"An Di! Anh bây giờ có việc đột xuất phải ra ngoài gấp. Em ở nhà chờ anh, một lát nửa anh về rồi mình cùng đi! Có được không?"
"Ok" tôi nhắn lại cho lão, ngáp ngắn ngáp dài bước vào toilet rửa mặt. Rồi lại bước đến trước tủ đồ mà ngắm nghía.
Mắt láo lia, rồi nhìn chầm chầm vào cái váy màu xanh lam gần tới đầu gối, mà mẹ tôi mua hồi sinh nhật năm rồi.
Vậy là tôi quyết định mặc nó! Có trời mới biết, từ sau khi lên học cấp 3, đây là lần đầu tiên tôi mặc váy đấy.
Nhưng là...
Hôm nay sinh nhật tôi mà? Tôi phải mặc cái gì cho nó hợp không khí đúng không?
Ấy vậy tôi còn lấy cái đồng hồ mà lão tặng hôm bửa ra đeo vào nửa chứ?
Chuẩn bị xong hết rồi tô đứng trước gương nhìn, khóe miệng vươn lên, hài lòng gật gật đầu, lòng thầm tự kỉ...
Lâm An Di! Hôm nay sao mày lại đẹp quá vậy nè???
T____T
****
"Mẹ! Lâm Dục Thần anh ấy có nói là đi đâu không vậy?" Tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, bâng quơ hỏi...
"Dục Thần nó nói là đi rướt bạn nó hay gì đó! Sao vậy mới xa có mấy tiếng đồng hồ mà đã nhớ nó rồi à?"
"Nào có!!! Mắc mớ gì con phải nhớ Lâm Dục Thần? Tại anh lâu về cho nên con mới hỏi thôi"
Tôi hơi nhột, mặt không được tự nhiên trả lời.
Từ 8h đến 9h30", tôi đã ngồi ở đây được 1 tiếng rưỡi đồng hồ rồi mà chả thấy tăm hơi của lão đâu cả.
"Ráng đợi nó một chút nữa đi! Đây là quà của ba mẹ cho con!" Ba tôi nói rồi đưa cho tôi bao lì xì cười nói...
Tiền!!!
Hai mắt liền sáng lên, tôi cầm bao lì xì mà cười tủm tỉm.
Có tiền xài rồi!
*****
Lại ngồi chờ thêm 15" cũng chẳng thấy lão về. Cầm cái gối ôm, mặt ỉu xìu mà xem tivi.
Đi rướt bạn gì mà lâu vậy? Bạn gì mà quan trọng hơn cả tôi nửa???
Điện thoại thì cũng không bắt máy nửa?
Đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên.
Là lão về!!!
Suy nghĩ vậy tôi vội phi tới mở cửa, nhưng đập vào mắt tôi không phải lão mà là một nhân vật mấy hôm nay tôi chẳng thấy.
Thẩm Kình!
"Chào!"
"Thẩm Kình? Sao cậu lại ở đây?" Tôi ngờ vực nhìn cậu ta. Không lẽ....
"Chẳng phải hôm nay sinh nhật cậu à? Tôi đến tặng cho cậu một bất ngờ!" Thẩm Kình nhe răng ra cười nhìn tôi.
Quả nhiên là vậy!
"Nhưng là hôm nay...." Đang nói nửa chừng thì có hai bóng dáng lọt vào mắt tôi.
Là Lâm Dục Thần, trên tay lão đang cầm một cái vali vừa đi vừa cười nói với chị gái đi kế bên. Vừa tới cổng thì lão liền dừng lại, đứng ở đó mà nhìn tôi và Thẩm Kình.
Đột nhiên một trận khó chịu dội thẳng lên người, tôi nhìn chầm chầm lão nghiến răng kèn kẹt.
"Thầy Lâm!" Thẩm Kình quay lại nhìn theo tầm mắt của tôi, rồi sau đó nhẹ giọng lên tiếng.
"An Di! Bạn con đến tìm à? Sao không mau mời bạn vào nhà ngồi mà còn đứng cửa làm gì?"
