Tối đó, sau khi đưa lão nhân về nhà, bọn họ ngầm đồng ý hành vi trở lại thế giới hai người của Thanh Vi và Thập Tam. Tắm rửa xong, Thanh Vi nhìn Thập Tam sửa sang lại hành lý, thấy ngoại trừ mấy thứ nhu yếu phẩm kia, thì không có thứ gì dư thừa, cười nói: “Ít như vậy sao ?”
Thập Tam cong môi:“Đủ dùng rồi.” Anh ngừng một chút, có ý ám chỉ nói: “Thứ dư thừa gì đó, anh không cần có, cũng không muốn.”
Thanh Vi ngẩn ra, lập tức hiểu anh đang cho cô thấy thái độ của mình. Anh căn bản vô tình với Đông Gia Tuệ, tình yêu dư thừa của người xa lạ, anh không cần, cũng không muốn. Thanh Vi nhéo lỗ tai của anh: “Như vậy đã muốn qua cửa, nghĩ thật tốt nha Cô gái xinh đẹp kia là chuyện gì xảy ra ? Thành thật nói rõ ràng, bằng không hôm nay cho anh quỳ bàn giặt đồ.”
Thập Tam để cô nhéo, đơn giản nói rõ chuyện của Đông Gia Tuệ, cuối cùng giả bộ nghiêm túc hỏi: “Trong nhà chỉ có máy giặt, không có bàn giặt đồ. Thê chủ đại nhân, anh nên quỳ nơi nào a ~ ?”
Thái độ thẳng thắn thành khẩn giống như thủy tinh, cũng như cùng tình cảm của họ. Bóng đen mơ hồ trong lòng Thanh Vi đã sớm tiêu tan, tiểu biệt gặp lại vui vẻ tràn ngập trái tim. Cô cười ha hả bổ nhào vào lưng Thập Tam nói: “Ai nha, anh trở nên giảo hoạt rồi! Sau này không thể khi dễ nữa.”
Thập Tam cõng cô đi về phòng ngủ, ôn nhu mỉm cười nói :“Em chưa từng khi dễ anh. Sau này thì sao? Nếu em muốn khi dễ anh không phản kháng là được.”
Chân Thanh Vi ôm lấy eo của anh, chặt chẽ dán lên người anh:“Em đây khi dễ thì sao, em muốn ăn thịt.” Sau đó nhẹ nhàng cắn mấy cái trên cổ Thập Tam. Thập Tam khẽ run lên, quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt phượng là vô hạn nhu tình. Tóc anh còn ẩm ướt, vài giọt bọt nước chảy xuống theo tóc, rơi trên cần cổ, vẽ lên vài vệt nước trên da màu mật ong.
Thanh Vi lấy một bàn tay ra, trả thù xoa tay Thập Tam:“Cô gái kia có chạm qua nơi này không ?”
“Không có.” Thập Tam cũng cong khóe môi lên.
Cô lại chọc chọc eo: “Nơi này thì sao ?”
“Không có.”
Nghiêng đầu cố gắng về vươn người về trước, hôn gương mặt anh: “Nơi này có không ?”
“Không có !”
Cô cười xấu xa dùng chân đá đá mông anh:“Còn chỗ này ?”
“......” Thập Tam giận dữ trừng mắt nhìn cô một cái, trả thù véo nhẹ lên đùi cô.
Thanh Vi ha ha cười rộ lên, lại khởi động tay chân chuẩn bị quấy rối, Thập Tam đột nhiên trở tay chuyển cô tới phía trước, gắt gao ôm cô nói: “Anh thật sự rất nhớ em......” Âm cuối cùng thấp như đang thở dài.
Thanh Vi bị âm thở dài kia chọc đến đáy lòng, không vui đùa nữa, thương tiếc vuốt ve mặt mày của anh, mũi dọc dừa, cuối cùng đến đôi môi châu ngọc.
Thập Tam đã cởi sạch quần áo của cô, hôn cô rất sâu. Thanh Vi si mê vì đôi môi ngọt ngào của anh, đến khi nụ hôn kết thúc, bị cặp mắt phượng thâm thúy long lanh kia nhìn chăm chú, mới phát hiện mình đã cùng Thập Tam “Thẳng thắn thành khẩn gặp nhau”.
