Tiết Đoan Ngọ tới, Thanh Vi và Thập Tam trở lại nhà cha mẹ. Thập Tam biết hôm nay sẽ ngả bài, trong lòng rất khẩn trương, còn trầm mặc hơn trước. Ba Yến mẹ Yến thấy con mình về rất vui vẻ, nấu đồ ăn ngon, đương nhiên không thể thiếu một đống bánh ú.
Thập Tam nhìn thấy những thứ này, càng cảm thấy có lỗi với hai người, áp lực tâm lý lớn hơn nữa. Ánh mắt ngầm cổ vũ của Thanh Vi tiếp sức cho anh, cũng cổ vũ bản thân. Bữa cơm đoàn viên trôi qua trong tiếng nói cười rộn ràng.
Hai người lớn của Yến gia biết Thập Tam tìm được công việc thích hợp rồi, tiền lương còn không thấp, đương nhiên cũng vui vẻ cho anh. Bọn họ ở cùng một chỗ có cảm tình, vốn đã thích Thập Tam, ba Yến ba hưng trí lên, xuất rượu ra ồn ào mọi người đều phải uống hai chén.
Đến tối, mẹ Yến cười tủm tỉm bưng nước trái cây ra, khi nói cới Thanh Vi cô một người bạn con tốt thế nào, Thanh Vi đánh gãy câu chuyện, nghiêm túc nói:“Mẹ đừng bận tâm, con có bạn trai, hôm nay muốn nói cho hai người biết.”
Mẹ Yến ban đầu không phản ứng lại, còn nói:“Con cứ kéo dài mãi...... Gì ? COn có bạn trai rồi? Là ai?”
Ba Yến cũng ngồi thẳng, vảnh tai chờ Thanh Vi trả lời. Thanh Vi cười nhàn nhạt nói: “Ba, mẹ, con nói ra hai người có khả năng sẽ giật mình, nhưng chúng con quả thật là nghiêm túc nghĩ qua, không phải nhất thời xúc động.”
“Ai? Con nói mau !” Mẹ Yến cảm thấy không ổn, nhìn thẳng Thanh Vi, sắc mặt trịnh trọng lên.
“Con và A Ngự, dự tính năm nay kết hôn.” Thanh Vi lại quăng ra quả bom.
Một mảnh trầm mặc, sau đó là mẹ Yến cất giọng cao quãng tám :“Các con ? Hai người các con ?”
Mẹ Yến đứng lên, dọa ba Yến nhanh chóng đỡ lấy bạn già, bà lớn tiếng hỏi: “Khi nào thì các con bắt đầu?”
“Mẹ đừng vội, nghe con nói đã......” Thanh Vi tới gần mẹ, muốn trấn an bà.
“Con còn muốn nói cái gì? Lúc trước ba tin tưởng con, nhưng bây giờ thì sao ?” Ba Yến đột nhiên nói: “Không cần nói nữa, ba không muốn nghe.”
Ba Yến tính tình tốt gặp phải chuyện lớn cũng là cực kì kiên quyết, Thanh Vi thấy ông có thái độ kiên định, tám phần là phản đối, nhanh chóng nghĩ cách cứu vãn :“Ba, ba hãy nghe con giải thích hai câu.
Ba Yến không muốn nghe, mẹ Yến lại liên tục nêu câu hỏi, Thanh Vi một bên muốn ổn định mẹ một bên muốn ngăn chặn ba ba, Thập Tam bị hai người chất vấn thì áy náy tự trách, cố gắng cầu xin, trong nhà bắt đầu nháo ầm ầm.
Thanh Vi cố gắng giải thích. Cô không nghĩ tới cha mẹ phản ứng kịch liệt như thế. Vốn định chậm rãi nói, kết quả không nghĩ tới căn bản không cơ hội, chỉ có thể đứt quãng khuyên bảo. Trải qua một trận dây dưa, cuối cùng mọi người cũng ngồi xuống. Đáng tiếc mẹ cảm xúc không tốt, ba thì mặt âm trầm.
Thanh Vi còn đang nói, nói về suy xét nghiêm túc của cô, nói về trụ cột cuộc sống của hai người, nói về dự định sau này. Nhưng mẹ thỉnh thoảng đánh gãy, bà không thể chấp nhận Thập Tam đột nhiên từ “Con” Biến thành “Con rể”. Ba ba thái dương nổi gân xanh, muốn phủi tay rời đi.
Thanh Vi dùng ánh mắt bảo Thập Tam ngăn ba lại, sao Thập Tam có thể nói động ông, mắt thấy không ngăn được, Thập Tam vừa sốt ruột, lập tức quỳ xuống, kéo ống quần ba Yến.
Cùng nhau sống chung một thời gian dài, hai người đã thấy Thập Tam và thanh niên hiện đại không quá giống nhau, tuy rằng tính cách lạnh nhạt, nhưng rất hiếu thuận, rất tôn kính người già, nhưng tư thế như vậy lại chưa thấy qua bao giờ.
Một người đàn ông cao lớn xốc vác, quỳ một gối xuống khẩn cầu ba Yến, không thao thao bất tuyệt biện giải, lại thật thà nói: “Bác đừng đi, đều là con sai, bác tức giận thì đánh con là được.”
