Cô bước trên hành lang rồi mở cửa vào một phòng. Có lẽ đây là phòng anh. Ít đò đạc, trên bàn kê cạnh giường chỉ có mỗi khung ảnh của ba người họ. Cô nắm chặt tay :
-Thật ra mình có phải là con của họ không ?
Ý chí thôi thúc cô phải tìm câu trả lời, cô bước ra khỏi phòng anh, vào một phòng rộng rãi và sang trọng hơn. Trên tường đóng khung ảnh cưới bằng vàng của bố mẹ, hẳn đây là phòng ngủ của họ. Khá nhiều ảnh, nhưng cô dừng lại ở một bức. Đứa bé sơ sinh nằm trong nôi ngủ ngon lành :
-Hay là mình nhỉ ?
Cô vào gian phòng ở cuối hành lang. Những chồng sách được dựng, sắp xếp khá ngăn nắp. Lượn qua những gia cao ngất ngưởng, cô dừng lại ở một giá thấp, nơi những đĩa nhựa, đĩa phim và những cuốn sổ nhỏ được sếp gọn.
Dưới cùng của của chồng có một cuốn album gia đình lớn. Cô ngồi thu chân mở từng trang. Càng về cuối cô càng thấy tức giận, khuôn mặt trắng hồng giờ tím rịm.
Cô dừng lại. Ở bức tranh sơ sinh thu nhỏ giống trong phòng ngủ của ba mẹ. Đứa trẻ giống thiên thần quá. Cô lôi nó ra khỏi tờ áo mưa kẹp, lật sau bức ảnh :
-Tường Hạo Minh, 2 tháng tuổi. Tại sao căn nhà này dường như không hề có sự xuất hiện của mình, mình chưa hề tồn tại ở đây.
Tiếng chuông tin nhắn vang lên trong ba lô. Cô tháo cặp ra trước ngực. Tin nhắn của Nhã Bình: “Đang ở cổng nè, về thôi. Muộn rồi”
Bỏ bức ảnh vào trong cặp. Tiện tay, cô cầm mấy cuốn băng đề năm 98, 99- gần với năm sinh của cô, vào trong cặp. Cô bước ra ngoài, xuống đến tầng một, cô gặp người quản gia:
-Cô chủ, cô chue về sao?
Mấy người giúp việc khi nãy té xỉu, cô chủ sao?
Vi Vân gật đầu rồi bước nhanh ra cổng. Nhã Bình đưa tay ra, cậu cầm một cái túi:
-Kem nè.
-Ừ.
Cô vòng chân ngồi lên xe, Nhã Bình vừa ngân nga điệu nhạc vừa nổ máy.
-Thu nhập nhiều không?
-Nhiều.
Giọng điệu nghe nặng trịch làn Nhã Bình ngạc nhiên.
-Có gì không vui sao.
-Khi thấy khó chịu, anh thường đi đâu?
-Biển, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ.
-Biển ở đâu đẹp nhất.
-Anh cũng không biết nữa, cũng giống nhau, mà em hỏi vậy làm chi?
-Không có gì đâu.
Từ lúc ấy, Vi Vân không nói thêm lời nào. Những điều hôm nay cô nghe được thật là khó hiểu. Tại sao lại như vậy? Có nên hỏi Hạo Minh không? Sao ảnh gia đình lại không có cô?
Cô bước thẳng lên phòng, khóa chặt cửa. Nhã Bình khó hiểu, bình thường về nhà là quấn lấy Hạo Minh . Sao hôm nay… lạ thật. Lúc về nhà kia đã có chuyện gì chăng? Bữa trưa đến. Mọi người đã ngồi vào bàn ăn nhưng vẫn không thấy Vi Vân xuống.
Hạ Minh bước chậm rãi lên lầu, ngạc nhiên vì cửa bị khóa.
-Con bé này, đang làm gì vậy? Vi Vân mở cửa ra cho anh.
Cạch. Vi Vân bước ra nhìn xoáy vào đôi mắt nâu của anh. Giọng thờ ơ:
-Chuyện gì vậy?
-Em định không ăn trưa sao, cô bé.
-Ăn…ăn chứ.
Vi Vân bước qua anh, đi thẳng xuống dưới nhà. Anh cũng không hiểu, liền bước theo luôn. Trong suốt bữa ăn, cô chẳng nói câu nào. Ai cũng cau mày nhìn nhau.
-Em sao vậy, đồ ăn không hộp à?
Hạo Minh lo lắng.
-Không, em ăn xong rồi. Em lên phòng đây.
Đợi Vi Vân lên lầu. Anhs mắt tóe lửa của Hạo Minh đổ dồn vào Nhã Bình.
-Hôm nay, hai đứa có chuyện gì à?
-Không có, em cũng không hiểu.
-Có giấu tao chuyện gì không? Hôm nay hai đứa đi đâu.
-Ăn kem thôi.
-Ăn ở đâu?
-Có cần hỏi cặn kẽ vậy không? Xong rồi. Tao lên phòng đây, mệt mày quá.
Ánh mắt anh chạm vào sự sắc lẻm trong ánh mắt của Hiếu Sinh. Anh đứng dậy, lên phòng. Vi Vân nằm xem ti vi. Cậu ngồi xuống giường mình.
-Có gì không vui à? Hay giận anh không đưa em về nhà xem ảnh. Để khi nào mẹ về, anh đưa em đi là được mà.
-Cho em tiền.
Anh nhăn mày, nhìn cô chằm chằm:
-Em muốn mau gì, anh đưa em đi.
-Bảo đưa em tiền cơ mà?
Cô gắt lên.
Thái độ của cô làm anh khó chịu, ánh mắt kiên định của cô nhìn xoáy vào anh. Im lặng một lúc, anh đứng dậy lấy ví:
-Tiền mặt hay thẻ?
-Tiền mặt.
Để lên bàn 5 triệu và tấm thẻ. Anh bước ra ngoài. Để vào trong ba lô chiếc máy tính xách tay, cô thay bộ quần áo dài rồi lẻn xuống nhà. Dắt xe máy của Nhã Bình ra khỏi cổng một đoạn, cô mới nổ máy.
Mùa đông , gió thổi từng đợt lạnh, ánh nắng trở nên nhàn nhạt đến khó chịu. Giữa trưa, một cô gái phóng xe nhẹ nhàng lướt trên đường phố. Theo chỉ dẫn trên điện thoại. Biển theo tưởng tượng của cô chỉ là nước màu xanh. Rộng hơn hồ, sông của thành phố.
Dừng lại ở trạm đổ xăng, cô mua thêm vài thứ ăn nhẹ.
-Có kem không?
-Ở đâu không bán kem dâu.
-Lấy cho cháu thùng mì tôm.
-Cả thùng sao?
-Thì năm gói đi.
Ấn không vừa ba lô, cô đành mua hai gói.
-Bao nhiêu vậy.
-10 ngàn.
-10 ngàn à? Cô rút trong ba lô tờ 500 ngàn đưa trả. Nói ngập ngừng:
-Đồng này đủ chưa ạ?
Người bán hàng tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô như sinh vật lạ. Thấy thế, cô đeo ba lô lên vai, lượn xe phóng mất dạng. Cô nói nhỏ:
-Người gì mà kì lạ.
Xế chiều, cô đặt chân lên bờ cát của biển. Mùa đông, mặt trời thường tối nhanh hơn, gió thổi từng đợt mạnh và hơi lạnh. Bàn chân trần để từng đợt sóng dội vào…dễ chịu. Biển khá vắng do thời tiết lạnh. Trên bờ chỉ có cô.
-AAAAAA…..
Cô hét lên- thoải mái thiệt. Cô đâu biết rằng ở nhà, Nhã Bình lẫn Hiếu Sinh toát hết mồ hôi hột vì không thấy cô đâu. Hạo Minh không liên lạc được.
Trong phòng anh, tại khu biệt thự. Khuôn mặt thanh tú của chàng trai đanh tím rịm khi nhìn vào bức ảnh lưu trong máy của Vi Vân. Hóa ra, chủ tịch tạp đoàn Dương Tín lại là ba mẹ của Vi Vân, người mà đang cạnh tranh dự án sân golf với gia đình anh.
-Giờ thì anh mới biết tại sao Hiếu Sinh tắt tivi ban sáng. Sự thật không ngờ đến.
Nhiều tấm Vi Vân cười rất tươi, khuôn mặt anh lại chuyển sang tái mét vì bức ảnh này chụp cảnh cô và mtj người con trai khác đang kiss. Mấy chục cuộc gọi nhỡ đến từ một số. Hộp thư thoại lưu đầy tin nhắn mới “Thảo Trang, anh xin lỗi.”
-Hóa ra cô ấy tên Thảo Trang.
