Sáng hôm sau.
Thiên Ân tỉnh dậy, cô ngạc nhiên khi thấy phòng mình có thêm một tủ quần áo. Mở tủ, Thiên Ân sững sờ không thốt lên được lời nào. Trước kia, Thiên Ân toàn mặc đồ cũ của mẹ, đồng phục thì tự tay may nên không được đẹp như đồng phục các bạn khác. Bây giờ, trước mặt Thiên Ân là bao nhiêu đồ đẹp, váy, áo, quần,... có đủ cả, và tất cả lại còn là quần áo của các hãng nổi tiếng, một chiếc áo trong này đủ để nhà cô ăn cả tháng. Thiên Ân lựa một bộ quần áo mà cô ưng ý nhất, vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.
Dưới phòng ăn, Dật Phong vừa nấu xong bữa sáng thì Thiên Ân xuống, anh âu yếm hỏi cô:
- Dậy rồi hả? Em muốn ăn chút gì đó không?
Thiên Ân trả lời:
- Có ạ, à mà tủ quần áo trên phòng em là anh mua phải không?
Dật Phong vừa đem bữa sáng đến trước mặt Thiên Ân vừa trả lời:
- Đúng vậy, em thích không?
Thiên Ân cảm kích nhìn Dật Phong:
- Em thích lắm, cảm ơn anh nhiều, nhưng anh không cần mua nhiều thế đâu, chỗ quần áo đó chắc mất nhiều tiền lắm nhỉ?
Dật Phong vẫn cười cười:
- Không sao, một ít quần áo này không đáng bao nhiêu tiền đâu!
Thiên Ân đơ người ra nghĩ "Không đáng bao nhiêu tiền, ừ, không đáng bao nhiêu tiền mà cả tủ quần áo ấy mua được cả cái nhà cô đấy. Dật Phong à, rốt cuộc anh giàu đến mức nào vậy!"
Ăn xong bữa sáng, Dật Phong đi làm còn Thiên Ân ở nhà chơi. Thiên Ân nằm ở nhà hết xem TV rồi lại đọc sách, rồi lại ngắm tủ quần áo của mình, lâu dần rồi cũng chán, thế là cô ra ngoài chơi.
Trong khu vườn rực rỡ màu sắc của Dật Phong, Thiên Ân đang đuổi theo một con vật nhỏ bé màu trắng. Cuối cùng, con vật đó mắc vào một dây gai, những tiếng kêu "Meo" vang lên thảm thiết. Thiên Ân nhẹ nhàng đến con vật đó, dịu dàng vuốt ve trấn an nó rồi tháo sợi dây gai ra. Đây là một con mèo có bộ lông trắng muốt, nó nhìn trông rất dễ thương nhưng mà lại bị thương ở chân.
Thiên Ân đem nó vào nhà, cô cẩn thận băng bó chân cho nó
Thiên Ân đem nó vào nhà, cô cẩn thận băng bó chân cho nó. Con mèo thấy Thiên Ân không có ý định xấu với nó liền ngoan ngoãn nằm im để cô băng bó. Thiên Ân cầm được máu cho con mèo rồi thì nhẹ nhàng bế nó đặt lên giường cô. Một người, một mèo cứ mở to mắt ra mà nhìn nhau. Một lát sau, Thiên Ân xuống dưới nhà, tìm sữa cho con mèo uống. Bát sữa được đặt trước mặt con mèo, nó không uống vội mà rụt rè ngửi thử rồi mới bắt đầu uống. Nhìn con mèo uống sữa, Thiên Ân cảm thấy rất thích:
- Từ nay, tao gọi mày là Chíp nhé! Chíp dễ thương lắm đấy, lại còn thông minh nữa! Tao thích mày lắm!
Chíp hình như nghe hiểu lời Thiên Ân nói nên nó vẫy đuôi sung sướng trước lời khen của cô. Chíp thật dễ thương!
