Quốc khánh ngày 1 tháng 10, thời tiết vô cùng tốt thường tốt, trời không mây, ánh nắng ấm áp.
Sáng sớm Lôi Hạo tỉnh dậy, chú ý đến ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, trong đầu nổi lên hứng thú muốn ra ngoài tản bộ
Trong thời gian Lôi Hạo làm bữa sáng, Tiểu Mễ đứng ở ban công nhìn về phía trời xa. Dưới ánh nắng mặt trời, toàn bộ cây xanh trên quảng trường càng trở nên xanh ngát.Thời tiết tốt như thế, thật muốn ra ngoài một chút.
– Đáng tiếc là không đặt vé, nếu không chúng ta có thể đi xem bóng đá.
Lúc ăn bữa sáng, Lôi Hạo nói vậy.
Tiểu Mễ gật đầu:
-Đúng vậy, hôm nay có trận đấu của đội Minh Châu.
-Quên đi, chúng ta cùng nhau đi tản bộ đi.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát Lôi Hạo cùng Tiểu Mễ xuống lầu,cả hai lặng yên chậm rãi bước.
Trên đường Tĩnh Lộ nhiều nhất là những khu nhà nhỏ, rồi dãy cao ốc Lâm Lập, xen giữa là cửa hàng, siêu thị. Lôi Hạo kéo Tiểu Mễ cùng đi xem, thỉnh thoảng lại dừng lại xem tủ kính ở các cửa hàng.
Dọc theo con đường Tĩnh Lộ, hai người chậm rãi bước đến lưng chừng núi, một bên đoạn đường này, chính là vịnh biển.
Đưa mắt ngắm nhìn, biển khơi mênh mông, những con sóng nhấp nhô, hải âu đảo cánh, xa xa điểm những cánh buồm.
-Phong cảnh thật đẹp …..
Tiểu Mễ cảm thán, đứng ở ven đường chăm chú nhìn. Lôi Hạo khoát tay lên bờ vai nhỏ bé, cùng ngắm cảnh.
Tầm mắt hướng về phía xa xôi, nơi đường chân trời xa xa, biển mênh mông rộng lớn làm cho tâm hồn người có chút ngỡ ngàng.
Đi về phía trước, hai người đến một bờ cát hình bán nguyệt. Theo đê biển đi xuống phía dưới, là có thể đi thẳng đến bờ cát.
Lôi Hạo cùng Tiểu Mễ không đi xuống bờ cát, chỉ là sóng vai ngồi trên đê biển, cùng nhau nhìn biển rộng.
Nắm lấy tay Lôi Hạo, Tiểu Mễ dựa đầu lên vai Lôi Hạo. Lôi Hạo ôm Tiểu Mễ vào lòng, tay sửa lại mái tóc đang bị gió biển làm cho tứ tung.
-Thích nơi này sao?
Lôi Hạo hỏi.
-Thích.
Từ trước đến này nguyện vọng lớn nhất của Tiểu Mễ là có thể có một mái nhà, có người thực sự yêu mình thế nhưng lại thật sự sợ hãi mình sẽ đánh mất nó, sợ đến cuối cùng chính mình lại không có được.
Hiện tại, Lôi Hạo ngay bên cạnh mình.
Tiểu Mễ cảm thấy khi có Lôi Hạo, mình không còn là một người cô đơn, không còn phải lang thang, có một gia đình ấm áp, có người yêu mình cho dù phải trả giá rất đắt nhưng Tiểu Mễ lại cảm thấy, Lôi Hạo vì mình mà trả giá nhiều hơn.
-Đang nghĩ chuyện g?
Lôi Hạo hỏi.
– Nghĩ đến chuyện của anh Hạo …..
-Anh làm sao?
Tiểu Mễ nở nụ cười:
-Anh Hạo là tốt nhất!
Lôi Hạo cũng cười:
-Tiểu khả ái của anh, em mới là tốt nhất. ( >.< sao lại ngọt ngào như vậy hả trời)
Thưởng thức cảnh biển xong, Lôi Hạo đề nghị ra ngoài dùng cơm trưa. Hai người dọc theo con đường trở về.
Tiến vào con đường sầm uất,qua tủ kiếng của cửa hàng bán chăn nệm Lôi Hạo nhìn thấy một bộ ra giường cùng vỏ chăn màu xanh nhạt, sắc xanh xinh xắn kia hấp dẫn hắn. Biết Tiểu Mễ rất thích màu xanh như màu quả táo, Lôi Hạo muốn mua nó.
-Chúng ta vào xem đi.
Hai người đang định vào, trong cửa hàng có hai người đi ra.
Trong đó có một người ăn mặc rất chuẩn mực với áo sơ mi thắt caravat chỉnh tề, quần xanh đen, đầu tóc được chải vuốt ngọn ngàng tỉ mỉ, vô cùng thích hợp với cặp mắt kính, trong tay là bao công văn, vừa thấy đã biết là nhân viên.
Một người lại lôi thôi lếch thếch, áo thun đen cùng quần bò màu đen,mẫu người thoải mái, tùy hứng.
Hai người kia đang cãi nhau.
Mặc âu phục nói:
-Rõ ràng thích hợp, anh lại nói không cần.
Mặc áo thun đen lộ ra nụ cười giống tay ăn chơi:
-Anh không thích.
-Trước đó anh nói thích mà.
-Hiện tại không thích.
-Nhìn anh có vẻ rất thích, rất hợp với phòng của anh....
Đối phương lại lộ ra nụ cười giống tiểu vô lại, vẫy tay:
-Dù sao hiện tại anh không thích.
Người con trai mặc âu phục dừng lại, đứng rất gần Tiểu Mễ trầm mặc, lặng lẽ nhìn một người khác.
Không khí giữa hai người thoáng có chút lạnh lẽo. Sau đó người con trai mặc âu phục xoay người bước đi.
Người phía sau nhún nhún vai, nhìn thoáng Lôi Hạo cùng Tiểu Mễ. Sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười đuổi theo:
-Ai, em đừng đi nha ….
-Anh sai rồi.Là anh sai mà … Anh hay nói đùa ….
Nhìn hai người đi xa, Lôi Hạo cười cười rồi kéo Tiểu Mễ vào cửa tiệm.