ngay trước mặt, nhìn sang Minh cậu ta vẫn đang cười, Anh lấy tay đẩy gọng kính, lại ngoảnh sang Minh hỏi:
-hôm nay có mưa không?
-hả? gì cơ?
-tôi hỏi hôm qua cậu có xem thời tiết không? Có mưa không vậy?
-à hôm nay trời rất đẹp mà..-Minh vẫn chưa hiểu hàm ý câu nói của Anh.
-vậy sao lại tặng cái này cho tôi?
-à, hôm nay là 20-10 mà.
-thì sao?
Miệng Minh méo xệch:
-cậu làm ơn đi, ngày này là ngày để bọn tớ tặng quà cho các cậu mà!
Anh chưa kịp trả lời đã nghe cái giọng the thé của Tâm:
-chu choa, hôm nay bạn Minh đã dũng cảm đứng lên tặng quà cho “ Nữ hoàng băng giá” của chúng ta đấy.
-à, ừ.. thì hôm nay vốn là ngày phụ nữ thì phải làm gì đó chứ!
Tâm đi đến ngồi đối diện với Minh, tay phải chìa ra:
-vậy của tớ đâu?- Tâm chớp chớp mắt.
-à..thật xin lỗi, tớ chỉ chuẩn bị cho Anh thôi.
Tâm lập tức thu tay về, đứng lên, giọng giận dỗi:
-thật thiên vị không thèm chơi với cậu nữa. –rồi tức tối bỏ đi
Minh vẫn đang ngồi ngơ ngác thì Anh lên tiếng:
-kệ cô ấy đi, cô ấy vốn như thế mà, sáng nắng chiều mưa khó đoán lắm.
-ừ,à mà nhận đi nhé..-Minh dúi món quà vào tay Anh,lại cười một tiếng.
-được rồi..cảm ơn.
Minh tưởng mình nghe nhầm cơ. Trước giờ Anh chưa từng cảm ơn ai mà. Thấy Minh nhìn mình ngơ ngẩn, Anh khẽ cau mày, hỏi:
-kính của cậu đâu?
-à,vứt ở nhà rồi!
-cận 3,5 độ mà lại vứt kính ở nhà là sao?
-không sao đâu, vẫn đi được mà,tớ có đeo kính áp tròng.-Minh gãi đầu.
Anh không nói gì thêm, cất hộp quà vào ngăn bàn, rồi lấy sách vở bắt đầu học. Lát sau, sau khi vượt qua muôn vàn đắn đo, Minh quyết định nói:
-Anh này..
-…-Anh đang nhìn lên bảng chép bài, không nhìn Minh.
-Anh?
-tôi vẫn đang nghe, cứ nói đi!
-chiều đi học về…đi chơi…với tớ nhé!!!!!!
Anh vẫn đang nhìn lên bảng,nói:
-lúc đó tôi bận rồi.
-ơ,bận gì, dịch sách à? Cái đó tối làm cũng được mà.!
-từ 5h-7h tôi có lịch học.
-học gì?-Minh ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ thấy cô nói đến việc học thêm ở ngoài.
-võ.
-à, không nghỉ một buổi được à?
-không..
Minh tiu nghỉu, khẽ thở dài. Đáng tiếc quá, nhưng thôi mai đi du lịch với nhau là được rồi. Nghĩ đến đấy Minh vui vẻ bật cười lớn một tiếng. Cả lớp quay lại nhìn, Minh đưa tay bịt miệng, liếc sang Anh, thấy cô đang nhìn mình một cách lơ đãng, lại thấy thầy giáo toán lên tiếng:
-Trần Văn Minh, vui vẻ nhỉ? Lên giải bài 5 cho tôi.
Minh liếc xuống bài, trố mắt, bài 5 là bài 2 sao mà. Khẽ nuốt nước bọt, thấy thầy giáo đi về phía bàn giáo viên, ngồi xuống ghế, cậu đứng dậy nhưng trong đầu vẫn chưa định hình được cách làm. Bất chợt, có một bàn tay chìa một tờ giấy nhỏ ngay cạnh cậu. Quay sang thấy Anh đang nhìn mình, tờ giấy vẫn chìa ra, cậu nghe rõ từng chữ Anh nói:
-đừng đơ nữa, lên đi. Lời giải đây.
Minh tỉnh người, cầm vội tờ giấy, đi lên bảng làm bài.
Sau 15’ chép chép chép, cuối cùng cậu cũng xong và về chỗ, nhìn lại những thứ mình vừa chép lên bảng mà vẫn chẳng hiểu gì cả. Thầy giáo chữa bài cũng nhận xét là rất chi tiết, khen Minh học được nhưng lại bảo lần sau không được cười trong lớp nữa. Minh vâng dạ gật đầu.