Đột nhiên cô có chút thẹn thùng, muốn nói chút chế nhạo để che giấu một chút, lại bị Thập Tam bế dậy đặt bên hông anh. Thanh Vi sửng sốt, cảm thấy tiểu Thập Tam rất có tinh thần ở gần chính mình. Mà hai chân cô quấn quanh anh, gần gũi nhìn gương mặt đỏ ửng của anh, khuôn mặt kia mang theo ngượng ngùng, nhưng rất kiên định.
Đây là, tình huống gì ? Chẳng lẽ Thập Tam xuất ngoại một chuyến, học được kiểu mới ? Trước kia rõ ràng vô cùng thẹn thùng......Nhưng mà, ngẫu nhiên chủ động một lần như vậy cũng không tệ, cô thậm chí còn có chút chờ mong.
Thập Tam thấy Thanh Vi ngầm đồng ý thì nhẹ nhàng vuốt ve chân của cô, sau đó chậm rãi tìm được thịt trai ngọc nhụy hoa. Thanh Vi bị loại kích thích này mà liên tục hít vào, cúi đầu thì nhìn thấy tiểu Thập Tam rung đùi đắc ý tìm kiếm hồng tâm chung quanh.
Cô chưa kịp nhìn kỹ, đã bị giơ lên một chút, sau đó chậm rãi ngồi trên tiểu Thập Tam! No đủ, phong phú, mẫn cảm giống như ngưng tụ cảm giác toàn thân, hình như có một dòng điện lưu từ dưới lên xuyên vào cơ thể.
Thanh Vi còn chưa hiểu rõ hoàn toàn, Thập Tam đã trầm thấp nói: “Vi Vi......” Anh nói xong thì dùng đôi tay giơ Thanh Vi bắt đầu chọc vào. Một chút lại một chút, hung hăng mà nhảy vào thân thể Thanh Vi.
Thanh Vi chợt bị trận bão đánh sâu vào, cực độ khuây khoả lại có chút kháng cự, cô nỗ lực ôm lấy Thập Tam, đứt quãng nói:“Chậm, chậm một chút. Đến...... Ân...... Trên giường...... A......” Nói một lát, bởi vì một cái mãnh liệt đánh sâu vào, biến thành vong tình la lên.
Thập Tam yêu quý ôm cô, thì thào nói:“Vi Vi, anh muốn em......” Từ lúc anh nhìn thấy Thanh Vi, đã lâu anh không cùng cô, còn chia xa như vậy, khiến Thập Tam vô cùng nóng lòng. Lúc này thấy người yêu, vẫn phải dùng thân thể xác nhận mới có thể an tâm.
Độ ấm làn da, ma sát vong tình, ôm hôn kịch liệt, những thứ này mới khiến anh cảm thấy, thực sự về tới bên người Thanh Vi, không phải cách xa trùng dương nữa.
Thập Tam ôm cô không ngừng luật động, mãi cho đến khi đi tới trước giường. Thanh Vi cho rằng anh sẽ thả mình xuống, đã nhẹ một hơi, lại có chút luyến tiếc. Nơi nào nghĩ tới, Thập Tam ngưỡng mặt nằm ngã xuống giữa giường, đặt Thanh Vi ở trên đùi, tiếp tục triền miên.
Cảm thấy Thập Tam nhiệt tình như lửa, khoái cảm của Thanh Vi cũng tăng mạnh, bắt đầu tự động đòi hỏi. Có cánh tay cường kiện của Thập Tam không ngừng giơ lên hạ xuống, cô cũng tốn thể lực mấy, nhưng lửa nóng kia một chút một chút chạm đến chỗ sâu, thật sự quá kích thích, Thanh Vi không tự giác mà vặn vẹo eo phối hợp với anh.
Mỗi lần đều là tận tình kết hợp, một lần lại một lần càng sâu thâm nhập. Hai người vong tình giao triền cùng nhau, quên cả thời gian địa điểm.
Đợi đến khi hết thảy đều kết thúc, Thanh Vi và Thập Tam nằm trên giường ai cũng không muốn nhúc nhích. Kích tình vừa rồi giống như rượu ngon thuần khiết, đủ để người ta cẩn thận thưởng thức dư vị.
Thanh Vi thỏa mãn ôm Thập Tam, không nhịn được nghiến răng: “Anh trở nên xấu rồi, có phải xuất ngoại một chuyến, đã bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn hay không?”