Anh bỏ chiếc điện thoại vào túi áo, rồi bước ra xe. Người quản gia đi theo sau chào. Định hỏi anh chuyện ban sáng tiểu thư đến, nhưng anh đã nổ máy phóng đi.
-Sao? Vi Vân mất tích ư?
Anh đã hét lên trong điện thoại khi nghe Hiếu Sinh nói. Cậu phóng không biết trời trăng gì để về đến nhà. Từ khi Vi Vân đến đây,anh mất đi hoàn toàn vẻ điềm tĩnh của thiếu gia ngày trước.
-Sao lại như thế? Dù phải lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm được Vân.
Hiếu Sinh dụi điếu thuốc:
-Mày bình tĩnh đi, cô ấy không có ở trong thành phố. Bọn đua xe đã tìm hết rồi.
-Vậy Vi Vân có thể đi đâu?
Nhã Bình từ ngoài đi vào:
-Cô ấy đi bằng xe máy của mình.
Ba chàng trai vò đầu, Nhã Bình cau mày:
-Nhưng cô ấy đâu biết đi xe máy.
-Biết IQ của Vân bao nhiêu không?
Hạo Minh tức tối.
-Ban trưa tao có đưa tiền cho bé, tự dưng hôm nay hỏi tiền. Tao đã thấy lạ rồi, laptop của tao nhỏ cũng mang đi. Nhã Bình, sáng nay đã đi đâu?
Nhã Bình không thể dấu được nữa:
-Sáng nay, tao chở Vi Vân về nhà ba mẹ mày, nhỏ bảo muốn xem ảnh hồi nhỏ.
-Sao cơ?
Bầu trời tối đêm, Vi Vân sải chân cho từng đợt sóng cuốn vào. Đặt trên đùi nhỏ là laptop, cô cẩn thận đưa từng cuốn băng vào ổ. Màn đêm tĩnh mịch, ngoài tiếng sóng còn có ánh sáng hắt ra từ màn hình, tiếng cười.
Cuốn băng được quay năm 98, khi đó cô đã sinh được 2 năm nhưng từ đầu đến cuối không có gì liên quan đến cô cả. Cuốn băng thứ hai được quay ở năm sau nữa. Nhưng…
Cô bước trên hành lang rồi mở cửa vào một phòng. Có lẽ đây là phòng anh. Ít đò đạc, trên bàn kê cạnh giường chỉ có mỗi khung ảnh của ba người họ. Cô nắm chặt tay :
-Thật ra mình có phải là con của họ không ?
Ý chí thôi thúc cô phải tìm câu trả lời, cô bước ra khỏi phòng anh, vào một phòng rộng rãi và sang trọng hơn. Trên tường đóng khung ảnh cưới bằng vàng của bố mẹ, hẳn đây là phòng ngủ của họ. Khá nhiều ảnh, nhưng cô dừng lại ở một bức. Đứa bé sơ sinh nằm trong nôi ngủ ngon lành :
-Hay là mình nhỉ ?
Cô vào gian phòng ở cuối hành lang. Những chồng sách được dựng, sắp xếp khá ngăn nắp. Lượn qua những gia cao ngất ngưởng, cô dừng lại ở một giá thấp, nơi những đĩa nhựa, đĩa phim và những cuốn sổ nhỏ được sếp gọn.
Dưới cùng của của chồng có một cuốn album gia đình lớn. Cô ngồi thu chân mở từng trang. Càng về cuối cô càng thấy tức giận, khuôn mặt trắng hồng giờ tím rịm.
Cô dừng lại. Ở bức tranh sơ sinh thu nhỏ giống trong phòng ngủ của ba mẹ. Đứa trẻ giống thiên thần quá. Cô lôi nó ra khỏi tờ áo mưa kẹp, lật sau bức ảnh :
-Tường Hạo Minh, tháng tuổi. Tại sao căn nhà này dường như không hề có sự xuất hiện của mình, mình chưa hề tồn tại ở đây.
Tiếng chuông tin nhắn vang lên trong ba lô. Cô tháo cặp ra trước ngực. Tin nhắn của Nhã Bình: “Đang ở cổng nè, về thôi. Muộn rồi”
Bỏ bức ảnh vào trong cặp. Tiện tay, cô cầm mấy cuốn băng đề năm , - gần với năm sinh của cô, vào trong cặp. Cô bước ra ngoài, xuống đến tầng một, cô gặp người quản gia:
-Cô chủ, cô chue về sao?
