Hai tháng sau, cuối cùng Thanh Vi nhận được tin tức Thập Tam về nhà.
Ngày đón máy bay đó, chẳng những Thanh Vi đi, ba Yến mẹ Yến cũng chủ động yêu cầu được đi, sau đó một nhà ăn một bữa cơm. Kết quả khi đến sân bay mới phát hiện, phòng gym Dương Quang cũng phái người đi, năm sáu cái thanh niên nam nữ, hưng trí bừng bừng giơ cao biểu ngữ, còn có người giơ máy ảnh.
Thanh Vi hắc tuyến, Dương Quang thật biết buôn bán, gióng trống khua chiêng nghênh đón Thập Tam, nói không chừng ngày mai báo chí còn có thể đăng lên, đề cao lực ảnh hưởng như vậy thật đúng là có lời.
Lúc Thập Tam xuất cảng, Thanh Vi nhìn thấy anh không nhịn được ra nghênh đón. Nhưng sau đó, cô liền nhìn thấy một cái cô gái theo sát sau Thập Tam, khoảng cách cùng anh quá gần.
Đó là một cô gái thời thượng xinh đẹp, da thịt trắng nõn, môi anh đào hồng không giống như trang điểm, mà là màu sắc trời sinh. Tóc dài màu nâu uốn thành lọn to tự nhiên phập phồng, sáng bóng co dãn, có thể quảng cáo dầu gội đầu. Quần áo váy ngắn màu trắng lộ ra hai chân thon dài, dải nơ thắt ngang càng hiện ra vòng eo tinh tế.
Cô gái này dáng người khí chất đều không thể soi mói, bởi vì thanh xuân càng có vẻ thuần khiết có sức sống. Cô chút không che giấu hảo cảm với Thập Tam, không để ý thái độ lạnh nhạt của anh, đi bên người Thập Tam nói đùa vui vẻ. Hai người một đen một trắng này nhìn từ xa giống như một đôi bích nhân.
Trong lòng Thanh Vi không thoải mái một trận: Làm cái gì chứ, cô gái này toát ra từ nơi nào, cho rằng mình là hắc bạch xứng (một loại đồ ăn vặt có vỏ ngoài 2 màu trắng đen của Trung Quốc) hả ?
Cô gái kia không ngừng tiến sát đến bên người Thập Tam, chẳng những Thanh Vi thấy được, cha mẹ mắt mờ cũng phát hiện. Bọn họ không nghĩ tới ra đón máy bay lại đón ra trường hợp như vậy, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu kỳ quái.
Thanh Vi duy trì tươi cười, đây không phải chuyện lớn, cũng không thể thất lễ ở trường hợp công khai. Nhưng trong lòng ẩn ẩn không thoải mái, khiến cô theo bản năng làm ra hanh động: lui hai bước về sau, để thân hình bị người chung quanh bao phủ.
Cô không phải người chủ động nhân, cũng khuyết thiếu tính công kích với tình địch, ở phương diện cảm tình cũng không muốn cạnh tranh với người khác, thậm chí có chút lạc hậu, cho rằng tranh đoạt được thì sẽ không là tình yêu.
Từng có người chê Thanh Vi trì độn, cô cười nói đó là thiên tính, không cần thay đổi.
Thập Tam cũng không quá để ý thiếu nữ tên Đông Gia Tuệ kia. Anh không thể lý giải vì sao cô gái này lại nhiệt tình với anh như vậy. Nghe nói cô xuất thân nhà giàu có, ba làm giàu từ việc nhận thầu quặng than, sau đó trở thành ông chủ lớn, con có 2 người, nữ nhi chỉ có mình cô, cho nên rất sủng ái.
Bình tĩnh xem xét, tuy rằng Đông Gia Tuệ bị điều kiện kinh tế quá mức ưu việt bồi dưỡng ra một ít tác phong, nhưng là tổng thể vẫn là cô gái rất có sức quyến rũ. Mẹ của cô là ba tái hôn cưới về - tài nữ xinh đẹp, quản giáo nữ nhi rất tỉ mỉ.
Cô học xong trung học trong nước thì trực tiếp xuất ngoại, dưới sự an bài của ba trở thành một sinh viên nước M, bởi vì lớn lên xinh đẹp còn có “khí chất Đông Phương”, trong trường học cũng không thiếu người theo đuổi.
