Hứa Oanh bị bác gái đuổi ra khỏi nhà, cô chầm chậm bước đi trên con đường dài rụng đầy lá đỏ, phía cuối con đường có một chiếc xe hơi màu đen của hãng Harley Davidson.
Trịnh Du Hạo tựa người vào thân xe, tay cầm điện thoại gọi cho ai đó, gương mặt cậu ta vào lúc này cũng trở nên ửng hồng bởi ánh nắng gay gắt.
- Kẻ ngốc này ! Chắc là đã đứng từ rất lâu - Hứa Oanh nhìn vầng trán rộng nhễ nhãi mồ hôi của Du Hạo, trong lòng chợt thấy vô cùng ấm áp.
Chỉ chốc nát sau, điên thoại trong cặp cô đổ chuông. Người gọi đến là Trịnh Du Hạo, hai người đứng cách như không xa, chắc hẳn cậu ta cũng nhận ra bản nhạc chuông quen thuộc này, vậy mà lại không có ý định tắt máy. Nhạc chuông vẫn đổ, hai người đứng ở khoảng cách đó nhìn nhau, không biết có phải tình cờ hay vô tình... nhưng điệu nhạc này rất lãng mạn. Thời gian cứ thế trôi qua, trái tim cô vào khoảnh khắc tuyệt vời này cũng đánh rơi mất một nhịp.
"Hạo, sao cậu lại ở đây ?" Hứa Oanh nói vọng đến, trong lời nói xen lẫn sự vui mừng. Kể từ khi quen cậu tới nay đã được gần một năm, khi cô gặp khó khăn đều có cậu ở bên, điều này chẳng lẽ đơn thuần là trùng hợp thôi sao ? Hứa Oanh nghĩ là vậy, nhưng cô chẳng bao giờ biết được, sự trùng hợp mà cô nghĩ đều đã được người con trai này âm thầm sắp đặt, cũng giống như trước đây, khi cô gặp tai nạn giao thông và mất đi toàn bộ kí ức, Trịnh Du Hạo vì muốn cứu cô đã giao cô cho một gia đình ở thành phố này nuôi dưỡng. Khi cậu muốn đón cô về sống bên mình để tiện đường chăm sóc, tất nhiên cũng phải tạo dựng một vở kịch hoàn hảo, vở kịch đó chính là để cô bị đuổi ra khỏi nhà, khiến cô không còn chỗ nào để đi, buộc phải ở bên cạnh cậu.
Hứa Oanh trên tay sách túi đến trước mặt Du Hạo, cô đưa tay lau đi mồ hôi đọng trên trán cậu, sau đó mỉm cười nói "Cậu giống như thiên thần hộ mệnh của tôi vậy, luôn xuất hiện rất đúng lúc".
Trịnh Du Hạo không trả lời, trên gương mặt cậu hiện nên nụ cười nhàn nhạt, cậu giật lấy túi sách trong tay cô, sau đó lém thẳng ra ghế sau, đôi tay lớn nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé như búp bê mà kéo lên xe .
"Du Hạo, cảm ơn cậu, tôi lại đem đến rắc rối cho cậu rồi"
"Cái đồ ngốc này, chẳng phải đã nói tôi là thiên thần hộ mệnh của cậu hay sao ? Tôi sẽ làm tốt, cậu không cần suy nghĩ nhiều, cứ sống thật vui vẻ, được không ?"
"Được, chỉ cần ở bên cậu, tôi sẽ sống thật vui vẻ".
...
"Chúng ta đi đâu vậy ?" Hứa Oanh nhìn hai bên đường, trời lúc này đã tối, xung quanh âm u lại lạnh lẽo đến rợn gai ốc "Đây không phải đường về nhà cậu" Hứa Oanh nói như khẳng định, con đường này cô chưa từng đi qua bao giờ, có lẽ đã ra khỏi thành phố từ lúc nào không hay, nhưng tại sao lại tới nơi hẻo lánh này ?
Sau một hồi im lặng, Trịnh Du Hạo quay sang nói nhỏ vào tai cô, giọng nói này có chút mờ ám "Bây giờ, tôi đưa cậu về nhà... của hai chúng ta".
"Hai chúng ta ?" Hứa Oanh như không tin vào tai mình, nhưng lời Trịnh Du Hạo vừa nói, rốt cục là có nghĩa lý gì ?
Trịnh Du Hạo đưa tay kéo cô lại sát gần mình. Tựa cằm vào đỉnh đầu cô, một tay ôm chọn lấy cô, còn một tay vẫn đặt trên vô lăng lái xe. Khoảng cách vốn dĩ đã rất ngắn lại càng được rút ngắn hơn.
"Hứa Oanh, tôi quyết định sẽ sống chung với cậu".
"Có thể nói dễ hiểu hơn được không ?"
Trịnh Du Hạo trầm mặc một lúc, sau đó cúi xuống nói nhỏ vào tai cô "Như vậy chưa đủ hiểu sao ? Đồ ngốc".
...
Khoảng cách này, một lần nữa lại đem trái tim cô chệch khỏi vòng quỹ đạo.