Mấy người giúp việc khi nãy té xỉu, cô chủ sao?
Vi Vân gật đầu rồi bước nhanh ra cổng. Nhã Bình đưa tay ra, cậu cầm một cái túi:
-Kem nè.
-Ừ.
Cô vòng chân ngồi lên xe, Nhã Bình vừa ngân nga điệu nhạc vừa nổ máy.
-Thu nhập nhiều không?
-Nhiều.
Giọng điệu nghe nặng trịch làn Nhã Bình ngạc nhiên.
-Có gì không vui sao.
-Khi thấy khó chịu, anh thường đi đâu?
-Biển, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ.
-Biển ở đâu đẹp nhất.
-Anh cũng không biết nữa, cũng giống nhau, mà em hỏi vậy làm chi?
-Không có gì đâu.
Từ lúc ấy, Vi Vân không nói thêm lời nào. Những điều hôm nay cô nghe được thật là khó hiểu. Tại sao lại như vậy? Có nên hỏi Hạo Minh không? Sao ảnh gia đình lại không có cô?
Cô bước thẳng lên phòng, khóa chặt cửa. Nhã Bình khó hiểu, bình thường về nhà là quấn lấy Hạo Minh . Sao hôm nay… lạ thật. Lúc về nhà kia đã có chuyện gì chăng? Bữa trưa đến. Mọi người đã ngồi vào bàn ăn nhưng vẫn không thấy Vi Vân xuống.
Hạ Minh bước chậm rãi lên lầu, ngạc nhiên vì cửa bị khóa.
-Con bé này, đang làm gì vậy? Vi Vân mở cửa ra cho anh.
Cạch. Vi Vân bước ra nhìn xoáy vào đôi mắt nâu của anh. Giọng thờ ơ:
-Chuyện gì vậy?
-Em định không ăn trưa sao, cô bé.
-Ăn…ăn chứ.
Vi Vân bước qua anh, đi thẳng xuống dưới nhà. Anh cũng không hiểu, liền bước theo luôn. Trong suốt bữa ăn, cô chẳng nói câu nào. Ai cũng cau mày nhìn nhau.
-Em sao vậy, đồ ăn không hộp à?
Hạo Minh lo lắng.
-Không, em ăn xong rồi. Em lên phòng đây.
Đợi Vi Vân lên lầu. Anhs mắt tóe lửa của Hạo Minh đổ dồn vào Nhã Bình.
-Hôm nay, hai đứa có chuyện gì à?
-Không có, em cũng không hiểu.
-Có giấu tao chuyện gì không? Hôm nay hai đứa đi đâu.
-Ăn kem thôi.
-Ăn ở đâu?
-Có cần hỏi cặn kẽ vậy không? Xong rồi. Tao lên phòng đây, mệt mày quá.
Ánh mắt anh chạm vào sự sắc lẻm trong ánh mắt của Hiếu Sinh. Anh đứng dậy, lên phòng. Vi Vân nằm xem ti vi. Cậu ngồi xuống giường mình.
-Có gì không vui à? Hay giận anh không đưa em về nhà xem ảnh. Để khi nào mẹ về, anh đưa em đi là được mà.
-Cho em tiền.
Anh nhăn mày, nhìn cô chằm chằm:
-Em muốn mau gì, anh đưa em đi.
-Bảo đưa em tiền cơ mà?
Cô gắt lên.
Thái độ của cô làm anh khó chịu, ánh mắt kiên định của cô nhìn xoáy vào anh. Im lặng một lúc, anh đứng dậy lấy ví:
-Tiền mặt hay thẻ?
-Tiền mặt.
Để lên bàn triệu và tấm thẻ. Anh bước ra ngoài. Để vào trong ba lô chiếc máy tính xách tay, cô thay bộ quần áo dài rồi lẻn xuống nhà. Dắt xe máy của Nhã Bình ra khỏi cổng một đoạn, cô mới nổ máy.
Mùa đông , gió thổi từng đợt lạnh, ánh nắng trở nên nhàn nhạt đến khó chịu. Giữa trưa, một cô gái phóng xe nhẹ nhàng lướt trên đường phố. Theo chỉ dẫn trên điện thoại. Biển theo tưởng tượng của cô chỉ là nước màu xanh. Rộng hơn hồ, sông của thành phố.
Dừng lại ở trạm đổ xăng, cô mua thêm vài thứ ăn nhẹ.
