Thịnh Thế không lập tức khuyên Đông Gia Tuệ về nhà, chỉ cùng cô dạo quanh khu thương mại, nghe cô oán giận một bộ quần áo cũng tìm không ra. Thịnh Thế nhìn khu thương mại sạch sẽ, đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, hắn và mối tình đầu cũng từng tới nơi này, khi đó bọn họ vẫn còn tuổi trẻ thanh xuân.
Hai người thấy mỗi một bộ quần đều có giá làm người ta líu lưỡi, không muốn mua, chỉ đơn thuần xem thôi. Nơi này có không ít quầy chuyên doanh, hắn mặc kệ kéo tay cô quang minh chính đại đi vào, nghe người phục vị giới thiệu xong lại quang minh chính đại đi ra ngoài. Hai người hi hi ha ha đi mệt mỏi, ở một góc khu thương mại đồ uống lạnh ăn chút thức ăn, hắn mua một cái kem ly cho cô, hai người cùng nhau ngồi ăn, uống nước khoáng mình mang theo ......
Hiện thời khu thương mại trang hoàng càng xa hoa, nhưng trong mắt hắn đã không còn nữa tráng lệ như trước, thương phẩm chủng loại cũng nhiều hơn, hắn đã có thể nhìn ra sự khác biệt với những khu thương mại khác. Chỗ bán đồ uống lạnh kia không còn, cô gái bên người cũng không phải người đó. Thanh Vi, em có khỏe không ? Em có từng trở lại nơi này không ?
Sau khi Đông Gia Tuệ oán giận xong thì đẩy đẩy Thịnh Thế: “Này, anh có nghe vậy hay không? Em nên làm sao bây giờ đây?”
Thịnh Thế hoàn hồn, trên mặt bất động thanh sắc:“Không phải là tìm không thấy quần áo thích hợp sao? Không kịp đi Hongkong, bây giờ bay đến thành phố S mua sắm, mua một đống quay lại chậm rãi mặc ?”
Mắt Đông Gia Tuệ sáng lên, lập tức lại nhíu mày: “Tốt thì tốt, nhưng rất phiền toái, hơn nữa rất tốn thời gian - em muốn hẹn anh ấy ăn cơm tối.”
Thịnh Thế bật cười: “Em muốn thật sao ? Nếu em làm vậy Đông tổng sẽ đóng băng thẻ của em đó.”
Lúc này Đông Gia Tuệ mới phản ứng lại hắn đang giễu cợt cô, tức giận phồng miệng không nói gì.
Thịnh Thế không đùa cô, thành khẩn giống như anh trai: “Được rồi, lấy góc độ của anh nhận xét, em nên định vị hình tượng trước, lại quyết định chọn kiểu quần áo nào.”
Đông Gia Tuệ thấy cũng hợp lý :“Đúng rồi, anh ấy thích loại hình gì......” Nhớ lại Thanh Vi, trong lòng lại chua, thầm nghĩ: Hừ, nữ nhân kia mặc thực bình thường, Doãn Ngự hẳn là thích kiểu con gái rượu hoặc là cô gái tươi mát.
Giả trang cô gái tươi mát thì đơn giản, Đông Gia Tuệ có Thịnh Thế làm tham mưu, rất nhanh chọn được bộ váy hoa chít eo, giày xăng đan đồng sắc. Cô mặc xong đứng trước gương, quả nhiên tươi mát hoạt bát, cũng có vẻ thân thiết hiểu chuyện.
Thịnh Thế rất kiên nhẫn cùng cô đi chọn trang sức, rồi mang cô về khách sạn. Hắn thủy chung một câu cũng không nói, Đông Gia Tuệ có chút ngượng ngùng, chủ động nói: “Ba em có tức giận hay không? Anh lại đây bắt em về hả?”
Thịnh Thế tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, thẳng đến sợ hãi trong lòng Đông Gia Tuệ hiện lên mặt, sắp rống giận, mới vỗ vỗ cô nói: “Em cũng biết việc này không tốt, anh đến xem thần thánh phương nào để em đuổi theo nửa quả Địa Cầu.” Nhìn thấy Đông Gia Tuệ trừng mắt, bèn nói như anh trai :“Chơi thì chơi, làm mẹ em lo lắng quá mức sẽ không tốt, còn để người ta chê cười, bạn bè sẽ nghị luận em thế nào ?”
