Thập Tam vốn đang thẹn, quay đầu nhìn khăn mặt mới phát hiện trên khăn mặt không có vết máu. Anh kinh hãi, lôi khăn mặt lại nhìn kỹ, quả thực là không có.
Thập Tam như bị sét đánh: sao có thể, vừa rồi rõ ràng là rất đau…
Đột nhiên anh nhớ tới Thanh Vi sẽ nghĩ thế nào về anh? Sẽ tin tưởng anh sao? Dù cho tin tưởng nhưng trên khăn không có máu, rồi cũng sẽ trở thành dấu vết trong trí nhớ.
Đàn ông không có lạc hồng ở thế giới của anh sẽ bị đánh, giết, li hôn, vứt bỏ là đương nhiên, còn bị người đời vũ nhục, chửi rủa, cả đời không ngẩng đầu lên được.
Thập Tam nghĩ đi nghĩ lại nhưng lại quên mất đây là thế giới mới, hoặc là ý thức chưa được bình phục lại e ngại xấu hổ. Sắc mặt anh trắng bệch, thân thể cứng ngắc, cầm khăn mặt trên tay bắt đầu run rẩy.
Thanh Vi nhìn sắc mặt của anh, muốn vươn tay ra kéo thì Thập Tam đã xoay người quỳ dưới giường, nói gấp gáp: “Đây là lần đầu tiên của tôi, hãy tin tưởng tôi.” Giọng nói trầm thấp mang theo tuyệt vọng.
Thanh Vi nhìn thân thể anh trần truồng quỳ dưới giường, mặt trắng bệch, đâu còn quản chuyện cái khăn mặt nữa, cô nhảy xuống giường ôm lấy anh, dùng sức kéo anh lên.
Thập Tam bất động, Thanh Vi cũng kéo không nổi, chỉ thấy anh nói nhảm, cô hung dữ ôm lấy anh, lay anh mấy cái: “Em đương nhiên tin anh! Mau đứng lên đi!”
Thập Tam ngơ ngác quỳ mà nói: “Tôi sai rồi, em phạt tôi đi.” Anh không nói thật lâu, nhưng giờ mỗi chữ, mỗi câu đều tuyệt vọng.
Thanh Vi thấy anh không quý trọng bản thân như thế, sức lực do cơn giận cũng mạnh hơn, cô dùng sức túm anh lên giường. Cô lớn tiếng nói: “Anh nói bậy bạ gì vậy, anh ở đây với em có gì không đúng? Anh cùng sống với em ở đây lâu như vậy rồi, thân thể chuyển biến như vậy là điều tự nhiên, bằng không mới là bất bình thường đó. Làm gì so đo không phải là lần đầu tiên, em cũng không phải là lần đầu tiên mà.”
Thập Tam mắt rưng rưng nhìn Thanh Vi: “Em là phái nữ, đương nhiên không cần. Tôi…tôi…”
Thanh Vi dùng chăn phủ lấy hai người, ôm lấy Thập Tam nói: “Ở đây không so đo những điều này. Hơn nữa em tin anh là lần đầu tiên. Đừng quan tâm những điều này nữa được không?”
Cô nói liên miên, cằn nhằn một hồi, rốt cuộc Thập Tam cũng an tĩnh lại, chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Thanh Vi thấy lông mi anh vẫn động đậy, biết rõ anh không ngủ nhưng để anh yên tĩnh cũng tốt. Lúc này cô hận mình vô cùng, biết rõ Thập Tam khác người thường, làm sao cô lại vội vã háo sắc như vậy, không hỏi rõ đã ăn hết người ta, vừa rồi anh nói đau lại không ra máu, không biết có bị thương hay không, có để lại tâm lý oán hận cho anh hay không?
Cô suy nghĩ , biểu hiện trên mặt bắt đầu lúng túng. Lại nghĩ tới tính tình Thập Tam như vậy, mình đông muốn tây nhớ anh nhưng lại không làm rõ quan hệ, anh có thể rất khổ sở. Vì vậy càng nghĩ càng hối hận.
