Tiểu huynh đệ bị cầm, Thập Tam giật mình một cái, nhất thời cứng người, sau đó lỗ tai đỏ lên như sắp chảy máu. Anh bị bao phủ trong khát vọng và nhục nhã chưa từng có, cảm giác như vậy khiến anh sợ hãi, xuất phát từ bản năng muốn xin cô buông tay ra, nhưng lại nói không ra lời, miễn cưỡng phát ra đều là tiếng rên rỉ nức nở.
Sóng nước mang theo cánh hoa dập dờn, tay Thanh Vi hoạt động dưới nước mơ hồ có thể thấy, tiểu Thập Tam bị động chạm, tẩy trừ. Anh gắt gao nắm tay, sợ không khống chế được bản thân, giọng nói có chút ám ách kêu:“Thanh Vi.” Lại không biết nên xin thế nào - đây là đêm tân hôn, cô muốn làm cái gì là quyền lợi của cô.
Thanh Vi đẩy áo khoác của tiểu Thập Tam ra, tẩy sạch nó, thì phát hiện tiểu bảo bối giữa bụi cỏ rất tinh thần đứng thẳng lên, choai choai nấm đầu hơi hơi động đậy. Thanh Vi buông tiểu nấm ra, hôn hôn đôi má bạo hồng của Thập Tam, nói: “Người mang thai không thể ngâm nước lâu, anh lên đi.”
Thập Tam nhìn cô thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, thoải mái mặc áo khoác tắm vào, cắn răng một cái cũng đứng dậy từ bồn tắm lớn, động tác nhanh chóng khoác khăn tắm.
Thanh Vi khôi phục bình thường, giống như chưa làm hành vi lưu manh vừa rồi, sấy tóc cho Thập Tam. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt, động tác tràn ngập ôn nhu khiến Thập Tam trầm tĩnh lại. Thập Tam nhìn hai người trong gương, mặt mày Thanh Vi mang cười, ôn nhu nhìn mình, cũng lộ ra tươi cười.
Giường rất lớn rất mềm, hai người ngủ đều dư dả. Thanh Vi ngã trên drap giường trắng tuyết, động đậy người:“A, không nghĩ tới kết hôn mệt như vậy. Cuối cùng cũng có thể lười biếng mà ngủ rồi.”
Thập Tam thấy thì cười cười, nằm một bên. Nhưng một lát sau, Thanh Vi cũng sắp ngủ. Cô mệt mỏi vô cùng, không nói về việc bôn ba cả ngày, chỉ mang giày cao gót nguyên ngày cũng đủ đòi mạng cô rồi.
Thập Tam lại không ngủ được, anh luôn luôn chờ. Chờ đến chờ đi, Thanh Vi không cũng có động tĩnh gì. Không nhịn được nhìn xem, thế nhưng cô sắp ngủ?
Cái này làm Thập Tam buồn bực : Dựa theo phong tục quê hương, đêm động phòng hoa chúc nếu thê chủ không đụng vào phu thị, tức là gián tiếp nói rằng cực kỳ chán ghét, cũng là với vũ nhục phu thị, sau này nam nhân sẽ không ngẩng đầu được. Quan trọng nhất là, đây cũng là điểm không rõ thật lớn: Nam nhân không có nữ tự, sẽ không sinh dục.
Đương nhiên Thanh Vi sẽ không chán ghét anh, nhưng vì sao không đụng vào anh chứ ? Rõ ràng vừa rồi còn hưng trí bừng bừng muốn tắm uyên ương...... Là cô quá mệt mỏi rồi?
Nhưng...... Tuy anh đã có đứa nhỏ, cũng muốn có bắt đầu may mắn.
Thập Tam đang suy nghĩ, di động Thanh Vi vang lên, cô sờ tay qua đón nghe. Là giọng nói vô cùng vui vẻ của Tiểu Vị, báo cáo Lưu Húc Dương không đợi được người, ảm đạm mất quay về, cuối cùng còn nói rất chuyên nghiệp:“Cái này triệt để yên tâm, tôi đâu có quấy rầy hai người động phòng ?”
Thanh Vi nghe xong, cúp di động ngủ tiếp. Trước khi ngủ còn sờ sờ, tay tự động đến trước ngực Thập Tam.
