Thập Tam nghe xong, sắc mặt trắng bệch. Thanh Vi không muốn có con bây giờ...... Anh hẳn nên hỏi qua trước mới đúng, nhưng sơ sẩy cũng đã có cục cưng. Nam nhân muốn có con phải trải qua sự thê chủ đồng ý, anh thật sự đã đi quá giới hạn.
Nhưng, Thập Tam xuất bóng dáng vệ, lại là luôn luôn bị ghét vì xấu xí, căn bản không có người dạy cho anh chuyện phòng the và việc mang thai này. Lúc cùng Thanh Vi cùng nhau, chỉ cần Thanh Vi muốn, anh luôn toàn lực phối hợp, lại quên chuyện quan trọng như vậy.
Không, kỳ thực khi nghĩ lại, nhưng là vì phản ứng đêm đầu tiên, vì kết quả kiểm tra sức khoẻ, anh cho rằng thể chất của mình đã hoàn toàn thay đổi, không thể sinh dục, mới không nghĩ nhiều.
Nhưng là lần này ra ngoài thi đấu, đến hai trận cuối cùng, anh phát hiện thân thể của mình có biến hóa. Nhười ngoài nhìkhông n ra, nhưng bản thân anh lại cảm thấy sự thay đổi rõ ràng, thích ngủ, soi mói thức ăn, còn có thỉnh thoảng muốn nôn.
Khi đó trong lòng Thập Tam kinh sợ, nhưng anh không dám xác nhận, lại càng không dám nói cho người khác. Anh đã biết nơi này là nữ nhân sinh dục, nam nhân sinh con ? Nhất định sẽ bị xem là yêu quái !
Không thể đi bệnh viện kiểm tra, may mắn nội công đại thành, Thập Tam có thể tự kiểm tra cơ thể. Quả nhiên anh phát hiện một cái túi. Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng anh có thể khẳng định sau khi có đứa nhỏ, cơ thể nam nhân tự động phình to nơi mang thai.
Nơi đó, hẳn là đã có một đứa nhỏ -- tuy rằng còn nhỏ không nhìn thấy. Nếu thê gia đồng ý, nam nhân có thai là chuyện vui lớn, nhưng Thập Tam chẳng những không dám nói với người khác, còn sợ Thanh Vi sẽ trách anh, càng sợ Thanh Vi không tiếp nhận, cho rằng anh là yêu quái.
Thập Tam ngày đêm không thể an tâm, cho nên khi anh thi đấu khi cũng không nương tay, sợ thương đến đứa nhỏ. Vốn ăn nhiều, nhưng là ưu tư rất nặng, người mới lại gầy. Anh định nói với Thanh Vi, hy vọng cô nhận đứa nhỏ này, lại sợ cô không cần đứa nhỏ này, thậm chí không cần anh.
Thập Tam ôm Thanh Vi, nửa ngày không nói. Thanh Vi cảm thấy khác thường của anh, an ủi hôn anh:“Làm sao vậy?”
Nhưng vài lần Thập Tam cũng không có ra được, anh thật sợ. Nơi này không có nam nhân sinh con, trước kia anh cũng chưa từng nói với Thanh Vi, Thanh Vi có thể nhận không? Cô có thể cảm thấy một nam nhân mang thai rất ghê tởm hay không ? Đáng sợ ?
Anh thật sự không dám nói, nếu đôi mắt kia cười lộ ra chán ghét với anh, nếu anh bụng lớn hành động không tiện, mà Thanh Vi cũng không muốn gặp lại anh, vậy làm sao bây giờ?
Đúng, Thanh Vi tốt bụng, cũng yêu anh, nhưng đó là anh không ngừng tranh thủ mới có được, nếu Thanh Vi miễn cưỡng nhận anh mang thai, nhưng vì nơi này không có nam nhân sinh sản, đỡ đẻ, nhập tịch đều là vấn đề lớn, Thanh Vi yêu cầu anh xoá sạch thì phải làm sao bây giờ? Anh muốn mất đi cục cưng thứ nhất này không ?