Thanh Vi nghĩ không ra làm sao mình lại không khống chế được mà ăn người ta sạch sẽ rồi? Lúc ấy cái gì cũng không nghĩ được, trong đầu chỉ có sắc dục, cũng chỉ vài chén rượu mà cô đã mất lý trí rồi ư? Kỳ thật bản thân cô là sói mà, bằng không sao lại muốn đi chơi với Thập Tam, còn ngủ chung giường?
Cô thì đang nghĩ ngợi lung tung, Thập Tam thì tâm tình như đi cáp treo. Lúc ban đầu thì vừa thẹn, vừa mừng vì mình rốt cuộc cũng hiến thân cho Thanh Vi. Về sau lại bị chuyện khăn mặt làm cho xấu hổ, cuối cùng lại thấy Thanh Vi trầm mặc, sắc mặt thay đổi nên tâm tình anh càng sa sút.
Anh nghĩ chắc là Thanh Vi vẫn để ý, mới rồi chỉ là an ủi anh mà thôi.
Thật lâu sau đó, Thanh Vi đang thất thần thì chợt nghe anh nói: “Thanh Vi, tôi biết mình không xứng với em, tôi không yêu cầu danh phận gì. Nếu em muốn tôi, tôi sẽ săn sóc em, nếu không tôi sẽ không quấn lấy em. Về sau em thích ai không cần chú ý đến tôi, tôi sẽ không sao. Chỉ cần em cho phép tôi thủ thân cho em thì tôi đã thỏa mãn lắm rồi, thật đó.”
Anh nói xong, giọng nói có phần run rẩy, còn mang chút ít nghẹn ngào: “Nếu như em vẫn để ý chuyện tôi không có lạc hồng, không muốn gặp mặt tôi, vậy hãy để tôi chăm sóc em, giúp em làm việc, đừng đuổi tôi đi, được không?”
Thanh Vi nghe xong mà mãi không hiểu, sao lại nói những lời này, nghe sao cũng thấy chua xót hết. Không đợi đến khi cô trả lời, anh vùi đầu dưới gối, dường như sợ nghe thấy điều không muốn nghe.
Thanh Vi chỉ có thể dùng sức ôm lấy Thập Tam, buộc anh ngẩng đầu lên. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch kia mà không khỏi thương tiếc, cọ vào mặt anh: “Anh nói nhăng nói cuội gì vậy? Em chỉ hận chính mình không hiểu rõ được vấn đề, sợ anh bị thương, lại sợ anh cảm thấy lần đầu như vậy thì quá qua loa, em là phiền những điều này đó thôi.”
“Thật sao?” Thập Tam sững sờ nhìn Thanh Vi, không thể tin được.
“Anh đó, phải biết rằng nam nữ xảy ra quan hệ thì đàn ông là người được lợi mới đúng. Như bây giờ là nam trấn an nữ đấy. Em không cho anh chịu trách nhiệm có khi anh còn cười trộm ấy chws.”
“A, đúng, đúng đấy” Thập Tam vội vàng nói: “Anh biết rõ, chỉ là luôn không nghĩ đến. Anh sẽ chịu trách nhiệm, Thanh Vi, chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ phụ trách.”
Thanh Vi đánh một cái vào gáy anh: “Ở bên ngoài thì lạnh lùng như băng, đối với em thì vừa đoán mò, vừa nói năng lung tung như vậy.”
“Thực xin lỗi, là anh quá để ý đến em.” Nói xong anh nghĩ đến thế giới này phụ nữ rất ghét đàn ông quấn lấy người, vội cam đoan: “Về sau sẽ không như vậy nữa.”
Thanh Vi hôn mặt anh: “Thật ra, anh tuổi trẻ anh tuấn, ở cùng với em, em mới là không xứng với anh.”
“Em là tốt nhất, em đồng ý cùng anh, anh không mong gì nữa.” Thập Tam thỏa mãn thở dài.
Thanh Vi chọc chọc dấu hôn trước ngực anh, xấu xa cười. Thập Tam cúi đầu ngó, mặt lại đỏ lên. Anh chợt nhớ tới điều gì, thấp giọng lúng túng nói: “Chuyện kia, Thanh Vi, là lần đầu tiên của anh, còn làm không tốt, về sau anh sẽ học, sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Thanh Vi hơi nhăn trán: “Anh học ở đâu?”
