Buổi sáng đầu tiên ở Hàn gia, Tử Tình dậy từ rất sớm. Nắng ban mai tràn vào phòng, gió đùa nghịch trên từng đóa hoa nở rộ lung linh. Nó hít một hơi sâu để tận hưởng không khí trong lành, bờ môi hồng cong lên thành nụ cười xinh đẹpCốc! Cốc! Cốc!
Ba tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, tiếp sau đó là giọng nói của cô hầu gái, thanh âm rất nhẹ
- Lăng tiểu thư, mời cô xuống nhà dùng bữa sáng
- Vâng.
Tử Tình đáp lại từ bên trong, thay đồng phục bằng tốc độ siêu việt của mình rồi nhanh chóng xuống lầu
- Hàn phu nhân, Hàn thiếu gia, buổi sáng tốt lành.
- Con không cần khách sáo, lại đây ăn sáng đi.
- Vâng
Tử Tình tiến lại ngồi vào ghế cạnh Hàn Vũ. Vẻ mặt hắn lạnh tanh, đến một cái liếc mắt về phía nó cũng không thấy. Mà xem kìa, đúng là thiếu gia có khác, đến cách dùng bữa cũng vô cùng tao nhã, cuốn hút mê người.
Tử Tình ăn rất ít, nếu để ý kĩ thì sẽ nhận ra nó từ đầu bữa đến cuối bữa chỉ uống nước là nhiều. Thi thoảng mới gắp mấy cọng rau hay thưởng thức một hai thìa súp.
Hàn Vũ nhăn mày, nhưng cũng không lên tiếng. Hàn phu nhân thì coi đó như là chuyện hết sức bình thường, bà chậm rãi thưởng thức phần ăn của mình.
Lamborgini đen bóng đã chờ sẵn ở cổng. Tử Tình cười tươi như hoa, cúi đầu chào hết một lượt người trong nhà rồi vội vã đuổi theo bước chân Hàn Vũ.
- Thiếu gia à, anh nói gì đi chứ.
Tử Tình hơi bất mãn với “cục gỗ” Hàn Vũ ở bên cạnh. Hàn Vũ khoanh hai tay trước ngực, đeo tai nghe mp3 tựa người vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
- Thiếu gia, thiếu gia.
Tử Tình lay lay người hắn, biết trước phải ngồi cạnh một “cục gỗ” thế này thà nó tự túc tới trường còn hơn. Cỏ cây hoa lá hay bụi bặm ồn ào đường phố cũng được, còn tốt hơn nhiều cái không khí trầm lặng bức người này.
- Thiếu....
Hàn Vũ vung tay choàng qua cổ nó, mạnh mẽ kéo nó vào lòng mình. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, mi tâm hơi nhíu, giọng nói khàn khàn:
- Đừng lộn xộn.
Một phần vì bất ngờ, một phần vì sợ, Tử Tình ngoan ngoãn để mặc cho Hàn Vũ ôm như vậy. Không khí trong xe vẫn trầm mặc, chỉ có điều đã không còn quỷ dị như trước.
Trường học bữa nay lại được một trận náo loạn. Kan, còn có tên Việt Nam là Phan Minh.
Nếu vẻ lạnh lùng vô cảm của thiếu gia Hàn Vũ là một loại độc dược trí mạng với phái nữ, thì lòng tốt và sự anh tuấn của cậu chủ Hoàng gia (Hoàng Gia Bảo) là liều thuốc giải được tinh luyện từ vô vàn tia nắng ấm áp diệu kì. Nếu bề ngoài hào hoa lãng tử của Lăng Tử Tuấn như một loại rượu mạnh khiến người ta tình nguyện mê đắm thì cái phong độ rạng ngời của Kan sẽ làm hết thảy mọi người trở nên điên cuồng.
Bốn con người, bốn vẻ đẹp, bốn tính cách đối lập. Vậy mà giờ, họ lại cùng xuất hiện trong một ngôi trường, các anh muốn nữ sinh sống sao?