Không, anh muốn lưu lại, đây là đứa nhỏ đầu tiên của anh, cũng là đầu tiên của Thanh Vi. Cha con liền tâm, sao anh bỏ được? Nhưng nếu Thanh Vi yêu cầu, dù anh khổ sở cũng phải nghe. Không thể vì vậy khiến Thanh Vi tức giận, khiến cô khó xử. Nếu Thanh Vi không thể nhận, không muốn gặp anh, chỉ cần cô cho phép, anh có thể tự sinh cục cưng, nuôi lớn nó.
Thanh Vi đợi nửa ngày, cũng không thấy Thập Tam nói chuyện, lại thấy sắc mặt Thập Tam đổi tới đổi lui, thật sự sốt ruột. Cô chọc chọc eo Thập Tam:“Nói mau, cuối cùng có chuyện gì ? Dù anh muốn chia tay cũng không cần ấp a ấp úng như vậy !”
Một kích này, khiến Thập Tam nói ra miệng :“Không phải vậy! Sao anh có thể...... Là anh có đứa nhỏ.”
...... Thanh Vi hoài nghi mình nghe nhầm.
Thập Tam thấy trạng thái dại ra của cô, biết cô không thể hiểu, thì khổ sở, cúi đầu.
“Anh vừa nói gì ?” Thanh Vi lại hỏi.
“Anh nói, anh có.” Thập Tam không dám ngẩng đầu, lại lặp lại một lần.
“!” Thanh Vi khiếp sợ, lần này thì cô tin tưởng cô nghe rõ, nhưng là, cái gì gọi là anh có ?
“Anh có cái gì?” Thanh Vi lắp bắp.
“Đứa nhỏ, anh có đứa nhỏ. Thanh Vi, nơi đó là nam nhân dựng dục con nối dòng.” Thập Tam quyết tâm, nói ra.
“Các ngươi...... Nam nhân sinh con......” Thanh Vi vô thức lặp lại. Sửng sốt ban đầu qua đi, cô sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: Thế giới nữ tôn có loại quy luật sinh lý này rất bình thường. Có lẽ thể chất Thập Tam chuyển đổi, nhưng chưa triệt để, ít nhất anh có thể mang thai.
Sau đó Thanh Vi lại nghĩ đến: khi nào thì Thập Tam có ? Anh một người ở nước ngoài phát hiện ? Như vậy anh sẽ lo lắng hãi hùng cỡ nào, còn phải tiêu hao thể lực vào thi đấu, một trận lại một trận đánh với người ta ......
Thập Tam thấy cô không nói, cắn chặt môi, nghẹn đến khi ngực đau mới nói:“Là anh sai rồi, không mời em chấp thuận trước hết anh sai. Nếu em không cần...... Không cần nó, anh sẽ nghe em nói, nhưng anh muốn sinh đứa nhỏ này, xin em.”
Thanh Vi kinh ngạc, Thập Tam từ nơi nào nhìn ra cô không cần đứa nhỏ này. Tuy rằng khi bắt đầu nghe thấy cô thực giật mình, nhưng thể chất của Thập Tam, trước kia cô còn từng biết. Huống chi nghĩ đến Thập Tam chịu khổ, cô không đành lòng.
Cái gì không cần anh, cái gì không cần đứa nhỏ, anh là đang vì cô dựng dục đứa nhỏ, chuyện vất vả nhất của nữ nhân hiện đại, anh làm, còn làm như vậy, sợ cô ghét bỏ.
Nếu cô ghét bỏ anh, cô là cặn bã!
Thanh Vi thấy gương mặt gầy yếu càng thêm góc cạnh rõ ràng, có vẻ viên mắt phượng kia càng lớn hơn, như một đôi chấm nhỏ, thân thể lại hơi run run, hiển nhiên vô cùng khẩn trương sợ hãi.