Thập Tam mắt phượng mở to, hiểu rõ: Ngực anh bị tập kích, người kia còn chưa có tự giác mà đặt trên tiểu quả, vô sỉ ngủ. Anh bất đắc dĩ tới gần chút nữa: “Thanh Vi ?”
Thanh Vi động động ngón tay muốn trả lời, nhưng giọng nói cũng không ra khỏi cuống họng. Thập Tam thả nhẹ hô hấp, chậm rãi tới gần cô, ánh mắt nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm mỗ nữ vô lương.
Thanh Vi rất buồn ngủ, nhưng tổng cảm thấy có cái gì không thích hợp, khiến cô không thể yên tâm ngủ. Mắt buồn ngủ mông lung mở ra, lập tức chống lại một đôi mắt phượng tròn sáng gần trong gang tấc. Thanh Vi bị dọa nhảy dựng, buồn ngủ bay mất một nửa.
“A Ngự, anh không phiền sao? Sao lại không ngủ?” Kỳ thực lời ngầm của cô là, cứ nhìn chằm chằm em mãi, không mỏi mắt sao.
...... Thập Tam không nói, ánh mắt không đúng? Ừ, hình như rất ủy khuất ?
Thanh Vi lại tỉnh một phần tư, theo bản năng sờ sờ mặt: “Cuối cùng là sao vậy?”
Môi Thập Tam giật giật, vẫn không nói.
Thanh Vi buồn bực, vừa rồi còn tốt mà. Quả nhiên dựng phu cảm xúc thay đổi nhanh a ?
Ánh mắt Thanh Vi nhìn chung quanh, phát hiện Thập Tam còn quấn khăn tắm ! Chẳng lẽ là vừa rồi đùa anh quá trớn, tức giận rồi?
“A Ngự anh không phải vì tắm rửa mà tức giận chứ?” Thanh Vi cười khanh khách :“Ai bảo xúc cảm của anh thật tốt quá. Sau này chúng ta tắm nhiều lần sẽ quen.”
Cuối cùng Thập Tam cũng nói chuyện, giọng nói rầu rĩ :“Em không cần anh.”
“Ách?” Thanh Vi ngây người, cô có nghe lầm không ? Thập Tam oán giận cô không cần anh? Nói đúng là, anh không phải tức giận tắm uyên ương, mà là tức giận cô không động phòng? ooxx cái gì, khi nào thì Thập Tam thoáng như vậy ?
“Em không cần anh.” Thập Tam lại lặp lại một lần, xoay đầu đi.
Thanh Vi hỗn độn : Trì ra hôm nay mọi người đều vặn vẹo. Mình thì hóa lưu manh, Thập Tam hóa kiêu ngạo. Không trách được có người nói, đời sống hôn nhân sẽ làm quan hệ giữa hai người biến chất, quả nhiên có đạo lý. Xem bọn họ, mới ngày đầu tiên, thuộc tính đã biến hóa!
“Anh, anh muốn?” Ánh mắt Thanh Vi sáng ngời nhìn Thập Tam, tỉnh toàn bộ.
...... Thập Tam không để ý tới.
“Đúng rồi, vừa nãy anh cũng hưng phấn.” Thanh Vi hiểu.
“!” Thập Tam trừng mắt, ánh mắt càng u oán.
“Em nhớ tới anh mang thai, không dám cái kia, cái kia kịch liệt vận động, sợ bị thương đứa nhỏ.” Thanh Vi cũng nhận ra mình nói chuyện không xuôi tai, nhanh chóng giải thích.
“Chỉ có phu thị bị chán ghét, thê chủ mới không cần hắn trong đêm tân hôn, với sinh dục nữ tự cũng không may mắn.” Thập Tam hiểu rồi, không phải Thanh Vi cố ý vắng vẻ anh, cũng kiên nhẫn giải thích cho cô.
“Là như vậy sao, nói đúng là chúng ta phải...... Hắc hắc hắc, nhẹ chút.”
Thanh Vi bắt đầu dập dờn. Trời biết vì cục cưng và hôn lễ, cô đã nửa tháng không chạm qua Thập Tam, nữ nhân muốn ăn thịt nhịn hết nổi.
Cô xoay người một cái, búng khăn tắm của Thập Tam, thân thể hoàn mỹ lập tức xuất hiện trước mắt. Làn da bóng loáng và đường cong khỏe mạnh, còn có tiểu Thập Tam đáng yêu, bởi vì vừa tắm rửa, mất đi phấn nộn, chỉ lộ một cái đầu nấm. Thanh Vi không dám áp lên Thập Tam, cúi người ngậm nấm đầu trong miệng.
