Sáng sớm hôm sau xuất phát, nhà hàng cách nội thành mười phút đi xe, mặc dù không phải là khu náo nhiệt, nhưng khung cảnh tươi mát, cảnh trí hợplòng người, nên vẫn có thể xem là một nơi đẹp.
Bên trong và bên ngoài nhà hàng đều được chọn lấy cảnh, ngay cả những mónăn đặc sắc cũng được giới thiệu sơ qua, ngoại trừ nói chuyện cùng ôngchủ người Nhật, Nhất Hạnh cũng giúp đỡ đạo diễn xử lý công việc và ghichép lại, nhưng nội dung công tác cũng không nhiều lắm, đến khi chấmdứt mọi việc cũng đã là buổi chiều. Vốn chuẩn bị trở về công ty, nhưngông chủ người Nhật vô cùng nhiệt tình, mời họ ở lại ngày mai mới rờiđi, cho nên cuối cùng thành ra lại không đi, lại ở lại một ngày.
Mặc dù Nhất Hạnh muốn sớm trở về, nhưng nhiều người cùng đi, cô cũng không thể tự về theo ý mình, may mắn chỉ ở lại một ngày.
Sáng sớm ngày kế tiếp xuất phát đi đảo Ngô Chi, đã nhiều ngày nay trờiquang mây tạnh, khí hậu ôn hòa, sóng gió cũng không lớn, thích hợp đidu ngoạn đảo, nhưng vì thời tiết mấy ngày trước nên du khách ít.
Nhất Hạnh không thể tả được cảm giác hiện tại, có đôi khi nhìn trong TVthấy chân trời hòa cùng sắc biển xanh, cảm thấy cảnh sắc thật đẹp, đóngió biển, nhất định là trong lòng rất thanh thản, không còn phiền não.Nay tự mình trải nghiệm, nhìn về phía chân trời biển rộng, sắc trờixanh trắng, tâm tình bỗng thoải mái hẳn lên.
Đạo diễn nói sẽ tới cầu Tình Nhân, cầu Tình Nhân là cảnh đẹp nhất trên đảo, thảo luận một lát, vài người bèn đi bộ tới đó.
Đứng ở trên cầu, nhìn xuống dưới, có thể trông thấy hình dáng rặng san hô,giữa dòng nước biển khẽ đưa nhẹ, rất đáng yêu, Nhất Hạnh nghỉ chân mộtlúc, mới lưu luyến rời đi.
Lúc xoay người, từ khóe mắt chợt thấy, ở một nơi cách đó không xa có mộtvật thể nho nhỏ phát sáng dưới ánh mặt trời, tới gần nhặt lên, thì ralà một vòng cổ bạch kim, nhìn khéo léo tinh xảo, đính kèm một viên kimcương tinh túy.
Hứa Diệc Dương thấy cô dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn cái gì đó, bèn lại gần: “Sao thế?”
Nhất Hạnh xòe tay: “À, không có gì, nhặt được dây chuyền.”
Trên cầu ngoài bọn họ ra không còn ai, Hứa Diệc Dương nói: “Chờ ở đây đi, có lẽ sẽ có người quay lại tìm.”
Vương thư ký quay lại hỏi chuyện gì, Hứa Diệc Dương nói lại, Vương thư ký bèn cùng đạo diễn trở về khách sạn.
Trên cầu chỉ còn lại hai người, không tìm thấy đề tài, nên cũng không nóigì, trên thực tế hay ngày qua, ngoài trừ chuyện công việc, hai người họ cũng không nói chuyện gì với nhau, thuần túy chỉ là quan hệ thủtrưởng và cấp dưới.
Sau khi chia tay, qua một quãng thời gian, trongg lòng Nhất Hạnh đã thảnnhiên trở lại, thật ra cô và Hứa Diệc Dương thích hợp làm bạn hơn.
Đợi hơn nửa giờ mới thấy bóng dáng một cô gái trẻ từ xa đi tới, dáng vẻhoang mang lo lắng, vừa đi vừa nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấyNhất Hạnh và Hứa Diệc Dương, cô gái lễ phép tới gần hỏi: “Xin lỗi, haianh chị có thấy một sợi dây chuyền quanh đây?”
Cũng không chờ hai người lên tiếng, lại tiếp tục miêu tả: “Là chuỗi hạt, mặt dây hình thoi.”
Nhìn trán cô gái đổ đầy mồ hôi, Nhất Hạnh xòe lòng bàn tay, đưa tới trước mắt cô gái: “Có phải cái này không?”