Cô ôm cổ Thập Tam, hung hăng hôn lên. Thập Tam không kịp đề phòng, bị cô hôn sửng sốt, hơi chút hoàn hồn thì toàn tâm hưởng thụ cái hôn này. Anh nghiêm túc hôn môi. Không biết có phả cái hôn cuối cùng hay không, anh muốn toàn tâm cảm thụ, nhớ kỹ vĩnh viễn.
Hôn xong, hơi thở Thanh Vi không loạn, cô còn ôm Thập Tam không tha, xoa tóc của anh nói:“A Ngự, anh khiến em đau. lòng..... Cục cưng của chúng ta có bao lâu rồi ? Anh có khó chịu không ? Luôn luôn luận võ có bị thương không ?......” Cô cằn nhằn liên miên hỏi, cuối cùng căm giận nhéo lỗ tai của anh :“Sao em có thể không cần đứa nhỏ ? Nhưng anh sinh rất vất vả, em luyến tiếc anh.”
Ấm áp trong giọng nói của cô, Thập Tam an ổn lại. Anh luôn luôn e ngại, luôn luôn lo sợ không yên, chậm rãi tản ra trong cái ôm của Thanh Vi. Thanh Vi không ngại anh sợ anh, Thanh Vi thương anh cũng thương đứa nhỏ của anh.
Thanh Vi không chất vấn anh một mình mang thai, không cự tuyệt đứa nhỏ của anh, chỉ quan tâm anh có khó chịu hay không, cô biết anh sẽ khẩn trương, sẽ lo lắng...... Chỉ có Thanh Vi, luôn luôn bao dung anh, dùng yêu thương của cô từng giọt từng giọt đắp nặn anh trở thành nam nhân chân chính.
Thần kinh luôn luôn căng thẳng của Thập Tam thả lỏng, vừa rồi luôn cố gắng trấn tĩnh, chuẩn bị thừa nhận thương tổn, mắt anh ứa lệ:“Không vất vả. Anh tự sinh cục cưng, em sẽ không phiền.”
“Nói cái gì vậy! Đó cũng là cục cưng của em. Nhưng chúng ta phải nghĩ biện pháp thật tốt, để đứa nhỏ có thể bình an đi đến cuộc đời.”
“Ừ.” Thập Tam không nói chuyện nữa, trên thực tế anh cơ hồ muốn nghẹn ngào. Anh giận mình trở nên yếu ớt, trước kia bị chủ nhân đánh cả người đầy máu cũng không đau không khổ sở, bây giờ lại bị Thanh Vi chiều hư.
Thập Tam nghĩ, không biết có phải là phản ứng khi có đứa nhỏ không? Cuối cùng anh dựa vào Thanh Vi, cảm thụ của nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của cô, mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
Có đứa nhỏ, kết hôn gì đó cũng không thể giữ nguyên kế hoạch. Thanh Vi hỏi rõ, thời gian mang thai của Thập Tam là tháng, nếu kết hôn bây giờ vừa khéo có thể cho rằng trúng thưởng trong tuần trăng mật, như vậy khiến cô nhẹ nhàng thở ra : Vốn nghĩ rằng lưng của mình phải gánh thanh danh ‘ăn cơm trước kẻng’, lại nói tiếp dù gì chưa kết hôn đã mang thai cũng không xuôi tai.
Thập Tam cho rằng Thanh Vi sẽ lấy danh nghĩa nhận con nuôi để đứa nhỏ trong nhà, kết quả Thanh Vi nói coi như danh nghĩa là cô sinh - con thân sinh nếu nói là nhận nuôi thì trong lòng không thoải mái, diện mạo cũng không thể gạt được người khác.
Hai người thương lượng thật lâu, từ giữa trưa đến tối, đến khi bụng bắt đầu kêu mới phát hiện đến lúc ăn cơm tối. Thập Tam muốn đi nấu cơm, Thanh Vi sợ dựng phu mệt, vẫn là bảo anh ra ngoài ăn.
người chồng mang thai
Chiều hôm đó, trong khu thương mại lớn nhất quý nhất thành phố C, có một cái cô gái thử quần áo. Cô trưởng thành rất xinh đẹp, dáng người tiêu chuẩn, quần áo trên người là kiểu mới nhất. Nhưng ánh mắt người này rất độc, ngại này ngại kia, người bán không ngừng khen vẫn không mua một cái nào.
