Mùa đông của Bắc Kinh rất lạnh, cảnh vật không còn tươi xanh như mùa xuân, mùa hạ hay lung linh như mùa thu.Năm nay tuyết rơi muộn hơn những năm trước. Ngoài trời gió thổi vi vu, những làn gió chu du bay nhảy khắp mọi ngóc ngách của thành phố.
Tôi đưa ánh mắt mờ mờ của mình nhìn lên khoảng trời bao la với những bông tuyết trắng xóa được ánh đèn điện cáp áp chiếu tới. Chúng lung linh huyền ảo, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp của tạo hóa. Nhưng vẻ đẹp đó đối với tôi cũng giống như một chút kí ức buồn sót lại về anh.
Khoảng cách giữa ngày và đêm, một lần nữa đem tôi trở về với sự thật khốc liệt.
Đã 30 ngày kể từ khi anh ấy rời khỏi thế giới này. Tôi vẫn vậy, không khóc không cười. Nước mắt hay nụ cười trong tôi dường như đã trở nên chai sạn giữa khoảng cách sinh ly tử biệt.
Cái quy luật chung của mỗi con người, dù giàu có hay nghèo hèn, dù hạnh phúc hay đau khổ, đến cuối cùng cũng trở về với hai từ "cát bụi".
Tôi chỉ hối hận một điều, suốt mười năm tôi sống lưu lạc bên ngoài, cuối cùng lại bỏ lỡ giây phút đáng quý nhất.
Anh ra đi trong một buổi chiều cuối thu. Hình ảnh chiếc lá vàng lung lay rời cành cây như in đậm vào tâm trí tôi.
Lòng bàn tay anh lạnh ngắt, gương mặt nhợt nhạt lại càng u ám hơn. Tôi ôm chặt lấy anh, gọi tên anh, cố gắng níu giữ anh ở lại với cuộc sống này. Nhưng tất cả đều trong vô vọng.
Anh phải đi rồi, không ai có thể ngăn lại điều đó.
....
Tôi quỳ trên nền đất, lòng bàn tay chống xuống nâng đỡ một phần cơ thể. Lạnh lẽo sao ? Tôi vốn dĩ đã không còn cảm giác nữa. Tôi đưa ánh mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó phía chân trời. Nụ cười trên môi ẩn hiện một nỗi niềm chua xót "Anh à, ở nơi đó, anh có hạnh phúc không ?"
....
"Anh đừng lo lắng cho em nữa nhé, em vẫn sẽ nói câu cũ thôi "Em ổn mà !" Chỉ có điều, mùa đông năm nay lạnh lắm, nó kéo dài mãi. Em không biết phải làm cách nào để sưởi ấm bản thân trong những ngày giá rét thế này nữa. Có lẽ, em đã quên mất cách để giữ ấm cơ thể mình mất rồi.
Ngốc thật !
Như anh nói đấy, em là đứa trẻ ngốc nghếch, lúc nào cũng đem phiền toái tới cho anh hết cả. Nhưng bây giờ anh có thể an tâm rồi. Em không mang phiền toái tới cho anh nữa, cho dù có muốn cũng không được. Anh đi rồi, em chỉ có thể chôn dấu tất cả phiền toái đau thương trong lòng.
Nếu một ngày nào đó gặp lại nhau giữa phố phường đông đúc nhộn nhịp, anh hãy cứ làm như không quen em nhé. Bởi vì chúng ta sẽ làm quen lại từ đầu. Em sẽ không phải Trịnh Hứa Oanh nữa đâu, em không muốn làm em gái anh nữa. Em ghét cảm giác đó lắm, nó khiến em thấy khó chịu hơn là vui vẻ tiếp nhận.
Hãy là như vậy, để em có thể đường đường chính chính đem hạnh phúc đến chỗ anh !"
...
Sáng hôm sau, người ta phát hiện một cô gái nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện, thân thể tái ngặt lại, lạnh cóng. Lòng bàn tay cô nắm chặt cành hoa hồng trắng.
Có người đã phát hoảng kêu lên "Cô ấy chết thật rồi ư ?"
Ông bảo vệ của bệnh viện thấy cảnh tượng này cũng đau lòng nói"Mặc dù là tuyết đầu mùa, nhưng lượng tuyết rơi xuống cũng đủ phủ kín mọi nơi, dày đến 8cm đấy. Ai có thể sống nổi qua cái đêm đông khốc liệt tại nơi này"
...
Cho dù có thế nào đi chăng nữa, hãy cứ tin rằng, tôi và anh ấy có thể gặp lại nhau trong một khoảng thời gian nào đó do số mệnh sắp đặt.
Tựa như hai người xa lạ, rung động ngay từ ánh nhìn đầu tiên....
-----"Hãy là như vậy, để em có thể đường đường chính chính đem hạnh phúc đến chỗ anh !"-----
Hoàn.