Tử Tình khóc không thành tiếng, nhìn Kan vừa cố gắng thoát khỏi vòng vây vừa vẫy vẫy tay về phía nó. Hàn Vũ lạnh mặt, giống như không hề bận tâm mà bước về phía trước, giọng nhàn nhạt uy quyền
- Về lớp.
Nó có chút khổ sở nhìn Kan, rồi lại nhìn theo bóng hắn. Khẽ lắc đầu, bước chân vội vàng rời đi. Kan, em xin lỗi. Anh là Kan, nhưng cậu ấy là thiếu gia. Thành thật xin lỗi.
Tiết Sử, dài và nhàm chán. Nó vừa ngồi vừa chơi bắn gà trên điện thoại. Hàn Vũ đã ngủ gục từ lâu. Nó không hiểu tại sao Hàn Vũ có thể ngủ suốt ngày như vậy. Mà thôi, bản thân nó tuy không ngủ nhưng cũng đâu khi nào quan tâm tới học hành. Dù thế nào thì nó cũng có thể dễ dàng vượt qua các kì thi mà. Nên, nó nhàm chán. Cả trò chơi trên tay nó cũng vậy. Không có đối thủ, là một loại cảm giác nhạt nhẽo đến tận cùng
- Lăng Tử Tình.
- Dạ?
Nó đứng bật dậy, bà giáo nhìn nó bằng đôi mắt tóe lửa. Bà đẩy nhẹ gọng kính, gõ mạnh thước vào mục hai la mã trên bảng, giọng hầm hè
- Đọc lại phần tôi vừa cho ghi. Đọc thuộc. Tôi cấm em nhìn vở.
WTF?
Cả lớp tròn mắt kinh ngạc. Trong khi Tử Tình chỉ hời hợt cầm lấy quyển vở của đứa bàn trên đưa xuống. Bà ta nhìn hành động của nó, lại rống lên
- Tôi cấm em cầm vở ghi.
- Em không cầm, chỉ xem qua thôi.
Tử Tình hét lên cũng to không kém. Một mục gì mà lắm thế, dễ cũng có đến bốn mặt giấy, dày chát những chữ là chữ. Đảo mắt qua một lượt, nó nhếch môi khinh khỉnh, bà giáo thấy thế càng lộn ruột. Ban đầu nói vậy chỉ là để dạy dỗ một chút, hẳn sẽ khiến học sinh cúi đầu mà nhận lỗi. Nhưng không nghĩ tới còn có loại học sinh to gan lớn mật, cứng đầu cứng cổ như vậy. Được, để xem cô trả bài tôi như thế nào.
Tử Tình đi lên bục giảng, phía dưới lớp đã có đứa đổ mồ hôi hột. Bốn mặt Sử, chưa nói tới việc đây là lớp tự nhiên, làm sao thuộc nổi hả trời.
- Đầu thế kỉ XIX, đa số các nước Mĩ La-tinh đều là thuộc địa của Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha.Chủ nghĩa thực dân đã thiết lập chế độ thống trị phản động, dã man, tàn khốc.......
Dõng dạc. Vanh vách. Chính xác đến từng dấu chấm, dấu phẩy. Ở bên dưới, cả 33 đứa còn lại (Đáng lí là 34, nhưng tất nhiên là trừ hắn nên còn 33 thôi) có chung một vẻ mặt duy nhất. Hai mắt mở to hết cỡ tưởng như sắp rớt luôn tròng mắt ra ngoài, mồm ngoác tận mang tai, có khi tống vừa nguyên quả táo tàu luôn. Hàn Vũ bây giờ buộc phải ngẩng đầu, hàng lông mày đen rậm của hắn khẽ giật. Đôi mắt lạnh nhạt lóe lên một tia sáng, hướng thẳng về phía bóng dáng người con gái trên kia. Bà giáo đứng cạnh tái mặt, rồi chuyển biến lúc xanh lúc trắng. Cổ họng nghẹn ứ không nên lời. Đây mà là học thuộc cái gì, photo coppy thì đúng hơn.