Trong lúc Đông Gia Tuệ vô ý thấy được trận đấu của Thập Tam, thì không thể vãn hồi được. Cô chưa thấy qua loại nam nhân như Thập Tam, chẳng những mới mẻ hơn nữa sắc bén, thực có thể thỏa mãn tâm hư vinh của con gái. Sau đó đến hiện trường nhìn trận đấu của anh, càng xem càng hợp mắt, chủ động tiếp cận Thập Tam.
Đối với Đông tiểu thư đột nhiên toát ra này, Thập Tam cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Anh không thích giao tiếp với nữ nhân, nhất là nữ nhân có mang mục đích, một người nhiệt tình như lửa, thanh xuân bắn ra bốn phía, bày tỏ tình yêu với mình, đổi nam nhân khác sẽ không phản cảm, không tiếp thụ cũng sẽ vụng trộm vui vẻ.
Nhưng Thập Tam thật không cảm kích. Anh căn bản không muốn đối phó trò chơi cảm tình của tiểu thư nhà giàu, lại càng không muốn có lời đồn đãi chuyện nhảm, cho nên thái độ với Đông Gia Tuệ vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là thất lễ. Sau khi trận đấu kết thúc, Thập Tam như nguyện lấy được tiền thưởng, cũng định ra ngày về nước, không nghĩ tới, vị đại tiểu thư này cũng nghỉ, thế nhưng đi theo anh cùng trở về.
Đông Gia Tuệ ân cần, khiến nam nhân chung quanh hâm mộ ghen ghét, Thập Tam nhắm mắt điều tức triệt để không nhìn. Vào trong nước đổi máy bay, vốn tưởng rằng thoát được vị Đông tiểu thư này, không nghĩ tới cô ta lại cùng anh về nhà !
Thập Tam thực không rõ, Đông Gia Tuệ thích cái gì ở anh. Lớn lên đẹp ? Âu Mĩ soái ca chạy khắp nơi; Khí chất lạnh lùng? Chẳng lẽ càng lạnh nhạt cô ta càng thích? Thân thủ tốt? Cô hoàn toàn có thể tìm vài bảo tiêu. Sao cứ không tha nghèo tiểu tử như anh vậy ?
Nhưng cô có thể tự do hành động, người ta tự mua vé máy bay anh không cản được, điều khiến Thập Tam buồn bực là, là người nào nhàn rỗi như vậy nói hành trình của anh cho Đông Gia Tuệ?
Mặt Thập Tam không chút biểu cảm, trong lòng phiền muộn đi bộ ra, lập tức nhìn thấy Thanh Vi.
Nhiều người như vậy, cao thấp mập ốm đứng đầy hai sườn lới ra, nhưng anh liếc mắt một cái lập tức thấy được cô. Nhưng sau khi Thanh Vi nhìn thấy anh, rất nhanh từ mỉm cười biến thành kinh ngạc, sau đó thì bình tĩnh tránh vào trong đám người.
Tại sao có thể như vậy ? Thanh Vi mất hứng khi nhìn thấy anh sao ? Nhưng vừa rồi rõ ràng cô cười ...... Thập Tam nghĩ lại, đã nghĩ đến Đông tiểu thư phía sau. Anh không khỏi bất mãn với Đông Gia Tuệ.
Vì thế Thập Tam đi về phía Thanh Vi. Tốc độ của anh cực nhanh, linh hoạt đi trong đám người, đáng thương Đông Gia Tuệ đi giày cao gót căn bản không theo kịp. Cô kêu vài tiếng, thấy Thập Tam ngay cả đầu không quay lại, tức giận dậm chân.
Đông Gia Tuệ tận lực đuổi theo Thập Tam, muốn nhìn anh vì ai cấp bách như thế. Sau đó một màn khiến cho cô nát trái tim: Thập Tam khẽ mỉm cười với một nữ nhân, bên cạnh còn có hai cái lão nhân, khi nói chuyện anh còn đỡ lão thái thái.
Đông Gia Tuệ vừa giật mình vừa buồn bực, giật mình là Thập Tam có thể cười, còn cười đẹp mắt như thế ôn nhu như thế, buồn bực vì đối tượng anh cười không phải cô, mà là nữ nhân thoạt nhìn bình thường kia.
Đông Gia Tuệ lại tự mình cảm thấy được, cũng biết bây giờ không thích hợp lên quấy rầy, cho dù cô đi cũng không được hoan nghênh. Đuổi từ nước ngoài tới trong nước, lần đầu cô nhân nhượng một nam nhân, quan tâm áo cơm của anh, tìm hiểu sở thích của anh, buông bỏ kiêu ngạo tiếp cận anh, lại bị lần lượt không chút lưu tình cự tuyệt.