Người phục vụ trong khu thương mại rất tinh mắt, thấy cô mặc đều là hàng hiệu, có cái còn là mua ở nơi sản xuất, cho nên dù cô soi mói mọi cách cũng không biểu hiện không kiên nhẫn. Nhưng Đông tiểu thư - không sai, chính là Đông Gia Tuệ theo đuổi Thập Tam tới đây, kiên nhẫn của cô sắp dùng hết.
Đông đại tiểu thư ra ngoài không bao giờ mang một đống lớn này nọ, cô cho rằng bao lớn bao nhỏ rất khó xem. Nơi nào không mua được đồ đạc? Thiếu cái gì cũng không sao, không thiếu tiền là được, mang nhiều mấy tấm thẻ không phải cái gì cũng mua được sao ? Cho nên lần này cũng vậy, cô cũng không mang hành lý.
Hôm nay gặp Thanh Vi, Đông Gia Tuệ có cảm giác có nguy to lớn, cô lập tức cần trang điểm lên, nói cách khác là võ trang lên, như vậy mới càng xinh đẹp, mới có thể khiến Thập Tam nhìn thấy chỗ tốt của cô. Tuổi trẻ, xinh đẹp, hào phóng động lòng người, không phải cái loại bà lão này có thể so sánh - cô cho rằng lớn hơn , tuổi là một sự khác nha lớn, Thanh Vi đã già đi.
Đáng tiếc thành phố C nhiều nhất xem như thành thị hạng , một khi mua sắm cô lập tức phát hiện, không có cách nào so với khu thương mại xa hoa ở thủ đô mà cô yêu thích, cũng không có cách nào so với Hongkong hay nước M. Có mấy loại không có, có mấy loại hàng cung ứng bất đồng, cô càng muốn trang điểọacàng cảm thấy quần áo không hợp ý.
Kỳ thực căn bản khu thương mại không đến mức tệ như vậy, nhưng cô rất sốt ruột rất soi mói, cho nên đi dạo nửa ngày cũng không thực hiện được nguyện vọng rực rỡ hẳn lên. Ngay lúc cô không kiên nhẫn thì di động vang lên, cô nhìn cái tên gọi đến cuối cùng sắc mặt dịu lại.
Gọi điện thoại là người bàn bạc công việc hợp tác với Đông gia quản lý công ty con khu vực Trung Quốc của nước F - Thịnh Thế. Công ty này cần ba Đông Gia Tuệ ưu đãi, phái ra người đàm phán là Thịnh Thế.
Thịnh Thế làm ở công ty con, là nhân tài dự bị mà tổng công ty điều đến rèn luyện, nếu lần biểu hiện ở lần đàm phán này, có khả năng sẽ thăng chức thành quản lý khu trên. Hắn cũng rất có khả năng, buôn bán thuần thục, làm việc kỹ lưỡng, còn rất biết làm người.
Trong lúc đàm phán, Thịnh Thế chẳng những bàn bạc với Đông tổng, còn nghĩ cách tiếp xúc với người nhà của ông, tỷ như Đông Gia Tuệ. Đông tiểu thư thi cao đẳng báo tình nguyện, hắn phân tích giúp; Đông tiểu thư xuất ngoại, hắn làm visa giúp; Hắn đi tổng công ty họp, đặc biệt chạy đến trường học Đông Gia Tuệ thăm cô, quan tâm cuộc sống của cô tốt hay không, còn mang cô chơi một ngày.
Thịnh Thế có túi da tốt. Khác với Phó Hồng nho nhã trầm ổn, diện mạo hắn hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn, đi đến đều rất chói mắt, khuôn cách của người thành công. Người như vậy, tuy rằng không theo đuổi Đông Gia Tuệ, nhưng chạy trước chạy sau quan tâm cô, cũng là người rất uất ức rất có mặt mũi.