- Nếu cô muốn, em có thể tiếp tục trả bài phần ba.
Tử Tình quay sang nhìn bà giáo bằng đôi mắt trong suốt, tròn tròn ảo diệu như mắt búp bê, cười một nụ cười thách thức
- Em...em về...về chỗ được rồi....
- Vâng
Đám còn lại bấy giờ mới hoàn hồn, hồi trống ra chơi vừa điểm, cả bọn xúm xít xung quanh Tử Tình
- Làm thế nào mà bạn học được như vậy thế?
- Giỏi quá!
- Mình ngưỡng mộ bạn ghê.
- Tình Tình lớp mình thiên tài quá!
- Xê ra để tao check một kiểu với thiên tài nào.
Rầm!
Đám đông ngay lập tức im bặt sau cú đấm mạnh mẽ của người nào đó vào mặt bàn. Chưa cần lên tiếng, chỉ với ánh mắt như muốn đóng băng người khác của Hàn Vũ đã khiến họ tự tản ra xa. Trước khi về chỗ của mình còn không cam lòng mà hẹn hò gặp gỡ đủ kiểu với nó sau giờ tan trường. Tử Tình chỉ cười đáp lại.
- Thiếu gia, đừng nóng, đừng nóng mà.
Nó cười lấy lòng “tảng băng” bên cạnh mình. Vừa nói vừa giống như bạch tuộc dính sát người hắn.
- Buông ra.
- Được rồi, thiếu gia hết giận là tốt rồi.
Tử Tình định quay đi thì đột ngột bị một lực mạnh mẽ lôi lại. Hàn Vũ một tay chế ngự hai tay nó, một tay siết chặt cổ nó. Siết rất chặt, chặt đến nỗi các khớp xương của chính hắn cũng cảm thấy đau nhức
Vẻ mặt Tử Tình không có lấy một chút biến sắc, nó nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn, an tĩnh như mặt hồ cuối thu, môi mấp máy một câu nghi vấn.
- Thiếu gia, anh làm gì vậy?
Buổi sáng đầu tiên ở Hàn gia, Tử Tình dậy từ rất sớm. Nắng ban mai tràn vào phòng, gió đùa nghịch trên từng đóa hoa nở rộ lung linh. Nó hít một hơi sâu để tận hưởng không khí trong lành, bờ môi hồng cong lên thành nụ cười xinh đẹpCốc! Cốc! Cốc!
Ba tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, tiếp sau đó là giọng nói của cô hầu gái, thanh âm rất nhẹ
- Lăng tiểu thư, mời cô xuống nhà dùng bữa sáng
- Vâng.
Tử Tình đáp lại từ bên trong, thay đồng phục bằng tốc độ siêu việt của mình rồi nhanh chóng xuống lầu
- Hàn phu nhân, Hàn thiếu gia, buổi sáng tốt lành.
- Con không cần khách sáo, lại đây ăn sáng đi.
- Vâng
Tử Tình tiến lại ngồi vào ghế cạnh Hàn Vũ. Vẻ mặt hắn lạnh tanh, đến một cái liếc mắt về phía nó cũng không thấy. Mà xem kìa, đúng là thiếu gia có khác, đến cách dùng bữa cũng vô cùng tao nhã, cuốn hút mê người.
Tử Tình ăn rất ít, nếu để ý kĩ thì sẽ nhận ra nó từ đầu bữa đến cuối bữa chỉ uống nước là nhiều. Thi thoảng mới gắp mấy cọng rau hay thưởng thức một hai thìa súp.
Hàn Vũ nhăn mày, nhưng cũng không lên tiếng. Hàn phu nhân thì coi đó như là chuyện hết sức bình thường, bà chậm rãi thưởng thức phần ăn của mình.
Lamborgini đen bóng đã chờ sẵn ở cổng. Tử Tình cười tươi như hoa, cúi đầu chào hết một lượt người trong nhà rồi vội vã đuổi theo bước chân Hàn Vũ.
- Thiếu gia à, anh nói gì đi chứ.
