Mấy tháng sau, cuộc sống của Thanh Vi và Thập Tam rất hài lòng, bạn bè bên người cũng sống không tệ, đương nhiên này không bao gồm mỗ ta não thiếu hư hư thực thực. Khi trở về từ tuần trăng mật, Thanh Vi phát hiện, Tiểu Vị và Lưu Húc Dương nội đấu thăng cấp, hai người xem nhau không vừa mắt.
Lưu Húc Dương vạch trần Tiểu Vị nói chuyện với bạn gái Triệu Quang Hoa làm bất lợi cho đoàn kết trong cảnh đội, gây trở ngại chuyện tốt của người, Tiểu Vị nổi giận, nói đây là bịa đặt, thề muốn trả thù.
Vì thế hôm nay khi Thanh Vi đi làm phát hiện trong hộp thư lại xuất hiện một bưu kiện không phải công vụ:“ bản kiến nghị trừ ác”. Là một tài liệu nói, dĩ nhiên là làn điệu khúc quân hành, nhưng ca từ sửa lại:
Đứng lên, mọi người đừng bị lừa gạt!
Dùng tín nhiệm của mọi người, xây Trường Thành mới của chúng ta!
Hình cảnh chi đội, đến lúc rất nguy hiểm,
Mỗi người đều có thể bị Lưu Húc Dương lừa gạt!
Đứng lên, đứng lên, đứng lên!
Chúng ta toàn đội một lòng, sửa lại lời nói dối
Vạch trần, vạch trần, vạch trần mặc!
Rõ ràng ca từ trị ác, lại hát khí thế ngất trời.
Thanh Vi cười bò.
Không biết Tiểu Vị là tự mình có tài hay là tìm người làm, chắc oán niệm của cô nhiều lắm sâu lắm, mới có thể không tiếc vốn gốc ép buộc như vậy.
Bởi vì bài hát này quá khôi hài, mọi người gửi cho toàn đội, còn gửi về cục lí. Kết quả có người không cẩn thận phát đến hộp thư của phó cục trưởng Tống. Phó cục trưởng Tống bất mãn, thế nhưng ai nhàn lại làm chuyện loại này? Diễn trò trong lúc làm việc?
Vì thế truy raa, rõ ràng rất nhanh. Tiểu Vị nhận phê bình nghiêm khắc, sau đó từ bản đội tiến hành xử phạt.
Lúc này Kiều chính ủy đã lui về tuyến 2, tân chính ủy hiện tại họ Hồ, tên Hồ Nhất Đao, bởi vì gần đây anh khảo hạch rất nhiều người, lời cửa miệng chính là: “Chế độ phải chứng thực, áp đặt quản lý!”
Đại Hải nói thầm với Thanh Vi: Tiểu Vị rơi vào tay hắn, phỏng chừng dữ nhiều lành ít.
Quả nhiên, có người lộ ra quyết định bước đầu xử phạt Tiểu Vị là thông báo phê bình toàn cục, cũng khấu trừ tiền thưởng cả quý, xoá bỏ tư cách sếp loại ưu cuối năm.
Tiểu Vị không nghĩ tới chuyện biến thành như vậy, cô hối hận không kịp, không hơn hận Lưu Húc Dương nữa, thông báo phê bình dọa người khiến khẩu vị của cô giảm xuống.
Lưu Húc Dương cũng uể oải. Anh không nghĩ tới tranh đấu với Tiểu Vị khiến cô mất đi tư cách xếp loại, phải biết rằng Tiểu Vị biểu hiện làm việc rất tốt, không ngoài ý muốn có thể được hạng tiên tiến trở lên. Mà chuyện này đều là vốn liếng để thăng cấp sau này.
Nói đến việc này không phải sai anh, nhưng cũng có chút quan hệ, nếu lúc trước không phải anh và Tiểu Vị tổn hại lẫn nhau, làm Tiểu Vị nóng nảy, cũng sẽ không có chuyện này. Cho nên Lưu Húc Dương chột dạ.
Ban đêm, Tiểu Vị còn chưa đi, đèn văn phòng còn sáng. Cô còn khổ sở ? Chẳng lẽ cô khóc ? Lưu Húc Dương nghĩ: Tuy rằng cô hơi dữ một chút, ngốc một chút, hủ một chút, ăn nhiều một chút...... Nhưng dù sao cũng là con gái.