Khi cùng Đông tổng trao đổi đến điểm mấu chốt, cũng là trạng thái bình cảnh, tiến triển thong thả, Thịnh Thế nghĩ cách mở cục diện bế tắc. Lúc này nghe nói Đông Gia Tuệ đã trở lại, còn trực tiếp đến thành phố C, nghe nói đi theo đuổi ngôi sao.
Thịnh Thế cảm thấy rất buồn cười. Hắn lớn lên tại thành phố C, sau khi rời khỏi cũng rất ít trở về, nơi đó thì có ngôi sao gì? Nhưng nghĩ đến quê hương, hắn cũng không khỏi nghĩ đến thiếu nữ tính cách thanh thoát lại hay đỏ mặt kia......
Thình lình nghĩ tới, Thịnh Thế muốn về xem. Hai năm trước hắn có về nước, nhưng không có liên hệ với Thanh Vi, khi đêm dài người tĩnh lặng, hắn cũng có xúc động muốn gọi điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn không gọi. Liên hệ thì nói cái gì đây ? Đi qua không thể quay lại, khoảng cách giữa bọn họ đã xa xôi, không có khả năng làm lại. Đối với kết thúc của mối tình đầu này, hắn từng tiếc nuối nhưng không hối hận.
Cuộc sống nước ngoài tịch mịch, khả năng phát triển vô hạn, hắn nhất định là một người thành công, theo đuổi vị trí rất cao, cuộc sống rất tốt, không có thứ gì có thể làm hắn dừng chân. Đối với Thanh Vi, hắn áy náy, nhưng rất ít. Hắn biết sau khi chia tay, cô sẽ bắt đầu tình cảm mới, nghĩ đến đó, buông tay sớm sẽ tốt cho cả hai. Nếu gặp lại, hoặc là Thanh Vi có gì khó khăn, hắn cũng sẽ giúp đỡ - Thịnh Thế tự nhận không phải nam nhân vô tình, hắn vẫn là rất tình cảm.
Nghe nói Đông phu nhân bởi vì hành vi theo đuổi ngôi sao mạc danh kỳ diệu của nữ nhi rất không hài lòng, Đông tổng phái đi một trợ lý đến sân bay thành phố C cũng không thể mang người về, hắn lập tức nổi lên tâm tư, nếu có thể đi khuyên Đông Gia Tuệ, có lẽ có thể mang đến tình huống tốt cho việc đàm phán, còn có thể trở về nhìn xem.
Cho nên Thịnh Thế nói lý do với thủ trưởng, lập tức đến thành phố C. Hắn rất chuyên nghiệp, sau khi đặt hành lý ở khách sạn lập tức liên hệ Đông Gia Tuệ, sau đó đến khu thương mại gặp cô.
Thịnh Thế là người khôn khéo, trước khi hắn đến lập tức hỏi thăm chuyện đã xảy ra, lắc đầu với hành vi của Đông tiểu thư: Thật sự là hành vi của đứa nhỏ bị chiều hư. Gia thế của hắn không sai, chỉ là tương đối, còn kém nhà giàu có chân chính nhiều lắm, cho nên hắn rất cố gắng, hơn nữa hắn luôn luôn làm tốt.
Ấn tượng của Đông Gia Tuệ với Thịnh Thế không tệ, khi cô ngồi nghỉ ngơi suy nghĩ, có thể để Thịnh Thế cho cô chút ý kiến, thưởng thức của hắn không tệ, không giống trợ lý nhỏ lão ba phái tới, cái gì cũng được được được, một chút ý kiến có tính kiến thiết cũng không có.
Ngồi một trận, nhàm chán nhìn di động, có người ngồi xuống bên người cô. Đông Gia Tuệ xoay đầu, Thịnh Thế mỉm cười nhìn cô. Chính trang, âu phục, hẳn là hết công vụ trực tiếp lên máy bay.
