Văn hóa trên bàn rượu bác đại tinh thâm. Qua một đêm lắng đọng, lần đầu tiên sau cơn bệnh Đông Phương Nhiêu bước vào đoàn phim, được nhiệt liệt hoan nghênh chưa từng có, nhất là người mới Mã Phỉ Phỉ. Những người khác Đông Phương Nhiêu có thể hiểu, bồi bổ lại kỳ hảo trong lòng nha, nhưng không hiểu Mã Phỉ Phỉ nhiệt tình như vậy làm gì, cũng đâu phải rất thân thiết.
Dĩ nhiên, người mới cư xử như vậy là bình thường, trước kia không ít lần cô thấy nhiều người mới tìm đủ mọi cách lấy lòng các tiền bối trong đoàn phim, nhưng bây giờ cô cũng là người mới, cần gì phải lấy lòng cô?
Cho nên tự nhiên cảm thấy Mã Phỉ Phỉ hóng hớt hơi quá. Sau khi quay xong cô nói với Lý Hàm, Lý Hàm còn cười cô quá đa nghi. Cô ấy nói Mã Phỉ Phỉ đối với ai cũng như vậy, chắc là sợ bị đổi. Đông Phương Nhiêu nghĩ lần đầu vốn đã bị cướp vai, cơ hội lần này là do người cướp vai bị đuổi mới có lại, không cẩn thận không được. Nên thấy bình thường trở lại. Mỗi ngày hết diễn lại diễn, nghỉ bệnh mất năm ngày, còn phải bổ sung những cảnh quay cùng Lâm Hạnh Nhi trước kia, lượng công việc gần như tăng gấp đôi, dường như thời gian ăn cơm uống nước đều bị lấn lướt, đi vệ sinh còn phải vội vàng, ngủ càng không nói, mỗi ngày ba tiếng, trực tiếp dọn đồ từ nhà đến tổ kịch luôn, không cần đi đi về về.
Thời điểm Đông Phương Nhiêu đuổi tiến độ đóng phim đến chết đi sống lại, 《 manh đồng 》 bắt đầu công chiếu chính thức, chỉ cần Ngô Minh Hạo ba chữ này cũng đủ để cho rất nhiều người xem xu chi nhược vụ, diễn viên lại có Lý Như Cửu, Nghi Hạo Đông, Thi Lam Lam, Hàn Phân lão sư. Ảnh hậu ảnh đế, nữ phụ xuất sắc tất cả nhân vật nặng ký đều gom hết, tiền kỳ tuyên truyền cũng đến nơi đến chốn. Thanh thế kia càng như chẻ tre, thành tích phòng bán vé một đường cháy vé, nhanh chóng đứng hàng đầu lượng vé bán ra, đẩy vị trí đứng đầu bốn tuần liên tiếp của đạo diễn Lăng Phi Hồng phim《 vân thượng 》xuống vị trí thứ hai.
Lúc này, cái tên Hách Giai Giai cũng chính thức lấy thế lôi đình nhảy vào con mắt người xem cả nước, nhấc lên một đợt cuồng triều.
Mọi người biết đạo diễn Ngô Minh Hạo lần này lớn mật khải dụng người mới, cũng từng thấy qua bóng dáng cô gái này trên báo chí cũng như những buổi tuyên truyền của bộ phim, nhưng nhìn sơ thì không thấy khí chất gì đặc biệt, chưa nhìn thấy cô diễn bao giờ nên chẳng biết cô diễn xuất tốt cỡ nào? Dù biết Ngô Minh Hạo chọn trúng cô nhất định là cô có chỗ đặc biệt, nhưng không có tận mắt xem cô biểu diễn, căn bản không cảm thấy rung động trước vẻ đẹp này.
Mỗi người từ rạp chiếu phim đi ra mắt ai cũng đỏ ửng, hình như là khóc từ đầu đến kết thúc.
Giờ phút này bọn họ không chút nghi ngờ cô gái nhìn qua có vẻ bình thường kia kì thực hàm chứa thực lực cực đại cỡ nào.
Thiên thiên vạn vạn người đến xem phim, trong lúc nhất thời các tin tức liên quan đến cô đồng loạt xuất hiện trên các tờ báo lớn, trên internet, lượng tiêu thụ kinh người, điểm kích xem cực kỳ cao, cái này nói lên điều gì?
Chính là nói lên một vấn đề, Đông Phương Nhiêu nổi tiếng rồi.
Ngô Minh Hạo chỉ đạo diễn xuất 《 manh đồng 》, phụ trợ câu chuyện trong phim đều là đế hậu, nữ xứng giỏi nhất. Nhân vật nữ chính nặng ký nhất do Đông Phương Nhiêu trấn giữ nhưng cô lại không chút nào bị lép vế, không hề bị những người khác che mất ánh sáng ngọc phát quang, cả đêm liền bạo hồng.
*bạo hồng: nổi danh, hồng ở đây có thể hiểu là được biết đến.
Hôm nay, Lý Hàm cầm báo vung vung trước mặt Đông Phương Nhiêu, nói: “Ở đây có hai tờ, cô muốn xem tờ nào trước?”
Đông Phương Nhiêu thật khó khăn rút ra chút thời gian ngồi uống một ngụm trà, về báo chí, đã rất nhiều ngày không có chạm qua rồi, thế nào? Gần đây xảy ra chuyện đại sự gì?
Đông Phương Nhiêu không khỏi nghi hoặc nhìn Lý Hàm, Lý Hàm không thấy Đông Phương Nhiêu đáp lại, thở dài một hơi, “Cô đó, thật không dễ chọc, bảo cô chọn cũng không phải muốn lấy mạng cô, chọn một cái thì có làm sao?” Lý Hàm bĩu môi, lại nói: “Này, cho cô một cơ hội nữa, chọn đi, chọn xong tôi kể cho cô nghe một chút bát quái bên trong, bảo đảm cô có hứng thú” .
Nói xong đem tờ báo tách ra cầm ở hai tay, hướng về phía Đông Phương Nhiêu phất phất tay trái lại phất phất tay phải. Đông Phương Nhiêu bận muốn chết, thích nghe những thứ Bát Quái này khi nào, người của thế giới này cô biết không có mấy, người khiến cô hứng thú gần như không có. Nhưng Lý Hàm hăng hái như vậy, cũng không nên phụ nhiệt tình của cô ấy, tùy tiện đưa tay phải ra, điểm trúng tờ báo bên tay trái Lý Hàm.....
Lý Hàm thấy Đông Phương Nhiêu điểm trúng tờ này, bỉu môi , nói: “Sao cô lấy đại liền lấy trúng cái tốt vậy, thật ra tôi muốn nói cho cô biết tin tức của tờ báo bên tay phải trước.”
Đông Phương Nhiêu nghe xong im lặng một hồi, rõ ràng kêu người ta tùy tiện chọn, chọn rồi cô lại phản đối, vậy cứ trực tiếp đem tờ báo muốn người ta xem đưa ra là được rồi, muốn nói chuyện gì thì nói đi, bớt không ít thời gian a.
Dĩ nhiên, những lời này Đông Phương Nhiêu sẽ không nói ra, Lý Hàm chỉ nói vậy thôi, nói xong cô không tâm không phổi nhếch miệng cười một tiếng “Này, cô đã chọn tờ này vậy tôi sẽ nói tin tức trong đây cho cô nghe nhé.” Nói xong thần thần bí bí ghé sát vào Đông Phương Nhiêu, nói: “Không biết cô có phát hiện gần đây có rất nhiều người vây quanh phim trường hay không?”
Làm chung một đoàn phim nên trên căn bản Đông Phương Nhiêu có bao nhiêu rãnh rỗi Lý Hàm dĩ nhiên biết, vì vậy cô rất khẳng định nói Đông Phương Nhiêu hiện tại không biết sau khi《 manh đồng 》công chiếu bên ngoài nảy sinh một loạt chuyện đâu, sợ rằng có người đến bây giờ còn không biết mình từ diễn viên vô danh tiểu tốt nổi danh sau một đêm đến nỗi các nhà truyền thông tranh nhau viết bài, bình luận không ngớt đi.
Bên ngoài như điên lên mà Đông Phương Nhiêu gần đây đều ở phim trường đóng phim bận quay mòng mòng, ngay cả nhà cũng không về, cô có thể biết cái gì? Thậm chí ngay cả điện thoại cô còn không mở máy.
Nghe Lý Hàm nói, Đông Phương Nhiêu đem tầm mắt hướng ra cửa, mặc dù bình thời lúc quay phim sẽ có vài ký giả trấn thủ ở đó, bất quá mấy ngày nay đúng là tăng lên không ít, nhưng Ngô Hạ Ngự đã căn dặn người đoàn phim quản lý nghiêm ngặt, một ký giả cũng không có cách nào chui lọt qua.
Đông Phương Nhiêu gật đầu “Đúng là có chút nhiều.”
Lý Hàm lại hỏi: “Cô biết《 manh đồng 》 đã chiếu chưa?”
“Biết chứ.” Thời điểm tuyên truyền cũng đã định thời gian chiếu phim hoàn hảo, lần nào đi tuyên truyền cũng nhắc đi nhắc lại nhiều lần trước khán giả, không nhớ cũng khó.
“ 《 manh đồng 》được phản ứng rất tốt cô biết không?”
“.. .. . .” Cái này không có nghe nói, cả ngày nhốt mình ở phim trường đi tới đi lui, nào có thời gian lo chuyện này,《 manh đồng 》 chiếu phim hai ba ngày sau cô mới đột nhiên nhớ tới nó đã chiếu rồi, sau đó vì đuổi theo đoàn phim lập tức đem nó ném sau ót. Bộ phim này, phản ứng khẳng định rất tốt a, Lý Hàm hỏi câu này tương đương hỏi vô ích, kịch bản hay, diễn viên giỏi, đạo diễn xuất sắc, thiên thời địa lợi nhân hoà, kết quả cuối cùng có thể không tốt sao?
“Thôi được, thôi được, cô đừng nhìn tôi như vậy” Lý Hàm hình như cũng ý thức được mình hỏi một vấn đề ngu ngốc, vội vàng cải chính lại, “Nói chánh sự, chánh sự!” Sửa sang thái độ đoan chánh một chút, nói: “Cũng bởi diễn xuất trong phim này, cô nổi rồi, nổi khắp Đại Giang Nam, nổi đến từng góc rách kẽ hở ở quốc nội, cô bây giờ so với “cao lương hồng” còn hồng hơn!”
“.. .. . .” hình dung này thật đặc biệt.
“Thế nào? Nghe tin tốt này mà cô cũng không hưng phấn, không kích động?” Ngược lại Lý Hàm giật mình, mở to hai mắt kinh ngạc nói.
Muốn Đông Phương Nhiêu nói cái gì cho phải đây? Đông Phương Nhiêu rất rõ ràng trình độ của mình ở mức nào, hồng, có thể nhiều hồng hơn thành đỏ không? Được mọi người biết đến, vẫn có thể chìm xuống mà.
Cô đã từng thành công, hiểu rằng muốn thành công phải trải qua khổ cực, bền bỉ cùng chua cay, nổi danh sau một đêm có lẽ là giấc mộng của tất cả người mới, nhưng không phải là giấc mộng của Đông Phương Nhiêu. Cô mặc dù lấy tư cách người mới, nhưng kỳ thật tâm tình của cô đã lăn lộn nhiều năm tại cái ngũ quang thập sắc này, ngây thơ cũng dần dần già cỗi.
Chẳng lẽ muốn cô vì chuyện này không khỏi hưng phấn, nhảy nhót, múa chân múa tay, căn bản không có khả năng. Cô rất bình thản, không sai, cô đóng phim chính là muốn cho nhiều người xem cô diễn, cô muốn nổi tiếng. Nhưng cũng sẽ không quá hưng phấn, bởi vì là Đông Phương Nhiêu, cô đã từng đạt được thành tựu cùng vinh dự so với Hách Giai Giai bây giờ cao hơn quá nhiều, có thể nói mười Hách Giai Giai cũng khó sánh bằng Đông Phương Nhiêu ngày trước. Cơ bản không ở một nền tảng một cấp bậc, điều này làm sao khiến Đông Phương Nhiêu sinh ra tâm tình hưng phấn đây? Vui vẻ thì có, nhưng khiến cô hơi bị hưng phấn, ngủ không yên..., quá làm khó cô rồi.
Lý Hàm thấy dáng vẻ Đông Phương Nhiêu thần sắc nhàn nhạt, giống như bị giội cho một thân nước lạnh, lòng Bát Quái giảm nhiều, nói: “Tôi biết mà, cái người này thật đúng là không dễ chơi.”
“Này, tin tức ở đây, tự cô xem đi.” Lý Hàm bĩu môi “Nổi tiếng thì nhiều thị phi, về sau chú ý bản thân một chút nha.”
Đông Phương Nhiêu mở ra nhìn, trang đầu là hình cô cùng Nghi Hạo Đông thân mật, thoạt nhìn giống như là đang ôm ấp hôn nhau. Nhìn y phục cùng bối cảnh, Đông Phương Nhiêu nhớ ra đó là sau buổi tuyên truyền lần thứ nhất, lần đó cô mặc váy dài, lúc ra cửa thiếu chút nữa bị vướng tà váy trật chân té, Nghi Hạo Đông ở bên cạnh đỡ cô một tay. Nhìn tấm hình này người chụp lựa chọn góc độ vừa lúc để cho tư thế hai người thoạt nhìn hết sức mập mờ, hơn nữa lúc ấy sau lưng hai người bọn họ còn có những người khác, vừa khéo bị nhiếp ảnh gia chừa ra, giống như chỗ đó chỉ có hai người bọn họ đang len lén hôn nhau vậy.
Cái gì là Bát Quái?
Đây chính là Bát Quái.
Bát Quái là như thế nào tạo ra ?
Chính là như thế như vậy thần kỳ bị chế tạo ra .
Lâu lắm rồi mới bị đăng báo, nội dung là hai người đã sớm ở phim trường như chim liền cành sinh hảo cảm, Vân Vân vân vân, quay phim xong vẫn thường giữ liên lạc, hai người là người yêu bí mật, Vân Vân Vân Vân.. .. . .
Trời mới biết, Đông Phương Nhiêu từ sau khi tuyên truyền, cũng chưa từng liên lạc với Nghi Hạo Đông. Càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười chính là, tác giả bài báo thần thông quảng đại đăng bài kể lại cảnh hôn cuối cùng giữa Đông Phương Nhiêu và Nghi Hạo Đông liên tiếp NG, cũng không biết lấy tin từ đâu, còn có hình làm chứng, ở phía dưới bên phải phụ đề hé ra tấm hình nhỏ, phía trên chú giải, hai người này ở studio quay phim thì hôn khó khăn bỏ khó phân, còn bên ngoài thì hồn nhiên quên mình không coi ai ra gì, đạo diễn dưới sự bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là NG.NG. .. . .
Đây là cái Logic cường đạo gì?
Đối với cái loại Bát Quái nhàm chán này, ngươi cùng nó nghiêm túc, ngươi liền thua.
Nhìn lại ngày tháng đăng bài, đã là bốn ngày trước rồi, Lý Hàm cũng không biết lụm từ đống rác nào lôi ra.
“Còn tờ kia?” Đông Phương Nhiêu vân đạm phong khinh đem tờ báo để một bên, nhìn Lý Hàm, hỏi.
Văn hóa trên bàn rượu bác đại tinh thâm. Qua một đêm lắng đọng, lần đầu tiên sau cơn bệnh Đông Phương Nhiêu bước vào đoàn phim, được nhiệt liệt hoan nghênh chưa từng có, nhất là người mới Mã Phỉ Phỉ. Những người khác Đông Phương Nhiêu có thể hiểu, bồi bổ lại kỳ hảo trong lòng nha, nhưng không hiểu Mã Phỉ Phỉ nhiệt tình như vậy làm gì, cũng đâu phải rất thân thiết.
Dĩ nhiên, người mới cư xử như vậy là bình thường, trước kia không ít lần cô thấy nhiều người mới tìm đủ mọi cách lấy lòng các tiền bối trong đoàn phim, nhưng bây giờ cô cũng là người mới, cần gì phải lấy lòng cô?
Cho nên tự nhiên cảm thấy Mã Phỉ Phỉ hóng hớt hơi quá. Sau khi quay xong cô nói với Lý Hàm, Lý Hàm còn cười cô quá đa nghi. Cô ấy nói Mã Phỉ Phỉ đối với ai cũng như vậy, chắc là sợ bị đổi. Đông Phương Nhiêu nghĩ lần đầu vốn đã bị cướp vai, cơ hội lần này là do người cướp vai bị đuổi mới có lại, không cẩn thận không được. Nên thấy bình thường trở lại. Mỗi ngày hết diễn lại diễn, nghỉ bệnh mất năm ngày, còn phải bổ sung những cảnh quay cùng Lâm Hạnh Nhi trước kia, lượng công việc gần như tăng gấp đôi, dường như thời gian ăn cơm uống nước đều bị lấn lướt, đi vệ sinh còn phải vội vàng, ngủ càng không nói, mỗi ngày ba tiếng, trực tiếp dọn đồ từ nhà đến tổ kịch luôn, không cần đi đi về về.
Thời điểm Đông Phương Nhiêu đuổi tiến độ đóng phim đến chết đi sống lại, 《 manh đồng 》 bắt đầu công chiếu chính thức, chỉ cần Ngô Minh Hạo ba chữ này cũng đủ để cho rất nhiều người xem xu chi nhược vụ, diễn viên lại có Lý Như Cửu, Nghi Hạo Đông, Thi Lam Lam, Hàn Phân lão sư. Ảnh hậu ảnh đế, nữ phụ xuất sắc tất cả nhân vật nặng ký đều gom hết, tiền kỳ tuyên truyền cũng đến nơi đến chốn. Thanh thế kia càng như chẻ tre, thành tích phòng bán vé một đường cháy vé, nhanh chóng đứng hàng đầu lượng vé bán ra, đẩy vị trí đứng đầu bốn tuần liên tiếp của đạo diễn Lăng Phi Hồng phim《 vân thượng 》xuống vị trí thứ hai.
Lúc này, cái tên Hách Giai Giai cũng chính thức lấy thế lôi đình nhảy vào con mắt người xem cả nước, nhấc lên một đợt cuồng triều.
Mọi người biết đạo diễn Ngô Minh Hạo lần này lớn mật khải dụng người mới, cũng từng thấy qua bóng dáng cô gái này trên báo chí cũng như những buổi tuyên truyền của bộ phim, nhưng nhìn sơ thì không thấy khí chất gì đặc biệt, chưa nhìn thấy cô diễn bao giờ nên chẳng biết cô diễn xuất tốt cỡ nào? Dù biết Ngô Minh Hạo chọn trúng cô nhất định là cô có chỗ đặc biệt, nhưng không có tận mắt xem cô biểu diễn, căn bản không cảm thấy rung động trước vẻ đẹp này.
Mỗi người từ rạp chiếu phim đi ra mắt ai cũng đỏ ửng, hình như là khóc từ đầu đến kết thúc.
Giờ phút này bọn họ không chút nghi ngờ cô gái nhìn qua có vẻ bình thường kia kì thực hàm chứa thực lực cực đại cỡ nào.
Thiên thiên vạn vạn người đến xem phim, trong lúc nhất thời các tin tức liên quan đến cô đồng loạt xuất hiện trên các tờ báo lớn, trên internet, lượng tiêu thụ kinh người, điểm kích xem cực kỳ cao, cái này nói lên điều gì?
Chính là nói lên một vấn đề, Đông Phương Nhiêu nổi tiếng rồi.
Ngô Minh Hạo chỉ đạo diễn xuất 《 manh đồng 》, phụ trợ câu chuyện trong phim đều là đế hậu, nữ xứng giỏi nhất. Nhân vật nữ chính nặng ký nhất do Đông Phương Nhiêu trấn giữ nhưng cô lại không chút nào bị lép vế, không hề bị những người khác che mất ánh sáng ngọc phát quang, cả đêm liền bạo hồng.
bạo hồng: nổi danh, hồng ở đây có thể hiểu là được biết đến.
Hôm nay, Lý Hàm cầm báo vung vung trước mặt Đông Phương Nhiêu, nói: “Ở đây có hai tờ, cô muốn xem tờ nào trước?”
Đông Phương Nhiêu thật khó khăn rút ra chút thời gian ngồi uống một ngụm trà, về báo chí, đã rất nhiều ngày không có chạm qua rồi, thế nào? Gần đây xảy ra chuyện đại sự gì?
Đông Phương Nhiêu không khỏi nghi hoặc nhìn Lý Hàm, Lý Hàm không thấy Đông Phương Nhiêu đáp lại, thở dài một hơi, “Cô đó, thật không dễ chọc, bảo cô chọn cũng không phải muốn lấy mạng cô, chọn một cái thì có làm sao?” Lý Hàm bĩu môi, lại nói: “Này, cho cô một cơ hội nữa, chọn đi, chọn xong tôi kể cho cô nghe một chút bát quái bên trong, bảo đảm cô có hứng thú” .
Nói xong đem tờ báo tách ra cầm ở hai tay, hướng về phía Đông Phương Nhiêu phất phất tay trái lại phất phất tay phải. Đông Phương Nhiêu bận muốn chết, thích nghe những thứ Bát Quái này khi nào, người của thế giới này cô biết không có mấy, người khiến cô hứng thú gần như không có. Nhưng Lý Hàm hăng hái như vậy, cũng không nên phụ nhiệt tình của cô ấy, tùy tiện đưa tay phải ra, điểm trúng tờ báo bên tay trái Lý Hàm.....
Lý Hàm thấy Đông Phương Nhiêu điểm trúng tờ này, bỉu môi , nói: “Sao cô lấy đại liền lấy trúng cái tốt vậy, thật ra tôi muốn nói cho cô biết tin tức của tờ báo bên tay phải trước.”
Đông Phương Nhiêu nghe xong im lặng một hồi, rõ ràng kêu người ta tùy tiện chọn, chọn rồi cô lại phản đối, vậy cứ trực tiếp đem tờ báo muốn người ta xem đưa ra là được rồi, muốn nói chuyện gì thì nói đi, bớt không ít thời gian a.
Dĩ nhiên, những lời này Đông Phương Nhiêu sẽ không nói ra, Lý Hàm chỉ nói vậy thôi, nói xong cô không tâm không phổi nhếch miệng cười một tiếng “Này, cô đã chọn tờ này vậy tôi sẽ nói tin tức trong đây cho cô nghe nhé.” Nói xong thần thần bí bí ghé sát vào Đông Phương Nhiêu, nói: “Không biết cô có phát hiện gần đây có rất nhiều người vây quanh phim trường hay không?”
Làm chung một đoàn phim nên trên căn bản Đông Phương Nhiêu có bao nhiêu rãnh rỗi Lý Hàm dĩ nhiên biết, vì vậy cô rất khẳng định nói Đông Phương Nhiêu hiện tại không biết sau khi《 manh đồng 》công chiếu bên ngoài nảy sinh một loạt chuyện đâu, sợ rằng có người đến bây giờ còn không biết mình từ diễn viên vô danh tiểu tốt nổi danh sau một đêm đến nỗi các nhà truyền thông tranh nhau viết bài, bình luận không ngớt đi.
Bên ngoài như điên lên mà Đông Phương Nhiêu gần đây đều ở phim trường đóng phim bận quay mòng mòng, ngay cả nhà cũng không về, cô có thể biết cái gì? Thậm chí ngay cả điện thoại cô còn không mở máy.
Nghe Lý Hàm nói, Đông Phương Nhiêu đem tầm mắt hướng ra cửa, mặc dù bình thời lúc quay phim sẽ có vài ký giả trấn thủ ở đó, bất quá mấy ngày nay đúng là tăng lên không ít, nhưng Ngô Hạ Ngự đã căn dặn người đoàn phim quản lý nghiêm ngặt, một ký giả cũng không có cách nào chui lọt qua.
Đông Phương Nhiêu gật đầu “Đúng là có chút nhiều.”
Lý Hàm lại hỏi: “Cô biết《 manh đồng 》 đã chiếu chưa?”
“Biết chứ.” Thời điểm tuyên truyền cũng đã định thời gian chiếu phim hoàn hảo, lần nào đi tuyên truyền cũng nhắc đi nhắc lại nhiều lần trước khán giả, không nhớ cũng khó.
“ 《 manh đồng 》được phản ứng rất tốt cô biết không?”
“.. .. . .” Cái này không có nghe nói, cả ngày nhốt mình ở phim trường đi tới đi lui, nào có thời gian lo chuyện này,《 manh đồng 》 chiếu phim hai ba ngày sau cô mới đột nhiên nhớ tới nó đã chiếu rồi, sau đó vì đuổi theo đoàn phim lập tức đem nó ném sau ót. Bộ phim này, phản ứng khẳng định rất tốt a, Lý Hàm hỏi câu này tương đương hỏi vô ích, kịch bản hay, diễn viên giỏi, đạo diễn xuất sắc, thiên thời địa lợi nhân hoà, kết quả cuối cùng có thể không tốt sao?
“Thôi được, thôi được, cô đừng nhìn tôi như vậy” Lý Hàm hình như cũng ý thức được mình hỏi một vấn đề ngu ngốc, vội vàng cải chính lại, “Nói chánh sự, chánh sự!” Sửa sang thái độ đoan chánh một chút, nói: “Cũng bởi diễn xuất trong phim này, cô nổi rồi, nổi khắp Đại Giang Nam, nổi đến từng góc rách kẽ hở ở quốc nội, cô bây giờ so với “cao lương hồng” còn hồng hơn!”
“.. .. . .” hình dung này thật đặc biệt.
“Thế nào? Nghe tin tốt này mà cô cũng không hưng phấn, không kích động?” Ngược lại Lý Hàm giật mình, mở to hai mắt kinh ngạc nói.
Muốn Đông Phương Nhiêu nói cái gì cho phải đây? Đông Phương Nhiêu rất rõ ràng trình độ của mình ở mức nào, hồng, có thể nhiều hồng hơn thành đỏ không? Được mọi người biết đến, vẫn có thể chìm xuống mà.
Cô đã từng thành công, hiểu rằng muốn thành công phải trải qua khổ cực, bền bỉ cùng chua cay, nổi danh sau một đêm có lẽ là giấc mộng của tất cả người mới, nhưng không phải là giấc mộng của Đông Phương Nhiêu. Cô mặc dù lấy tư cách người mới, nhưng kỳ thật tâm tình của cô đã lăn lộn nhiều năm tại cái ngũ quang thập sắc này, ngây thơ cũng dần dần già cỗi.
Chẳng lẽ muốn cô vì chuyện này không khỏi hưng phấn, nhảy nhót, múa chân múa tay, căn bản không có khả năng. Cô rất bình thản, không sai, cô đóng phim chính là muốn cho nhiều người xem cô diễn, cô muốn nổi tiếng. Nhưng cũng sẽ không quá hưng phấn, bởi vì là Đông Phương Nhiêu, cô đã từng đạt được thành tựu cùng vinh dự so với Hách Giai Giai bây giờ cao hơn quá nhiều, có thể nói mười Hách Giai Giai cũng khó sánh bằng Đông Phương Nhiêu ngày trước. Cơ bản không ở một nền tảng một cấp bậc, điều này làm sao khiến Đông Phương Nhiêu sinh ra tâm tình hưng phấn đây? Vui vẻ thì có, nhưng khiến cô hơi bị hưng phấn, ngủ không yên..., quá làm khó cô rồi.
Lý Hàm thấy dáng vẻ Đông Phương Nhiêu thần sắc nhàn nhạt, giống như bị giội cho một thân nước lạnh, lòng Bát Quái giảm nhiều, nói: “Tôi biết mà, cái người này thật đúng là không dễ chơi.”
“Này, tin tức ở đây, tự cô xem đi.” Lý Hàm bĩu môi “Nổi tiếng thì nhiều thị phi, về sau chú ý bản thân một chút nha.”
Đông Phương Nhiêu mở ra nhìn, trang đầu là hình cô cùng Nghi Hạo Đông thân mật, thoạt nhìn giống như là đang ôm ấp hôn nhau. Nhìn y phục cùng bối cảnh, Đông Phương Nhiêu nhớ ra đó là sau buổi tuyên truyền lần thứ nhất, lần đó cô mặc váy dài, lúc ra cửa thiếu chút nữa bị vướng tà váy trật chân té, Nghi Hạo Đông ở bên cạnh đỡ cô một tay. Nhìn tấm hình này người chụp lựa chọn góc độ vừa lúc để cho tư thế hai người thoạt nhìn hết sức mập mờ, hơn nữa lúc ấy sau lưng hai người bọn họ còn có những người khác, vừa khéo bị nhiếp ảnh gia chừa ra, giống như chỗ đó chỉ có hai người bọn họ đang len lén hôn nhau vậy.
Cái gì là Bát Quái?
Đây chính là Bát Quái.
Bát Quái là như thế nào tạo ra ?
Chính là như thế như vậy thần kỳ bị chế tạo ra .
Lâu lắm rồi mới bị đăng báo, nội dung là hai người đã sớm ở phim trường như chim liền cành sinh hảo cảm, Vân Vân vân vân, quay phim xong vẫn thường giữ liên lạc, hai người là người yêu bí mật, Vân Vân Vân Vân.. .. . .
Trời mới biết, Đông Phương Nhiêu từ sau khi tuyên truyền, cũng chưa từng liên lạc với Nghi Hạo Đông. Càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười chính là, tác giả bài báo thần thông quảng đại đăng bài kể lại cảnh hôn cuối cùng giữa Đông Phương Nhiêu và Nghi Hạo Đông liên tiếp NG, cũng không biết lấy tin từ đâu, còn có hình làm chứng, ở phía dưới bên phải phụ đề hé ra tấm hình nhỏ, phía trên chú giải, hai người này ở studio quay phim thì hôn khó khăn bỏ khó phân, còn bên ngoài thì hồn nhiên quên mình không coi ai ra gì, đạo diễn dưới sự bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là NG.NG. .. . .
Đây là cái Logic cường đạo gì?
Đối với cái loại Bát Quái nhàm chán này, ngươi cùng nó nghiêm túc, ngươi liền thua.
Nhìn lại ngày tháng đăng bài, đã là bốn ngày trước rồi, Lý Hàm cũng không biết lụm từ đống rác nào lôi ra.
“Còn tờ kia?” Đông Phương Nhiêu vân đạm phong khinh đem tờ báo để một bên, nhìn Lý Hàm, hỏi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Văn hóa trên bàn rượu bác đại tinh thâm. Qua một đêm lắng đọng, lần đầu tiên sau cơn bệnh Đông Phương Nhiêu bước vào đoàn phim, được nhiệt liệt hoan nghênh chưa từng có, nhất là người mới Mã Phỉ Phỉ. Những người khác Đông Phương Nhiêu có thể hiểu, bồi bổ lại kỳ hảo trong lòng nha, nhưng không hiểu Mã Phỉ Phỉ nhiệt tình như vậy làm gì, cũng đâu phải rất thân thiết.
Dĩ nhiên, người mới cư xử như vậy là bình thường, trước kia không ít lần cô thấy nhiều người mới tìm đủ mọi cách lấy lòng các tiền bối trong đoàn phim, nhưng bây giờ cô cũng là người mới, cần gì phải lấy lòng cô?
Cho nên tự nhiên cảm thấy Mã Phỉ Phỉ hóng hớt hơi quá. Sau khi quay xong cô nói với Lý Hàm, Lý Hàm còn cười cô quá đa nghi. Cô ấy nói Mã Phỉ Phỉ đối với ai cũng như vậy, chắc là sợ bị đổi. Đông Phương Nhiêu nghĩ lần đầu vốn đã bị cướp vai, cơ hội lần này là do người cướp vai bị đuổi mới có lại, không cẩn thận không được. Nên thấy bình thường trở lại. Mỗi ngày hết diễn lại diễn, nghỉ bệnh mất năm ngày, còn phải bổ sung những cảnh quay cùng Lâm Hạnh Nhi trước kia, lượng công việc gần như tăng gấp đôi, dường như thời gian ăn cơm uống nước đều bị lấn lướt, đi vệ sinh còn phải vội vàng, ngủ càng không nói, mỗi ngày ba tiếng, trực tiếp dọn đồ từ nhà đến tổ kịch luôn, không cần đi đi về về.
Thời điểm Đông Phương Nhiêu đuổi tiến độ đóng phim đến chết đi sống lại, 《 manh đồng 》 bắt đầu công chiếu chính thức, chỉ cần Ngô Minh Hạo ba chữ này cũng đủ để cho rất nhiều người xem xu chi nhược vụ, diễn viên lại có Lý Như Cửu, Nghi Hạo Đông, Thi Lam Lam, Hàn Phân lão sư. Ảnh hậu ảnh đế, nữ phụ xuất sắc tất cả nhân vật nặng ký đều gom hết, tiền kỳ tuyên truyền cũng đến nơi đến chốn. Thanh thế kia càng như chẻ tre, thành tích phòng bán vé một đường cháy vé, nhanh chóng đứng hàng đầu lượng vé bán ra, đẩy vị trí đứng đầu bốn tuần liên tiếp của đạo diễn Lăng Phi Hồng phim《 vân thượng 》xuống vị trí thứ hai.
Lúc này, cái tên Hách Giai Giai cũng chính thức lấy thế lôi đình nhảy vào con mắt người xem cả nước, nhấc lên một đợt cuồng triều.
Mọi người biết đạo diễn Ngô Minh Hạo lần này lớn mật khải dụng người mới, cũng từng thấy qua bóng dáng cô gái này trên báo chí cũng như những buổi tuyên truyền của bộ phim, nhưng nhìn sơ thì không thấy khí chất gì đặc biệt, chưa nhìn thấy cô diễn bao giờ nên chẳng biết cô diễn xuất tốt cỡ nào? Dù biết Ngô Minh Hạo chọn trúng cô nhất định là cô có chỗ đặc biệt, nhưng không có tận mắt xem cô biểu diễn, căn bản không cảm thấy rung động trước vẻ đẹp này.
Mỗi người từ rạp chiếu phim đi ra mắt ai cũng đỏ ửng, hình như là khóc từ đầu đến kết thúc.
Giờ phút này bọn họ không chút nghi ngờ cô gái nhìn qua có vẻ bình thường kia kì thực hàm chứa thực lực cực đại cỡ nào.
Thiên thiên vạn vạn người đến xem phim, trong lúc nhất thời các tin tức liên quan đến cô đồng loạt xuất hiện trên các tờ báo lớn, trên internet, lượng tiêu thụ kinh người, điểm kích xem cực kỳ cao, cái này nói lên điều gì?
Chính là nói lên một vấn đề, Đông Phương Nhiêu nổi tiếng rồi.
Ngô Minh Hạo chỉ đạo diễn xuất 《 manh đồng 》, phụ trợ câu chuyện trong phim đều là đế hậu, nữ xứng giỏi nhất. Nhân vật nữ chính nặng ký nhất do Đông Phương Nhiêu trấn giữ nhưng cô lại không chút nào bị lép vế, không hề bị những người khác che mất ánh sáng ngọc phát quang, cả đêm liền bạo hồng.
*bạo hồng: nổi danh, hồng ở đây có thể hiểu là được biết đến.
Hôm nay, Lý Hàm cầm báo vung vung trước mặt Đông Phương Nhiêu, nói: “Ở đây có hai tờ, cô muốn xem tờ nào trước?”
Đông Phương Nhiêu thật khó khăn rút ra chút thời gian ngồi uống một ngụm trà, về báo chí, đã rất nhiều ngày không có chạm qua rồi, thế nào? Gần đây xảy ra chuyện đại sự gì?
Đông Phương Nhiêu không khỏi nghi hoặc nhìn Lý Hàm, Lý Hàm không thấy Đông Phương Nhiêu đáp lại, thở dài một hơi, “Cô đó, thật không dễ chọc, bảo cô chọn cũng không phải muốn lấy mạng cô, chọn một cái thì có làm sao?” Lý Hàm bĩu môi, lại nói: “Này, cho cô một cơ hội nữa, chọn đi, chọn xong tôi kể cho cô nghe một chút bát quái bên trong, bảo đảm cô có hứng thú” .
Nói xong đem tờ báo tách ra cầm ở hai tay, hướng về phía Đông Phương Nhiêu phất phất tay trái lại phất phất tay phải. Đông Phương Nhiêu bận muốn chết, thích nghe những thứ Bát Quái này khi nào, người của thế giới này cô biết không có mấy, người khiến cô hứng thú gần như không có. Nhưng Lý Hàm hăng hái như vậy, cũng không nên phụ nhiệt tình của cô ấy, tùy tiện đưa tay phải ra, điểm trúng tờ báo bên tay trái Lý Hàm.....
Lý Hàm thấy Đông Phương Nhiêu điểm trúng tờ này, bỉu môi , nói: “Sao cô lấy đại liền lấy trúng cái tốt vậy, thật ra tôi muốn nói cho cô biết tin tức của tờ báo bên tay phải trước.”
Đông Phương Nhiêu nghe xong im lặng một hồi, rõ ràng kêu người ta tùy tiện chọn, chọn rồi cô lại phản đối, vậy cứ trực tiếp đem tờ báo muốn người ta xem đưa ra là được rồi, muốn nói chuyện gì thì nói đi, bớt không ít thời gian a.
Dĩ nhiên, những lời này Đông Phương Nhiêu sẽ không nói ra, Lý Hàm chỉ nói vậy thôi, nói xong cô không tâm không phổi nhếch miệng cười một tiếng “Này, cô đã chọn tờ này vậy tôi sẽ nói tin tức trong đây cho cô nghe nhé.” Nói xong thần thần bí bí ghé sát vào Đông Phương Nhiêu, nói: “Không biết cô có phát hiện gần đây có rất nhiều người vây quanh phim trường hay không?”
Làm chung một đoàn phim nên trên căn bản Đông Phương Nhiêu có bao nhiêu rãnh rỗi Lý Hàm dĩ nhiên biết, vì vậy cô rất khẳng định nói Đông Phương Nhiêu hiện tại không biết sau khi《 manh đồng 》công chiếu bên ngoài nảy sinh một loạt chuyện đâu, sợ rằng có người đến bây giờ còn không biết mình từ diễn viên vô danh tiểu tốt nổi danh sau một đêm đến nỗi các nhà truyền thông tranh nhau viết bài, bình luận không ngớt đi.
Bên ngoài như điên lên mà Đông Phương Nhiêu gần đây đều ở phim trường đóng phim bận quay mòng mòng, ngay cả nhà cũng không về, cô có thể biết cái gì? Thậm chí ngay cả điện thoại cô còn không mở máy.
Nghe Lý Hàm nói, Đông Phương Nhiêu đem tầm mắt hướng ra cửa, mặc dù bình thời lúc quay phim sẽ có vài ký giả trấn thủ ở đó, bất quá mấy ngày nay đúng là tăng lên không ít, nhưng Ngô Hạ Ngự đã căn dặn người đoàn phim quản lý nghiêm ngặt, một ký giả cũng không có cách nào chui lọt qua.
Đông Phương Nhiêu gật đầu “Đúng là có chút nhiều.”
Lý Hàm lại hỏi: “Cô biết《 manh đồng 》 đã chiếu chưa?”
“Biết chứ.” Thời điểm tuyên truyền cũng đã định thời gian chiếu phim hoàn hảo, lần nào đi tuyên truyền cũng nhắc đi nhắc lại nhiều lần trước khán giả, không nhớ cũng khó.
“ 《 manh đồng 》được phản ứng rất tốt cô biết không?”
“.. .. . .” Cái này không có nghe nói, cả ngày nhốt mình ở phim trường đi tới đi lui, nào có thời gian lo chuyện này,《 manh đồng 》 chiếu phim hai ba ngày sau cô mới đột nhiên nhớ tới nó đã chiếu rồi, sau đó vì đuổi theo đoàn phim lập tức đem nó ném sau ót. Bộ phim này, phản ứng khẳng định rất tốt a, Lý Hàm hỏi câu này tương đương hỏi vô ích, kịch bản hay, diễn viên giỏi, đạo diễn xuất sắc, thiên thời địa lợi nhân hoà, kết quả cuối cùng có thể không tốt sao?