Mẹ tôi bước ra ngó nhìn cái cục diện trước mặt, lại lia về phía lão.
"Dục Thần con về rồi à? Sau không vào nhà?"
Tiếng nói của mẹ làm tôi bừng tỉnh, tôi vội vào nhà lấy túi rồi mang giày vào.
"Bây giờ con với bạn con phải ra ngoài đi chơi đây!" Nói rồi tôi kéo Thẩm Kình đi.
Lúc đi ngang qua lão tôi cũng chả thèm nhìn, chỉ tập trung nhìn chị gái đứng kế bên. Một từ bay vòng quanh trong đầu.
Đẹp!
Bà chị gái này còn đẹp hơn cả Hàn Ngọc nửa.
Bỗng tay bị lão nắm lại.
"An Di em định đi đâu vậy? Chẳng phải...."
"Hôm nay sinh nhật em! Em đi chơi với Thẩm Kình đây!" Tôi liếc lão khó chịu nói
"Không được đi! Anh không cho phép. Chẳng phải lúc sáng anh đã nói là chờ anh hay sao?"
Lâm Dục Thần nắm chặt tay lại, trong mắt phản ánh tia khó chịu. Nhìn chầm tôi đang nắm tay Thẩm Kình.
"Em Không biết!"
"Thầy bỏ tay ra khỏi tay An Di đi!" Thẩm Kình nhíu mày nhìn Lâm Dục Thần.
"Im! Ở đây không có chuyện của em! An Di, đi vào nhà với anh!"
"Em không vào! Đi thôi Thẩm Kình!"
Tôi tức giận nói rồi hất tay lão ra, lôi Thẩm Kình bỏ đi.
Mẹ kiếp!!!
Lão để tôi chờ gần 2 tiếng đồng hồ chỉ vì đi rướt bà chị gái xinh đẹp đó? Lại còn nói cười trước mặt tôi nửa chứ?
Thật là nóng máu, thật là khó chịu!
Đây là cái cảm giác ghen mà người ta thường nói hay sao???
"Ok" tôi nhắn lại cho lão, ngáp ngắn ngáp dài bước vào toilet rửa mặt. Rồi lại bước đến trước tủ đồ mà ngắm nghía.
Mắt láo lia, rồi nhìn chầm chầm vào cái váy màu xanh lam gần tới đầu gối, mà mẹ tôi mua hồi sinh nhật năm rồi.
Vậy là tôi quyết định mặc nó! Có trời mới biết, từ sau khi lên học cấp 3, đây là lần đầu tiên tôi mặc váy đấy.
Nhưng là...
Hôm nay sinh nhật tôi mà? Tôi phải mặc cái gì cho nó hợp không khí đúng không?
Ấy vậy tôi còn lấy cái đồng hồ mà lão tặng hôm bửa ra đeo vào nửa chứ?
Chuẩn bị xong hết rồi tô đứng trước gương nhìn, khóe miệng vươn lên, hài lòng gật gật đầu, lòng thầm tự kỉ...
Lâm An Di! Hôm nay sao mày lại đẹp quá vậy nè???
T____T
****
"Mẹ! Lâm Dục Thần anh ấy có nói là đi đâu không vậy?" Tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, bâng quơ hỏi...
"Dục Thần nó nói là đi rướt bạn nó hay gì đó! Sao vậy mới xa có mấy tiếng đồng hồ mà đã nhớ nó rồi à?"
"Nào có!!! Mắc mớ gì con phải nhớ Lâm Dục Thần? Tại anh lâu về cho nên con mới hỏi thôi"
Tôi hơi nhột, mặt không được tự nhiên trả lời.
Từ 8h đến 9h30", tôi đã ngồi ở đây được 1 tiếng rưỡi đồng hồ rồi mà chả thấy tăm hơi của lão đâu cả.
"Ráng đợi nó một chút nữa đi! Đây là quà của ba mẹ cho con!" Ba tôi nói rồi đưa cho tôi bao lì xì cười nói...
Tiền!!!
Hai mắt liền sáng lên, tôi cầm bao lì xì mà cười tủm tỉm.
Có tiền xài rồi!
*****
Lại ngồi chờ thêm 15" cũng chẳng thấy lão về. Cầm cái gối ôm, mặt ỉu xìu mà xem tivi.
Đi rướt bạn gì mà lâu vậy? Bạn gì mà quan trọng hơn cả tôi nửa???
Điện thoại thì cũng không bắt máy nửa?
Đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên.
Là lão về!!!
Suy nghĩ vậy tôi vội phi tới mở cửa, nhưng đập vào mắt tôi không phải lão mà là một nhân vật mấy hôm nay tôi chẳng thấy.
Thẩm Kình!
"Chào!"
"Thẩm Kình? Sao cậu lại ở đây?" Tôi ngờ vực nhìn cậu ta. Không lẽ....
"Chẳng phải hôm nay sinh nhật cậu à? Tôi đến tặng cho cậu một bất ngờ!" Thẩm Kình nhe răng ra cười nhìn tôi.
Quả nhiên là vậy!
"Nhưng là hôm nay...." Đang nói nửa chừng thì có hai bóng dáng lọt vào mắt tôi.
Là Lâm Dục Thần, trên tay lão đang cầm một cái vali vừa đi vừa cười nói với chị gái đi kế bên. Vừa tới cổng thì lão liền dừng lại, đứng ở đó mà nhìn tôi và Thẩm Kình.
Đột nhiên một trận khó chịu dội thẳng lên người, tôi nhìn chầm chầm lão nghiến răng kèn kẹt.
"Thầy Lâm!" Thẩm Kình quay lại nhìn theo tầm mắt của tôi, rồi sau đó nhẹ giọng lên tiếng.
"An Di! Bạn con đến tìm à? Sao không mau mời bạn vào nhà ngồi mà còn đứng cửa làm gì?"
Mẹ tôi bước ra ngó nhìn cái cục diện trước mặt, lại lia về phía lão.
"Dục Thần con về rồi à? Sau không vào nhà?"
Tiếng nói của mẹ làm tôi bừng tỉnh, tôi vội vào nhà lấy túi rồi mang giày vào.
"Bây giờ con với bạn con phải ra ngoài đi chơi đây!" Nói rồi tôi kéo Thẩm Kình đi.
Lúc đi ngang qua lão tôi cũng chả thèm nhìn, chỉ tập trung nhìn chị gái đứng kế bên. Một từ bay vòng quanh trong đầu.
Đẹp!
Bà chị gái này còn đẹp hơn cả Hàn Ngọc nửa.
Bỗng tay bị lão nắm lại.
"An Di em định đi đâu vậy? Chẳng phải...."
"Hôm nay sinh nhật em! Em đi chơi với Thẩm Kình đây!" Tôi liếc lão khó chịu nói
"Không được đi! Anh không cho phép. Chẳng phải lúc sáng anh đã nói là chờ anh hay sao?"
Lâm Dục Thần nắm chặt tay lại, trong mắt phản ánh tia khó chịu. Nhìn chầm tôi đang nắm tay Thẩm Kình.
"Em Không biết!"
"Thầy bỏ tay ra khỏi tay An Di đi!" Thẩm Kình nhíu mày nhìn Lâm Dục Thần.
"Im! Ở đây không có chuyện của em! An Di, đi vào nhà với anh!"
"Em không vào! Đi thôi Thẩm Kình!"
Tôi tức giận nói rồi hất tay lão ra, lôi Thẩm Kình bỏ đi.
Mẹ kiếp!!!
Lão để tôi chờ gần 2 tiếng đồng hồ chỉ vì đi rướt bà chị gái xinh đẹp đó? Lại còn nói cười trước mặt tôi nửa chứ?
Thật là nóng máu, thật là khó chịu!
Đây là cái cảm giác ghen mà người ta thường nói hay sao???