Có nam nhân mặc tây trang quá mức chính thức cứng nhắc, có chút không chống đỡ nổi, Thịnh Thế thì khác. Hắn mặc âu phục thỏa đáng quý khí, tay áo lộ ra sơ mi trắng, caravat đúng mực, mọi thứ đều biểu hiện ra đây là một nam nhân thành công, giáo dưỡng tốt.
Tươi cười của hắn như ánh mặt trời, lại hơi mang vô lại, rất có sức quyến rũ. Lúc nhìn Đông Gia Tuệ như là anh trai nhìn đứa em gái quậy phá. Đông Gia Tuệ đoán được vì sao hắn đến, vẫn hỏi:“Sao anh đến đây?”
Thịnh Thế không trả lời, lại đưa qua một bình nước hỏi :“Không vui ?”
Nhìn thấy nước, Đông Gia Tuệ mới cảm thấy có chút khát, cô mở ra uống mấy ngụm thì chuẩn bị ném. Thịnh Thế lấy qua: “Anh cầm cho em.”
“Chậc chậc, anh là sợ em lại khát hay là không bỏ được vậy ?” Đông Gia Tuệ giảo hoạt cười.
“Hai cái đều sợ, lãng phí không phải là thói quen tốt.” Thịnh Thế lơ đễnh cầm bình nước: “Người bảo vệ môi trường hô hào tiết kiệm nước, anh cho rằng rất có đạo lý.”
Đông Gia Tuệ thích điểm nghiêm thẳng thắn thành khẩn túc ấy của hắn, cười tủm tỉm không hé răng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thập Tam nghe xong, sắc mặt trắng bệch. Thanh Vi không muốn có con bây giờ...... Anh hẳn nên hỏi qua trước mới đúng, nhưng sơ sẩy cũng đã có cục cưng. Nam nhân muốn có con phải trải qua sự thê chủ đồng ý, anh thật sự đã đi quá giới hạn.
Nhưng, Thập Tam xuất bóng dáng vệ, lại là luôn luôn bị ghét vì xấu xí, căn bản không có người dạy cho anh chuyện phòng the và việc mang thai này. Lúc cùng Thanh Vi cùng nhau, chỉ cần Thanh Vi muốn, anh luôn toàn lực phối hợp, lại quên chuyện quan trọng như vậy.
Không, kỳ thực khi nghĩ lại, nhưng là vì phản ứng đêm đầu tiên, vì kết quả kiểm tra sức khoẻ, anh cho rằng thể chất của mình đã hoàn toàn thay đổi, không thể sinh dục, mới không nghĩ nhiều.
Nhưng là lần này ra ngoài thi đấu, đến hai trận cuối cùng, anh phát hiện thân thể của mình có biến hóa. Nhười ngoài nhìkhông n ra, nhưng bản thân anh lại cảm thấy sự thay đổi rõ ràng, thích ngủ, soi mói thức ăn, còn có thỉnh thoảng muốn nôn.
Khi đó trong lòng Thập Tam kinh sợ, nhưng anh không dám xác nhận, lại càng không dám nói cho người khác. Anh đã biết nơi này là nữ nhân sinh dục, nam nhân sinh con ? Nhất định sẽ bị xem là yêu quái !
Không thể đi bệnh viện kiểm tra, may mắn nội công đại thành, Thập Tam có thể tự kiểm tra cơ thể. Quả nhiên anh phát hiện một cái túi. Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng anh có thể khẳng định sau khi có đứa nhỏ, cơ thể nam nhân tự động phình to nơi mang thai.
Nơi đó, hẳn là đã có một đứa nhỏ -- tuy rằng còn nhỏ không nhìn thấy. Nếu thê gia đồng ý, nam nhân có thai là chuyện vui lớn, nhưng Thập Tam chẳng những không dám nói với người khác, còn sợ Thanh Vi sẽ trách anh, càng sợ Thanh Vi không tiếp nhận, cho rằng anh là yêu quái.