Mùa đông của Bắc Kinh rất lạnh, cảnh vật không còn tươi xanh như mùa xuân, mùa hạ hay lung linh như mùa thu.
Năm nay tuyết rơi muộn hơn những năm trước. Ngoài trời gió thổi vi vu, những làn gió chu du bay nhảy khắp mọi ngóc ngách của thành phố.
Tôi đưa ánh mắt mờ mờ của mình nhìn lên khoảng trời bao la với những bông tuyết trắng xóa được ánh đèn điện cáp áp chiếu tới. Chúng lung linh huyền ảo, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp của tạo hóa. Nhưng vẻ đẹp đó đối với tôi cũng giống như một chút kí ức buồn sót lại về anh.
Khoảng cách giữa ngày và đêm, một lần nữa đem tôi trở về với sự thật khốc liệt.
Đã ngày kể từ khi anh ấy rời khỏi thế giới này. Tôi vẫn vậy, không khóc không cười. Nước mắt hay nụ cười trong tôi dường như đã trở nên chai sạn giữa khoảng cách sinh ly tử biệt.
Cái quy luật chung của mỗi con người, dù giàu có hay nghèo hèn, dù hạnh phúc hay đau khổ, đến cuối cùng cũng trở về với hai từ "cát bụi".
Tôi chỉ hối hận một điều, suốt mười năm tôi sống lưu lạc bên ngoài, cuối cùng lại bỏ lỡ giây phút đáng quý nhất.
Anh ra đi trong một buổi chiều cuối thu. Hình ảnh chiếc lá vàng lung lay rời cành cây như in đậm vào tâm trí tôi.
Lòng bàn tay anh lạnh ngắt, gương mặt nhợt nhạt lại càng u ám hơn. Tôi ôm chặt lấy anh, gọi tên anh, cố gắng níu giữ anh ở lại với cuộc sống này. Nhưng tất cả đều trong vô vọng.
Anh phải đi rồi, không ai có thể ngăn lại điều đó.
....
Tôi quỳ trên nền đất, lòng bàn tay chống xuống nâng đỡ một phần cơ thể. Lạnh lẽo sao ? Tôi vốn dĩ đã không còn cảm giác nữa. Tôi đưa ánh mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó phía chân trời. Nụ cười trên môi ẩn hiện một nỗi niềm chua xót "Anh à, ở nơi đó, anh có hạnh phúc không ?"
....
"Anh đừng lo lắng cho em nữa nhé, em vẫn sẽ nói câu cũ thôi "Em ổn mà !" Chỉ có điều, mùa đông năm nay lạnh lắm, nó kéo dài mãi. Em không biết phải làm cách nào để sưởi ấm bản thân trong những ngày giá rét thế này nữa. Có lẽ, em đã quên mất cách để giữ ấm cơ thể mình mất rồi.
Ngốc thật !
Như anh nói đấy, em là đứa trẻ ngốc nghếch, lúc nào cũng đem phiền toái tới cho anh hết cả. Nhưng bây giờ anh có thể an tâm rồi. Em không mang phiền toái tới cho anh nữa, cho dù có muốn cũng không được. Anh đi rồi, em chỉ có thể chôn dấu tất cả phiền toái đau thương trong lòng.
Nếu một ngày nào đó gặp lại nhau giữa phố phường đông đúc nhộn nhịp, anh hãy cứ làm như không quen em nhé. Bởi vì chúng ta sẽ làm quen lại từ đầu. Em sẽ không phải Trịnh Hứa Oanh nữa đâu, em không muốn làm em gái anh nữa. Em ghét cảm giác đó lắm, nó khiến em thấy khó chịu hơn là vui vẻ tiếp nhận.
Hãy là như vậy, để em có thể đường đường chính chính đem hạnh phúc đến chỗ anh !"
...
Sáng hôm sau, người ta phát hiện một cô gái nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện, thân thể tái ngặt lại, lạnh cóng. Lòng bàn tay cô nắm chặt cành hoa hồng trắng.
Có người đã phát hoảng kêu lên "Cô ấy chết thật rồi ư ?"
Ông bảo vệ của bệnh viện thấy cảnh tượng này cũng đau lòng nói"Mặc dù là tuyết đầu mùa, nhưng lượng tuyết rơi xuống cũng đủ phủ kín mọi nơi, dày đến cm đấy. Ai có thể sống nổi qua cái đêm đông khốc liệt tại nơi này"
...
Cho dù có thế nào đi chăng nữa, hãy cứ tin rằng, tôi và anh ấy có thể gặp lại nhau trong một khoảng thời gian nào đó do số mệnh sắp đặt.
Tựa như hai người xa lạ, rung động ngay từ ánh nhìn đầu tiên....
-----"Hãy là như vậy, để em có thể đường đường chính chính đem hạnh phúc đến chỗ anh !"-----
Hoàn.