Nếu cô khóc thật, buổi tối cũng tránh ở trong văn phòng không muốn về nhà, Lưu Húc Dương có chút bất an. Anh cố gắng nhìn vào văn phòng của cô, lại không thấy rõ lắm.
Lưu Húc Dương do dự, sau đó có một quyết định gian nan - lấy kính viễn vọng ra nhìn. Trong lòng anh cầu nguyện ngàn vạn đừng xuất hiện hình ảnh hạn chế độ tuổi gì. Bằng kinh nghiệm công tác nhiều năm của anh, Tiểu Vị này, nếu làm chuyện thay quần áo mà không kéo rèm cửa sổ gì đó, cũng có khả năng.
May mắn không có. Lưu Húc Dương vừa thấy may mắn đồng thời lại có chút tiếc nuối. Tiếc nuối? Anh tuyệt không thừa nhận, dáng người kia thực đáng yêu.
Tiểu Vị ngồi trước bàn cạnh cửa sổ, lấy tay chống lên trán không nhúc nhích, cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt. Lưu Húc Dương nhìn thấy cô khổ sở như vậy, hoàn toàn không còn kiêu ngạo như khi ức hiếp anh, cũng không hung dữ, hoàn toàn là nữ sinh bị chèn ép đáng thương.
Anh nhìn một lát, suy xét một trận, rốt cục hạ quyết tâm hôm nay đi văn phòng lãnh đạo trực ban.
Lưu Húc Dương thừa nhận với thượng cấp, nói vì hành vi của mình khiến cảm xúc Tiểu Vị dị thường, mới có chuyện bưu kiện, hy vọng mình có thể gánh vác hoặc là chia sẻ trách nhiệm.
Đây không phải vấn đề của anh, nhiều lắm xem như nguyên nhân dẫn đến, cho nên lãnh đạo không đồng ý. Nhưng là xét thấy thái độ tốt của anh và biểu hiện nhất quán của Tiểu Vị, cuối cùng đảng uỷ quyết định, xử phạt Tiểu Vị là trừ tiền thưởng quý và xoá bỏ tư cách xếp hạng cuối năm, nhưng không thông báo phê bình.
Dù sao Tiểu Vị làm ra việc này, nếu không mất tư cách cũng không có khả năng được xếp loại ưu. Mặc kệ nói thế nào, việc Lưu Húc Dương làm không có nhiều tác dụng, Tiểu Vị sẽ không bị thông báo vẫn là trong lòng có chút an ủi.
Nhưng chuyện về bưu kiện giống như bão, lần đầu đổ bộ không tính cái gì, còn thổi quét một mảnh. Hồ Nhất Đao khởi xướng hoạt động tự kiểm điểm trong đội, yêu cầu toàn đội mỗi người đều nghĩ lại nghĩ lại tư tưởng nhận thức và tác phong làm việc của mình, đặc biệt là vấn đề trái pháp loạn kỉ, viết thành tài liệu nộp lên.
Hồ Nhất Đao còn cường điệu: Tài liệu phải thành khẩn, nội dung phải vững chắc, thái độ phải nghiêm túc, phân tích phải triệt để! Không được ít hơn 3000 chứ, hơn nữa phải có vấn đề. Không có vấn đề ? Không có người nào toàn vẹn, đó là chuyện không có khả năng!
Chuyện này làm người trong đội hình cảnh khổ sở rồi, trừ lúc đi công tác bên ngoài, từng văn phòng đều có nguoi72 ôm quai hàm, gãi đầu, viết tài liệu tự kiểm.
Đến ngày hội dự họp, Hồ Nhất Đao tổng kết tài liệu của mọi người, khen ngợi vài người. Sau đó rút ra hai tài liệu hỏi:“Triệu Quang Hoa, Đại Hải, tài liệu của hai người là tự mình nghiêm túc viết sao?”
Hai người lập tức cam đoan: Phải.
Hồ Nhất Đao hòa ái nói:“Nga, vậy tôi đọc một đoạn cho mọi người nghe.”
“Đây là Triệu Quang Hoa : Làm một người đồng chí công tác trên 30 dư, tôi biết rõ tầm quan trọng của việc tuân chương thủ kỉ, lúc nào cũng nhớ kỹ, kỷ luật chính là đường dây cao thế, ai đụng vào sẽ bị điện giật......”
Anh đọc đến nơi này thì ngừng lại, dùng vẻ mặt ôn hoà nói:“Triệu Quang Hoa, tôi nhớ năm nay cậu còn chưa đến 30 đi, có thể công tác 30 năm? Chẳng lẽ khi cậu còn là thai nhi, đã biết không thể đụng vào đường dây cao thế?”
Triệu Quang Hoa xấu hổ vô cùng, bên dưới có một trận đè nén ho khan.
Hồ Nhất Đao lại đọc: “Đây là Đại Hải : Tôi thấy làm người cảnh sát nhân dân quan trọng nhất là kỹ năng cảnh vụ. Cương vị của tôi tại chỗ cảnh sát giao thông là như thế, vì chỉ huy tốt, khai thông giao thông có hiệu quả, tôi nắm chặt tất cả thời gian khổ luyện kỹ năng nghiệp vụ, còn đọc [ giải phẫu học ],[ hiện trường khám tra học ] vân vân......”
Hồ Nhất Đao nói:“Đại Hải đồng chí, tôi không biết cậu vừa đảm đương pháp y đồng thời còn kiêm nhiệm cảnh sát giao thông, có thể sử dụng giải phẫu học chỉ huy giao thông. Xem ra, đội cảnh sát giao thông cũng nên phát tiền lương cho cậu.”
Lần này đã có người không nín được, cười ra tiếng. Đại Hải mặt mày thảm đạm.
Anh và Triệu Quang Hoa đều là tìm trên mạng, sửa chữa sửa chữa báo cáo kết quả công tác. Nhưng chi tiết không chú ý lại hại chết người, không sửa chữa triệt để, kết quả tạo thành bi kịch hôm nay.
Thanh Vi cũng cười, đột nhiên nhớ mình cũng tải xuống sửa chữa, không biết có lỗ hổng hay không. Vì thế tâm tình khẩn trương nửa ngày, cũng may Hồ Nhất Đao không khai đao nữa, Thanh Vi thuận lợi qua cửa.
Chuyện nháo ầm ầm cũng đã xong, trước sau lại trôi qua thêm một tháng. Cuối cùng Thanh Vi lấy lại được thanh tĩnh. Nhưng hôm nay về nhà, Thập Tam hỏi cô:“Nếu anh trúng thưởng em có cao hứng không ?”
Thanh Vi nhất thời kích động, chẳng lẽ Thập Tam mua xổ số? Nếu là mấy trăm vạn, a cạc cạc cạc...... Đương nhiên, dù là mấy vạn cũng tốt lắm mà. Cô hưng phấn ôm lấy Thập Tam: “Trúng bao nhiêu?”
“Thật nhiều, nhưng mà......”
“Thật nhiều?” Thanh Vi vui vẻ nói:“Bao nhiêu?”
“Tiền mặt 200 trăm vạn, 2 chiếc Ferrari 1 chiếc Porsche, 3 iphone, 5 laptop.”
“Cái gì? Sao có thể, đây là xổ số gì?”
“Không phải xổ số, là nhận được tin nhắn trúng thưởng. Hai ngày nay mới có. Có nói anh tham gia hoạt động, có nói là tùy cơ quay số, anh còn kỳ quái sao có thể có vận khí tốt như vậy.”
“......” Thanh Vi phun máu trong lòng. Có lẽ biểu cảm của cô vặn vẹo, Thập Tam có chút bất an, lại chủ động nói :“Nhưng cũng có chuyện không tốt. Nói anh chuyển phát hành cấm tư tang bắt, chi thẻ tín dụng, pháp viện lệnh truyền lệnh cái gì. Quái lạ nhất là còn có nói hài tử của anh bị thương nằm viện hoặc là bị bắt cóc, bảo anh mau chóng chuyển tiền.”
“......” Thanh Vi thấy Thập Tam một mặt không hiểu, nội tâm rơi lệ như mỳ sợi.
Được rồi, sống trong thế giới nhiều thủ đoạn lừa gạt như vậy, hết thảy đều là mây bay.
Đảo mắt liền đến tháng mang thai. Thanh Vi cẩn thận quan sát qua, tuy tháng này bụng hẳn là lộ ra, nhưng tình huống mọi người không giống nhau, không hoàn toàn là loại.
Tỷ như có người, sẽ béo lên rất nhanh, ở trong một tháng béo thành mập mạp, sau đó ngay cả mặt cũng trở nên rất tròn; Có người bụng rất nhỏ, thậm chí nhìn từ sau lưng không nhìn ra mang thai, thẳng đến sinh sản khi bụng cũng không phải rất lớn. Còn có người may mắn, trừ bỏ bụng phồng lên, toàn thân cũng không có biến hóa gì, mặt và cánh tay, giống như khi chưa mang thai.
Thì ra cũng không giống cô nghĩ lúc trước, phụ nữ có thai đều sẽ toàn thân sưng vù béo lên, Thanh Vi yên tâm hơn - có thể giả mang thai, nhưng không có cách nào giả béo mặt phì chân. Hơn nữa lúc này thời tiết đã lạnh, mùa đông mọi người mặc nhiều, giả bộ rất tốt.
Thanh Vi rưng rung làm mình xấu đi, cho rằng mùa đông tận lực mặc lưu loát, giờ buông tha cho các loại giữ ấm chuyên dụng gì đó, chỉ mặc quần áo rộng rãi, khan choàng, bụng gì gì đó, cũng rất giống một bà mẹ năm tháng.
Bụng Thập Tam cũng lớn lên. Cũng may còn không phải đặc biệt lớn, quần bò gì đó mặc không vừa, Thanh Vi tìm mấy loại đồ người già hay mặc, bên ngoài khoác áo khoác còn có thể che lấp.
Này còn may là Thập Tam thân cao. Bởi vì cao lớn, bụng hơi lớn cũng không rõ ràng. Thập Tam trước kia liền cũng không mặc áo trong linh tinh lộ thịt khá nhiều, giờ mùa đông mặc kía đáo chút cũng là không khiến người khác hoài nghi.
Nhưng đây không phải kế lâu dài, bụng anh sẽ từ từ lớn lên, sớm hay muộn sẽ giấu giếm không được, Thanh Vi nghĩ: Việc ở trung tâm tập thể hình có thể từ chức, nhưng người trong nhà thì làm sao bây giờ?
Cha mẹ đã sớm nói qua, chỉ cô cần, sẽ đi qua chăm sóc cô, kỳ thực mẹ Yến đã sớm nóng lòng muốn đến. Thanh Vi luôn luôn canh Thập Tam, cô hành động cũng rất lưu loát, không cần người đến. Nhưng chờ tháng sau, phỏng chừng sẽ không ngăn được nhiệt tình của lão thái thái.
Thanh Vi hàng tháng xin nửa ngày phép đi “kiểm tra thai nhi định kỳ”. Cô vì giả bộ cho giống, tra xét không ít chuyện phụ nữ có thai nên làm. Tỷ như đi đường không thể quá nhanh, tỷ như không thể xoay người, tỷ như hàng tháng kiểm tra một lần......
Đáng thương Thanh Vi ! Cô không có cục cưng, không biết mấy chuyện này, có đôi khi hơi chút không chú ý, bị nhóm chị lớn phát hiện bị ngăn lại, vài lần sau làm cô lo lắng đề phòng, chỉ sợ lộ.
Cô càng sợ qua một đoạn thời gian nữa, có người sẽ muốn sờ bụng cô - có không ít nữ nhân đều có ham thích này. Trời biết cô trong bụng nơi nào có được thai máy !
Hôm nay Thanh Vi đi làm, trước khi đi làm mua vịt sốt cay, rảnh rỗi thì cắn ăn. Mấy ngày trước dì cả cô đến thăm, không dám ăn cay, nhịn vài ngày cuối cùng có thể làm cho vị giác thỏa mãn một chút.
Thanh Vi đang cắn khớp xương hấp tủy, Tiểu Vị đẩy cửa vào, cầm trong tay mấy quyển sách. Cô cười nói:“Anh tôi mới có con lớn không lâu, sách chị dâu mua về mang thai và bảo vệ sức khoẻ trẻ sơ sinh còn mới, còn có âm nhạc dưỡng thai, đưa cho cậu xem có hữu dụng không.”
Thanh Vi lau tay, cầm sách. Hai ngày nay cô còn mua sách xem, cái này bớt việc. Tiểu Vị đi tới hai bước, nhìn thấy cổ vịt, không đồng ý nói:“Cậu có cục cưng, cổ hay cánh gà tiêm cái gì, nghe nói tuyến dịch lim-pha nhiều, ăn ít thôi.” Nói xong không khách khí mà cầm một cái nhét vào miệng.
Cổ vịt thật cay, Tiểu Vị cảm thấy đầu lưỡi nhận đến kích thích, cô cấp tốc uống một ly nước lạnh, không khỏi nhìn Thanh Vi:“Cậu ăn cay như vậy ? Có thể không? Chị dâu tôi lúc trước ăn cay, thai nhi động lợi hại, bụng cũng không thoải mái. Chị nói nói mình ăn cái gì nó ăn cái đó, tiểu tử kia chịu được sao?”
Thanh Vi 囧.
Cô không chú ý chuyện này. Thật là như vậy? Nghe nói có một số người vì mang thai mà thay đổi khẩu vị, không biết đồ ăn kích thích sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, vừa nghĩ, hình như đúng là như vậy đi.
Cũng may Tiểu Vị vốn là người thần kinh thô, Thanh Vi tùy tiện nói mấy câu sẽ không chú ý. Cô tùy tiện oán giận:“Lần này cũng không biết sao lại thế này, đến đặc biệt nhiều, buổi sáng họp liền lo lắng. Giờ tôi mua thêm bao lát nữa dùng.”
Các cô bình thường cũng trợ giúp cho nhau, Thanh Vi thuận tay kéo ngăn kéo ra cầm một bịch cho cô:“Này, cầm đi, mấy ngày hôm trước tôi vừa xong, không cần.”
Không cần chạy đi, Tiểu Vị rất vui vẻ nhận, đột nhiên nghi hoặc nhìn Thanh Vi:“Cái kia, có cục cưng cũng đến ?”
Tiểu Vị quả thực không rõ ràng, nhưng mơ hồ cảm thấy không đúng, Thanh Vi nhất thời chảy mồ hôi lạnh, mang thai đương nhiên sẽ không đến, dù sao cô không mang thai thực, lúc nào cũng giả vờ, có khi hơi không chú ý sẽ lộ.
Thanh Vi nói: “Không đến không đến, thực ra mang thai rất phiền toái, chỉ có điểm ấy tốt. Tôi là nói mấy tháng trước tôi dùng là.”
“Nga.” Tiểu Vị không nghi ngờ, bắt đầu cùng Thanh Vi tán gẫu tiểu thuyết cô mới xem trên internet, cao hứng phấn chấn nói một trận rồi đi.
Thanh Vi tỉnh lại, may mà là Tiểu Vị, nếu là người khác, thì khó nói. Giờ cô đã mở chứng minh trong đơn vị xong, ngã tư đường chứng nhận chuẩn sinh xong xuôi, chờ đứa nhỏ sinh ra, sau này nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn không thể ra đường rẽ.
Cùng lúc đó, Thập Tam đang ở Dương Quang cũng có tình huống không tốt.
Dựa theo tình hình chung, nếu không phải thể chất đặc thù, nữ nhân đến tháng này không quá nôn nghén, bắt đầu có thể ăn có thể ngủ. Nhưng Thập Tam mấy tháng đầu phản ứng không lớn, hoàn toàn không sao, gần đây lại bắt đầu thường xuyên muốn ói.
Khi sắp giảng bài xong cho đối tượng tư giáo, trong bụng từng đợt quay cuồng, luôn có xúc động muốn nôn. Thập Tam kiệt lực chịu đựng, công phu ẩn nhẫn của anh cố nhiên là hạng nhất, nhưng sắc mặt trắng bệch cũng là không lừa được người khác.
Học viên chủ động hỏi:“Doãn giáo luyện, anh không thoải mái sao?”
“Không có.” Thập Tam bình tĩnh phủ định :“Anh cứ kiên trì như vậy một tháng, là có thể......” Nói còn chưa dứt lời, lại một lần không khoẻ mãnh liệt, giống như dịch dạ dày đều tràn lên, Thập Tam không thể ức chế, xoay người bước nhanh đến buồng vệ sinh.
