Hứa Diệc Dương vừa nghe, cười đến vui sướng, nhưng Nhất Hạnh cũng là không dám động, cũng không lại yêu cầu anh kể chuyện ở Mĩ. Tuy rằng anh vừa rồi rất giống nói đùa, nhưng mà cô ở rất gần anh, gần đến có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của anh, Nhất Hạnh đành phải cầm lấy điều khiển từ xa, lung tung thay đổi vài đài, mượn cơ hội che giấu sự xấu hổ của mình. Đương nhiên anh chỉ dọa cô, cô lui ở một bên sô pha, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình phía trước, vài sơi tóc mai rơi xuống, anh nhìn sợi tóc rủ xuống, mơ hồ có thể thấy được lông mi cô hơi hơi động, cảm xúc nào đó bắt đầu theo đáy lòng lan tràn.
Đến chín giờ, anh đưa cô về nhà, nhưng Nhất Hạnh đang ngủ, tựa trên sô pha, đầu hơi nghiêng.
Hứa Diệc Dương cúi xuống, lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng khom lưng, bế cô vào phòng.
Anh ôm cô, cô chìm vào giấc ngủ hai má còn có một chút đỏ ửng, mềm mại nằm ở trong lòng anh, trong lòng anh nảy sinh ra nhiều cảm xúc, cảm thấy thật may mắn, hạnh phúc cả đời cũng chỉ như thế này, chỉ mong giờ này khắc này vĩnh hằng…….
Nhưng là anh đã gạt cô, mới vừa rồi cô còn hỏi mình có phải ở Mĩ lén lút có bạn gái hay không .
Anh ở Mĩ 5 năm, không có bạn gái, nhưng đã gặp Diệp Hàm nhưng anh cùng Diệp Hàm hai người trong lòng đều biết rõ ràng, bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè, không phải là tình yêu nam nữ, bọn họ chính là tỉnh táo tương tích lẫn nhau, ít nhất đối với anh là như thế.
Diệp Hàm đã từng giúp anh, anh không quên. Khi đó anh, còn có Diệp Hàm, đều đang vật lộn trong cơn lốc xoáy tình cảm, sau đó lại làm ra chuyện tình như vậy, về sau lại biết được mẹ anh cùng mẹ Diệp Hàm là bạn học, cho nên trong nhà liền thúc giục anh cùng Diệp Hàm đính hôn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói ngoài miệng.
Kỳ thật anh và Diệp Hàm đều không để trong lòng. Sau khi anh về nước, cũng không thường xuyên liên lạc với cô ấy. Diệp Hàm đối với anh, chỉ là một người bạn tốt, là ân nhân cứu mạng.
Cho nên chuyện anh và Diệp Hàm, anh thấy không quan trọng, nên không nói cho Nhất Hạnh, bởi vì sợ cô lo lắng, càng sợ cô suy nghĩ miên man. Nhưng mà sau này, anh nhất định sẽ nói cho Nhất Hạnh biết, để cô biết chuyện của mình khi ở Mĩ và sự tồn tại của Diệp Hàm.
Anh vẫn nghĩ là trước đó anh rời đi như vậy, rồi giờ trở về, có lẽ cả đời anh cũng sẽ không có cơ hội, anh tưởng cô nhất định sẽ hận anh ư, hoặc là khi anh trở về thì cô cũng đã sớm kết hôn sinh con. Ngày đó, anh về nước, xém chút thì tưởng cô và Tử Diễn yêu nhau, như vậy là từ nay về sau, anh thật sự không có cơ hội, chỉ có thể lặng lẽ yêu cô, nhìn cô mà thôi.
Mới đầu, cô ở công ty luôn tránh anh, lúc nói chuyện chưa bao giờ nhìn về phía anh, thậm chí lừa anh, nói mình đã có bạn trai. Anh đứng ngoài quan sát hết thảy, chỉ có thể cười khổ, người ta thường nói, tự làm bậy không thể sống. Cô cứ như vậy mà trốn tránh anh, ngay cả một kẽ hở cũng tìm không ra, ngày ngày chỉ biết sốt ruột nhìn cô rời đi mà nội tâm âm thầm giãy dụa.
Ngày ấy đi thăm bà ngoại, vô tình biết cô là cháu gái của bạn bà ngoại, hẹn nhau hôm sau đi leo núi. Cho nên hôm sau, anh gác lại mọi việc, chính là muốn nhìn cô một chút, chỉ một chút thôi cũng tốt rồi.
Lúc cô bị cảm mạo, anh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nghe tiếng cô khóc, một khắc đó, anh tình nguyện chịu một cái tát của cô, tốt hơn là trơ mắt thấy cô thống khổ bi thương như vậy.
Anh cũng biết mình với Nhất Hạnh khó có thể trở lại bên nhau, không biết cô còn có bằng lòng cho anh cơ hội không.
Giống như lúc này, anh đang ôm cô trong lòng, ngắm vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô, anh sợ đây chỉ là giấc mộng mà khi tỉnh lại anh phát hiện hóa ra anh chỉ có một mình, hóa ra cô không ở bên anh.
Về chuyện của Diệp Hàm, anh nhất định sẽ tìm cơ hội nói cho cô biết, tuy rằng anh cùng Diệp Hàm chưa từng để ý chuyện hai nhà ước định, nhưng là bất luận như thế nào, dựa vào phép tắc, dựa vào quan hệ bạn bè, anh phải nói chuyện với Diệp Hàm.