Tử Tình hơi bất mãn với “cục gỗ” Hàn Vũ ở bên cạnh. Hàn Vũ khoanh hai tay trước ngực, đeo tai nghe mp tựa người vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
- Thiếu gia, thiếu gia.
Tử Tình lay lay người hắn, biết trước phải ngồi cạnh một “cục gỗ” thế này thà nó tự túc tới trường còn hơn. Cỏ cây hoa lá hay bụi bặm ồn ào đường phố cũng được, còn tốt hơn nhiều cái không khí trầm lặng bức người này.
- Thiếu....
Hàn Vũ vung tay choàng qua cổ nó, mạnh mẽ kéo nó vào lòng mình. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, mi tâm hơi nhíu, giọng nói khàn khàn:
- Đừng lộn xộn.
Một phần vì bất ngờ, một phần vì sợ, Tử Tình ngoan ngoãn để mặc cho Hàn Vũ ôm như vậy. Không khí trong xe vẫn trầm mặc, chỉ có điều đã không còn quỷ dị như trước.
Trường học bữa nay lại được một trận náo loạn. Kan, còn có tên Việt Nam là Phan Minh.
Nếu vẻ lạnh lùng vô cảm của thiếu gia Hàn Vũ là một loại độc dược trí mạng với phái nữ, thì lòng tốt và sự anh tuấn của cậu chủ Hoàng gia (Hoàng Gia Bảo) là liều thuốc giải được tinh luyện từ vô vàn tia nắng ấm áp diệu kì. Nếu bề ngoài hào hoa lãng tử của Lăng Tử Tuấn như một loại rượu mạnh khiến người ta tình nguyện mê đắm thì cái phong độ rạng ngời của Kan sẽ làm hết thảy mọi người trở nên điên cuồng.
Bốn con người, bốn vẻ đẹp, bốn tính cách đối lập. Vậy mà giờ, họ lại cùng xuất hiện trong một ngôi trường, các anh muốn nữ sinh sống sao?
Tử Tình khóc không thành tiếng, nhìn Kan vừa cố gắng thoát khỏi vòng vây vừa vẫy vẫy tay về phía nó. Hàn Vũ lạnh mặt, giống như không hề bận tâm mà bước về phía trước, giọng nhàn nhạt uy quyền
- Về lớp.
Nó có chút khổ sở nhìn Kan, rồi lại nhìn theo bóng hắn. Khẽ lắc đầu, bước chân vội vàng rời đi. Kan, em xin lỗi. Anh là Kan, nhưng cậu ấy là thiếu gia. Thành thật xin lỗi.
Tiết Sử, dài và nhàm chán. Nó vừa ngồi vừa chơi bắn gà trên điện thoại. Hàn Vũ đã ngủ gục từ lâu. Nó không hiểu tại sao Hàn Vũ có thể ngủ suốt ngày như vậy. Mà thôi, bản thân nó tuy không ngủ nhưng cũng đâu khi nào quan tâm tới học hành. Dù thế nào thì nó cũng có thể dễ dàng vượt qua các kì thi mà. Nên, nó nhàm chán. Cả trò chơi trên tay nó cũng vậy. Không có đối thủ, là một loại cảm giác nhạt nhẽo đến tận cùng
- Lăng Tử Tình.
- Dạ?
Nó đứng bật dậy, bà giáo nhìn nó bằng đôi mắt tóe lửa. Bà đẩy nhẹ gọng kính, gõ mạnh thước vào mục hai la mã trên bảng, giọng hầm hè
- Đọc lại phần tôi vừa cho ghi. Đọc thuộc. Tôi cấm em nhìn vở.
WTF?
Cả lớp tròn mắt kinh ngạc. Trong khi Tử Tình chỉ hời hợt cầm lấy quyển vở của đứa bàn trên đưa xuống. Bà ta nhìn hành động của nó, lại rống lên
- Tôi cấm em cầm vở ghi.
- Em không cầm, chỉ xem qua thôi.