Thập Tam mạnh mẽ động thân, cơ hồ kinh hoảng nhảy lên: “Vi Vi, đừng......”
Một tay Thanh Vi giữ chặt tay anh, hàm hồ nói:“Đừng lộn xộn, em cũng không thuần thục, cắn phải thì phiền toái.”
Thập Tam quả thực không dám động đậy, thực ra anh đã toàn thân căng thẳng, chẳng những khẩn trương mà còn hưng phấn, theo kỹ thuật trúc trắc của Thanh Vi mà bắt đầu phát run, thậm chí đổ mồ hôi.
Mùi của tiểu Thập Tam tuyệt không khó ngửi, mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái vừa tắm xong. Nó không giống với chủ nhân, không thẹn thùng chút nào, rất hưởng thụ miệng lưỡi yêu thương, lập tức nổi lên, khiến Thanh Vi phải cố hết sức khi nuốt nhả.
Nó đã triệt để không giống vừa rồi, đáng yêu như vậy, trở nên cực đại thô dài, hùng dũng oai vệ tìm kiếm khắp nơi. Thanh Vi buông tha tiểu Thập Tam, ý xấu chọc chọc hai khỏa tinh hoàn phồng to, ngậm trong miệng hút. Thập Tam luôn ẩn nhẫn, vừa bị hút như vậy rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu rên rỉ.
Giọng nói này là cổ vũ lớn nhất, Thanh Vi ngẩng đầu nhìn Thập Tam, khóe mắt anh mang theo ánh nước, đôi môi nở nang hơi mở ra, hay cánh tay bởi vì dùng sức nắm drap giường nổi gân xanh, tư thế nửa ngồi hiển hộ cơ bụng rắn chắc. Rất mê người, Thanh Vi càng dập dờn, hôn lên. Thập Tam vong tình đáp lại cô, hai tay sờ soạng trên thân hình trơn bóng.
Mỗi một đường cong tốt đẹp, một lần nữa trêu chọc thế lửa trong phòng tắm vừa rồi cháy lên. Trong mắt Thập Tam hiện lên một tia vội vàng, anh tham lam hướng bụi cỏ suối hoa mê người, nơi đó đã ướt át thơm tho.
Tiểu Thập Tam đứng thẳng lâu ngày, rốt cục đạt được chấp thuận, vào nhà của nó, lập tức tinh thần có gấp trăm lần. Không biết do thân thể mang thai đặc biệt mẫn cảm, hay là không khí hôm nay hết sức mị hoặc, Thập Tam dần dần chìm vào bể tình, hoàn toàn đã không có ngượng ngùng trong phòng tắm.
Anh ôm chặt Thanh Vi vào trong ngực, lần lượt hôn cô, từ phía trước mượt mà đến hương thơm sau lưng. Bởi vì cố kỵ bánh bao nhỏ, tần suất ra vào không nhanh, nhưng độ mạnh yếu lại lớn hơn, lần lượt thẳng chỗ sâu nhất trong thân thể Thanh Vi.
Thanh Vi mặc anh rong ruổi, cũng phóng túng bản thân đắm chìm trong hoan ái, dùng sức ôm, gắt gao dây dưa, cực kỳ thỏa mãn. Loại thỏa mãn này không chỉ đến từ thân thể, còn từ tâm linh. Đó là một loại hạnh phúc không gì so sánh nổi.
Giống như mỗi một lần đều là một lời thề, mỗi một lần đều là một lần giao phó, mỗi một lần đều là một lần dung hợp. Vui thích khó quên như thế, đây là đêm tân hôn bọn họ sắp sửa ghi khắc cả đời.
Khi kết thúc, hai người chân chính mỏi mệt đến cực điểm, lại thỏa mãn đến cực điểm. Thập Tam còn luyến tiếc buông tay Thanh Vi, không quan hệ tình dục, chỉ tham luyến độ ấm thân thể kia. Thanh Vi cũng dựa vào Thập Tam đầu, cảm thụ anh và mình đan vào nhau, tiếp xúc rất nhỏ này khiến cô càng an tâm.
Bọn họ rơi vào giấc ngủ ngọt ngào, giống như trong mộng cũng mang theo nụ cười.
