Phương Diễn tưởng Đông Phương Nhiêu nói đùa, kể từ lúc bên nhau rất hiếm khi thấy dáng vẻ nhàn nhạt không có biểu hiện gì như hiện giờ, cô luôn có thói quen nở nụ cười mỉm trước mặt mọi người, đặc biệt là đối mặt Phương Diễn. Nổi giận thì giương nanh múa vuốt không thèm để ý tới lập trường của đối phương, với anh mà nói, Đông Phương Nhiêu khi đó rất không đáng yêu, cực kỳ bướng bỉnh.
“Sao vậy? Giận à?” Tưởng cô trách anh về muộn, Phương Diễn vòng một tay ôm Đông Phương Nhiêu, xoay mặt lại định hôn. Anh đối với cơn giận của cô thái độ trước sau như một chính là không giải quyết được dưới giường thì lên giường giải quyết, huống chi lần này vừa đúng đang ở trên giường. Anh không lợi dụng tốt địa thế mới là lạ. Cánh tay Phương Diễn dài, Đông Phương Nhiêu không cẩn thận liền bị ôm chặt, tránh cũng không thoát.
“ Phương Diễn!” Đông Phương Nhiêu có chút giận, phía dưới cồm cộm bộ phận cứng rắn nóng bỏng, Phương Diễn này thiệt tình! Thế nào như vậy? Tại sao che giấu một chút xíu cũng lười? Trên người còn vương mùi nước hoa nữ nhân khác, sao không đi tắm rồi trở ra? Thật sự nghĩ cô rất ngu sao? Hay tuyệt đối không bận tâm cảm thụ của cô, không sợ cô biết phải không?
Đẩy ra không được. Phương Diễn cậy mạnh dùng sức Đông Phương Nhiêu cũng chưa thắng lần nào, bằng không những lần gây gổ trước kia Phương Diễn sẽ không nhiều lần được như ý. Chốt lát bị Phương Diễn đè ở dưới không thể động đậy.
“Phương Diễn, anh buông em ra, em thật sự có chuyện muốn nói.” Lần này thái độ Đông Phương Nhiêu kiên quyết, tiếng nói cũng lạnh mấy phần, thừa dịp Phương Diễn không chú ý lật người bò dậy, nhanh chóng dời đi cách Phương Diễn hai ba bước.
“Hách Giai Giai !” Phương Diễn có chút giận, vì chưa thỏa mãn dục vọng, đôi mắt nhúc nhích lửa giận.
Đông Phương Nhiêu không hiểu, cô mười giờ đi ngủ, ngủ lâu như vậy chắc không ít hơn một hai tiếng đồng hồ. Phương Diễn bây giờ mới về tới, thế nào, bên ngoài phát tiết chưa đủ, về nhà còn tinh lực muốn tiếp tục? Không biết nên nói anh thế nào, đúng là thiên phú bẩm sinh, vô cùng có tiềm chất Playboy, khó trách nữ nhân lưu luyến không rời.
“Phương Diễn, anh đừng tức, cũng đừng giận, có một số việc hôm nay nhất định em phải làm rõ, nếu như em sai, anh phạt thế nào cũng được, trói chặt trên giường một ngày một đêm em cũng không phản đối, làm osin cho anh em cũng chịu, nhưng nếu như.. .. .. Những thứ kia đều là thật.., Phương Diễn, em nghĩ chúng mình.. .. . .” Rõ ràng thấy Phương Diễn không có kiên nhẫn, hơn nữa càng nghe mày nhíu càng chặc, càng về sau sắc mặt cực kỳ kém nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, nói chung là..., nói đến phần sau Đông Phương Nhiêu cũng không nói nên lời.
Thật sự không muốn nói, mới hẹn hò hai ba tháng, có không ít ngọt ngào, làm sao lại hết lần này tới lần khác thành như bây giờ đây? Đông Phương Nhiêu nghĩ không thông, chỉ một nguyên nhân bởi vì gây gổ sao? Bởi vì nhà cửa ư? Sợ rằng không phải. Đông Phương Nhiêu trong lòng mơ hồ có một đáp án, đáng sợ nhất chính là sau khi nảy sinh tình cảm mới phát hiện, mình bất quá là một thế thân mà thôi, thật đáng buồn làm sao?
Chẳng lẽ Đông Phương Nhiêu không thích Phương Diễn chẳng lẽ cô không muốn tình cảm ngày càng khắng khít, tốt nhất chính là có một tương lai tốt đẹp sao? Dĩ nhiên không phải, trời mới biết hai ba tháng này, những lúc mệt mỏi Đông Phương Nhiêu nhớ tới anh nở nụ cười ngọt ngào, tổ kịch mọi người than quá mức chói mắt, không chịu nổi. Đông Phương Nhiêu thích Phương Diễn, mặc dù anh từng hoa tâm, thay đổi tình nhân liên tục, Đông Phương Nhiêu vẫn thích anh, thích, thì có biện pháp gì? May mắn Phương Diễn thoạt nhìn thật sự thích mình, thật sự bỏ qua cả hậu cung. Phần lớn thời điểm, không liên quan vấn đề nguyên tắc thì hai người phát sinh tranh chấp đều là Đông Phương Nhiêu theo ý Phương Diễn. Không nghĩ tới nhường nhìn như vậy đoạn đường tình cảm vẫn đi không xa, không tới bốn tháng, phát hiện nữ nhân khác. Đông Phương Nhiêu dự tính ít nhất phải lâu một chút, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Sợ rằng không có ai đang kết giao mà dự tính chia tay. Đông Phương Nhiêu cảm giác mình cùng Phương Diễn lui tới rất không bình thường, đúng vậy, cô vừa mới bắt đầu đã tính đến bao lâu chia tay, hơn nữa vẫn cố gắng kéo dài thời gian, không có biện pháp, Phương Diễn trước khoa thật mệt mỏi, hơn nữa hai người tính tình khác biệt, nếu như cuối cùng có thể ở cùng một chỗ, Đông Phương Nhiêu nghĩ đều quy công ở kỳ tích. Nhưng trong lòng không phải không mong chờ, thậm chí có một khắc tin tưởng kỳ tích sẽ xảy ra, đáng tiếc công lực không đủ, mới ba tháng đã có chuyện.
mùi thơm của nữ nhân trên giường, chứng cứ rành rành, Đông Phương Nhiêu còn có thể nói cái gì cho phải?
