Dựa theo quy trình trận đấu, vòng chung kết diễn ra ở nước ngoài, trong nước tuyển ra cao thủ, bao gồm Thiếu Lâm vũ tăng, dân gian cao thủ, tinh anh võ quán, sẽ đấu với tuyển thủ ngoại quốc.
Tổ chức định là, đến lúc đó đánh mười trận, cũng đưa trận đấu lên tầm quốc tế, tốt nhất có thể nhấc lên một làn sóng ở hải ngoại.
Khả bọn họ không nghĩ tới, Thập Tam kiên quyết cự tuyệt xuất ngoại. Lý do của anh rất đơn giản: thời gian xuất ngoại quá dài, còn có thời gian dụ trù trước trận đấu, anh không muốn chia lìa Thanh Vi lâu như vậy.
Bên tổ chức phương giơ chân. Thập Tam là người được xem trọng nhất, còn có một Thiếu Lâm vũ tăng, là 2 có khả năng đoạt giải quán quân nhất. Bởi vì Thiếu Lâm vũ tăng uy danh, trừ cao thủ ở Đông Nam Á, nước M chuẩn bị 3 tháng, mới có vài người dám ứng chiến.
Trong đó có 2 người có vẻ xuất sắc, một người vừa xuất ngũ bộ đội đặc chủng, một người là cảnh sát. Loại tổ hợp này cũng hấp dẫn phần đông ánh mắt, nước M có cả đài truyền hình mua quyền tiếp sóng, bây giờ Thập Tam mặc kệ, bọn họ hận không thể đánh anh ngất xỉu rồi mang đi.
Vì thế không ít người tới khuyên, thậm chí khuyên đến chỗ của Thanh Vi, hứa hẹn ưu việt không ngừng thăng cấp. Thập Tam bất vi sở động: Tiền lấy đủ rồi, đánh nhau với mấy người không có nội lực này đã tự làm thấp mình đi, còn muốn để anh rời xa Thanh Vi ? Kiên quyết không được !
Thập Tam không kiên nhẫn dây dưa, cự tuyệt rõ ràng, lại có người đến khuyên bảo thì không đôi co nữa, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi. Những người này không quấn Thập Tam được, lại bắt đầu bám theo Thanh Vi, vì thế cảnh đội đều bắt đầu chú ý hướng đi bạn trai của cô.
Cuối cùng Thanh Vi không chịu nổi, thà rằng Thập Tam đi thi đấu, tách ra vài ngày cũng không muốn lại bị quấy rầy. Cô quyết đoán quyết định, để Thập Tam đi thi. Không phải chỉ hơn hai tháng sao.
Thập Tam đành phải đi. Trước khi bên tổ chức còn cung cấp huấn luyện, bao gồm trạng thái thân thể, lễ nghi thường thức, thậm chí còn có cả tài nghệ ? Đây là trận đấu vật lộn tự do sao ? Vì hấp dẫn người xem ánh mắt, cũng quá hố cha.
Khi lên máy bay, Thập Tam nghĩ những người này nghĩ cách khiến Thanh Vi đồng ý cho anh đi thi, trong lòng có khúc mắc, ánh mắt nhìn người khác lạnh như băng, cơ hồ có thể chảy ra băng, mấy nhân viên công tác thiếu chút chịu không nổi. Lại nhìn về phía Thanh Vi, ánh mắt lập tức ôn nhu xuống, còn có chút ủy khuất.
Bị đôi mắt phượng ngập nước tập kích, Thanh Vi không có lực chống đỡ. Chủ động ôm Thập Tam, cam đoan sẽ nhìn mỗi trận đấu của anh, sẽ liên lạc với anh, sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Cuối cùng Thập Tam đáp ứng tham gia xong trận chung kết sẽ về, giọng điệu của anh trầm trọng cam đoan khiến nhân viên công tác tiếp đưa co rút trong lòng mãi, tràn ngập đồng tình với người sẽ quyết đấu với anh.