Hứa Oanh bị bác gái đuổi ra khỏi nhà, cô chầm chậm bước đi trên con đường dài rụng đầy lá đỏ, phía cuối con đường có một chiếc xe hơi màu đen của hãng Harley Davidson.
Trịnh Du Hạo tựa người vào thân xe, tay cầm điện thoại gọi cho ai đó, gương mặt cậu ta vào lúc này cũng trở nên ửng hồng bởi ánh nắng gay gắt.
- Kẻ ngốc này ! Chắc là đã đứng từ rất lâu - Hứa Oanh nhìn vầng trán rộng nhễ nhãi mồ hôi của Du Hạo, trong lòng chợt thấy vô cùng ấm áp.
Chỉ chốc nát sau, điên thoại trong cặp cô đổ chuông. Người gọi đến là Trịnh Du Hạo, hai người đứng cách như không xa, chắc hẳn cậu ta cũng nhận ra bản nhạc chuông quen thuộc này, vậy mà lại không có ý định tắt máy. Nhạc chuông vẫn đổ, hai người đứng ở khoảng cách đó nhìn nhau, không biết có phải tình cờ hay vô tình... nhưng điệu nhạc này rất lãng mạn. Thời gian cứ thế trôi qua, trái tim cô vào khoảnh khắc tuyệt vời này cũng đánh rơi mất một nhịp.
"Hạo, sao cậu lại ở đây ?" Hứa Oanh nói vọng đến, trong lời nói xen lẫn sự vui mừng. Kể từ khi quen cậu tới nay đã được gần một năm, khi cô gặp khó khăn đều có cậu ở bên, điều này chẳng lẽ đơn thuần là trùng hợp thôi sao ? Hứa Oanh nghĩ là vậy, nhưng cô chẳng bao giờ biết được, sự trùng hợp mà cô nghĩ đều đã được người con trai này âm thầm sắp đặt, cũng giống như trước đây, khi cô gặp tai nạn giao thông và mất đi toàn bộ kí ức, Trịnh Du Hạo vì muốn cứu cô đã giao cô cho một gia đình ở thành phố này nuôi dưỡng. Khi cậu muốn đón cô về sống bên mình để tiện đường chăm sóc, tất nhiên cũng phải tạo dựng một vở kịch hoàn hảo, vở kịch đó chính là để cô bị đuổi ra khỏi nhà, khiến cô không còn chỗ nào để đi, buộc phải ở bên cạnh cậu.
Hứa Oanh trên tay sách túi đến trước mặt Du Hạo, cô đưa tay lau đi mồ hôi đọng trên trán cậu, sau đó mỉm cười nói "Cậu giống như thiên thần hộ mệnh của tôi vậy, luôn xuất hiện rất đúng lúc".
Trịnh Du Hạo không trả lời, trên gương mặt cậu hiện nên nụ cười nhàn nhạt, cậu giật lấy túi sách trong tay cô, sau đó lém thẳng ra ghế sau, đôi tay lớn nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé như búp bê mà kéo lên xe .
"Du Hạo, cảm ơn cậu, tôi lại đem đến rắc rối cho cậu rồi"
"Cái đồ ngốc này, chẳng phải đã nói tôi là thiên thần hộ mệnh của cậu hay sao ? Tôi sẽ làm tốt, cậu không cần suy nghĩ nhiều, cứ sống thật vui vẻ, được không ?"
"Được, chỉ cần ở bên cậu, tôi sẽ sống thật vui vẻ".
...
"Chúng ta đi đâu vậy ?" Hứa Oanh nhìn hai bên đường, trời lúc này đã tối, xung quanh âm u lại lạnh lẽo đến rợn gai ốc "Đây không phải đường về nhà cậu" Hứa Oanh nói như khẳng định, con đường này cô chưa từng đi qua bao giờ, có lẽ đã ra khỏi thành phố từ lúc nào không hay, nhưng tại sao lại tới nơi hẻo lánh này ?
Sau một hồi im lặng, Trịnh Du Hạo quay sang nói nhỏ vào tai cô, giọng nói này có chút mờ ám "Bây giờ, tôi đưa cậu về nhà... của hai chúng ta".
"Hai chúng ta ?" Hứa Oanh như không tin vào tai mình, nhưng lời Trịnh Du Hạo vừa nói, rốt cục là có nghĩa lý gì ?
Trịnh Du Hạo đưa tay kéo cô lại sát gần mình. Tựa cằm vào đỉnh đầu cô, một tay ôm chọn lấy cô, còn một tay vẫn đặt trên vô lăng lái xe. Khoảng cách vốn dĩ đã rất ngắn lại càng được rút ngắn hơn.
"Hứa Oanh, tôi quyết định sẽ sống chung với cậu".
"Có thể nói dễ hiểu hơn được không ?"
Trịnh Du Hạo trầm mặc một lúc, sau đó cúi xuống nói nhỏ vào tai cô "Như vậy chưa đủ hiểu sao ? Đồ ngốc".
...
Khoảng cách này, một lần nữa lại đem trái tim cô chệch khỏi vòng quỹ đạo.