Lúc ra chơi Minh có cảm ơn Anh:
-thank nhé.!
-ờ..cứ coi như nó là quà đáp trả món quà vừa rồi của cậu đi.
-mà sao cậu làm được, nó tận 2 sao, mình nghĩ nát óc không ra.
-đi xếp lại rồi hả?- Anh lơ đễnh hỏi.
-xếp cái gì?
-cậu mới bảo hôm qua bị nát óc mà!
-ơ..chỉ..chỉ là cách ví thôi mà..-Minh cười xòa, đưa tay lên gãi đầu.
Anh khẽ liếc khuôn mặt của Minh rồi ngoảnh ra cửa sổ, khẽ mỉm cười. Đương nhiên là Minh không thể biết điều đó được. Cậu đang thầm tự nhủ mình phải suy nghĩ kĩ hơn trước khi nói, vì khả năng nói móc của Anh chả ai cãi lại nổi, lần trước ở thư viện cũng bị hớ một lần rồi mà, phải rút kinh nghiệm.
*
5h chiều.
Tại võ quán.
Có một cậu con trai dễ thương..
Đang đứng trước một cô gái lạnh lùng…
-chúc cậu ngày 20-10 vui vẻ, Hoàng Anh!!!!!
Anh liếc nhìn cậu bạn trước mặt, cậu ta mới…14 tuổi, lại thấp tí…chỉ đến tai cô.
-Tập hợp-giọng nói lạnh lùng của Nam vang lên, mắt cậu vẫn đang nhìn về cu cậu đang đứng trước mặt Anh, mặt đỏ bừng. món quà vẫn đang được giơ trước mặt Anh. Cậu khẽ cau mày.
-Khánh..-giọng lạnh lùng vang lên
-ơ, dạ anh Nam.
-tập xong chạy thêm 3000m.
-dạ..???- Khánh sửng người.
-tập hợp.-không để ý đến Khánh nữa, mắt Nam vẫn đang nhìn Anh đang đi về phía hàng để tập hợp. Anh lơ đãng đưa ánh mắt vô hồn nhìn Nam, rồi đứng vào hàng.
Mặc dù Anh khá lạnh lùng..
Mặc dù Anh chưa bao giờ cười..
Nhưng Anh rất đẹp..
Lại rất lợi hại..
Anh là hoa khôi của võ quán, khí chất của Anh khiến người khác thấy sợ..
Lần trước tham gia giải đấu nữ dù chưa lên sàn, nhưng đối thủ của Anh đã run bần bật, đến nỗi Anh đã KO đối thủ từ hiếp đầu. Anh Sơn cũng đã nhận xét rằng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Anh hoặc Nam là đối thủ đã thấy sợ rồi. Ít nhất điều đó đã dọa tinh thần đối thủ trước khi lên sàn. Đó cũng là lợi thế đó chứ.
*
Hết giờ tập.
Sau khi chạy 3000m sau yêu cầu của Nam, cậu bạn Khánh vẫn chưa bỏ ý định. Anh vừa ra cửa, cậu ta đã tò tò theo sau, thật không may cảnh này lại lọt tiếp vào mắt Nam.Cậu khẽ bước đến, giọng lạnh lùng:
-làm gì vậy?
Khánh giật mình, quay lại nhận ra là Nam, cậu cau mày:
-anh hai, hôm nay anh quá đáng rồi đó nhé, phạt em chạy 3000m. hôm nay em đã nể mặt anh rồi đó nhé. Giờ là chuyện của em, anh về đi.-Khánh lấy tay xùy xùy Nam.
Nam khẽ liếc sang Anh, có vẻ như cô không chú ý lắm những chuyện này. Cậu cau mày, lôi tay thằng em bất trị của mình về, lại quay sang nói với Anh:
-chúng tôi về trước..-đoạn bước đi.
Đi một khoảng xa rồi, Anh vẫn còn nghe tiếng của hai anh em nhà họ:
-anh quá đáng rồi đó.
-yên lặng đi.
-em tỏ tình là việc của em, liên quan gì đến anh chứ?
-ông kễnh ông mới 14 thôi đấy, lo học đi..-giọng Nam nghiêm khắc.
-việc học của em rất tốt!
-vậy gắng luyện tập đi, 2 năm rồi vẫn là đai lam là sao?-Nam gắt lên và quả nhiên là có hiệu quả, Khánh rụt cổ lại,lầm bầm:
-vâng, biết rồi, nói mãi..
Tiếng nói nhỏ dần, Anh thờ ơ nhìn họ đi khuất bóng,lắc lắc đầu, rồi cô về nhà, cô vẫn chưa chuẩn bị gì cho buổi đi chơi ngày mai cả. Về sớm để chuẩn bị thôi.