Thập Tam suy nghĩ nghiêm túc một lát sau nói: “Ờ ha, không biết. Nhưng sẽ nghĩ ra cách thôi mà.”
Thanh Vi muốn ói máu luôn: “A Ngự, anh tình em nguyện, tình cảm như vậy là tốt đẹp nhất, không cần tận lực đi học những kỹ xảo kia. Anh và em ngang hàng, không ai hầu hạ ai, anh có quyền từ chối em, cũng có thể hưởng thụ, được không?”
“Vậy vừa rồi em hài lòng không?”
“A Ngự, anh hỏi một người phụ nữ như vậy cô ấy sẽ thẹn thùng đấy. Được rồi, em rất hài lòng, duy chỉ có điều ngày mai anh có thể đi lại bình thường được không?”
Thập Tam gật đầu, nở nụ cười thanh thoát, thoải mái không một bóng mờ. Dường như đây là lần đầu tiên anh cười như vậy: “Anh không sao, nghỉ ngơi giờ là ổn, về sau, hm, sinh hoạt vợ chồng cũng không sao rồi.”
Thanh Vi muốn ngã, Thập Tam thường không nhiều lời, một khi mở miệng thật đúng là khó đỡ.
Thập Tam còn muốn nói gì nữa nhưng Thanh Vi đã dứt khoát hôn nhẹ lên môi anh, sau đó nói: “Ngủ.” Thập Tam không nói thêm lời nào nữa, mỉm cười ôm cô cùng nhau ngủ.
Thanh Vi vốn không nghĩ tới đối tượng lại là Thập Tam, cô chẳng những không thể thẹn thùng lại còn trấn an anh. Nhưng cô lại cảm thấy rất tốt.
Chuẩn bị tốt hành lý, nhìn Thập Tam với đôi mắt dịu dàng, tươi cười, cô đột nhiên cảm thấy mình có một phần trách nhiệm. Từ giờ trở đi cô và Thập Tam là vận mệnh liên quan chặc chẽ rồi, muốn cùng anh sinh sống, hai bên cùng ủng hộ nhau.
Thập Tam vốn đang thẹn, quay đầu nhìn khăn mặt mới phát hiện trên khăn mặt không có vết máu. Anh kinh hãi, lôi khăn mặt lại nhìn kỹ, quả thực là không có.
Thập Tam như bị sét đánh: sao có thể, vừa rồi rõ ràng là rất đau…
Đột nhiên anh nhớ tới Thanh Vi sẽ nghĩ thế nào về anh? Sẽ tin tưởng anh sao? Dù cho tin tưởng nhưng trên khăn không có máu, rồi cũng sẽ trở thành dấu vết trong trí nhớ.
Đàn ông không có lạc hồng ở thế giới của anh sẽ bị đánh, giết, li hôn, vứt bỏ là đương nhiên, còn bị người đời vũ nhục, chửi rủa, cả đời không ngẩng đầu lên được.
Thập Tam nghĩ đi nghĩ lại nhưng lại quên mất đây là thế giới mới, hoặc là ý thức chưa được bình phục lại e ngại xấu hổ. Sắc mặt anh trắng bệch, thân thể cứng ngắc, cầm khăn mặt trên tay bắt đầu run rẩy.
Thanh Vi nhìn sắc mặt của anh, muốn vươn tay ra kéo thì Thập Tam đã xoay người quỳ dưới giường, nói gấp gáp: “Đây là lần đầu tiên của tôi, hãy tin tưởng tôi.” Giọng nói trầm thấp mang theo tuyệt vọng.
Thanh Vi nhìn thân thể anh trần truồng quỳ dưới giường, mặt trắng bệch, đâu còn quản chuyện cái khăn mặt nữa, cô nhảy xuống giường ôm lấy anh, dùng sức kéo anh lên.
Thập Tam bất động, Thanh Vi cũng kéo không nổi, chỉ thấy anh nói nhảm, cô hung dữ ôm lấy anh, lay anh mấy cái: “Em đương nhiên tin anh! Mau đứng lên đi!”
Thập Tam ngơ ngác quỳ mà nói: “Tôi sai rồi, em phạt tôi đi.” Anh không nói thật lâu, nhưng giờ mỗi chữ, mỗi câu đều tuyệt vọng.
Thanh Vi thấy anh không quý trọng bản thân như thế, sức lực do cơn giận cũng mạnh hơn, cô dùng sức túm anh lên giường. Cô lớn tiếng nói: “Anh nói bậy bạ gì vậy, anh ở đây với em có gì không đúng? Anh cùng sống với em ở đây lâu như vậy rồi, thân thể chuyển biến như vậy là điều tự nhiên, bằng không mới là bất bình thường đó. Làm gì so đo không phải là lần đầu tiên, em cũng không phải là lần đầu tiên mà.”
Thập Tam mắt rưng rưng nhìn Thanh Vi: “Em là phái nữ, đương nhiên không cần. Tôi…tôi…”
Thanh Vi dùng chăn phủ lấy hai người, ôm lấy Thập Tam nói: “Ở đây không so đo những điều này. Hơn nữa em tin anh là lần đầu tiên. Đừng quan tâm những điều này nữa được không?”
Cô nói liên miên, cằn nhằn một hồi, rốt cuộc Thập Tam cũng an tĩnh lại, chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Thanh Vi thấy lông mi anh vẫn động đậy, biết rõ anh không ngủ nhưng để anh yên tĩnh cũng tốt. Lúc này cô hận mình vô cùng, biết rõ Thập Tam khác người thường, làm sao cô lại vội vã háo sắc như vậy, không hỏi rõ đã ăn hết người ta, vừa rồi anh nói đau lại không ra máu, không biết có bị thương hay không, có để lại tâm lý oán hận cho anh hay không?
Cô suy nghĩ , biểu hiện trên mặt bắt đầu lúng túng. Lại nghĩ tới tính tình Thập Tam như vậy, mình đông muốn tây nhớ anh nhưng lại không làm rõ quan hệ, anh có thể rất khổ sở. Vì vậy càng nghĩ càng hối hận.
Thanh Vi nghĩ không ra làm sao mình lại không khống chế được mà ăn người ta sạch sẽ rồi? Lúc ấy cái gì cũng không nghĩ được, trong đầu chỉ có sắc dục, cũng chỉ vài chén rượu mà cô đã mất lý trí rồi ư? Kỳ thật bản thân cô là sói mà, bằng không sao lại muốn đi chơi với Thập Tam, còn ngủ chung giường?
Cô thì đang nghĩ ngợi lung tung, Thập Tam thì tâm tình như đi cáp treo. Lúc ban đầu thì vừa thẹn, vừa mừng vì mình rốt cuộc cũng hiến thân cho Thanh Vi. Về sau lại bị chuyện khăn mặt làm cho xấu hổ, cuối cùng lại thấy Thanh Vi trầm mặc, sắc mặt thay đổi nên tâm tình anh càng sa sút.
Anh nghĩ chắc là Thanh Vi vẫn để ý, mới rồi chỉ là an ủi anh mà thôi.
Thật lâu sau đó, Thanh Vi đang thất thần thì chợt nghe anh nói: “Thanh Vi, tôi biết mình không xứng với em, tôi không yêu cầu danh phận gì. Nếu em muốn tôi, tôi sẽ săn sóc em, nếu không tôi sẽ không quấn lấy em. Về sau em thích ai không cần chú ý đến tôi, tôi sẽ không sao. Chỉ cần em cho phép tôi thủ thân cho em thì tôi đã thỏa mãn lắm rồi, thật đó.”
Anh nói xong, giọng nói có phần run rẩy, còn mang chút ít nghẹn ngào: “Nếu như em vẫn để ý chuyện tôi không có lạc hồng, không muốn gặp mặt tôi, vậy hãy để tôi chăm sóc em, giúp em làm việc, đừng đuổi tôi đi, được không?”
Thanh Vi nghe xong mà mãi không hiểu, sao lại nói những lời này, nghe sao cũng thấy chua xót hết. Không đợi đến khi cô trả lời, anh vùi đầu dưới gối, dường như sợ nghe thấy điều không muốn nghe.
Thanh Vi chỉ có thể dùng sức ôm lấy Thập Tam, buộc anh ngẩng đầu lên. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch kia mà không khỏi thương tiếc, cọ vào mặt anh: “Anh nói nhăng nói cuội gì vậy? Em chỉ hận chính mình không hiểu rõ được vấn đề, sợ anh bị thương, lại sợ anh cảm thấy lần đầu như vậy thì quá qua loa, em là phiền những điều này đó thôi.”
“Thật sao?” Thập Tam sững sờ nhìn Thanh Vi, không thể tin được.
“Anh đó, phải biết rằng nam nữ xảy ra quan hệ thì đàn ông là người được lợi mới đúng. Như bây giờ là nam trấn an nữ đấy. Em không cho anh chịu trách nhiệm có khi anh còn cười trộm ấy chws.”
“A, đúng, đúng đấy” Thập Tam vội vàng nói: “Anh biết rõ, chỉ là luôn không nghĩ đến. Anh sẽ chịu trách nhiệm, Thanh Vi, chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ phụ trách.”
Thanh Vi đánh một cái vào gáy anh: “Ở bên ngoài thì lạnh lùng như băng, đối với em thì vừa đoán mò, vừa nói năng lung tung như vậy.”
“Thực xin lỗi, là anh quá để ý đến em.” Nói xong anh nghĩ đến thế giới này phụ nữ rất ghét đàn ông quấn lấy người, vội cam đoan: “Về sau sẽ không như vậy nữa.”
Thanh Vi hôn mặt anh: “Thật ra, anh tuổi trẻ anh tuấn, ở cùng với em, em mới là không xứng với anh.”
“Em là tốt nhất, em đồng ý cùng anh, anh không mong gì nữa.” Thập Tam thỏa mãn thở dài.
Thanh Vi chọc chọc dấu hôn trước ngực anh, xấu xa cười. Thập Tam cúi đầu ngó, mặt lại đỏ lên. Anh chợt nhớ tới điều gì, thấp giọng lúng túng nói: “Chuyện kia, Thanh Vi, là lần đầu tiên của anh, còn làm không tốt, về sau anh sẽ học, sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Thanh Vi hơi nhăn trán: “Anh học ở đâu?”
Thập Tam suy nghĩ nghiêm túc một lát sau nói: “Ờ ha, không biết. Nhưng sẽ nghĩ ra cách thôi mà.”
Thanh Vi muốn ói máu luôn: “A Ngự, anh tình em nguyện, tình cảm như vậy là tốt đẹp nhất, không cần tận lực đi học những kỹ xảo kia. Anh và em ngang hàng, không ai hầu hạ ai, anh có quyền từ chối em, cũng có thể hưởng thụ, được không?”
“Vậy vừa rồi em hài lòng không?”
“A Ngự, anh hỏi một người phụ nữ như vậy cô ấy sẽ thẹn thùng đấy. Được rồi, em rất hài lòng, duy chỉ có điều ngày mai anh có thể đi lại bình thường được không?”
Thập Tam gật đầu, nở nụ cười thanh thoát, thoải mái không một bóng mờ. Dường như đây là lần đầu tiên anh cười như vậy: “Anh không sao, nghỉ ngơi giờ là ổn, về sau, hm, sinh hoạt vợ chồng cũng không sao rồi.”
Thanh Vi muốn ngã, Thập Tam thường không nhiều lời, một khi mở miệng thật đúng là khó đỡ.
Thập Tam còn muốn nói gì nữa nhưng Thanh Vi đã dứt khoát hôn nhẹ lên môi anh, sau đó nói: “Ngủ.” Thập Tam không nói thêm lời nào nữa, mỉm cười ôm cô cùng nhau ngủ.
Thanh Vi vốn không nghĩ tới đối tượng lại là Thập Tam, cô chẳng những không thể thẹn thùng lại còn trấn an anh. Nhưng cô lại cảm thấy rất tốt.
Chuẩn bị tốt hành lý, nhìn Thập Tam với đôi mắt dịu dàng, tươi cười, cô đột nhiên cảm thấy mình có một phần trách nhiệm. Từ giờ trở đi cô và Thập Tam là vận mệnh liên quan chặc chẽ rồi, muốn cùng anh sinh sống, hai bên cùng ủng hộ nhau.