Đông Phương Nhiêu bị tiếng nói bất chợt này làm sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Diễn đang ngó xuống nhìn thẳng cô, thứ vừa rồi cô sờ tới sờ lui mềm mềm nong nóng cảm giác rất tốt gì đó lại là ngực Phương Diễn a!
Đông Phương Nhiêu bị dọa sợ muốn nhảy ra xa ba thước, trong nhà chợt bật ra người, người này còn là Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu ngây ngẩn, trong đầu hiện tại chỉ có một ý niệm, quá kinh hãi. .. .. .
Đây đã là lần thứ mấy Phương Diễn không mời mà tới rồi?
Dùng sức đẩy ý là muốn rời khỏi lồng ngực Phương Diễn, không biết tại sao nhìn thấy Phương Diễn tự nhiên có cảm giác chột dạ, tại sao phải chột dạ? Chắc là uống rượu quá nhiều đầu óc không rõ lắm. Phương Diễn dưới chân không đứng trụ cô lại dùng sức khá mạnh, bị đẩy lui hai ba bước, Đông Phương Nhiêu cố định được rồi. Đẩy một cái liền tỉnh rồi.
Đông Phương Nhiêu cảm giác hành động của mình giống như có tật giật mình. Phương Diễn không mời mà đến, hoàn toàn không cần thiết phải hành động như vậy, phản ứng này giống như bị bắt quả tang tại trận, không thể giải thích được tại sao lại như vậy nữa.
Phương Diễn vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích lạnh lùng nhìn Đông Phương Nhiêu. Đông Phương Nhiêu cũng không nói lời nào, yên lặng vịn khung cửa, sau một lúc mới hắng giọng hỏi: “Trễ vậy còn đến sao?” Thanh âm ách nghẹn vì bị cảm lại uống rượu. Vừa nói vừa bước vào cửa, đóng cửa lại, vịn tường bắt đầu đổi giày. Đầu đã tỉnh nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, tứ chi mềm nhũn, cởi giày nhiều lần mới thành công.
Một hồi lâu không nghe Phương Diễn nói gì, Đông Phương Nhiêu đặt giày lên kệ, kỳ quái quay đầu nhìn sang Phương Diễn, phát hiện Phương Diễn cả khuôn mặt không chút thay đổi vẫn đang lạnh lùng nhìn mình,.
Đông Phương Nhiêu thân thể khó chịu, thấy cái bộ dáng này càng thêm bực bội, cũng lười quản anh. Phương đại gia không biết luyện ở đâu ra tính khí này, thỉnh thoảng cứ trưng ra cái mặt lạnh. Ngày ngày tức giận, đêm đêm tức giận, cũng không sợ tổn thọ mấy năm. Bây giờ Đông Phương Nhiêu sớm đã quên hôm nay muốn mềm mỏng với anh rồi, vừa thấy cái bản mặt lạnh lẽo ngàn năm không đổi, cái gì cũng quên mất không còn một mảnh giáp, một miếng sắt vụn cũng không sót lại.
Đông Phương Nhiêu say rượu trong ý nghĩ chỉ muốn lập tức ngủ, đổi dép mang trong nha xong lúc đi ngang qua Phương Diễn, nói: “Phương Diễn, hôm nay không có biện pháp hầu anh, tôi uống rất nhiều, thấy khó chịu trong người.” Đi hai bước, cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nói thêm: “Anh về trước đi, muốn lên giường đợi ngày mai hãy nói.”
Đầu óc này nói tỉnh quả đúng là cực kỳ thanh tỉnh, chuyện này mà cũng có thể nói ra, có thể không thanh tỉnh sao?
Phương Diễn vừa nghe sắc mặt biến xanh mét. Sáng sớm cùng Đông Phương Nhiêu tan rã trong không vui, Lâm Hạnh Nhi dù sao đi theo anh đã lâu, hỏi Đông Phương Nhiêu cũng chỉ muốn xác định lại một chút, nào biết Đông Phương Nhiêu phản ứng mạnh như vậy, hai người mới nói mấy câu liền huyên náo cương như vậy.
Lúc nghe Lý Hàm nói anh cũng đã nổi cơn thịnh nộ, chuyện này đến tổ kịch tùy tiện tìm một người hỏi cũng biết, đoán chừng Lý Hàm cũng không có lá gan dám lừa anh. Đông Phương Nhiêu gặp anh thế nhưng một chữ cũng không hé, hỏi cô, cô còn qua loa. Phương Diễn thật vất vả muốn quan tâm Đông Phương Nhiêu, kết quả hảo tâm lại bị cho là lòng lang dạ thú, anh có thể không tức giận sao?
Giải quyết xong Lâm Hạnh Nhi anh vẫn đợi điện thoại Đông Phương Nhiêu, nửa ngày cũng không thấy, buổi trưa nói điện thoại cùng Ngô Hạ Ngự mới biết Đông Phương Nhiêu đến đoàn phim, hay lắm, đi làm nên không có thời gian gọi điện thoại tới nhận lỗi, cái này tính sau, chờ cô xong việc rồi tính. Kết quả đợi đến 11 giờ tối, điện thoại bị Phương đại gia trừng nóng luôn rồi, vẫn không có cuộc gọi tới.
Không nhịn được nữa, cầm lên gọi đi, không ai nhận. Lại gọi, vẫn không ai nhận.
Gọi liên tiếp mười mấy cuộc không ai nhận, cô hay lắm, ở bên ngoài say khướt mới mò về, còn nói, cái gì hôm nay không có biện pháp hầu anh? Cái gì muốn lên giường đợi ngày mai? Chẳng lẽ Phương Diễn anh tìm cô liền nhất định phải lên giường? Trong đầu chỉ muốn trên giường, một chuyện khác cũng không có? Anh Phương Diễn cũng không phải là t*ng trùng lên não, thiếu nữ nhân sẽ không sống nổi.
Anh muốn nữ nhân kiểu gì không có? Thiếu một người Đông Phương Nhiêu cô thì có vấn đề gì? !
Phương Diễn đi lên hai bước đưa tay gắt gao cầm cổ tay Đông Phương Nhiêu, bên trong đôi mắt muốn toát ra lửa, cắn răng nghiến lợi nói: “Hách Giai Giai, em tỉnh táo lại cho anh.” Bây giờ không thể chịu nổi người phụ nữ này cứ trắng trợn nói ra quan hệ giữa hai người như vậy, mặc dù đúng là hay gặp gỡ trên giường, nhưng đâu phải lần nào cũng đều như vậy a, ít nhất ngày hôm qua.. .. .. Ngày hôm qua không phải rất sạch sẽ cái gì cũng không phát sinh sao? !
Đông Phương Nhiêu lúc này mới ý thức được mình nói cái gì, đang ảo não, kết quả bị Phương Diễn nói như thế, lại nóng lên, cô thế nào không tỉnh táo rồi? Cô không phải rất thẳng thắn sao? Thế nào không tỉnh táo?
Uống rượu lá gan đặc biệt lớn, liều mạng nói: “Tôi không tỉnh táo khi nào, tôi rất tỉnh, tôi biết rõ mỗi ngày anh đến chính là muốn cái đó, Phương Diễn tôi cho anh biết, tôi hôm nay cả người không thoải mái, tôi hôm nay sẽ không cùng anh đâu!” cảm thấy còn chưa đủ, thấy vẻ mặt Phương Diễn sắp phóng hỏa muốn thiêu cô, trong lòng cảm thấy đặc biệt sảng khoái, có phải hay không quá thích tự làm khổ? Vì vậy lại nói: “Phương Diễn anh về đi, tìm nữ nhân khác cũng được, dù sao đều là lên giường, nhắm mắt lại, nữ nhân nào chẳng giống nhau.”
Trên tay dùng sức vung, Phương Diễn bắt lại, không hất ra được, vùng vằng, tay bị nắm càng chặc, càng không hất ra được!
“Phương Diễn, anh buông tay! Tôi muốn đi tắm!”
Phương Diễn gương mặt xanh mét, cuối cùng đen thui. Tâm tình rất giận, vô cùng giận, cực kỳ giận, cuối cùng ngược lại cười, bộ dáng này bất kể người nào nhìn cũng phải sợ đến tâm can rung động, Đông Phương Nhiêu giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay, từ kẽ răng phát ra thanh âm: “Không muốn trên giường? Muốn tắm? Tốt lắm, anh cho em tắm!”
Kéo Đông Phương Nhiêu vào phòng tắm, lôi đến dưới vòi hoa sen, tay nhấn một cái nước phun ra, Đông Phương Nhiêu từ trên xuống dưới bị tưới lạnh thấu. Rùng mình, giãy giụa thét lên muốn né tránh, đây là mùa thu a, trời hạ đã qua lâu, hơn nữa bây giờ là nửa đêm mà, Đông Phương Nhiêu hơn nửa đời người chưa từng tắm nước lạnh, lần đầu lại bị tưới xối xả như vậy?
Phương Diễn không buông cũng không nhìn tới, Đông Phương Nhiêu muốn tránh cũng không có chỗ trốn.
Đông Phương Nhiêu mặt, đầu, cổ đều là nước, trên người cũng ướt đẫm, nước vẫn không ngừng phun xuống, phòng ở đã cũ ống dẫn máy nước nóng cách xa, rất lâu mới có thể dẫn tới nước nóng. Cuối cùng Đông Phương Nhiêu lạnh không chịu nổi, chỗ này chỉ có Phương Diễn còn nóng, định bụng trực tiếp nhảy lên người Phương Diễn. Ai biểu anh cho cô tắm nước lạnh, mặc dù lời cô nói hơi quá đáng, nhưng Phương Diễn anh không nghĩ mình cũng thử tắm nước lạnh chút đi!
Cho nên Đông Phương Nhiêu cảm thấy, bám trên người Phương Diễn sự lựa chọn này tuyệt đối là chính xác! Là vạn vô nhất thất ! Mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền? Cô vừa rồi chỉ là nhất thời nhanh miệng, hiện tại bị Phương Diễn giội nước lạnh, nếu để cho cô nói lại cô cũng không nói ra lời đó. Huống chi ở trước mặt Phương Diễn cô đã sớm không có hình tượng, không thèm quan tâm đến nó một chút xíu nào.
Kết quả thì ra có người nghĩ không thông như vậy, thì ra có người thích tự làm khổ mình. Ôm anh cũng gắng tránh phía nước lạnh, Đông Phương Nhiêu hai chân kẹp eo Phương Diễn lại bị Phương Diễn quay về phía vòi phun nước, lãnh, quá lạnh rồi! Đông Phương Nhiêu hét lên hai tiếng, không để cô kêu lên tiếng thứ ba, Phương Diễn trực tiếp dùng miệng ngăn chặn miệng cô.
Đúng lúc, nước lạnh cũng bắt đầu từ từ chuyển nhiệt, Đông Phương Nhiêu không kịp giãy giụa, cứ như vậy bị Phương Diễn ở bên trong phòng tắm thực hiện hành vi người lớn. Lần này không có ở trên giường, vì vậy không lên giường!
Đông Phương Nhiêu lại bị cảm. Vết thương cũ chưa lành vết thương mới lại tới, thế là bệnh càng nặng, nằm liệt giường ba ngày, toàn thân vô lực ho đến phèo phổi đều muốn ói ra!
Cứ thế này thật không ổn, Ngô Hạ Ngự đã gọi nhiều cuộc tới thúc giục, cô nghỉ bệnh ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến tiến độ quay phim. Xem ra cần phải vào bệnh viện một chuyến mới được.