Anh đem cô đặt ở trên giường, đắp chăn cho cô, tắt đèn, sau đó đi sang phòng bên cạnh.
Nhất Hạnh ôm lấy chăn, ánh mắt chưa thích ứng, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà, đang nghĩ đây là đâu. Tối hôm qua, cô ngủ quên, Hứa Diệc Dương lại không đưa cô về.
Cô giật mình một cái, vội vàng mặc áo khoác, chạy ra ngoài, không thấy anh đâu, đi dọc phòng khách, mới phát hiện anh đang ở trong bếp, hình như đang nấu cháo. Anh nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại, đáp lại cô bằng ánh mắt tràn ngập ý cười: “Dậy rồi hả.”
“Ưhm.” Nhất hạnh không biết nói cái gì, đứng ở đấy một lúc lâu cho tới khi Hứa Diệc Dương nấu cháo xong, cô mới đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc ăn cháo, rốt cục Nhất Hạnh ấp úng hỏi một câu: “Tối hôm qua em ngủ trên giường, vậy anh ngủ ở chỗ nào?”
Anh giật mình một chút: “Bên cạnh em.” Thật ra ý của anh là phòng bên cạnh, làm sao biết được Nhất Hạnh hiểu lầm, vừa nghe anh nói bên cạnh em, sợ tới mức xém chút nữa là té khỏi ghế.
Anh thấy cô mất tự nhiên, đại khái đoán được là cô hiểu lầm, bình thản hỏi một câu: “Em làm sao vậy?”
Nhất Hạnh ra vẻ không có gì: “A, không có việc gì, không có việc gì.”
Mãi cho đến khi ngồi trên xe của Hứa Diệc Dương, anh mới nói cho Nhất Hạnh: “Thật ra tối hôm qua, anh ngủ ở phòng bên cạnh.” Nhất Hạnh biết buổi sáng mình hoang mang, rối loạn sớm đã bị anh đoán được, anh thông minh như thế, cô có biểu hiện khác thường, làm sao có thể nhìn không ra chứ.
Nhất Hạnh thở ra, trong lòng thầm nghĩ, cô cùng Hứa Diệc Dương như vậy, nên sợ nhân viên trong công ty nhìn thấy, cô không thích nghe nhiều lời đồn đại cho nên đều là “Lén lút thật cẩn thận”, Nhất Hạnh cảm thấy bọn họ thật giống mấy kẻ “Yêu đương vụng trộm”.
Thật ra có đôi khi, cô không hiểu được. Lúc Hứa Diệc Dương chưa về, cô luôn nghĩ mình không còn cơ hội gặp lại anh, nay anh đã trở lại, chính mình lại muốn rời xa anh. Nay bọn họ cũng đã trở lại với nhau, đã không còn đau khổ như xưa, rõ ràng thực vui vẻ, mà cô lại thường xuyên cảm thấy lo sợ, cảm giác bất an cứ tích trữ trong lòng, giống như mất mát trống rỗng, không thể nói rõ.
Cách công ty không xa, Nhất Hạnh liền trước xuống xe. Hứa Diệc Dương không nói gì, đưa Nhất Hạnh xuống xe, nhẹ nhàng cười.
Rốt cục Nhất Hạnh cùng Hứa Diệc Dương cùng nhau về nhà. Trong nhà chỉ có một mình bà nội, bởi vì biết buổi tối Hứa Diệc Dương sẽ đến, cho nên làm nhiều đồ ăn.
Mặc dù Hứa Diệc Dương cùng Lâm Tử Diễn là anh em bà con, nhưng thật ra tính cách khác nhau rất lớn. Hai người đều là thuộc loại mi thanh mục tú, liếc mắt nhìn lại, đều là thanh niên ưu tú cả, mà có lẽ vì Hứa Diệc Dương lớn tuổi hơn, nên so với Lâm Tử Diễn có phần chững chạc hơn.
Ăn được một lúc, chuông cửa vang lên. Lúc này, không biết ai đến, Nhất Hạnh thả đũa đi mở cửa, thì thấy Lâm Tử Diễn đứng ở ngoài. Mặc một bộ vest đen, trong tay còn mang theo nửa điếu thuốc, trên mặt vẫn là bộ dạng tươi cười vô lại đó.
Giọng của bà từ trong phòng truyền ra, hỏi là ai, Nhất Hạnh đáp: “Là Tử Diễn.”
Anh dập thuốc, theo cô vào phòng.
Kỳ thật Lâm Tử Diễn đã lâu chưa tới nhà Nhất Hạnh, nhưng bà nội thấy anh dù sao cũng quen thuộc hơn so với Hứa Diệc Dương, thấy anh tiến vào, cười hỏi anh sao lâu rồi chưa thấy đến. Anh đáp vài câu, thấy Hứa Diệc Dương, cười nói: “Anh họ, anh cũng ở đây à? Em tới gặp bạn.” Nói xong nhìn Nhất Hạnh liếc mắt một cái, nói ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, lúc này đói không chịu được.
Nhất Hạnh đi vào phòng bếp lấy bát đũa cho Lâm Tử Diễn, rồi trở lại bàn ngồi cùng Hứa Diệc Dương, Lâm Tử Diễn ngồi ở đối diện bọn họ, tiếp nhận bát đũa, cũng không hé răng, vùi đầu ăn cơm.
Anh bình thường hay tụ hội, có đôi khi là tốp năm tốp ba, có đôi khi là một đám, ngồi vào cùng nhau bất kể uống rượu, vung quyền, nói việc vui, hay là ăn cơm uống rượu, anh đều là tư thái nhã nhặn, cho dù là đói cực kỳ, cũng là chậm rãi, nhưng là hôm nay, lại ăn cực nhanh.
Thật ra bọn họ đã quen, Lâm Tử Diễn liền thường đến nhà Nhất Hạnh, phần lớn là lúc xế chiều. Nhất Hạnh biết anh bề bộn nhiều việc, buôn bán với người ta, đi ra ngoài xã giao tránh không khỏi uống rượu.
Có đôi khi, anh sẽ đột nhiên gọi điện thoại cho Nhất Hạnh, nói mình uống nhiều, dạ dày bị đau, nói chuyện điện thoại xong không được bao lâu anh liền đứng ở ngoài cửa.
Mới đầu, Nhất Hạnh đều nói anh: “Anh có nhà mấy trăm mét vuông sao không ở, hai ba ngày lại đến ‘tệ xá’ nhỏ của người ta, anh không thấy phiền à?” Anh nghe xong cũng không trả lời, trước mặt bà còn thẳng tắp đứng đó nhìn cô, làm Nhất Hạnh phát lạnh, thấy trong phòng có một kẻ âm thầm vui mừng.
Dường như đã là luật bất thành văn, mỗi lần anh đến, hơn phân nửa là ăn cơm chùa, Nhất Hạnh cũng không hiểu được, một công tử như anh trong nhà lại nhiều tiền như vậy, muốn ăn cái gì đều có, lại thích đến đây ăn chực. Hỏi anh, thì anh buồn rầu, than thở nói bên ngoài đồ ăn khó ăn, ăn mãi vẫn thấy đồ ở nhà ngon hơn. ‘Ở nhà, ở nhà’, anh nói như thể đây cũng là nhà của anh ta vậy.
Lần gần đây nhất anh đến là lúc Hứa Diệc Dương vừa trở về không lâu, trùng hợp ngày đó trong nhà chỉ có một mình Nhất Hạnh. Hôm đó, cô đang bực mình, trong công ty có người làm công tác không tốt, nhưng lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu cô. Nhất Hạnh làm việc mệt nhọc cả một ngày trời,về tới nhà toàn thân mỏi mệt.
Mở cửa, đã thấy anh cười hì hì dựa khung cửa, thấy Nhất Hạnh liền kêu đói, Nhất Hạnh cũng chưa biết làm sao “Rầm” một tiếng đóng cửa lại. Xoay người trở về phòng, ngồi xuống lại cảm thấy trong lòng áy náy, trong lòng có hỏa, cũng không thể tùy ý phát giận với người khác nha. Ở phòng khách ngồi trong chốc lát, xốc rèm cửa sổ lên, thấy xe thể thao màu đen của anh còn đỗ ở dưới lầu.
Cuối cùng đi ra ngoài mở cửa, quả nhiên là anh không đi, đứng dựa ở cầu thang, nghiêng người tay trái đang cầm điếu thuốc, hình như điếu thuốc sắp tàn, chỉ còn một chút tro tàn sắp rơi hết. Tay phải đang cầm bật lửa nghịch, nghe thấy tiếng mở cửa, anh chợt ngẩng đầu, hướng Nhất Hạnh mà nở một nụ cười. Nhất Hạnh áy náy, thấy anh như vậy, bỗng dưng mềm lòng, mặc tạp dề vào, đi nấu cơm cho anh.
Lần đó anh nói đùa với cô, nói là hai người sống chung đi, dù sao bọn họ cũng không chán ghét đối phương, đỡ phải phiền toái. Anh bình thường vui đùa, nói như vậy cũng không biết bao nhiêu lần. Những lời đó, Nhất Hạnh chỉ cho là anh nói bậy.
Hứa Diệc Dương vừa nghe, cười đến vui sướng, nhưng Nhất Hạnh cũng là không dám động, cũng không lại yêu cầu anh kể chuyện ở Mĩ. Tuy rằng anh vừa rồi rất giống nói đùa, nhưng mà cô ở rất gần anh, gần đến có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của anh, Nhất Hạnh đành phải cầm lấy điều khiển từ xa, lung tung thay đổi vài đài, mượn cơ hội che giấu sự xấu hổ của mình. Đương nhiên anh chỉ dọa cô, cô lui ở một bên sô pha, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình phía trước, vài sơi tóc mai rơi xuống, anh nhìn sợi tóc rủ xuống, mơ hồ có thể thấy được lông mi cô hơi hơi động, cảm xúc nào đó bắt đầu theo đáy lòng lan tràn.
Đến chín giờ, anh đưa cô về nhà, nhưng Nhất Hạnh đang ngủ, tựa trên sô pha, đầu hơi nghiêng.
Hứa Diệc Dương cúi xuống, lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng khom lưng, bế cô vào phòng.
Anh ôm cô, cô chìm vào giấc ngủ hai má còn có một chút đỏ ửng, mềm mại nằm ở trong lòng anh, trong lòng anh nảy sinh ra nhiều cảm xúc, cảm thấy thật may mắn, hạnh phúc cả đời cũng chỉ như thế này, chỉ mong giờ này khắc này vĩnh hằng…….
Nhưng là anh đã gạt cô, mới vừa rồi cô còn hỏi mình có phải ở Mĩ lén lút có bạn gái hay không .
Anh ở Mĩ năm, không có bạn gái, nhưng đã gặp Diệp Hàm nhưng anh cùng Diệp Hàm hai người trong lòng đều biết rõ ràng, bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè, không phải là tình yêu nam nữ, bọn họ chính là tỉnh táo tương tích lẫn nhau, ít nhất đối với anh là như thế.
Diệp Hàm đã từng giúp anh, anh không quên. Khi đó anh, còn có Diệp Hàm, đều đang vật lộn trong cơn lốc xoáy tình cảm, sau đó lại làm ra chuyện tình như vậy, về sau lại biết được mẹ anh cùng mẹ Diệp Hàm là bạn học, cho nên trong nhà liền thúc giục anh cùng Diệp Hàm đính hôn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói ngoài miệng.
Kỳ thật anh và Diệp Hàm đều không để trong lòng. Sau khi anh về nước, cũng không thường xuyên liên lạc với cô ấy. Diệp Hàm đối với anh, chỉ là một người bạn tốt, là ân nhân cứu mạng.
Cho nên chuyện anh và Diệp Hàm, anh thấy không quan trọng, nên không nói cho Nhất Hạnh, bởi vì sợ cô lo lắng, càng sợ cô suy nghĩ miên man. Nhưng mà sau này, anh nhất định sẽ nói cho Nhất Hạnh biết, để cô biết chuyện của mình khi ở Mĩ và sự tồn tại của Diệp Hàm.
Anh vẫn nghĩ là trước đó anh rời đi như vậy, rồi giờ trở về, có lẽ cả đời anh cũng sẽ không có cơ hội, anh tưởng cô nhất định sẽ hận anh ư, hoặc là khi anh trở về thì cô cũng đã sớm kết hôn sinh con. Ngày đó, anh về nước, xém chút thì tưởng cô và Tử Diễn yêu nhau, như vậy là từ nay về sau, anh thật sự không có cơ hội, chỉ có thể lặng lẽ yêu cô, nhìn cô mà thôi.
Mới đầu, cô ở công ty luôn tránh anh, lúc nói chuyện chưa bao giờ nhìn về phía anh, thậm chí lừa anh, nói mình đã có bạn trai. Anh đứng ngoài quan sát hết thảy, chỉ có thể cười khổ, người ta thường nói, tự làm bậy không thể sống. Cô cứ như vậy mà trốn tránh anh, ngay cả một kẽ hở cũng tìm không ra, ngày ngày chỉ biết sốt ruột nhìn cô rời đi mà nội tâm âm thầm giãy dụa.
Ngày ấy đi thăm bà ngoại, vô tình biết cô là cháu gái của bạn bà ngoại, hẹn nhau hôm sau đi leo núi. Cho nên hôm sau, anh gác lại mọi việc, chính là muốn nhìn cô một chút, chỉ một chút thôi cũng tốt rồi.
Lúc cô bị cảm mạo, anh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nghe tiếng cô khóc, một khắc đó, anh tình nguyện chịu một cái tát của cô, tốt hơn là trơ mắt thấy cô thống khổ bi thương như vậy.
Anh cũng biết mình với Nhất Hạnh khó có thể trở lại bên nhau, không biết cô còn có bằng lòng cho anh cơ hội không.
Giống như lúc này, anh đang ôm cô trong lòng, ngắm vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô, anh sợ đây chỉ là giấc mộng mà khi tỉnh lại anh phát hiện hóa ra anh chỉ có một mình, hóa ra cô không ở bên anh.
Về chuyện của Diệp Hàm, anh nhất định sẽ tìm cơ hội nói cho cô biết, tuy rằng anh cùng Diệp Hàm chưa từng để ý chuyện hai nhà ước định, nhưng là bất luận như thế nào, dựa vào phép tắc, dựa vào quan hệ bạn bè, anh phải nói chuyện với Diệp Hàm.
Anh đem cô đặt ở trên giường, đắp chăn cho cô, tắt đèn, sau đó đi sang phòng bên cạnh.
Nhất Hạnh ôm lấy chăn, ánh mắt chưa thích ứng, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà, đang nghĩ đây là đâu. Tối hôm qua, cô ngủ quên, Hứa Diệc Dương lại không đưa cô về.
Cô giật mình một cái, vội vàng mặc áo khoác, chạy ra ngoài, không thấy anh đâu, đi dọc phòng khách, mới phát hiện anh đang ở trong bếp, hình như đang nấu cháo. Anh nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại, đáp lại cô bằng ánh mắt tràn ngập ý cười: “Dậy rồi hả.”
“Ưhm.” Nhất hạnh không biết nói cái gì, đứng ở đấy một lúc lâu cho tới khi Hứa Diệc Dương nấu cháo xong, cô mới đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc ăn cháo, rốt cục Nhất Hạnh ấp úng hỏi một câu: “Tối hôm qua em ngủ trên giường, vậy anh ngủ ở chỗ nào?”
Anh giật mình một chút: “Bên cạnh em.” Thật ra ý của anh là phòng bên cạnh, làm sao biết được Nhất Hạnh hiểu lầm, vừa nghe anh nói bên cạnh em, sợ tới mức xém chút nữa là té khỏi ghế.
Anh thấy cô mất tự nhiên, đại khái đoán được là cô hiểu lầm, bình thản hỏi một câu: “Em làm sao vậy?”
Nhất Hạnh ra vẻ không có gì: “A, không có việc gì, không có việc gì.”
Mãi cho đến khi ngồi trên xe của Hứa Diệc Dương, anh mới nói cho Nhất Hạnh: “Thật ra tối hôm qua, anh ngủ ở phòng bên cạnh.” Nhất Hạnh biết buổi sáng mình hoang mang, rối loạn sớm đã bị anh đoán được, anh thông minh như thế, cô có biểu hiện khác thường, làm sao có thể nhìn không ra chứ.
Nhất Hạnh thở ra, trong lòng thầm nghĩ, cô cùng Hứa Diệc Dương như vậy, nên sợ nhân viên trong công ty nhìn thấy, cô không thích nghe nhiều lời đồn đại cho nên đều là “Lén lút thật cẩn thận”, Nhất Hạnh cảm thấy bọn họ thật giống mấy kẻ “Yêu đương vụng trộm”.
Thật ra có đôi khi, cô không hiểu được. Lúc Hứa Diệc Dương chưa về, cô luôn nghĩ mình không còn cơ hội gặp lại anh, nay anh đã trở lại, chính mình lại muốn rời xa anh. Nay bọn họ cũng đã trở lại với nhau, đã không còn đau khổ như xưa, rõ ràng thực vui vẻ, mà cô lại thường xuyên cảm thấy lo sợ, cảm giác bất an cứ tích trữ trong lòng, giống như mất mát trống rỗng, không thể nói rõ.
Cách công ty không xa, Nhất Hạnh liền trước xuống xe. Hứa Diệc Dương không nói gì, đưa Nhất Hạnh xuống xe, nhẹ nhàng cười.
Rốt cục Nhất Hạnh cùng Hứa Diệc Dương cùng nhau về nhà. Trong nhà chỉ có một mình bà nội, bởi vì biết buổi tối Hứa Diệc Dương sẽ đến, cho nên làm nhiều đồ ăn.
Mặc dù Hứa Diệc Dương cùng Lâm Tử Diễn là anh em bà con, nhưng thật ra tính cách khác nhau rất lớn. Hai người đều là thuộc loại mi thanh mục tú, liếc mắt nhìn lại, đều là thanh niên ưu tú cả, mà có lẽ vì Hứa Diệc Dương lớn tuổi hơn, nên so với Lâm Tử Diễn có phần chững chạc hơn.
Ăn được một lúc, chuông cửa vang lên. Lúc này, không biết ai đến, Nhất Hạnh thả đũa đi mở cửa, thì thấy Lâm Tử Diễn đứng ở ngoài. Mặc một bộ vest đen, trong tay còn mang theo nửa điếu thuốc, trên mặt vẫn là bộ dạng tươi cười vô lại đó.
Giọng của bà từ trong phòng truyền ra, hỏi là ai, Nhất Hạnh đáp: “Là Tử Diễn.”
Anh dập thuốc, theo cô vào phòng.
Kỳ thật Lâm Tử Diễn đã lâu chưa tới nhà Nhất Hạnh, nhưng bà nội thấy anh dù sao cũng quen thuộc hơn so với Hứa Diệc Dương, thấy anh tiến vào, cười hỏi anh sao lâu rồi chưa thấy đến. Anh đáp vài câu, thấy Hứa Diệc Dương, cười nói: “Anh họ, anh cũng ở đây à? Em tới gặp bạn.” Nói xong nhìn Nhất Hạnh liếc mắt một cái, nói ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, lúc này đói không chịu được.
Nhất Hạnh đi vào phòng bếp lấy bát đũa cho Lâm Tử Diễn, rồi trở lại bàn ngồi cùng Hứa Diệc Dương, Lâm Tử Diễn ngồi ở đối diện bọn họ, tiếp nhận bát đũa, cũng không hé răng, vùi đầu ăn cơm.
Anh bình thường hay tụ hội, có đôi khi là tốp năm tốp ba, có đôi khi là một đám, ngồi vào cùng nhau bất kể uống rượu, vung quyền, nói việc vui, hay là ăn cơm uống rượu, anh đều là tư thái nhã nhặn, cho dù là đói cực kỳ, cũng là chậm rãi, nhưng là hôm nay, lại ăn cực nhanh.
Thật ra bọn họ đã quen, Lâm Tử Diễn liền thường đến nhà Nhất Hạnh, phần lớn là lúc xế chiều. Nhất Hạnh biết anh bề bộn nhiều việc, buôn bán với người ta, đi ra ngoài xã giao tránh không khỏi uống rượu.
Có đôi khi, anh sẽ đột nhiên gọi điện thoại cho Nhất Hạnh, nói mình uống nhiều, dạ dày bị đau, nói chuyện điện thoại xong không được bao lâu anh liền đứng ở ngoài cửa.
Mới đầu, Nhất Hạnh đều nói anh: “Anh có nhà mấy trăm mét vuông sao không ở, hai ba ngày lại đến ‘tệ xá’ nhỏ của người ta, anh không thấy phiền à?” Anh nghe xong cũng không trả lời, trước mặt bà còn thẳng tắp đứng đó nhìn cô, làm Nhất Hạnh phát lạnh, thấy trong phòng có một kẻ âm thầm vui mừng.
Dường như đã là luật bất thành văn, mỗi lần anh đến, hơn phân nửa là ăn cơm chùa, Nhất Hạnh cũng không hiểu được, một công tử như anh trong nhà lại nhiều tiền như vậy, muốn ăn cái gì đều có, lại thích đến đây ăn chực. Hỏi anh, thì anh buồn rầu, than thở nói bên ngoài đồ ăn khó ăn, ăn mãi vẫn thấy đồ ở nhà ngon hơn. ‘Ở nhà, ở nhà’, anh nói như thể đây cũng là nhà của anh ta vậy.
Lần gần đây nhất anh đến là lúc Hứa Diệc Dương vừa trở về không lâu, trùng hợp ngày đó trong nhà chỉ có một mình Nhất Hạnh. Hôm đó, cô đang bực mình, trong công ty có người làm công tác không tốt, nhưng lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu cô. Nhất Hạnh làm việc mệt nhọc cả một ngày trời,về tới nhà toàn thân mỏi mệt.
Mở cửa, đã thấy anh cười hì hì dựa khung cửa, thấy Nhất Hạnh liền kêu đói, Nhất Hạnh cũng chưa biết làm sao “Rầm” một tiếng đóng cửa lại. Xoay người trở về phòng, ngồi xuống lại cảm thấy trong lòng áy náy, trong lòng có hỏa, cũng không thể tùy ý phát giận với người khác nha. Ở phòng khách ngồi trong chốc lát, xốc rèm cửa sổ lên, thấy xe thể thao màu đen của anh còn đỗ ở dưới lầu.
Cuối cùng đi ra ngoài mở cửa, quả nhiên là anh không đi, đứng dựa ở cầu thang, nghiêng người tay trái đang cầm điếu thuốc, hình như điếu thuốc sắp tàn, chỉ còn một chút tro tàn sắp rơi hết. Tay phải đang cầm bật lửa nghịch, nghe thấy tiếng mở cửa, anh chợt ngẩng đầu, hướng Nhất Hạnh mà nở một nụ cười. Nhất Hạnh áy náy, thấy anh như vậy, bỗng dưng mềm lòng, mặc tạp dề vào, đi nấu cơm cho anh.
Lần đó anh nói đùa với cô, nói là hai người sống chung đi, dù sao bọn họ cũng không chán ghét đối phương, đỡ phải phiền toái. Anh bình thường vui đùa, nói như vậy cũng không biết bao nhiêu lần. Những lời đó, Nhất Hạnh chỉ cho là anh nói bậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hứa Diệc Dương vừa nghe, cười đến vui sướng, nhưng Nhất Hạnh cũng là không dám động, cũng không lại yêu cầu anh kể chuyện ở Mĩ. Tuy rằng anh vừa rồi rất giống nói đùa, nhưng mà cô ở rất gần anh, gần đến có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của anh, Nhất Hạnh đành phải cầm lấy điều khiển từ xa, lung tung thay đổi vài đài, mượn cơ hội che giấu sự xấu hổ của mình. Đương nhiên anh chỉ dọa cô, cô lui ở một bên sô pha, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình phía trước, vài sơi tóc mai rơi xuống, anh nhìn sợi tóc rủ xuống, mơ hồ có thể thấy được lông mi cô hơi hơi động, cảm xúc nào đó bắt đầu theo đáy lòng lan tràn.
Đến chín giờ, anh đưa cô về nhà, nhưng Nhất Hạnh đang ngủ, tựa trên sô pha, đầu hơi nghiêng.
Hứa Diệc Dương cúi xuống, lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng khom lưng, bế cô vào phòng.
Anh ôm cô, cô chìm vào giấc ngủ hai má còn có một chút đỏ ửng, mềm mại nằm ở trong lòng anh, trong lòng anh nảy sinh ra nhiều cảm xúc, cảm thấy thật may mắn, hạnh phúc cả đời cũng chỉ như thế này, chỉ mong giờ này khắc này vĩnh hằng…….
Nhưng là anh đã gạt cô, mới vừa rồi cô còn hỏi mình có phải ở Mĩ lén lút có bạn gái hay không .
Anh ở Mĩ 5 năm, không có bạn gái, nhưng đã gặp Diệp Hàm nhưng anh cùng Diệp Hàm hai người trong lòng đều biết rõ ràng, bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè, không phải là tình yêu nam nữ, bọn họ chính là tỉnh táo tương tích lẫn nhau, ít nhất đối với anh là như thế.
Diệp Hàm đã từng giúp anh, anh không quên. Khi đó anh, còn có Diệp Hàm, đều đang vật lộn trong cơn lốc xoáy tình cảm, sau đó lại làm ra chuyện tình như vậy, về sau lại biết được mẹ anh cùng mẹ Diệp Hàm là bạn học, cho nên trong nhà liền thúc giục anh cùng Diệp Hàm đính hôn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói ngoài miệng.
Kỳ thật anh và Diệp Hàm đều không để trong lòng. Sau khi anh về nước, cũng không thường xuyên liên lạc với cô ấy. Diệp Hàm đối với anh, chỉ là một người bạn tốt, là ân nhân cứu mạng.
Cho nên chuyện anh và Diệp Hàm, anh thấy không quan trọng, nên không nói cho Nhất Hạnh, bởi vì sợ cô lo lắng, càng sợ cô suy nghĩ miên man. Nhưng mà sau này, anh nhất định sẽ nói cho Nhất Hạnh biết, để cô biết chuyện của mình khi ở Mĩ và sự tồn tại của Diệp Hàm.
Anh vẫn nghĩ là trước đó anh rời đi như vậy, rồi giờ trở về, có lẽ cả đời anh cũng sẽ không có cơ hội, anh tưởng cô nhất định sẽ hận anh ư, hoặc là khi anh trở về thì cô cũng đã sớm kết hôn sinh con. Ngày đó, anh về nước, xém chút thì tưởng cô và Tử Diễn yêu nhau, như vậy là từ nay về sau, anh thật sự không có cơ hội, chỉ có thể lặng lẽ yêu cô, nhìn cô mà thôi.
Mới đầu, cô ở công ty luôn tránh anh, lúc nói chuyện chưa bao giờ nhìn về phía anh, thậm chí lừa anh, nói mình đã có bạn trai. Anh đứng ngoài quan sát hết thảy, chỉ có thể cười khổ, người ta thường nói, tự làm bậy không thể sống. Cô cứ như vậy mà trốn tránh anh, ngay cả một kẽ hở cũng tìm không ra, ngày ngày chỉ biết sốt ruột nhìn cô rời đi mà nội tâm âm thầm giãy dụa.
Ngày ấy đi thăm bà ngoại, vô tình biết cô là cháu gái của bạn bà ngoại, hẹn nhau hôm sau đi leo núi. Cho nên hôm sau, anh gác lại mọi việc, chính là muốn nhìn cô một chút, chỉ một chút thôi cũng tốt rồi.
Lúc cô bị cảm mạo, anh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nghe tiếng cô khóc, một khắc đó, anh tình nguyện chịu một cái tát của cô, tốt hơn là trơ mắt thấy cô thống khổ bi thương như vậy.
Anh cũng biết mình với Nhất Hạnh khó có thể trở lại bên nhau, không biết cô còn có bằng lòng cho anh cơ hội không.
Giống như lúc này, anh đang ôm cô trong lòng, ngắm vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô, anh sợ đây chỉ là giấc mộng mà khi tỉnh lại anh phát hiện hóa ra anh chỉ có một mình, hóa ra cô không ở bên anh.
Về chuyện của Diệp Hàm, anh nhất định sẽ tìm cơ hội nói cho cô biết, tuy rằng anh cùng Diệp Hàm chưa từng để ý chuyện hai nhà ước định, nhưng là bất luận như thế nào, dựa vào phép tắc, dựa vào quan hệ bạn bè, anh phải nói chuyện với Diệp Hàm.
Anh đem cô đặt ở trên giường, đắp chăn cho cô, tắt đèn, sau đó đi sang phòng bên cạnh.
Nhất Hạnh ôm lấy chăn, ánh mắt chưa thích ứng, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà, đang nghĩ đây là đâu. Tối hôm qua, cô ngủ quên, Hứa Diệc Dương lại không đưa cô về.
Cô giật mình một cái, vội vàng mặc áo khoác, chạy ra ngoài, không thấy anh đâu, đi dọc phòng khách, mới phát hiện anh đang ở trong bếp, hình như đang nấu cháo. Anh nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại, đáp lại cô bằng ánh mắt tràn ngập ý cười: “Dậy rồi hả.”
“Ưhm.” Nhất hạnh không biết nói cái gì, đứng ở đấy một lúc lâu cho tới khi Hứa Diệc Dương nấu cháo xong, cô mới đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc ăn cháo, rốt cục Nhất Hạnh ấp úng hỏi một câu: “Tối hôm qua em ngủ trên giường, vậy anh ngủ ở chỗ nào?”
Anh giật mình một chút: “Bên cạnh em.” Thật ra ý của anh là phòng bên cạnh, làm sao biết được Nhất Hạnh hiểu lầm, vừa nghe anh nói bên cạnh em, sợ tới mức xém chút nữa là té khỏi ghế.
Anh thấy cô mất tự nhiên, đại khái đoán được là cô hiểu lầm, bình thản hỏi một câu: “Em làm sao vậy?”
Nhất Hạnh ra vẻ không có gì: “A, không có việc gì, không có việc gì.”
Mãi cho đến khi ngồi trên xe của Hứa Diệc Dương, anh mới nói cho Nhất Hạnh: “Thật ra tối hôm qua, anh ngủ ở phòng bên cạnh.” Nhất Hạnh biết buổi sáng mình hoang mang, rối loạn sớm đã bị anh đoán được, anh thông minh như thế, cô có biểu hiện khác thường, làm sao có thể nhìn không ra chứ.
Nhất Hạnh thở ra, trong lòng thầm nghĩ, cô cùng Hứa Diệc Dương như vậy, nên sợ nhân viên trong công ty nhìn thấy, cô không thích nghe nhiều lời đồn đại cho nên đều là “Lén lút thật cẩn thận”, Nhất Hạnh cảm thấy bọn họ thật giống mấy kẻ “Yêu đương vụng trộm”.
Thật ra có đôi khi, cô không hiểu được. Lúc Hứa Diệc Dương chưa về, cô luôn nghĩ mình không còn cơ hội gặp lại anh, nay anh đã trở lại, chính mình lại muốn rời xa anh. Nay bọn họ cũng đã trở lại với nhau, đã không còn đau khổ như xưa, rõ ràng thực vui vẻ, mà cô lại thường xuyên cảm thấy lo sợ, cảm giác bất an cứ tích trữ trong lòng, giống như mất mát trống rỗng, không thể nói rõ.
Cách công ty không xa, Nhất Hạnh liền trước xuống xe. Hứa Diệc Dương không nói gì, đưa Nhất Hạnh xuống xe, nhẹ nhàng cười.
Rốt cục Nhất Hạnh cùng Hứa Diệc Dương cùng nhau về nhà. Trong nhà chỉ có một mình bà nội, bởi vì biết buổi tối Hứa Diệc Dương sẽ đến, cho nên làm nhiều đồ ăn.
Mặc dù Hứa Diệc Dương cùng Lâm Tử Diễn là anh em bà con, nhưng thật ra tính cách khác nhau rất lớn. Hai người đều là thuộc loại mi thanh mục tú, liếc mắt nhìn lại, đều là thanh niên ưu tú cả, mà có lẽ vì Hứa Diệc Dương lớn tuổi hơn, nên so với Lâm Tử Diễn có phần chững chạc hơn.
Ăn được một lúc, chuông cửa vang lên. Lúc này, không biết ai đến, Nhất Hạnh thả đũa đi mở cửa, thì thấy Lâm Tử Diễn đứng ở ngoài. Mặc một bộ vest đen, trong tay còn mang theo nửa điếu thuốc, trên mặt vẫn là bộ dạng tươi cười vô lại đó.
Giọng của bà từ trong phòng truyền ra, hỏi là ai, Nhất Hạnh đáp: “Là Tử Diễn.”
Anh dập thuốc, theo cô vào phòng.
Kỳ thật Lâm Tử Diễn đã lâu chưa tới nhà Nhất Hạnh, nhưng bà nội thấy anh dù sao cũng quen thuộc hơn so với Hứa Diệc Dương, thấy anh tiến vào, cười hỏi anh sao lâu rồi chưa thấy đến. Anh đáp vài câu, thấy Hứa Diệc Dương, cười nói: “Anh họ, anh cũng ở đây à? Em tới gặp bạn.” Nói xong nhìn Nhất Hạnh liếc mắt một cái, nói ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, lúc này đói không chịu được.
Nhất Hạnh đi vào phòng bếp lấy bát đũa cho Lâm Tử Diễn, rồi trở lại bàn ngồi cùng Hứa Diệc Dương, Lâm Tử Diễn ngồi ở đối diện bọn họ, tiếp nhận bát đũa, cũng không hé răng, vùi đầu ăn cơm.
Anh bình thường hay tụ hội, có đôi khi là tốp năm tốp ba, có đôi khi là một đám, ngồi vào cùng nhau bất kể uống rượu, vung quyền, nói việc vui, hay là ăn cơm uống rượu, anh đều là tư thái nhã nhặn, cho dù là đói cực kỳ, cũng là chậm rãi, nhưng là hôm nay, lại ăn cực nhanh.
Thật ra bọn họ đã quen, Lâm Tử Diễn liền thường đến nhà Nhất Hạnh, phần lớn là lúc xế chiều. Nhất Hạnh biết anh bề bộn nhiều việc, buôn bán với người ta, đi ra ngoài xã giao tránh không khỏi uống rượu.
Có đôi khi, anh sẽ đột nhiên gọi điện thoại cho Nhất Hạnh, nói mình uống nhiều, dạ dày bị đau, nói chuyện điện thoại xong không được bao lâu anh liền đứng ở ngoài cửa.
Mới đầu, Nhất Hạnh đều nói anh: “Anh có nhà mấy trăm mét vuông sao không ở, hai ba ngày lại đến ‘tệ xá’ nhỏ của người ta, anh không thấy phiền à?” Anh nghe xong cũng không trả lời, trước mặt bà còn thẳng tắp đứng đó nhìn cô, làm Nhất Hạnh phát lạnh, thấy trong phòng có một kẻ âm thầm vui mừng.
Dường như đã là luật bất thành văn, mỗi lần anh đến, hơn phân nửa là ăn cơm chùa, Nhất Hạnh cũng không hiểu được, một công tử như anh trong nhà lại nhiều tiền như vậy, muốn ăn cái gì đều có, lại thích đến đây ăn chực. Hỏi anh, thì anh buồn rầu, than thở nói bên ngoài đồ ăn khó ăn, ăn mãi vẫn thấy đồ ở nhà ngon hơn. ‘Ở nhà, ở nhà’, anh nói như thể đây cũng là nhà của anh ta vậy.
Lần gần đây nhất anh đến là lúc Hứa Diệc Dương vừa trở về không lâu, trùng hợp ngày đó trong nhà chỉ có một mình Nhất Hạnh. Hôm đó, cô đang bực mình, trong công ty có người làm công tác không tốt, nhưng lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu cô. Nhất Hạnh làm việc mệt nhọc cả một ngày trời,về tới nhà toàn thân mỏi mệt.
Mở cửa, đã thấy anh cười hì hì dựa khung cửa, thấy Nhất Hạnh liền kêu đói, Nhất Hạnh cũng chưa biết làm sao “Rầm” một tiếng đóng cửa lại. Xoay người trở về phòng, ngồi xuống lại cảm thấy trong lòng áy náy, trong lòng có hỏa, cũng không thể tùy ý phát giận với người khác nha. Ở phòng khách ngồi trong chốc lát, xốc rèm cửa sổ lên, thấy xe thể thao màu đen của anh còn đỗ ở dưới lầu.
Cuối cùng đi ra ngoài mở cửa, quả nhiên là anh không đi, đứng dựa ở cầu thang, nghiêng người tay trái đang cầm điếu thuốc, hình như điếu thuốc sắp tàn, chỉ còn một chút tro tàn sắp rơi hết. Tay phải đang cầm bật lửa nghịch, nghe thấy tiếng mở cửa, anh chợt ngẩng đầu, hướng Nhất Hạnh mà nở một nụ cười. Nhất Hạnh áy náy, thấy anh như vậy, bỗng dưng mềm lòng, mặc tạp dề vào, đi nấu cơm cho anh.
Lần đó anh nói đùa với cô, nói là hai người sống chung đi, dù sao bọn họ cũng không chán ghét đối phương, đỡ phải phiền toái. Anh bình thường vui đùa, nói như vậy cũng không biết bao nhiêu lần. Những lời đó, Nhất Hạnh chỉ cho là anh nói bậy.