Mắt phượng Thập Tam tỏa ra ánh sáng vô tội:“Cái gì?”
Thanh Vi nhớ tới Thập Tam không trưởng thành dưới ngọn cờ đỏ, vui vẻ cười nói:“Em thuận miệng nói vậy thôi.”
Thập Tam không hỏi lại, chỉ vuốt ve tóc Thanh Vi. Nửa ngày qua đi, đột nhiên Thập Tam nói:“Anh như vậy có phải hay không, có phải hay không rất không có tự trọng, không biết liêm sỉ ?”
Thanh Vi đập nhẹ vào ót anh, nói: “Nói gì vậy chứ, anh là thực sự trưởng thành. Nam nhân thành thục có nhu cầu là chuyện bình thường.”
Lẳng lặng ôm một trận, Thanh Vi sắp ngủ, ngẩng đầu muốn hôn hôn Thập Tam, lại phát hiện anh đang nháy mắt không nháy mắt nhìn cô.“Nhìn cái gì chứ ? Anh không phiền sao?” Thanh Vi ngáp một cái.
Thập Tam miễn cưỡng cười cười, sắc mặt do dự, còn mang theo chút lo lắng, giống như có tâm sự. “Sao vậy ?” Thanh Vi cũng bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ Thập Tam có gì khó xử sao ? Buồn ngủ bay mất, Thanh Vi tỉnh táo lại.
Cuối cùng Thập Tam hỏi:“Thanh Vi, em...... Cái kia, em có thích con nít không ?” Anh vừa nói vừa khẩn trương nhìn cô.
“Ách?” Thanh Vi buồn bực sao anh đột nhiên đưa ra đề tài này:“Con nít? Một chút !”
“Em có muốn chúng ta có một đứa trẻ không ?” Thập Tam không yên hỏi.
“Chuyện này...... Em chưa nghĩ xa như vậy, sau này chắc chắn sẽ có, trước sống cuộc sống tự do hai năm có vẻ tốt.” Thanh Vi nghĩ như vậy, cô còn chưa ngọt ngào cùng Thập Tam đủ đâu, lúc có cục cưng, chăm sóc rất là mệt, còn phiền toái nữa, dù sao hai người còn trẻ, hai năm nữa hãy tính.
Thập Tam nghe xong, sắc mặt trắng bệch. Thanh Vi không muốn có con bây giờ...... Anh hẳn nên hỏi qua trước mới đúng, nhưng sơ sẩy cũng đã có cục cưng. Nam nhân muốn có con phải trải qua sự thê chủ đồng ý, anh thật sự đã đi quá giới hạn.
Nhưng, Thập Tam xuất bóng dáng vệ, lại là luôn luôn bị ghét vì xấu xí, căn bản không có người dạy cho anh chuyện phòng the và việc mang thai này. Lúc cùng Thanh Vi cùng nhau, chỉ cần Thanh Vi muốn, anh luôn toàn lực phối hợp, lại quên chuyện quan trọng như vậy.
Không, kỳ thực khi nghĩ lại, nhưng là vì phản ứng đêm đầu tiên, vì kết quả kiểm tra sức khoẻ, anh cho rằng thể chất của mình đã hoàn toàn thay đổi, không thể sinh dục, mới không nghĩ nhiều.
Nhưng là lần này ra ngoài thi đấu, đến hai trận cuối cùng, anh phát hiện thân thể của mình có biến hóa. Nhười ngoài nhìkhông n ra, nhưng bản thân anh lại cảm thấy sự thay đổi rõ ràng, thích ngủ, soi mói thức ăn, còn có thỉnh thoảng muốn nôn.
Khi đó trong lòng Thập Tam kinh sợ, nhưng anh không dám xác nhận, lại càng không dám nói cho người khác. Anh đã biết nơi này là nữ nhân sinh dục, nam nhân sinh con ? Nhất định sẽ bị xem là yêu quái !
Không thể đi bệnh viện kiểm tra, may mắn nội công đại thành, Thập Tam có thể tự kiểm tra cơ thể. Quả nhiên anh phát hiện một cái túi. Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng anh có thể khẳng định sau khi có đứa nhỏ, cơ thể nam nhân tự động phình to nơi mang thai.
