Một cô gái ngồi trong quán cafe, cô xinh đẹp gương mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn mơ hồ bất động nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mái tóc xoăn xõa dài ngang lưng, một nửa tóc có chút sắc màu tím được cột gọn gàng lên phía đỉnh đầu trông rất có gu thời trang. Hai tay khoanh trước ngực, tay làm động tác khuấy nhẹ ly cafe, dáng ngồi dù rất hồn nhiên nhưng thần thái khiến ai cũng nhận ra đây là một tiểu thư đài các. Bỗng giật mình cô gái vội vã đứng dậy thanh toán và lao nhanh ra cửa, vô tình va phải Trịnh Ái Gia.
“Ai da” – Ái Gia ngã về phía sau dựa vào cửa, đánh rơi chiếc ví.
“Xin lỗi cô, tôi đang vội, xin lỗi cô”- Bích Ngọc cũng đánh rơi ví, cô cúi vội nhặt và lao về phía trước.
“Cô gì ơi..”- Quay ra đã không thấy bóng dáng xinh xắn đó đâu rồi. Ngồi đợi một lúc lâu không thấy cô gái ấy quay lại, Ái Gia đánh bạo mở ví ra xem.
Một chiếc ảnh thẻ trường sân khấu diện ảnh, một chiếc thẻ đại học thương mại, một tờ giấy ghi kèm dòng chữ “nhớ em cô bé” được gập xinh xinh ở góc nhỏ chiếc ví, vài thẻ ngân hàng và thẻ căn cước có tên Khúc Bích ngọc, gương mặt trái xoan xinh xắn, ánh mắt tinh anh, chỉ cần liếc qua thẻ căn cước Ái Gia cũng có thể đánh giá được cô ấy là người khá nhanh nhẹn và hoạt bát.
…
Vài hôm sau!
Một dãy số lạ hiện lên trên điện thoại, Ái Gia nhấc máy:
“Ai vậy ạ?”
“Chào bạn, mình là Khúc Bích Ngọc, hôm trước hình như chúng ta có cầm nhầm đồ của nhau”. Giọng nói dễ thương hết sức
“À, ừ, chào bạn, mình muốn gửi lại bạn nhưng không biết liên lạc sao, bạn ở đâu mình mang qua đổi?”
“Chiều nay mình rảnh, bạn chắc gần khu hôm nọ mình ngồi, vậy bạn có thể ra quán cafe đó không, 4h chiều nay nhé!”
“Ok, vậy 4h chiều nay”
…
4h – Tại cafe Ngố – Văn Quán
Bên cửa sổ, có cô gái dáng mảnh khảnh như đã từng gặp đâu đó. Khuôn mặt tròn trịa, tóc cột một nửa chỏm trên đỉnh đầu, vài sợi tím thưa buông dài dưới vai cô, rất xinh xắn, rất đáng yêu.
“Chào bạn! Mình là Trịnh Ái Gia, bạn đợi mình lâu chưa”
“Bạn ngồi đi, ví bạn đây mình mới xem qua chứng minh thư của bạn, và sổ tay có số bạn ghi trong đó còn lại bạn kiểm tra xem còn thiếu gì không nhé” – Đánh giá sơ bộ mà nói, Ái Gia thích thú với cô gái này, xinh đẹp, dễ thương, dễ gần
“Không cần đâu, của bạn đây, xin lỗi mình cũng xem qua thông tin trong ví chút, cùng mẩu giấy nhỏ…” – Ái Gia vô tình chạm phải ánh mắt sững sờ của cô gái đối diện, nhưng ngay lập tức Bích Ngọc lấy lại được vẻ hồn nhiên trong đôi mắt hướng về phía Ái Gia và nói:
“Mình đói, bạn có thể đi ăn với mình được không?”
“Xin lỗi mình…” – Chưa kịp nói xong đã bị Bích Ngọc cầm tay lôi ra phía ngoài, nhanh chóng đến cửa hàng Lotte phía bên cạnh, người bị lôi đi chưa kịp định hình thì người kéo đã mau chóng gọi to.
“Chị, cho em 2 cái hamberger, 2 khoai tây chiên loại nhỏ, 2 pepsi tươi, 4 thanh phomai và 2 đùi gà cay chiên giòn”
“Này, có ăn được hết không vậy? Tớ không ăn nổi được chỗ đó đâu đấy” Mắt tròn to, mồm chữ o Ái Gia nhìn cô gái vừa mới quen này.
“Bạn cứ ăn đi, mình mời, với lại bạn ăn thừa tớ ăn cho. Yên tâm nhé” – Lấy tay xinh xinh vỗ nhẹ lên vai Ái Gia cô hành động như thể hai người họ đã quen nhau từ rất lâu rồi
Ngồi đối diện Bích Ngọc, Ái Gia không còn lời nào để nói về cô bạn kỳ lạ này chỉ biết nhắc nhở:
“Ăn từ từ thôi, ăn hộ tớ cái này nữa nhé, trưa ăn hơi nhiều giờ vẫn chưa đói”
“Bạn ăn đi, không phải ngại đâu” – Mồm ngoạm miếng phomai, một tay cầm miếng phomai khéo thành 1 dây dài, miếng phô mai dài vẫn bốc khói nóng hổi, nhìn cô ấy ăn xem ra rất hạnh phúc. Tay còn lại cầm miếng hamberger, quay ra ngoạm thêm một miếng.
“Uống nước đi, cẩn thận nghẹn” – Ái Gia đưa cốc pepsi về phía đối diện
“Cảm ơn, Ái Gia cậu đang học hay đang làm gì rồi”
“Mình năm cuối trường Y, hiện cũng đang viết truyện cho tập san “Nắng – Mưa Và Gió” còn bạn?”
“Woa, sinh viên trường Y nha, mình hâm mộ mấy bạn cầm kim tiêm chích lắm nha…” – Kèm theo cái giọng ngạc nhiên của mình là hình ảnh ngón tay trỏ dơ ra phía trước mặt làm động tác chích chích.
“Mình học bác sĩ, mình mà mổ người, mình không có cầm kim tiêm thường xuyên để chích như các cô y tá”
“Không sao, cứ Y là mình liên tưởng ra thế mà, đều mặc áo trắng và cầm kim tiêm hết á”
“Bích Ngọc còn cậu?”
“Mình học điện ảnh khoa đạo diễn, mình thích, nên chủ yếu học để phục vụ cho ước mơ, còn gia đình mình thì muốn mình học quản trị, mục đích phục vụ cho sự nghiệp gia đình. Mình chẳng hứng thú việc cha truyền con nối chút nào”
“Cũng tốt mà, dù sao cũng dễ xin việc hơn mình”
“Không sao bác sĩ tương lai biết đâu sau này mình lại cần tới bạn thì sao”
“Thôi đi, bạn nói thế là mong gặp mình trong viện à, mình không mong muốn gặp người quen trong viện đâu nhé”
“Ha ha ha”
Cứ thế hai người ngồi trò chuyện vui vẻ tới gần 6h tối. Bích Ngọc chia tay trong tiếc nuối, như thể lâu lắm rồi cô mới gặp được một người bạn tâm đầu ý hợp đến vậy. Hai người chia sẻ thông tin cho nhau, từ đó dần dần họ vô tình thân thiết với nhau lúc nào không hay.
…
Thực tại.
Mấy hôm trôi qua, thiếu vắng bóng dáng của con bạn thối khiến căn phòng mới rộng rãi trở nên buồn chán hơn bao giờ hết, để lấy lại ồn ào náo nhiệt của cô bạn, Ái Gia mở nhạc linkin park ra nghe, mong có chút sôi động và động lực để chuẩn bị làm việc.
“Things aren’t the way they were before,
You wouldn’t even recognize me anymore,
Not that you knew me back then,
But it all comes back to me,
In the end…”
Ái Gia đang hồn nhiên hát theo bài hát thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nhớ đến nội quy của hàng xóm, số 1 và số 2 – Giữ trật tự, không hò hét… Biết là vậy cô làm lơ đi tiếng gõ cửa, tiện tay vặn to hơn 1 chút và gào to hơn 1 chút.
“I tried so hard and got so far,
But in the end,
It doesn’t even matter,
I had to fall… “
Một anh chàng, đứng sau cánh cửa phòng cô gái đang hò hét tít mù và làm lơ anh ở ngoài, mắt anh nhắm lại, hít thở dồn dập, có vẻ anh ta đang tức giận, rất tức giận, nhưng càng đập cửa, thì cái con người phía trong càng gào to hơn. Anh biết, đây chính là biểu hiện “chống đối” của “hàng xóm mới”. Bất lực, bước từng bước nặng nề về phòng, đóng sập cửa lại tiếng gào thét phía bên kia vẫn len lỏi đùng đùng, đoàng đoàng vang vọng trong phòng anh.
“Này tên kia, anh có thể ra mặt giúp tôi được không? Anh cũng không thích tiếng ồn cơ mà, tại sao không lên tiếng đi chứ?” Ánh mắt bất lực, nhìn về phía người ung dung ngồi trên ghế, người ấy vẫn không thèm để ý đến anh, một cái liếc mắt cũng không.
“Nói gì đi chứ, ồn ào thế này sao ngủ nổi đây” – Tùng Lâm ôm gối đè lên đầu, lao lên giường và gào to “TÔI MUỐN NGỦ”
Có một người ngồi ghế, đang lật lật từng trang giấy điền chi chít thông tin ghi chú bằng tay trên đó, đồng thời nhìn màn hình laptop và ấn tích vào các nút ô trống màu đỏ nhạt, miệng mỉm cười một cách tao nhã.
“Anh Cả, anh lên tiếng đi chứ, Lão Đại à, anh cũng không thích ồn ào mà đúng không?” – Tùng Lâm bật dậy và làm điệu bộ nũng nịu
“Cậu Lâm à, nếu cậu không chịu được thì cậu có thể dọn về nhà của mình được rồi đấy”
“Sơn Vỹ cậu đừng nghĩ rằng tôi đến đây vì tôi quý cậu nhé, chỉ là vì tôi muốn thay bác Bùi chăm sóc coi chừng cậu thôi đấy”
“Tôi hơn cậu tuổi đấy, cậu thấy tôi cần cậu chăm sóc sao?”
“Cậu nghĩ sao cũng được, tôi không về”
“Nhất định đấy?”
“Nhất định!”
“Vậy cậu phải cam chịu đi, tôi đồng tình với tiếng ồn bên đó” – Sơn Vỹ hướng mày về phía phòng hàng xóm, và dọn đồ đứng dậy.
“Cái đồ chết tiệt” – Tùng Sơn cầm gối phi về phía bạn mình và vò đầu “Cậu đi đâu đấy”
“Tôi lên công ty, cần tuyển dụng thêm giọng đọc cho bài mới bên tập san phía Kỳ Anh” – Nhanh chóng nhét giấy tờ vào túi xách, cầm áo khoác và đi ra phía ngoài.
“Còn tôi”. Bỏ mặc Tùng Lâm ngơ ngác
“I tried so hard and got so far,
But in the end…”
Không ai trả lời lại Tùng Lâm chỉ có cô hàng xóm gào thét “But in the end”
…
Đầu giờ chiều Ái Gia nhận được một cuộc gọi đến của chủ biên Bích
“Cô lên công ty nhé, cầm theo bản thảo của Nắng – Mưa Và Gió”
“Chị Bích em tưởng bản đó hoàn thiện xong rồi mà chị?”
“Thật ra tôi muốn cô chuyển sang bản audi chúng ta sẽ cho lên sóng JoyFM”
“Thật sao ạ? Chị nói thật ạ? Vậy chị muốn em mang bản thảo lên để trao đổi hay sao?”
“Cô ngốc, mang lên đây tôi sẽ để cô trao đổi trực tiếp với bên STV, giọng cô khá truyền cảm nên tôi cũng muốn cô thử đọc luôn, như vậy mới thể hiện được hết cái hồn” – Qua điện thoại, nhưng Ái Gia có thể tưởng tượng ra điệu bộ, lấy ngón trỏ, ấn gọng kính cao lên của chủ biên Bích.
“Vâng ạ, ôi may quá em cảm ơn chị, yêu thương chị nhất đấy chị Bích à” – Nhảy ra khỏi giường cô túm vội chiếc váy vàng crotop xinh xắn mặc nhanh và chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Thôi đi cô, cô lên nhanh cho tôi nhé, tôi hẹn họ 3h đấy”
“Vâng, vâng ạ, em lên luôn, chụt chụt chụt…” – Tắt vội máy, ngồi soi lại bản thân trước gương, đánh chút son hồng nhẹ, bỗng hôm nay cô thấy mình xinh hơn lạ thường.
Phi ra cửa thật nhanh vô tình đụng trúng oan gia
“Ối, xin lỗi anh Tùng Lâm, hôm nay trông anh bảnh đấy” – Hai tay trỏ làm động tác ngầu về phía “nội quy” (ý nói Tùng Lâm). Ôi cái vẻ mặt của cô ấy đang đắc ý sao, hay đang nịnh bợ, cười tươi như vậy mà nói câu “hôm nay trông anh bảnh đấy” rồi chạy mất dạng.
Tùng Lâm ngơ ngác chưa kịp nói với cô về cái quy định số 1 và số 2, thì đã không thấy bóng dáng cô đâu rồi. Anh mỉm cười, lắc đầu cũng khóa cửa và đi ra ngoài:
“Hôm nay cô cũng rất đẹp”
…
Tầng 5 – Tòa nhà Ngôi Sao, đường Dương Đình Nghệ
Phòng họp tòa soạn báo Tâm Sự, chủ biên Bích ngồi đó, nhìn chị ít ai có thể đoán được sau cặp kính kia, nhan sắc đó đã ngoài 40.
“Chủ biên, em đã đến, chưa ai đến sao chị?”
“Cô ngồi xuống đi, còn 5p nữa, Kỳ Anh đã đến nhưng đang đợi tổng giám đốc STV đến rồi vào sau”. Chủ biên vỗ vỗ nhẹ xuống ghế.
“Em gửi chị, em soạn lại cho đúng bản audi rồi đấy ạ”
“Nay là cơ hội tốt để chúng ta liên kết với STV nếu được cô hãy cố gắng thể hiện thật tốt nhé”.
Phía ngoài
“Chào chị Kỳ Anh”
“Chào Sơn Vỹ, đây là bản thảo, lát chúng ta sẽ được người bên Tâm Sự trao đổi kỹ bản audi” – Kỳ Anh đưa bản thảo, chân vẫn tốc độ hướng về phía phòng họp
“Em tin tưởng vào việc lựa chọn của chị, nhưng để đảm bảo em vẫn muốn chị chuẩn bị cho em phương án B”
“Yên tâm đi chị tin cô ấy là người có năng lực thật sự”
…
“Chào chủ biên Bích”
“Chào chủ nhiệm Kỳ Anh” – Chủ biên Bích đứng dậy bắt tay với Kỳ Anh, rất nhanh chóng giới thiệu người bên cạnh mình – “Đây là Trịnh Ái Gia, người tôi đã giới thiệu với chị, cô ấy chính là người chủ nhiệm chính cho dự án “Nắng – Mưa và Gió”
“Chào cô Ái Gia, nghe chủ biên Bích giới thiệu về cô từ lâu nay mới gặp mặt, thật ngoài sức tưởng tượng, cô rất xinh đẹp” – Vương cánh tay kiêu kỳ được trang trí bởi vài chiếc nhẫn óng ánh, cô nhanh chóng bắt tay Ái Gia và giời thiệu “Đây là tổng giám đốc STV anh Bùi Sơn Vỹ, hai người làm quen nhau nhé”
“Chào chủ nhiệm Anh, chào anh Sơn Vỹ, cái tên rất ý nghĩa” – Ái Gia nhanh chóng làm quen
“Chào cô, rất vui hợp tác với cô”
…
“Như mọi người đã thấy nếu chúng ta chỉ dựa theo bản gốc thì khó có thể khiến người nghe cảm thấy hút hồn bởi câu truyện, vì nó sẽ khô khan, thế nên tôi đã mang theo 3 bài hát đệm cho nền truyện, âm nhạc du dương, bài hát có lời phù hợp để phát lột tả cảnh tâm trạng của nhân vật…” – Ái Gia trình bày cho dự án mới của mình đồng thời bật nhạc nhẹ trên chiếc điện thoại lên.
“Cô có chắc chắn dự án này sẽ thu hút được người nghe? Vậy nói tôi nghe, mục tiêu và đối tượng mà cô định hướng đến là ai?” – Sơn Vỹ nghiêng đầu, hai tay đan vào nhau, chân vắt chéo làm điệu bộ phản biện
“Sơn Vỹ cô ấy…”
“Chị Bích em hiểu, chỉ là em muốn cô ấy xác định rõ cho em xem hiệu quả đạt được là gì, và mục đích đối tượng chúng ta muốn hướng đến là gì” – Cắt ngang lời nói của chủ biên Bích, Sơn Vỹ lại làm động tác nghiêng người như thể “cô trình bày đi” thay cho lời nói vậy.
“Anh Vỹ hỏi câu khá hay, tôi định sẽ đề cập ở cuối phần trình bày, nhưng anh đã hỏi vậy tôi cũng nói luôn. Dự án này đi cùng với tiểu thuyết cùng tên “Nắng – Mưa và Gió”, bản chất truyện đã thu hút khá nhiều tầng lớp và đối tượng, như học sinh – những người thích ngôn tình, dân văn phòng và các bà nội trợ, điều này anh có thể thấy trong bảng biểu đo lường của chị Bích đã đưa. Khi chúng ta chuyển sang audi, sẽ được phát trực tiếp trên kênh JoyFM, trên các tuyến xe bus công cộng, trên đài VOV và các kênh online khác… như vậy thay vì đối tượng bị giới hạn như trước đây, thì nay, toàn bộ người dân Việt Nam đều có cơ hội tiếp cận với dự án audi này.”
Mọi người lắng nghe chăm chú Ái Gia trình bày, Kỳ Anh và chủ biên Bích gật đầu, Sơn Vỹ trầm ngâm nghe cô trình bày tiếp.
“Tại sao lại là toàn bộ? Tại vì, nông thôn có nghe đài, họ nghe đài theo lối truyền thống – đài phát bắt sóng hoặc loa đài phát thanh của thôn, xóm. Thành thị, nơi người có ô tô, họ không nghe nhạc thì chắc chắn sẽ bật các kênh đài để nghe tin tức, xe bus phương tiện đi lại của dân công sở, học sinh và các cô, bác. Điện thoại, nơi các ứng dụng đang nổi lên hiện nay, ta có thể chèn vào như muvik… Ngoài ra, người sử dụng mạng điện tử hiện rất ưa chuộng kênh Youtobe, chúng ta cũng không nên bỏ qua kênh này” – Vừa dứt phần trình bày tiếng vỗ tay của chủ nhiệm Kỳ Anh đã vang lên
“Hay, tôi ấn tượng, rất vui được hợp tác” – Kỳ Anh nắm lấy tay Ái Gia và gật đầu
“Tôi cần cô thử giọng trước khi dự án được bắt đầu, dù vẫn chưa hài lòng lắm về bài thuyết trình, tuy nhiên rất mong cô thể hiện được năng lực của mình trong thời gian tới, tôi sẽ đánh giá qua kết quả cô đạt được” – Sơn Vỹ thu dọn đồ và bước ra cửa, miệng mỉm cười đầy hàm ý.
“Chúc mừng cô, Ái Gia, đừng để ý thái độ của cậu ấy, sau này cô sẽ phải làm việc nhiều với cậu ta nhưng đừng lo lắng, tôi và chị Bích sẽ giúp đỡ cô”
“Cảm ơn chị Kỳ Anh”
“Tôi đi trước nhé, chị Bích muộn rồi chúng ta đi làm vài chén với nhau chứ nhỉ” – Kỳ Anh khoác tay chị Bích bước ra ngoài phía phòng họp – “Cô Ái Gia đi cùng chúng tôi luôn”
“Dạ thôi chị, để lúc khác, em qua phòng thu âm trước, em muốn test giọng luôn, để dự án sớm được bắt đầu”
“Vậy cô xong thì cứ tan làm nhé, tôi với chị Bích lâu không gặp phải đi nhậu với nhau đã”
Ái Gia nhìn hai người phụ nữ đang khoác tay nhau đi ra thang máy, thật ấn tượng bởi tình bạn lâu năm giữa hai người. Bỗng trong đầu cô nhớ đến Khúc Bích Ngọc, ôi mới xa có vài bữa mà nhớ kinh khủng, cô thở dài ra một tiếng, bước vào thang máy xuống phòng thu âm.
Phía góc tường nơi cô vừa rời đi, có bóng một người đứng đút tay túi quần và nhìn theo dáng người vừa khuất dạng.
…
(Ngoại truyện)
Tách!!
Một cô gái xuất hiện trên màn hình của Sơn Vỹ, anh đi xuống văn phòng:
“Thư ký An vào tôi nhờ chút”
Ngay lập tức phía ngoài cửa có tiếng gõ, thư ký An một thân lả lướt đi vào.
“Anh Vỹ, anh gọi tôi”
“Chị tìm thông tin cô ấy giúp tôi”
“Vâng anh” – Nhanh tay nhận lấy hình ảnh trên bàn làm việc, cô chụp lại hình ảnh và đi ra ngoài.
…
Ngày hôm sau.
“Anh Vỹ đây là tài liệu anh cần”
“Cảm ơn cô, cô ra ngoài trước”
“Anh nhớ, 6h tối nay có buổi gặp mặt với anh Kim bên công ty Kim Khí WongChung” – Thư ký An để tài liệu lên bàn, liếc bóng cao lớn đang hướng về phía cửa sổ, tay anh để túi quần, vẫn phong thái quen thuộc, trao đổi công việc với cô nhưng chưa bao giờ đưa ánh nhìn về phía cô.
Tiếng đóng cửa, thư ký An đã ra, Sơn Vỹ quay lại nhìn các sấp tài liệu trên bàn, tại một sấp tài liệu màu xanh da trời có tên “Trịnh Ái Gia”
“Anh Bình, phiền anh liên lạc với chị Luận địa chỉ số 18, ngõ 27/7, Định Công, Hoàng Mai… tôi sẽ chuyển qua bên đó, anh sắp xếp giúp tôi” – Nhanh chóng và gọn nhẹ, anh mỉm cười một cách bí hiểm.
“Ai da” – Ái Gia ngã về phía sau dựa vào cửa, đánh rơi chiếc ví.
“Xin lỗi cô, tôi đang vội, xin lỗi cô”- Bích Ngọc cũng đánh rơi ví, cô cúi vội nhặt và lao về phía trước.
“Cô gì ơi..”- Quay ra đã không thấy bóng dáng xinh xắn đó đâu rồi. Ngồi đợi một lúc lâu không thấy cô gái ấy quay lại, Ái Gia đánh bạo mở ví ra xem.
Một chiếc ảnh thẻ trường sân khấu diện ảnh, một chiếc thẻ đại học thương mại, một tờ giấy ghi kèm dòng chữ “nhớ em cô bé” được gập xinh xinh ở góc nhỏ chiếc ví, vài thẻ ngân hàng và thẻ căn cước có tên Khúc Bích ngọc, gương mặt trái xoan xinh xắn, ánh mắt tinh anh, chỉ cần liếc qua thẻ căn cước Ái Gia cũng có thể đánh giá được cô ấy là người khá nhanh nhẹn và hoạt bát.
…
Vài hôm sau!
Một dãy số lạ hiện lên trên điện thoại, Ái Gia nhấc máy:
“Ai vậy ạ?”
“Chào bạn, mình là Khúc Bích Ngọc, hôm trước hình như chúng ta có cầm nhầm đồ của nhau”. Giọng nói dễ thương hết sức
“À, ừ, chào bạn, mình muốn gửi lại bạn nhưng không biết liên lạc sao, bạn ở đâu mình mang qua đổi?”
“Chiều nay mình rảnh, bạn chắc gần khu hôm nọ mình ngồi, vậy bạn có thể ra quán cafe đó không, 4h chiều nay nhé!”
“Ok, vậy 4h chiều nay”
…
4h – Tại cafe Ngố – Văn Quán
Bên cửa sổ, có cô gái dáng mảnh khảnh như đã từng gặp đâu đó. Khuôn mặt tròn trịa, tóc cột một nửa chỏm trên đỉnh đầu, vài sợi tím thưa buông dài dưới vai cô, rất xinh xắn, rất đáng yêu.
“Chào bạn! Mình là Trịnh Ái Gia, bạn đợi mình lâu chưa”
“Bạn ngồi đi, ví bạn đây mình mới xem qua chứng minh thư của bạn, và sổ tay có số bạn ghi trong đó còn lại bạn kiểm tra xem còn thiếu gì không nhé” – Đánh giá sơ bộ mà nói, Ái Gia thích thú với cô gái này, xinh đẹp, dễ thương, dễ gần
“Không cần đâu, của bạn đây, xin lỗi mình cũng xem qua thông tin trong ví chút, cùng mẩu giấy nhỏ…” – Ái Gia vô tình chạm phải ánh mắt sững sờ của cô gái đối diện, nhưng ngay lập tức Bích Ngọc lấy lại được vẻ hồn nhiên trong đôi mắt hướng về phía Ái Gia và nói:
“Mình đói, bạn có thể đi ăn với mình được không?”
“Xin lỗi mình…” – Chưa kịp nói xong đã bị Bích Ngọc cầm tay lôi ra phía ngoài, nhanh chóng đến cửa hàng Lotte phía bên cạnh, người bị lôi đi chưa kịp định hình thì người kéo đã mau chóng gọi to.
“Chị, cho em 2 cái hamberger, 2 khoai tây chiên loại nhỏ, 2 pepsi tươi, 4 thanh phomai và 2 đùi gà cay chiên giòn”
“Này, có ăn được hết không vậy? Tớ không ăn nổi được chỗ đó đâu đấy” Mắt tròn to, mồm chữ o Ái Gia nhìn cô gái vừa mới quen này.
“Bạn cứ ăn đi, mình mời, với lại bạn ăn thừa tớ ăn cho. Yên tâm nhé” – Lấy tay xinh xinh vỗ nhẹ lên vai Ái Gia cô hành động như thể hai người họ đã quen nhau từ rất lâu rồi
Ngồi đối diện Bích Ngọc, Ái Gia không còn lời nào để nói về cô bạn kỳ lạ này chỉ biết nhắc nhở:
“Ăn từ từ thôi, ăn hộ tớ cái này nữa nhé, trưa ăn hơi nhiều giờ vẫn chưa đói”
“Bạn ăn đi, không phải ngại đâu” – Mồm ngoạm miếng phomai, một tay cầm miếng phomai khéo thành 1 dây dài, miếng phô mai dài vẫn bốc khói nóng hổi, nhìn cô ấy ăn xem ra rất hạnh phúc. Tay còn lại cầm miếng hamberger, quay ra ngoạm thêm một miếng.
“Uống nước đi, cẩn thận nghẹn” – Ái Gia đưa cốc pepsi về phía đối diện
“Cảm ơn, Ái Gia cậu đang học hay đang làm gì rồi”
“Mình năm cuối trường Y, hiện cũng đang viết truyện cho tập san “Nắng – Mưa Và Gió” còn bạn?”
“Woa, sinh viên trường Y nha, mình hâm mộ mấy bạn cầm kim tiêm chích lắm nha…” – Kèm theo cái giọng ngạc nhiên của mình là hình ảnh ngón tay trỏ dơ ra phía trước mặt làm động tác chích chích.
“Mình học bác sĩ, mình mà mổ người, mình không có cầm kim tiêm thường xuyên để chích như các cô y tá”
“Không sao, cứ Y là mình liên tưởng ra thế mà, đều mặc áo trắng và cầm kim tiêm hết á”
“Bích Ngọc còn cậu?”
“Mình học điện ảnh khoa đạo diễn, mình thích, nên chủ yếu học để phục vụ cho ước mơ, còn gia đình mình thì muốn mình học quản trị, mục đích phục vụ cho sự nghiệp gia đình. Mình chẳng hứng thú việc cha truyền con nối chút nào”
“Cũng tốt mà, dù sao cũng dễ xin việc hơn mình”
“Không sao bác sĩ tương lai biết đâu sau này mình lại cần tới bạn thì sao”
“Thôi đi, bạn nói thế là mong gặp mình trong viện à, mình không mong muốn gặp người quen trong viện đâu nhé”
“Ha ha ha”
Cứ thế hai người ngồi trò chuyện vui vẻ tới gần 6h tối. Bích Ngọc chia tay trong tiếc nuối, như thể lâu lắm rồi cô mới gặp được một người bạn tâm đầu ý hợp đến vậy. Hai người chia sẻ thông tin cho nhau, từ đó dần dần họ vô tình thân thiết với nhau lúc nào không hay.
…
Thực tại.
Mấy hôm trôi qua, thiếu vắng bóng dáng của con bạn thối khiến căn phòng mới rộng rãi trở nên buồn chán hơn bao giờ hết, để lấy lại ồn ào náo nhiệt của cô bạn, Ái Gia mở nhạc linkin park ra nghe, mong có chút sôi động và động lực để chuẩn bị làm việc.
“Things aren’t the way they were before,
You wouldn’t even recognize me anymore,
Not that you knew me back then,
But it all comes back to me,
In the end…”
Ái Gia đang hồn nhiên hát theo bài hát thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nhớ đến nội quy của hàng xóm, số 1 và số 2 – Giữ trật tự, không hò hét… Biết là vậy cô làm lơ đi tiếng gõ cửa, tiện tay vặn to hơn 1 chút và gào to hơn 1 chút.
“I tried so hard and got so far,
But in the end,
It doesn’t even matter,
I had to fall… “
Một anh chàng, đứng sau cánh cửa phòng cô gái đang hò hét tít mù và làm lơ anh ở ngoài, mắt anh nhắm lại, hít thở dồn dập, có vẻ anh ta đang tức giận, rất tức giận, nhưng càng đập cửa, thì cái con người phía trong càng gào to hơn. Anh biết, đây chính là biểu hiện “chống đối” của “hàng xóm mới”. Bất lực, bước từng bước nặng nề về phòng, đóng sập cửa lại tiếng gào thét phía bên kia vẫn len lỏi đùng đùng, đoàng đoàng vang vọng trong phòng anh.
“Này tên kia, anh có thể ra mặt giúp tôi được không? Anh cũng không thích tiếng ồn cơ mà, tại sao không lên tiếng đi chứ?” Ánh mắt bất lực, nhìn về phía người ung dung ngồi trên ghế, người ấy vẫn không thèm để ý đến anh, một cái liếc mắt cũng không.
“Nói gì đi chứ, ồn ào thế này sao ngủ nổi đây” – Tùng Lâm ôm gối đè lên đầu, lao lên giường và gào to “TÔI MUỐN NGỦ”
Có một người ngồi ghế, đang lật lật từng trang giấy điền chi chít thông tin ghi chú bằng tay trên đó, đồng thời nhìn màn hình laptop và ấn tích vào các nút ô trống màu đỏ nhạt, miệng mỉm cười một cách tao nhã.
“Anh Cả, anh lên tiếng đi chứ, Lão Đại à, anh cũng không thích ồn ào mà đúng không?” – Tùng Lâm bật dậy và làm điệu bộ nũng nịu
“Cậu Lâm à, nếu cậu không chịu được thì cậu có thể dọn về nhà của mình được rồi đấy”
“Sơn Vỹ cậu đừng nghĩ rằng tôi đến đây vì tôi quý cậu nhé, chỉ là vì tôi muốn thay bác Bùi chăm sóc coi chừng cậu thôi đấy”
“Tôi hơn cậu tuổi đấy, cậu thấy tôi cần cậu chăm sóc sao?”
“Cậu nghĩ sao cũng được, tôi không về”
“Nhất định đấy?”
“Nhất định!”
“Vậy cậu phải cam chịu đi, tôi đồng tình với tiếng ồn bên đó” – Sơn Vỹ hướng mày về phía phòng hàng xóm, và dọn đồ đứng dậy.
“Cái đồ chết tiệt” – Tùng Sơn cầm gối phi về phía bạn mình và vò đầu “Cậu đi đâu đấy”
“Tôi lên công ty, cần tuyển dụng thêm giọng đọc cho bài mới bên tập san phía Kỳ Anh” – Nhanh chóng nhét giấy tờ vào túi xách, cầm áo khoác và đi ra phía ngoài.
“Còn tôi”. Bỏ mặc Tùng Lâm ngơ ngác
“I tried so hard and got so far,
But in the end…”
Không ai trả lời lại Tùng Lâm chỉ có cô hàng xóm gào thét “But in the end”
…
Đầu giờ chiều Ái Gia nhận được một cuộc gọi đến của chủ biên Bích
“Cô lên công ty nhé, cầm theo bản thảo của Nắng – Mưa Và Gió”
“Chị Bích em tưởng bản đó hoàn thiện xong rồi mà chị?”
“Thật ra tôi muốn cô chuyển sang bản audi chúng ta sẽ cho lên sóng JoyFM”
“Thật sao ạ? Chị nói thật ạ? Vậy chị muốn em mang bản thảo lên để trao đổi hay sao?”
“Cô ngốc, mang lên đây tôi sẽ để cô trao đổi trực tiếp với bên STV, giọng cô khá truyền cảm nên tôi cũng muốn cô thử đọc luôn, như vậy mới thể hiện được hết cái hồn” – Qua điện thoại, nhưng Ái Gia có thể tưởng tượng ra điệu bộ, lấy ngón trỏ, ấn gọng kính cao lên của chủ biên Bích.
“Vâng ạ, ôi may quá em cảm ơn chị, yêu thương chị nhất đấy chị Bích à” – Nhảy ra khỏi giường cô túm vội chiếc váy vàng crotop xinh xắn mặc nhanh và chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Thôi đi cô, cô lên nhanh cho tôi nhé, tôi hẹn họ 3h đấy”
“Vâng, vâng ạ, em lên luôn, chụt chụt chụt…” – Tắt vội máy, ngồi soi lại bản thân trước gương, đánh chút son hồng nhẹ, bỗng hôm nay cô thấy mình xinh hơn lạ thường.
Phi ra cửa thật nhanh vô tình đụng trúng oan gia
“Ối, xin lỗi anh Tùng Lâm, hôm nay trông anh bảnh đấy” – Hai tay trỏ làm động tác ngầu về phía “nội quy” (ý nói Tùng Lâm). Ôi cái vẻ mặt của cô ấy đang đắc ý sao, hay đang nịnh bợ, cười tươi như vậy mà nói câu “hôm nay trông anh bảnh đấy” rồi chạy mất dạng.
Tùng Lâm ngơ ngác chưa kịp nói với cô về cái quy định số 1 và số 2, thì đã không thấy bóng dáng cô đâu rồi. Anh mỉm cười, lắc đầu cũng khóa cửa và đi ra ngoài:
“Hôm nay cô cũng rất đẹp”
…
Tầng 5 – Tòa nhà Ngôi Sao, đường Dương Đình Nghệ
Phòng họp tòa soạn báo Tâm Sự, chủ biên Bích ngồi đó, nhìn chị ít ai có thể đoán được sau cặp kính kia, nhan sắc đó đã ngoài 40.
“Chủ biên, em đã đến, chưa ai đến sao chị?”
“Cô ngồi xuống đi, còn 5p nữa, Kỳ Anh đã đến nhưng đang đợi tổng giám đốc STV đến rồi vào sau”. Chủ biên vỗ vỗ nhẹ xuống ghế.
“Em gửi chị, em soạn lại cho đúng bản audi rồi đấy ạ”
“Nay là cơ hội tốt để chúng ta liên kết với STV nếu được cô hãy cố gắng thể hiện thật tốt nhé”.
Phía ngoài
“Chào chị Kỳ Anh”
“Chào Sơn Vỹ, đây là bản thảo, lát chúng ta sẽ được người bên Tâm Sự trao đổi kỹ bản audi” – Kỳ Anh đưa bản thảo, chân vẫn tốc độ hướng về phía phòng họp
“Em tin tưởng vào việc lựa chọn của chị, nhưng để đảm bảo em vẫn muốn chị chuẩn bị cho em phương án B”
“Yên tâm đi chị tin cô ấy là người có năng lực thật sự”
…
“Chào chủ biên Bích”
“Chào chủ nhiệm Kỳ Anh” – Chủ biên Bích đứng dậy bắt tay với Kỳ Anh, rất nhanh chóng giới thiệu người bên cạnh mình – “Đây là Trịnh Ái Gia, người tôi đã giới thiệu với chị, cô ấy chính là người chủ nhiệm chính cho dự án “Nắng – Mưa và Gió”
“Chào cô Ái Gia, nghe chủ biên Bích giới thiệu về cô từ lâu nay mới gặp mặt, thật ngoài sức tưởng tượng, cô rất xinh đẹp” – Vương cánh tay kiêu kỳ được trang trí bởi vài chiếc nhẫn óng ánh, cô nhanh chóng bắt tay Ái Gia và giời thiệu “Đây là tổng giám đốc STV anh Bùi Sơn Vỹ, hai người làm quen nhau nhé”
“Chào chủ nhiệm Anh, chào anh Sơn Vỹ, cái tên rất ý nghĩa” – Ái Gia nhanh chóng làm quen
“Chào cô, rất vui hợp tác với cô”
…
“Như mọi người đã thấy nếu chúng ta chỉ dựa theo bản gốc thì khó có thể khiến người nghe cảm thấy hút hồn bởi câu truyện, vì nó sẽ khô khan, thế nên tôi đã mang theo 3 bài hát đệm cho nền truyện, âm nhạc du dương, bài hát có lời phù hợp để phát lột tả cảnh tâm trạng của nhân vật…” – Ái Gia trình bày cho dự án mới của mình đồng thời bật nhạc nhẹ trên chiếc điện thoại lên.
“Cô có chắc chắn dự án này sẽ thu hút được người nghe? Vậy nói tôi nghe, mục tiêu và đối tượng mà cô định hướng đến là ai?” – Sơn Vỹ nghiêng đầu, hai tay đan vào nhau, chân vắt chéo làm điệu bộ phản biện
“Sơn Vỹ cô ấy…”
“Chị Bích em hiểu, chỉ là em muốn cô ấy xác định rõ cho em xem hiệu quả đạt được là gì, và mục đích đối tượng chúng ta muốn hướng đến là gì” – Cắt ngang lời nói của chủ biên Bích, Sơn Vỹ lại làm động tác nghiêng người như thể “cô trình bày đi” thay cho lời nói vậy.
“Anh Vỹ hỏi câu khá hay, tôi định sẽ đề cập ở cuối phần trình bày, nhưng anh đã hỏi vậy tôi cũng nói luôn. Dự án này đi cùng với tiểu thuyết cùng tên “Nắng – Mưa và Gió”, bản chất truyện đã thu hút khá nhiều tầng lớp và đối tượng, như học sinh – những người thích ngôn tình, dân văn phòng và các bà nội trợ, điều này anh có thể thấy trong bảng biểu đo lường của chị Bích đã đưa. Khi chúng ta chuyển sang audi, sẽ được phát trực tiếp trên kênh JoyFM, trên các tuyến xe bus công cộng, trên đài VOV và các kênh online khác… như vậy thay vì đối tượng bị giới hạn như trước đây, thì nay, toàn bộ người dân Việt Nam đều có cơ hội tiếp cận với dự án audi này.”
Mọi người lắng nghe chăm chú Ái Gia trình bày, Kỳ Anh và chủ biên Bích gật đầu, Sơn Vỹ trầm ngâm nghe cô trình bày tiếp.
“Tại sao lại là toàn bộ? Tại vì, nông thôn có nghe đài, họ nghe đài theo lối truyền thống – đài phát bắt sóng hoặc loa đài phát thanh của thôn, xóm. Thành thị, nơi người có ô tô, họ không nghe nhạc thì chắc chắn sẽ bật các kênh đài để nghe tin tức, xe bus phương tiện đi lại của dân công sở, học sinh và các cô, bác. Điện thoại, nơi các ứng dụng đang nổi lên hiện nay, ta có thể chèn vào như muvik… Ngoài ra, người sử dụng mạng điện tử hiện rất ưa chuộng kênh Youtobe, chúng ta cũng không nên bỏ qua kênh này” – Vừa dứt phần trình bày tiếng vỗ tay của chủ nhiệm Kỳ Anh đã vang lên
“Hay, tôi ấn tượng, rất vui được hợp tác” – Kỳ Anh nắm lấy tay Ái Gia và gật đầu
“Tôi cần cô thử giọng trước khi dự án được bắt đầu, dù vẫn chưa hài lòng lắm về bài thuyết trình, tuy nhiên rất mong cô thể hiện được năng lực của mình trong thời gian tới, tôi sẽ đánh giá qua kết quả cô đạt được” – Sơn Vỹ thu dọn đồ và bước ra cửa, miệng mỉm cười đầy hàm ý.
“Chúc mừng cô, Ái Gia, đừng để ý thái độ của cậu ấy, sau này cô sẽ phải làm việc nhiều với cậu ta nhưng đừng lo lắng, tôi và chị Bích sẽ giúp đỡ cô”
“Cảm ơn chị Kỳ Anh”
“Tôi đi trước nhé, chị Bích muộn rồi chúng ta đi làm vài chén với nhau chứ nhỉ” – Kỳ Anh khoác tay chị Bích bước ra ngoài phía phòng họp – “Cô Ái Gia đi cùng chúng tôi luôn”
“Dạ thôi chị, để lúc khác, em qua phòng thu âm trước, em muốn test giọng luôn, để dự án sớm được bắt đầu”
“Vậy cô xong thì cứ tan làm nhé, tôi với chị Bích lâu không gặp phải đi nhậu với nhau đã”
Ái Gia nhìn hai người phụ nữ đang khoác tay nhau đi ra thang máy, thật ấn tượng bởi tình bạn lâu năm giữa hai người. Bỗng trong đầu cô nhớ đến Khúc Bích Ngọc, ôi mới xa có vài bữa mà nhớ kinh khủng, cô thở dài ra một tiếng, bước vào thang máy xuống phòng thu âm.
Phía góc tường nơi cô vừa rời đi, có bóng một người đứng đút tay túi quần và nhìn theo dáng người vừa khuất dạng.
…
(Ngoại truyện)
Tách!!
Một cô gái xuất hiện trên màn hình của Sơn Vỹ, anh đi xuống văn phòng:
“Thư ký An vào tôi nhờ chút”
Ngay lập tức phía ngoài cửa có tiếng gõ, thư ký An một thân lả lướt đi vào.
“Anh Vỹ, anh gọi tôi”
“Chị tìm thông tin cô ấy giúp tôi”
“Vâng anh” – Nhanh tay nhận lấy hình ảnh trên bàn làm việc, cô chụp lại hình ảnh và đi ra ngoài.
…
Ngày hôm sau.
“Anh Vỹ đây là tài liệu anh cần”
“Cảm ơn cô, cô ra ngoài trước”
“Anh nhớ, 6h tối nay có buổi gặp mặt với anh Kim bên công ty Kim Khí WongChung” – Thư ký An để tài liệu lên bàn, liếc bóng cao lớn đang hướng về phía cửa sổ, tay anh để túi quần, vẫn phong thái quen thuộc, trao đổi công việc với cô nhưng chưa bao giờ đưa ánh nhìn về phía cô.
Tiếng đóng cửa, thư ký An đã ra, Sơn Vỹ quay lại nhìn các sấp tài liệu trên bàn, tại một sấp tài liệu màu xanh da trời có tên “Trịnh Ái Gia”
“Anh Bình, phiền anh liên lạc với chị Luận địa chỉ số 18, ngõ 27/7, Định Công, Hoàng Mai… tôi sẽ chuyển qua bên đó, anh sắp xếp giúp tôi” – Nhanh chóng và gọn nhẹ, anh mỉm cười một cách bí hiểm.