Thanh Vi hút không khí: sao Thập Tam có thể nói câu này chứ? Cũng may tuy ba Yến đen mặt, nhưng lại bất động, không biết là bị kéo lại hay là giật mình. Mẹ Yến cũng ngừng chất vấn, muốn xem Thập Tam nói cái gì.
“Con biết con rất là không xứng với Thanh Vi, hôm nay ở ngài trước mặt nói những lời này, cũng là không phải đúng. Bác và gái thu nhận con, chăm sóc con, con lại làm ra chuyện như vậy......” Anh nói xong giọng nói dần dần trầm xuống.
Ba Yến hừ một tiếng: “Anh cũng biết sao.” (đang giận nên đổi xưng hô – bác ý giận lẫy mà)
“Con sai rồi, xin chịu phạt của bác, nhưng Thanh Vi thích con, con không thể cự tuyệt, chỉ cần một ngày cô ấy không ghét bỏ con, con sẽ cùng cô ấy.”
“Gì? Vi Vi muốn anh, cho nên anh bồi nó? Anh, ý của anh là Vi Vi coi trọng anh trước, nên anh mới miễn cưỡng đồng ý ?” Mẹ Yến nghe xong lời nói của anh, kỳ quái lại tức giận.
“Không, không phải.” Thập Tam sốt ruột : “Thanh Vi coi trọng con là phúc của con. Lúc trước con tự biết mình kém cỏi không dám đòi hỏi quá đáng. Nhưng sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, làm cho cô ấy có cuộc sống vui vẻ.”
“Nói đều là vô nghĩa, anh dùng cái gì bảo đảm sinh hoạt của hai người? Hai bàn tay trắng, cho con tôi vui vẻ thế nào ?” Mặt âm trầm ba Yến.
Thanh Vi nói: “Ba ba, bây giờ thu nhập của A Ngự không ít, chúng con thu vào cũng thuộc hàng trung lưu. Chúng con có phòng ở, chậm rãi sẽ có tiền, không kém hơn người khác.”
“Con là nha đầu ngốc ! Đạo lý không phải nói như vậy. Con lớn hơn cậu ta 6 tuổi, tuổi này thích hợp sao ? Nữ nhân mau già, khi con hơn 40 tuổi thân thể và dung mạo đều giảm xuống, cậu ta lại trong thời kì rực rỡ nhất, đến lúc đó đừng nói cảm tình của hai người thế nào, dù nhìn từ bên ngoài cũng không xứng.” Mẹ Yến khó thở.
“Chỉ có Thanh Vi không chê con, con tuyệt sẽ không có tâm tư không nên có, làm chuyện thật có lỗi với cô ấy. Nếu con làm chuyện bại hoại đạo đức kia nhất định bị trời phạt.” Thập Tam thấy mẹ Yến hoài nghi trung trinh của anh, lập tức thề.
...... Ba Yến mẹ Yến có chút vô lực, bọn họ và Thập Tam rõ ràng nói cùng một vấn đề, sao không tìm ra điểm giống nhau ?
Thanh Vi cũng biết, cô nghe thấy Thập Tam nghiêm túc vội vàng cam đoan, không tiếc quỳ xuống với cha mẹ xin được giải thích, không thể không cảm động, mở miệng nói: “Mẹ, A Ngự và những nam nhân lỗ mãng khác nhau......”
Cô còn chưa nói cong, mẹ Yến đã đánh gãy :“ Khác nhau thế nào ? Bây giờ thì khác, sau này thì sao ?” Bà còn muốn nói, lại đột nhiên dừng. Bởi vì Thanh Vi che miệng, không thể ngăn chặn nôn khan vài tiếng.
Thanh Vi chỉ cảm thấy bụng một trận khó chịu, vừa rồi chịu đựng, bây giờ cũng không chịu được, nôn khan ra. Mấy ngày nay ăn cơm ít uống đồ lạnh nhiều, làm tổn thương hệ tiêu hóa, vừa rồi lại bị cồn kích thích, cuối cùng cũng phát tác.
Cô cố gắng bình thản hô hấp, uống một ngụm nước ấm cuối cùng thoát khỏi cảm giác buồn nôn, nhìn thấy cha mẹ trợn mắt há hốc mồm liền thật có lỗi cười cười, mẹ Yến mở to hai mắt, lo lắng hỏi:“Vi Vi, không phải con đã cùng A Ngự ở chung với nhau chứ?” Thấy bộ dáng khó hiểu của cô, lại cường điệu hỏi:“Chính là ở cùng một gian phòng?”
Thanh Vi hiểu một chút ý tứ của mẹ, mặt đỏ lên, nhưng không phủ nhận, cô vốn đã cùng Thập Tam có da thịt chi thân. Mẹ Yến thấy bộ dáng của cô chỉ thì đã biết chân tướng. Vừa rồi nhìn thấy con gái nôn khan, đột nhiên toát ra một suy nghĩ, sợ cô tuổi trẻ không biết bảo hộ mình, tham thực trái cấm. Bây giờ lại là thật.
Yến ba ba cũng hô hấp ồ ồ, ông là cha, không tốt nói con gái không biết kiểm điểm, nhưng là tức vù vù.