Hơn nữa dường như nữ nhân này không phải nữ nhân bình thường, niên trưởng học muội, kêu thật dễ nghe, chỉ sợ là tình cũ không rủ cũng tới.
Vậy có phải thân phận thế thân của cô nên cúi người chào lui vào hậu trường rồi không? Nghĩ đến không biết nên khóc hay nên cười, có hay không liên quan đến đời trước cô cự tuyệt quá nhiều nam nhân ưu tú, nên đời này quả báo trên người Hách Giai Giai? Nên không để Đông Phương Nhiêu thuận lợi trên đường tình?
“Chúng mình sao hả?” Phương Diễn nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, giống như là đang nhìn một nữ nhân xa lạ, đôi mắt lạnh lùng, nhu tình vừa rồi hoàn toàn biến mất.
“Hách Giai Giai, em muốn nói gì? Có gan nhắc lại lần nữa xem?” Phương Diễn lạnh lùng nghiến răng nói.
“Em không muốn nói gì cả, Phương Diễn.” trận chiến này Phương Diễn như đổi nhân vật, chất vấn người đổi thành bị người chất vấn, kiểu như Đông Phương Nhiêu cô làm sai cái gì chọc Đại thiếu gia anh mất hứng, trời mới biết, tình huống thế này rốt cuộc là người nào nên mất hứng đây? Đông Phương Nhiêu cảm giác mình không nổi điên thét chói tai nhảy dựng lên khóa hai tay Phương Diễn cũng đã đủ lý trí rồi, sao lại thấy người để ý ngược lại là Đại thiếu gia anh?
Đông Phương Nhiêu ở trong lòng thở dài một cái, “Phương Diễn, chỉ là em có vài vấn đề muốn hỏi, anh đừng kích động.” Quyết định trước tiên trấn an cảm xúc Phương Diễn, không thấy sắc mặt anh hòa hoãn, cũng không cố gắng nữa, lại nói, “Phương Diễn, anh biết em là người đặc biệt thẳng thắn, trong lòng có lời gì muốn nói cũng không giấu được, có một số việc để lâu trong lòng sẽ không thoải mái, em cũng không muốn, anh đừng trách em không tin anh hay là thế nào, nếu như em sai..., em chịu phạt, nhưng nếu hôm nay anh không cho em hỏi, bây giờ em qua phòng cách vách ở, đợi đến khi nhà cửa trùng tu xong, em liền dọn ra ngoài.”
Mọi người đều nói nữ nhân giỏi ba chiêu một khóc hai nháo ba treo cổ, nhưng Đông Phương Nhiêu không bao giờ làm chuyện ấu trĩ như vậy, cùng lắm lôi mấy vấn đề ra làm rõ ràng, cho dù biết sau khi làm rõ trong lòng sẽ đau, nhưng nên chấm dứt tuyệt đối sẽ không do dự, sau này không ràng buộc dây dưa gì nữa. Dĩ nhiên, Đông Phương Nhiêu rất muốn đây chỉ là hiểu lầm, vốn dĩ Phương Diễn xưa nay lỗ mãng, người đưa tới giường, có thể cái gì cũng không làm? Xác suất quá thấp, gần như bằng không.
Trực tiếp hỏi Phương Diễn, vì nếu anh lười giấu diếm, tức là không sợ cô biết, đâu cần lừa gạt cô? Lấy tính tình Phương Diễn, nói dóc, từ trước đến giờ không cần thiết. Cho nên muốn biết đáp án, phương pháp trực tiếp nhất chính là hỏi thẳng. Đông Phương Nhiêu cũng lười đoán, cô cũng không có tinh lực đi điều tra, chẳng lẽ chỉ có thời gian Phương Diễn quý báu sao? thời gian Đông Phương Nhiêu cũng rất quý báu, thời gian nghỉ ngơi đều phải tranh thủ cố gắng mới có. Lãng phí ở mấy chuyện này, thật lòng mà nói, Đông Phương Nhiêu muốn phỉ nhổ chính mình.
Chẳng khác nào oán phụ khuê phòng. Đông Phương Nhiêu không chịu nổi biến mình thành như vậy.
“Dọn ra ngoài?” Không ngờ Đông Phương Nhiêu nói ra những lời này , Phương Diễn chê cười một tiếng, tiếp theo lạnh lùng nói, “Hách Giai Giai, đây là cốt khí của em sao? Em đang uy hiếp anh hả? Cái gì gọi là anh không cho em hỏi em sẽ dọn ra ngoài? Anh có gì đáng giá để em truy hỏi kỹ càng, không tiếc lời uy hiếp, bức bách anh? Em nghĩ rằng anh không có biện pháp trừng trị em có phải không?”
