Hai ngày sau, cả nhà của Vạn Hoà về nước, thấy Nhã Ngân vẫn chưa tỉnh lại thêm Vạn Hoà hốc hác, họ càng đau lòng hơn nữa, Vạn Hoà nói:
-Ba và anh quản lí tập đoàn giúp con, con sẽ ở bên cô ấy đến khi cô ấy tỉnh.
-Con yên tâm đi nhưng mà con cũng chú ý sức khoẻ của mình mới được.-Ba Triệu dặn dò.
-Không ngờ trên đời còn có người độc ác như vậy.-Mẹ Triệu tức giận.
Rồi Hoàng Nhân đến, sau khi chào hỏi cả nhà, Hoàng Nhân đưa tài liệu cho Vạn Hoà và nói:
-Đây là những thứ cậu cần, có thứ này thì mẹ con bà ta vào nhà đá là cái chắc.
Vạn Hoà đọc tài liệu và nghiến răng nói:
-Tốt, tôi muốn họ vào trong đó càng lâu càng tốt, trong đó sẽ có người " chăm sóc" họ.-Anh nhấn mạnh hai chữ chăm sóc làm cho mọi người rùng mình.
...
Một tháng sau toà án phán quyết hai mẹ con bà ta bị hai mươi năm tù. Còn lúc này, Vạn Hoà vừa lau người cho Nhã Ngân vừa nói:
-Bé thức dậy đi, anh đánh mấy người đó rồi, đừng sợ nữa nha! Hốc mắt của anh đỏ hoe, đã một tháng rồi, cô vẫn ngủ như vậy, anh không ngờ sức chịu đựng của mình kém vậy, nếu cô không tỉnh thì anh cũng sụp đổ mất.
-Ăn chút gì đi con. -Mẹ Triệu và chị dâu của anh vào, họ nhìn anh và cô như vậy thì vô cùng đau lòng.
- Con không muốn ăn.-Vạn Hoà trả lời nhưng vẫn nắm tay Nhã Ngân không buông.
Bỗng ngón tay của Nhã Ngân hơi nhúc nhích, Vạn Hoà nói:
-Anh nè bé, em mở mắt ra nhìn anh đi.
-"Ưm...".-Rồi Nhã Ngân từ từ mở mắt ra, khi thấy Vạn Hoà cô khóc:
-"Huhu...huhu...hic..."họ muốn đánh bé.
-Không sao rồi, anh đã đánh mấy người xấu đó rồi, bé đừng sợ nữa nha.- Vạn Hoà ôm cô vào lòng và hôn lên môi cô.
-"Khụ...khụ..." mẹ về rồi nè.-Mẹ Triệu lên tiếng, bà không biết con trai mình còn có một mặt tình cảm như vậy, ôi, đúng là mở rộng tầm mắt rồi.
-Mẹ về rồi,"hihi.." bé vui lắm. -Nhã Ngân cười tươi như hoa.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Nhã Ngân, thấy sức khoẻ của cô tạm ổn nên cho về. Khi về nhà, Nhã Ngân quấn lấy mẹ Triệu làm cho Vạn Hoà ai oán.
Vì gia đình của Vạn Hoà còn sự nghiệp ở nước ngoài nên họ đành phải bay qua bên đó. Trước khi đi, Nhã Ngân ôm mẹ triệu và chị dâu rồi nói:
-Mẹ và chị nhớ về chơi với bé nha.
-Ừm, bé phải vui lên không được buồn nữa. -Mẹ triệu yêu thương vuốt tóc cô.
-Bé chỉ mời mẹ và chị thôi à, thế còn ba và anh nữa?-Thanh Hoà trêu cô, đối với người em dâu này thì anh thật lòng thương như em gái ruột.
-Đừng để ý đến anh ấy.-Vạn Hoà ôm cô và liếc xéo Thanh Hoà.
-Thôi đừng đùa nữa đến giờ rồi.-Ba triệu nhắc nhở.
-Nhà mình nhớ giữ gìn sức khoẻ, anh giúp em chăm sóc ba mẹ. -Vạn Hoà dặn.
Thanh Hoà cười và gật đầu.
Ngày hôm sau Vạn Hoà đi làm, vừa vào phòng chủ tịch thì Hoàng Nhân đưa cho anh thiệp cưới và liếc mắt ý bảo anh xem.
Khi xem xong, Vạn Hoà trêu chọc:
-Hôm nay, không phải ngày cá tháng tư mà.
-Là thật đó.-Hoàng Nhân xác nhận.
-"Chậc...Chậc...."ai mà lôi kéo được hoa hoa công tử của chúng ta thế.-Vạn Hoà đang suy ngẫm.
-Đúng là thế sự khó lường mà. -Hoàng Nhân cũng không thể tin được có một ngày mình tình nguyện đi vào khuôn khổ.
-Đúng vậy, thế sự thật khó lường. -Vạn Hoà cảm thán, anh cũng không ngờ mình yêu phải một bé ngốc, thôi, dù sao đó cũng là bé ngốc đáng yêu mà bây giờ cô đã thuộc về anh!!!
-Ba và anh quản lí tập đoàn giúp con, con sẽ ở bên cô ấy đến khi cô ấy tỉnh.
-Con yên tâm đi nhưng mà con cũng chú ý sức khoẻ của mình mới được.-Ba Triệu dặn dò.
-Không ngờ trên đời còn có người độc ác như vậy.-Mẹ Triệu tức giận.
Rồi Hoàng Nhân đến, sau khi chào hỏi cả nhà, Hoàng Nhân đưa tài liệu cho Vạn Hoà và nói:
-Đây là những thứ cậu cần, có thứ này thì mẹ con bà ta vào nhà đá là cái chắc.
Vạn Hoà đọc tài liệu và nghiến răng nói:
-Tốt, tôi muốn họ vào trong đó càng lâu càng tốt, trong đó sẽ có người " chăm sóc" họ.-Anh nhấn mạnh hai chữ chăm sóc làm cho mọi người rùng mình.
...
Một tháng sau toà án phán quyết hai mẹ con bà ta bị hai mươi năm tù. Còn lúc này, Vạn Hoà vừa lau người cho Nhã Ngân vừa nói:
-Bé thức dậy đi, anh đánh mấy người đó rồi, đừng sợ nữa nha! Hốc mắt của anh đỏ hoe, đã một tháng rồi, cô vẫn ngủ như vậy, anh không ngờ sức chịu đựng của mình kém vậy, nếu cô không tỉnh thì anh cũng sụp đổ mất.
-Ăn chút gì đi con. -Mẹ Triệu và chị dâu của anh vào, họ nhìn anh và cô như vậy thì vô cùng đau lòng.
- Con không muốn ăn.-Vạn Hoà trả lời nhưng vẫn nắm tay Nhã Ngân không buông.
Bỗng ngón tay của Nhã Ngân hơi nhúc nhích, Vạn Hoà nói:
-Anh nè bé, em mở mắt ra nhìn anh đi.
-"Ưm...".-Rồi Nhã Ngân từ từ mở mắt ra, khi thấy Vạn Hoà cô khóc:
-"Huhu...huhu...hic..."họ muốn đánh bé.
-Không sao rồi, anh đã đánh mấy người xấu đó rồi, bé đừng sợ nữa nha.- Vạn Hoà ôm cô vào lòng và hôn lên môi cô.
-"Khụ...khụ..." mẹ về rồi nè.-Mẹ Triệu lên tiếng, bà không biết con trai mình còn có một mặt tình cảm như vậy, ôi, đúng là mở rộng tầm mắt rồi.
-Mẹ về rồi,"hihi.." bé vui lắm. -Nhã Ngân cười tươi như hoa.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Nhã Ngân, thấy sức khoẻ của cô tạm ổn nên cho về. Khi về nhà, Nhã Ngân quấn lấy mẹ Triệu làm cho Vạn Hoà ai oán.
Vì gia đình của Vạn Hoà còn sự nghiệp ở nước ngoài nên họ đành phải bay qua bên đó. Trước khi đi, Nhã Ngân ôm mẹ triệu và chị dâu rồi nói:
-Mẹ và chị nhớ về chơi với bé nha.
-Ừm, bé phải vui lên không được buồn nữa. -Mẹ triệu yêu thương vuốt tóc cô.
-Bé chỉ mời mẹ và chị thôi à, thế còn ba và anh nữa?-Thanh Hoà trêu cô, đối với người em dâu này thì anh thật lòng thương như em gái ruột.
-Đừng để ý đến anh ấy.-Vạn Hoà ôm cô và liếc xéo Thanh Hoà.
-Thôi đừng đùa nữa đến giờ rồi.-Ba triệu nhắc nhở.
-Nhà mình nhớ giữ gìn sức khoẻ, anh giúp em chăm sóc ba mẹ. -Vạn Hoà dặn.
Thanh Hoà cười và gật đầu.
Ngày hôm sau Vạn Hoà đi làm, vừa vào phòng chủ tịch thì Hoàng Nhân đưa cho anh thiệp cưới và liếc mắt ý bảo anh xem.
Khi xem xong, Vạn Hoà trêu chọc:
-Hôm nay, không phải ngày cá tháng tư mà.
-Là thật đó.-Hoàng Nhân xác nhận.
-"Chậc...Chậc...."ai mà lôi kéo được hoa hoa công tử của chúng ta thế.-Vạn Hoà đang suy ngẫm.
-Đúng là thế sự khó lường mà. -Hoàng Nhân cũng không thể tin được có một ngày mình tình nguyện đi vào khuôn khổ.
-Đúng vậy, thế sự thật khó lường. -Vạn Hoà cảm thán, anh cũng không ngờ mình yêu phải một bé ngốc, thôi, dù sao đó cũng là bé ngốc đáng yêu mà bây giờ cô đã thuộc về anh!!!