Đông Gia Tuệ nghe xong trầm mặc, cô nghĩ nghĩ, nói:“Đã biết.” Sau đó túm tay áo Thịnh Thế: “Anh theo giúp em vài ngày nhé ?”
Thịnh Thế cố ý phụng phịu:“Em theo đuổi đàn ông, còn muốn anh cùng ?” Thấy Đông Gia Tuệ méo miệng, mới nghiêm trang nói: “Nhưng phòng ngừa em phạm sai lầm, anh đây đành rộng lượng chút, nói rõ ràng qua điện thoại với người trong nhà em.”
Có Thịnh Thế cùng đi, nói với người nhà sẽ dễ hơn. Tuy rằng là đối tác làm ăn, Đông gia vẫn thật thưởng thức hắn. Cho nên Đông Gia Tuệ hoan hô một tiếng, đưa vài cái gói to cho hắn, bị kích động chạy đi gọi điện thoại. Thịnh Thế bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên trong lòng cũng xúc động, muốn gọi cuộc điện thoại cho Thanh Vi. Nhưng nhiều năm đã qua, điện thoại Yến gia còn giữ số cũ không ?
Do dự qua đi, Thịnh Thế vẫn thu di động lại. Khi Đông Gia Tuệ quay lại, thấy hắn đang nhàn nhã xem báo. Cô đi lên giật tờ báo, dương cằm đắc ý nói: “Sẽ ở lại vài ngày. Bây giờ em muốn đi hẹn Doãn Ngự.”
Thịnh Thế xua tay: “Đi thôi đi thôi, sau khi bị cự tuyệt thì về nhanh chút.”
“Dựa vào cái gì nói em sẽ bị cự tuyệt !” Đông Gia Tuệ giận, cô vốn lo lắng hẹn Thập Tam không được, lại bị cười nhạo càng phiền chán.
“Em hẹn hắn thế nào?” Thịnh Thế lại bắt đầu xem báo.
...... Đông Gia Tuệ xanh trắng nghiêm mặt. Nghĩ đến luôn luôn lạnh nhạt và cự tuyệt, cô kỳ thực cảm thấy mình không hẹn được Thập Tam.
Thịnh Thế lười biếng buông tờ báo: “Quên đi, anh đi cùng em một chuyến, trước đừng kinh động người ta, nhìn xem là dạng nam nhân gì.”
Đông Gia Tuệ không hề di chuyển, kiêu ngạo của cô khiến cô đối Thịnh Thế vừa chờ mong lại vừa bài xích. Thịnh Thế đi tới cửa, không quay đầu nói: “Không đi ? Vậy anh đây tự mình đi ăn cơm.”
Đông Gia Tuệ không hé răng, thấy hắn đi ra ngoài, vẫn dậm chân đi theo.
Trợ lý Đông Gia Tuệ làm việc vẫn rất có hiệu quả, đã căn cứ manh mối Thập Tam làm việc ở phòng gym Dương Quang tìm được địa chỉ. Cho nên Đông Gia Tuệ và Thịnh Thế đi đến gần nhà Thanh Vi, thương lượng khi gặp Thập Tam phải làm thế nào, thì nhìn thấy Thanh Vi và Thập Tam ra khỏi tiểu khu.
Hai người đứng rất gần, Thanh Vi kéo cánh tay Thập Tam nói giỡn, Thập Tam cũng cong môi, biểu cảm nhu hòa. Thân thể anh tựa vào Thanh Vi, có khi không tự giác cúi đầu để sát vào người cô, làm như ngửi mùi hương từ người cô. Thập Tam đi ở bên ngnguoi72bao3 vệ Thanh Vi bên người. Anh vốn cao lớn oai hùng, làm ra hành động ôn nhu như vậy thì càng thể hiện rõ ràng sự che chở quý trọng dành cho Thanh Vi.
Đông Gia Tuệ thấy thế càng thêm bất bình. Cô phóng điện thế nào anh cũng không chịu gặp cô, cái cô gái này dựa vào cái gì? Cô âm thầm cắn răng, Thịnh Thế cũng vô cùng khiếp sợ.
Hắn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Thanh Vi trong hoàn cảnh như vậy. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, hắn cơ hồ cho rằng mình nhìn lầm rồi, sau khi đến nơi này số lần nhớ cô nhiều hơn, sinh ra ảo giác.