Thanh Vi luôn luôn cười tiễn Thập Tam, sau đó một mình rời khỏi sân bay. Trên đường về nhà, cuối cùng Thanh Vi không giữ được tươi cười. Thực ra cô cũng không khoái trá như biểu hiện bên ngoài.
Tách khỏi Thập Tam lâu như vậy, sao cô có thể nguyện ý ? Nhưng trừ nguyên nhân bị người quấy rầy, điều chân chính khiến cô hạ quyết tâm, cũng là sự phát triển của Thập Tam.
Cô nghĩ đến sau khi Thập Tam xuất hiện, trong một thời gian ngắn học xong nhiều việc, thuận lợi tiến vào xã hội, cũng chậm chậm thông hiểu nhân tình, nghĩ lại, chuyện này với người đột nhiên tiến vào thế giới xa lạ, là không dễ dàng.
Nhưng Thập Tam làm được, hơn nữa làm tốt lắm. Biểu hiện trong lần dự thi này lại chứng minh thiên tư Thập Tam rất cao. Anh cấp tốc thích ứng một loạt biến hóa sau khi dự thi, có thêm nhiều quan hệ, cũng không bị người khác lừa gạt. Nam nhân bề ngoài lạnh nhạt trầm mặc, xử lý chuyện giao thiệp tuyệt không thua người khác.
Tốc độ tiến bộ của anh khiến Thanh Vi tán thưởng, Thập Tam như vậy, sao cô có thể trói buộc anh ? Nếu muốn tốt cho anh, thì phải cổ vũ anh lại đi về phía trước, tiếp xúc càng nhiều người, làm ra sự nghiệp bản thân.
Nhưng sau khi đi xa hơn, sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ mang đến hậu quả gì, cô cũng không biết, cũng không thể đoán được. Ít nhất chia ly bây giờ, cô sẽ nhớ anh, cũng sẽ khổ sở.
Hai tháng trôi qua, quả nhiên Thập Tam không phụ sự mong đợi của mọi người, một đường thẳng tiến trong trận chung kết, cao tấu khúc khải hoàn ca. Điều không được hoàn mỹ là, anh xuống tay ác độc hơn trước kia. Phàm là người công khai tuyên bố muốn khiêu chiến anh, đều bị đánh không đứng lên được.
Trong đó có một nữ tuyển thủ, thế nhưng nói mình ái mộ Thập Tam, vì anh mà tham gia trận đấu. Nữ tuyển thủ là thanh xuân thiếu nữ phù hợp thẩm mỹ Tây Âu, chẳng những hoạt bát thanh lệ hơn nữa cao gầy kiện mỹ. Cô tự phụ nói, mình có đủ sức quyến rũ, có thể bắt được tâm của thần bí nam nhân Đông Phương - Doãn Ngự trong trận đấu, cô chờ mong một hồi tình cảm lãng mạn lưu luyến.
Nhưng đến ngày thi đấu, trận đầu không đến 10 phút thời gian, cô gái xinh đẹp đã bị Thập Tam đánh bay xuống đài, ‘phanh’ một tiếng rơi xuống đất, bác sĩ chẩn đoán cô bị gãy xương sườn.
Việc này vừa ra, dư luận ồ lên. Không ít người chỉ trích Thập Tam quá mức độc ác, thế nhưng đánh một thiếu nữ, hơn nữa là cô gái ái mộ anh “Hạ độc thủ”, thậm chí còn có người mắng anh không hiểu tình đời, tâm lý biến thái.
Sự kiện này trên video clip ở internet có lượt xem rất cao, cũng có không ít người trên mạng tranh luận đúng sai, càng nhiều người bắt đầu chú ý trận đấu. Bởi vậy khi truyền thông phỏng vấn Thập Tam, anh có gì giải thích trong việc đánh nhau làm gãy xương sườn cô gái xinh đẹp không, anh nói: “Đối với người tuyên bố muốn bắt tôi, không tôn trọng đối thủ là tôi, vì sao phải nhân nhượng? Tôi đã bởi vì cô ta tuổi trẻ không biết mà lưu tình, bằng không gãy sẽ không chỉ là xương sườn.”
Thanh Vi xem Thập Tam trong video clip lơ đãng toát ra tự tin và lãnh ngạo, nhẹ nhàng vuốt khóe mắt của anh.
Trong vòng bán kết, cảnh sát nước M đánh bại Thiếu Lâm vũ tăng, người mê võ trong nước ồ lên. Cảnh sát kia nghe nói cũng luyện qua vài loại công phu, thân thủ rất cao, người cũng cao lớn cường tráng.
Thập Tam và cảnh sát nước M tranh đoạt quán quân trong vòng chung kết, bởi vì lúc trước vũ tăng bại trận, không ít người xem trận đấu này như tôn nghiêm quốc gia. Bên tổ chức hỏi Thập Tam có áp lực hay không, anh lạnh nhạt lắc đầu.
Quả nhiên, Thập Tam đánh ngã đối thủ. Anh thậm chí cố ý giảm bớt kỹ xảo, đề cao lực công kích, cố ý triển lãm lực lượng của mình -- cái loại thuần túy lực lượng này. Bởi vì cách đấu của Thập Tam suất khí lưu loát, không ít người cho rằng anh chỉ có kỹ xảo cao siêu, lực lượng tương đối yếu kém. Lần này quyết đấu lực lượng, để khán giả biết sức bật và lực kéo dài của anh, áp đảo chiến thắng.
Cảnh sát nước M sau khi bị đánh bại vô cùng kích động, cho rằng đã phát hiện cao thủ, tỏ vẻ muốn học tập công phu với Thập Tam. Thập Tam không đáp lại. Cảnh sát ngoại quốc thế nhưng chạy đến chỗ của Thập Tam xin anh nhận mình làm đồ đệ, học tập “công phu Trung Quốc” chân chính.
Thập Tam không chọi nổi quấy nhiễu, cộng thêm có người xem náo nhiệt, không thể cự tuyệt thẳng thừng. Anh nghĩ nghĩ, nói với cảnh sát nước M :“Muốn tôi nhận làm đồ đệ có hai điểm phải làm được. Một là xem tôi như cha, bất kỳ việc gì không thể làm trái; Hai là căn cốt tốt, phải đả thông nhâm đốc nhị mạch. Anh làm được thì lại đến tìm tôi.”
Cảnh sát nước M quốc nghe xong phiên dịch nói, triệt để hóa đá. Thập Tam không đợi anh phản ứng lại lập tức đóng cửa. Cảnh sát bi thống quay về hung hăng vào máy tính tìm tòi, phát hiện cổ đại Trung Quốc chú ý truyền thừa, thầy trò như phụ tử là có thật. Nhưng nhâm đốc nhị mạch này là cái gì vậy ? Nhìn thế nào cũng không hiểu.
Anh lý giải không được, tìm một Hoa kiều mình qua hỏi thăm, chỉ cần từng chịu võ hiệp độc hại đều có thể nói một chút, nhưng ai cũng nói không thể chính xác này chỗ của 2 huyệt vị lừng lẫy này, còn nói cho anh, nếu có thể đả thông hai huyệt này chính là cao thủ trong truyền thuyết, căn bản không cần sư phụ.
Cảnh sát nước M chưa từ bỏ ý định, rất có tinh thần nghiên cứu đi tìm trung y. Sau khi anh nửa ngày nghiên cứu bản đồ dày dày đặc đặc huyệt vị, ánh mắt hoa lên. Cuối cùng mắt anh chứa nhiệt lệ hiểu ra rằng, đời này anh cũng không thể đả thông loại chỉ hiểu mà không diễn đạt được thành lời này, hơn nữa anh hoài nghi loại chuyện này chỉ có người Trung Quốc mới có thể hiểu, chủng tộc con người cũng có khác nhau!
Hai tháng sau, cuối cùng Thanh Vi nhận được tin tức Thập Tam về nhà.
Ngày đón máy bay đó, chẳng những Thanh Vi đi, ba Yến mẹ Yến cũng chủ động yêu cầu được đi, sau đó một nhà ăn một bữa cơm. Kết quả khi đến sân bay mới phát hiện, phòng gym Dương Quang cũng phái người đi, năm sáu cái thanh niên nam nữ, hưng trí bừng bừng giơ cao biểu ngữ, còn có người giơ máy ảnh.
Thanh Vi hắc tuyến, Dương Quang thật biết buôn bán, gióng trống khua chiêng nghênh đón Thập Tam, nói không chừng ngày mai báo chí còn có thể đăng lên, đề cao lực ảnh hưởng như vậy thật đúng là có lời.
Lúc Thập Tam xuất cảng, Thanh Vi nhìn thấy anh không nhịn được ra nghênh đón. Nhưng sau đó, cô liền nhìn thấy một cái cô gái theo sát sau Thập Tam, khoảng cách cùng anh quá gần.
Đó là một cô gái thời thượng xinh đẹp, da thịt trắng nõn, môi anh đào hồng không giống như trang điểm, mà là màu sắc trời sinh. Tóc dài màu nâu uốn thành lọn to tự nhiên phập phồng, sáng bóng co dãn, có thể quảng cáo dầu gội đầu. Quần áo váy ngắn màu trắng lộ ra hai chân thon dài, dải nơ thắt ngang càng hiện ra vòng eo tinh tế.
Cô gái này dáng người khí chất đều không thể soi mói, bởi vì thanh xuân càng có vẻ thuần khiết có sức sống. Cô chút không che giấu hảo cảm với Thập Tam, không để ý thái độ lạnh nhạt của anh, đi bên người Thập Tam nói đùa vui vẻ. Hai người một đen một trắng này nhìn từ xa giống như một đôi bích nhân.
Trong lòng Thanh Vi không thoải mái một trận: Làm cái gì chứ, cô gái này toát ra từ nơi nào, cho rằng mình là hắc bạch xứng (một loại đồ ăn vặt có vỏ ngoài màu trắng đen của Trung Quốc) hả ?
Cô gái kia không ngừng tiến sát đến bên người Thập Tam, chẳng những Thanh Vi thấy được, cha mẹ mắt mờ cũng phát hiện. Bọn họ không nghĩ tới ra đón máy bay lại đón ra trường hợp như vậy, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu kỳ quái.
Thanh Vi duy trì tươi cười, đây không phải chuyện lớn, cũng không thể thất lễ ở trường hợp công khai. Nhưng trong lòng ẩn ẩn không thoải mái, khiến cô theo bản năng làm ra hanh động: lui hai bước về sau, để thân hình bị người chung quanh bao phủ.
Cô không phải người chủ động nhân, cũng khuyết thiếu tính công kích với tình địch, ở phương diện cảm tình cũng không muốn cạnh tranh với người khác, thậm chí có chút lạc hậu, cho rằng tranh đoạt được thì sẽ không là tình yêu.
Từng có người chê Thanh Vi trì độn, cô cười nói đó là thiên tính, không cần thay đổi.
Thập Tam cũng không quá để ý thiếu nữ tên Đông Gia Tuệ kia. Anh không thể lý giải vì sao cô gái này lại nhiệt tình với anh như vậy. Nghe nói cô xuất thân nhà giàu có, ba làm giàu từ việc nhận thầu quặng than, sau đó trở thành ông chủ lớn, con có người, nữ nhi chỉ có mình cô, cho nên rất sủng ái.
Bình tĩnh xem xét, tuy rằng Đông Gia Tuệ bị điều kiện kinh tế quá mức ưu việt bồi dưỡng ra một ít tác phong, nhưng là tổng thể vẫn là cô gái rất có sức quyến rũ. Mẹ của cô là ba tái hôn cưới về - tài nữ xinh đẹp, quản giáo nữ nhi rất tỉ mỉ.
Cô học xong trung học trong nước thì trực tiếp xuất ngoại, dưới sự an bài của ba trở thành một sinh viên nước M, bởi vì lớn lên xinh đẹp còn có “khí chất Đông Phương”, trong trường học cũng không thiếu người theo đuổi.
Trong lúc Đông Gia Tuệ vô ý thấy được trận đấu của Thập Tam, thì không thể vãn hồi được. Cô chưa thấy qua loại nam nhân như Thập Tam, chẳng những mới mẻ hơn nữa sắc bén, thực có thể thỏa mãn tâm hư vinh của con gái. Sau đó đến hiện trường nhìn trận đấu của anh, càng xem càng hợp mắt, chủ động tiếp cận Thập Tam.
Đối với Đông tiểu thư đột nhiên toát ra này, Thập Tam cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Anh không thích giao tiếp với nữ nhân, nhất là nữ nhân có mang mục đích, một người nhiệt tình như lửa, thanh xuân bắn ra bốn phía, bày tỏ tình yêu với mình, đổi nam nhân khác sẽ không phản cảm, không tiếp thụ cũng sẽ vụng trộm vui vẻ.
Nhưng Thập Tam thật không cảm kích. Anh căn bản không muốn đối phó trò chơi cảm tình của tiểu thư nhà giàu, lại càng không muốn có lời đồn đãi chuyện nhảm, cho nên thái độ với Đông Gia Tuệ vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là thất lễ. Sau khi trận đấu kết thúc, Thập Tam như nguyện lấy được tiền thưởng, cũng định ra ngày về nước, không nghĩ tới, vị đại tiểu thư này cũng nghỉ, thế nhưng đi theo anh cùng trở về.
Đông Gia Tuệ ân cần, khiến nam nhân chung quanh hâm mộ ghen ghét, Thập Tam nhắm mắt điều tức triệt để không nhìn. Vào trong nước đổi máy bay, vốn tưởng rằng thoát được vị Đông tiểu thư này, không nghĩ tới cô ta lại cùng anh về nhà !
Thập Tam thực không rõ, Đông Gia Tuệ thích cái gì ở anh. Lớn lên đẹp ? Âu Mĩ soái ca chạy khắp nơi; Khí chất lạnh lùng? Chẳng lẽ càng lạnh nhạt cô ta càng thích? Thân thủ tốt? Cô hoàn toàn có thể tìm vài bảo tiêu. Sao cứ không tha nghèo tiểu tử như anh vậy ?
Nhưng cô có thể tự do hành động, người ta tự mua vé máy bay anh không cản được, điều khiến Thập Tam buồn bực là, là người nào nhàn rỗi như vậy nói hành trình của anh cho Đông Gia Tuệ?
Mặt Thập Tam không chút biểu cảm, trong lòng phiền muộn đi bộ ra, lập tức nhìn thấy Thanh Vi.
Nhiều người như vậy, cao thấp mập ốm đứng đầy hai sườn lới ra, nhưng anh liếc mắt một cái lập tức thấy được cô. Nhưng sau khi Thanh Vi nhìn thấy anh, rất nhanh từ mỉm cười biến thành kinh ngạc, sau đó thì bình tĩnh tránh vào trong đám người.
Tại sao có thể như vậy ? Thanh Vi mất hứng khi nhìn thấy anh sao ? Nhưng vừa rồi rõ ràng cô cười ...... Thập Tam nghĩ lại, đã nghĩ đến Đông tiểu thư phía sau. Anh không khỏi bất mãn với Đông Gia Tuệ.
Vì thế Thập Tam đi về phía Thanh Vi. Tốc độ của anh cực nhanh, linh hoạt đi trong đám người, đáng thương Đông Gia Tuệ đi giày cao gót căn bản không theo kịp. Cô kêu vài tiếng, thấy Thập Tam ngay cả đầu không quay lại, tức giận dậm chân.
Đông Gia Tuệ tận lực đuổi theo Thập Tam, muốn nhìn anh vì ai cấp bách như thế. Sau đó một màn khiến cho cô nát trái tim: Thập Tam khẽ mỉm cười với một nữ nhân, bên cạnh còn có hai cái lão nhân, khi nói chuyện anh còn đỡ lão thái thái.
Đông Gia Tuệ vừa giật mình vừa buồn bực, giật mình là Thập Tam có thể cười, còn cười đẹp mắt như thế ôn nhu như thế, buồn bực vì đối tượng anh cười không phải cô, mà là nữ nhân thoạt nhìn bình thường kia.
Đông Gia Tuệ lại tự mình cảm thấy được, cũng biết bây giờ không thích hợp lên quấy rầy, cho dù cô đi cũng không được hoan nghênh. Đuổi từ nước ngoài tới trong nước, lần đầu cô nhân nhượng một nam nhân, quan tâm áo cơm của anh, tìm hiểu sở thích của anh, buông bỏ kiêu ngạo tiếp cận anh, lại bị lần lượt không chút lưu tình cự tuyệt.
Thì ra là vì cô gái này sao?
Trong mắt Đông Gia Tuệ, Thanh Vi thật sự rất bình thường. Không có dáng người bốc lửa, tướng mạo cũng chỉ bậc trung, cũng không mặc hàng hiệu, khí chất sao...... Chỉ là con gái rượu trung mang theo chút giỏi giang, còn chưa bằng thành phần tri thức cao cấp, sao lại khiến Doãn Ngự quý trọng thành như vậy !
Đó rõ ràng là một nhà ba người, tư thế Doãn Ngự đối đãi lão nhân, thập phần quan tâm tôn kính, nhất là với bà lão kia, luôn luôn nâng bà ra đại sảnh sân bay. Cũng là vì nữ nhân kia sao ? Anh có thể hiếu kính cha mẹ đối phương như thế ?
Thì ra nam nhân này không phải không biết cười, không phải không có cảm tình, cảm tình và tươi cười của anh chỉ cho người yêu của mình. Nếu ban đầu chỉ cảm thấy Thập Tam khốc, người đẹp, mang ra ngoài có mặt mũi, còn bây giờ, Đông Gia Tuệ thật sự động tâm.
Cô đứng đó không xa, trơ mắt nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, nhưng thật ra khi ra khỏi cửa, Thanh Vi quay đầu quét mắt nhìn cô một cái.
Cái liếc mắt kia, bình tĩnh, tự tin, hiểu rõ ý đồ của cô, thậm chí có chút thương hại, như quăng cô vào bồn nước lạnh. Đông Gia Tuệ như bị đâm một chút, gắt gao nắm rương hành lý, người đón cô đến cũng không chú ý.
Người của Phòng gym Dương Quang đi đến, Thập Tam chào hỏi qua với bọn họ, vỗ vai nhau, nói không cần xe rồi cùng một nhà Thanh Vi vui vui mừng mừng đi khỏi. Nhị lão vốn có chút ý tưởng khi thấy Đông Gia Tuệ xuất hiện, nhìn thấy Thập Tam biểu hiện thì bình thường lại.
Hai người già bọn họ tìm một nhà hàng sạch sẽ gần đó, gọi mấy phần món ăn gia đình, vừa ăn vừa nói chuyện. Ba Yến rất hứng thú với quá trình dự thi, nhưng Thập Tam nói chuyện ngắn gọn quá, vì không muốn ông mất hứng ra sức vơ vét đề tài, kể cho ông nghe.
Mẹ Yến quan tâm Thập Tam có bị thương hay không, có ăn được ngủ ngon hay không, Thanh Vi là mỗi trận đấu đều xem, biết anh đánh thoải mái, liền cười nghe anh an ủi mẹ.
Cuối cùng, Thập Tam lấy ra một tấm chi phiếu. Đó là tiền thưởng của anh. Mấy chục vạn tiền thưởng không phải cao quá, cũng không quá thấp. Lão nhân thật cao hứng. Đặc biệt khi Thập Tam ngại ngùng nói, muốn dùng tiền này trang hoàng phòng ở, làm một hôn lễ thể diện, nhị lão càng vui vẻ ra mặt.