Đông Phương Nhiêu vừa nghe, không biết Phương Diễn kéo chuyện này đi đâu, người làm sai là anh, anh còn lật lọng? Vừa định nói, lại bị Phương Diễn chặn lại, “Hách Giai Giai, không phải trong lòng em vẫn có Ngô Hạ Ngự sao? Ban đầu xem anh như không khí là vì muốn ở bên Ngô Hạ Ngự, không muốn nghe lời anh bán nhà là vì anh ta, sau đó lại vì anh ta mà gây gổ. Anh không hiểu nổi, Ngô Hạ Ngự có cái mị lực gì, đáng để em nhớ tới? Chẳng phải nói hai người còn chưa lên tới giường sao?”
Còn ngại không đủ, Phương Diễn lại nói, “Hách Giai Giai, em nhớ đi, người lên giường với em chính là Phương Diễn, phá thân em cũng là Phương Diễn này! Người đàn ông của em trước kia, hiện tại, sau này cũng chỉ có một người là Phương Diễn anh! Em không nhớ tới anh, một lòng nhớ tới anh ta làm gì? Bây giờ Ngô Hạ Ngự về nước, sao hả? Trong lòng em cũng không an phận rồi, muốn dọn ra ngoài? Không có cửa đâu!”
“Phương Diễn, anh đừng xuyên tạc lời nói của em, em có chuyện muốn hỏi, tại sao lại lôi Ngô Hạ Ngự ra? Rốt cuộc là em vẫn nhớ anh ta hay anh vẫn nhớ anh ta? Vừa có chuyện anh liền lôi anh ta ra, anh có thấy phiền hay không? !” Nghe Phương Diễn càng nói càng lạc đề, Đông Phương Nhiêu càng tức giận, điển hình vừa ăn cướp vừa la làng, nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh kìa, phảng phất y như bắt gian tận giường! Làm cho rõ đi, hiện tại người có người thứ ba chính là Phương Diễn, mà không phải Đông Phương Nhiêu cô!
“Hừ!” Phương Diễn nghe Đông Phương Nhiêu nói, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen như mực, hoàn toàn không có ý tứ, nói: “Hách Giai Giai, em muốn hỏi cái gì? Anh biết rồi. Em muốn biết chứ gì, anh cho em biết, đúng vậy, tối nay anh uống rượu với Ngô Hạ Ngự, Ngô Minh Hạo, còn có vài người khác, anh chính là không muốn cho em biết, chính là không muốn cho em đi, chính là cố ý đó! Rồi sao hả? !”
Phương Diễn này! Đông Phương Nhiêu nghe anh nói dở khóc dở cười, đương sự bị bắt gian là anh Phương đại gia cư nhiên đang ghen, cũng vì ghen mà làm chuyện ngây thơ như vậy, cái gì đây trời?
Đông Phương Nhiêu nhất thời cũng không biết nói gì. Tối nay muốn hỏi Phương Diễn cùng Hạ Thác giữa hai người là quan hệ gì, còn mùi nước hoa trên gối là sao, kết quả bị Phương đại gia ghen phá vỡ thế trận, chính cô còn không trưng vẻ mặt oán phụ mà anh hoàn toàn là bộ dạng oán phụ khuê phòng, lời muốn hỏi cũng hết nói nổi.
Có người thứ ba, mùi dấm còn nồng như vậy? Chẳng lẽ Phương đại gia chui từ bình giấm chua ra? Đường đường Phương đại thiếu gia, đã từng ân ái vô số nữ nhân, anh không ngại mất mặt, Đông Phương Nhiêu cũng đỏ mặt dùm anh !
Nhưng có chuyện phải hỏi, Đông Phương Nhiêu tuyệt đối không quên, vì vậy sửa sang lại tâm tình, nghiêm túc nhìn Phương Diễn mặt đen như bị vẩy mực, hỏi “Phương Diễn, em chỉ hỏi một chuyện thôi, anh thành thật trả lời, mấy hôm em không ở nhà, rốt cuộc anh có đưa người phụ nữ khác về hay không?”
Phương Diễn tưởng Đông Phương Nhiêu nói đùa, kể từ lúc bên nhau rất hiếm khi thấy dáng vẻ nhàn nhạt không có biểu hiện gì như hiện giờ, cô luôn có thói quen nở nụ cười mỉm trước mặt mọi người, đặc biệt là đối mặt Phương Diễn. Nổi giận thì giương nanh múa vuốt không thèm để ý tới lập trường của đối phương, với anh mà nói, Đông Phương Nhiêu khi đó rất không đáng yêu, cực kỳ bướng bỉnh.
“Sao vậy? Giận à?” Tưởng cô trách anh về muộn, Phương Diễn vòng một tay ôm Đông Phương Nhiêu, xoay mặt lại định hôn. Anh đối với cơn giận của cô thái độ trước sau như một chính là không giải quyết được dưới giường thì lên giường giải quyết, huống chi lần này vừa đúng đang ở trên giường. Anh không lợi dụng tốt địa thế mới là lạ. Cánh tay Phương Diễn dài, Đông Phương Nhiêu không cẩn thận liền bị ôm chặt, tránh cũng không thoát.
“ Phương Diễn!” Đông Phương Nhiêu có chút giận, phía dưới cồm cộm bộ phận cứng rắn nóng bỏng, Phương Diễn này thiệt tình! Thế nào như vậy? Tại sao che giấu một chút xíu cũng lười? Trên người còn vương mùi nước hoa nữ nhân khác, sao không đi tắm rồi trở ra? Thật sự nghĩ cô rất ngu sao? Hay tuyệt đối không bận tâm cảm thụ của cô, không sợ cô biết phải không?
Đẩy ra không được. Phương Diễn cậy mạnh dùng sức Đông Phương Nhiêu cũng chưa thắng lần nào, bằng không những lần gây gổ trước kia Phương Diễn sẽ không nhiều lần được như ý. Chốt lát bị Phương Diễn đè ở dưới không thể động đậy.