Thiên Ân tỉnh dậy, cô ngạc nhiên khi thấy phòng mình có thêm một tủ quần áo. Mở tủ, Thiên Ân sững sờ không thốt lên được lời nào. Trước kia, Thiên Ân toàn mặc đồ cũ của mẹ, đồng phục thì tự tay may nên không được đẹp như đồng phục các bạn khác. Bây giờ, trước mặt Thiên Ân là bao nhiêu đồ đẹp, váy, áo, quần,... có đủ cả, và tất cả lại còn là quần áo của các hãng nổi tiếng, một chiếc áo trong này đủ để nhà cô ăn cả tháng. Thiên Ân lựa một bộ quần áo mà cô ưng ý nhất, vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.
Dưới phòng ăn, Dật Phong vừa nấu xong bữa sáng thì Thiên Ân xuống, anh âu yếm hỏi cô:
- Dậy rồi hả? Em muốn ăn chút gì đó không?
Thiên Ân trả lời:
- Có ạ, à mà tủ quần áo trên phòng em là anh mua phải không?
Dật Phong vừa đem bữa sáng đến trước mặt Thiên Ân vừa trả lời:
- Đúng vậy, em thích không?
Thiên Ân cảm kích nhìn Dật Phong:
- Em thích lắm, cảm ơn anh nhiều, nhưng anh không cần mua nhiều thế đâu, chỗ quần áo đó chắc mất nhiều tiền lắm nhỉ?
Dật Phong vẫn cười cười:
- Không sao, một ít quần áo này không đáng bao nhiêu tiền đâu!
Thiên Ân đơ người ra nghĩ "Không đáng bao nhiêu tiền, ừ, không đáng bao nhiêu tiền mà cả tủ quần áo ấy mua được cả cái nhà cô đấy. Dật Phong à, rốt cuộc anh giàu đến mức nào vậy!"
Ăn xong bữa sáng, Dật Phong đi làm còn Thiên Ân ở nhà chơi. Thiên Ân nằm ở nhà hết xem TV rồi lại đọc sách, rồi lại ngắm tủ quần áo của mình, lâu dần rồi cũng chán, thế là cô ra ngoài chơi.
Trong khu vườn rực rỡ màu sắc của Dật Phong, Thiên Ân đang đuổi theo một con vật nhỏ bé màu trắng. Cuối cùng, con vật đó mắc vào một dây gai, những tiếng kêu "Meo" vang lên thảm thiết. Thiên Ân nhẹ nhàng đến con vật đó, dịu dàng vuốt ve trấn an nó rồi tháo sợi dây gai ra. Đây là một con mèo có bộ lông trắng muốt, nó nhìn trông rất dễ thương nhưng mà lại bị thương ở chân.
Thiên Ân đem nó vào nhà, cô cẩn thận băng bó chân cho nó
Thiên Ân đem nó vào nhà, cô cẩn thận băng bó chân cho nó. Con mèo thấy Thiên Ân không có ý định xấu với nó liền ngoan ngoãn nằm im để cô băng bó. Thiên Ân cầm được máu cho con mèo rồi thì nhẹ nhàng bế nó đặt lên giường cô. Một người, một mèo cứ mở to mắt ra mà nhìn nhau. Một lát sau, Thiên Ân xuống dưới nhà, tìm sữa cho con mèo uống. Bát sữa được đặt trước mặt con mèo, nó không uống vội mà rụt rè ngửi thử rồi mới bắt đầu uống. Nhìn con mèo uống sữa, Thiên Ân cảm thấy rất thích:
- Từ nay, tao gọi mày là Chíp nhé! Chíp dễ thương lắm đấy, lại còn thông minh nữa! Tao thích mày lắm!
Chíp hình như nghe hiểu lời Thiên Ân nói nên nó vẫy đuôi sung sướng trước lời khen của cô. Chíp thật dễ thương!