Thập Tam ngày đêm không thể an tâm, cho nên khi anh thi đấu khi cũng không nương tay, sợ thương đến đứa nhỏ. Vốn ăn nhiều, nhưng là ưu tư rất nặng, người mới lại gầy. Anh định nói với Thanh Vi, hy vọng cô nhận đứa nhỏ này, lại sợ cô không cần đứa nhỏ này, thậm chí không cần anh.
Thập Tam ôm Thanh Vi, nửa ngày không nói. Thanh Vi cảm thấy khác thường của anh, an ủi hôn anh:“Làm sao vậy?”
Nhưng vài lần Thập Tam cũng không có ra được, anh thật sợ. Nơi này không có nam nhân sinh con, trước kia anh cũng chưa từng nói với Thanh Vi, Thanh Vi có thể nhận không? Cô có thể cảm thấy một nam nhân mang thai rất ghê tởm hay không ? Đáng sợ ?
Anh thật sự không dám nói, nếu đôi mắt kia cười lộ ra chán ghét với anh, nếu anh bụng lớn hành động không tiện, mà Thanh Vi cũng không muốn gặp lại anh, vậy làm sao bây giờ?
Đúng, Thanh Vi tốt bụng, cũng yêu anh, nhưng đó là anh không ngừng tranh thủ mới có được, nếu Thanh Vi miễn cưỡng nhận anh mang thai, nhưng vì nơi này không có nam nhân sinh sản, đỡ đẻ, nhập tịch đều là vấn đề lớn, Thanh Vi yêu cầu anh xoá sạch thì phải làm sao bây giờ? Anh muốn mất đi cục cưng thứ nhất này không ?
Không, anh muốn lưu lại, đây là đứa nhỏ đầu tiên của anh, cũng là đầu tiên của Thanh Vi. Cha con liền tâm, sao anh bỏ được? Nhưng nếu Thanh Vi yêu cầu, dù anh khổ sở cũng phải nghe. Không thể vì vậy khiến Thanh Vi tức giận, khiến cô khó xử. Nếu Thanh Vi không thể nhận, không muốn gặp anh, chỉ cần cô cho phép, anh có thể tự sinh cục cưng, nuôi lớn nó.
Thanh Vi đợi nửa ngày, cũng không thấy Thập Tam nói chuyện, lại thấy sắc mặt Thập Tam đổi tới đổi lui, thật sự sốt ruột. Cô chọc chọc eo Thập Tam:“Nói mau, cuối cùng có chuyện gì ? Dù anh muốn chia tay cũng không cần ấp a ấp úng như vậy !”
Một kích này, khiến Thập Tam nói ra miệng :“Không phải vậy! Sao anh có thể...... Là anh có đứa nhỏ.”
...... Thanh Vi hoài nghi mình nghe nhầm.
Thập Tam thấy trạng thái dại ra của cô, biết cô không thể hiểu, thì khổ sở, cúi đầu.
“Anh vừa nói gì ?” Thanh Vi lại hỏi.
“Anh nói, anh có.” Thập Tam không dám ngẩng đầu, lại lặp lại một lần.
“!” Thanh Vi khiếp sợ, lần này thì cô tin tưởng cô nghe rõ, nhưng là, cái gì gọi là anh có ?
“Anh có cái gì?” Thanh Vi lắp bắp.
“Đứa nhỏ, anh có đứa nhỏ. Thanh Vi, nơi đó là nam nhân dựng dục con nối dòng.” Thập Tam quyết tâm, nói ra.
“Các ngươi...... Nam nhân sinh con......” Thanh Vi vô thức lặp lại. Sửng sốt ban đầu qua đi, cô sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: Thế giới nữ tôn có loại quy luật sinh lý này rất bình thường. Có lẽ thể chất Thập Tam chuyển đổi, nhưng chưa triệt để, ít nhất anh có thể mang thai.
Sau đó Thanh Vi lại nghĩ đến: khi nào thì Thập Tam có ? Anh một người ở nước ngoài phát hiện ? Như vậy anh sẽ lo lắng hãi hùng cỡ nào, còn phải tiêu hao thể lực vào thi đấu, một trận lại một trận đánh với người ta ......