Yến mẹ hô to một tiếng: “Thanh Vi !” Dọa Thanh Vi tay đang cầm cốc nước run lên, thiếu chút làm rơi ly trà. Cô mờ mịt không biết vì sao mẹ giận tím mặt, không khí vốn có chút giảm bớt cũng chợt khẩn trương lên.
Chuyện sau đó có thể tưởng tượng được, một lần nữa biến thành hỗn loạn. Mẹ Yến khóc, vì con gái “chưa kết hôn đã mang thai”. Thanh Vi mạc danh kỳ diệu bị mắng thối đầu, quả thực ba Yến muốn động thủ, lại sợ làm bị thương thân thể của cô.
Một mặt Thập Tam che chở Thanh Vi, một mặt không ngừng yêu cầu đánh chửi đều nhắm vào anh, dẫn tới mẹ Yến nhớ tới đầu sỏ khiến con gái mang thai, ba Yến thực sự đánh anh mấy quyền, kết quả tay của mình rất đau, vì thế càng rối loạn......
Thanh Vi dần dần hiểu được sự phẫn nộ của hai người, nhưng cô không phủ nhận, thực ra là cố ý nói chân tướng sự việc, nhưng nghe qua càng giống lý do không đáng tin. Thập Tam không biết vì sao thái độ của họ đột nhiên chuyển biến, nhưng rất phối hợp thừa nhận đều là anh sai.
Cuối cùng giữa một đoàn hỗn loạn , mẹ Yến khóc thuyết phục ba Yến nhượng bộ, đồng ý hôn sẽ hai người. Bọn họ là người lạc hậu, cho dù không tình nguyện, cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Vi đi lưu sản, làm hỏng thân thể cũng hỏng thanh danh.
Sau khi hai người đồng ý, lập tức đuổi Thanh Vi và Thập Tam ra ngoài. Tác phong của bọn họ hỏng rồi, tuy rằng đồng ý hôn sự cũng tạm thời không muốn gặp đến hai người “Vô liêm sỉ” này.
Sauk hi Thanh Vi rời khỏi, Thập Tam luôn luôn kéo tay cô. Thanh Vi không nghĩ tới hôn sự lại được cho phép, vốn nghĩ rằng còn phỉa trường kỳ kháng chiến. Tuy bây giờ cha mẹ còn rất tức giận, nhưng là chỉ cần bọn họ sống tốt, thời gian chứng minh hết thảy, sau này tất nhiên sẽ tha thứ cho họ. Nghĩ vậy, Thanh Vi vẫn rất vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến nước mắt của mẹ và vẻ giận dữ của ba vừa rồi, Thanh Vi cũng áy náy đầy cõi lòng, lúc này tay của Thập Tam cho cô dũng khí và an ủi vô hạn. Bàn tay kiên định kia, cùng với ánh mắt quan tâm ôn nhu của anh, khiến Thanh Vi có ý nghĩ dù sao cũng đáng giá.
“A Ngự, cha mẹ cho rằng em đã mang thai, nên mới đồng ý.”
“A? Anh nghĩ bởi vì chúng ta, chúng ta cùng phòng, cho nên mới qua cửa.”
“Việc này, em không có nói rõ ra. Tuy như vậy thực xin lỗi họ, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Làm lòng của cha mẹ tổn thương, chúng ta thực xin lỗi họ.”
“Anh biết, sau này anh sẽ thật hiếu thuận với cha mẹ.”
Thanh Vi gật đầu, không tiếng động nắm chặt tay Thập Tam.
Thập Tam ôm cô vào lòng, trong lòng vừa chua xót lại vừa cảm động: Thanh Vi vì anh làm cha mẹ đau lòng, thà rằng bị hiểu lầm cũng muốn được cho phép hôn sự - cô hy sinh quá nhiều. Anh có tài đức gì mà có được nữ nhân như vậy, đời này, anh phải chăm sóc cô thật tốt. Bất kể thế nào, anh sẽ không buông tay.
Thanh Vi và Thập Tam rất chăm chỉ, chỉ cần có thời gian thì sẽ chạy về nhà cha mẹ, phát huy hết công dụng của da mặt dày, dù nhị lão lạnh nhạt thế nào, vẫn luôn luôn ân cần.
Buổi tối đi qua làm cơm, cuối tuần quét dọn cái phòng, đưa chút sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, kịp thời bổ sung rau dưa hoa quả trong tủ lạnh...... Không đánh người khuôn mặt tươi cười, huống chi là con gái của mình, từ nhỏ sủng đến lớn, ba Yến dù tức giận cũng từ từ hạ xuống. Tuy rằng vẫn không nói nhiều lắm, nhưng cũng sẽ không làm mặt lạnh với bọn họ, cố ý tránh đi.
mẹ Yến thì ngược lại. Bà tuyệt đối không phải người tuyệt tình, mới đầu cũng là bà khuyên bảo bạn già đồng ý, nhưng là trong lòng luôn luôn không xoay kịp, có đôi khi nhìn hai người, không hiểu sao đỏ hốc mắt, nói chuyện thì thở dài liên tục, khiến Thanh Vi khó thở.