Thì ra là vì cô gái này sao?
Trong mắt Đông Gia Tuệ, Thanh Vi thật sự rất bình thường. Không có dáng người bốc lửa, tướng mạo cũng chỉ bậc trung, cũng không mặc hàng hiệu, khí chất sao...... Chỉ là con gái rượu trung mang theo chút giỏi giang, còn chưa bằng thành phần tri thức cao cấp, sao lại khiến Doãn Ngự quý trọng thành như vậy !
Đó rõ ràng là một nhà ba người, tư thế Doãn Ngự đối đãi lão nhân, thập phần quan tâm tôn kính, nhất là với bà lão kia, luôn luôn nâng bà ra đại sảnh sân bay. Cũng là vì nữ nhân kia sao ? Anh có thể hiếu kính cha mẹ đối phương như thế ?
Thì ra nam nhân này không phải không biết cười, không phải không có cảm tình, cảm tình và tươi cười của anh chỉ cho người yêu của mình. Nếu ban đầu chỉ cảm thấy Thập Tam khốc, người đẹp, mang ra ngoài có mặt mũi, còn bây giờ, Đông Gia Tuệ thật sự động tâm.
Cô đứng đó không xa, trơ mắt nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, nhưng thật ra khi ra khỏi cửa, Thanh Vi quay đầu quét mắt nhìn cô một cái.
Cái liếc mắt kia, bình tĩnh, tự tin, hiểu rõ ý đồ của cô, thậm chí có chút thương hại, như quăng cô vào bồn nước lạnh. Đông Gia Tuệ như bị đâm một chút, gắt gao nắm rương hành lý, người đón cô đến cũng không chú ý.
Người của Phòng gym Dương Quang đi đến, Thập Tam chào hỏi qua với bọn họ, vỗ vai nhau, nói không cần xe rồi cùng một nhà Thanh Vi vui vui mừng mừng đi khỏi. Nhị lão vốn có chút ý tưởng khi thấy Đông Gia Tuệ xuất hiện, nhìn thấy Thập Tam biểu hiện thì bình thường lại.
Hai người già bọn họ tìm một nhà hàng sạch sẽ gần đó, gọi mấy phần món ăn gia đình, vừa ăn vừa nói chuyện. Ba Yến rất hứng thú với quá trình dự thi, nhưng Thập Tam nói chuyện ngắn gọn quá, vì không muốn ông mất hứng ra sức vơ vét đề tài, kể cho ông nghe.
Mẹ Yến quan tâm Thập Tam có bị thương hay không, có ăn được ngủ ngon hay không, Thanh Vi là mỗi trận đấu đều xem, biết anh đánh thoải mái, liền cười nghe anh an ủi mẹ.
Cuối cùng, Thập Tam lấy ra một tấm chi phiếu. Đó là tiền thưởng của anh. Mấy chục vạn tiền thưởng không phải cao quá, cũng không quá thấp. Lão nhân thật cao hứng. Đặc biệt khi Thập Tam ngại ngùng nói, muốn dùng tiền này trang hoàng phòng ở, làm một hôn lễ thể diện, nhị lão càng vui vẻ ra mặt.
Tối đó, sau khi đưa lão nhân về nhà, bọn họ ngầm đồng ý hành vi trở lại thế giới hai người của Thanh Vi và Thập Tam. Tắm rửa xong, Thanh Vi nhìn Thập Tam sửa sang lại hành lý, thấy ngoại trừ mấy thứ nhu yếu phẩm kia, thì không có thứ gì dư thừa, cười nói: “Ít như vậy sao ?”
Thập Tam cong môi:“Đủ dùng rồi.” Anh ngừng một chút, có ý ám chỉ nói: “Thứ dư thừa gì đó, anh không cần có, cũng không muốn.”
Thanh Vi ngẩn ra, lập tức hiểu anh đang cho cô thấy thái độ của mình. Anh căn bản vô tình với Đông Gia Tuệ, tình yêu dư thừa của người xa lạ, anh không cần, cũng không muốn. Thanh Vi nhéo lỗ tai của anh: “Như vậy đã muốn qua cửa, nghĩ thật tốt nha Cô gái xinh đẹp kia là chuyện gì xảy ra ? Thành thật nói rõ ràng, bằng không hôm nay cho anh quỳ bàn giặt đồ.”
Thập Tam để cô nhéo, đơn giản nói rõ chuyện của Đông Gia Tuệ, cuối cùng giả bộ nghiêm túc hỏi: “Trong nhà chỉ có máy giặt, không có bàn giặt đồ. Thê chủ đại nhân, anh nên quỳ nơi nào a ~ ?”
Thái độ thẳng thắn thành khẩn giống như thủy tinh, cũng như cùng tình cảm của họ. Bóng đen mơ hồ trong lòng Thanh Vi đã sớm tiêu tan, tiểu biệt gặp lại vui vẻ tràn ngập trái tim. Cô cười ha hả bổ nhào vào lưng Thập Tam nói: “Ai nha, anh trở nên giảo hoạt rồi! Sau này không thể khi dễ nữa.”
Thập Tam cõng cô đi về phòng ngủ, ôn nhu mỉm cười nói :“Em chưa từng khi dễ anh. Sau này thì sao? Nếu em muốn khi dễ anh không phản kháng là được.”
Chân Thanh Vi ôm lấy eo của anh, chặt chẽ dán lên người anh:“Em đây khi dễ thì sao, em muốn ăn thịt.” Sau đó nhẹ nhàng cắn mấy cái trên cổ Thập Tam. Thập Tam khẽ run lên, quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt phượng là vô hạn nhu tình. Tóc anh còn ẩm ướt, vài giọt bọt nước chảy xuống theo tóc, rơi trên cần cổ, vẽ lên vài vệt nước trên da màu mật ong.
Thanh Vi lấy một bàn tay ra, trả thù xoa tay Thập Tam:“Cô gái kia có chạm qua nơi này không ?”
“Không có.” Thập Tam cũng cong khóe môi lên.
Cô lại chọc chọc eo: “Nơi này thì sao ?”
“Không có.”
Nghiêng đầu cố gắng về vươn người về trước, hôn gương mặt anh: “Nơi này có không ?”
“Không có !”
Cô cười xấu xa dùng chân đá đá mông anh:“Còn chỗ này ?”
“......” Thập Tam giận dữ trừng mắt nhìn cô một cái, trả thù véo nhẹ lên đùi cô.
Thanh Vi ha ha cười rộ lên, lại khởi động tay chân chuẩn bị quấy rối, Thập Tam đột nhiên trở tay chuyển cô tới phía trước, gắt gao ôm cô nói: “Anh thật sự rất nhớ em......” Âm cuối cùng thấp như đang thở dài.
Thanh Vi bị âm thở dài kia chọc đến đáy lòng, không vui đùa nữa, thương tiếc vuốt ve mặt mày của anh, mũi dọc dừa, cuối cùng đến đôi môi châu ngọc.
Thập Tam đã cởi sạch quần áo của cô, hôn cô rất sâu. Thanh Vi si mê vì đôi môi ngọt ngào của anh, đến khi nụ hôn kết thúc, bị cặp mắt phượng thâm thúy long lanh kia nhìn chăm chú, mới phát hiện mình đã cùng Thập Tam “Thẳng thắn thành khẩn gặp nhau”.
Đột nhiên cô có chút thẹn thùng, muốn nói chút chế nhạo để che giấu một chút, lại bị Thập Tam bế dậy đặt bên hông anh. Thanh Vi sửng sốt, cảm thấy tiểu Thập Tam rất có tinh thần ở gần chính mình. Mà hai chân cô quấn quanh anh, gần gũi nhìn gương mặt đỏ ửng của anh, khuôn mặt kia mang theo ngượng ngùng, nhưng rất kiên định.
Đây là, tình huống gì ? Chẳng lẽ Thập Tam xuất ngoại một chuyến, học được kiểu mới ? Trước kia rõ ràng vô cùng thẹn thùng......Nhưng mà, ngẫu nhiên chủ động một lần như vậy cũng không tệ, cô thậm chí còn có chút chờ mong.
Thập Tam thấy Thanh Vi ngầm đồng ý thì nhẹ nhàng vuốt ve chân của cô, sau đó chậm rãi tìm được thịt trai ngọc nhụy hoa. Thanh Vi bị loại kích thích này mà liên tục hít vào, cúi đầu thì nhìn thấy tiểu Thập Tam rung đùi đắc ý tìm kiếm hồng tâm chung quanh.
Cô chưa kịp nhìn kỹ, đã bị giơ lên một chút, sau đó chậm rãi ngồi trên tiểu Thập Tam! No đủ, phong phú, mẫn cảm giống như ngưng tụ cảm giác toàn thân, hình như có một dòng điện lưu từ dưới lên xuyên vào cơ thể.
Thanh Vi còn chưa hiểu rõ hoàn toàn, Thập Tam đã trầm thấp nói: “Vi Vi......” Anh nói xong thì dùng đôi tay giơ Thanh Vi bắt đầu chọc vào. Một chút lại một chút, hung hăng mà nhảy vào thân thể Thanh Vi.
Thanh Vi chợt bị trận bão đánh sâu vào, cực độ khuây khoả lại có chút kháng cự, cô nỗ lực ôm lấy Thập Tam, đứt quãng nói:“Chậm, chậm một chút. Đến...... Ân...... Trên giường...... A......” Nói một lát, bởi vì một cái mãnh liệt đánh sâu vào, biến thành vong tình la lên.
Thập Tam yêu quý ôm cô, thì thào nói:“Vi Vi, anh muốn em......” Từ lúc anh nhìn thấy Thanh Vi, đã lâu anh không cùng cô, còn chia xa như vậy, khiến Thập Tam vô cùng nóng lòng. Lúc này thấy người yêu, vẫn phải dùng thân thể xác nhận mới có thể an tâm.
Độ ấm làn da, ma sát vong tình, ôm hôn kịch liệt, những thứ này mới khiến anh cảm thấy, thực sự về tới bên người Thanh Vi, không phải cách xa trùng dương nữa.
Thập Tam ôm cô không ngừng luật động, mãi cho đến khi đi tới trước giường. Thanh Vi cho rằng anh sẽ thả mình xuống, đã nhẹ một hơi, lại có chút luyến tiếc. Nơi nào nghĩ tới, Thập Tam ngưỡng mặt nằm ngã xuống giữa giường, đặt Thanh Vi ở trên đùi, tiếp tục triền miên.
Cảm thấy Thập Tam nhiệt tình như lửa, khoái cảm của Thanh Vi cũng tăng mạnh, bắt đầu tự động đòi hỏi. Có cánh tay cường kiện của Thập Tam không ngừng giơ lên hạ xuống, cô cũng tốn thể lực mấy, nhưng lửa nóng kia một chút một chút chạm đến chỗ sâu, thật sự quá kích thích, Thanh Vi không tự giác mà vặn vẹo eo phối hợp với anh.
Mỗi lần đều là tận tình kết hợp, một lần lại một lần càng sâu thâm nhập. Hai người vong tình giao triền cùng nhau, quên cả thời gian địa điểm.
Đợi đến khi hết thảy đều kết thúc, Thanh Vi và Thập Tam nằm trên giường ai cũng không muốn nhúc nhích. Kích tình vừa rồi giống như rượu ngon thuần khiết, đủ để người ta cẩn thận thưởng thức dư vị.
Thanh Vi thỏa mãn ôm Thập Tam, không nhịn được nghiến răng: “Anh trở nên xấu rồi, có phải xuất ngoại một chuyến, đã bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn hay không?”
Mắt phượng Thập Tam tỏa ra ánh sáng vô tội:“Cái gì?”
Thanh Vi nhớ tới Thập Tam không trưởng thành dưới ngọn cờ đỏ, vui vẻ cười nói:“Em thuận miệng nói vậy thôi.”
Thập Tam không hỏi lại, chỉ vuốt ve tóc Thanh Vi. Nửa ngày qua đi, đột nhiên Thập Tam nói:“Anh như vậy có phải hay không, có phải hay không rất không có tự trọng, không biết liêm sỉ ?”
Thanh Vi đập nhẹ vào ót anh, nói: “Nói gì vậy chứ, anh là thực sự trưởng thành. Nam nhân thành thục có nhu cầu là chuyện bình thường.”
Lẳng lặng ôm một trận, Thanh Vi sắp ngủ, ngẩng đầu muốn hôn hôn Thập Tam, lại phát hiện anh đang nháy mắt không nháy mắt nhìn cô.“Nhìn cái gì chứ ? Anh không phiền sao?” Thanh Vi ngáp một cái.
Thập Tam miễn cưỡng cười cười, sắc mặt do dự, còn mang theo chút lo lắng, giống như có tâm sự. “Sao vậy ?” Thanh Vi cũng bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ Thập Tam có gì khó xử sao ? Buồn ngủ bay mất, Thanh Vi tỉnh táo lại.
Cuối cùng Thập Tam hỏi:“Thanh Vi, em...... Cái kia, em có thích con nít không ?” Anh vừa nói vừa khẩn trương nhìn cô.
“Ách?” Thanh Vi buồn bực sao anh đột nhiên đưa ra đề tài này:“Con nít? Một chút !”
“Em có muốn chúng ta có một đứa trẻ không ?” Thập Tam không yên hỏi.
“Chuyện này...... Em chưa nghĩ xa như vậy, sau này chắc chắn sẽ có, trước sống cuộc sống tự do hai năm có vẻ tốt.” Thanh Vi nghĩ như vậy, cô còn chưa ngọt ngào cùng Thập Tam đủ đâu, lúc có cục cưng, chăm sóc rất là mệt, còn phiền toái nữa, dù sao hai người còn trẻ, hai năm nữa hãy tính.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai tháng sau, cuối cùng Thanh Vi nhận được tin tức Thập Tam về nhà.
Ngày đón máy bay đó, chẳng những Thanh Vi đi, ba Yến mẹ Yến cũng chủ động yêu cầu được đi, sau đó một nhà ăn một bữa cơm. Kết quả khi đến sân bay mới phát hiện, phòng gym Dương Quang cũng phái người đi, năm sáu cái thanh niên nam nữ, hưng trí bừng bừng giơ cao biểu ngữ, còn có người giơ máy ảnh.
Thanh Vi hắc tuyến, Dương Quang thật biết buôn bán, gióng trống khua chiêng nghênh đón Thập Tam, nói không chừng ngày mai báo chí còn có thể đăng lên, đề cao lực ảnh hưởng như vậy thật đúng là có lời.
Lúc Thập Tam xuất cảng, Thanh Vi nhìn thấy anh không nhịn được ra nghênh đón. Nhưng sau đó, cô liền nhìn thấy một cái cô gái theo sát sau Thập Tam, khoảng cách cùng anh quá gần.
Đó là một cô gái thời thượng xinh đẹp, da thịt trắng nõn, môi anh đào hồng không giống như trang điểm, mà là màu sắc trời sinh. Tóc dài màu nâu uốn thành lọn to tự nhiên phập phồng, sáng bóng co dãn, có thể quảng cáo dầu gội đầu. Quần áo váy ngắn màu trắng lộ ra hai chân thon dài, dải nơ thắt ngang càng hiện ra vòng eo tinh tế.
Cô gái này dáng người khí chất đều không thể soi mói, bởi vì thanh xuân càng có vẻ thuần khiết có sức sống. Cô chút không che giấu hảo cảm với Thập Tam, không để ý thái độ lạnh nhạt của anh, đi bên người Thập Tam nói đùa vui vẻ. Hai người một đen một trắng này nhìn từ xa giống như một đôi bích nhân.
Trong lòng Thanh Vi không thoải mái một trận: Làm cái gì chứ, cô gái này toát ra từ nơi nào, cho rằng mình là hắc bạch xứng (một loại đồ ăn vặt có vỏ ngoài 2 màu trắng đen của Trung Quốc) hả ?
Cô gái kia không ngừng tiến sát đến bên người Thập Tam, chẳng những Thanh Vi thấy được, cha mẹ mắt mờ cũng phát hiện. Bọn họ không nghĩ tới ra đón máy bay lại đón ra trường hợp như vậy, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu kỳ quái.
Thanh Vi duy trì tươi cười, đây không phải chuyện lớn, cũng không thể thất lễ ở trường hợp công khai. Nhưng trong lòng ẩn ẩn không thoải mái, khiến cô theo bản năng làm ra hanh động: lui hai bước về sau, để thân hình bị người chung quanh bao phủ.
Cô không phải người chủ động nhân, cũng khuyết thiếu tính công kích với tình địch, ở phương diện cảm tình cũng không muốn cạnh tranh với người khác, thậm chí có chút lạc hậu, cho rằng tranh đoạt được thì sẽ không là tình yêu.
Từng có người chê Thanh Vi trì độn, cô cười nói đó là thiên tính, không cần thay đổi.
Thập Tam cũng không quá để ý thiếu nữ tên Đông Gia Tuệ kia. Anh không thể lý giải vì sao cô gái này lại nhiệt tình với anh như vậy. Nghe nói cô xuất thân nhà giàu có, ba làm giàu từ việc nhận thầu quặng than, sau đó trở thành ông chủ lớn, con có 2 người, nữ nhi chỉ có mình cô, cho nên rất sủng ái.
Bình tĩnh xem xét, tuy rằng Đông Gia Tuệ bị điều kiện kinh tế quá mức ưu việt bồi dưỡng ra một ít tác phong, nhưng là tổng thể vẫn là cô gái rất có sức quyến rũ. Mẹ của cô là ba tái hôn cưới về - tài nữ xinh đẹp, quản giáo nữ nhi rất tỉ mỉ.
Cô học xong trung học trong nước thì trực tiếp xuất ngoại, dưới sự an bài của ba trở thành một sinh viên nước M, bởi vì lớn lên xinh đẹp còn có “khí chất Đông Phương”, trong trường học cũng không thiếu người theo đuổi.
Trong lúc Đông Gia Tuệ vô ý thấy được trận đấu của Thập Tam, thì không thể vãn hồi được. Cô chưa thấy qua loại nam nhân như Thập Tam, chẳng những mới mẻ hơn nữa sắc bén, thực có thể thỏa mãn tâm hư vinh của con gái. Sau đó đến hiện trường nhìn trận đấu của anh, càng xem càng hợp mắt, chủ động tiếp cận Thập Tam.
Đối với Đông tiểu thư đột nhiên toát ra này, Thập Tam cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Anh không thích giao tiếp với nữ nhân, nhất là nữ nhân có mang mục đích, một người nhiệt tình như lửa, thanh xuân bắn ra bốn phía, bày tỏ tình yêu với mình, đổi nam nhân khác sẽ không phản cảm, không tiếp thụ cũng sẽ vụng trộm vui vẻ.
Nhưng Thập Tam thật không cảm kích. Anh căn bản không muốn đối phó trò chơi cảm tình của tiểu thư nhà giàu, lại càng không muốn có lời đồn đãi chuyện nhảm, cho nên thái độ với Đông Gia Tuệ vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là thất lễ. Sau khi trận đấu kết thúc, Thập Tam như nguyện lấy được tiền thưởng, cũng định ra ngày về nước, không nghĩ tới, vị đại tiểu thư này cũng nghỉ, thế nhưng đi theo anh cùng trở về.
Đông Gia Tuệ ân cần, khiến nam nhân chung quanh hâm mộ ghen ghét, Thập Tam nhắm mắt điều tức triệt để không nhìn. Vào trong nước đổi máy bay, vốn tưởng rằng thoát được vị Đông tiểu thư này, không nghĩ tới cô ta lại cùng anh về nhà !
Thập Tam thực không rõ, Đông Gia Tuệ thích cái gì ở anh. Lớn lên đẹp ? Âu Mĩ soái ca chạy khắp nơi; Khí chất lạnh lùng? Chẳng lẽ càng lạnh nhạt cô ta càng thích? Thân thủ tốt? Cô hoàn toàn có thể tìm vài bảo tiêu. Sao cứ không tha nghèo tiểu tử như anh vậy ?
Nhưng cô có thể tự do hành động, người ta tự mua vé máy bay anh không cản được, điều khiến Thập Tam buồn bực là, là người nào nhàn rỗi như vậy nói hành trình của anh cho Đông Gia Tuệ?
Mặt Thập Tam không chút biểu cảm, trong lòng phiền muộn đi bộ ra, lập tức nhìn thấy Thanh Vi.
Nhiều người như vậy, cao thấp mập ốm đứng đầy hai sườn lới ra, nhưng anh liếc mắt một cái lập tức thấy được cô. Nhưng sau khi Thanh Vi nhìn thấy anh, rất nhanh từ mỉm cười biến thành kinh ngạc, sau đó thì bình tĩnh tránh vào trong đám người.
Tại sao có thể như vậy ? Thanh Vi mất hứng khi nhìn thấy anh sao ? Nhưng vừa rồi rõ ràng cô cười ...... Thập Tam nghĩ lại, đã nghĩ đến Đông tiểu thư phía sau. Anh không khỏi bất mãn với Đông Gia Tuệ.
Vì thế Thập Tam đi về phía Thanh Vi. Tốc độ của anh cực nhanh, linh hoạt đi trong đám người, đáng thương Đông Gia Tuệ đi giày cao gót căn bản không theo kịp. Cô kêu vài tiếng, thấy Thập Tam ngay cả đầu không quay lại, tức giận dậm chân.
Đông Gia Tuệ tận lực đuổi theo Thập Tam, muốn nhìn anh vì ai cấp bách như thế. Sau đó một màn khiến cho cô nát trái tim: Thập Tam khẽ mỉm cười với một nữ nhân, bên cạnh còn có hai cái lão nhân, khi nói chuyện anh còn đỡ lão thái thái.
Đông Gia Tuệ vừa giật mình vừa buồn bực, giật mình là Thập Tam có thể cười, còn cười đẹp mắt như thế ôn nhu như thế, buồn bực vì đối tượng anh cười không phải cô, mà là nữ nhân thoạt nhìn bình thường kia.
Đông Gia Tuệ lại tự mình cảm thấy được, cũng biết bây giờ không thích hợp lên quấy rầy, cho dù cô đi cũng không được hoan nghênh. Đuổi từ nước ngoài tới trong nước, lần đầu cô nhân nhượng một nam nhân, quan tâm áo cơm của anh, tìm hiểu sở thích của anh, buông bỏ kiêu ngạo tiếp cận anh, lại bị lần lượt không chút lưu tình cự tuyệt.
Thì ra là vì cô gái này sao?
Trong mắt Đông Gia Tuệ, Thanh Vi thật sự rất bình thường. Không có dáng người bốc lửa, tướng mạo cũng chỉ bậc trung, cũng không mặc hàng hiệu, khí chất sao...... Chỉ là con gái rượu trung mang theo chút giỏi giang, còn chưa bằng thành phần tri thức cao cấp, sao lại khiến Doãn Ngự quý trọng thành như vậy !
Đó rõ ràng là một nhà ba người, tư thế Doãn Ngự đối đãi lão nhân, thập phần quan tâm tôn kính, nhất là với bà lão kia, luôn luôn nâng bà ra đại sảnh sân bay. Cũng là vì nữ nhân kia sao ? Anh có thể hiếu kính cha mẹ đối phương như thế ?
Thì ra nam nhân này không phải không biết cười, không phải không có cảm tình, cảm tình và tươi cười của anh chỉ cho người yêu của mình. Nếu ban đầu chỉ cảm thấy Thập Tam khốc, người đẹp, mang ra ngoài có mặt mũi, còn bây giờ, Đông Gia Tuệ thật sự động tâm.
Cô đứng đó không xa, trơ mắt nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, nhưng thật ra khi ra khỏi cửa, Thanh Vi quay đầu quét mắt nhìn cô một cái.
Cái liếc mắt kia, bình tĩnh, tự tin, hiểu rõ ý đồ của cô, thậm chí có chút thương hại, như quăng cô vào bồn nước lạnh. Đông Gia Tuệ như bị đâm một chút, gắt gao nắm rương hành lý, người đón cô đến cũng không chú ý.
Người của Phòng gym Dương Quang đi đến, Thập Tam chào hỏi qua với bọn họ, vỗ vai nhau, nói không cần xe rồi cùng một nhà Thanh Vi vui vui mừng mừng đi khỏi. Nhị lão vốn có chút ý tưởng khi thấy Đông Gia Tuệ xuất hiện, nhìn thấy Thập Tam biểu hiện thì bình thường lại.
Hai người già bọn họ tìm một nhà hàng sạch sẽ gần đó, gọi mấy phần món ăn gia đình, vừa ăn vừa nói chuyện. Ba Yến rất hứng thú với quá trình dự thi, nhưng Thập Tam nói chuyện ngắn gọn quá, vì không muốn ông mất hứng ra sức vơ vét đề tài, kể cho ông nghe.
Mẹ Yến quan tâm Thập Tam có bị thương hay không, có ăn được ngủ ngon hay không, Thanh Vi là mỗi trận đấu đều xem, biết anh đánh thoải mái, liền cười nghe anh an ủi mẹ.
Cuối cùng, Thập Tam lấy ra một tấm chi phiếu. Đó là tiền thưởng của anh. Mấy chục vạn tiền thưởng không phải cao quá, cũng không quá thấp. Lão nhân thật cao hứng. Đặc biệt khi Thập Tam ngại ngùng nói, muốn dùng tiền này trang hoàng phòng ở, làm một hôn lễ thể diện, nhị lão càng vui vẻ ra mặt.