Suy nghĩ của Thịnh Thế xoau chuyển cực nhanh, hắn nhớ tới nơi này chính là nhà Yến gia, chẳng qua chung quanh thay đổi, trí nhớ của hắn mới không phản ứng lại. Không biết vì sao, biết rõ xe thủy tinh có màng chống nắng, lại đứng ở góc khuất, Thanh Vi không nhìn tới hắn, vẫn là kìm lòng không đậu chấn động, tựa hồ muốn tránh đi.
Nhìn Thanh Vi và nam nhân tuổi trẻ kia thân mật tựa vào nhau đi xa, Thịnh Thế còn tại ngẩn người. Thanh Vi thay đổi, chẳng những tướng mạo, cử chỉ cũng thành thục. Hắn đột nhiên nhớ lại, lúc trước Thanh Vi...... Đi xe đạp đổ mồ hôi, to mồm ăn que kem, tiểu cô nương kia, khi yêu mạnh miệng mềm lòng, động bất động lập tức đỏ mặt.
Bọn họ từng dắt tay đi qua ngã tư đường này, cùng tranh luận giải đề, buổi tối lén lút gạt người nhà gọi điện thoại cho đối phương, khi hạ tuyết một đám đồng học ném tuyết, bọn họ hiểu mà không nói liên thủ đối phó những người khác...... Bây giờ nhớ lại, tuy rằng kiếp sống học sinh buồn tẻ đơn điệu, nhưng là phong phú ấm áp, tựa hồ khi đó hương vị không khí cũng tinh thuần hơn.
Thịnh Thế đột nhiên thấy đau đầu. Hắn nhẹ nhàng đè huyệt thái dương. A, Thanh Vi không chỉ là mối tình đầu của hắn, thực ra cũng là một phần trí nhớ của hắn, là thời học sinh tốt đẹp, ngây ngô.
Tuy hắn không thường nhớ tới nhưng luôn luôn không quên. Cho nên hôm nay hắn đột nhiên nhìn thấy Thanh Vi mới có thể thất lễ như thế. Thật giống như đột nhiên đối mặt quá khứ, đối mặt bản thân.
Đông Gia Tuệ xuống xe theo dõi, Thịnh Thế ngầm đồng ý đi theo. Loại hành vi này...... Hắn cảm thấy mình rất ngớ ngẩn, nhưng lại không nhịn được. Vừa rồi nhìn thấy Thập Tam, thì hắn (T.Thế) rất ngoài ý muốn khi thấy hắn (T.Tam) anh tuấn như vậy. Nhưng hắn từng gặp nhiều soái ca, túi da tốt không phải quan trọng nhất, kỳ lạ là khí chất của Thập Tam.
Không hổ là quán quân trận đấu vật lộn tự do, khi anh () ở trạng thái hoàn toàn thả lỏng, thái độ nhu hòa với Thanh Vi cũng không che giấu được sắc bén bên trong, hơn nữa dựa vào bản năng của Thịnh Thế, còn mơ hồ cảm thấy ám trầm, đó là một loại cảm giác áp bách, làm nam nhân đề phòng theo bản năng. Đông Gia Tuệ không thành thục, dùng tâm tính đứa nhỏ, mê luyến anh không có gì đáng trách, nhưng với tính cách của Thanh Vi sao có thể thích người như vậy ?
Thanh Vi và Thập Tam đến phố ăn vặt gần đó đi một vòng, Thập Tam nói gì đó, Thanh Vi mỉm cười gật đầu, hai người vào một quán canh. Đông Gia Tuệ bĩu môi, quay đầu nhìn Thịnh Thế, lại phát hiện hắn có chút không thích hợp.
“Anh sao vậy ? Mệt hả ?” Mặc dù Đông Gia Tuệ có chút kiêu căng, nhưng vẫn là biết nhân tình, nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế không tốt, cho rằng hắn đi đường bôn ba lại không ngừng đi cùng cô, thân thể không chịu nổi.
“Không sao.” Thịnh Thế phủ nhận: “Chúng ta vẫn là đi về trước đi, như vậy không phải biện pháp, em nhìn xem, tình cảm của người ta tốt lắm, em chen vào không lọt đâu.”
“Em nhất định phải thử xem. Bây giờ đi chào cái đã.” Đông Gia Tuệ kiên trì. Thịnh Thế một phen giữ không chặt, cô đã đi vào quán canh.