Đối Thập Tam mà nói, chuyện bị phản đối là trong dự kiến. Anh luôn luôn không tin tưởng bản thân, cũng biết người nhị lão hợp ý là nam nhân như Phó Hồng vậy. Nhưng anh đã quyết tâm đi cùng Thanh Vi, những trở ngại này không ngăn được anh.
Ở thế giới cũ, không ít nam tử sau khi xuất giá sẽ bị người nhà gái nhà làm khó dễ, người nhà giàu phải học quy củ, lập quy củ, người nhà nghèo phải làm việc ngày đêm, vất vả nhiều năm mới có thể khiến gia đình hoà hợp - tân lang mới gả cũng không phải là dễ làm như vậy. Cho nên bây giờ, anh coi như làm khảo nghiệm trước khi vào nhà vợ.
Thập Tam không nói hoa ngôn xảo ngữ, nhưng làm việc nghiêm túc chu đáo, hơn nữa anh là tôn kính từ đáy lòng, thẹn với ba Yến mẹ Yến, đương nhiên càng thêm tận tâm. Mẹ Yến đã trải qua mưa gió cuộc đời, chân tình giả ý vẫn phân biệt rõ ràng, chậm rãi cũng thấy thật tình của Thập Tam ở tại mắt.
Một tháng qua, hai người cũng có thái độ tốt với bọn họ. Lúc này bọn họ phát hiện Thanh Vi không mang thai, lúc trước là ăn hỏng bụng, sau khi buồn bực thì dở khóc dở cười, nhưng cũng không lại phản đối.
Đúng lúc này, khi mẹ Yến luyện tập thể dục thì bị thương chân khi xoay. Đối với người trẻ tuổi mà nói là chuyện không nghiêm trọng lắm, nhưng với người già lại cần tĩnh dưỡng. Thanh Vi lo lắng ba ba chăm sóc mẹ không tốt, cố ý đưa cha mẹ về nhà mình.
Ba Yến không nghĩ tới, Thập Tam có thể làm cẩn thận như vậy tốt như vậy. Mỗi lần đi bệnh viện kiểm tra, đều là anh cõng mẹ Yến, thang máy nhiều người cần xếp hàng mới có thể đi, anh để ba Yến chờ thang máy, còn mình cõng Yến mẹ từ thang bộ đi gặp bác sĩ trước, tiết kiệm thời gian cũng phòng ngừa đụng bị thương chân.
Vì phòng ngừa chân đánh thạch cao sẽ héo rút cứng ngắc, Thập Tam mát xa chân cho mẹ Yến. Ba Yến cũng làm, nhưng hiệu quả khác biệt quá lớn, mẹ Yến liền khai trừ ông.
Ba Yến không biết nấu cơm, Thập Tam mỗi ngày bữa đều tự mình động thủ. Anh giữa trưa chạy về từ phòng tập Dương Quang, xào rau nấu canh cho bọn họ. Buổi tối còn có thể làm chút điểm tâm, bề ngoài xinh đẹp hương vị thơm ngát, ngon hơn bên ngoài bán không biết bao nhiêu.
Việc cần xuất lực sống, việc cần kiên nhẫn, Thập Tam đều yên lặng làm tốt, dù là con ruột cũng làm không được như vậy. Dưới ánh mắt hâm mộ của người bên ngoài, cuối cùng mẹ Yến buông ra khúc mắc.
Sau khi nhị lão đến thì ngủ phòng dành cho khách, vì không để bọn họ phản cảm, Thập Tam chuyển từ phòng ngủ của Thanh Vi ra, ngủ trong thư phòng. Chậm rãi, ba Yến mẹ Yến phát hiện, kỳ thực Thập Tam phi thường thẹn thùng bảo thủ, xa xa vượt qua trình độ hiểu biết của bọn họ.
Tỷ như: trời nóng mặc quần đùi, áo ngắn tay đều là sau khi Thanh Vi nhiều lần yêu cầu, mới miễn cưỡng thay; Nếu để anh tự chọn, quần áo đều là màu đen ; Đối với nữ nhân bên ngoài, đều là thái độ lạnh nhạt xa lạ, tuy Thanh Vi tận tâm chỉ bảo cải tạo, trở nên lễ phép, vẫn khiến người ta cảm thấy có khoảng cách mãnh liệt.
Trọng yếu nhất là, bọn họ phát hiện da mặt Thập Tam rất mỏng, anh cơ bản sẽ không chủ động cùng có động tác vô cùng thân thiết với Thanh Vi, cầm tay là hạn độ lớn nhất. Ngược lại là Thanh Vi, có khi sẽ vụng trộm hôn anh một chút, ôm anh một chút, anh sẽ lập tức đỏ mặt......
Đàn ông như vậy, ba Yến là thấy lần đầu.
Nếu không phải Thập Tam diện mạo anh tuấn, biết võ sức lực lớn, làm việc cũng trực tiếp rất đàn ông, quả thực mẹ Yến cảm thấy anh và nha đầu Thanh Vi không chịu để tâm kia đổi với nhau là được.