Phương Diễn ngày đó hành hạ Đông Phương Nhiêu cả người bủn rủn từ trong phòng tắm vớt ra ngoài, thả lại trên giường liền rời đi, mấy ngày rồi không gặp lại. Đông Phương Nhiêu có loại cảm giác cả thế nhân tất cả đều khỏe mạnh chỉ riêng cô bị bệnh , có chút thê lương.
Ngày thứ tư cả người rã rời bò dậy, húp cháo xong, quyết định đến bệnh viện.
Đây là thời điểm công tác cực kỳ kích thích a, cả ngày bệnh cũng không phải chuyện tốt, bên kia tổ kịch chờ đến Hoàng Hoa Thái cũng lạnh.
*Hoàng Hoa Thái cũng lạnh: Hoàng hoa thái là từ hoàng hoa diễn biến mà ra. Hoàng hoa chính là chỉ hoa cúc. Câu thơ vịnh cúc nổi tiếng của Tô Thức: “Vạn sự đáo đầu đô thị mộng, minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu.” Thời xưa có tập quán thưởng cúc vào ngày Trùng Dương (ngày 9 tháng 9), minh nhật là ngày hôm sau, tức ngày hôm sau của ngày Trùng Dương. Qua ngày Trùng Dương, thời điểm thưởng cúc tốt nhất, hoa đã điêu tàn, bướm cũng hết hứng thú, dùng để ví von việc đã quá thời.
Mùa này nhiều người bị bệnh, Đông Phương Nhiêu xếp hàng cầm số xếp hàng một lát mới gặp bác sĩ, bác sĩ hỏi mấy vấn đề, cho Đông Phương Nhiêu đo nhiệt độ, nghe mạch, còn bảo Đông Phương Nhiêu lè lưỡi nhìn một chút, xoạt xoạt xoạt ra toa thuốc, ý bảo Đông Phương Nhiêu có thể rời đi, để hộ sĩ gọi người khác vào khám. Đông Phương Nhiêu cầm toa nhìn, bác sĩ viết chữ như quỷ vẽ bùa, nghe nói là đặc biệt luyện qua, đoán chừng cũng chỉ có người bốc thuốc mới hiểu nổi, nghiên cứu nửa ngày, chữ như gà bới, nhìn không biết viết cái gì nữa.
Bác sĩ kê thuốc bắc, y tá bốc thuốc cho Đông Phương Nhiêu, phía trước phòng thuốc người đợi la liệt, phía sau là nơi đặc biệt dành cho bệnh nhân nấu thuốc. Cho nên Đông Phương Nhiêu không thích bệnh viện, mùi khó ngửi không nói, nhìn cá quá trình mắc bệnh phải tự lo từ a-z, nếu bị bệnh thì vội vả trị, đau đến lăn ra đất vẫn không thể lập tức giao phó ở chỗ này?
Hơn nửa ngày cuối cùng cũng lấy được thuốc về, Đông Phương Nhiêu lại nằm ngay đơ trên giường. Đến một chuyến bệnh viện, còn mệt hơn đóng phim cả ngày.
Thuốc bắc bổ hơn thuốc tây nhiều lắm, nhưng hiệu quả chậm, hai ngày sau bệnh chứng Đông Phương Nhiêu mới hóa giải hữu hiệu, ngày thứ ba Đông Phương Nhiêu đã có thể quay lại tổ kịch bắt đầu làm việc.
Ngô Hạ Ngự lúc này đã sớm đối với Đông Phương Nhiêu khôi phục dĩ vãng miệng hét tiếng lớn, hai ba ngày nay ở trong điện thoại hướng về phía Đông Phương Nhiêu điên cuồng hét la, lúc nào không bệnh, thời điểm khẩn trương như hiện tại thì bệnh, biết chọn quá đi!
Cái gì chứ, ăn nhậu đêm hôm đó còn thề thốt nhất định sẽ không tiếp tục vô duyên vô cớ rống người, gài tang vật, giá họa, nhỏ mọn. Mới có mấy ngày? Đều là gạt người mà.. .. . .
Đông Phương Nhiêu bị tiếng nói bất chợt này làm sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Diễn đang ngó xuống nhìn thẳng cô, thứ vừa rồi cô sờ tới sờ lui mềm mềm nong nóng cảm giác rất tốt gì đó lại là ngực Phương Diễn a!
Đông Phương Nhiêu bị dọa sợ muốn nhảy ra xa ba thước, trong nhà chợt bật ra người, người này còn là Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu ngây ngẩn, trong đầu hiện tại chỉ có một ý niệm, quá kinh hãi. .. .. .
Đây đã là lần thứ mấy Phương Diễn không mời mà tới rồi?
Dùng sức đẩy ý là muốn rời khỏi lồng ngực Phương Diễn, không biết tại sao nhìn thấy Phương Diễn tự nhiên có cảm giác chột dạ, tại sao phải chột dạ? Chắc là uống rượu quá nhiều đầu óc không rõ lắm. Phương Diễn dưới chân không đứng trụ cô lại dùng sức khá mạnh, bị đẩy lui hai ba bước, Đông Phương Nhiêu cố định được rồi. Đẩy một cái liền tỉnh rồi.
Đông Phương Nhiêu cảm giác hành động của mình giống như có tật giật mình. Phương Diễn không mời mà đến, hoàn toàn không cần thiết phải hành động như vậy, phản ứng này giống như bị bắt quả tang tại trận, không thể giải thích được tại sao lại như vậy nữa.
Phương Diễn vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích lạnh lùng nhìn Đông Phương Nhiêu. Đông Phương Nhiêu cũng không nói lời nào, yên lặng vịn khung cửa, sau một lúc mới hắng giọng hỏi: “Trễ vậy còn đến sao?” Thanh âm ách nghẹn vì bị cảm lại uống rượu. Vừa nói vừa bước vào cửa, đóng cửa lại, vịn tường bắt đầu đổi giày. Đầu đã tỉnh nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, tứ chi mềm nhũn, cởi giày nhiều lần mới thành công.
Một hồi lâu không nghe Phương Diễn nói gì, Đông Phương Nhiêu đặt giày lên kệ, kỳ quái quay đầu nhìn sang Phương Diễn, phát hiện Phương Diễn cả khuôn mặt không chút thay đổi vẫn đang lạnh lùng nhìn mình,.
Đông Phương Nhiêu thân thể khó chịu, thấy cái bộ dáng này càng thêm bực bội, cũng lười quản anh. Phương đại gia không biết luyện ở đâu ra tính khí này, thỉnh thoảng cứ trưng ra cái mặt lạnh. Ngày ngày tức giận, đêm đêm tức giận, cũng không sợ tổn thọ mấy năm. Bây giờ Đông Phương Nhiêu sớm đã quên hôm nay muốn mềm mỏng với anh rồi, vừa thấy cái bản mặt lạnh lẽo ngàn năm không đổi, cái gì cũng quên mất không còn một mảnh giáp, một miếng sắt vụn cũng không sót lại.
Đông Phương Nhiêu say rượu trong ý nghĩ chỉ muốn lập tức ngủ, đổi dép mang trong nha xong lúc đi ngang qua Phương Diễn, nói: “Phương Diễn, hôm nay không có biện pháp hầu anh, tôi uống rất nhiều, thấy khó chịu trong người.” Đi hai bước, cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nói thêm: “Anh về trước đi, muốn lên giường đợi ngày mai hãy nói.”
Đầu óc này nói tỉnh quả đúng là cực kỳ thanh tỉnh, chuyện này mà cũng có thể nói ra, có thể không thanh tỉnh sao?
Phương Diễn vừa nghe sắc mặt biến xanh mét. Sáng sớm cùng Đông Phương Nhiêu tan rã trong không vui, Lâm Hạnh Nhi dù sao đi theo anh đã lâu, hỏi Đông Phương Nhiêu cũng chỉ muốn xác định lại một chút, nào biết Đông Phương Nhiêu phản ứng mạnh như vậy, hai người mới nói mấy câu liền huyên náo cương như vậy.
Lúc nghe Lý Hàm nói anh cũng đã nổi cơn thịnh nộ, chuyện này đến tổ kịch tùy tiện tìm một người hỏi cũng biết, đoán chừng Lý Hàm cũng không có lá gan dám lừa anh. Đông Phương Nhiêu gặp anh thế nhưng một chữ cũng không hé, hỏi cô, cô còn qua loa. Phương Diễn thật vất vả muốn quan tâm Đông Phương Nhiêu, kết quả hảo tâm lại bị cho là lòng lang dạ thú, anh có thể không tức giận sao?
Giải quyết xong Lâm Hạnh Nhi anh vẫn đợi điện thoại Đông Phương Nhiêu, nửa ngày cũng không thấy, buổi trưa nói điện thoại cùng Ngô Hạ Ngự mới biết Đông Phương Nhiêu đến đoàn phim, hay lắm, đi làm nên không có thời gian gọi điện thoại tới nhận lỗi, cái này tính sau, chờ cô xong việc rồi tính. Kết quả đợi đến giờ tối, điện thoại bị Phương đại gia trừng nóng luôn rồi, vẫn không có cuộc gọi tới.
Không nhịn được nữa, cầm lên gọi đi, không ai nhận. Lại gọi, vẫn không ai nhận.
Gọi liên tiếp mười mấy cuộc không ai nhận, cô hay lắm, ở bên ngoài say khướt mới mò về, còn nói, cái gì hôm nay không có biện pháp hầu anh? Cái gì muốn lên giường đợi ngày mai? Chẳng lẽ Phương Diễn anh tìm cô liền nhất định phải lên giường? Trong đầu chỉ muốn trên giường, một chuyện khác cũng không có? Anh Phương Diễn cũng không phải là tng trùng lên não, thiếu nữ nhân sẽ không sống nổi.
Anh muốn nữ nhân kiểu gì không có? Thiếu một người Đông Phương Nhiêu cô thì có vấn đề gì? !
Phương Diễn đi lên hai bước đưa tay gắt gao cầm cổ tay Đông Phương Nhiêu, bên trong đôi mắt muốn toát ra lửa, cắn răng nghiến lợi nói: “Hách Giai Giai, em tỉnh táo lại cho anh.” Bây giờ không thể chịu nổi người phụ nữ này cứ trắng trợn nói ra quan hệ giữa hai người như vậy, mặc dù đúng là hay gặp gỡ trên giường, nhưng đâu phải lần nào cũng đều như vậy a, ít nhất ngày hôm qua.. .. .. Ngày hôm qua không phải rất sạch sẽ cái gì cũng không phát sinh sao? !
Đông Phương Nhiêu lúc này mới ý thức được mình nói cái gì, đang ảo não, kết quả bị Phương Diễn nói như thế, lại nóng lên, cô thế nào không tỉnh táo rồi? Cô không phải rất thẳng thắn sao? Thế nào không tỉnh táo?
Uống rượu lá gan đặc biệt lớn, liều mạng nói: “Tôi không tỉnh táo khi nào, tôi rất tỉnh, tôi biết rõ mỗi ngày anh đến chính là muốn cái đó, Phương Diễn tôi cho anh biết, tôi hôm nay cả người không thoải mái, tôi hôm nay sẽ không cùng anh đâu!” cảm thấy còn chưa đủ, thấy vẻ mặt Phương Diễn sắp phóng hỏa muốn thiêu cô, trong lòng cảm thấy đặc biệt sảng khoái, có phải hay không quá thích tự làm khổ? Vì vậy lại nói: “Phương Diễn anh về đi, tìm nữ nhân khác cũng được, dù sao đều là lên giường, nhắm mắt lại, nữ nhân nào chẳng giống nhau.”
Trên tay dùng sức vung, Phương Diễn bắt lại, không hất ra được, vùng vằng, tay bị nắm càng chặc, càng không hất ra được!
“Phương Diễn, anh buông tay! Tôi muốn đi tắm!”
Phương Diễn gương mặt xanh mét, cuối cùng đen thui. Tâm tình rất giận, vô cùng giận, cực kỳ giận, cuối cùng ngược lại cười, bộ dáng này bất kể người nào nhìn cũng phải sợ đến tâm can rung động, Đông Phương Nhiêu giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay, từ kẽ răng phát ra thanh âm: “Không muốn trên giường? Muốn tắm? Tốt lắm, anh cho em tắm!”
Kéo Đông Phương Nhiêu vào phòng tắm, lôi đến dưới vòi hoa sen, tay nhấn một cái nước phun ra, Đông Phương Nhiêu từ trên xuống dưới bị tưới lạnh thấu. Rùng mình, giãy giụa thét lên muốn né tránh, đây là mùa thu a, trời hạ đã qua lâu, hơn nữa bây giờ là nửa đêm mà, Đông Phương Nhiêu hơn nửa đời người chưa từng tắm nước lạnh, lần đầu lại bị tưới xối xả như vậy?
Phương Diễn không buông cũng không nhìn tới, Đông Phương Nhiêu muốn tránh cũng không có chỗ trốn.
Đông Phương Nhiêu mặt, đầu, cổ đều là nước, trên người cũng ướt đẫm, nước vẫn không ngừng phun xuống, phòng ở đã cũ ống dẫn máy nước nóng cách xa, rất lâu mới có thể dẫn tới nước nóng. Cuối cùng Đông Phương Nhiêu lạnh không chịu nổi, chỗ này chỉ có Phương Diễn còn nóng, định bụng trực tiếp nhảy lên người Phương Diễn. Ai biểu anh cho cô tắm nước lạnh, mặc dù lời cô nói hơi quá đáng, nhưng Phương Diễn anh không nghĩ mình cũng thử tắm nước lạnh chút đi!
Cho nên Đông Phương Nhiêu cảm thấy, bám trên người Phương Diễn sự lựa chọn này tuyệt đối là chính xác! Là vạn vô nhất thất ! Mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền? Cô vừa rồi chỉ là nhất thời nhanh miệng, hiện tại bị Phương Diễn giội nước lạnh, nếu để cho cô nói lại cô cũng không nói ra lời đó. Huống chi ở trước mặt Phương Diễn cô đã sớm không có hình tượng, không thèm quan tâm đến nó một chút xíu nào.
Kết quả thì ra có người nghĩ không thông như vậy, thì ra có người thích tự làm khổ mình. Ôm anh cũng gắng tránh phía nước lạnh, Đông Phương Nhiêu hai chân kẹp eo Phương Diễn lại bị Phương Diễn quay về phía vòi phun nước, lãnh, quá lạnh rồi! Đông Phương Nhiêu hét lên hai tiếng, không để cô kêu lên tiếng thứ ba, Phương Diễn trực tiếp dùng miệng ngăn chặn miệng cô.
Đúng lúc, nước lạnh cũng bắt đầu từ từ chuyển nhiệt, Đông Phương Nhiêu không kịp giãy giụa, cứ như vậy bị Phương Diễn ở bên trong phòng tắm thực hiện hành vi người lớn. Lần này không có ở trên giường, vì vậy không lên giường!
Đông Phương Nhiêu lại bị cảm. Vết thương cũ chưa lành vết thương mới lại tới, thế là bệnh càng nặng, nằm liệt giường ba ngày, toàn thân vô lực ho đến phèo phổi đều muốn ói ra!
Cứ thế này thật không ổn, Ngô Hạ Ngự đã gọi nhiều cuộc tới thúc giục, cô nghỉ bệnh ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến tiến độ quay phim. Xem ra cần phải vào bệnh viện một chuyến mới được.
Phương Diễn ngày đó hành hạ Đông Phương Nhiêu cả người bủn rủn từ trong phòng tắm vớt ra ngoài, thả lại trên giường liền rời đi, mấy ngày rồi không gặp lại. Đông Phương Nhiêu có loại cảm giác cả thế nhân tất cả đều khỏe mạnh chỉ riêng cô bị bệnh , có chút thê lương.
Ngày thứ tư cả người rã rời bò dậy, húp cháo xong, quyết định đến bệnh viện.
Đây là thời điểm công tác cực kỳ kích thích a, cả ngày bệnh cũng không phải chuyện tốt, bên kia tổ kịch chờ đến Hoàng Hoa Thái cũng lạnh.
Hoàng Hoa Thái cũng lạnh: Hoàng hoa thái là từ hoàng hoa diễn biến mà ra. Hoàng hoa chính là chỉ hoa cúc. Câu thơ vịnh cúc nổi tiếng của Tô Thức: “Vạn sự đáo đầu đô thị mộng, minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu.” Thời xưa có tập quán thưởng cúc vào ngày Trùng Dương (ngày tháng ), minh nhật là ngày hôm sau, tức ngày hôm sau của ngày Trùng Dương. Qua ngày Trùng Dương, thời điểm thưởng cúc tốt nhất, hoa đã điêu tàn, bướm cũng hết hứng thú, dùng để ví von việc đã quá thời.
Mùa này nhiều người bị bệnh, Đông Phương Nhiêu xếp hàng cầm số xếp hàng một lát mới gặp bác sĩ, bác sĩ hỏi mấy vấn đề, cho Đông Phương Nhiêu đo nhiệt độ, nghe mạch, còn bảo Đông Phương Nhiêu lè lưỡi nhìn một chút, xoạt xoạt xoạt ra toa thuốc, ý bảo Đông Phương Nhiêu có thể rời đi, để hộ sĩ gọi người khác vào khám. Đông Phương Nhiêu cầm toa nhìn, bác sĩ viết chữ như quỷ vẽ bùa, nghe nói là đặc biệt luyện qua, đoán chừng cũng chỉ có người bốc thuốc mới hiểu nổi, nghiên cứu nửa ngày, chữ như gà bới, nhìn không biết viết cái gì nữa.
Bác sĩ kê thuốc bắc, y tá bốc thuốc cho Đông Phương Nhiêu, phía trước phòng thuốc người đợi la liệt, phía sau là nơi đặc biệt dành cho bệnh nhân nấu thuốc. Cho nên Đông Phương Nhiêu không thích bệnh viện, mùi khó ngửi không nói, nhìn cá quá trình mắc bệnh phải tự lo từ a-z, nếu bị bệnh thì vội vả trị, đau đến lăn ra đất vẫn không thể lập tức giao phó ở chỗ này?
Hơn nửa ngày cuối cùng cũng lấy được thuốc về, Đông Phương Nhiêu lại nằm ngay đơ trên giường. Đến một chuyến bệnh viện, còn mệt hơn đóng phim cả ngày.
Thuốc bắc bổ hơn thuốc tây nhiều lắm, nhưng hiệu quả chậm, hai ngày sau bệnh chứng Đông Phương Nhiêu mới hóa giải hữu hiệu, ngày thứ ba Đông Phương Nhiêu đã có thể quay lại tổ kịch bắt đầu làm việc.
Ngô Hạ Ngự lúc này đã sớm đối với Đông Phương Nhiêu khôi phục dĩ vãng miệng hét tiếng lớn, hai ba ngày nay ở trong điện thoại hướng về phía Đông Phương Nhiêu điên cuồng hét la, lúc nào không bệnh, thời điểm khẩn trương như hiện tại thì bệnh, biết chọn quá đi!
Cái gì chứ, ăn nhậu đêm hôm đó còn thề thốt nhất định sẽ không tiếp tục vô duyên vô cớ rống người, gài tang vật, giá họa, nhỏ mọn. Mới có mấy ngày? Đều là gạt người mà.. .. . .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đông Phương Nhiêu bị tiếng nói bất chợt này làm sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Diễn đang ngó xuống nhìn thẳng cô, thứ vừa rồi cô sờ tới sờ lui mềm mềm nong nóng cảm giác rất tốt gì đó lại là ngực Phương Diễn a!
Đông Phương Nhiêu bị dọa sợ muốn nhảy ra xa ba thước, trong nhà chợt bật ra người, người này còn là Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu ngây ngẩn, trong đầu hiện tại chỉ có một ý niệm, quá kinh hãi. .. .. .
Đây đã là lần thứ mấy Phương Diễn không mời mà tới rồi?
Dùng sức đẩy ý là muốn rời khỏi lồng ngực Phương Diễn, không biết tại sao nhìn thấy Phương Diễn tự nhiên có cảm giác chột dạ, tại sao phải chột dạ? Chắc là uống rượu quá nhiều đầu óc không rõ lắm. Phương Diễn dưới chân không đứng trụ cô lại dùng sức khá mạnh, bị đẩy lui hai ba bước, Đông Phương Nhiêu cố định được rồi. Đẩy một cái liền tỉnh rồi.
Đông Phương Nhiêu cảm giác hành động của mình giống như có tật giật mình. Phương Diễn không mời mà đến, hoàn toàn không cần thiết phải hành động như vậy, phản ứng này giống như bị bắt quả tang tại trận, không thể giải thích được tại sao lại như vậy nữa.
Phương Diễn vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích lạnh lùng nhìn Đông Phương Nhiêu. Đông Phương Nhiêu cũng không nói lời nào, yên lặng vịn khung cửa, sau một lúc mới hắng giọng hỏi: “Trễ vậy còn đến sao?” Thanh âm ách nghẹn vì bị cảm lại uống rượu. Vừa nói vừa bước vào cửa, đóng cửa lại, vịn tường bắt đầu đổi giày. Đầu đã tỉnh nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, tứ chi mềm nhũn, cởi giày nhiều lần mới thành công.
Một hồi lâu không nghe Phương Diễn nói gì, Đông Phương Nhiêu đặt giày lên kệ, kỳ quái quay đầu nhìn sang Phương Diễn, phát hiện Phương Diễn cả khuôn mặt không chút thay đổi vẫn đang lạnh lùng nhìn mình,.
Đông Phương Nhiêu thân thể khó chịu, thấy cái bộ dáng này càng thêm bực bội, cũng lười quản anh. Phương đại gia không biết luyện ở đâu ra tính khí này, thỉnh thoảng cứ trưng ra cái mặt lạnh. Ngày ngày tức giận, đêm đêm tức giận, cũng không sợ tổn thọ mấy năm. Bây giờ Đông Phương Nhiêu sớm đã quên hôm nay muốn mềm mỏng với anh rồi, vừa thấy cái bản mặt lạnh lẽo ngàn năm không đổi, cái gì cũng quên mất không còn một mảnh giáp, một miếng sắt vụn cũng không sót lại.
Đông Phương Nhiêu say rượu trong ý nghĩ chỉ muốn lập tức ngủ, đổi dép mang trong nha xong lúc đi ngang qua Phương Diễn, nói: “Phương Diễn, hôm nay không có biện pháp hầu anh, tôi uống rất nhiều, thấy khó chịu trong người.” Đi hai bước, cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nói thêm: “Anh về trước đi, muốn lên giường đợi ngày mai hãy nói.”
Đầu óc này nói tỉnh quả đúng là cực kỳ thanh tỉnh, chuyện này mà cũng có thể nói ra, có thể không thanh tỉnh sao?
Phương Diễn vừa nghe sắc mặt biến xanh mét. Sáng sớm cùng Đông Phương Nhiêu tan rã trong không vui, Lâm Hạnh Nhi dù sao đi theo anh đã lâu, hỏi Đông Phương Nhiêu cũng chỉ muốn xác định lại một chút, nào biết Đông Phương Nhiêu phản ứng mạnh như vậy, hai người mới nói mấy câu liền huyên náo cương như vậy.
Lúc nghe Lý Hàm nói anh cũng đã nổi cơn thịnh nộ, chuyện này đến tổ kịch tùy tiện tìm một người hỏi cũng biết, đoán chừng Lý Hàm cũng không có lá gan dám lừa anh. Đông Phương Nhiêu gặp anh thế nhưng một chữ cũng không hé, hỏi cô, cô còn qua loa. Phương Diễn thật vất vả muốn quan tâm Đông Phương Nhiêu, kết quả hảo tâm lại bị cho là lòng lang dạ thú, anh có thể không tức giận sao?
Giải quyết xong Lâm Hạnh Nhi anh vẫn đợi điện thoại Đông Phương Nhiêu, nửa ngày cũng không thấy, buổi trưa nói điện thoại cùng Ngô Hạ Ngự mới biết Đông Phương Nhiêu đến đoàn phim, hay lắm, đi làm nên không có thời gian gọi điện thoại tới nhận lỗi, cái này tính sau, chờ cô xong việc rồi tính. Kết quả đợi đến 11 giờ tối, điện thoại bị Phương đại gia trừng nóng luôn rồi, vẫn không có cuộc gọi tới.
Không nhịn được nữa, cầm lên gọi đi, không ai nhận. Lại gọi, vẫn không ai nhận.
Gọi liên tiếp mười mấy cuộc không ai nhận, cô hay lắm, ở bên ngoài say khướt mới mò về, còn nói, cái gì hôm nay không có biện pháp hầu anh? Cái gì muốn lên giường đợi ngày mai? Chẳng lẽ Phương Diễn anh tìm cô liền nhất định phải lên giường? Trong đầu chỉ muốn trên giường, một chuyện khác cũng không có? Anh Phương Diễn cũng không phải là t*ng trùng lên não, thiếu nữ nhân sẽ không sống nổi.
Anh muốn nữ nhân kiểu gì không có? Thiếu một người Đông Phương Nhiêu cô thì có vấn đề gì? !
Phương Diễn đi lên hai bước đưa tay gắt gao cầm cổ tay Đông Phương Nhiêu, bên trong đôi mắt muốn toát ra lửa, cắn răng nghiến lợi nói: “Hách Giai Giai, em tỉnh táo lại cho anh.” Bây giờ không thể chịu nổi người phụ nữ này cứ trắng trợn nói ra quan hệ giữa hai người như vậy, mặc dù đúng là hay gặp gỡ trên giường, nhưng đâu phải lần nào cũng đều như vậy a, ít nhất ngày hôm qua.. .. .. Ngày hôm qua không phải rất sạch sẽ cái gì cũng không phát sinh sao? !
Đông Phương Nhiêu lúc này mới ý thức được mình nói cái gì, đang ảo não, kết quả bị Phương Diễn nói như thế, lại nóng lên, cô thế nào không tỉnh táo rồi? Cô không phải rất thẳng thắn sao? Thế nào không tỉnh táo?
Uống rượu lá gan đặc biệt lớn, liều mạng nói: “Tôi không tỉnh táo khi nào, tôi rất tỉnh, tôi biết rõ mỗi ngày anh đến chính là muốn cái đó, Phương Diễn tôi cho anh biết, tôi hôm nay cả người không thoải mái, tôi hôm nay sẽ không cùng anh đâu!” cảm thấy còn chưa đủ, thấy vẻ mặt Phương Diễn sắp phóng hỏa muốn thiêu cô, trong lòng cảm thấy đặc biệt sảng khoái, có phải hay không quá thích tự làm khổ? Vì vậy lại nói: “Phương Diễn anh về đi, tìm nữ nhân khác cũng được, dù sao đều là lên giường, nhắm mắt lại, nữ nhân nào chẳng giống nhau.”
Trên tay dùng sức vung, Phương Diễn bắt lại, không hất ra được, vùng vằng, tay bị nắm càng chặc, càng không hất ra được!
“Phương Diễn, anh buông tay! Tôi muốn đi tắm!”
Phương Diễn gương mặt xanh mét, cuối cùng đen thui. Tâm tình rất giận, vô cùng giận, cực kỳ giận, cuối cùng ngược lại cười, bộ dáng này bất kể người nào nhìn cũng phải sợ đến tâm can rung động, Đông Phương Nhiêu giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay, từ kẽ răng phát ra thanh âm: “Không muốn trên giường? Muốn tắm? Tốt lắm, anh cho em tắm!”
Kéo Đông Phương Nhiêu vào phòng tắm, lôi đến dưới vòi hoa sen, tay nhấn một cái nước phun ra, Đông Phương Nhiêu từ trên xuống dưới bị tưới lạnh thấu. Rùng mình, giãy giụa thét lên muốn né tránh, đây là mùa thu a, trời hạ đã qua lâu, hơn nữa bây giờ là nửa đêm mà, Đông Phương Nhiêu hơn nửa đời người chưa từng tắm nước lạnh, lần đầu lại bị tưới xối xả như vậy?
Phương Diễn không buông cũng không nhìn tới, Đông Phương Nhiêu muốn tránh cũng không có chỗ trốn.
Đông Phương Nhiêu mặt, đầu, cổ đều là nước, trên người cũng ướt đẫm, nước vẫn không ngừng phun xuống, phòng ở đã cũ ống dẫn máy nước nóng cách xa, rất lâu mới có thể dẫn tới nước nóng. Cuối cùng Đông Phương Nhiêu lạnh không chịu nổi, chỗ này chỉ có Phương Diễn còn nóng, định bụng trực tiếp nhảy lên người Phương Diễn. Ai biểu anh cho cô tắm nước lạnh, mặc dù lời cô nói hơi quá đáng, nhưng Phương Diễn anh không nghĩ mình cũng thử tắm nước lạnh chút đi!
Cho nên Đông Phương Nhiêu cảm thấy, bám trên người Phương Diễn sự lựa chọn này tuyệt đối là chính xác! Là vạn vô nhất thất ! Mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền? Cô vừa rồi chỉ là nhất thời nhanh miệng, hiện tại bị Phương Diễn giội nước lạnh, nếu để cho cô nói lại cô cũng không nói ra lời đó. Huống chi ở trước mặt Phương Diễn cô đã sớm không có hình tượng, không thèm quan tâm đến nó một chút xíu nào.
Kết quả thì ra có người nghĩ không thông như vậy, thì ra có người thích tự làm khổ mình. Ôm anh cũng gắng tránh phía nước lạnh, Đông Phương Nhiêu hai chân kẹp eo Phương Diễn lại bị Phương Diễn quay về phía vòi phun nước, lãnh, quá lạnh rồi! Đông Phương Nhiêu hét lên hai tiếng, không để cô kêu lên tiếng thứ ba, Phương Diễn trực tiếp dùng miệng ngăn chặn miệng cô.
Đúng lúc, nước lạnh cũng bắt đầu từ từ chuyển nhiệt, Đông Phương Nhiêu không kịp giãy giụa, cứ như vậy bị Phương Diễn ở bên trong phòng tắm thực hiện hành vi người lớn. Lần này không có ở trên giường, vì vậy không lên giường!
Đông Phương Nhiêu lại bị cảm. Vết thương cũ chưa lành vết thương mới lại tới, thế là bệnh càng nặng, nằm liệt giường ba ngày, toàn thân vô lực ho đến phèo phổi đều muốn ói ra!
Cứ thế này thật không ổn, Ngô Hạ Ngự đã gọi nhiều cuộc tới thúc giục, cô nghỉ bệnh ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến tiến độ quay phim. Xem ra cần phải vào bệnh viện một chuyến mới được.
Phương Diễn ngày đó hành hạ Đông Phương Nhiêu cả người bủn rủn từ trong phòng tắm vớt ra ngoài, thả lại trên giường liền rời đi, mấy ngày rồi không gặp lại. Đông Phương Nhiêu có loại cảm giác cả thế nhân tất cả đều khỏe mạnh chỉ riêng cô bị bệnh , có chút thê lương.
Ngày thứ tư cả người rã rời bò dậy, húp cháo xong, quyết định đến bệnh viện.
Đây là thời điểm công tác cực kỳ kích thích a, cả ngày bệnh cũng không phải chuyện tốt, bên kia tổ kịch chờ đến Hoàng Hoa Thái cũng lạnh.
*Hoàng Hoa Thái cũng lạnh: Hoàng hoa thái là từ hoàng hoa diễn biến mà ra. Hoàng hoa chính là chỉ hoa cúc. Câu thơ vịnh cúc nổi tiếng của Tô Thức: “Vạn sự đáo đầu đô thị mộng, minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu.” Thời xưa có tập quán thưởng cúc vào ngày Trùng Dương (ngày 9 tháng 9), minh nhật là ngày hôm sau, tức ngày hôm sau của ngày Trùng Dương. Qua ngày Trùng Dương, thời điểm thưởng cúc tốt nhất, hoa đã điêu tàn, bướm cũng hết hứng thú, dùng để ví von việc đã quá thời.
Mùa này nhiều người bị bệnh, Đông Phương Nhiêu xếp hàng cầm số xếp hàng một lát mới gặp bác sĩ, bác sĩ hỏi mấy vấn đề, cho Đông Phương Nhiêu đo nhiệt độ, nghe mạch, còn bảo Đông Phương Nhiêu lè lưỡi nhìn một chút, xoạt xoạt xoạt ra toa thuốc, ý bảo Đông Phương Nhiêu có thể rời đi, để hộ sĩ gọi người khác vào khám. Đông Phương Nhiêu cầm toa nhìn, bác sĩ viết chữ như quỷ vẽ bùa, nghe nói là đặc biệt luyện qua, đoán chừng cũng chỉ có người bốc thuốc mới hiểu nổi, nghiên cứu nửa ngày, chữ như gà bới, nhìn không biết viết cái gì nữa.
Bác sĩ kê thuốc bắc, y tá bốc thuốc cho Đông Phương Nhiêu, phía trước phòng thuốc người đợi la liệt, phía sau là nơi đặc biệt dành cho bệnh nhân nấu thuốc. Cho nên Đông Phương Nhiêu không thích bệnh viện, mùi khó ngửi không nói, nhìn cá quá trình mắc bệnh phải tự lo từ a-z, nếu bị bệnh thì vội vả trị, đau đến lăn ra đất vẫn không thể lập tức giao phó ở chỗ này?
Hơn nửa ngày cuối cùng cũng lấy được thuốc về, Đông Phương Nhiêu lại nằm ngay đơ trên giường. Đến một chuyến bệnh viện, còn mệt hơn đóng phim cả ngày.
Thuốc bắc bổ hơn thuốc tây nhiều lắm, nhưng hiệu quả chậm, hai ngày sau bệnh chứng Đông Phương Nhiêu mới hóa giải hữu hiệu, ngày thứ ba Đông Phương Nhiêu đã có thể quay lại tổ kịch bắt đầu làm việc.
Ngô Hạ Ngự lúc này đã sớm đối với Đông Phương Nhiêu khôi phục dĩ vãng miệng hét tiếng lớn, hai ba ngày nay ở trong điện thoại hướng về phía Đông Phương Nhiêu điên cuồng hét la, lúc nào không bệnh, thời điểm khẩn trương như hiện tại thì bệnh, biết chọn quá đi!
Cái gì chứ, ăn nhậu đêm hôm đó còn thề thốt nhất định sẽ không tiếp tục vô duyên vô cớ rống người, gài tang vật, giá họa, nhỏ mọn. Mới có mấy ngày? Đều là gạt người mà.. .. . .