Nơi đó, hẳn là đã có một đứa nhỏ -- tuy rằng còn nhỏ không nhìn thấy. Nếu thê gia đồng ý, nam nhân có thai là chuyện vui lớn, nhưng Thập Tam chẳng những không dám nói với người khác, còn sợ Thanh Vi sẽ trách anh, càng sợ Thanh Vi không tiếp nhận, cho rằng anh là yêu quái.
Thập Tam ngày đêm không thể an tâm, cho nên khi anh thi đấu khi cũng không nương tay, sợ thương đến đứa nhỏ. Vốn ăn nhiều, nhưng là ưu tư rất nặng, người mới lại gầy. Anh định nói với Thanh Vi, hy vọng cô nhận đứa nhỏ này, lại sợ cô không cần đứa nhỏ này, thậm chí không cần anh.
Thập Tam ôm Thanh Vi, nửa ngày không nói. Thanh Vi cảm thấy khác thường của anh, an ủi hôn anh:“Làm sao vậy?”
Nhưng vài lần Thập Tam cũng không có ra được, anh thật sợ. Nơi này không có nam nhân sinh con, trước kia anh cũng chưa từng nói với Thanh Vi, Thanh Vi có thể nhận không? Cô có thể cảm thấy một nam nhân mang thai rất ghê tởm hay không ? Đáng sợ ?
Anh thật sự không dám nói, nếu đôi mắt kia cười lộ ra chán ghét với anh, nếu anh bụng lớn hành động không tiện, mà Thanh Vi cũng không muốn gặp lại anh, vậy làm sao bây giờ?
Đúng, Thanh Vi tốt bụng, cũng yêu anh, nhưng đó là anh không ngừng tranh thủ mới có được, nếu Thanh Vi miễn cưỡng nhận anh mang thai, nhưng vì nơi này không có nam nhân sinh sản, đỡ đẻ, nhập tịch đều là vấn đề lớn, Thanh Vi yêu cầu anh xoá sạch thì phải làm sao bây giờ? Anh muốn mất đi cục cưng thứ nhất này không ?
Không, anh muốn lưu lại, đây là đứa nhỏ đầu tiên của anh, cũng là đầu tiên của Thanh Vi. Cha con liền tâm, sao anh bỏ được? Nhưng nếu Thanh Vi yêu cầu, dù anh khổ sở cũng phải nghe. Không thể vì vậy khiến Thanh Vi tức giận, khiến cô khó xử. Nếu Thanh Vi không thể nhận, không muốn gặp anh, chỉ cần cô cho phép, anh có thể tự sinh cục cưng, nuôi lớn nó.
Thanh Vi đợi nửa ngày, cũng không thấy Thập Tam nói chuyện, lại thấy sắc mặt Thập Tam đổi tới đổi lui, thật sự sốt ruột. Cô chọc chọc eo Thập Tam:“Nói mau, cuối cùng có chuyện gì ? Dù anh muốn chia tay cũng không cần ấp a ấp úng như vậy !”
Một kích này, khiến Thập Tam nói ra miệng :“Không phải vậy! Sao anh có thể...... Là anh có đứa nhỏ.”
...... Thanh Vi hoài nghi mình nghe nhầm.
Thập Tam thấy trạng thái dại ra của cô, biết cô không thể hiểu, thì khổ sở, cúi đầu.
“Anh vừa nói gì ?” Thanh Vi lại hỏi.
“Anh nói, anh có.” Thập Tam không dám ngẩng đầu, lại lặp lại một lần.
“!” Thanh Vi khiếp sợ, lần này thì cô tin tưởng cô nghe rõ, nhưng là, cái gì gọi là anh có ?
“Anh có cái gì?” Thanh Vi lắp bắp.
“Đứa nhỏ, anh có đứa nhỏ. Thanh Vi, nơi đó là nam nhân dựng dục con nối dòng.” Thập Tam quyết tâm, nói ra.
“Các ngươi...... Nam nhân sinh con......” Thanh Vi vô thức lặp lại. Sửng sốt ban đầu qua đi, cô sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: Thế giới nữ tôn có loại quy luật sinh lý này rất bình thường. Có lẽ thể chất Thập Tam chuyển đổi, nhưng chưa triệt để, ít nhất anh có thể mang thai.