Ngày thứ hai, khi Thanh Vi tỉnh lại còn có chút mơ hồ, nhìn rèm cửa sổ xa lạ sửng sốt hai giây, ngay sau đó phản ứng lại. Nghĩ đến nhiệt tình ban đêm, Thanh Vi giật giật đầu, nhìn bên người mình.
Thập Tam thế nhưng còn đang ngủ. Giấc ngủ của anh luôn luôn ngắn hơn Thanh Vi nhiều, tính cảnh giác lại mạnh, chưa từng dậy trễ hơn Thanh Vi. Chỉ cần Thanh Vi tỉnh, hô hấp biến đổi anh cũng có thể cảm thấy. Hôm nay lại còn ngủ thơm ngọt, khó có được.
Thanh Vi muốn sờ sờ tóc của anh lại sợ kinh động anh, cũng chỉ ôn nhu nhìn, rút đi mặt mày ngây ngô, Thập Tam đã hoàn toàn là nam nhân anh tuấn thành thục. Thân hình anh cường hãn rắn chắc, ngủ cũng giống con báo ngủ đông. Nhưng lại rất gầy...... Xem ra trong khoảng thời gian này đã mệt mỏi anh.
Người có cục cưng, luôn luôn không được nghỉ ngơi. Thanh Vi vừa yêu vừa xót, nghĩ đến hôm nay bắt đầu kỳ nghỉ, lập tức cười tủm tỉm. Tuy Thập Tam vì mang thai mà ham ngủ, cảnh giác cũng thấp xuống, nhưng bị người nhìn chằm chằm như vậy, vẫn là tỉnh lại.
Mở mắt nhìn thấy Thanh Vi, trước ý thức được mình còn khỏa thân, chăn cũng chỉ ở bên hông, lập tức đỏ mặt. Thanh Vi còn chưa có kịp trêu ghẹo anh, Thập Tam chú ý tới nắng chiếu rực rỡ, sốt ruột nhìn giờ.
Cảnh tượng nhu tình mật ý Thanh Vi ảo tưởng không xuất hiện, chỉ nhìn Thập Tam nhảy dựng lên từ trên giường, vội vàng kéo anh: “Làm sao vậy, anh gấp cái gì?”
“Trễ rồi, nhanh chóng dọn dẹp trả phòng.”
“Trước giờ là được.” Thanh Vi cho rằng anh lo lắng nhiều một ngày tiền thuê.
“Cần phải đi kính trà cho cha mẹ, còn ngủ chậm thì làm sao bây giờ? Ba sẽ tức giận.” Thập Tam đẩy cô rời giường, rất tự trách nói: “Quá thất lễ, đều do anh.”
Thanh Vi bị Thập Tam đẩy thuận thế ngã vào trên giường, chổng vó lên. Chỗ của Thập Tam còn có quy củ này hả, hình như cô dâu ngày thứ hai sớm tinh mơ đi thỉnh an cha mẹ chồng?
Thập Tam nhìn cô nằm giữa giường cười, càng sốt ruột :“Thanh Vi nhanh chút, lễ nhận thân đi đã muộn thì rất dọa người.”
Thanh Vi nén cười, đứng lên ôm Thập Tam:“Đừng vội, ở đây không có lễ này. Thực ra em đã sớm lên kế hoạch, ngày mai đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật.”
Đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật ? Nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của Thập Tam, Thanh Vi xác định gật gật đầu. Cô kết hôn có ngày nghỉ, nếu ở nhà không tránh được nhóm tiểu trứng thối quấy rầy, hơn nữa nhóm hại bạn...... Bình thường thế nào cũng được, tuần trăng mật bị quấy rầy sẽ không đẹp.
Lo Thập Tam mệt mỏi, lữ hành không thể để anh nghỉ ngơi tốt, nên Thanh Vi sớm nhờ Yến Dung thuê một bộ phòng ở thành phố H, đó là thành thị du lịch phong cảnh tuyệt đẹp, bọn họ đi qua có thể nhàn nhã chơi đùa.
Thanh Vi tự nhận là người có trách nhiệm chiếu cố dựng phu thật tốt.
Chiều ngày thứ hai, Thanh Vi và Thập Tam lên xe lửa đi thành phố H. Thập Tam đặt tốt rương hành lý, Thanh Vi cũng mở bịch xốp chứa đồ ăn ra. Sắp đến thời gian xuất phát, Thanh Vi lấy hoa quả ra cho Thập Tam ăn, thuận tay phân cho hành khách chỗ đón đỡ. Thiếu nữ tiếp nhận, lão nhân cự tuyệt, Thanh Vi lơ đễnh – bây giờ âm mưu nhiều lắm, rất nhiều người sẽ cự tuyệt đồ ăn của người lạ.
Khi cô gọt hoa quả, nghe thấy một người kéo rương hành lý vội vàng dừng lại. Ngay sau đó, chuyến xuất phát vang lên, hiển nhiên người nọ nhẹ nhàng thở ra. Lão nhân trêu ghẹo nói:“Tiểu tử, thời gian của cậu rất chuẩn.”
“Xe hư dọc đường, thiếu chút trễ.” Người nọ cười nói, một giọng nói giàu có từ tính.
Giọng nói này rất quen thuộc, chỉ là càng thêm thành thục hơn năm đó, sức quyến rũ nam tính càng nhìn. Thanh Vi dừng tay, ngẩng đầu nhìn thấy một người cô không tưởng tượng nổi, Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhét hành lý của mình vào thùng xe, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thanh Vi, cũng sững sờ đương trường. Hai người xa nhau nhiều năm gặp lại, tại một trường hợp ngoài ý muốn thế này, ai cũng không nghĩ tới, chào một tiếng hay là ra vẻ không biết? Bọn họ mặt đối mặt không nói gì.
Thanh Vi không biết, trước khi cô kết hôn, khi Thập Tam mời đồng nghiệp ở phòng gym Dương Quang, Đông Gia Tuệ còn chưa đi, nghe thấy tin tức này thì ngây người. Đông Gia Tuệ này sau khi bị Thập Tam làm tức giận không lập tức về nhà, không phải còn lưu luyến với Thập Tam sao.
Cô thích Thập Tam, nhưng ngạo khí từ nội tâm, sau khi bị cự tuyệt như vậy không có khả năng còn tâm tồn tình yêu, không sinh ra hận ý là tốt lắm rồi.
Đông Gia Tuệ chậm chạp chưa đi là bởi vì cảm thấy dọa người, cô không biết nên đối phó bằng hữu nghe được tiếng gió thế nào, đối mặt cha mẹ thế nào. Thực ra cô còn có lòng muốn trả thù, nếu có thể khiến Thanh Vi và Thập Tam khó chịu, cũng coi như vãn hồi mặt mũi.
Dùng biện pháp gì đây ? Tìm người hành hung, cô không xấu như vậy; Làm cho bọn họ bị nhục nhã trong công việc, chắc chắn ba ba sẽ không hỗ trợ; Chụp hình bọn họ đưa lên mạng? Cũng không có tổn hại gì.
Đông Gia Tuệ còn chưa có nghĩ được ý kiến gì hay, lại biết hai người kia thế nhưng nói kết hôn lập tức kết hôn! Doãn Ngự còn mời đồng ngiệp của anh hỗ trợ đón dâu, đến khách sạn uống rượu mừng. Cô nhất thời tức giận bất bình, để trợ lý cuộc sống hỏi thăm ngày kết hôn, muốn trong ngày đó bao toàn bộ khách sạn, để Thanh Vi định không đặt tiệc rượu không xuống được.
Trợ lý bất đắc dĩ tìm Thịnh Thế xin giúp đỡ. Thịnh Thế dở khóc dở cười hỏi Đông Gia Tuệ:“Như vậy vô dụng, người ta có thể định ngày khác.”
“Em có thể bao cả một tuần!”
“Em có biết có bao nhiêu khách sạn? Cần bao nhiêu tiền?”
“Cô ta có thể đặt khách sạn gì? khách sạn đứng đầu cô đặt không nổi, rất tệ cũng không được, cái loại chất lượng thường, em bao được.”
Thịnh Thế hắc tuyến nhìn Đông Gia Tuệ. Đại tiểu thư này ngày thường xa hoa, ngày nghỉ lại chu du các quốc gia, tiêu phí không nhỏ, nhưng tiền cũng không phải dùng như vậy.“Được, em bao được, cũng phải vận dụng tiểu kim khố đúng không? Còn có kế hoạch du lịch ngày nghỉ, chắc chắn Đông tổng sẽ xoá bỏ.”
“Em muốn xả giận.”
