Sáng sớm hôm sau, Thanh Vi vốn tưởng hết chịu nổi rồi, dù sao ngày hôm qua cũng đã “vận động” hơi quá sức. Cảm thấy có thể rời giường cũng may, chỉ là thân thể thỏa mãn mà lười biếng, cộng thêm có bữa sáng yêu mến của tấm lòng Thập Tam, lại một đường tặng cô của hồi môn tới đơn vị, chút mệt mỏi kia của Thanh Vi liền hóa thành hạnh phúc.
Vừa mới bắt đầu công việc, cô nhận được điện thoại của Đặng Vĩ. Thân thích của Đặng Vĩ trong bộ đội cũng không ít, anh ta cũng là con cả của đại viện trưởng quân đội. Cha mẹ anh ta tuy không tính là cao cấp nhưng từng tòng quân nhiều năm, cũng có căn cơ.
Đặng Vĩ biết được tin tức: giải phóng quân cả nước tuyển sĩ quan trực tiếp, ưu tiên có sở trường và chuyên nghiệp, trong đó cá nhân biểu hiện xuất sắc sẽ có nhiều cơ hội. Đặng Vĩ nhớ tới Thanh Vi đề cập qua việc tìm việc làm nên chạy nhanh tới hỏi cô.
“Có điều kiện gì hạn chế không?”
“Tuổi không quá 24 tuổi, nam cao hơn 1m7, tôi đã thấy A Ngự rồi, anh ta cũng không có vấn đề gì.”
“Nhưng A Ngự không có văn bằng, không phải anh nghe nói tốt nghiệp khoa chính quy sao?”
“Tuy nói thế nhưng rất nhiều người tốt nghiệp chính quy cũng không ứng tuyển nhập ngũ, nếu như tuyển quân quan thì chắc sẽ có rất nhiều, nhưng sĩ quan thì khác. Không phải cô nói tố chất thân thể A Ngự rất tốt à? Tôi tìm người giúp cô, vẫn có hi vọng hoàn thành.”
“Sĩ quan và quân quan có gì khác nhau?”
“Sĩ quan so với quân quan thì quản lý nghiêm khắc hơn, cơ hội ít hơn, lúc nhậm chức thì không được nhiều tiền bằng.”
“Đây không phải là không có chỗ gì tốt rồi sao?”
“Tuy kém hơn quân quan nhưng cũng không phải là kém. Tiền lương thậm chí còn rất cao so với tiêu chuẩn phổ biến xã hội, 3 năm chắc lên cấp, nếu như đến 2 cấp thì cũng sẽ chẳng khác quân quan là bao. Hơn nữa tuyển thẳng nhân viên bên trong như vậy, ưu tú sẽ được trọng dụng bồi dưỡng, rất có khả năng có lên biên chế.”
“Vậy sao, làm phiền anh nghe ngóng tin tức tốt, nhập ngũ thật là con đường tốt nhất. Nếu như cần chuẩn bị tiền thì cứ trực tiếp nói với tôi.”
Sau khi kết thúc trò chuyện, Thanh Vi cân nhắc trong chốc lát: bây giờ có hai con đường, một là tới sân bay làm cộng tác viên, chờ 3 năm sau chuyển chính thức, một là nhận lệnh triệu tập nhập ngũ, trở thành sĩ quan, có khả năng thăng tiến.
Thật ra với tính cách và năng lực Thập Tam thì chắc là quân đội thích hợp hơn. Nhưng quản lý quân đội quá nghiêm, lại là chiêu mộ cả nước, không biết sẽ được phân về đâu, đừng nói kết hôn, ngay cả gặp mặt cũng là vấn đề ấy chứ.
Hơn nữa quân đội còn phải kiểm tra sức khỏe, thể chất đặc biệt của Thập Tam có bị bại lộ không?
Nhưng Thập Tam cũng từng nó rằng dường như thân thể anh thay đổi rất nhiều. Những vết thương trước kia đều biến mất, nội lực cũng tăng lên, nhìn qua thì cũng chẳng phân biệt được. Chẳng những vóc dáng rất cao, đường cong khuôn mặt cứng hơn, hình dáng thân thể cũng hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành.
Thật ra qua đêm thứ nhất, Thanh Vi cũng đã nghĩ cách kiểm tra thân thể Thập Tam một lần nữa. Bây giờ có lẽ nên thực hành rồi nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thanh Vi vẫn hơi phiền lòng.
Lúc cô sững sờ trước máy tính, điện thoại Lưu chi đội gọi tới muốn cô đến khách sạn “Bác nguyên” thành phố C điều phối màn hình giám sát hai ngày trước, cô cũng trở về Tam đại đội khảo tra.