Bây giờ bọn họ tin tưởng lời nói của Thanh Vi, Thập Tam và nam nhân khác không giống nhau, cô và Thập Tam phát sinh quan hệ, kỳ thực hẳn là nàng phụ trách với Thập Tam - lúc trước nghe loại lời nói đảo điên tính cách như thế, bọn họ còn không chịu chấp nhận, mắng Thanh Vi.
Qua tháng, mẹ Yến tháo bột, khôi phục rất tốt. Bọn họ kiên trì đi về. Lúc này, đã không soi mói Thập Tam, mà là che chở khắp nơi, yêu cầu Thanh Vi như vậy lại như vậy, không được khi dễ Thập Tam.
Sau khi mẹ Yến về, Thập Tam nói với Thanh Vi, anh muốn tham gia trận đấu vật lộn tự do. Anh nói: “Võ thuật nơi này là suy thoái, cái gọi là các trận đấu võ thuật theo ý anh đến, vẫn trọng tính thẩm mỹ. Trận dấu vật lộn tự do ít hạn chế lại có tiền thưởng cao, cũng có thể đạt tới mục đích đề cao danh tiếng của Dương Quang.”
Thanh Vi nhìn anh, do dự nói:“ Anh biết trận đấu này sao ?”
“Chỉ nhìn một ít tivi tiếp sóng.” Thập Tam thẳng thắn nói: “Đối với anh, không có gì khó khăn. Phải chú ý khống chế, không đánh chết người là được.”
“Khụ khụ.” Thanh Vi sặc.
Thập Tam vội vàng vỗ lưng cô: “ Sao vậy?”
Thanh Vi bái phục Thập Tam : “A Ngự, anh biết là tốt rồi, nhất định phải nhớ kỹ điểm này. Không thắng không sao, nếu có người chết sẽ rất phiền. Dù trọng thương cũng không tốt.”
“Vậy em đồng ý cho anh dự thi?” Anh mắt Thập Tam rạng rỡ loang loáng, tràn ngập vui vẻ.
Nhìn anh dần dần có thể lộ cảm xúc ra ngoài, Thanh Vi cũng rất vui : “Không có lý do gì không đồng ý. Nhưng vẫn phải thương lượng với Dương Quang thật tốt, dự thi có khả năng sẽ tới nơi khác thi đấu. Anh lấy danh nghĩa cá nhân ha là danh nghĩa hội quán dự thi ?”
“Danh nghĩa cá nhân. Nhưng anh còn công tác ở Dương Quang năm, lấy nó đề bạt anh, sau này nếu có thể phát triển, cũng không cần khốn thủ ở nơi đó.”
Thanh Vi không thèm nói chuyện, nhẹ phẩy tóc Thập Tam. Thập Tam của cô, thực sự trưởng thành rồi, cũng thành thục hơn, hoàn toàn là nam nhân có đảm đương có tư tưởng.
Thập Tam nắm hai tay cô ở trong tay mình:“Ta muốn cho em cuộc sống thật tốt.” Trong lòng anh còn nhỏ giọng bổ sung: Sẽ không kém hơn họ Phó kia.
Thanh Vi giống như nghe thấy tiếng lòng của anh, nở nụ cười, dùng sức nhéo mặt anh.
Quả nhiên Thập Tam báo danh tham dự cuộc thi vật lộn tự do. Bắt đầu mỗi trận, sau này luôn thắng ở trận thứ (tức là đấu thắng thì ko cần đấu tiếp), nhanh chóng được vào vòng trong, sau đó bắt đầu đến nơi khác thi đấu. Thực lực của anh quá mạnh mẽ, thắng rất thoải mái, bên tổ chức hiểu anh là một cao thủ.
Bọn họ chuẩn bị biến Thập Tam thành vũ khí bí mật hấp dẫn ánh mắt mọi người, khi anh tiến vào trận đấu có tivi tiếp sóng thì bắt đầu tạo thanh thế, tuyên truyền anh thần bí thế nào, lợi hại thế nào, kết quả số lượng người xem tăng cao, bên tiết mục tài trợ tự nhiên cũng tăng nhiều.
Vì xem xét gia tăng hiệu quả trận dấu, bên tổ chức còn thương lượng với Thập Tam, mỗi lần không cần đánh thắng quá nhanh, đánh nhiều hơn tí. Động tác đánh lại đẹp mắt một chút. Dù sao người thường thích xem náo nhiệt, Thập Tam quơ tay múa chân vài cái, là được phí quảng cáo nhiều hơn.
Còn có người lặng lẽ tìm Thập Tam, hy vọng anh thua một trận, không ảnh hưởng đại cục, có thể được một khoản “Vất vả phí”. Đây là vài người chơi muốn có danh tiếng.
Tất cả chuyện này, Thập Tam đều kịp thời nói cho Thanh Vi, nói ý nghĩ của mình, cũng mời cô quyết định. Thanh Vi không quá hiểu biết việc này, chỉ có thể tận lực nghĩ biện pháp xử trí. Cô vốn lo lắng Thập Tam quá lạnh lùng, có khi thậm chí bất cận nhân tình, xử lý mọi chuyện quá mức cứng nhắc.
Nhưng cô không nghĩ tới, Thập Tam nhanh chóng trưởng thành. Anh biểu hiện đầy đủ thiên tư trác tuyệt của mình, làm việc đúng mực càng ngày càng tốt, hơn nữa thông qua đủ loại hoạt động, hiểu được rất nhiều tình người lõi đời và việc buôn bán.
Bởi vì tuyên truyền tốt, ngoại hình Thập Tam lại xuất chúng, trận đấu vật lộn tự do vốn chỉ có một bộ phận người chú ý lại được rất nhiều người chú ý.
Mọi người có mộng võ hiệp. Cho dù ở xã hội hiện đại, vật chất văn minh phát triển, nếu toát ra một võ lâm cao thủ vẫn khiến người ta nói chuyện say sưa một phen.
Nhưng mọi người không biết, Thập Tam lợi hại nhất là nội công, nhưng anh luyện ngoại công và thực lực mạnh mẽ cũng đã chinh phục trái tim người xem, đặc biệt là khuôn mặt anh tuấn lạnh buốt kia mặt càng làm anh được không ít nữ nhân chú ý.
Thanh Vi và Thập Tam đều không đoán được là, bởi vậy Thập Tam nổi tiếng rất nhanh. Tuy rằng anh không thể so ngôi sao với, nhưng cũng có rất nhiều biết anh, thích anh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiết Đoan Ngọ tới, Thanh Vi và Thập Tam trở lại nhà cha mẹ. Thập Tam biết hôm nay sẽ ngả bài, trong lòng rất khẩn trương, còn trầm mặc hơn trước. Ba Yến mẹ Yến thấy con mình về rất vui vẻ, nấu đồ ăn ngon, đương nhiên không thể thiếu một đống bánh ú.
Thập Tam nhìn thấy những thứ này, càng cảm thấy có lỗi với hai người, áp lực tâm lý lớn hơn nữa. Ánh mắt ngầm cổ vũ của Thanh Vi tiếp sức cho anh, cũng cổ vũ bản thân. Bữa cơm đoàn viên trôi qua trong tiếng nói cười rộn ràng.
Hai người lớn của Yến gia biết Thập Tam tìm được công việc thích hợp rồi, tiền lương còn không thấp, đương nhiên cũng vui vẻ cho anh. Bọn họ ở cùng một chỗ có cảm tình, vốn đã thích Thập Tam, ba Yến ba hưng trí lên, xuất rượu ra ồn ào mọi người đều phải uống hai chén.
Đến tối, mẹ Yến cười tủm tỉm bưng nước trái cây ra, khi nói cới Thanh Vi cô một người bạn con tốt thế nào, Thanh Vi đánh gãy câu chuyện, nghiêm túc nói:“Mẹ đừng bận tâm, con có bạn trai, hôm nay muốn nói cho hai người biết.”
Mẹ Yến ban đầu không phản ứng lại, còn nói:“Con cứ kéo dài mãi...... Gì ? COn có bạn trai rồi? Là ai?”
Ba Yến cũng ngồi thẳng, vảnh tai chờ Thanh Vi trả lời. Thanh Vi cười nhàn nhạt nói: “Ba, mẹ, con nói ra hai người có khả năng sẽ giật mình, nhưng chúng con quả thật là nghiêm túc nghĩ qua, không phải nhất thời xúc động.”
“Ai? Con nói mau !” Mẹ Yến cảm thấy không ổn, nhìn thẳng Thanh Vi, sắc mặt trịnh trọng lên.
“Con và A Ngự, dự tính năm nay kết hôn.” Thanh Vi lại quăng ra quả bom.
Một mảnh trầm mặc, sau đó là mẹ Yến cất giọng cao quãng tám :“Các con ? Hai người các con ?”
Mẹ Yến đứng lên, dọa ba Yến nhanh chóng đỡ lấy bạn già, bà lớn tiếng hỏi: “Khi nào thì các con bắt đầu?”
“Mẹ đừng vội, nghe con nói đã......” Thanh Vi tới gần mẹ, muốn trấn an bà.
“Con còn muốn nói cái gì? Lúc trước ba tin tưởng con, nhưng bây giờ thì sao ?” Ba Yến đột nhiên nói: “Không cần nói nữa, ba không muốn nghe.”
Ba Yến tính tình tốt gặp phải chuyện lớn cũng là cực kì kiên quyết, Thanh Vi thấy ông có thái độ kiên định, tám phần là phản đối, nhanh chóng nghĩ cách cứu vãn :“Ba, ba hãy nghe con giải thích hai câu.
Ba Yến không muốn nghe, mẹ Yến lại liên tục nêu câu hỏi, Thanh Vi một bên muốn ổn định mẹ một bên muốn ngăn chặn ba ba, Thập Tam bị hai người chất vấn thì áy náy tự trách, cố gắng cầu xin, trong nhà bắt đầu nháo ầm ầm.
Thanh Vi cố gắng giải thích. Cô không nghĩ tới cha mẹ phản ứng kịch liệt như thế. Vốn định chậm rãi nói, kết quả không nghĩ tới căn bản không cơ hội, chỉ có thể đứt quãng khuyên bảo. Trải qua một trận dây dưa, cuối cùng mọi người cũng ngồi xuống. Đáng tiếc mẹ cảm xúc không tốt, ba thì mặt âm trầm.
Thanh Vi còn đang nói, nói về suy xét nghiêm túc của cô, nói về trụ cột cuộc sống của hai người, nói về dự định sau này. Nhưng mẹ thỉnh thoảng đánh gãy, bà không thể chấp nhận Thập Tam đột nhiên từ “Con” Biến thành “Con rể”. Ba ba thái dương nổi gân xanh, muốn phủi tay rời đi.
Thanh Vi dùng ánh mắt bảo Thập Tam ngăn ba lại, sao Thập Tam có thể nói động ông, mắt thấy không ngăn được, Thập Tam vừa sốt ruột, lập tức quỳ xuống, kéo ống quần ba Yến.
Cùng nhau sống chung một thời gian dài, hai người đã thấy Thập Tam và thanh niên hiện đại không quá giống nhau, tuy rằng tính cách lạnh nhạt, nhưng rất hiếu thuận, rất tôn kính người già, nhưng tư thế như vậy lại chưa thấy qua bao giờ.
Một người đàn ông cao lớn xốc vác, quỳ một gối xuống khẩn cầu ba Yến, không thao thao bất tuyệt biện giải, lại thật thà nói: “Bác đừng đi, đều là con sai, bác tức giận thì đánh con là được.”
Thanh Vi hút không khí: sao Thập Tam có thể nói câu này chứ? Cũng may tuy ba Yến đen mặt, nhưng lại bất động, không biết là bị kéo lại hay là giật mình. Mẹ Yến cũng ngừng chất vấn, muốn xem Thập Tam nói cái gì.
“Con biết con rất là không xứng với Thanh Vi, hôm nay ở ngài trước mặt nói những lời này, cũng là không phải đúng. Bác và gái thu nhận con, chăm sóc con, con lại làm ra chuyện như vậy......” Anh nói xong giọng nói dần dần trầm xuống.
Ba Yến hừ một tiếng: “Anh cũng biết sao.” (đang giận nên đổi xưng hô – bác ý giận lẫy mà)
“Con sai rồi, xin chịu phạt của bác, nhưng Thanh Vi thích con, con không thể cự tuyệt, chỉ cần một ngày cô ấy không ghét bỏ con, con sẽ cùng cô ấy.”
“Gì? Vi Vi muốn anh, cho nên anh bồi nó? Anh, ý của anh là Vi Vi coi trọng anh trước, nên anh mới miễn cưỡng đồng ý ?” Mẹ Yến nghe xong lời nói của anh, kỳ quái lại tức giận.
“Không, không phải.” Thập Tam sốt ruột : “Thanh Vi coi trọng con là phúc của con. Lúc trước con tự biết mình kém cỏi không dám đòi hỏi quá đáng. Nhưng sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, làm cho cô ấy có cuộc sống vui vẻ.”
“Nói đều là vô nghĩa, anh dùng cái gì bảo đảm sinh hoạt của hai người? Hai bàn tay trắng, cho con tôi vui vẻ thế nào ?” Mặt âm trầm ba Yến.
Thanh Vi nói: “Ba ba, bây giờ thu nhập của A Ngự không ít, chúng con thu vào cũng thuộc hàng trung lưu. Chúng con có phòng ở, chậm rãi sẽ có tiền, không kém hơn người khác.”
“Con là nha đầu ngốc ! Đạo lý không phải nói như vậy. Con lớn hơn cậu ta 6 tuổi, tuổi này thích hợp sao ? Nữ nhân mau già, khi con hơn 40 tuổi thân thể và dung mạo đều giảm xuống, cậu ta lại trong thời kì rực rỡ nhất, đến lúc đó đừng nói cảm tình của hai người thế nào, dù nhìn từ bên ngoài cũng không xứng.” Mẹ Yến khó thở.
“Chỉ có Thanh Vi không chê con, con tuyệt sẽ không có tâm tư không nên có, làm chuyện thật có lỗi với cô ấy. Nếu con làm chuyện bại hoại đạo đức kia nhất định bị trời phạt.” Thập Tam thấy mẹ Yến hoài nghi trung trinh của anh, lập tức thề.
...... Ba Yến mẹ Yến có chút vô lực, bọn họ và Thập Tam rõ ràng nói cùng một vấn đề, sao không tìm ra điểm giống nhau ?
Thanh Vi cũng biết, cô nghe thấy Thập Tam nghiêm túc vội vàng cam đoan, không tiếc quỳ xuống với cha mẹ xin được giải thích, không thể không cảm động, mở miệng nói: “Mẹ, A Ngự và những nam nhân lỗ mãng khác nhau......”
Cô còn chưa nói cong, mẹ Yến đã đánh gãy :“ Khác nhau thế nào ? Bây giờ thì khác, sau này thì sao ?” Bà còn muốn nói, lại đột nhiên dừng. Bởi vì Thanh Vi che miệng, không thể ngăn chặn nôn khan vài tiếng.
Thanh Vi chỉ cảm thấy bụng một trận khó chịu, vừa rồi chịu đựng, bây giờ cũng không chịu được, nôn khan ra. Mấy ngày nay ăn cơm ít uống đồ lạnh nhiều, làm tổn thương hệ tiêu hóa, vừa rồi lại bị cồn kích thích, cuối cùng cũng phát tác.
Cô cố gắng bình thản hô hấp, uống một ngụm nước ấm cuối cùng thoát khỏi cảm giác buồn nôn, nhìn thấy cha mẹ trợn mắt há hốc mồm liền thật có lỗi cười cười, mẹ Yến mở to hai mắt, lo lắng hỏi:“Vi Vi, không phải con đã cùng A Ngự ở chung với nhau chứ?” Thấy bộ dáng khó hiểu của cô, lại cường điệu hỏi:“Chính là ở cùng một gian phòng?”
Thanh Vi hiểu một chút ý tứ của mẹ, mặt đỏ lên, nhưng không phủ nhận, cô vốn đã cùng Thập Tam có da thịt chi thân. Mẹ Yến thấy bộ dáng của cô chỉ thì đã biết chân tướng. Vừa rồi nhìn thấy con gái nôn khan, đột nhiên toát ra một suy nghĩ, sợ cô tuổi trẻ không biết bảo hộ mình, tham thực trái cấm. Bây giờ lại là thật.
Yến ba ba cũng hô hấp ồ ồ, ông là cha, không tốt nói con gái không biết kiểm điểm, nhưng là tức vù vù.
Yến mẹ hô to một tiếng: “Thanh Vi !” Dọa Thanh Vi tay đang cầm cốc nước run lên, thiếu chút làm rơi ly trà. Cô mờ mịt không biết vì sao mẹ giận tím mặt, không khí vốn có chút giảm bớt cũng chợt khẩn trương lên.
Chuyện sau đó có thể tưởng tượng được, một lần nữa biến thành hỗn loạn. Mẹ Yến khóc, vì con gái “chưa kết hôn đã mang thai”. Thanh Vi mạc danh kỳ diệu bị mắng thối đầu, quả thực ba Yến muốn động thủ, lại sợ làm bị thương thân thể của cô.
Một mặt Thập Tam che chở Thanh Vi, một mặt không ngừng yêu cầu đánh chửi đều nhắm vào anh, dẫn tới mẹ Yến nhớ tới đầu sỏ khiến con gái mang thai, ba Yến thực sự đánh anh mấy quyền, kết quả tay của mình rất đau, vì thế càng rối loạn......
Thanh Vi dần dần hiểu được sự phẫn nộ của hai người, nhưng cô không phủ nhận, thực ra là cố ý nói chân tướng sự việc, nhưng nghe qua càng giống lý do không đáng tin. Thập Tam không biết vì sao thái độ của họ đột nhiên chuyển biến, nhưng rất phối hợp thừa nhận đều là anh sai.
Cuối cùng giữa một đoàn hỗn loạn , mẹ Yến khóc thuyết phục ba Yến nhượng bộ, đồng ý hôn sẽ hai người. Bọn họ là người lạc hậu, cho dù không tình nguyện, cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Vi đi lưu sản, làm hỏng thân thể cũng hỏng thanh danh.
Sau khi hai người đồng ý, lập tức đuổi Thanh Vi và Thập Tam ra ngoài. Tác phong của bọn họ hỏng rồi, tuy rằng đồng ý hôn sự cũng tạm thời không muốn gặp đến hai người “Vô liêm sỉ” này.
Sauk hi Thanh Vi rời khỏi, Thập Tam luôn luôn kéo tay cô. Thanh Vi không nghĩ tới hôn sự lại được cho phép, vốn nghĩ rằng còn phỉa trường kỳ kháng chiến. Tuy bây giờ cha mẹ còn rất tức giận, nhưng là chỉ cần bọn họ sống tốt, thời gian chứng minh hết thảy, sau này tất nhiên sẽ tha thứ cho họ. Nghĩ vậy, Thanh Vi vẫn rất vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến nước mắt của mẹ và vẻ giận dữ của ba vừa rồi, Thanh Vi cũng áy náy đầy cõi lòng, lúc này tay của Thập Tam cho cô dũng khí và an ủi vô hạn. Bàn tay kiên định kia, cùng với ánh mắt quan tâm ôn nhu của anh, khiến Thanh Vi có ý nghĩ dù sao cũng đáng giá.
“A Ngự, cha mẹ cho rằng em đã mang thai, nên mới đồng ý.”
“A? Anh nghĩ bởi vì chúng ta, chúng ta cùng phòng, cho nên mới qua cửa.”
“Việc này, em không có nói rõ ra. Tuy như vậy thực xin lỗi họ, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Làm lòng của cha mẹ tổn thương, chúng ta thực xin lỗi họ.”
“Anh biết, sau này anh sẽ thật hiếu thuận với cha mẹ.”
Thanh Vi gật đầu, không tiếng động nắm chặt tay Thập Tam.
Thập Tam ôm cô vào lòng, trong lòng vừa chua xót lại vừa cảm động: Thanh Vi vì anh làm cha mẹ đau lòng, thà rằng bị hiểu lầm cũng muốn được cho phép hôn sự - cô hy sinh quá nhiều. Anh có tài đức gì mà có được nữ nhân như vậy, đời này, anh phải chăm sóc cô thật tốt. Bất kể thế nào, anh sẽ không buông tay.