Sau đó Thanh Vi lại nghĩ đến: khi nào thì Thập Tam có ? Anh một người ở nước ngoài phát hiện ? Như vậy anh sẽ lo lắng hãi hùng cỡ nào, còn phải tiêu hao thể lực vào thi đấu, một trận lại một trận đánh với người ta ......
Thập Tam thấy cô không nói, cắn chặt môi, nghẹn đến khi ngực đau mới nói:“Là anh sai rồi, không mời em chấp thuận trước hết anh sai. Nếu em không cần...... Không cần nó, anh sẽ nghe em nói, nhưng anh muốn sinh đứa nhỏ này, xin em.”
Thanh Vi kinh ngạc, Thập Tam từ nơi nào nhìn ra cô không cần đứa nhỏ này. Tuy rằng khi bắt đầu nghe thấy cô thực giật mình, nhưng thể chất của Thập Tam, trước kia cô còn từng biết. Huống chi nghĩ đến Thập Tam chịu khổ, cô không đành lòng.
Cái gì không cần anh, cái gì không cần đứa nhỏ, anh là đang vì cô dựng dục đứa nhỏ, chuyện vất vả nhất của nữ nhân hiện đại, anh làm, còn làm như vậy, sợ cô ghét bỏ.
Nếu cô ghét bỏ anh, cô là cặn bã!
Thanh Vi thấy gương mặt gầy yếu càng thêm góc cạnh rõ ràng, có vẻ viên mắt phượng kia càng lớn hơn, như một đôi chấm nhỏ, thân thể lại hơi run run, hiển nhiên vô cùng khẩn trương sợ hãi.
Cô ôm cổ Thập Tam, hung hăng hôn lên. Thập Tam không kịp đề phòng, bị cô hôn sửng sốt, hơi chút hoàn hồn thì toàn tâm hưởng thụ cái hôn này. Anh nghiêm túc hôn môi. Không biết có phả cái hôn cuối cùng hay không, anh muốn toàn tâm cảm thụ, nhớ kỹ vĩnh viễn.
Hôn xong, hơi thở Thanh Vi không loạn, cô còn ôm Thập Tam không tha, xoa tóc của anh nói:“A Ngự, anh khiến em đau. lòng..... Cục cưng của chúng ta có bao lâu rồi ? Anh có khó chịu không ? Luôn luôn luận võ có bị thương không ?......” Cô cằn nhằn liên miên hỏi, cuối cùng căm giận nhéo lỗ tai của anh :“Sao em có thể không cần đứa nhỏ ? Nhưng anh sinh rất vất vả, em luyến tiếc anh.”
Ấm áp trong giọng nói của cô, Thập Tam an ổn lại. Anh luôn luôn e ngại, luôn luôn lo sợ không yên, chậm rãi tản ra trong cái ôm của Thanh Vi. Thanh Vi không ngại anh sợ anh, Thanh Vi thương anh cũng thương đứa nhỏ của anh.
Thanh Vi không chất vấn anh một mình mang thai, không cự tuyệt đứa nhỏ của anh, chỉ quan tâm anh có khó chịu hay không, cô biết anh sẽ khẩn trương, sẽ lo lắng...... Chỉ có Thanh Vi, luôn luôn bao dung anh, dùng yêu thương của cô từng giọt từng giọt đắp nặn anh trở thành nam nhân chân chính.
Thần kinh luôn luôn căng thẳng của Thập Tam thả lỏng, vừa rồi luôn cố gắng trấn tĩnh, chuẩn bị thừa nhận thương tổn, mắt anh ứa lệ:“Không vất vả. Anh tự sinh cục cưng, em sẽ không phiền.”
“Nói cái gì vậy! Đó cũng là cục cưng của em. Nhưng chúng ta phải nghĩ biện pháp thật tốt, để đứa nhỏ có thể bình an đi đến cuộc đời.”
“Ừ.” Thập Tam không nói chuyện nữa, trên thực tế anh cơ hồ muốn nghẹn ngào. Anh giận mình trở nên yếu ớt, trước kia bị chủ nhân đánh cả người đầy máu cũng không đau không khổ sở, bây giờ lại bị Thanh Vi chiều hư.
Thập Tam nghĩ, không biết có phải là phản ứng khi có đứa nhỏ không? Cuối cùng anh dựa vào Thanh Vi, cảm thụ của nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của cô, mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh.