Hôm nay Thanh Vi vừa giao ban, chi đội Lưu đã gọi điện thoại để cô đi làm, ngay cả tiệc giao ban cũng không cần tham gia. Yêu cầu bất thường như vậy, khiến Thanh Vi có chút không yên. Mình phạm lỗi gì? Giống như không có mà. Hay là giả có thai bị vạch trần? Vừa nghĩ đến khả năng này, cho dù là mùa đông, Thanh Vi cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Nếu bị phát hiện thực, thì giải thích thế nào cũng không được, tốt nhất không giải thích, càng không thể thú nhận Thập Tam. Đây là điều quan trọng nhất, ngàn vạn không thể để người ta phát hiện Thập Tam khác thường.
Ở trước cửa văn phòng chi đội Lưu, Thanh Vi sửa sang lại quần áo, ách, nói đúng là bụng, sau đó hy sinh vì nghĩa gõ cửa xin vào báo cáo. Vào cửa thì Thanh Vi lại sửng sốt, trong phòng không chỉ có có chi đội Lưu, còn có đại đội Trương, đại đội Lí, Nhị Long, Triệu Quang Hoa, Đại Hải.
Trong văn phòng không lớn, ngồi 6 nam nhân tráng niên, hơi chật chội. Mặc dù Thanh Vi có chút giật mình, trong lòng lại không lo lắng. Trận thế này, chắc canh có liên quan tới công tác, không có khả năng thảo luận cô mang thai gì đó.
Chi đội Lưu rất hòa ái tiếp đón Thanh Vi ngồi xuống, Triệu Quang Hoa một tư thế kính già yêu trẻ nhường người có thái, để Thanh Vi ngồi ở vị trí thoải mái nhất. Thanh Vi lấy tay đỡ sau eo, chậm rãi ngồi xuống, động tác tiêu chuẩn của phụ nữ có thai.
Cô sâu sắc phát hiện, sau động tác này, đại đội Trương và Đại Hải lập tức lộ ra biểu cảm không đành lòng. Cuối cùng là sao ? Cô càng nghi ngờ hơn.
“Tiểu Yến à, cô còn nhớ 4 năm trước, lần đầu tiên cô tham gia hành động bắt tội phạm, dùng một phát súng đánh gục nghi phạm không?” Đại đội Trương hỏi.
Thanh Vi bị vấn đề này làm nhớ lại.
Sao cô có thể quên ? Nhiệm vụ đầu tiên cô chấp hành, lần đầu tiên cô nổ súng trong thực chiến. Khi đó cô mới công tác không lâu, vẩn còn là tuần cảnh tuần phố. Một lần đội hình cảnh tổ chức bắt nghi phạm ở khu vực của cô tuần tra, cần một nữ cảnh giả trang thiếu nữ đêm khuya chưa về, dụ dỗ người hiềm nghi mắc câu.
Cả tuổi và ngoại hình của Thanh Vi đều là người thích hợp nhất, được triệu tập lâm thời làm mồi.
Người này rất gian xảo, xâm phạm mấy thiếu nữ ở những nơi khác nhau, nếu nạn nhân phản kháng mãnh liệt còn xuống tay độc ác hơn, dư luận xã hội ồ lên, dân tình phẫn nộ. Vì nhanh chóng bắt người, đội hình cảnh chia làm mấy nhóm nhỏ phân biệt hành động.
Lúc ấy tổ của Thanh Vi này trừ cô còn có 3 nam cảnh nữa, lực lượng có vẻ mạnh. Không phải từng nhóm nhỏ đều có mồi, Thanh Vi là cô gái công tác, được bảo vệ gắt gao, súng ngắn cột trên đùi, váy buông xuống căn bản không nhìn thấy.
Ba buổi tối liên tục cô lắc lư trên đường, trời nóng đổ mồ hôi, chân bị súng cọ vào khó chịu, cuối cùng cũng khiến nghi phạm chú ý. Ở trong một ngõ nhỏ hẹp hòi, nam nhân cao lớn cường tráng kia nhanh chóng tiếp cận cô, rõ ràng có ác ý.
Vì thế tổ trưởng lúc ấy - Trương đội ra lệnh một tiếng, cùng Nhị Long tiến lên tấn công nghi phạm, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chỉ cần bắt nam nhân này là được rồi. Ai biết người thứ 3 lại không xông lên!
Người này cũng mới công tác không lâu, cũng khá cao lớn, nhưng có chút nhát gan, vào lúc không thể do dự không thể lui về sau này, sợ hãi theo quán tính. Cuối cùng anh ta vượt qua chướng ngại tâm lý, xông lên.
Nhưng trong thoáng chốc đó, người hiềm nghi kia vô cùng cường tráng, Trương đội và Nhị Long không thể chế trụ anh ta, Nhị Long còn bị đánh vỡ mũi, máy chảy đầy mặt. Nghi phạm mượn cơ hội giãy thoát hai người, liều mạng chạy rangoài.
Thanh Vi ngay trên lộ tuyến chạy trốn của anh ta, ngõ hẹp không nơi tránh né, xa mấy mét có thể rõ ràng nhìn thấy biểu cảm hung hãn dữ tợn trên mặt anh ta -- anh đã biết thân phận của cô.
Trương đội và Nhị Long đuổi theo phía sau, cũng còn kém chút khoảng cách, nếu để anh ta chạy qua, chẳng những nhiệm vụ thất bại, cô cũng tuyệt không có kết cục tốt. Dưới sự khẩn trương, Thanh Vi theo bản năng rút súng, cơ hồ không thời gian nhắm bắn đã bắn ra.
Cô nhắm cánh tay của anh ta, kết quả lại trúng chân, vì thế nam nhân kia gầm rú một tiếng té ngã trên đất, bị mấy người đuổi theo bắt giữ.
Đến nay Thanh Vi vẫn còn nhớ, dưới đèn đường người nọ cả người là máu, một đôi mắt tràn ngập hận ý, cơ hồ sung huyết, gắt gao nhìn chằm chằm cô, khiến tay cầm súng của cô không tự giác mà run lên.
Khi đó Thanh Vi còn không biết Trung Quốc đối với cảnh sát, nổ súng hạn chế nghiêm ngặt cỡ nào, cơ bản không phải đòi mạng không được bắn. Cũng may tình huống lúc đó đặc biệt, Thanh Vi vô cùng nguy hiểm, thủ đoạn và tính chất của người kia lại phi thường ác liệt, cũng chỉ là bị thương, cho nên trải qua đảng uỷ nghiên cứu, không xử phạt Thanh Vi, trái lại còn khen ngợi.
Từ đó về sau, Thanh Vi mới được nhìn trúng, điều đến đội hình cảnh.
“Là, tôi nhớ anh ta, tên Lương Lực.” Thanh Vi trả lời.
“Anh ta vượt ngục, chạy trốn cụ thể thế nào quản lý ngục giam không nói nhiều, nhưng người này nhiều lần tuyên bố người hận nhất là cô, tuyên bố chỉ cần đi ra ngoài sẽ trả thù, hiện tại không rõ anh ta ở đâu, cho nên......”
“Cho nên lúc này có vẻ nguy hiểm.” Thanh Vi trấn định nói.
Từng có người nói cảnh sát bạn hận nhất sẽ là người cuối cùng bắt được bạn. Chuyện này cũng có tính phổ biến nhất định. Rất nhiều người cho là như thế, trước khi phá án, dù người muốn bắt bạn, thẩm vấn bạn, nhiều cảnh sát như vậy, người bạn hận nhất lại là người bắt được bạn.
Mà Lương Lực kia, hẳn là đặc biệt hận cô. Lúc trước Lương Lực bị trúng đạn nên đưa đi bệnh viện trước khi vào ngục, Đại Hải cũng đi. Việc khác, chân Lương Lực sau này đi đường có khả năng sẽ có chút khó khắn, mà ngôn ngữ của anh ta lại toát ra chủ nghĩa đại nam nhân của anh ta rất mạnh, là người cực đoan, như vậy anh ta sẽ càng hận Thanh Vi.
Hiện tại cô biết ánh mắt không đành lòng là vì sao, nếu là nam nhân gặp chuyện này, sẽ tự mình tăng mạnh an toàn phòng hộ, có khi cũng sẽ phối hợp lùng bắt. Hình cảnh cũng từng có tình huống này, dù sao hình cảnh là cảnh sát bắt người nhiều nhất.
Mà cô dù sao cũng là một người phụ nữ, còn đang mang thai, từng phút nhận đến uy hiếp, thậm chí có nguy hiểm tính mạng, đương nhiên sẽ bị đồng tình.
Không phải Thanh Vi không sợ hãi. Một người vô cùng hung ác, cực độ cố chấp rất đáng sợ, không giống người bình thường, bọn họ càng hung tàn và gian xảo hơn. Cô không có giá trị vũ lực như Thập Tam, huống hồ Thập Tam đang trong lúc cần an toàn tuyệt đối.
Nhưng lo lắng qua đi, đột nhiên Thanh Vi có một ý tưởng, có lẽ, này cũng là điều khiến cô có cơ hội chăm sóc Thập Tam sinh đứa nhỏ.
“Đúng vậy. Vốn với tình huống thân thể cô, chúng tôi không muốn cô có gánh nặng tâm lý. Nhưng sau khi suy nghĩ lại thấy cần phải nói cho cô, để cô có sự chuẩn bị. Chúng tôi đã nghĩ vài phương án, một là phái người cùng bảo vệ cô trên đường đi làm, nhưng chuyện này không làm được 24 giờ, vẫn không đủ an toàn; Hai là cô nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng lại lo lắng Lương Lực sẽ canh giữ gần nhà cô, tìm thời cơ trả thù.” Đại đội Trương nói, nghe ra anh thật tình lo lắng cho Thanh Vi.
“Sau đó chúng tôi cho rằng, biện pháp tốt nhất là để chồng cô - Doãn Ngự - có thể ở bên cạnh cô trong thời gian này.” Chi đội Lưu biết Thập Tam là quán quân vật lộn tự do, anh châm chước nói: “Vì bảo đảm an toàn của cô, cô có thể nghỉ ngơi, chờ sau khi bắt lấy Lương Lực hoặc là sau khi sinh sản rồi về.”
Thanh Vi kích động, nếu như vậy, cô có thể giải quyết vấn đề hiện tại.“Tôi có thể đến nơi khác ở một thời gian không ?”
“Được chứ. Hành trình và địa chỉ không được tùy tiện nói cho người khác, cũng phải dặn dò cha mẹ cô, sau khi dàn xếp xong nói cho đội Trương là được, sau này có việc anh ấy sẽ liên hệ với cô.” Chi đội Lưu giải quyết dứt khoát.
Mọi người vốn cho rằng Thanh Vi sẽ rất phiền não, không nghĩ tới khi cô nghe thế lại lộ ra tươi cười, thật tình biểu đạt ra sung sướng của cô.
Đại Hải buồn bực :“Thanh Vi, không phải cô bị dọa ngu đây chứ?”
Thanh Vi nhướng mày : “Lực thừa nhận của tôi yếu như vậy nhược sao? Có thể tĩnh dưỡng dưỡng thai cho tốt, vì sao lại mất hứng?”
Trương đội lau mồ hôi, đây không phải một chuyện mà. Anh cười nói: “Thanh Vi nhìn văn tĩnh, nhưng thật ra gan rất lớn.”
Mọi người mỉm cười, không khí luôn có chút trầm trọng cuối cùng trở nên thoải mái.
Vì phòng bị Lương Lực trả thù, nhưng không thể bị dọa đến chuyện gì cũng không làm. Cho dù anh ta đến, bây giờ chắc còn đang trốn đông trốn tây, muốn đụng đến cô cần một thời gian nữa.
Cho nên Thanh Vi ung dung sắp xếp chuyện của mình. Cô liệt kê công việc ra, dùng hai ngày thời gian, hoàn thành công việc gần nhất, sau đó viết giấy giao việc rõ ràng, giao cho đội, để thượng cấp cho người khác nhận.
Thập Tam cũng từ chức, nói vợ anh có việc cần anh bảo vệ, ít nhất mấy tháng không thể đi làm, Dương Quang kiệt lực giữ lại, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ buông tay.
Thanh Vi và Thập Tam cùng đi nhà cha mẹ gia, nói rõ rang với cha mẹ, bọn họ làm việc cả đời, không phải phải lão nhân hoa mắt ù tai, lần rời đi này thời gian không ngắn, nếu lừa gạt, để bọn họ đoán mò lại càng không tốt.
Mẹ Yến nhất định muốn đi cùng, Thanh Vi cự tuyệt. Muốn cho mẹ đi, cô và Thập Tam còn không xong đời sao. Vì thế Thanh Vi khuyên nửa ngày, nói A Ngự bảo vệ một người là cô thì dễ dàng, bảo vệ hai người sẽ rất khó khăn, ba Yến gần đây lại cảm mạo, không thể thiếu sự chăm sóc của bà, cuối cùng triệt tiêu được suy nghĩ này của bà.
Ba Yến tuy luyến tiếc, nhưng cũng biết vợ chồng son lặng lẽ trốn đi, khả năng bị phát hiện không lớn, hơn nữa bọn họ ở một phòng, nhiều người sẽ không tiện, cũng không nói gì thêm.
Đối với việc Thanh Vi đi đâu ở, mọi người thảo luận nửa ngày. Mẹ Yến muốn an toàn, gần đó nhất định phải có bệnh viện; ba Yến lại muốn thuận tiện, có thân thích chăm sóc. Thanh Vi kiên trì muốn tìm một nơi bí ẩn - như vậy mới có thể để Thập Tam không bị chú ý.
Cuối cùng, vẫn là ba Yến phát huy tác dụng. Một lão hữu của ông khi còn tuổi tham gia quân ngũ, phục dịch bộ đội vùng núi phong cảnh duyên dáng, sau khi có tiền luôn luôn hoài niệm cuộc sống lúc trước và cảnh đẹp nơi đó, mua một căn nhà gần đó, nhà không tệ, là nhà dùng để thỉnh thoảng đến nghỉ ngơi, tuổi lớn ít đi, lúc này cơ bản để đó không dùng.
Ba Yến cũng từng đi, nơi đó quả thực rất đẹp, có xe thì đi đường quốc lộ quanh núi, đi nửa giờ thì đến thị trấn, rất phù hợp yêu cầu của Thanh Vi. Thanh Vi và Thập Tam đều ưng ý, ba Yến liên hệ với lão hữu, đối phương thống khoái đồng ý.
Mẹ Yến đồng ý không đi cùng, nhưng nhất định phải đưa người đi mới yên tâm. Sau khi chuẩn bị một phen, Thanh Vi và Thập Tam mang theo nhị lão Yến gia, lái xe đi vùng núi tỉnh Lâm.
Nhà nhỏ hai tầng nơi nơi là tro bụi, mẹ Yến lau rồi lại quét, quét dọn ra mấy gian phòng thường dùng. Điện nước có sẳn, gia cụ đơn giản cũng có, chỉ là trường kỳ không có người ở, hơi thiếu nhân khí. Trong tầng hầm thậm chí phát hiện một con rắn, may mắn không có độc, cũng làm mẹ Yến bị dọa chấn kinh.
Trên xe chất đầy đồ đạc, chăn, máy sưởi điện, quần áo linh tinh, vật dụng hàng ngày rất nhanh được đặt vào các phòng. Khi họ đến thị trấn lại mua thêm vài thứ, đổi vòi nước bị hỏng, dự trữ rất nhiều than tổ ong, cuối cùng đạt tới tiêu chuẩn cuộc sống bình thường.
Ở hai ngày, Thanh Vi thúc giục cha mẹ quay về. Nơi này lạnh, cảm mạo của ba Yến ba tang lên, cứ ho khan mãi, cô rất sợ sẽ chuyển thành viêm phổi. Mẹ Yến làm bữa cơm cho bọn họ, lau nước mắt rồi đi, dặn dò Thanh Vi mấy lần, khi gần đến ngày sinh dự tính phải quay về, lo lắng bệnh viện nơi này không tốt.
Thanh Vi cam đoan cách một ngày sẽ gọi một cuộc điện thoại báo bình an, Thập Tam thề sẽ chăm sóc cô thật tốt, mới làm cho mẹ ngừng lệ.
Từ nay Thanh Vi và Thập Tam bắt đầu sống trong thế giới hai người.
Trên núi tuy lạnh, nhưng không giữa thâm sơn cùng cốc, lại có máy sưởi, cũng không chịu tội mấy. Nhà cách quốc lộ khá xa, lại là mùa đông, ít có người đi ngang qua, Thanh Vi và Thập Tam không cần ngụy trang nữa.
Thập Tam có thể tùy tiện mặc quần áo rộng rãi thoải mái, cũng không cần khi khó chịu cứng rắn chống đỡ. Bởi vì không khí tươi mát, ăn cũng là thực phẩm màu xanh, nghỉ ngơi cũng đủ, sắc mặt Thập Tam mỗi ngày một tốt hơn.
Cũng không biết là do nuôi tốt hay do đến tháng, Thập Tam dần dần không ốm nghén nữa, thèm ăn và tinh lực đều khôi phục lại, nhiệm vụ chủ yếu mỗi ngày là ăn cho tốt.
Thanh Vi mỗi tuần hai lần đi thị trấn vơ vét nguyên liệu nấu ăn. Rau dại hoa quả khô trong thị trấn có rất nhiều, đồ nhà mình cho gà vịt ăn còn ngon hơn mua trong siêu thị. Thôn trang có người đào ao nuôi cá bán, Thanh Vi mua không ít, làm các loại khẩu vị, còn mời dân bản xứ gia công thành cá muối dự trữ lại.
Dùng lò nướng bánh ngô, cháo gạo kê dinh dính, rượu nếp than yến mạch, mỳ sợi kiều mạch, hai người ăn đến nghiện. Bánh đậu xanh, đậu tương và đậu hủ, vừng rang, khiến Thanh Vi cảm nhận được sự ngon lành của đồ ăn nguyên sinh.
Ăn no rồi thì phải đi tản bộ, mùa đông có cảnh đẹp của mùa đông, tuyết xốp giẫm lên còn thoải mái hơn thảm, đi từ triền núi xuống, chậm rãi hít vào không khí trong lành, cảm thấy trong lồng ngực là cảm giác khô mát.
Ngẫu nhiên thấy con thỏ tiểu động vật linh tinh chấn kinh chạy qua, Thanh Vi vui vẻ kéo Thập Tam: “Mau nhìn, con thỏ!”
Thập Tam ừ một tiếng, trong tay bay vụt ra một đồ vật, con thỏ xa xa bị ám hại, run rẩy hai cái rồi ngã xuống.
Thanh Vi giật mình :“A Ngự, anh giết nó rồi?”
“Đúng vậy, không phải em muốn ăn sao ?”
“Em không có.” Thanh Vi phủ nhận.
“......” Nhưng em bảo anh nhìn con thỏ, Thập Tam yên lặng nghĩ. Ở trong lòng anh, thỏ hoang không có gì hay để nhìn, trừ phi là muốn ăn.
Tuy Thanh Vi không đồng ý hành vi tùy ý bắt giết động vật hoang dã, nhưng con thỏ đã chết không ăn thì lãng phí - được rồi càng bôi càng đen. Cô không làm được một con thỏ da long còn đầy đủ, Thập Tam lớn bụng linh hoạt lột da móc nội tạng, rửa sạch bỏ vào nồi.
Được rồi, Thanh Vi thừa nhận, thỏ hoang thịt ngon hơn thỏ nhà một chút, Thập Tam làm rất ngon, mùi vị rất hấp dẫn. Nhưng từ nay về sau Thanh Vi không dám kêu Thập Tam nhìn tiểu động vật gì, sợ lại nhìn thấy chúng nó phơi thây đương trường.
Có khi Thanh Vi cùng Thập Tam đắp người tuyết, có khi nấu lẩu ở nhà, toàn là tùy vào tâm tình. Có lần tản bộ phát hiện một mảnh cây ăn quả hoang dại, còn có trái cây chín trên cành, Thanh Vi hưng trí bừng bừng hái xuống, kết quả không thể ăn, còn tiếc nuối một trận.
Không có áp lực công việc, không có chuyện phiền não, hai người chân chính trải nghiệm một phen cuộc sống điền viên nhàn nhã tự đắc.
Khi giúp Thập Tam tắm rửa, Thanh Vi phát hiện, dưới rốn anh, xuất hiện một chỉ tơ hồng. Thanh Vi nghĩ là điều dị thường, nhanh chóng hỏi Thập Tam.
Anh cười trấn an Thanh Vi, anh nói đây đản tuyến, trước khi sinh sản – tháng sẽ xuất hiện, thời gian càng lâu, nó sẽ dần dần chuyển thành màu bạc, cuối cùng khi sinh sản vỡ ra, đứa nhỏ sinh ra từ nơi đó.
Cái gì ? Thanh Vi trợn mắt há mồm. Đây không phải là phá bụng sinh con sao!