Điều phối màn hình giám sát? Đây không phải việc của người khác à? Trong lòng Thanh Vi hơi gợn, Lưu chi đội nói trong điện thoại: “Tiểu Yến à, bây giờ mọi người bận việc ra ngoài hết rồi, vất vả em một chuyến rồi. Cũng may việc này không tính là phiền phức, cha mẹ em không phải ở thành phố C sao? Vừa hay về thăm nhà.”
Lãnh đạo động viên rồi, cấp dưới chạy sao khỏi. Thanh Vi tự an ủi mình: coi như đi ăn chỗ nào đi, dù sao cũng nửa giờ đi đường.
Càng chạy càng thấy quen, đến “Bác nguyên” xem xét, Thanh Vi mới kịp phản ứng, đây không phải khách sạn Phó Hồng ở sao, ngày đó cũng họp lớp ở chỗ này, chỉ có điều lúc ấy chỉ chợt nghe tên một lần nên ấn tượng không sâu.
Thanh Vi tìm được quản lý đại sảnh, lại tìm bộ chỉ huy an toàn bàn bạc công tác, cuối cùng mới đến phòng quan sát bắt đầu tra xét trong ghi chép của nhân viên giám sát chỗ cửa lớn một tuần. Nhàn rỗi không có việc gì, cô gọi điện cho Phó Hồng, biết được anh còn ở đây, buổi chiều mới lên máy bay thì liền muốn đùa anh một chút.
“Còn ở Bác nguyên à? Em có Thiên Lý Nhãn, có thể quan sát anh đấy nhé.” Thanh Vi ra vẻ thần bí.
“Vậy em xem xem bây giờ anh đang làm gì.” Phó Hồng cười nói ha ha.
Theo như quy định thì không thể tùy tiện xem xét khách trong phòng, nhưng không có nghĩa là không trang bị camera. Ví dụ như gian phòng của Phó Hồng cũng có camera, nhưng bình thường không mở xem. Thanh Vi dẻo mồm một lát, nhân viên giám sát nghe thấy cô đùa với bạn nên cũng chuyển màn hình qua camera của phòng Phó Hồng, cô liền thấy anh ta đang đi tới đi lui thu dọn hành lý.
Lúc này mấy nhân viên hỗ trợ đều có việc phải đi, trong phòng tạm thời còn lại Thanh Vi. Thanh Vi lại muốn gọi điện cho Phó Hồng, kể nhất cử nhất động dọa anh ta một chút.
Nhưng lúc này trên màn hình xuất hiện một người khác – một người đàn ông cao lớn anh tuấn, anh liên hoạt lách vào từ cửa sổ như thể đó không phải là tầng 12 vậy.
Vẻ mặt lạnh lùng, mặt mày tuấn lãng, rõ ràng là Thập Tam mà!
Sao anh ấy lại đến đây? Là tìm Phó Hồng hay là việc gì khác? Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều câu hỏi bồn chồn tác động tới Thanh Vi.
Sự bồn chồn này khiến cho Thanh Vi cảm thấy lo lắng, biết rõ Thập Tam không nhìn thấy nhưng Thanh Vi vẫn hít thở khẽ lại.
Hiển nhiên Phó Hồng cũng phát hiện Thập Tam nên kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn qua cửa sổ bên kia, sau đó hai người bắt đầu cuộc đối thoại ngắn ngủi.
Màn ảnh giám sát không âm thanh, nhưng có thể thấy được trên mặt Phó Hồng đầy đề phòng và kinh ngạc, mà Thập Tam thì lại lạnh băng tàn khốc.
Anh tới gần Phó Hồng, bước chân chậm chạp kiên quyết, Thanh Vi có thể cảm nhận được khí thế kiên cường của anh dần dần tăng lên theo bước chân. Phó Hồng đứng đằng kia bị không khí này áp bách, không tự chủ được mà lui về phía sau.
Lúc tới gần Phó Hồng rồi, Thập Tam mới dừng lại, anh nói câu gì đó, Phó Hồng liền tức giận tranh cãi với anh. Sau đó Phó Hồng chỉ tay ra cửa, rõ ràng muốn đuổi Thập Tam ra ngoài.
Thập Tam bất động, dáng vẻ rất miệt thị. Mặt anh vô cảm nhưng lạnh lùng. Thập Tam khẽ vung tay, không chạm đến Phó Hồng mà Phó Hồng đã như bị đánh trúng, ngã xuống giường.
Còn đánh bên trái liên tục.