“Phương Diễn, anh buông em ra, em thật sự có chuyện muốn nói.” Lần này thái độ Đông Phương Nhiêu kiên quyết, tiếng nói cũng lạnh mấy phần, thừa dịp Phương Diễn không chú ý lật người bò dậy, nhanh chóng dời đi cách Phương Diễn hai ba bước.
“Hách Giai Giai !” Phương Diễn có chút giận, vì chưa thỏa mãn dục vọng, đôi mắt nhúc nhích lửa giận.
Đông Phương Nhiêu không hiểu, cô mười giờ đi ngủ, ngủ lâu như vậy chắc không ít hơn một hai tiếng đồng hồ. Phương Diễn bây giờ mới về tới, thế nào, bên ngoài phát tiết chưa đủ, về nhà còn tinh lực muốn tiếp tục? Không biết nên nói anh thế nào, đúng là thiên phú bẩm sinh, vô cùng có tiềm chất Playboy, khó trách nữ nhân lưu luyến không rời.
“Phương Diễn, anh đừng tức, cũng đừng giận, có một số việc hôm nay nhất định em phải làm rõ, nếu như em sai, anh phạt thế nào cũng được, trói chặt trên giường một ngày một đêm em cũng không phản đối, làm osin cho anh em cũng chịu, nhưng nếu như.. .. .. Những thứ kia đều là thật.., Phương Diễn, em nghĩ chúng mình.. .. . .” Rõ ràng thấy Phương Diễn không có kiên nhẫn, hơn nữa càng nghe mày nhíu càng chặc, càng về sau sắc mặt cực kỳ kém nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, nói chung là..., nói đến phần sau Đông Phương Nhiêu cũng không nói nên lời.
Thật sự không muốn nói, mới hẹn hò hai ba tháng, có không ít ngọt ngào, làm sao lại hết lần này tới lần khác thành như bây giờ đây? Đông Phương Nhiêu nghĩ không thông, chỉ một nguyên nhân bởi vì gây gổ sao? Bởi vì nhà cửa ư? Sợ rằng không phải. Đông Phương Nhiêu trong lòng mơ hồ có một đáp án, đáng sợ nhất chính là sau khi nảy sinh tình cảm mới phát hiện, mình bất quá là một thế thân mà thôi, thật đáng buồn làm sao?
Chẳng lẽ Đông Phương Nhiêu không thích Phương Diễn chẳng lẽ cô không muốn tình cảm ngày càng khắng khít, tốt nhất chính là có một tương lai tốt đẹp sao? Dĩ nhiên không phải, trời mới biết hai ba tháng này, những lúc mệt mỏi Đông Phương Nhiêu nhớ tới anh nở nụ cười ngọt ngào, tổ kịch mọi người than quá mức chói mắt, không chịu nổi. Đông Phương Nhiêu thích Phương Diễn, mặc dù anh từng hoa tâm, thay đổi tình nhân liên tục, Đông Phương Nhiêu vẫn thích anh, thích, thì có biện pháp gì? May mắn Phương Diễn thoạt nhìn thật sự thích mình, thật sự bỏ qua cả hậu cung. Phần lớn thời điểm, không liên quan vấn đề nguyên tắc thì hai người phát sinh tranh chấp đều là Đông Phương Nhiêu theo ý Phương Diễn. Không nghĩ tới nhường nhìn như vậy đoạn đường tình cảm vẫn đi không xa, không tới bốn tháng, phát hiện nữ nhân khác. Đông Phương Nhiêu dự tính ít nhất phải lâu một chút, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Sợ rằng không có ai đang kết giao mà dự tính chia tay. Đông Phương Nhiêu cảm giác mình cùng Phương Diễn lui tới rất không bình thường, đúng vậy, cô vừa mới bắt đầu đã tính đến bao lâu chia tay, hơn nữa vẫn cố gắng kéo dài thời gian, không có biện pháp, Phương Diễn trước khoa thật mệt mỏi, hơn nữa hai người tính tình khác biệt, nếu như cuối cùng có thể ở cùng một chỗ, Đông Phương Nhiêu nghĩ đều quy công ở kỳ tích. Nhưng trong lòng không phải không mong chờ, thậm chí có một khắc tin tưởng kỳ tích sẽ xảy ra, đáng tiếc công lực không đủ, mới ba tháng đã có chuyện.
mùi thơm của nữ nhân trên giường, chứng cứ rành rành, Đông Phương Nhiêu còn có thể nói cái gì cho phải?
Hơn nữa dường như nữ nhân này không phải nữ nhân bình thường, niên trưởng học muội, kêu thật dễ nghe, chỉ sợ là tình cũ không rủ cũng tới.
Vậy có phải thân phận thế thân của cô nên cúi người chào lui vào hậu trường rồi không? Nghĩ đến không biết nên khóc hay nên cười, có hay không liên quan đến đời trước cô cự tuyệt quá nhiều nam nhân ưu tú, nên đời này quả báo trên người Hách Giai Giai? Nên không để Đông Phương Nhiêu thuận lợi trên đường tình?
“Chúng mình sao hả?” Phương Diễn nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, giống như là đang nhìn một nữ nhân xa lạ, đôi mắt lạnh lùng, nhu tình vừa rồi hoàn toàn biến mất.
“Hách Giai Giai, em muốn nói gì? Có gan nhắc lại lần nữa xem?” Phương Diễn lạnh lùng nghiến răng nói.