Cô nhẹ nhàng chạm vào tơ hồng kia, Thập Tam run lên.
“Đau?”
“Có một chút.”
Thanh Vi không dám động, nghĩ đến tương lai nơi này sẽ vỡ ra thành một lỗ hổng máu chảy đầm đìa, đứa nhỏ đi ra từ đó, có chút không thể tiêu hóa.
“Vậy vết nứt lớn nhỏ là cố định hả?”
Thập Tam nói nam nhân thân thể gầy yếu có khả năng đản tuyến ngắn, khi nứt ra sẽ nhỏ, co dãn kém, khi sinh sản sẽ không dễ dàng. Nhưng anh thân thể tốt, giờ xem màu sắc và độ dài đản tuyến cũng tốt lắm, hẳn là không thành vấn đề.
Dù Thập Tam nói đây là chuyện rất tự nhiên, không cần lo lắng, Thanh Vi vẫn rất sợ, không dám động tay, tập trung tinh thần quan sát đản tuyến thời gian rất lâu.
Trước Tết âm lịch, đội Trương gọi điện thoại cho Thanh Vi. Anh nói với Thanh Vi một tin tức xấu: Lương Lực xuất hiện, tập kích một tuần cảnh một mình, đoạt súng. Tổng công cả trong sung và bên ngoài có băng đạn. Hơn nữa có dấu vết để lại thể hiện, gần đây Lương Lực tường lui tới gần nhà Thanh Vi.
Tình thế ác liệt, Thanh Vi nói với mẹ là cô sẽ không quay về mừng năm mới, cũng đừng lại đây thăm cô, tốt nhất đến nhà thân thích ở trước. Vạn nhất anh ta thăm dò chỗ ở cha mẹ cô, theo dõi hoặc kiềm kẹp, thì là phiền toái lớn.
Cũng may vì Lương Lực có hành vi rất điên cuồng, tạo thành nguy hiểm lớn với xã hội, đặc công và võ cảnh đều xuất động, công khai truy nã, đuổi bắt khắp nơi.
Tết âm lịch Thanh Vi và Thập Tam cùng trải qua. Thị trấn còn giữ lại vị niên kỉ nồng đậm, trong lúc mừng năm mới khó có thể mua được đồ đạc, Thanh Vi vội vàng mua đồ bốn phía. Cô không có khẩu âm địa phương, có người hỏi thì nói mình là người nhà bộ đội đóng quân gần đó, tới đây mừng năm mới.
Kết quả lí do thoái thác mang đến thu hoạch ngoài ý muốn. Bộ đội trường kỳ đóng quân ở gần do, tham dự không ít kiến thiết và cứu tế, cho nên quân dân quan hệ không tệ. Vì thế trừ thực phẩm thông thường, Thanh Vi còn mua được không ít hàng hóa tư tàng, chạy chuyến xe mới chuyển về hết.
Tuy rằng khi sang năm mới có chút cô đơn, nhưng đêm giao thừa cũng có một bàn đồ ăn, không thể thiếu sủi cảo tròn trịa.
Ở cạnh lò sưởi xem tivi, Thanh Vi nhẹ nhàng mát xa cho Thập Tam. Gần đây vóc dáng anh có chút phì ra, cô quyết tâm bồi bổ cho Thập Tam thêm một bước nữa.
Thập Tam phát hiện đôi mắt nhỏ của cô tràn ngập tính toán, hỏi:“Nghĩ cái gì vậy ?”
“Anh cần bồi bổ thật tốt.” Thanh Vi sờ cằm.
“Còn bổ nữa? Anh đã béo thành như vậy, cũng ăn không ít.”
“Anh là bị sưng vù.”
"Nếu là sưng vù nhấn một cái sẽ thành cái hố, nửa ngày mới trở về như ban đầu. Anh đây là thịt thật.” Thập Tam bất đắc dĩ nói.
Thanh Vi đè, quả nhiên thực rắn chắc, cao hứng :“Thực sự, chứng minh em nuôi nấng anh rất tốt.”
Thập Tam bất mãn, sao lại nói “Nuôi nấng” chứ, anh cũng không phải heo.
Thanh Vi sửa miệng:“Em dưỡng anh rất tốt.” Thập Tam mới không dị nghị, vừa lòng.
Lúc này Thanh Vi cảm thấy, Thập Tam thật sự rất dễ dỗ.