Dự án quảng cáo tiếp theo của Ích Dương, là quảng cáo về một nhà hàng, nhà hàng chính là ở Hải Nam, khách hàng yêu cầu phải lấy bối cảnh ở nhà hàng chính, lần này phải thực hiện được đoạn quảng cáo tốt nhất. Đương nhiên, đối với yêu cầu này, khách hàng nguyện ý cung cấp toàn bộ chi phí công tác cho nhân viên Ích Dương.
Lưu Ý Khuynh biết được thì rất hưng phấn, lúc giữa trưa ăn cơm còn nói mãi với Lí Xu, “Tôi cũng muốn đi.” Kết quả bị Lí Xu liếc một cái, phê bình thẳng thắn: “Tới phiên cô đi chắc?”
Lưu Ý Khuynh thình lình bị tạt một gáo nước lạnh, chỉ còn biết trừng mắt nhìn Lí Xu, nửa ngày mới phun ra được một câu: “Đó là vì nghe nói tổng giám đống Hứa cũng đi, cho nên tôi… tôi hơi mơ mộng hão huyền một chút.”
“Chà, thật không, tổng giám đốc Hứa cũng đi? Đi cùng ai?” Không ngờ Lí Xu cũng rất hưng phấn, một bên dùng tay trái níu lấy đầu Lưu Ý Khuynh, một bên cúi thấp đầu lại nói chuyện: “Chà, cô nghe ai nói, nếu đúng là vậy, tôi cũng muốn đi, biển Hải Nam, tắm nắng, thật muốn nhìn dáng người hoàn mỹ của Hứa đại nhân.”
Nhất Hạnh nhìn hai kẻ đang châu đầu vào nhau ở phía đối diện nhỏ to thì thầm, không cần đoán cũng biết nội dung cuộc nói chuyện, dường như mỗi ngày cô đều tan tầm hay ăn cơm cùng hai người này, sao có thể không hiểu họ.
Dù sao cô cũng khá mẫn cảm với chủ đề của họ, nên không hề muốn tham gia với họ, nên có gắng để cho tai mình thanh tịnh, không hề biết Lí Xu và Lưu Ý Khuynh đã chuyển sang cười lấm la lấm lét, sau đó đồng loại quay qua nhìn cô.
“Hai người sao thế?” Trực giác khiến Nhất Hạnh quay lại, có cảm giác giống như mặt mình dính cơm hay có gì không hợp lí nên đưa tay sờ soạng một vòng nhưng không phát hiện gì, nên mới ngẩng đầu hỏi, hai người đối diện chồm tới gần hỏi: “Này, Nhất Hạnh, hỏi cậu một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Lâm công tử nhà cậu với tổng giám đốc Hứa của chúng ta, dáng người ai nhìn được hơn?”
Cái này làm sao cô biết, vì thế lắc đầu: “Không biết.”
“Đừng gạt người.”
“Thật sự không biết.”
“Chị Nhất Hạnh, dáng người anh Lâm thế nào?” Lưu Ý Khuynh lắc lắc cánh tay Lí Xu.
“Chà, được rồi, thế nào, Nhất Hạnh, Lâm công tử nhà cậu dáng người thế nào, ờ, có cơ bụng sáu múi như trong truyền thuyết không?”
Bốn con mắt nhìn Nhất Hạnh, có thể nói là sáng ngời lấp lánh, sao chưa từng thấy họ có tinh thần như vậy khi họp, Nhất Hạnh quanh co suy nghĩ, cả hai lần cô đầu là “mắc mưu bị lừa”, xấu hổ còn không kịp, sao có thể có gan nhìn Lâm Tử Diễn trần truông, trong đầu vừa hiện ra hai chữ “trần truồng”, hai má cũng không tự chủ được mà nóng lên, cắn răng nói: “Không biết.”
“Đứa trẻ hư, đừng có gạt chị, chị đây là người từng trải, cái gì mà không nhìn ra, mau nói nhanh à, không thì chị đây không tha cho cậu đâu, nói mau, mấy múi cơi bụng?”
Nhất Hạnh nhăn nhó, thật sự không biết, mà những lời này chỉ có hai người này mới dám ở căn tin mà nói quang minh chính đại như vậy, hơn nữa cô chưa từng nhìn thấy Lâm Tử Diễn trần truồng, phòng tối hù, cô có thể thấy được gì, vả lại, cô cũng không sờ qua, nghĩ lại thì chỉ nhớ từ đầu tới cuối đều nóng bừng cả người như thể nồi lẩu đang sôi vậy.
Đối diện với hai kẻ quyết tâm phải có đáp án, Nhất Hạnh khẽ cắn môi, hít một hơi: “Không nhìn rõ.”
“Cậu cũng chưa sờ qua?” Hừ, làm như cô giống như mấy cô nàng mê trai, cả ngày chỉ tìm cách “ăn thịt” người khác.
“Chậc chậc, thật đáng tiếc, tức muốn giậm chân, miếng ngon trước mặt, siêu cấp đẹp trai ngay cạnh mà ngay cả một chút phàm tâm cũng không có, quên đi, Tống Nhất Hạnh, cậu có thể tu thành phật được đấy, ai cha, thật sự là đáng tiếc.”
Lần thứ hai có cảm giác muốn giết người, muốn giẫm chân tại chỗ, dù sao người bị ăn sạch là cô, sao lại thành như thể có chiếm tiện nghi của người khác?
“Không đúng, Tống Nhất Hạnh, cậu nhất định sờ qua, đúng không, mình thấy vẻ mặt cậu không thật thà, sao lại nói là không, mau nói thật nha!” Ra khỏi bàn ăn, hai kẻ kia vẫn không thôi líu ríu.
Cô thầm nghĩ trong lòng: “Làm ơn tha cho tôi đi.” Quả nhiên là hai người này không tin cô mà.
Lại hỏi: “Thật là không sờ qua?”
Lại hỏi tiếp: “Cũng không nhìn thấy thật?”
…
Cho đến văn phòng, rốt cục cô cũng có thể thoát khỏi chất vấn, Lí Xu kêu cô, đứng cách vài bước, nhíu nhíu mày: “Nhất Hạnh, sao mặt cậu đỏ vậy?”
“À, ăn cơm nóng quá.” Mới tháng Ba, sao có thể nóng, là do cô vừa tức vừa thẹn.
“Phải không?”
“Đúng vậy.” Làm bộ như thật sự nóng.
“Nhất Hạnh, nói thật cho chị đây nghe, không phải là cậu đang bất mãn chứ?”
“A….” Nhất Hạnh á khẩu không trả lời được, nắm chặt tay, tự trấn định, hít thở sâu, mỉm cười quay đầu lại: “Không phải.”
Hôm sau lúc đi làm lại nghe nói Hứa Diệc Dương cùng đạo diễn đi Hải Nam, đồng hành còn có thư ký Vương và trợ lý đạo diễn tiểu Trương. Lưu Ý Khuynh ngồi ở gian phòng của mình, ngửa mặt nhìn trời thở dài, cầm bút mơ màng tới bãi biễn đầy mỹ nam.
Nhất Hạnh nhìn khuôn mặt thống khổ đầy khoa trương kia, mỉm cười nói: “Thời tiết này cũng không có mỹ nam tắm nắng.”
Vừa nói xong, di động reo lên, là số của Vương thư ký, Nhất Hạnh nghe máy, câu đầu tiên Vương thư ký hỏi cô là cô có biết nói tiếng Nhật không.
“Lúc trước tôi có học một ít.”
“Tốt lắm, cô mang theo chứng minh thư, chuẩ bị một ít, đế sân bay.”
Nhất Hạnh nghe mà không hiểu, hỏi có biết tiếng Nhật hay không đã khó hiểu, còn lại kêu có tới sân bay là sao?
“Nhưng mà, thư ký Vương, tổng giám đốc Hứa không phải là muốn đi Hải Nam sao, vì sao…?”
“Chủ của nhà hàng kia là người Nhật Bản, tiểu Trương có việc không đi được, đạo diễn nói cô biết tiếng Nhật, lại biết việc, có thể quen việc, lần này công tác của tiểu Trương nhờ cô tiếp nhận.”
“Nhưng mà, lâu rồi tôi không nói tiếng Nhật, tôi đã gần quên, hay là đổi người khác?”
“Tiểu Tống, không sao đâu, chỉ là trao đổi giao tiếp thôi, mười giờ máy bay cất cánh, cô tính toán thời gian, hiện tại cứ tới đây đã, chúng tôi ở sân bay chờ cô, cái khác chờ cô đến sẽ tính sau.” Nói xong cúp máy.
Nhất Hạnh cầm di động, còn chưa biết phản ứng ra sao, Lưu Ý Khuynh thấy vậy, gọi: “Chị Nhất Hạnh, có phải là anh Lâm?”
“Không phải, là thư ký Vương.” Nhìn đồng hồ, cũng đã qua chính giờ, từ công ty đến sân bay cũng mất nửa tiếng, nghe giọng điệu của thư ký Vương, không chấp nhận từ chối, dù sao cũng là chuyện công tác, cô là nhân viên, phải nghe mệnh lệnh của cấp trên, không kịp sửa sang nhiều, chỉ kịp nhét cái điện thoại vào túi.
“Chị Nhất Hạnh, chị tính đi đâu?” Lưu Ý Khuynh nhìn thấy Nhất Hạnh gom đồ, ngừng tay hỏi.
“Tôi đi Hải Nam, tiểu Trương có chuyện đi không được.”
Phía sau truyền đến tiếng la của Lưu Ý Khuynh: “A, sao không phải là em, em cũng muốn đi.” Túm lấy ống tay áo Nhất Hạnh, tỏ vẻ đáng thương lại hâm mộ, “Chị Nhất Hạnh, đi Hải Nham về nhất định mang quà về cho em.”
Nhất Hạnh nhịn không được cười, một bên chỉnh lại quần áo, một bên hỏi: “Được, em muốn cái gì?”
“Mang về cho em một anh chàng đẹp trai, em mang về nhà nuôi!!!”
Nhét vật phẩm cuối cùng vào túi, chuẩn bị rời đi, cô nhìn Lưu Ý Khuynh nhíu mày: “Được, chị sẽ cố gắng, bye bye.”
Ra khỏi công ty, đón taxi chạy thẳng tới sân bay, lúc tới sân bay cũng chỉ còn ít thời gian là máy bay cất cánh, cũng may vừa vào đại sảnh đã thấy bọn họ, không nói nhiều, trực tiếp đi đăng ký.
Vừa rồi nghe giọng điệu của thư ký Vương, cô rất lo lắng, không dám cự tuyệt lại sợ mình trì hoãn hành trình của mọi người, ngồi trên taxi vô cùng lo lắng, lúc lên được máy bay mới nhẹ nhàng thở ra. Cái gì cô cũng không mang theo, cũng không biết đi bao lâu, ngồi cạnh còn có Hứa Diệc Dương, anh vẫn không nói chuyện gì.
Trong cabin thật im ắng, có người xem báo, hợp đồng, cô không biết làm gì, lại không tiện quay qua hỏi thư ký Vương, đành phải cứ thế mà nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn trời xanh mây trắng.
Đáp máy bay, Hứa Diệc Dương và đạo diễn đi trước, Nhất Hạnh và thư ký Vương theo sau, rốt cục cô hỏi: “Thư ký Vương, tiếng Nhật của tôi gần như quên hết, đến lúc nói sai thì làm sao?”
“Không sao, chỉ là trao đổi thông thường, đừng quá lo lắng.”
“Khi nào chúng ta trở về?” Gần như cô không mang theo thứ gì, di động cũng không có sạc pin, cũng may lúc gần đi đã gọi điện thoại về nhà, nếu ở lại đây ba bốn ngày, chẳng lẽ cô phải mua quần áo ở đây.
“Nếu thuận lợi thì ngày mai về.”
Ra sân bay, đã có một chiếc xe đen chờ sẵn, đi vào khách sạn nội thành, phòng đã được chuẩn bị tốt, chủ nhà hàng là một người trung niên, đang chờ ngay ở đại sảnh, lúc gặp mặt, Nhất Hạnh rất kích động, đứng ở phía sau Hứa Diệc Dương suy tư có nên nói: “こんにちは” hay không. Thư ký Vương nói ông chủ người Nhật Bản này cũng đã đến Trung Quốc nửa năm, nói được chút tiếng Trung, nhà hàng được xây dựng cũng khá lâu, bởi vì trợ lý của ông chủ phải về nhà, cho nên để ngừa việc không tiện giao tiếp, Ích Dương đã phái tiểu Trương đi cùng, không ngờ tiểu Trương lại xảy ra chuyện, nên đổi thành Nhất Hạnh.
Tiếng Trung của ông chủ người Nhật không tốt lắm, xoay người cười nói: “Chào mọi người.”
May mắn chỉ là trao đổi thông thường, hơn nữa ông chủ người Nhật cũng hiểu những từ tiếng Trung đơn giản, đối với Nhất Hạnh mà nói, coi như là sợ bóng sợ gió một lúc, trao đổi trong chốc lát, quyết định ngày mai đi chọn cạnh ở nhà hàng.
Khách sạn ở gần biển, đứng ở trước cửa sổ trong phòng nhìn ra là mặt biển mênh mông vô bờ trải dài theo trời xanh, bởi vì không phải là mùa hạ, cho nên du khách trên bờ cát không nhiều, xa xa nhìn lại, dải bờ cát trắng, nước biển ùa vào, đập vào mắt hình thành một độ cong mềm mại.
Nhất Hạnh ngồi ở mép giường, nghĩ Lâm Tử Diễn đi công tác cũng đã bốn ngày, cũng không biết gần đây anh bận thế nào, di động chỉ còn chút pin, không biết có thể duy trì được bao lâu, dù sao mai cũng trở về, chờ lúc về gọi điện cho anh.
Cơm chiều không ăn ở khách sạn, bốn người đi ra ngoài ăn tiệc hải sản, lại là cá và tôm, trong nhà hàng có rất nhiều người náo nhiệt, không khí rất tốt, đạo diễn và thư ký Vương uống rượu, uống xem ai thắng, thua thì phải kể chuyện cười. Cô không uống rượu, Hứa Diệc Dương cũng không hiểu sao không uống, nhìn đạo diễn và thư ký Vương uống năm sáu ly, từ từ kể từng chuyện cười, khiến mọi người cười không dứt. Lúc trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng vang “Đùng đùng” , ngẩng đầu nhìn, trong trời đêm phóng lên chùm pháo hoa, chỉ tiếc là quá ngắn ngủi, thư ký Vương nói: “Nếu là kì nghỉ phép, nhất định là pháo hoa đầy trời, khiến người xem hoa cả mắt.”
Hứa Diệc Dương cũng vẫn chưa nói gì, lúc trở về khách sạn, mới thản nhiên nói một câu “Nghỉ ngơi sớm” như thể bạn bè bình thường quan tâm nhau.
Dự án quảng cáo tiếp theo của Ích Dương, là quảng cáo về một nhà hàng, nhà hàng chính là ở Hải Nam, khách hàng yêu cầu phải lấy bối cảnh ở nhà hàng chính, lần này phải thực hiện được đoạn quảng cáo tốt nhất. Đương nhiên, đối với yêu cầu này, khách hàng nguyện ý cung cấp toàn bộ chi phí công tác cho nhân viên Ích Dương.
Lưu Ý Khuynh biết được thì rất hưng phấn, lúc giữa trưa ăn cơm còn nói mãi với Lí Xu, “Tôi cũng muốn đi.” Kết quả bị Lí Xu liếc một cái, phê bình thẳng thắn: “Tới phiên cô đi chắc?”
Lưu Ý Khuynh thình lình bị tạt một gáo nước lạnh, chỉ còn biết trừng mắt nhìn Lí Xu, nửa ngày mới phun ra được một câu: “Đó là vì nghe nói tổng giám đống Hứa cũng đi, cho nên tôi… tôi hơi mơ mộng hão huyền một chút.”
“Chà, thật không, tổng giám đốc Hứa cũng đi? Đi cùng ai?” Không ngờ Lí Xu cũng rất hưng phấn, một bên dùng tay trái níu lấy đầu Lưu Ý Khuynh, một bên cúi thấp đầu lại nói chuyện: “Chà, cô nghe ai nói, nếu đúng là vậy, tôi cũng muốn đi, biển Hải Nam, tắm nắng, thật muốn nhìn dáng người hoàn mỹ của Hứa đại nhân.”
Nhất Hạnh nhìn hai kẻ đang châu đầu vào nhau ở phía đối diện nhỏ to thì thầm, không cần đoán cũng biết nội dung cuộc nói chuyện, dường như mỗi ngày cô đều tan tầm hay ăn cơm cùng hai người này, sao có thể không hiểu họ.
Dù sao cô cũng khá mẫn cảm với chủ đề của họ, nên không hề muốn tham gia với họ, nên có gắng để cho tai mình thanh tịnh, không hề biết Lí Xu và Lưu Ý Khuynh đã chuyển sang cười lấm la lấm lét, sau đó đồng loại quay qua nhìn cô.
“Hai người sao thế?” Trực giác khiến Nhất Hạnh quay lại, có cảm giác giống như mặt mình dính cơm hay có gì không hợp lí nên đưa tay sờ soạng một vòng nhưng không phát hiện gì, nên mới ngẩng đầu hỏi, hai người đối diện chồm tới gần hỏi: “Này, Nhất Hạnh, hỏi cậu một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Lâm công tử nhà cậu với tổng giám đốc Hứa của chúng ta, dáng người ai nhìn được hơn?”
Cái này làm sao cô biết, vì thế lắc đầu: “Không biết.”
“Đừng gạt người.”
“Thật sự không biết.”
“Chị Nhất Hạnh, dáng người anh Lâm thế nào?” Lưu Ý Khuynh lắc lắc cánh tay Lí Xu.
“Chà, được rồi, thế nào, Nhất Hạnh, Lâm công tử nhà cậu dáng người thế nào, ờ, có cơ bụng sáu múi như trong truyền thuyết không?”
Bốn con mắt nhìn Nhất Hạnh, có thể nói là sáng ngời lấp lánh, sao chưa từng thấy họ có tinh thần như vậy khi họp, Nhất Hạnh quanh co suy nghĩ, cả hai lần cô đầu là “mắc mưu bị lừa”, xấu hổ còn không kịp, sao có thể có gan nhìn Lâm Tử Diễn trần truông, trong đầu vừa hiện ra hai chữ “trần truồng”, hai má cũng không tự chủ được mà nóng lên, cắn răng nói: “Không biết.”
“Đứa trẻ hư, đừng có gạt chị, chị đây là người từng trải, cái gì mà không nhìn ra, mau nói nhanh à, không thì chị đây không tha cho cậu đâu, nói mau, mấy múi cơi bụng?”
Nhất Hạnh nhăn nhó, thật sự không biết, mà những lời này chỉ có hai người này mới dám ở căn tin mà nói quang minh chính đại như vậy, hơn nữa cô chưa từng nhìn thấy Lâm Tử Diễn trần truồng, phòng tối hù, cô có thể thấy được gì, vả lại, cô cũng không sờ qua, nghĩ lại thì chỉ nhớ từ đầu tới cuối đều nóng bừng cả người như thể nồi lẩu đang sôi vậy.
Đối diện với hai kẻ quyết tâm phải có đáp án, Nhất Hạnh khẽ cắn môi, hít một hơi: “Không nhìn rõ.”
“Cậu cũng chưa sờ qua?” Hừ, làm như cô giống như mấy cô nàng mê trai, cả ngày chỉ tìm cách “ăn thịt” người khác.
“Chậc chậc, thật đáng tiếc, tức muốn giậm chân, miếng ngon trước mặt, siêu cấp đẹp trai ngay cạnh mà ngay cả một chút phàm tâm cũng không có, quên đi, Tống Nhất Hạnh, cậu có thể tu thành phật được đấy, ai cha, thật sự là đáng tiếc.”
Lần thứ hai có cảm giác muốn giết người, muốn giẫm chân tại chỗ, dù sao người bị ăn sạch là cô, sao lại thành như thể có chiếm tiện nghi của người khác?
“Không đúng, Tống Nhất Hạnh, cậu nhất định sờ qua, đúng không, mình thấy vẻ mặt cậu không thật thà, sao lại nói là không, mau nói thật nha!” Ra khỏi bàn ăn, hai kẻ kia vẫn không thôi líu ríu.
Cô thầm nghĩ trong lòng: “Làm ơn tha cho tôi đi.” Quả nhiên là hai người này không tin cô mà.
Lại hỏi: “Thật là không sờ qua?”
Lại hỏi tiếp: “Cũng không nhìn thấy thật?”
…
Cho đến văn phòng, rốt cục cô cũng có thể thoát khỏi chất vấn, Lí Xu kêu cô, đứng cách vài bước, nhíu nhíu mày: “Nhất Hạnh, sao mặt cậu đỏ vậy?”
“À, ăn cơm nóng quá.” Mới tháng Ba, sao có thể nóng, là do cô vừa tức vừa thẹn.
“Phải không?”
“Đúng vậy.” Làm bộ như thật sự nóng.
“Nhất Hạnh, nói thật cho chị đây nghe, không phải là cậu đang bất mãn chứ?”
“A….” Nhất Hạnh á khẩu không trả lời được, nắm chặt tay, tự trấn định, hít thở sâu, mỉm cười quay đầu lại: “Không phải.”
Hôm sau lúc đi làm lại nghe nói Hứa Diệc Dương cùng đạo diễn đi Hải Nam, đồng hành còn có thư ký Vương và trợ lý đạo diễn tiểu Trương. Lưu Ý Khuynh ngồi ở gian phòng của mình, ngửa mặt nhìn trời thở dài, cầm bút mơ màng tới bãi biễn đầy mỹ nam.
Nhất Hạnh nhìn khuôn mặt thống khổ đầy khoa trương kia, mỉm cười nói: “Thời tiết này cũng không có mỹ nam tắm nắng.”
Vừa nói xong, di động reo lên, là số của Vương thư ký, Nhất Hạnh nghe máy, câu đầu tiên Vương thư ký hỏi cô là cô có biết nói tiếng Nhật không.
“Lúc trước tôi có học một ít.”
“Tốt lắm, cô mang theo chứng minh thư, chuẩ bị một ít, đế sân bay.”
Nhất Hạnh nghe mà không hiểu, hỏi có biết tiếng Nhật hay không đã khó hiểu, còn lại kêu có tới sân bay là sao?
“Nhưng mà, thư ký Vương, tổng giám đốc Hứa không phải là muốn đi Hải Nam sao, vì sao…?”
“Chủ của nhà hàng kia là người Nhật Bản, tiểu Trương có việc không đi được, đạo diễn nói cô biết tiếng Nhật, lại biết việc, có thể quen việc, lần này công tác của tiểu Trương nhờ cô tiếp nhận.”
“Nhưng mà, lâu rồi tôi không nói tiếng Nhật, tôi đã gần quên, hay là đổi người khác?”
“Tiểu Tống, không sao đâu, chỉ là trao đổi giao tiếp thôi, mười giờ máy bay cất cánh, cô tính toán thời gian, hiện tại cứ tới đây đã, chúng tôi ở sân bay chờ cô, cái khác chờ cô đến sẽ tính sau.” Nói xong cúp máy.
Nhất Hạnh cầm di động, còn chưa biết phản ứng ra sao, Lưu Ý Khuynh thấy vậy, gọi: “Chị Nhất Hạnh, có phải là anh Lâm?”
“Không phải, là thư ký Vương.” Nhìn đồng hồ, cũng đã qua chính giờ, từ công ty đến sân bay cũng mất nửa tiếng, nghe giọng điệu của thư ký Vương, không chấp nhận từ chối, dù sao cũng là chuyện công tác, cô là nhân viên, phải nghe mệnh lệnh của cấp trên, không kịp sửa sang nhiều, chỉ kịp nhét cái điện thoại vào túi.
“Chị Nhất Hạnh, chị tính đi đâu?” Lưu Ý Khuynh nhìn thấy Nhất Hạnh gom đồ, ngừng tay hỏi.
“Tôi đi Hải Nam, tiểu Trương có chuyện đi không được.”
Phía sau truyền đến tiếng la của Lưu Ý Khuynh: “A, sao không phải là em, em cũng muốn đi.” Túm lấy ống tay áo Nhất Hạnh, tỏ vẻ đáng thương lại hâm mộ, “Chị Nhất Hạnh, đi Hải Nham về nhất định mang quà về cho em.”
Nhất Hạnh nhịn không được cười, một bên chỉnh lại quần áo, một bên hỏi: “Được, em muốn cái gì?”
“Mang về cho em một anh chàng đẹp trai, em mang về nhà nuôi!!!”
Nhét vật phẩm cuối cùng vào túi, chuẩn bị rời đi, cô nhìn Lưu Ý Khuynh nhíu mày: “Được, chị sẽ cố gắng, bye bye.”
Ra khỏi công ty, đón taxi chạy thẳng tới sân bay, lúc tới sân bay cũng chỉ còn ít thời gian là máy bay cất cánh, cũng may vừa vào đại sảnh đã thấy bọn họ, không nói nhiều, trực tiếp đi đăng ký.
Vừa rồi nghe giọng điệu của thư ký Vương, cô rất lo lắng, không dám cự tuyệt lại sợ mình trì hoãn hành trình của mọi người, ngồi trên taxi vô cùng lo lắng, lúc lên được máy bay mới nhẹ nhàng thở ra. Cái gì cô cũng không mang theo, cũng không biết đi bao lâu, ngồi cạnh còn có Hứa Diệc Dương, anh vẫn không nói chuyện gì.
Trong cabin thật im ắng, có người xem báo, hợp đồng, cô không biết làm gì, lại không tiện quay qua hỏi thư ký Vương, đành phải cứ thế mà nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn trời xanh mây trắng.
Đáp máy bay, Hứa Diệc Dương và đạo diễn đi trước, Nhất Hạnh và thư ký Vương theo sau, rốt cục cô hỏi: “Thư ký Vương, tiếng Nhật của tôi gần như quên hết, đến lúc nói sai thì làm sao?”
“Không sao, chỉ là trao đổi thông thường, đừng quá lo lắng.”
“Khi nào chúng ta trở về?” Gần như cô không mang theo thứ gì, di động cũng không có sạc pin, cũng may lúc gần đi đã gọi điện thoại về nhà, nếu ở lại đây ba bốn ngày, chẳng lẽ cô phải mua quần áo ở đây.
“Nếu thuận lợi thì ngày mai về.”
Ra sân bay, đã có một chiếc xe đen chờ sẵn, đi vào khách sạn nội thành, phòng đã được chuẩn bị tốt, chủ nhà hàng là một người trung niên, đang chờ ngay ở đại sảnh, lúc gặp mặt, Nhất Hạnh rất kích động, đứng ở phía sau Hứa Diệc Dương suy tư có nên nói: “こんにちは” hay không. Thư ký Vương nói ông chủ người Nhật Bản này cũng đã đến Trung Quốc nửa năm, nói được chút tiếng Trung, nhà hàng được xây dựng cũng khá lâu, bởi vì trợ lý của ông chủ phải về nhà, cho nên để ngừa việc không tiện giao tiếp, Ích Dương đã phái tiểu Trương đi cùng, không ngờ tiểu Trương lại xảy ra chuyện, nên đổi thành Nhất Hạnh.
Tiếng Trung của ông chủ người Nhật không tốt lắm, xoay người cười nói: “Chào mọi người.”
May mắn chỉ là trao đổi thông thường, hơn nữa ông chủ người Nhật cũng hiểu những từ tiếng Trung đơn giản, đối với Nhất Hạnh mà nói, coi như là sợ bóng sợ gió một lúc, trao đổi trong chốc lát, quyết định ngày mai đi chọn cạnh ở nhà hàng.
Khách sạn ở gần biển, đứng ở trước cửa sổ trong phòng nhìn ra là mặt biển mênh mông vô bờ trải dài theo trời xanh, bởi vì không phải là mùa hạ, cho nên du khách trên bờ cát không nhiều, xa xa nhìn lại, dải bờ cát trắng, nước biển ùa vào, đập vào mắt hình thành một độ cong mềm mại.
Nhất Hạnh ngồi ở mép giường, nghĩ Lâm Tử Diễn đi công tác cũng đã bốn ngày, cũng không biết gần đây anh bận thế nào, di động chỉ còn chút pin, không biết có thể duy trì được bao lâu, dù sao mai cũng trở về, chờ lúc về gọi điện cho anh.
Cơm chiều không ăn ở khách sạn, bốn người đi ra ngoài ăn tiệc hải sản, lại là cá và tôm, trong nhà hàng có rất nhiều người náo nhiệt, không khí rất tốt, đạo diễn và thư ký Vương uống rượu, uống xem ai thắng, thua thì phải kể chuyện cười. Cô không uống rượu, Hứa Diệc Dương cũng không hiểu sao không uống, nhìn đạo diễn và thư ký Vương uống năm sáu ly, từ từ kể từng chuyện cười, khiến mọi người cười không dứt. Lúc trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng vang “Đùng đùng” , ngẩng đầu nhìn, trong trời đêm phóng lên chùm pháo hoa, chỉ tiếc là quá ngắn ngủi, thư ký Vương nói: “Nếu là kì nghỉ phép, nhất định là pháo hoa đầy trời, khiến người xem hoa cả mắt.”
Hứa Diệc Dương cũng vẫn chưa nói gì, lúc trở về khách sạn, mới thản nhiên nói một câu “Nghỉ ngơi sớm” như thể bạn bè bình thường quan tâm nhau.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dự án quảng cáo tiếp theo của Ích Dương, là quảng cáo về một nhà hàng, nhà hàng chính là ở Hải Nam, khách hàng yêu cầu phải lấy bối cảnh ở nhà hàng chính, lần này phải thực hiện được đoạn quảng cáo tốt nhất. Đương nhiên, đối với yêu cầu này, khách hàng nguyện ý cung cấp toàn bộ chi phí công tác cho nhân viên Ích Dương.
Lưu Ý Khuynh biết được thì rất hưng phấn, lúc giữa trưa ăn cơm còn nói mãi với Lí Xu, “Tôi cũng muốn đi.” Kết quả bị Lí Xu liếc một cái, phê bình thẳng thắn: “Tới phiên cô đi chắc?”
Lưu Ý Khuynh thình lình bị tạt một gáo nước lạnh, chỉ còn biết trừng mắt nhìn Lí Xu, nửa ngày mới phun ra được một câu: “Đó là vì nghe nói tổng giám đống Hứa cũng đi, cho nên tôi… tôi hơi mơ mộng hão huyền một chút.”
“Chà, thật không, tổng giám đốc Hứa cũng đi? Đi cùng ai?” Không ngờ Lí Xu cũng rất hưng phấn, một bên dùng tay trái níu lấy đầu Lưu Ý Khuynh, một bên cúi thấp đầu lại nói chuyện: “Chà, cô nghe ai nói, nếu đúng là vậy, tôi cũng muốn đi, biển Hải Nam, tắm nắng, thật muốn nhìn dáng người hoàn mỹ của Hứa đại nhân.”
Nhất Hạnh nhìn hai kẻ đang châu đầu vào nhau ở phía đối diện nhỏ to thì thầm, không cần đoán cũng biết nội dung cuộc nói chuyện, dường như mỗi ngày cô đều tan tầm hay ăn cơm cùng hai người này, sao có thể không hiểu họ.
Dù sao cô cũng khá mẫn cảm với chủ đề của họ, nên không hề muốn tham gia với họ, nên có gắng để cho tai mình thanh tịnh, không hề biết Lí Xu và Lưu Ý Khuynh đã chuyển sang cười lấm la lấm lét, sau đó đồng loại quay qua nhìn cô.
“Hai người sao thế?” Trực giác khiến Nhất Hạnh quay lại, có cảm giác giống như mặt mình dính cơm hay có gì không hợp lí nên đưa tay sờ soạng một vòng nhưng không phát hiện gì, nên mới ngẩng đầu hỏi, hai người đối diện chồm tới gần hỏi: “Này, Nhất Hạnh, hỏi cậu một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Lâm công tử nhà cậu với tổng giám đốc Hứa của chúng ta, dáng người ai nhìn được hơn?”
Cái này làm sao cô biết, vì thế lắc đầu: “Không biết.”
“Đừng gạt người.”
“Thật sự không biết.”
“Chị Nhất Hạnh, dáng người anh Lâm thế nào?” Lưu Ý Khuynh lắc lắc cánh tay Lí Xu.
“Chà, được rồi, thế nào, Nhất Hạnh, Lâm công tử nhà cậu dáng người thế nào, ờ, có cơ bụng sáu múi như trong truyền thuyết không?”
Bốn con mắt nhìn Nhất Hạnh, có thể nói là sáng ngời lấp lánh, sao chưa từng thấy họ có tinh thần như vậy khi họp, Nhất Hạnh quanh co suy nghĩ, cả hai lần cô đầu là “mắc mưu bị lừa”, xấu hổ còn không kịp, sao có thể có gan nhìn Lâm Tử Diễn trần truông, trong đầu vừa hiện ra hai chữ “trần truồng”, hai má cũng không tự chủ được mà nóng lên, cắn răng nói: “Không biết.”
“Đứa trẻ hư, đừng có gạt chị, chị đây là người từng trải, cái gì mà không nhìn ra, mau nói nhanh à, không thì chị đây không tha cho cậu đâu, nói mau, mấy múi cơi bụng?”
Nhất Hạnh nhăn nhó, thật sự không biết, mà những lời này chỉ có hai người này mới dám ở căn tin mà nói quang minh chính đại như vậy, hơn nữa cô chưa từng nhìn thấy Lâm Tử Diễn trần truồng, phòng tối hù, cô có thể thấy được gì, vả lại, cô cũng không sờ qua, nghĩ lại thì chỉ nhớ từ đầu tới cuối đều nóng bừng cả người như thể nồi lẩu đang sôi vậy.
Đối diện với hai kẻ quyết tâm phải có đáp án, Nhất Hạnh khẽ cắn môi, hít một hơi: “Không nhìn rõ.”
“Cậu cũng chưa sờ qua?” Hừ, làm như cô giống như mấy cô nàng mê trai, cả ngày chỉ tìm cách “ăn thịt” người khác.
“Chậc chậc, thật đáng tiếc, tức muốn giậm chân, miếng ngon trước mặt, siêu cấp đẹp trai ngay cạnh mà ngay cả một chút phàm tâm cũng không có, quên đi, Tống Nhất Hạnh, cậu có thể tu thành phật được đấy, ai cha, thật sự là đáng tiếc.”
Lần thứ hai có cảm giác muốn giết người, muốn giẫm chân tại chỗ, dù sao người bị ăn sạch là cô, sao lại thành như thể có chiếm tiện nghi của người khác?
“Không đúng, Tống Nhất Hạnh, cậu nhất định sờ qua, đúng không, mình thấy vẻ mặt cậu không thật thà, sao lại nói là không, mau nói thật nha!” Ra khỏi bàn ăn, hai kẻ kia vẫn không thôi líu ríu.
Cô thầm nghĩ trong lòng: “Làm ơn tha cho tôi đi.” Quả nhiên là hai người này không tin cô mà.
Lại hỏi: “Thật là không sờ qua?”
Lại hỏi tiếp: “Cũng không nhìn thấy thật?”
…
Cho đến văn phòng, rốt cục cô cũng có thể thoát khỏi chất vấn, Lí Xu kêu cô, đứng cách vài bước, nhíu nhíu mày: “Nhất Hạnh, sao mặt cậu đỏ vậy?”
“À, ăn cơm nóng quá.” Mới tháng Ba, sao có thể nóng, là do cô vừa tức vừa thẹn.
“Phải không?”
“Đúng vậy.” Làm bộ như thật sự nóng.
“Nhất Hạnh, nói thật cho chị đây nghe, không phải là cậu đang bất mãn chứ?”
“A….” Nhất Hạnh á khẩu không trả lời được, nắm chặt tay, tự trấn định, hít thở sâu, mỉm cười quay đầu lại: “Không phải.”
Hôm sau lúc đi làm lại nghe nói Hứa Diệc Dương cùng đạo diễn đi Hải Nam, đồng hành còn có thư ký Vương và trợ lý đạo diễn tiểu Trương. Lưu Ý Khuynh ngồi ở gian phòng của mình, ngửa mặt nhìn trời thở dài, cầm bút mơ màng tới bãi biễn đầy mỹ nam.
Nhất Hạnh nhìn khuôn mặt thống khổ đầy khoa trương kia, mỉm cười nói: “Thời tiết này cũng không có mỹ nam tắm nắng.”
Vừa nói xong, di động reo lên, là số của Vương thư ký, Nhất Hạnh nghe máy, câu đầu tiên Vương thư ký hỏi cô là cô có biết nói tiếng Nhật không.
“Lúc trước tôi có học một ít.”
“Tốt lắm, cô mang theo chứng minh thư, chuẩ bị một ít, đế sân bay.”
Nhất Hạnh nghe mà không hiểu, hỏi có biết tiếng Nhật hay không đã khó hiểu, còn lại kêu có tới sân bay là sao?
“Nhưng mà, thư ký Vương, tổng giám đốc Hứa không phải là muốn đi Hải Nam sao, vì sao…?”
“Chủ của nhà hàng kia là người Nhật Bản, tiểu Trương có việc không đi được, đạo diễn nói cô biết tiếng Nhật, lại biết việc, có thể quen việc, lần này công tác của tiểu Trương nhờ cô tiếp nhận.”
“Nhưng mà, lâu rồi tôi không nói tiếng Nhật, tôi đã gần quên, hay là đổi người khác?”
“Tiểu Tống, không sao đâu, chỉ là trao đổi giao tiếp thôi, mười giờ máy bay cất cánh, cô tính toán thời gian, hiện tại cứ tới đây đã, chúng tôi ở sân bay chờ cô, cái khác chờ cô đến sẽ tính sau.” Nói xong cúp máy.
Nhất Hạnh cầm di động, còn chưa biết phản ứng ra sao, Lưu Ý Khuynh thấy vậy, gọi: “Chị Nhất Hạnh, có phải là anh Lâm?”
“Không phải, là thư ký Vương.” Nhìn đồng hồ, cũng đã qua chính giờ, từ công ty đến sân bay cũng mất nửa tiếng, nghe giọng điệu của thư ký Vương, không chấp nhận từ chối, dù sao cũng là chuyện công tác, cô là nhân viên, phải nghe mệnh lệnh của cấp trên, không kịp sửa sang nhiều, chỉ kịp nhét cái điện thoại vào túi.
“Chị Nhất Hạnh, chị tính đi đâu?” Lưu Ý Khuynh nhìn thấy Nhất Hạnh gom đồ, ngừng tay hỏi.
“Tôi đi Hải Nam, tiểu Trương có chuyện đi không được.”
Phía sau truyền đến tiếng la của Lưu Ý Khuynh: “A, sao không phải là em, em cũng muốn đi.” Túm lấy ống tay áo Nhất Hạnh, tỏ vẻ đáng thương lại hâm mộ, “Chị Nhất Hạnh, đi Hải Nham về nhất định mang quà về cho em.”
Nhất Hạnh nhịn không được cười, một bên chỉnh lại quần áo, một bên hỏi: “Được, em muốn cái gì?”
“Mang về cho em một anh chàng đẹp trai, em mang về nhà nuôi!!!”
Nhét vật phẩm cuối cùng vào túi, chuẩn bị rời đi, cô nhìn Lưu Ý Khuynh nhíu mày: “Được, chị sẽ cố gắng, bye bye.”
Ra khỏi công ty, đón taxi chạy thẳng tới sân bay, lúc tới sân bay cũng chỉ còn ít thời gian là máy bay cất cánh, cũng may vừa vào đại sảnh đã thấy bọn họ, không nói nhiều, trực tiếp đi đăng ký.
Vừa rồi nghe giọng điệu của thư ký Vương, cô rất lo lắng, không dám cự tuyệt lại sợ mình trì hoãn hành trình của mọi người, ngồi trên taxi vô cùng lo lắng, lúc lên được máy bay mới nhẹ nhàng thở ra. Cái gì cô cũng không mang theo, cũng không biết đi bao lâu, ngồi cạnh còn có Hứa Diệc Dương, anh vẫn không nói chuyện gì.
Trong cabin thật im ắng, có người xem báo, hợp đồng, cô không biết làm gì, lại không tiện quay qua hỏi thư ký Vương, đành phải cứ thế mà nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn trời xanh mây trắng.
Đáp máy bay, Hứa Diệc Dương và đạo diễn đi trước, Nhất Hạnh và thư ký Vương theo sau, rốt cục cô hỏi: “Thư ký Vương, tiếng Nhật của tôi gần như quên hết, đến lúc nói sai thì làm sao?”
“Không sao, chỉ là trao đổi thông thường, đừng quá lo lắng.”
“Khi nào chúng ta trở về?” Gần như cô không mang theo thứ gì, di động cũng không có sạc pin, cũng may lúc gần đi đã gọi điện thoại về nhà, nếu ở lại đây ba bốn ngày, chẳng lẽ cô phải mua quần áo ở đây.
“Nếu thuận lợi thì ngày mai về.”
Ra sân bay, đã có một chiếc xe đen chờ sẵn, đi vào khách sạn nội thành, phòng đã được chuẩn bị tốt, chủ nhà hàng là một người trung niên, đang chờ ngay ở đại sảnh, lúc gặp mặt, Nhất Hạnh rất kích động, đứng ở phía sau Hứa Diệc Dương suy tư có nên nói: “こんにちは” hay không. Thư ký Vương nói ông chủ người Nhật Bản này cũng đã đến Trung Quốc nửa năm, nói được chút tiếng Trung, nhà hàng được xây dựng cũng khá lâu, bởi vì trợ lý của ông chủ phải về nhà, cho nên để ngừa việc không tiện giao tiếp, Ích Dương đã phái tiểu Trương đi cùng, không ngờ tiểu Trương lại xảy ra chuyện, nên đổi thành Nhất Hạnh.
Tiếng Trung của ông chủ người Nhật không tốt lắm, xoay người cười nói: “Chào mọi người.”
May mắn chỉ là trao đổi thông thường, hơn nữa ông chủ người Nhật cũng hiểu những từ tiếng Trung đơn giản, đối với Nhất Hạnh mà nói, coi như là sợ bóng sợ gió một lúc, trao đổi trong chốc lát, quyết định ngày mai đi chọn cạnh ở nhà hàng.
Khách sạn ở gần biển, đứng ở trước cửa sổ trong phòng nhìn ra là mặt biển mênh mông vô bờ trải dài theo trời xanh, bởi vì không phải là mùa hạ, cho nên du khách trên bờ cát không nhiều, xa xa nhìn lại, dải bờ cát trắng, nước biển ùa vào, đập vào mắt hình thành một độ cong mềm mại.
Nhất Hạnh ngồi ở mép giường, nghĩ Lâm Tử Diễn đi công tác cũng đã bốn ngày, cũng không biết gần đây anh bận thế nào, di động chỉ còn chút pin, không biết có thể duy trì được bao lâu, dù sao mai cũng trở về, chờ lúc về gọi điện cho anh.
Cơm chiều không ăn ở khách sạn, bốn người đi ra ngoài ăn tiệc hải sản, lại là cá và tôm, trong nhà hàng có rất nhiều người náo nhiệt, không khí rất tốt, đạo diễn và thư ký Vương uống rượu, uống xem ai thắng, thua thì phải kể chuyện cười. Cô không uống rượu, Hứa Diệc Dương cũng không hiểu sao không uống, nhìn đạo diễn và thư ký Vương uống năm sáu ly, từ từ kể từng chuyện cười, khiến mọi người cười không dứt. Lúc trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng vang “Đùng đùng” , ngẩng đầu nhìn, trong trời đêm phóng lên chùm pháo hoa, chỉ tiếc là quá ngắn ngủi, thư ký Vương nói: “Nếu là kì nghỉ phép, nhất định là pháo hoa đầy trời, khiến người xem hoa cả mắt.”
Hứa Diệc Dương cũng vẫn chưa nói gì, lúc trở về khách sạn, mới thản nhiên nói một câu “Nghỉ ngơi sớm” như thể bạn bè bình thường quan tâm nhau.