Người lựa chọn ăn canh vào bữa cơm tối không nhiều lắm, khách nhân bên trong ngời nói cười, Đông Gia Tuệ liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Thập Tam ngồi bên trong, cùng Thanh Vi khe khẽ nói nhỏ. Cô nhất thời không biết tư vị: Có nhiều chuyện để nói như vậy sao ? Càng làm người ta tức giận là, khóe mắt đuôi lông mày của Doãn Ngự đều lộ ra ôn nhu, có thể hòa tan lòng người. Nếu anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô......
Nhưng Thập Tam căn bản không có để ý tới Đông Gia Tuệ đứng ở cửa, cô có chút quật cường mím môi. Không biết vì sao, cô cảm thấy Doãn Ngự đã phát hiện cô, chỉ là không nhìn cô. Loại nhận thức này khiến Đông tiểu thư càng ủy khuất. Cô đi đến bên người Thập Tam, giọng điệu mềm nhũn, đặc biệt thoải mái khoái trá nói: “Doãn Ngự, vừa khéo gặp anh.”
Từ khi hai người này theo dõi bọn họ, Thập Tam đã phát hiện. Anh xem như Đông Gia Tuệ tâm huyết dâng trào, căn bản không muốn để ý, chỉ là có chút bất mãn: Là ai lộ ra của địa chỉ của anh vậy ? Bây giờ người đi lên chào hỏi, anh lại càng không muốn để ý – sáng nay đã làm Thanh Vi mất hứng.
Tuy rằng tâm trạng phi thường không kiên nhẫn, thậm chí có chút chán ghét, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Thập Tam cũng hiểu được tình đời, ít nhất không đá văng người ra, cũng không dùng mắt đao nhìn cô.
Thập Tam gật đầu: “Thật vừa vặn.”
Đông Gia Tuệ thấy anh trả lời, thì vui vẻ cười: “Nơi này có cái gì ăn ngon chứ ? Có thể để em đề cử không?”
“Tôi cũng không rõ ràng, tùy tiện đi.” Thập Tam quay đầu, không muốn nói nữa.
Đông Gia Tuệ đã nhìn ra, sắc mặt có chút không vui. Cô tận lực không nhìn Thanh Vi, vừa nói chuyện vừa ra vẻ tự nhiên ngồi bên người Thập Tam: “Chỗ bán canh này không đủ sang trọng, nguyên liệu nấu ăn cũng không tốt. Em biết một chỗ hương vị rất ngon, chiêu bài canh tịnh hết lời để nói, chúng ta đi thử được không?”
Ánh mắt Thập Tam nhìn cô biến lạnh: Cô dám nói trước mặt Thanh Vi như vậy, còn ngồi ở bên người anh ! Ai cũng nhìn ra quan hệ tình lữ giữa anh và Thanh Vi, cô làm như vậy là rất không tôn trọng Thanh Vi, cô cho cô là loại người nào ?
Đông Gia Tuệ bị hắn nhìn có chút phát lạnh, vẫn cắn răng cười nói: “Chị gái này cũng cùng đi đi, Chung Thần Cư sinh ý tốt lắm, nếu muốn đi phải hẹn trước đó, em có thẻ vàng của khách quý không cần chờ.”
Thanh Vi nở nụ cười, không nói gì. Chung Thần Cư quả thực nổi tiếng, tọa lạc tại đường lớn, chẳng những đồ ăn giá sang quý, hơn nữa đi ăn cơm cần đặt chỗ, người đến chỗ đó ăn cơm phi phú tức quý, ít nhất cũng là có chút thân gia.
Thanh Vi biết, đây là Đông Gia Tuệ ám chỉ cho cô ưu việt gia thế của cô ta, một tiếng “Chị” kia, cũng nhắc nhở tuổi của cô.
Thập Tam rốt cuộc không nhịn được, anh rất hối hận mình không kịp thời ngăn cản Đông Gia Tuệ bắt chuyện, để Thanh Vi phải nhìn sắc mặt của người, nhất thời lạnh mặt, tinh tường nói với Đông Gia Tuệ :“Tôi đối với canh cô nói không có hứng thú, đối với cô càng không có hứng thú.”
“Cái gì ? Anh nói cái gì ? Sao anh có thể......” Đông Gia Tuệ không nghĩ tới sẽ bị trực tiếp, ác ý cự tuyệt như thế, quả thực giống như bị tát một cái lên mặt. Gương mặt xinh đẹp của cô kinh ngạc dị thường, trong mắt nổi lên hơi nước, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, khiến người ta không đành lòng.
Dù sao chỉ là vài câu ám chỉ, cô cũng không quá phận, đổi cái nam nhân nào cũng sẽ xúc động thậm chí áy náy, đáng tiếc Thập Tam không biết thương hương tiếc ngọc, cũng không có khái niệm không đành lòng với nữ nhân. Giọng nói bình tĩnh của anh truyền vào tai Đông Gia Tuệ: “Tôi nói rất rõ ràng, đừng trêu chọc tôi, cô như vậy rất không tự trọng.”
Đông Gia Tuệ nghe xong một hơi thở không lên, ngực khó chịu hai mắt biến thành màu đen. Cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ trước tới nay đều được người khác nâng niu che chở, không được việc cũng có mặt mũi, cho tới bây giờ chưa từng bị người ta chế giễu qua, càng không bị nam nhân ghét bỏ như thế bao giờ.
Vừa nhục nhã vừa phẫn nộ, môi cô bắt đầu run run, muốn nói vô số lời phản bác anh, chỉ trích anh, nhất thời lại đứng không dậy, càng thêm nín thở: “Anh rất quá đáng! Anh......” Thập Tam đánh gãy cô: “Xin tha thứ tôi nói chuyện không xuôi tai, nhưng đây là suy nghĩ chân thật của tôi.”
Sắc mặt Đông Gia Tuệ như lửa đốt, hận không thể đánh anh một bạt tai cho hả giận. Cô giơ lên cánh tay, nhưng nhìn gương góc cạnh rõ ràng của Thập Tam, mắt phượng lạnh lùng, căn bản đánh không xuống, cũng biết nếu thực sự xuống tay sợ là ngay cả góc áo của Thập Tam cũng không chạm được. Góc bàn bắn tung tóe một giọt nước, cô cúi đầu nhìn mới phát hiện mình rơi lệ.
Thanh Vi thở dài. Bởi vì có nắm chắc với tình cảm của Thập Tam, cho nên cô có chút đồng tình với cô gái nhiệt tình lỗ mãng này. Huống hồ gia thế của cô ta không tầm thường, nếu đắc tội, là họa không phải phúc. Nhìn thấy cô khóc, Thanh Vi đưa tờ khăn giấy qua.
Đông Gia Tuệ không nhận. Cô rưng rưng căm tức nhìn Thập Tam, là buồn bực ? Là thống hận ? Hay là bi thương ? Đông Gia Tuệ không biết, nhưng cô không đứng tiếp được nữa, xoay người chạy ra ngoài, thầm nghĩ mau rời khỏi nơi khiến cô mất mặt xấu hổ này.
Khi đến cửa, nhân viên phục vụ đang canh vào. Đông Gia Tuệ chạy nhanh, thiếu chút đụng phải, đó là nước canh nóng bỏng đấy, giữa tiếng kêu sợ hãi của nhân viên phục vụ, Đông Gia Tuệ hiểm hiểm tránh thoát, khi ra khỏi cửa lớn thiếu chút bị vấp ngã.
Thịnh Thế luôn luôn đứng bên ngoài, đến khi Đông Gia Tuệ chạy tới, mới đỡ lấy cô. Thân thể Đông Gia Tuệ nhất thời lảo đảo, cho rằng phải ngã trên mặt đất xấu hổ hơn nữa, đã được Thịnh Thế đỡ. Ủy khuất và phẫn nộ nhất thời khiến cô rơi lệ không ngừng.
Thịnh Thế đỡ cô vào trong xe, lấy khăn giấy lau mặt cho cô. Đông Gia Tuệ khóc một trận nói: “Sao anh ta có thể đối với em như vậy! Anh ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?” Đợi đến khi khóc xong rồi, Đông Gia Tuệ dùng sức nắm chặt hộp khăn giấy, cơ hồ bóp nát, nảy sinh ác độc nói: “Anh ta dám vũ nhục tôi, phải trả giá đại giới!”
Thịnh Thế cười khổ. Thiên chi kiêu nữ, sao hiểu được khó khan của nhân gian, một chút chuyện không hài lòng còn lớn hơn trời, mạo phạm cô một chút sẽ bị trả thù gấp bội về. Hắn khuyên cô đừng đi vào, cô tự chủ trương, bị người ta không nể mặt cự tuyệt lại không chịu nổi.