“Em không muốn nói gì cả, Phương Diễn.” trận chiến này Phương Diễn như đổi nhân vật, chất vấn người đổi thành bị người chất vấn, kiểu như Đông Phương Nhiêu cô làm sai cái gì chọc Đại thiếu gia anh mất hứng, trời mới biết, tình huống thế này rốt cuộc là người nào nên mất hứng đây? Đông Phương Nhiêu cảm giác mình không nổi điên thét chói tai nhảy dựng lên khóa hai tay Phương Diễn cũng đã đủ lý trí rồi, sao lại thấy người để ý ngược lại là Đại thiếu gia anh?
Đông Phương Nhiêu ở trong lòng thở dài một cái, “Phương Diễn, chỉ là em có vài vấn đề muốn hỏi, anh đừng kích động.” Quyết định trước tiên trấn an cảm xúc Phương Diễn, không thấy sắc mặt anh hòa hoãn, cũng không cố gắng nữa, lại nói, “Phương Diễn, anh biết em là người đặc biệt thẳng thắn, trong lòng có lời gì muốn nói cũng không giấu được, có một số việc để lâu trong lòng sẽ không thoải mái, em cũng không muốn, anh đừng trách em không tin anh hay là thế nào, nếu như em sai..., em chịu phạt, nhưng nếu hôm nay anh không cho em hỏi, bây giờ em qua phòng cách vách ở, đợi đến khi nhà cửa trùng tu xong, em liền dọn ra ngoài.”
Mọi người đều nói nữ nhân giỏi ba chiêu một khóc hai nháo ba treo cổ, nhưng Đông Phương Nhiêu không bao giờ làm chuyện ấu trĩ như vậy, cùng lắm lôi mấy vấn đề ra làm rõ ràng, cho dù biết sau khi làm rõ trong lòng sẽ đau, nhưng nên chấm dứt tuyệt đối sẽ không do dự, sau này không ràng buộc dây dưa gì nữa. Dĩ nhiên, Đông Phương Nhiêu rất muốn đây chỉ là hiểu lầm, vốn dĩ Phương Diễn xưa nay lỗ mãng, người đưa tới giường, có thể cái gì cũng không làm? Xác suất quá thấp, gần như bằng không.
Trực tiếp hỏi Phương Diễn, vì nếu anh lười giấu diếm, tức là không sợ cô biết, đâu cần lừa gạt cô? Lấy tính tình Phương Diễn, nói dóc, từ trước đến giờ không cần thiết. Cho nên muốn biết đáp án, phương pháp trực tiếp nhất chính là hỏi thẳng. Đông Phương Nhiêu cũng lười đoán, cô cũng không có tinh lực đi điều tra, chẳng lẽ chỉ có thời gian Phương Diễn quý báu sao? thời gian Đông Phương Nhiêu cũng rất quý báu, thời gian nghỉ ngơi đều phải tranh thủ cố gắng mới có. Lãng phí ở mấy chuyện này, thật lòng mà nói, Đông Phương Nhiêu muốn phỉ nhổ chính mình.
Chẳng khác nào oán phụ khuê phòng. Đông Phương Nhiêu không chịu nổi biến mình thành như vậy.
“Dọn ra ngoài?” Không ngờ Đông Phương Nhiêu nói ra những lời này , Phương Diễn chê cười một tiếng, tiếp theo lạnh lùng nói, “Hách Giai Giai, đây là cốt khí của em sao? Em đang uy hiếp anh hả? Cái gì gọi là anh không cho em hỏi em sẽ dọn ra ngoài? Anh có gì đáng giá để em truy hỏi kỹ càng, không tiếc lời uy hiếp, bức bách anh? Em nghĩ rằng anh không có biện pháp trừng trị em có phải không?”
Đông Phương Nhiêu vừa nghe, không biết Phương Diễn kéo chuyện này đi đâu, người làm sai là anh, anh còn lật lọng? Vừa định nói, lại bị Phương Diễn chặn lại, “Hách Giai Giai, không phải trong lòng em vẫn có Ngô Hạ Ngự sao? Ban đầu xem anh như không khí là vì muốn ở bên Ngô Hạ Ngự, không muốn nghe lời anh bán nhà là vì anh ta, sau đó lại vì anh ta mà gây gổ. Anh không hiểu nổi, Ngô Hạ Ngự có cái mị lực gì, đáng để em nhớ tới? Chẳng phải nói hai người còn chưa lên tới giường sao?”
Còn ngại không đủ, Phương Diễn lại nói, “Hách Giai Giai, em nhớ đi, người lên giường với em chính là Phương Diễn, phá thân em cũng là Phương Diễn này! Người đàn ông của em trước kia, hiện tại, sau này cũng chỉ có một người là Phương Diễn anh! Em không nhớ tới anh, một lòng nhớ tới anh ta làm gì? Bây giờ Ngô Hạ Ngự về nước, sao hả? Trong lòng em cũng không an phận rồi, muốn dọn ra ngoài? Không có cửa đâu!”
“Phương Diễn, anh đừng xuyên tạc lời nói của em, em có chuyện muốn hỏi, tại sao lại lôi Ngô Hạ Ngự ra? Rốt cuộc là em vẫn nhớ anh ta hay anh vẫn nhớ anh ta? Vừa có chuyện anh liền lôi anh ta ra, anh có thấy phiền hay không? !” Nghe Phương Diễn càng nói càng lạc đề, Đông Phương Nhiêu càng tức giận, điển hình vừa ăn cướp vừa la làng, nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh kìa, phảng phất y như bắt gian tận giường! Làm cho rõ đi, hiện tại người có người thứ ba chính là Phương Diễn, mà không phải Đông Phương Nhiêu cô!
“Hừ!” Phương Diễn nghe Đông Phương Nhiêu nói, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen như mực, hoàn toàn không có ý tứ, nói: “Hách Giai Giai, em muốn hỏi cái gì? Anh biết rồi. Em muốn biết chứ gì, anh cho em biết, đúng vậy, tối nay anh uống rượu với Ngô Hạ Ngự, Ngô Minh Hạo, còn có vài người khác, anh chính là không muốn cho em biết, chính là không muốn cho em đi, chính là cố ý đó! Rồi sao hả? !”
Phương Diễn này! Đông Phương Nhiêu nghe anh nói dở khóc dở cười, đương sự bị bắt gian là anh Phương đại gia cư nhiên đang ghen, cũng vì ghen mà làm chuyện ngây thơ như vậy, cái gì đây trời?
Đông Phương Nhiêu nhất thời cũng không biết nói gì. Tối nay muốn hỏi Phương Diễn cùng Hạ Thác giữa hai người là quan hệ gì, còn mùi nước hoa trên gối là sao, kết quả bị Phương đại gia ghen phá vỡ thế trận, chính cô còn không trưng vẻ mặt oán phụ mà anh hoàn toàn là bộ dạng oán phụ khuê phòng, lời muốn hỏi cũng hết nói nổi.
Có người thứ ba, mùi dấm còn nồng như vậy? Chẳng lẽ Phương đại gia chui từ bình giấm chua ra? Đường đường Phương đại thiếu gia, đã từng ân ái vô số nữ nhân, anh không ngại mất mặt, Đông Phương Nhiêu cũng đỏ mặt dùm anh !
Nhưng có chuyện phải hỏi, Đông Phương Nhiêu tuyệt đối không quên, vì vậy sửa sang lại tâm tình, nghiêm túc nhìn Phương Diễn mặt đen như bị vẩy mực, hỏi “Phương Diễn, em chỉ hỏi một chuyện thôi, anh thành thật trả lời, mấy hôm em không ở nhà, rốt cuộc anh có đưa người phụ nữ khác về hay không?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phương Diễn tưởng Đông Phương Nhiêu nói đùa, kể từ lúc bên nhau rất hiếm khi thấy dáng vẻ nhàn nhạt không có biểu hiện gì như hiện giờ, cô luôn có thói quen nở nụ cười mỉm trước mặt mọi người, đặc biệt là đối mặt Phương Diễn. Nổi giận thì giương nanh múa vuốt không thèm để ý tới lập trường của đối phương, với anh mà nói, Đông Phương Nhiêu khi đó rất không đáng yêu, cực kỳ bướng bỉnh.
“Sao vậy? Giận à?” Tưởng cô trách anh về muộn, Phương Diễn vòng một tay ôm Đông Phương Nhiêu, xoay mặt lại định hôn. Anh đối với cơn giận của cô thái độ trước sau như một chính là không giải quyết được dưới giường thì lên giường giải quyết, huống chi lần này vừa đúng đang ở trên giường. Anh không lợi dụng tốt địa thế mới là lạ. Cánh tay Phương Diễn dài, Đông Phương Nhiêu không cẩn thận liền bị ôm chặt, tránh cũng không thoát.
“ Phương Diễn!” Đông Phương Nhiêu có chút giận, phía dưới cồm cộm bộ phận cứng rắn nóng bỏng, Phương Diễn này thiệt tình! Thế nào như vậy? Tại sao che giấu một chút xíu cũng lười? Trên người còn vương mùi nước hoa nữ nhân khác, sao không đi tắm rồi trở ra? Thật sự nghĩ cô rất ngu sao? Hay tuyệt đối không bận tâm cảm thụ của cô, không sợ cô biết phải không?
Đẩy ra không được. Phương Diễn cậy mạnh dùng sức Đông Phương Nhiêu cũng chưa thắng lần nào, bằng không những lần gây gổ trước kia Phương Diễn sẽ không nhiều lần được như ý. Chốt lát bị Phương Diễn đè ở dưới không thể động đậy.
“Phương Diễn, anh buông em ra, em thật sự có chuyện muốn nói.” Lần này thái độ Đông Phương Nhiêu kiên quyết, tiếng nói cũng lạnh mấy phần, thừa dịp Phương Diễn không chú ý lật người bò dậy, nhanh chóng dời đi cách Phương Diễn hai ba bước.
“Hách Giai Giai !” Phương Diễn có chút giận, vì chưa thỏa mãn dục vọng, đôi mắt nhúc nhích lửa giận.
Đông Phương Nhiêu không hiểu, cô mười giờ đi ngủ, ngủ lâu như vậy chắc không ít hơn một hai tiếng đồng hồ. Phương Diễn bây giờ mới về tới, thế nào, bên ngoài phát tiết chưa đủ, về nhà còn tinh lực muốn tiếp tục? Không biết nên nói anh thế nào, đúng là thiên phú bẩm sinh, vô cùng có tiềm chất Playboy, khó trách nữ nhân lưu luyến không rời.
“Phương Diễn, anh đừng tức, cũng đừng giận, có một số việc hôm nay nhất định em phải làm rõ, nếu như em sai, anh phạt thế nào cũng được, trói chặt trên giường một ngày một đêm em cũng không phản đối, làm osin cho anh em cũng chịu, nhưng nếu như.. .. .. Những thứ kia đều là thật.., Phương Diễn, em nghĩ chúng mình.. .. . .” Rõ ràng thấy Phương Diễn không có kiên nhẫn, hơn nữa càng nghe mày nhíu càng chặc, càng về sau sắc mặt cực kỳ kém nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, nói chung là..., nói đến phần sau Đông Phương Nhiêu cũng không nói nên lời.