Cô gái vui sướng, nhận dây chuyền trong tay Nhất Hạnh, liên tục nói lờicảm ơn, lúc gần đi còn không quên bắt tay hẹn ngày gặp lại.
Trả lại dây chuyền cho người bị mất, hai người trở lại khách sạn, đạo diễn và thư ký Vương đã chờ ở đại sảnh, thoáng sửa sang lại hành lý, bốnngười ngồi xe đi tới sân bay.
Từ đảo Hải Nam trở về tới nơi đã tối muộn, về nhà thân thể cũng đã mệtmỏi, nên ngủ sớm, ngày hôm sau tỉnh lại bỗng nhiên nhớ tới lại quên gọi điện thoại cho Lâm Tử Diễn, anh đi công tác ở Anh cũng một tuần rồi,không biết đã về chưa.
Điện thoại của cô sau khi tới Hải Nam đã hết pin, tối qua về nhà đã ngủliền, cũng quên sạc điện, buổi sáng tỉnh lại nhớ tới phải gọi điện,nhưng lại không khởi động được máy. Tới công ty, cả buổi sáng phải sạcđiện, nhất định giờ nghỉ trưa phải gọi cho anh, lần trước đi ăn cháo ởThẩm Hoài, cô biết anh hay nói đùa với mình, nhưng mặc kệ là anh nóithế nào, sau khi ngẫm lại, cô cũng thấy thật sự mình không chủ độngliên hệ cho anh hay nhắn tin trò chuyện với anh, cô đã quen với việcanh gọi tới, có lẽ theo như anh thấy, cô không tỏ ra quan tâm tới anh,nghe anh nói như thế, cô cũng cảm thấy mình không tốt, dường như đốivới anh rất lạnh lùng, sao có thể giống như sắp đính hôn.
Điện thoại còn chưa đầy pin, trang web trên máy tính của Lưu Ý Khuynh khiến cô giật mình, cây bút trên tay trượt xuống rơi “cạch” một tiếng dướichân bàn làm việc mà cô cũng không phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm trangweb trên màn hình, chăm chú nhìn hình ảnh và bài viết.
Bối cảnh là Paris, hai người trong hình đứng rất gần, tư thái thân mật,Dư Thâm Tĩnh mặt đồ trắng như tuyết, đội mũ vành, vành nón che một nửakhuôn mặt, khoảng cách chụp hơi xa, nhưng vẫn nhìn rõ sườn khuôn mặt,người mặc quần áo đen bên cạnh rõ ràng là Lâm Tử Diễn.
Nhất Hạnh bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt, hốt hoảng trở lại vị trí, suy nghĩrối loạn về hình ảnh vừa thấy, trong lòng nhớ lại lần trước anh nói anh phải đi công tác, vậy mà ở Paris, trông như thể anh đi du ngoạn.
Sau khi Dư Thâm Tĩnh quay quảng cáo xong, Nhất Hạnh không gặp lại cô ta,cô không phải là người nhiều chuyện, lại bận rộn công việc, không cóthời gian rỗi chú ý tin tức giải trí. Nếu không phải nhìn thấy trangweb trên máy tính của Lưu Ý Khuynh, cô cũng sẽ không thấy cái tiêu đề“Người mẫu mới nổi Dư Thâm Tĩnh, hẹn hò lãng mạn nơi Paris” này.
Đèn báo điện thoại sạc đầy pin lóe lên, cô chộp lấy, lật tức nhấn nút,dường như là lần đầu tiên chủ động gọi cho anh, đã thuộc lòng dãy số,cô trực tiếp nhấn số gọi đi, đưa máy lên tai, còn chưa nói được gì,trong điện thoại truyền đến âm thanh “tút tút” báo hiệu máy đã tắtnguồn.
Buông di động, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, chậm rải tự an ủi mình, tin đồn không nhất định là thật, di động tắt nguồn có thể là do hết pin.
Lưu Ý Khuynh mang tư liệu, ngồi lại ghế, trước khi đi mở đại một trangweb, lúc trở về nhìn lại mới không khỏi giật mình, nghiêng đầu nhìntrộm về phía Nhất Hạnh, vội vàng đóng trang web lại.
Sắp xếp văn kiện, cô ấy đứng dậy: “Chị Nhất Hạnh, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Nhất Hạnh rời mắt khỏi văn kiện nhìn lên: “À, được.” Trên văn bản còn chưalàm gì, sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, một chữ cô cũng không thể nạpvào đầu.
Tin tức tình cảm của ngôi sao, không cần nhiều thời gian, mọi người đãbiết, việc mờ ám còn bị lưu truyền, huống hồ là chuyện đăng tinh trênInternet.
Mọi người trong công ty đều biết Dư Thâm Tĩnh và Lâm Tử Diễn, một người là người mẫu quay quảng cáo mới đây, một người là ông chủ của Khoa họckỹ thuật Duyên Viễn, rất ưu ái mối quan hệ của Nhất Hạnh và Lâm TửDiễn, mọi người sợ ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai, nên ai cũng thổnthức nhìn Nhất Hạnh đầy tâm tình.
Lúc tan tầm, cô đi một mình, tìm cho mình một buổi chiều để trấn định, hiệu suất công tác không cao, tinh thần lại trì trệ.
Đi qua đại sảnh dưới lầu thì nghe có người gọi mình, dừng bước quay lạiliền thấy Dư Thâm Tĩnh đứng lên từ sô pha khu vực nghỉ ngơi bên tráiđại sảnh: “Tống tiểu thư, chờ chút.” Tư thấy thanh lịch, tóc quăn mềmrủ phía trước ngực, hấp dẫn và quyến rũ không tả được.
Lời đồn buổi sáng ào ào hiện ra trong tâm trí, Nhất Hạnh đứng thẳng người, lễ phép hỏi lại: “Xin chào, Dư tiểu thư, có việc gì?”
Dư Thâm Tĩnh cầm lấy một túi xách tinh mỹ trên sô pha đưa cho Nhất Hạnh:“Đây là quà tôi chọn cho cô ở Anh, tôi có việc muốn nói với đạo diễn,thuận tiện chờ cô, cũng không biết cô có thích hay không, là tôi và TửDiễn cùng nhau chọn.”
Thấy Nhất Hạnh chậm chạp không nhận, lại hỏi: “Cô không vui sao?”
Trong thang máy có vài nhân viên đi ra, lặng lẽ nhìn hai người, trên mặt DưThâm Tĩnh lộ ra nụ cười thản nhiên, cứ cương quyết cũng không tốt, Nhất Hạnh nhận lấy cái túi: “Cám ơn, không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”
“Nếu Tống tiểu thư không ngại, tôi đưa cô đi.”
“Không cần phiền tới Dư tiểu thư.”
“Không cần khách khí, lần trước Tử Diễn cũng nói với tôi chỗ này không tiện gọi xe, đi cùng nhau đi, Tống tiểu thư.”
Gót giày nhỏ như dẫm nát trên sàng gạch men trơn bóng, từng tiếng vang lên thanh thúy rung động, dường như là tiếng vang lòng lòng Nhất Hạnh vậy.
Dư Thâm Tĩnh quay đầu cười mập mờ: “À, đúng rồi, Tống tiểu thư, cô có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
Sáng sớm hôm sau xuất phát, nhà hàng cách nội thành mười phút đi xe, mặc dù không phải là khu náo nhiệt, nhưng khung cảnh tươi mát, cảnh trí hợplòng người, nên vẫn có thể xem là một nơi đẹp.
Bên trong và bên ngoài nhà hàng đều được chọn lấy cảnh, ngay cả những mónăn đặc sắc cũng được giới thiệu sơ qua, ngoại trừ nói chuyện cùng ôngchủ người Nhật, Nhất Hạnh cũng giúp đỡ đạo diễn xử lý công việc và ghichép lại, nhưng nội dung công tác cũng không nhiều lắm, đến khi chấmdứt mọi việc cũng đã là buổi chiều. Vốn chuẩn bị trở về công ty, nhưngông chủ người Nhật vô cùng nhiệt tình, mời họ ở lại ngày mai mới rờiđi, cho nên cuối cùng thành ra lại không đi, lại ở lại một ngày.
Mặc dù Nhất Hạnh muốn sớm trở về, nhưng nhiều người cùng đi, cô cũng không thể tự về theo ý mình, may mắn chỉ ở lại một ngày.
Sáng sớm ngày kế tiếp xuất phát đi đảo Ngô Chi, đã nhiều ngày nay trờiquang mây tạnh, khí hậu ôn hòa, sóng gió cũng không lớn, thích hợp đidu ngoạn đảo, nhưng vì thời tiết mấy ngày trước nên du khách ít.
Nhất Hạnh không thể tả được cảm giác hiện tại, có đôi khi nhìn trong TVthấy chân trời hòa cùng sắc biển xanh, cảm thấy cảnh sắc thật đẹp, đóngió biển, nhất định là trong lòng rất thanh thản, không còn phiền não.Nay tự mình trải nghiệm, nhìn về phía chân trời biển rộng, sắc trờixanh trắng, tâm tình bỗng thoải mái hẳn lên.
Đạo diễn nói sẽ tới cầu Tình Nhân, cầu Tình Nhân là cảnh đẹp nhất trên đảo, thảo luận một lát, vài người bèn đi bộ tới đó.
Đứng ở trên cầu, nhìn xuống dưới, có thể trông thấy hình dáng rặng san hô,giữa dòng nước biển khẽ đưa nhẹ, rất đáng yêu, Nhất Hạnh nghỉ chân mộtlúc, mới lưu luyến rời đi.
Lúc xoay người, từ khóe mắt chợt thấy, ở một nơi cách đó không xa có mộtvật thể nho nhỏ phát sáng dưới ánh mặt trời, tới gần nhặt lên, thì ralà một vòng cổ bạch kim, nhìn khéo léo tinh xảo, đính kèm một viên kimcương tinh túy.
Hứa Diệc Dương thấy cô dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn cái gì đó, bèn lại gần: “Sao thế?”
Nhất Hạnh xòe tay: “À, không có gì, nhặt được dây chuyền.”
Trên cầu ngoài bọn họ ra không còn ai, Hứa Diệc Dương nói: “Chờ ở đây đi, có lẽ sẽ có người quay lại tìm.”
Vương thư ký quay lại hỏi chuyện gì, Hứa Diệc Dương nói lại, Vương thư ký bèn cùng đạo diễn trở về khách sạn.
Trên cầu chỉ còn lại hai người, không tìm thấy đề tài, nên cũng không nóigì, trên thực tế hay ngày qua, ngoài trừ chuyện công việc, hai người họ cũng không nói chuyện gì với nhau, thuần túy chỉ là quan hệ thủtrưởng và cấp dưới.
Sau khi chia tay, qua một quãng thời gian, trongg lòng Nhất Hạnh đã thảnnhiên trở lại, thật ra cô và Hứa Diệc Dương thích hợp làm bạn hơn.
Đợi hơn nửa giờ mới thấy bóng dáng một cô gái trẻ từ xa đi tới, dáng vẻhoang mang lo lắng, vừa đi vừa nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấyNhất Hạnh và Hứa Diệc Dương, cô gái lễ phép tới gần hỏi: “Xin lỗi, haianh chị có thấy một sợi dây chuyền quanh đây?”
Cũng không chờ hai người lên tiếng, lại tiếp tục miêu tả: “Là chuỗi hạt, mặt dây hình thoi.”
Nhìn trán cô gái đổ đầy mồ hôi, Nhất Hạnh xòe lòng bàn tay, đưa tới trước mắt cô gái: “Có phải cái này không?”
Cô gái vui sướng, nhận dây chuyền trong tay Nhất Hạnh, liên tục nói lờicảm ơn, lúc gần đi còn không quên bắt tay hẹn ngày gặp lại.
Trả lại dây chuyền cho người bị mất, hai người trở lại khách sạn, đạo diễn và thư ký Vương đã chờ ở đại sảnh, thoáng sửa sang lại hành lý, bốnngười ngồi xe đi tới sân bay.
Từ đảo Hải Nam trở về tới nơi đã tối muộn, về nhà thân thể cũng đã mệtmỏi, nên ngủ sớm, ngày hôm sau tỉnh lại bỗng nhiên nhớ tới lại quên gọi điện thoại cho Lâm Tử Diễn, anh đi công tác ở Anh cũng một tuần rồi,không biết đã về chưa.
Điện thoại của cô sau khi tới Hải Nam đã hết pin, tối qua về nhà đã ngủliền, cũng quên sạc điện, buổi sáng tỉnh lại nhớ tới phải gọi điện,nhưng lại không khởi động được máy. Tới công ty, cả buổi sáng phải sạcđiện, nhất định giờ nghỉ trưa phải gọi cho anh, lần trước đi ăn cháo ởThẩm Hoài, cô biết anh hay nói đùa với mình, nhưng mặc kệ là anh nóithế nào, sau khi ngẫm lại, cô cũng thấy thật sự mình không chủ độngliên hệ cho anh hay nhắn tin trò chuyện với anh, cô đã quen với việcanh gọi tới, có lẽ theo như anh thấy, cô không tỏ ra quan tâm tới anh,nghe anh nói như thế, cô cũng cảm thấy mình không tốt, dường như đốivới anh rất lạnh lùng, sao có thể giống như sắp đính hôn.
Điện thoại còn chưa đầy pin, trang web trên máy tính của Lưu Ý Khuynh khiến cô giật mình, cây bút trên tay trượt xuống rơi “cạch” một tiếng dướichân bàn làm việc mà cô cũng không phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm trangweb trên màn hình, chăm chú nhìn hình ảnh và bài viết.
Bối cảnh là Paris, hai người trong hình đứng rất gần, tư thái thân mật,Dư Thâm Tĩnh mặt đồ trắng như tuyết, đội mũ vành, vành nón che một nửakhuôn mặt, khoảng cách chụp hơi xa, nhưng vẫn nhìn rõ sườn khuôn mặt,người mặc quần áo đen bên cạnh rõ ràng là Lâm Tử Diễn.
Nhất Hạnh bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt, hốt hoảng trở lại vị trí, suy nghĩrối loạn về hình ảnh vừa thấy, trong lòng nhớ lại lần trước anh nói anh phải đi công tác, vậy mà ở Paris, trông như thể anh đi du ngoạn.
Sau khi Dư Thâm Tĩnh quay quảng cáo xong, Nhất Hạnh không gặp lại cô ta,cô không phải là người nhiều chuyện, lại bận rộn công việc, không cóthời gian rỗi chú ý tin tức giải trí. Nếu không phải nhìn thấy trangweb trên máy tính của Lưu Ý Khuynh, cô cũng sẽ không thấy cái tiêu đề“Người mẫu mới nổi Dư Thâm Tĩnh, hẹn hò lãng mạn nơi Paris” này.
Đèn báo điện thoại sạc đầy pin lóe lên, cô chộp lấy, lật tức nhấn nút,dường như là lần đầu tiên chủ động gọi cho anh, đã thuộc lòng dãy số,cô trực tiếp nhấn số gọi đi, đưa máy lên tai, còn chưa nói được gì,trong điện thoại truyền đến âm thanh “tút tút” báo hiệu máy đã tắtnguồn.
Buông di động, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, chậm rải tự an ủi mình, tin đồn không nhất định là thật, di động tắt nguồn có thể là do hết pin.
Lưu Ý Khuynh mang tư liệu, ngồi lại ghế, trước khi đi mở đại một trangweb, lúc trở về nhìn lại mới không khỏi giật mình, nghiêng đầu nhìntrộm về phía Nhất Hạnh, vội vàng đóng trang web lại.
Sắp xếp văn kiện, cô ấy đứng dậy: “Chị Nhất Hạnh, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Nhất Hạnh rời mắt khỏi văn kiện nhìn lên: “À, được.” Trên văn bản còn chưalàm gì, sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, một chữ cô cũng không thể nạpvào đầu.
Tin tức tình cảm của ngôi sao, không cần nhiều thời gian, mọi người đãbiết, việc mờ ám còn bị lưu truyền, huống hồ là chuyện đăng tinh trênInternet.
Mọi người trong công ty đều biết Dư Thâm Tĩnh và Lâm Tử Diễn, một người là người mẫu quay quảng cáo mới đây, một người là ông chủ của Khoa họckỹ thuật Duyên Viễn, rất ưu ái mối quan hệ của Nhất Hạnh và Lâm TửDiễn, mọi người sợ ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai, nên ai cũng thổnthức nhìn Nhất Hạnh đầy tâm tình.
Lúc tan tầm, cô đi một mình, tìm cho mình một buổi chiều để trấn định, hiệu suất công tác không cao, tinh thần lại trì trệ.
Đi qua đại sảnh dưới lầu thì nghe có người gọi mình, dừng bước quay lạiliền thấy Dư Thâm Tĩnh đứng lên từ sô pha khu vực nghỉ ngơi bên tráiđại sảnh: “Tống tiểu thư, chờ chút.” Tư thấy thanh lịch, tóc quăn mềmrủ phía trước ngực, hấp dẫn và quyến rũ không tả được.
Lời đồn buổi sáng ào ào hiện ra trong tâm trí, Nhất Hạnh đứng thẳng người, lễ phép hỏi lại: “Xin chào, Dư tiểu thư, có việc gì?”
Dư Thâm Tĩnh cầm lấy một túi xách tinh mỹ trên sô pha đưa cho Nhất Hạnh:“Đây là quà tôi chọn cho cô ở Anh, tôi có việc muốn nói với đạo diễn,thuận tiện chờ cô, cũng không biết cô có thích hay không, là tôi và TửDiễn cùng nhau chọn.”
Thấy Nhất Hạnh chậm chạp không nhận, lại hỏi: “Cô không vui sao?”
Trong thang máy có vài nhân viên đi ra, lặng lẽ nhìn hai người, trên mặt DưThâm Tĩnh lộ ra nụ cười thản nhiên, cứ cương quyết cũng không tốt, Nhất Hạnh nhận lấy cái túi: “Cám ơn, không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”
“Nếu Tống tiểu thư không ngại, tôi đưa cô đi.”
“Không cần phiền tới Dư tiểu thư.”
“Không cần khách khí, lần trước Tử Diễn cũng nói với tôi chỗ này không tiện gọi xe, đi cùng nhau đi, Tống tiểu thư.”
Gót giày nhỏ như dẫm nát trên sàng gạch men trơn bóng, từng tiếng vang lên thanh thúy rung động, dường như là tiếng vang lòng lòng Nhất Hạnh vậy.
Dư Thâm Tĩnh quay đầu cười mập mờ: “À, đúng rồi, Tống tiểu thư, cô có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng sớm hôm sau xuất phát, nhà hàng cách nội thành mười phút đi xe, mặc dù không phải là khu náo nhiệt, nhưng khung cảnh tươi mát, cảnh trí hợplòng người, nên vẫn có thể xem là một nơi đẹp.
Bên trong và bên ngoài nhà hàng đều được chọn lấy cảnh, ngay cả những mónăn đặc sắc cũng được giới thiệu sơ qua, ngoại trừ nói chuyện cùng ôngchủ người Nhật, Nhất Hạnh cũng giúp đỡ đạo diễn xử lý công việc và ghichép lại, nhưng nội dung công tác cũng không nhiều lắm, đến khi chấmdứt mọi việc cũng đã là buổi chiều. Vốn chuẩn bị trở về công ty, nhưngông chủ người Nhật vô cùng nhiệt tình, mời họ ở lại ngày mai mới rờiđi, cho nên cuối cùng thành ra lại không đi, lại ở lại một ngày.
Mặc dù Nhất Hạnh muốn sớm trở về, nhưng nhiều người cùng đi, cô cũng không thể tự về theo ý mình, may mắn chỉ ở lại một ngày.
Sáng sớm ngày kế tiếp xuất phát đi đảo Ngô Chi, đã nhiều ngày nay trờiquang mây tạnh, khí hậu ôn hòa, sóng gió cũng không lớn, thích hợp đidu ngoạn đảo, nhưng vì thời tiết mấy ngày trước nên du khách ít.
Nhất Hạnh không thể tả được cảm giác hiện tại, có đôi khi nhìn trong TVthấy chân trời hòa cùng sắc biển xanh, cảm thấy cảnh sắc thật đẹp, đóngió biển, nhất định là trong lòng rất thanh thản, không còn phiền não.Nay tự mình trải nghiệm, nhìn về phía chân trời biển rộng, sắc trờixanh trắng, tâm tình bỗng thoải mái hẳn lên.
Đạo diễn nói sẽ tới cầu Tình Nhân, cầu Tình Nhân là cảnh đẹp nhất trên đảo, thảo luận một lát, vài người bèn đi bộ tới đó.
Đứng ở trên cầu, nhìn xuống dưới, có thể trông thấy hình dáng rặng san hô,giữa dòng nước biển khẽ đưa nhẹ, rất đáng yêu, Nhất Hạnh nghỉ chân mộtlúc, mới lưu luyến rời đi.
Lúc xoay người, từ khóe mắt chợt thấy, ở một nơi cách đó không xa có mộtvật thể nho nhỏ phát sáng dưới ánh mặt trời, tới gần nhặt lên, thì ralà một vòng cổ bạch kim, nhìn khéo léo tinh xảo, đính kèm một viên kimcương tinh túy.
Hứa Diệc Dương thấy cô dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn cái gì đó, bèn lại gần: “Sao thế?”
Nhất Hạnh xòe tay: “À, không có gì, nhặt được dây chuyền.”
Trên cầu ngoài bọn họ ra không còn ai, Hứa Diệc Dương nói: “Chờ ở đây đi, có lẽ sẽ có người quay lại tìm.”
Vương thư ký quay lại hỏi chuyện gì, Hứa Diệc Dương nói lại, Vương thư ký bèn cùng đạo diễn trở về khách sạn.
Trên cầu chỉ còn lại hai người, không tìm thấy đề tài, nên cũng không nóigì, trên thực tế hay ngày qua, ngoài trừ chuyện công việc, hai người họ cũng không nói chuyện gì với nhau, thuần túy chỉ là quan hệ thủtrưởng và cấp dưới.
Sau khi chia tay, qua một quãng thời gian, trongg lòng Nhất Hạnh đã thảnnhiên trở lại, thật ra cô và Hứa Diệc Dương thích hợp làm bạn hơn.
Đợi hơn nửa giờ mới thấy bóng dáng một cô gái trẻ từ xa đi tới, dáng vẻhoang mang lo lắng, vừa đi vừa nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấyNhất Hạnh và Hứa Diệc Dương, cô gái lễ phép tới gần hỏi: “Xin lỗi, haianh chị có thấy một sợi dây chuyền quanh đây?”
Cũng không chờ hai người lên tiếng, lại tiếp tục miêu tả: “Là chuỗi hạt, mặt dây hình thoi.”
Nhìn trán cô gái đổ đầy mồ hôi, Nhất Hạnh xòe lòng bàn tay, đưa tới trước mắt cô gái: “Có phải cái này không?”
Cô gái vui sướng, nhận dây chuyền trong tay Nhất Hạnh, liên tục nói lờicảm ơn, lúc gần đi còn không quên bắt tay hẹn ngày gặp lại.
Trả lại dây chuyền cho người bị mất, hai người trở lại khách sạn, đạo diễn và thư ký Vương đã chờ ở đại sảnh, thoáng sửa sang lại hành lý, bốnngười ngồi xe đi tới sân bay.
Từ đảo Hải Nam trở về tới nơi đã tối muộn, về nhà thân thể cũng đã mệtmỏi, nên ngủ sớm, ngày hôm sau tỉnh lại bỗng nhiên nhớ tới lại quên gọi điện thoại cho Lâm Tử Diễn, anh đi công tác ở Anh cũng một tuần rồi,không biết đã về chưa.
Điện thoại của cô sau khi tới Hải Nam đã hết pin, tối qua về nhà đã ngủliền, cũng quên sạc điện, buổi sáng tỉnh lại nhớ tới phải gọi điện,nhưng lại không khởi động được máy. Tới công ty, cả buổi sáng phải sạcđiện, nhất định giờ nghỉ trưa phải gọi cho anh, lần trước đi ăn cháo ởThẩm Hoài, cô biết anh hay nói đùa với mình, nhưng mặc kệ là anh nóithế nào, sau khi ngẫm lại, cô cũng thấy thật sự mình không chủ độngliên hệ cho anh hay nhắn tin trò chuyện với anh, cô đã quen với việcanh gọi tới, có lẽ theo như anh thấy, cô không tỏ ra quan tâm tới anh,nghe anh nói như thế, cô cũng cảm thấy mình không tốt, dường như đốivới anh rất lạnh lùng, sao có thể giống như sắp đính hôn.
Điện thoại còn chưa đầy pin, trang web trên máy tính của Lưu Ý Khuynh khiến cô giật mình, cây bút trên tay trượt xuống rơi “cạch” một tiếng dướichân bàn làm việc mà cô cũng không phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm trangweb trên màn hình, chăm chú nhìn hình ảnh và bài viết.
Bối cảnh là Paris, hai người trong hình đứng rất gần, tư thái thân mật,Dư Thâm Tĩnh mặt đồ trắng như tuyết, đội mũ vành, vành nón che một nửakhuôn mặt, khoảng cách chụp hơi xa, nhưng vẫn nhìn rõ sườn khuôn mặt,người mặc quần áo đen bên cạnh rõ ràng là Lâm Tử Diễn.
Nhất Hạnh bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt, hốt hoảng trở lại vị trí, suy nghĩrối loạn về hình ảnh vừa thấy, trong lòng nhớ lại lần trước anh nói anh phải đi công tác, vậy mà ở Paris, trông như thể anh đi du ngoạn.
Sau khi Dư Thâm Tĩnh quay quảng cáo xong, Nhất Hạnh không gặp lại cô ta,cô không phải là người nhiều chuyện, lại bận rộn công việc, không cóthời gian rỗi chú ý tin tức giải trí. Nếu không phải nhìn thấy trangweb trên máy tính của Lưu Ý Khuynh, cô cũng sẽ không thấy cái tiêu đề“Người mẫu mới nổi Dư Thâm Tĩnh, hẹn hò lãng mạn nơi Paris” này.
Đèn báo điện thoại sạc đầy pin lóe lên, cô chộp lấy, lật tức nhấn nút,dường như là lần đầu tiên chủ động gọi cho anh, đã thuộc lòng dãy số,cô trực tiếp nhấn số gọi đi, đưa máy lên tai, còn chưa nói được gì,trong điện thoại truyền đến âm thanh “tút tút” báo hiệu máy đã tắtnguồn.
Buông di động, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, chậm rải tự an ủi mình, tin đồn không nhất định là thật, di động tắt nguồn có thể là do hết pin.
Lưu Ý Khuynh mang tư liệu, ngồi lại ghế, trước khi đi mở đại một trangweb, lúc trở về nhìn lại mới không khỏi giật mình, nghiêng đầu nhìntrộm về phía Nhất Hạnh, vội vàng đóng trang web lại.
Sắp xếp văn kiện, cô ấy đứng dậy: “Chị Nhất Hạnh, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Nhất Hạnh rời mắt khỏi văn kiện nhìn lên: “À, được.” Trên văn bản còn chưalàm gì, sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, một chữ cô cũng không thể nạpvào đầu.
Tin tức tình cảm của ngôi sao, không cần nhiều thời gian, mọi người đãbiết, việc mờ ám còn bị lưu truyền, huống hồ là chuyện đăng tinh trênInternet.
Mọi người trong công ty đều biết Dư Thâm Tĩnh và Lâm Tử Diễn, một người là người mẫu quay quảng cáo mới đây, một người là ông chủ của Khoa họckỹ thuật Duyên Viễn, rất ưu ái mối quan hệ của Nhất Hạnh và Lâm TửDiễn, mọi người sợ ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai, nên ai cũng thổnthức nhìn Nhất Hạnh đầy tâm tình.
Lúc tan tầm, cô đi một mình, tìm cho mình một buổi chiều để trấn định, hiệu suất công tác không cao, tinh thần lại trì trệ.
Đi qua đại sảnh dưới lầu thì nghe có người gọi mình, dừng bước quay lạiliền thấy Dư Thâm Tĩnh đứng lên từ sô pha khu vực nghỉ ngơi bên tráiđại sảnh: “Tống tiểu thư, chờ chút.” Tư thấy thanh lịch, tóc quăn mềmrủ phía trước ngực, hấp dẫn và quyến rũ không tả được.
Lời đồn buổi sáng ào ào hiện ra trong tâm trí, Nhất Hạnh đứng thẳng người, lễ phép hỏi lại: “Xin chào, Dư tiểu thư, có việc gì?”
Dư Thâm Tĩnh cầm lấy một túi xách tinh mỹ trên sô pha đưa cho Nhất Hạnh:“Đây là quà tôi chọn cho cô ở Anh, tôi có việc muốn nói với đạo diễn,thuận tiện chờ cô, cũng không biết cô có thích hay không, là tôi và TửDiễn cùng nhau chọn.”
Thấy Nhất Hạnh chậm chạp không nhận, lại hỏi: “Cô không vui sao?”
Trong thang máy có vài nhân viên đi ra, lặng lẽ nhìn hai người, trên mặt DưThâm Tĩnh lộ ra nụ cười thản nhiên, cứ cương quyết cũng không tốt, Nhất Hạnh nhận lấy cái túi: “Cám ơn, không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”
“Nếu Tống tiểu thư không ngại, tôi đưa cô đi.”
“Không cần phiền tới Dư tiểu thư.”
“Không cần khách khí, lần trước Tử Diễn cũng nói với tôi chỗ này không tiện gọi xe, đi cùng nhau đi, Tống tiểu thư.”
Gót giày nhỏ như dẫm nát trên sàng gạch men trơn bóng, từng tiếng vang lên thanh thúy rung động, dường như là tiếng vang lòng lòng Nhất Hạnh vậy.
Dư Thâm Tĩnh quay đầu cười mập mờ: “À, đúng rồi, Tống tiểu thư, cô có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên?”