Bên trong có người đang đi tiểu, Thập Tam nhanh chóng vào một gian kín, ngay cả của cũng chưa tới đóng đã ói ra. Bởi vì luôn luôn có cảm giác ghê tởm, cho nên vài ngày nay lượng cơm giảm bớt. Buổi sáng ăn không nhiều lắm, nhưng không nhiều lắm gì đó cũng phun hết.
Phun xong, giống như thoải mái một chút, hệ tiêu hóa không khó chịu nữa. Thập Tam dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, chờ người bên ngoài đi mới ra ngoài, chậm rãi súc miệng. Anh sợ nếu người kia hỏi sao anh lại ói, không biết trả lời thế nào.
Học viên chờ Thập Tam về, đã xong lần tập tạ thứ . Nhìn thấy mặt Thập Tam thoáng tái nhợt, nhìn nhìn anh rồi không nói thêm nữa. Nam học viên không quá nói nhiều, nhưng ánh mắt biểu đạt thân thiết.
Thập Tam cũng không vô nghĩa, tiếp tục chỉ đạo động tác của anh.
Chờ học viên đi rồi, Thập Tam vẫn cảm thấy không thoải mái. Thân thể của anh tính nhẫn nại là không thể nghi ngờ, trước kia dù bị trọng thương, cũng có thể bảo trì thanh tỉnh đến bơi an toàn, tự trị liệu, chẳng sợ quá trình trị liệu cũng không hẹ nhàng, thậm chí thô bạo huyết tinh.
Khi đó cũng không thấy gian nan, ngược lại cho rằng có đau có thương tích là bình thường, đau mới chứng tỏ mình còn sống, hơn nữa không trúng độc. Giờ không khoẻ so với đau xót trước kia thật là bé nhỏ không đáng kể, nhưng khác ở chỗ, không phải không thể nhẫn, mà là lo lắng.
Đó là lo lắng với chuyện mình không biết nhưng lại quan tâm, dựng dục hài tử thế nào là tốt anh không biết, còn phải cố hết sức che giấu phản ứng mang thai của mình. Đặc biệt nghĩ đến sinh sản trong tương lai, có thuận lợi không? Tất cả đều là không biết bao nhiêu.
Thập Tam đến phòng nghỉ rót chén nước, hớp hớp rồi nghĩ: Anh làm cha rồi, có đứa nhỏ của Thanh Vi, cô cũng hy vọng cũng quý trọng cục cưng này, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này chứ ? Anh nhất định phải sinh hạ đứa nhỏ này thật tốt.
Tháng thứ sáu, Thanh Vi bắt đầu đặt một bộ quần áo nhỏ nhỏ ở trong quần. Giờ cô thực không hình tượng mặc đầm bầu của phụ nữ, chầm chập đi trên đường, nghẹn lâu, trời biết thực ra cô muốn đi nhanh cỡ nào.
Mỗi lần lên xe, Thanh Vi nhe răng cười vỗ bụng hai cái, không quan tâm để tay lái, dù sao mùa đông đều đóng cửa kính xe không người thấy. Nhưng có một lần khi Thanh Vi vào tiểu khu hạ cửa sổ, bị người thấy được hành vi “Tự ngược” của cô, lộ ra ánh mắt giật mình, Thanh Vi cũng bắt đầu chú ý khi trên xe.
Cô cũng rất lo lắng tình huống của Thập Tam. Tuy anh nôn nghén cơ bản ngừng, nhưng bụng lớn rất nhanh. Tình huống như vậy gạt người khác đi làm rất vất vả, nhưng còn hai tháng mới hết hợp đồng, Dương Quang đối với anh không tệ, cũng không lý do kết thúc hợp đồng sớm.
Như vậy làm sao nghĩ ra biện pháp tốt trước tháng thứ bảy, để Thập Tam được nghĩ ngơi hồi phục, là chuyện Thanh Vi đang trầm tư suy nghĩ. Cô buồn rầu, lại xoa xoa quần áo trong bụng, vì thế bụng biến hình.
Thanh Vi một bên sửa lại hình dạng bụng, một bên rơi lệ: Quả là có thể tìm một chỗ ở mấy tháng, chờ sinh đứa nhỏ rồi hãy về. Mớ nó chứ nam nhân mang thai chịu không nổi, nữ nhân giả dựng cũng rất khổ.