Thật sự không muốn nói, mới hẹn hò hai ba tháng, có không ít ngọt ngào, làm sao lại hết lần này tới lần khác thành như bây giờ đây? Đông Phương Nhiêu nghĩ không thông, chỉ một nguyên nhân bởi vì gây gổ sao? Bởi vì nhà cửa ư? Sợ rằng không phải. Đông Phương Nhiêu trong lòng mơ hồ có một đáp án, đáng sợ nhất chính là sau khi nảy sinh tình cảm mới phát hiện, mình bất quá là một thế thân mà thôi, thật đáng buồn làm sao?
Chẳng lẽ Đông Phương Nhiêu không thích Phương Diễn chẳng lẽ cô không muốn tình cảm ngày càng khắng khít, tốt nhất chính là có một tương lai tốt đẹp sao? Dĩ nhiên không phải, trời mới biết hai ba tháng này, những lúc mệt mỏi Đông Phương Nhiêu nhớ tới anh nở nụ cười ngọt ngào, tổ kịch mọi người than quá mức chói mắt, không chịu nổi. Đông Phương Nhiêu thích Phương Diễn, mặc dù anh từng hoa tâm, thay đổi tình nhân liên tục, Đông Phương Nhiêu vẫn thích anh, thích, thì có biện pháp gì? May mắn Phương Diễn thoạt nhìn thật sự thích mình, thật sự bỏ qua cả hậu cung. Phần lớn thời điểm, không liên quan vấn đề nguyên tắc thì hai người phát sinh tranh chấp đều là Đông Phương Nhiêu theo ý Phương Diễn. Không nghĩ tới nhường nhìn như vậy đoạn đường tình cảm vẫn đi không xa, không tới bốn tháng, phát hiện nữ nhân khác. Đông Phương Nhiêu dự tính ít nhất phải lâu một chút, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Sợ rằng không có ai đang kết giao mà dự tính chia tay. Đông Phương Nhiêu cảm giác mình cùng Phương Diễn lui tới rất không bình thường, đúng vậy, cô vừa mới bắt đầu đã tính đến bao lâu chia tay, hơn nữa vẫn cố gắng kéo dài thời gian, không có biện pháp, Phương Diễn trước khoa thật mệt mỏi, hơn nữa hai người tính tình khác biệt, nếu như cuối cùng có thể ở cùng một chỗ, Đông Phương Nhiêu nghĩ đều quy công ở kỳ tích. Nhưng trong lòng không phải không mong chờ, thậm chí có một khắc tin tưởng kỳ tích sẽ xảy ra, đáng tiếc công lực không đủ, mới ba tháng đã có chuyện.
mùi thơm của nữ nhân trên giường, chứng cứ rành rành, Đông Phương Nhiêu còn có thể nói cái gì cho phải?
Hơn nữa dường như nữ nhân này không phải nữ nhân bình thường, niên trưởng học muội, kêu thật dễ nghe, chỉ sợ là tình cũ không rủ cũng tới.
Vậy có phải thân phận thế thân của cô nên cúi người chào lui vào hậu trường rồi không? Nghĩ đến không biết nên khóc hay nên cười, có hay không liên quan đến đời trước cô cự tuyệt quá nhiều nam nhân ưu tú, nên đời này quả báo trên người Hách Giai Giai? Nên không để Đông Phương Nhiêu thuận lợi trên đường tình?
“Chúng mình sao hả?” Phương Diễn nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, giống như là đang nhìn một nữ nhân xa lạ, đôi mắt lạnh lùng, nhu tình vừa rồi hoàn toàn biến mất.
“Hách Giai Giai, em muốn nói gì? Có gan nhắc lại lần nữa xem?” Phương Diễn lạnh lùng nghiến răng nói.
“Em không muốn nói gì cả, Phương Diễn.” trận chiến này Phương Diễn như đổi nhân vật, chất vấn người đổi thành bị người chất vấn, kiểu như Đông Phương Nhiêu cô làm sai cái gì chọc Đại thiếu gia anh mất hứng, trời mới biết, tình huống thế này rốt cuộc là người nào nên mất hứng đây? Đông Phương Nhiêu cảm giác mình không nổi điên thét chói tai nhảy dựng lên khóa hai tay Phương Diễn cũng đã đủ lý trí rồi, sao lại thấy người để ý ngược lại là Đại thiếu gia anh?
Đông Phương Nhiêu ở trong lòng thở dài một cái, “Phương Diễn, chỉ là em có vài vấn đề muốn hỏi, anh đừng kích động.” Quyết định trước tiên trấn an cảm xúc Phương Diễn, không thấy sắc mặt anh hòa hoãn, cũng không cố gắng nữa, lại nói, “Phương Diễn, anh biết em là người đặc biệt thẳng thắn, trong lòng có lời gì muốn nói cũng không giấu được, có một số việc để lâu trong lòng sẽ không thoải mái, em cũng không muốn, anh đừng trách em không tin anh hay là thế nào, nếu như em sai..., em chịu phạt, nhưng nếu hôm nay anh không cho em hỏi, bây giờ em qua phòng cách vách ở, đợi đến khi nhà cửa trùng tu xong, em liền dọn ra ngoài.”
Mọi người đều nói nữ nhân giỏi ba chiêu một khóc hai nháo ba treo cổ, nhưng Đông Phương Nhiêu không bao giờ làm chuyện ấu trĩ như vậy, cùng lắm lôi mấy vấn đề ra làm rõ ràng, cho dù biết sau khi làm rõ trong lòng sẽ đau, nhưng nên chấm dứt tuyệt đối sẽ không do dự, sau này không ràng buộc dây dưa gì nữa. Dĩ nhiên, Đông Phương Nhiêu rất muốn đây chỉ là hiểu lầm, vốn dĩ Phương Diễn xưa nay lỗ mãng, người đưa tới giường, có thể cái gì cũng không làm? Xác suất quá thấp, gần như bằng không.