“Thôi được, thôi được, cô đừng nhìn tôi như vậy” Lý Hàm hình như cũng ý thức được mình hỏi một vấn đề ngu ngốc, vội vàng cải chính lại, “Nói chánh sự, chánh sự!” Sửa sang thái độ đoan chánh một chút, nói: “Cũng bởi diễn xuất trong phim này, cô nổi rồi, nổi khắp Đại Giang Nam, nổi đến từng góc rách kẽ hở ở quốc nội, cô bây giờ so với “cao lương hồng” còn hồng hơn!”
“.. .. . .” hình dung này thật đặc biệt.
“Thế nào? Nghe tin tốt này mà cô cũng không hưng phấn, không kích động?” Ngược lại Lý Hàm giật mình, mở to hai mắt kinh ngạc nói.
Muốn Đông Phương Nhiêu nói cái gì cho phải đây? Đông Phương Nhiêu rất rõ ràng trình độ của mình ở mức nào, hồng, có thể nhiều hồng hơn thành đỏ không? Được mọi người biết đến, vẫn có thể chìm xuống mà.
Cô đã từng thành công, hiểu rằng muốn thành công phải trải qua khổ cực, bền bỉ cùng chua cay, nổi danh sau một đêm có lẽ là giấc mộng của tất cả người mới, nhưng không phải là giấc mộng của Đông Phương Nhiêu. Cô mặc dù lấy tư cách người mới, nhưng kỳ thật tâm tình của cô đã lăn lộn nhiều năm tại cái ngũ quang thập sắc này, ngây thơ cũng dần dần già cỗi.
Chẳng lẽ muốn cô vì chuyện này không khỏi hưng phấn, nhảy nhót, múa chân múa tay, căn bản không có khả năng. Cô rất bình thản, không sai, cô đóng phim chính là muốn cho nhiều người xem cô diễn, cô muốn nổi tiếng. Nhưng cũng sẽ không quá hưng phấn, bởi vì là Đông Phương Nhiêu, cô đã từng đạt được thành tựu cùng vinh dự so với Hách Giai Giai bây giờ cao hơn quá nhiều, có thể nói mười Hách Giai Giai cũng khó sánh bằng Đông Phương Nhiêu ngày trước. Cơ bản không ở một nền tảng một cấp bậc, điều này làm sao khiến Đông Phương Nhiêu sinh ra tâm tình hưng phấn đây? Vui vẻ thì có, nhưng khiến cô hơi bị hưng phấn, ngủ không yên..., quá làm khó cô rồi.
Lý Hàm thấy dáng vẻ Đông Phương Nhiêu thần sắc nhàn nhạt, giống như bị giội cho một thân nước lạnh, lòng Bát Quái giảm nhiều, nói: “Tôi biết mà, cái người này thật đúng là không dễ chơi.”
“Này, tin tức ở đây, tự cô xem đi.” Lý Hàm bĩu môi “Nổi tiếng thì nhiều thị phi, về sau chú ý bản thân một chút nha.”
Đông Phương Nhiêu mở ra nhìn, trang đầu là hình cô cùng Nghi Hạo Đông thân mật, thoạt nhìn giống như là đang ôm ấp hôn nhau. Nhìn y phục cùng bối cảnh, Đông Phương Nhiêu nhớ ra đó là sau buổi tuyên truyền lần thứ nhất, lần đó cô mặc váy dài, lúc ra cửa thiếu chút nữa bị vướng tà váy trật chân té, Nghi Hạo Đông ở bên cạnh đỡ cô một tay. Nhìn tấm hình này người chụp lựa chọn góc độ vừa lúc để cho tư thế hai người thoạt nhìn hết sức mập mờ, hơn nữa lúc ấy sau lưng hai người bọn họ còn có những người khác, vừa khéo bị nhiếp ảnh gia chừa ra, giống như chỗ đó chỉ có hai người bọn họ đang len lén hôn nhau vậy.
Cái gì là Bát Quái?
Đây chính là Bát Quái.
Bát Quái là như thế nào tạo ra ?
Chính là như thế như vậy thần kỳ bị chế tạo ra .
Lâu lắm rồi mới bị đăng báo, nội dung là hai người đã sớm ở phim trường như chim liền cành sinh hảo cảm, Vân Vân vân vân, quay phim xong vẫn thường giữ liên lạc, hai người là người yêu bí mật, Vân Vân Vân Vân.. .. . .
Trời mới biết, Đông Phương Nhiêu từ sau khi tuyên truyền, cũng chưa từng liên lạc với Nghi Hạo Đông. Càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười chính là, tác giả bài báo thần thông quảng đại đăng bài kể lại cảnh hôn cuối cùng giữa Đông Phương Nhiêu và Nghi Hạo Đông liên tiếp NG, cũng không biết lấy tin từ đâu, còn có hình làm chứng, ở phía dưới bên phải phụ đề hé ra tấm hình nhỏ, phía trên chú giải, hai người này ở studio quay phim thì hôn khó khăn bỏ khó phân, còn bên ngoài thì hồn nhiên quên mình không coi ai ra gì, đạo diễn dưới sự bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là NG.NG. .. . .
Đây là cái Logic cường đạo gì?
Đối với cái loại Bát Quái nhàm chán này, ngươi cùng nó nghiêm túc, ngươi liền thua.
Nhìn lại ngày tháng đăng bài, đã là bốn ngày trước rồi, Lý Hàm cũng không biết lụm từ đống rác nào lôi ra.
“Còn tờ kia?” Đông Phương Nhiêu vân đạm phong khinh đem tờ báo để một bên, nhìn Lý Hàm, hỏi.