Tử Tình hét lên cũng to không kém. Một mục gì mà lắm thế, dễ cũng có đến bốn mặt giấy, dày chát những chữ là chữ. Đảo mắt qua một lượt, nó nhếch môi khinh khỉnh, bà giáo thấy thế càng lộn ruột. Ban đầu nói vậy chỉ là để dạy dỗ một chút, hẳn sẽ khiến học sinh cúi đầu mà nhận lỗi. Nhưng không nghĩ tới còn có loại học sinh to gan lớn mật, cứng đầu cứng cổ như vậy. Được, để xem cô trả bài tôi như thế nào.
Tử Tình đi lên bục giảng, phía dưới lớp đã có đứa đổ mồ hôi hột. Bốn mặt Sử, chưa nói tới việc đây là lớp tự nhiên, làm sao thuộc nổi hả trời.
- Đầu thế kỉ XIX, đa số các nước Mĩ La-tinh đều là thuộc địa của Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha.Chủ nghĩa thực dân đã thiết lập chế độ thống trị phản động, dã man, tàn khốc.......
Dõng dạc. Vanh vách. Chính xác đến từng dấu chấm, dấu phẩy. Ở bên dưới, cả đứa còn lại (Đáng lí là , nhưng tất nhiên là trừ hắn nên còn thôi) có chung một vẻ mặt duy nhất. Hai mắt mở to hết cỡ tưởng như sắp rớt luôn tròng mắt ra ngoài, mồm ngoác tận mang tai, có khi tống vừa nguyên quả táo tàu luôn. Hàn Vũ bây giờ buộc phải ngẩng đầu, hàng lông mày đen rậm của hắn khẽ giật. Đôi mắt lạnh nhạt lóe lên một tia sáng, hướng thẳng về phía bóng dáng người con gái trên kia. Bà giáo đứng cạnh tái mặt, rồi chuyển biến lúc xanh lúc trắng. Cổ họng nghẹn ứ không nên lời. Đây mà là học thuộc cái gì, photo coppy thì đúng hơn.
- Nếu cô muốn, em có thể tiếp tục trả bài phần ba.
Tử Tình quay sang nhìn bà giáo bằng đôi mắt trong suốt, tròn tròn ảo diệu như mắt búp bê, cười một nụ cười thách thức
- Em...em về...về chỗ được rồi....
- Vâng
Đám còn lại bấy giờ mới hoàn hồn, hồi trống ra chơi vừa điểm, cả bọn xúm xít xung quanh Tử Tình
- Làm thế nào mà bạn học được như vậy thế?
- Giỏi quá!
- Mình ngưỡng mộ bạn ghê.
- Tình Tình lớp mình thiên tài quá!
- Xê ra để tao check một kiểu với thiên tài nào.
Rầm!
Đám đông ngay lập tức im bặt sau cú đấm mạnh mẽ của người nào đó vào mặt bàn. Chưa cần lên tiếng, chỉ với ánh mắt như muốn đóng băng người khác của Hàn Vũ đã khiến họ tự tản ra xa. Trước khi về chỗ của mình còn không cam lòng mà hẹn hò gặp gỡ đủ kiểu với nó sau giờ tan trường. Tử Tình chỉ cười đáp lại.
- Thiếu gia, đừng nóng, đừng nóng mà.
Nó cười lấy lòng “tảng băng” bên cạnh mình. Vừa nói vừa giống như bạch tuộc dính sát người hắn.
- Buông ra.
- Được rồi, thiếu gia hết giận là tốt rồi.
Tử Tình định quay đi thì đột ngột bị một lực mạnh mẽ lôi lại. Hàn Vũ một tay chế ngự hai tay nó, một tay siết chặt cổ nó. Siết rất chặt, chặt đến nỗi các khớp xương của chính hắn cũng cảm thấy đau nhức
Vẻ mặt Tử Tình không có lấy một chút biến sắc, nó nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn, an tĩnh như mặt hồ cuối thu, môi mấp máy một câu nghi vấn.
- Thiếu gia, anh làm gì vậy?