-Có kem không?
-Ở đâu không bán kem dâu.
-Lấy cho cháu thùng mì tôm.
-Cả thùng sao?
-Thì năm gói đi.
Ấn không vừa ba lô, cô đành mua hai gói.
-Bao nhiêu vậy.
- ngàn.
- ngàn à? Cô rút trong ba lô tờ ngàn đưa trả. Nói ngập ngừng:
-Đồng này đủ chưa ạ?
Người bán hàng tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô như sinh vật lạ. Thấy thế, cô đeo ba lô lên vai, lượn xe phóng mất dạng. Cô nói nhỏ:
-Người gì mà kì lạ.
Xế chiều, cô đặt chân lên bờ cát của biển. Mùa đông, mặt trời thường tối nhanh hơn, gió thổi từng đợt mạnh và hơi lạnh. Bàn chân trần để từng đợt sóng dội vào…dễ chịu. Biển khá vắng do thời tiết lạnh. Trên bờ chỉ có cô.
-AAAAAA…..
Cô hét lên- thoải mái thiệt. Cô đâu biết rằng ở nhà, Nhã Bình lẫn Hiếu Sinh toát hết mồ hôi hột vì không thấy cô đâu. Hạo Minh không liên lạc được.
Trong phòng anh, tại khu biệt thự. Khuôn mặt thanh tú của chàng trai đanh tím rịm khi nhìn vào bức ảnh lưu trong máy của Vi Vân. Hóa ra, chủ tịch tạp đoàn Dương Tín lại là ba mẹ của Vi Vân, người mà đang cạnh tranh dự án sân golf với gia đình anh.
-Giờ thì anh mới biết tại sao Hiếu Sinh tắt tivi ban sáng. Sự thật không ngờ đến.
Nhiều tấm Vi Vân cười rất tươi, khuôn mặt anh lại chuyển sang tái mét vì bức ảnh này chụp cảnh cô và mtj người con trai khác đang kiss. Mấy chục cuộc gọi nhỡ đến từ một số. Hộp thư thoại lưu đầy tin nhắn mới “Thảo Trang, anh xin lỗi.”
-Hóa ra cô ấy tên Thảo Trang.
Anh bỏ chiếc điện thoại vào túi áo, rồi bước ra xe. Người quản gia đi theo sau chào. Định hỏi anh chuyện ban sáng tiểu thư đến, nhưng anh đã nổ máy phóng đi.
-Sao? Vi Vân mất tích ư?
Anh đã hét lên trong điện thoại khi nghe Hiếu Sinh nói. Cậu phóng không biết trời trăng gì để về đến nhà. Từ khi Vi Vân đến đây,anh mất đi hoàn toàn vẻ điềm tĩnh của thiếu gia ngày trước.
-Sao lại như thế? Dù phải lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm được Vân.
Hiếu Sinh dụi điếu thuốc:
-Mày bình tĩnh đi, cô ấy không có ở trong thành phố. Bọn đua xe đã tìm hết rồi.
-Vậy Vi Vân có thể đi đâu?
Nhã Bình từ ngoài đi vào:
-Cô ấy đi bằng xe máy của mình.
Ba chàng trai vò đầu, Nhã Bình cau mày:
-Nhưng cô ấy đâu biết đi xe máy.
-Biết IQ của Vân bao nhiêu không?
Hạo Minh tức tối.
-Ban trưa tao có đưa tiền cho bé, tự dưng hôm nay hỏi tiền. Tao đã thấy lạ rồi, laptop của tao nhỏ cũng mang đi. Nhã Bình, sáng nay đã đi đâu?
Nhã Bình không thể dấu được nữa:
-Sáng nay, tao chở Vi Vân về nhà ba mẹ mày, nhỏ bảo muốn xem ảnh hồi nhỏ.
-Sao cơ?
Bầu trời tối đêm, Vi Vân sải chân cho từng đợt sóng cuốn vào. Đặt trên đùi nhỏ là laptop, cô cẩn thận đưa từng cuốn băng vào ổ. Màn đêm tĩnh mịch, ngoài tiếng sóng còn có ánh sáng hắt ra từ màn hình, tiếng cười.
Cuốn băng được quay năm , khi đó cô đã sinh được năm nhưng từ đầu đến cuối không có gì liên quan đến cô cả. Cuốn băng thứ hai được quay ở năm sau nữa. Nhưng…