Nhìn phó hồng ngã xuống, cô vội vàng muốn nhấc chân chạy tới ngăn Thập Tam, nhưng nhìn Phó Hồng ngồi xuống, Thanh Vi lại rút chân về. Không biết vì sa,o cô muốn nhìn xem đến cuối cùng Thập Tam muốn làm gì. Đe dọa Phó Hồng? Đánh nhau với anh ta? Hay bởi vì Phó Hồng theo đuổi cô? Nhìn anh bây giờ chẳng hề giống lúc ở chung với cô mà, giống như một người khác vậy.
Mạnh mẽ, lạnh lùng, kiêu ngạo, dường như tất cả đều không thể xâm phạm tới anh, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay. Anh như vậy khiến cho cô cảm thấy sợ hãi và vô cùng xa lạ.
Sợ cái gì? Không phải sợ anh sẽ khiến cô bị thương mà là sợ thái độ của cô đối với anh, nhất là khi anh lừa gạt cô.
Phó Hồng cũng đã từng tập võ Taekwondo, lại quanh năm tập thể hình nên cũng xem như là người nhanh nhẹn. Bị người khác đánh bất ngờ, thì liền xoay người ngã khỏi giường, sau khi đứng lên, anh ta mượn lực nhảy lên, đá nghiêng một cước, vừa chuẩn lại hung ác.
Nếu như là người bình thường thì nhất định sẽ bị đá ngã. Nhưng Thập Tam lại chẳng nhúc nhích chút nào, chân Phó Hồng đảo qua còn không có cẩn thận bị ngã sấp xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất—Phó Hồng đã rõ ràng sự chênh lệch giữa hai người.
Thập Tam cũng không làm gì tiếp theo, im lặng nhìn Phó Hồng đứng lên. Phó Hồng cũng không chủ động tấn công, anh ta vừa nói chuyện vừa cẩn thận đi ra cửa, cố gắng làm cho mình mờ nhạt.
Thập Tam nhắc lại câu nói, sau đó lạnh nhạt nhìn Phó Hồng. Bởi vì thân thiết với Thập Tam nên dù Thanh Vi không nhìn rõ ánh mắt cũng có thể tưởng tượng đến cặp mắt phượng kia lúc bấy giờ hung ác, vô tình ra sao. Phó Hồng bỗng nhiên tức giận chửi mắng Thập Tam rồi lấy điện thoại trong túi áo ra. Thập Tam không nói lời nào, duỗi ngón tay bắn một cái, điện thoại bị đánh rơi trên mặt thảm, sau đó thân hình nhanh như chớp, chỉ thấy cơ thể anh lóe lên, Phó Hồng lại bị ngã trong phòng. Thập Tam không khách khí mà giẫm lên cổ tay trái Phó Hồng, không cần dùng nhiều sức mà Phó Hồng đã cảm thấy đau đớn vô cùng. Thập Tam lại nói một câu, sau đó buông lỏng chân ra. Phó Hồng nhìn Thập Tam chằm chằm rồi dần dần bình tĩnh lại. Anh ta đứng lên, chậm rãi ngồi trên giường sửa sang lại quần áo, sau đó bắt đầu nói chuyện với Thập Tam.
Nói là nói chuyện nhưng thực ra Thập Tam nói rất ít, Phó Hồng cũng chỉ nói vài câu, hình như là đồng ý Thập Tam chuyện gì đó, hai người cuối cùng cũng đạt thành hiệp dước.
Thập Tam đi rồi, vẫn đi ra theo đường cửa sổ. Tính thời gian anh tới đây cho đến bây giờ cũng chỉ có nửa tiếng, vậy mà lại đạt được mục đích.
Dáng người Phó Hồng biến mất ở cửa phòng vệ sinh, trông anh ta có vẻ rất đau, tay phải nâng tay trái, hiển nhiên đã bị thương.
Thanh Vi rét run, giống như máu toàn thân đều đông lại. Cô không biết Thập Tam nói gì nhưng chắc chắn có liên quan đến cô. Chuyện Phó Hồng bị ép đồng ý, bị vũ nhục làm cho lòng cô nổi nóng.
Đây không phải Thập Tam mà cô biết, không phải là người mà cô cho rằng trong nóng ngoài lạnh, dịu dàng, trung thành. Cõng cô trên lưng, vậy mà lại đe dọa bạn cô chỉ vì họ thân thiết sao? Như vậy có phải tất cả những gì anh cho là “uy hiếp” đều là giải quyết trong yên lặng không? Nếu có người không đồng ý chuyện này thì anh còn có thể làm gì.
Rốt cuộ đây mới thật là Thập Tam hay Thập Tam đêm qua mới là Thập Tam chân chính. Nghĩ đến đêm qua, Thanh Vi càng thêm đau lòng. Suốt đêm qua bọn họ còn thân mật gắn bó, triền miên dây dưa. Anh đã từng luôn miệng nói anh thuộc về cô, anh không so đo danh phận, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn cô vui vẻ. Thậm chí ngày hôm qua anh còn nói yêu cô, có thể dễ dàng tha thứ tất cả. bây giờ cô lại thấy những điều này lại là lời nói dối. Cô cố hết sức giúp đỡ anh một phần công việc, Phó Hồng bất kể hiềm khích mà giúp anh, vậy mà giờ đây đổi lấy đền đáp như vậy.
Thanh Vi không muốn để cho anh chịu khổ, thật sự muốn trở thành đôi tình nhân như bất cứ đôi nào trên đời này, cô không muốn để anh sống cuộc sống như người hầu. Cô nghĩ thầm mình sẽ thật lòng yêu anh, chăm sóc bảo vệ, quan tâm đến anh. Nhưng thực ra cô mới là người ngu ngốc, mới chính là người cần phải được bảo vệ quan tâm.
Hôm nay anh đã dùng vũ lực âm thầm can thiệp vào cuộc sống của cô. Vậy sau này thì sao? Đến khi anh muốn che giấu bản thân thì sẽ trực tiếp khống chế cô sao? Nếu như anh ghét rồi thì sẽ đối với cô như thế nào? Lúc đó có thể đến nỗi chẳng bằng nổi những cô gái tình nhân bên cạnh đúng không? Cũng chẳng tìm thấy người khác có thể đối phó được anh. Cô không biết có nên tin tưởng Thập Tam nữa hay không?
Vị trí quan sát trong phòng cũng không tốt, gian phòng chênh lệch ánh sáng vì có bóng, trong phòng hơi mát mẻ. Thanh Vi bắt đầu không thể khống chế mà hơi run rẩy.
Nhân viên công tác trở về giao ổ cứng HDD di động cho Thanh Vi thìthấy sắc mặt cô rất kém nên thử hỏi: “Cô ổn không?” Thanh Vi miễn cưỡng nở nụ cười: “Hơi lạnh.”
“Căn phòng này là thế đó.” Người nọ giải thích “Chúng tôi đều phải thường xuyên mặc nhiều quần áo, bằng không thì ngồi không yên.
Anh ta nhìn về màn hình camera – trong đó phòng của Phó Hồng đã được đổi thành hành lang ngoài cửa
“Vừa rồi màn hình camera phòng bạn tôi có được lưu trữ lại không?
“Không đâu, cô yên tâm. Nói thật ra chúng ta cũng xem như không tuân theo quy định rồi, chẳng lẽ còn để lại chứng cớ?” Người nọ cười rộ lên. Chỉ có ở cửa lớn và đám phục vụ sẽ tự động ghi chép, trong hai phòng không mở, cũng không phải tất cả phòng đều có camera.
Thanh Vi miễn cưỡng nói: “Cảm ơn.”
Cô ngắc ngữ đi ra khỏi khách sạn, bây giờ cô muốn đi gặp Phó Hồng, nhưng bản năng lại muốn trốn tránh. Cô muốn yên tĩnh, hôm nay nhìn thấy nhiều việc khiến cho cô liên tiếp bị đả kích.
Cách khách sạn không xa, ở một tiệm trà sữa, Thanh Vi đờ đẫn uống trà sữa. Quán trà sữa không lớn, vị trí gần cửa sổ có thể đắm chìm trong ánh sáng ôn hòa của mặt trời lúc hoàng hôn. Thanh Vi lại không cảm thấy được sự nhẹ nhàng, lòng nặng như tảng đá, chìm xuống lại nổi lên.
Tay của cô vẫn còn lạnh buốt. Điện thoại vang lên, Thanh Vi hơi do dự một lúc mới nhìn dãy số. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với Thập Tam, nếu thật là anh thì cô không biết nên nói gì. Kết quả là Đặng Vĩ gọi tới. Anh ta hào hứng nói không ngờ rằng mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy. Lúc mới đầu anh ta còn nghĩ phải nhờ vả một số người, nhưng có một ông chú tình nguyện giúp xử lí những khâu phức tạp, có điều lại đặc biệt chỉ định Thập Tam.
Thanh Vi cảm ơn anh ta và đồng ý tham dự bữa tiệc, nhưng vì chuyện của Thập Tam nên cũng chẳng còn hứng thú.
Thở dài một cái, Thanh Vi rời khỏi quán trà sữa. Có một số việc nhất định phải đối mặt. Cô đến một tiệm thuốc gần đó, mua một ít bông gòn và dầu hoa hồng rồi quay trở lại khách sạn gặp Phó Hồng.