Trực tiếp hỏi Phương Diễn, vì nếu anh lười giấu diếm, tức là không sợ cô biết, đâu cần lừa gạt cô? Lấy tính tình Phương Diễn, nói dóc, từ trước đến giờ không cần thiết. Cho nên muốn biết đáp án, phương pháp trực tiếp nhất chính là hỏi thẳng. Đông Phương Nhiêu cũng lười đoán, cô cũng không có tinh lực đi điều tra, chẳng lẽ chỉ có thời gian Phương Diễn quý báu sao? thời gian Đông Phương Nhiêu cũng rất quý báu, thời gian nghỉ ngơi đều phải tranh thủ cố gắng mới có. Lãng phí ở mấy chuyện này, thật lòng mà nói, Đông Phương Nhiêu muốn phỉ nhổ chính mình.
Chẳng khác nào oán phụ khuê phòng. Đông Phương Nhiêu không chịu nổi biến mình thành như vậy.
“Dọn ra ngoài?” Không ngờ Đông Phương Nhiêu nói ra những lời này , Phương Diễn chê cười một tiếng, tiếp theo lạnh lùng nói, “Hách Giai Giai, đây là cốt khí của em sao? Em đang uy hiếp anh hả? Cái gì gọi là anh không cho em hỏi em sẽ dọn ra ngoài? Anh có gì đáng giá để em truy hỏi kỹ càng, không tiếc lời uy hiếp, bức bách anh? Em nghĩ rằng anh không có biện pháp trừng trị em có phải không?”
Đông Phương Nhiêu vừa nghe, không biết Phương Diễn kéo chuyện này đi đâu, người làm sai là anh, anh còn lật lọng? Vừa định nói, lại bị Phương Diễn chặn lại, “Hách Giai Giai, không phải trong lòng em vẫn có Ngô Hạ Ngự sao? Ban đầu xem anh như không khí là vì muốn ở bên Ngô Hạ Ngự, không muốn nghe lời anh bán nhà là vì anh ta, sau đó lại vì anh ta mà gây gổ. Anh không hiểu nổi, Ngô Hạ Ngự có cái mị lực gì, đáng để em nhớ tới? Chẳng phải nói hai người còn chưa lên tới giường sao?”
Còn ngại không đủ, Phương Diễn lại nói, “Hách Giai Giai, em nhớ đi, người lên giường với em chính là Phương Diễn, phá thân em cũng là Phương Diễn này! Người đàn ông của em trước kia, hiện tại, sau này cũng chỉ có một người là Phương Diễn anh! Em không nhớ tới anh, một lòng nhớ tới anh ta làm gì? Bây giờ Ngô Hạ Ngự về nước, sao hả? Trong lòng em cũng không an phận rồi, muốn dọn ra ngoài? Không có cửa đâu!”
“Phương Diễn, anh đừng xuyên tạc lời nói của em, em có chuyện muốn hỏi, tại sao lại lôi Ngô Hạ Ngự ra? Rốt cuộc là em vẫn nhớ anh ta hay anh vẫn nhớ anh ta? Vừa có chuyện anh liền lôi anh ta ra, anh có thấy phiền hay không? !” Nghe Phương Diễn càng nói càng lạc đề, Đông Phương Nhiêu càng tức giận, điển hình vừa ăn cướp vừa la làng, nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh kìa, phảng phất y như bắt gian tận giường! Làm cho rõ đi, hiện tại người có người thứ ba chính là Phương Diễn, mà không phải Đông Phương Nhiêu cô!
“Hừ!” Phương Diễn nghe Đông Phương Nhiêu nói, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen như mực, hoàn toàn không có ý tứ, nói: “Hách Giai Giai, em muốn hỏi cái gì? Anh biết rồi. Em muốn biết chứ gì, anh cho em biết, đúng vậy, tối nay anh uống rượu với Ngô Hạ Ngự, Ngô Minh Hạo, còn có vài người khác, anh chính là không muốn cho em biết, chính là không muốn cho em đi, chính là cố ý đó! Rồi sao hả? !”
Phương Diễn này! Đông Phương Nhiêu nghe anh nói dở khóc dở cười, đương sự bị bắt gian là anh Phương đại gia cư nhiên đang ghen, cũng vì ghen mà làm chuyện ngây thơ như vậy, cái gì đây trời?
Đông Phương Nhiêu nhất thời cũng không biết nói gì. Tối nay muốn hỏi Phương Diễn cùng Hạ Thác giữa hai người là quan hệ gì, còn mùi nước hoa trên gối là sao, kết quả bị Phương đại gia ghen phá vỡ thế trận, chính cô còn không trưng vẻ mặt oán phụ mà anh hoàn toàn là bộ dạng oán phụ khuê phòng, lời muốn hỏi cũng hết nói nổi.
Có người thứ ba, mùi dấm còn nồng như vậy? Chẳng lẽ Phương đại gia chui từ bình giấm chua ra? Đường đường Phương đại thiếu gia, đã từng ân ái vô số nữ nhân, anh không ngại mất mặt, Đông Phương Nhiêu cũng đỏ mặt dùm anh !
Nhưng có chuyện phải hỏi, Đông Phương Nhiêu tuyệt đối không quên, vì vậy sửa sang lại tâm tình, nghiêm túc nhìn Phương Diễn mặt đen như bị vẩy mực, hỏi “Phương Diễn, em chỉ hỏi một chuyện thôi, anh thành thật trả lời, mấy hôm em không ở nhà, rốt cuộc anh có đưa người phụ nữ khác về hay không?”