“Kết quả thì sao? Người ta không làm tiệc rượu, trực tiếp đi chơi, em bị giam kín trong nhà. Cuối cùng ai hết giận?”
...... Đông Gia Tuệ không hé răng, biểu cảm quật cường lại bi thương.
Thịnh Thế thở dài, khuyên cô:“Loại môn quy hôn lễ này có cái gì xem, không bằng trở về nhìn bạn.”
Anh đang chuẩn bị tìm lý do, trợ lý đột nhiên không có gõ cửa mà vọt vào, Đông Gia Tuệ biến sắc, vừa định khiển trách cô ta vô lễ, trợ lý lo lắng nói:“Mau xem tivi, quặng than Đông Hưng gặp chuyện không may !”
Quả nhiên, tin tức đài chính nói quặng than Đông Hưng lớn bị lụt, khoảng hơn người bị mắc dưới hầm than, đã xác định hơn người tử vong, hơn người cầu cứu, hiện đã thành lập tổ cứu viện giải cứu nhân viên bị nhốt, trung ương và chính phủ phái tổ điều tra sự cố lao tới hiện trường.
Hình ảnh trên tin tức, đều là chế phục người, tổ chuyên gia đang nghiên cứu phương án cứu viện, có người nhà thợ mỏ đang khóc rống, nhân viên công tác đang khuyên can......
Tin tức ngắn ngủi nói xong, Đông Gia Tuệ nói với trợ lý:“Sao có thể như vậy ? Cái này ba ba có thể có phiền toái hay không?”
Trợ lý đã bắt đầu thu thập đồ đạc:“Vừa rồi thư ký phu nhân gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta mau trở về.”
Đông Gia Tuệ bị cảm giác khẩn trương của cô lây nhiễm, cũng bắt đầu hoảng loạn, nói với Thịnh Thế: “Em phải về nhà, mấy ngày nay làm phiền anh rồi, chờ chuyện này bình ổn lại cảm ơn anh.”
Thịnh Thế yên lặng rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa ánh mắt nhìn cô mang theo một tia thương hại: chuyện này bình ổn ? Quặng than Đông Hưng là quặng than lớn nhất trên danh nghĩa Đông tổng, cũng là sản nghiệp trụ cột của ông. Chuyện lớn như vậy phát sinh, sẽ mang đến ảnh hưởng gì? Đối thủ cạnh tranh có phản ứng gì, áp lực dư luận và chính trị, sẽ làm chính phủ tính thế nào, đều khó đoán trước.
Đối với Đông gia mà nói, xử lý không tốt, đây không phải chỉ là sụp quặng, còn có thể là tai ương lật úp. Nhưng Đông Gia Tuệ luôn luôn được bảo hộ sủng ái, đâu có thể nghĩ nhiều như vậy.
Thịnh Thế không đi cùng Đông Gia Tuệ, anh nói muốn thăm thân hữu, cố ý đi chậm hai ngày. Trong lúc này, quá mức thân mật với người Đông gia, không phải là lựa chọn sáng suốt.
Tỉnh X là tỉnh tập trung quặng than, khai thác mỏ cùng một nhịp thở với cục diện chính trị địa phương, các loại quan hệ rắc rối phức tạp, sự cố này nói không chính xác sẽ mang đến một lần thay máu nữa cho thương trường và chính đàn.
Anh thậm chí có thể nghĩ, khi Đông Gia Tuệ xuống máy bay sẽ gặp phải các loại áp lực. Nếu Đông phu nhân khôn khéo như xưa, có lẽ sẽ an bài Đông Gia Tuệ danh nghĩa về trường học xuất ngoại, mà không phải là về nhà.
Nhưng không nghĩ tới, cố ý lảng tránh, lại làm anh gặp Thanh Vi.
Xuyên qua mọi người theo đường hẹp, một nam nhân đi lấy nước sôi đụng vào Thịnh Thế, anh điều chỉnh lại biểu cảm, ngồi đối diện Thanh Vi, mỉm cười với cô:“Thanh Vi, đã lâu không gặp, em sống tốt không?”
Thanh Vi bình tĩnh mà gật đầu:“Em tốt lắm.” Nói xong nhớ tới Thập Tam bên người, lộ ra tươi cười với anh:“Đây là chồng em - Doãn Ngự.” Sau đó nói với Thập Tam: "Đây là học trưởng của em - Thịnh Thế.”