Thập Tam thấy cô không nói, cắn chặt môi, nghẹn đến khi ngực đau mới nói:“Là anh sai rồi, không mời em chấp thuận trước hết anh sai. Nếu em không cần...... Không cần nó, anh sẽ nghe em nói, nhưng anh muốn sinh đứa nhỏ này, xin em.”
Thanh Vi kinh ngạc, Thập Tam từ nơi nào nhìn ra cô không cần đứa nhỏ này. Tuy rằng khi bắt đầu nghe thấy cô thực giật mình, nhưng thể chất của Thập Tam, trước kia cô còn từng biết. Huống chi nghĩ đến Thập Tam chịu khổ, cô không đành lòng.
Cái gì không cần anh, cái gì không cần đứa nhỏ, anh là đang vì cô dựng dục đứa nhỏ, chuyện vất vả nhất của nữ nhân hiện đại, anh làm, còn làm như vậy, sợ cô ghét bỏ.
Nếu cô ghét bỏ anh, cô là cặn bã!
Thanh Vi thấy gương mặt gầy yếu càng thêm góc cạnh rõ ràng, có vẻ viên mắt phượng kia càng lớn hơn, như một đôi chấm nhỏ, thân thể lại hơi run run, hiển nhiên vô cùng khẩn trương sợ hãi.
Cô ôm cổ Thập Tam, hung hăng hôn lên. Thập Tam không kịp đề phòng, bị cô hôn sửng sốt, hơi chút hoàn hồn thì toàn tâm hưởng thụ cái hôn này. Anh nghiêm túc hôn môi. Không biết có phả cái hôn cuối cùng hay không, anh muốn toàn tâm cảm thụ, nhớ kỹ vĩnh viễn.
Hôn xong, hơi thở Thanh Vi không loạn, cô còn ôm Thập Tam không tha, xoa tóc của anh nói:“A Ngự, anh khiến em đau. lòng..... Cục cưng của chúng ta có bao lâu rồi ? Anh có khó chịu không ? Luôn luôn luận võ có bị thương không ?......” Cô cằn nhằn liên miên hỏi, cuối cùng căm giận nhéo lỗ tai của anh :“Sao em có thể không cần đứa nhỏ ? Nhưng anh sinh rất vất vả, em luyến tiếc anh.”
Ấm áp trong giọng nói của cô, Thập Tam an ổn lại. Anh luôn luôn e ngại, luôn luôn lo sợ không yên, chậm rãi tản ra trong cái ôm của Thanh Vi. Thanh Vi không ngại anh sợ anh, Thanh Vi thương anh cũng thương đứa nhỏ của anh.
Thanh Vi không chất vấn anh một mình mang thai, không cự tuyệt đứa nhỏ của anh, chỉ quan tâm anh có khó chịu hay không, cô biết anh sẽ khẩn trương, sẽ lo lắng...... Chỉ có Thanh Vi, luôn luôn bao dung anh, dùng yêu thương của cô từng giọt từng giọt đắp nặn anh trở thành nam nhân chân chính.
Thần kinh luôn luôn căng thẳng của Thập Tam thả lỏng, vừa rồi luôn cố gắng trấn tĩnh, chuẩn bị thừa nhận thương tổn, mắt anh ứa lệ:“Không vất vả. Anh tự sinh cục cưng, em sẽ không phiền.”
“Nói cái gì vậy! Đó cũng là cục cưng của em. Nhưng chúng ta phải nghĩ biện pháp thật tốt, để đứa nhỏ có thể bình an đi đến cuộc đời.”
“Ừ.” Thập Tam không nói chuyện nữa, trên thực tế anh cơ hồ muốn nghẹn ngào. Anh giận mình trở nên yếu ớt, trước kia bị chủ nhân đánh cả người đầy máu cũng không đau không khổ sở, bây giờ lại bị Thanh Vi chiều hư.
Thập Tam nghĩ, không biết có phải là phản ứng khi có đứa nhỏ không? Cuối cùng anh dựa vào Thanh Vi, cảm thụ của nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của cô, mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh.