Thời điểm Lâm Tử Diễn gọi điện thoại Nhất Hạnh, Lý Xu bức bách Nhất Hạnh đêm nay trở về cùng cô chuyện “Có phúc cùng hưởng”. Nhất Hạnh vừa nghe, lắc đầu, liên tục xua tay, biểu tình thống khổ. Lúc mới vừa rồi, tiếp điện thoại của anh. Anh kêu Nhất Hạnh ăn cơm, đây là trường hợp ưu tiên, đừng nói là cùng nhau ăn cơm, nếu là uống rượu, Nhất Hạnh cũng đều đáp ứng.
Trả lời điện thoại, có chút “bất đắc dĩ” nói cho Lý Xu, cô cùng Lâm Tử Diễn đi ăn cơm. Lý Xu nghe xong, cúi mắt, biểu tình thật là đáng tiếc: “Ai, vậy được rồi.”
Cô đi ra cửa công ty, Lâm Tử Diễn sớm chờ ở cửa. Mấy ngày trước, anh sinh bệnh, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, ăn hai ngày cháo, cả ngày đó anh bị đày đọa so với hòa thượng còn thê thảm hơn.
Cho nên, bệnh hết không bao lâu, liền gọi điện thoại cho Nhất Hạnh.
Bình thường, Nhất Hạnh có lẽ sẽ không đi cùng anh, nhưng hôm nay, vừa vặn gặp gỡ Lý Xu, đã tiếp điện thoại đáp ứng rồi, cho nên khi đi ra ngoài thấy xe thể thao của anh, liền trực tiếp ngồi xuống.
Lúc lái xe, Nhất Hạnh hỏi anh hôm nay gặp gỡ ăn cơm lại là sự tình gì.
Kỳ thật rất nhiều lần anh mang theo cô đi ra ngoài ăn cơm, đều là gặp vài người. Anh tiền nhiều, bạn gái nhiều, anh em cũng nhiều, có đôi khi Nhất Hạnh hỏi anh, anh nói chung chung như vậy: “Anh nhiều bạn bè……”
Lần này cũng không chút nào ngoại lệ, anh “A” một tiếng: “Anh có người bạn cũ từ nước ngoài trở về, cũng nên vì anh ấy tổ chức tiệc vậy?”
Xe cuối cùng là dừng lại ở một nhà hàng nội thành. Anh thu chìa khóa xe, nhét vào trong túi, kéo Nhất Hạnh đi, Nhất Hạnh kinh ngạc. Anh lần đầu tiên cầm tay cô, thời điểm hai người cùng nhau qua đường, lúc ấy Nhất Hạnh cũng không biết phản ứng lại như thế nào, vì chính mình vẫn sợ qua đường lớn, mà anh qua đường lớn liền buông tay cô ra.
Lúc trước, anh chưa từng cầm tay cô, chỉ trừ lần trước cùng anh đi lễ đính hôn của bằng hữu, cô ngượng ngùng trước mặt nhiều người như vậy liền tránh ra.
Cô thầm nghĩ, nhưng vẫn giãy khỏi tay anh. Anh quay đầu nhìn cô, không nói gì, miệng nở nụ cười.
Chỗ ngồi là đặt lúc sáng, dựa vào cửa sổ. Khi đến nơi, người còn chưa tới.
Lâm Tử Diễn gọi điện thoại, hỏi đối phương khi nào thì đến, Nhất Hạnh đang dịch xem thực đơn. Chỉ nghe điện thoại truyền đến một tiếng: “Sắp.” Thanh âm có chút trầm thấp.
Không ngờ nghe thấy Lâm Tử Diễn cười hỏi: “Ở nước ngoài lâu như vậy, hay là lạc đường?”
Bên kia cũng truyền đến vài tiếng cười, có lẽ là ở nội thành, thanh âm có chút ồn ào, nghe không rõ ràng lắm, Lâm Tử Diễn vẫn không nói gì. Cắt đứt điện thoại hỏi Nhất Hạnh ăn cái gì.
Nhà hàng lớn, Nhất Hạnh có đi vài lần, nhưng nhà hàng Pháp là lần đầu tiên, xem thực đơn cũng không hiểu gì, liền nói tùy tiện.
Người Pháp thích lãng mạn, nhà hàng trnag trí hoa lệ, lại không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, phòng ốc cùng cửa sổ đều là thiết kế cao cấp, nội thất sử dụng chất liệu gỗ hồ đào cao cấp, toàn bộ phòng ăn dùng màu đỏ rượu, màu xanh ngọc, màu hổ phách làm chủ đạo, sắc thái phối với nhau thật diễm lệ, hòa cùng một chỗ lại có không khí lãng mạn. Dưới chân trải thảm rất dày, cửa sổ hai bên có mạn che màu nâu, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể thấy phổ giang.
Đợi chừng mười phút, thảm quá dầy, không thể nghe thấy tiếng bước chân. Nhất Hạnh chuyên chú ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, Lâm Tử Diễn “A” một tiếng, cô chuyển tầm mắt.
Anh ấy cười, mặc duy nhất ào gió màu đen mạnh, tóc cắt hơi ngắn, mặt mày như trước rõ ràng, không có gì thay đổi, lông mi, ánh mắt, cái mũi, thậm chí độ cong khóe miệng. (Kat: Amen, cuối cùng Dương ca cũng xuất hiện, chương thứ 7 rồi đấy ca nhé!)
Nhất Hạnh chưa từng có nghĩ tới lại gặp anh trong hoàn cảnh thế này nên không kịp phản ứng, thời điểm anh vừa rời đi, cô luôn mong chờ, ảo tưởng rất nhiều tình cảnh bọn họ gặp nhau. Mỗi một cảnh tượng cô đều dự tính hết, chuẩn bị hết.
Kỳ thật cô nên hận anh, dù hành vi lúc trước của anh tổn thương người, cho dù đó là do cô tình nguyện, cô đều cố gắng làm cho anh thích. Nhưng trong lòng anh cô chỉ là một cái bóng mờ ảo, đến cuối cùng, ngay cả một tiếng cáo biệt cũng không có liền đi nước ngoài.
Nhất Hạnh không ngờ tới cảnh tượng hiện tại, phải phản ứng như thế nào, là vui quá mà khóc hay nức nở. Có lẽ anh chưa bao giờ dự đoán được chính mình trở về ngày đầu tiên sẽ gặp gặp gỡ cô, sự khiếp sợ hiện lên trong mắt anh quá mức rõ ràng.
Lâm Tử Diễn cùng anh nói xong cái gì, tầm mắt của anh cơ hồ không có chạm đến cô. Phòng ăn thực tĩnh, mà cô lại cảm thấy tai mình ồn ào.
Cô rốt cục nghe gọi tên mình, là Tử Diễn giới thiệu cô với anh.
Anh nói: “Chúng ta biết nhau.” Rốt cục nhìn về phía nàng: “Đã lâu không thấy.”
“Đã lâu không thấy.” Cô chết lặng nói.
Nhất Hạnh biết biểu tình chính mình giờ phút này nhất định rất khó xem, cô cố gắng biểu đạt một nụ cười lâu ngày gặp lại, đáng tiếc quá khó khăn. Lâm Tử Diễn có chút kinh ngạc, cô mở miệng muốn nói, chung quy một câu cũng không có nói ra.
“Bọn anh là bạn học cùng thời đại học.” Vô cùng đơn giản vài nói quan hệ bọn họ.
Bồi bàn bưng đồ ăn đến, gan ngỗng, hồng rượu.
Cô dường như không nhận ra hương vị Pháp, vài thứ gì đó, dao nĩa trong tay cô thế nhưng ở bàn ăn không hoạt động. Trái tim nhảy lên không có gia tốc, một chút một chút, ầm ĩ mà lại đau đớn.
Thẳng đến lúc chấm dứt, cô đều không một câu nhiều lời, Lâm Tử Diễn nghĩ đến cô không thoải mái, hỏi cô vài thứ, cô đều mở to hai mắt nhìn, nghi hoặc nhìn anh, cô biết đêm nay bản thân mình quá mức không bình thường, cô không nghĩ làm người khác hiểu lầm cái gì, vì thế lắc lắc đầu chỉ nói chính mình uống không quen rượu nho.
Ăn cơm xong Lâm Tử Diễn đưa cô về nhà, dọc theo đường đi cô đều không có nói chuyện, suy nghĩ bay tán loạn, lộn xộn. Thời điểm về nhà tựa hồ nghe đến Lâm Tử Diễn nói gì đó, thầm nghĩ nhanh chút trở về, có lẽ chính mình hẳn là nên ngủ một giấc.
Tắm sạch sẽ, tắt đèn, lên giường.
Phòng rất tối, Nhất Hạnh vẫn trợn tròn mắt, không hề buồn ngủ, rốt cục mở đèn đầu giường, chân trần đi hướng ngăn tủ.
Trong tay là một quyển sách, đều là thời điểm đại học chụp ảnh chung, sách sau cùng là một tờ, là cô cùng Hứa Diệc Dương chụp ảnh chung, chỉ hé ra, vẫn là tấm ảnh Đỗ Y chụp.
Ảnh chụp là anh cùng cô đồng thời ngoảnh mặt bên, lúc ấy hẹn cùng đi leo núi, dọc theo đường đi, anh đều đi ở đằng trước, Đỗ Y từ phía sau kêu, bọn họ đồng thời quay đầu, Đỗ Y chụp ngay cảnh đó.
Kỳ thật lúc trước Nhất Hạnh đã kêu Đỗ Y xóa, bởi vì khó coi, hai người, một trước một sau đứng, đồng thời quay đầu, có vẻ rất ngốc. Cô nhớ rõ lúc ấy Đỗ Y đã đáp ứng rồi, cũng không quá vài ngày, cô ấy liền rửa ảnh chụp, tùy tay đem tấm ảnh ném cho cô, nói cái gì mà rửa thì rửa hết cả cuộn, cho nên cô mới đưa ảnh chụp đặt ở cuối sách.
Cô nhớ rõ, khi đó mình rất ngốc, như thế nào liền trở thành người như vậy, biết anh rõ ràng không thích mình còn ngây ngốc nỗ lực, chờ mong. Mãi cho đến hiện tại, thương tâm, khoái hoạt, đều rõ ràng chiếm cứ trong lòng. Nghĩ lại, dường như năm năm qua tình cảm cũ vẫn lặp lại, chưa bao giờ mất đi.
Khi đó, vẫn đang năm hai Đại học, hệ Trung văn, thời gian rảnh rỗi nhiều, nhất là nửa đầu học kỳ, cho nên cùng Tô Nhiên tìm việc làm thêm, ở tiệm cà phê nội thành.
Nhìn thấy anh, là vì anh đến tiệm cà phê tìm Tô Nhiên. Khi đó, Nhất Hạnh vẫn không biết anh cùng Tô Nhiên có quan hệ gì, hơn nữa trước kia chưa bao giờ gặp qua anh, sau mới biết được anh là chuyển trường tới. Lúc ấy cũng chỉ là kinh ngạc, sao học đại học vậy mà lại muốn chuyển trường.
Anh lúc đó, khuôn mặt thanh thoát, ánh mắt trong sáng, xa xa đứng ngoài cửa ở quán cà phê, ánh mắt lại cẩn thận nhìn về phía bên trong.
Thẳng đến Tô Nhiên đi ra, cô mới nghe được thanh âm của anh, anh nói, Tô Nhiên, hóa ra em ở chỗ này.
Nhất Hạnh ngẩng đầu, tầm mắt chạm phải mắt của anh, quán cà phê sau giữa trưa, khách nhân thưa thớt, cả cửa hàng đều tĩnh lặng, cô đứng ở lối nhỏ, trong tay còn nâng chén dĩa, nheo mắt nhìn bộ dáng anh cùng Tô Nhiên nói chuyện. Khi đó, trong mắt Nhất Hạnh, tướng mạo của nam sinh chỉ có đẹp hay là khó coi, không hề giống như Đỗ Y phân loại soái ca: đáng yêu, ngôi sao, thư sinh.
Cô đứng ở đó, chính là nghiêng đầu nhìn anh, không có gió, nhưng cô lại cảm thấy có cơn gió rất nhỏ thổi qua đáy lòng, chốc lát trong lòng như có biến động.
Kỳ thật không hề nghĩ tới, như vậy thật may mắn, Tô Nhiên và anh quen biết, như vậy chính mình cũng có thể dễ dàng quen anh.
Sau cùng cô cũng không có chuyện nói bóng nói gió gì, về điểm này trong tâm tư, không hiểu sao cô lại giấu diếm Tô Nhiên. Cho nên vào một tối nọ, khi cô nhỏ giọng hỏi Tô Nhiên anh đã có bạn gái hay không, Tô Nhiên cúi đầu cười nói cô đã rơi vào võng tình. Mà khi ấy, dù chính mình mặc dù bị người ta đoán được tâm tư, đã có chút ngượng ngùng không trực tiếp thừa nhận, tiếp tục quanh co lòng vòng hỏi hết thảy chuyện về anh. Thẳng đến lần đó Tô Nhiên gõ đầu cô nói, cậu nha liền thừa nhận đi, cậu nếu không thừa nhận mình về sau chuyện gì cũng không nói. Cho nên cô thừa nhận, vội vội vàng vàng, về sau nhìn Tô Nhiên cười cười nói, anh ấy tốt như vậy, làm sao có thể không thích.
Tô Nhiên chỉ hỏi: “Tống Nhất Hạnh, cậu lại không quen anh ấy, cậu làm sao mà biết tốt.” Cô ấp úng, bị dồn phải nói, đành liều mình lặp lại: “Tốt chính là tốt”.
Tuy là thừa nhận, nhưng không có nghĩ tới chủ động đi thổ lộ, do sợ hãi, cũng là do không dám. Trong mắt cô, anh là một người cực kì vĩ đại, tuy là chuyển trường, cũng là trường học kinh tế nổi danh toàn người tài, mà bản thân cô, bất quá là cái người không lý tưởng cả ngày nằm lười. Cô có dũng khí thích, có dũng khí thừa nhận, lại không có dũng khí thổ lộ.
Quan hệ của anh cùng Tô Nhiên vô cùng tốt, Nhất Hạnh chỉ nhớ rõ anh thường thường đến tìm Tô Nhiên, người bên ngoài đều cho rằng anh cùng Tô Nhiên là một cặp.
Hỏi Tô Nhiên, cô ấy chỉ nói bọn họ bất quá là có quen biết mà thôi.
Nếu không phải Tô Nhiên, cô tưởng, có lẽ cả đời này, cô sẽ đem tình cảm này chôn dấu.
Ngày ấy ở quán cà phê, Tô Nhiên hỏi cô có phải hay không thực thích Hứa Diệc Dương, cô gật đầu, ánh mắt kiên định thản nhiên.
Tô Nhiên nói nếu cậu thực thích anh ấy, mình nói thay một chút.
Có chút xấu hổ, vẫn là gật gật đầu, “Ừ” một tiếng. Để cho Tô Nhiên nói như thế nào cũng tốt hơn chôn giấu, nếu anh ấy cự tuyệt, chính mình cũng có cái lý do lừa mình dối người.
Ngày đó Tô Nhiên trở về, sắc mặt bình tĩnh, cũng không cùng Nhất Hạnh nói cái gì, kỳ thật kết quả sáng sớm đã đoán trước, Tô Nhiên chưa nói bất quá là vì mình giữ mặt mũi.
Ngày hôm sau, cô ở trên ban công, thấy anh đứng ở dưới lầu. Anh ngẩng đầu lên, cô trong miệng chứa bàn chải đánh răng, bên môi còn có màu trắng bọt biển.
Cô thăm dò, lại rụt trở về, quay đầu hướng phòng ngủ kêu: “Tô Nhiên, tìm cậu.”
Thời khắc đó nghe thấy thanh âm của anh, anh đứng ở dưới tàng cây, màu xanh bóng lá xanh um, loang lổ dưới ánh sáng, anh thoáng ngửa đầu, cằm ngẩng lên, nói: “Em xuống dưới, tôi tìm em.”
Cô vẻ mặt kinh ngạc, vẫn mơ hồ: “Tô Nhiên ở bên trong.”
Anh vừa lặp một lần: “Tôi tìm em.”
Tô Nhiên từ trong phòng đi ra, một đường đá đạp lẹp xẹp, thấy cô còn chưa phản ứng lại, lắc lắc cô: “Nhanh chút đi xuống, xem anh ấy nói cái gì.”
Cô lúc này mới tỉnh táo lại, chạy nhanh rửa mặt, thay đổi quần áo xuống lầu.
Đi theo anh, bước chân của anh rất nhanh, có chút theo không kịp, thời tiết giữa hè, cô đành phải một đường chạy chậm, từ nhà trọ ra của chính, khoảng cách cỡ mấy trăm thước. Chờ cùng anh đi vào quán giải khát bên ngoài trường, Nhất Hạnh đầy mồ hôi, thở hổn hển đứng ở trước mắt anh, chân tay luống cuống giống đứa nhỏ không hiểu chuyện, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đưa cho cô một ly nước đá cùng cái khăn tay: “Tô Nhiên nói em thích tôi.”
“Khụ, khụ.” Cô vừa ngồi xuống, đột nhiên bị sặc, nửa ngày cúi đầu nói: “Ừm.” Lại thất bại hạ vai, tận lực che giấu vẻ khó xử của chính mình.
Anh không nói lời nào, ngồi im lặng, ánh mắt nhìn về phía rất xa.
Có chút mất mát, như đứng đống lửa, ngồi đống than, lập tức đứng lên: “Không sao, không sao, tôi đi trở về.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhất Hạnh, Nhất Hạnh đành phải lặp lại: “Thật sự không có gì.”
Thanh âm của anh chậm rãi cất lên: “Chúng ta thử xem.”
Nhất Hạnh hoàn toàn không có dự đoán anh đột nhiên nói như vậy, hành vi ngôn ngữ của anh rõ ràng đều là không thích hợp.
Khóe miệng Hứa Diệc Dương cong cong, nhìn vẻ mặt hoài nghi đối diện, như trước lặp lại với Nhất Hạnh: “Em có đáp ứng hay không?”
Cứ như vậy, Tống Nhất Hạnh thành bạn gái của Hứa Diệc Dương.
Thời điểm Lâm Tử Diễn gọi điện thoại Nhất Hạnh, Lý Xu bức bách Nhất Hạnh đêm nay trở về cùng cô chuyện “Có phúc cùng hưởng”. Nhất Hạnh vừa nghe, lắc đầu, liên tục xua tay, biểu tình thống khổ. Lúc mới vừa rồi, tiếp điện thoại của anh. Anh kêu Nhất Hạnh ăn cơm, đây là trường hợp ưu tiên, đừng nói là cùng nhau ăn cơm, nếu là uống rượu, Nhất Hạnh cũng đều đáp ứng.
Trả lời điện thoại, có chút “bất đắc dĩ” nói cho Lý Xu, cô cùng Lâm Tử Diễn đi ăn cơm. Lý Xu nghe xong, cúi mắt, biểu tình thật là đáng tiếc: “Ai, vậy được rồi.”
Cô đi ra cửa công ty, Lâm Tử Diễn sớm chờ ở cửa. Mấy ngày trước, anh sinh bệnh, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, ăn hai ngày cháo, cả ngày đó anh bị đày đọa so với hòa thượng còn thê thảm hơn.
Cho nên, bệnh hết không bao lâu, liền gọi điện thoại cho Nhất Hạnh.
Bình thường, Nhất Hạnh có lẽ sẽ không đi cùng anh, nhưng hôm nay, vừa vặn gặp gỡ Lý Xu, đã tiếp điện thoại đáp ứng rồi, cho nên khi đi ra ngoài thấy xe thể thao của anh, liền trực tiếp ngồi xuống.
Lúc lái xe, Nhất Hạnh hỏi anh hôm nay gặp gỡ ăn cơm lại là sự tình gì.
Kỳ thật rất nhiều lần anh mang theo cô đi ra ngoài ăn cơm, đều là gặp vài người. Anh tiền nhiều, bạn gái nhiều, anh em cũng nhiều, có đôi khi Nhất Hạnh hỏi anh, anh nói chung chung như vậy: “Anh nhiều bạn bè……”
Lần này cũng không chút nào ngoại lệ, anh “A” một tiếng: “Anh có người bạn cũ từ nước ngoài trở về, cũng nên vì anh ấy tổ chức tiệc vậy?”
Xe cuối cùng là dừng lại ở một nhà hàng nội thành. Anh thu chìa khóa xe, nhét vào trong túi, kéo Nhất Hạnh đi, Nhất Hạnh kinh ngạc. Anh lần đầu tiên cầm tay cô, thời điểm hai người cùng nhau qua đường, lúc ấy Nhất Hạnh cũng không biết phản ứng lại như thế nào, vì chính mình vẫn sợ qua đường lớn, mà anh qua đường lớn liền buông tay cô ra.
Lúc trước, anh chưa từng cầm tay cô, chỉ trừ lần trước cùng anh đi lễ đính hôn của bằng hữu, cô ngượng ngùng trước mặt nhiều người như vậy liền tránh ra.
Cô thầm nghĩ, nhưng vẫn giãy khỏi tay anh. Anh quay đầu nhìn cô, không nói gì, miệng nở nụ cười.
Chỗ ngồi là đặt lúc sáng, dựa vào cửa sổ. Khi đến nơi, người còn chưa tới.
Lâm Tử Diễn gọi điện thoại, hỏi đối phương khi nào thì đến, Nhất Hạnh đang dịch xem thực đơn. Chỉ nghe điện thoại truyền đến một tiếng: “Sắp.” Thanh âm có chút trầm thấp.
Không ngờ nghe thấy Lâm Tử Diễn cười hỏi: “Ở nước ngoài lâu như vậy, hay là lạc đường?”
Bên kia cũng truyền đến vài tiếng cười, có lẽ là ở nội thành, thanh âm có chút ồn ào, nghe không rõ ràng lắm, Lâm Tử Diễn vẫn không nói gì. Cắt đứt điện thoại hỏi Nhất Hạnh ăn cái gì.
Nhà hàng lớn, Nhất Hạnh có đi vài lần, nhưng nhà hàng Pháp là lần đầu tiên, xem thực đơn cũng không hiểu gì, liền nói tùy tiện.
Người Pháp thích lãng mạn, nhà hàng trnag trí hoa lệ, lại không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, phòng ốc cùng cửa sổ đều là thiết kế cao cấp, nội thất sử dụng chất liệu gỗ hồ đào cao cấp, toàn bộ phòng ăn dùng màu đỏ rượu, màu xanh ngọc, màu hổ phách làm chủ đạo, sắc thái phối với nhau thật diễm lệ, hòa cùng một chỗ lại có không khí lãng mạn. Dưới chân trải thảm rất dày, cửa sổ hai bên có mạn che màu nâu, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể thấy phổ giang.
Đợi chừng mười phút, thảm quá dầy, không thể nghe thấy tiếng bước chân. Nhất Hạnh chuyên chú ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, Lâm Tử Diễn “A” một tiếng, cô chuyển tầm mắt.
Anh ấy cười, mặc duy nhất ào gió màu đen mạnh, tóc cắt hơi ngắn, mặt mày như trước rõ ràng, không có gì thay đổi, lông mi, ánh mắt, cái mũi, thậm chí độ cong khóe miệng. (Kat: Amen, cuối cùng Dương ca cũng xuất hiện, chương thứ rồi đấy ca nhé!)
Nhất Hạnh chưa từng có nghĩ tới lại gặp anh trong hoàn cảnh thế này nên không kịp phản ứng, thời điểm anh vừa rời đi, cô luôn mong chờ, ảo tưởng rất nhiều tình cảnh bọn họ gặp nhau. Mỗi một cảnh tượng cô đều dự tính hết, chuẩn bị hết.
Kỳ thật cô nên hận anh, dù hành vi lúc trước của anh tổn thương người, cho dù đó là do cô tình nguyện, cô đều cố gắng làm cho anh thích. Nhưng trong lòng anh cô chỉ là một cái bóng mờ ảo, đến cuối cùng, ngay cả một tiếng cáo biệt cũng không có liền đi nước ngoài.
Nhất Hạnh không ngờ tới cảnh tượng hiện tại, phải phản ứng như thế nào, là vui quá mà khóc hay nức nở. Có lẽ anh chưa bao giờ dự đoán được chính mình trở về ngày đầu tiên sẽ gặp gặp gỡ cô, sự khiếp sợ hiện lên trong mắt anh quá mức rõ ràng.
Lâm Tử Diễn cùng anh nói xong cái gì, tầm mắt của anh cơ hồ không có chạm đến cô. Phòng ăn thực tĩnh, mà cô lại cảm thấy tai mình ồn ào.
Cô rốt cục nghe gọi tên mình, là Tử Diễn giới thiệu cô với anh.
Anh nói: “Chúng ta biết nhau.” Rốt cục nhìn về phía nàng: “Đã lâu không thấy.”
“Đã lâu không thấy.” Cô chết lặng nói.
Nhất Hạnh biết biểu tình chính mình giờ phút này nhất định rất khó xem, cô cố gắng biểu đạt một nụ cười lâu ngày gặp lại, đáng tiếc quá khó khăn. Lâm Tử Diễn có chút kinh ngạc, cô mở miệng muốn nói, chung quy một câu cũng không có nói ra.
“Bọn anh là bạn học cùng thời đại học.” Vô cùng đơn giản vài nói quan hệ bọn họ.
Bồi bàn bưng đồ ăn đến, gan ngỗng, hồng rượu.
Cô dường như không nhận ra hương vị Pháp, vài thứ gì đó, dao nĩa trong tay cô thế nhưng ở bàn ăn không hoạt động. Trái tim nhảy lên không có gia tốc, một chút một chút, ầm ĩ mà lại đau đớn.
Thẳng đến lúc chấm dứt, cô đều không một câu nhiều lời, Lâm Tử Diễn nghĩ đến cô không thoải mái, hỏi cô vài thứ, cô đều mở to hai mắt nhìn, nghi hoặc nhìn anh, cô biết đêm nay bản thân mình quá mức không bình thường, cô không nghĩ làm người khác hiểu lầm cái gì, vì thế lắc lắc đầu chỉ nói chính mình uống không quen rượu nho.
Ăn cơm xong Lâm Tử Diễn đưa cô về nhà, dọc theo đường đi cô đều không có nói chuyện, suy nghĩ bay tán loạn, lộn xộn. Thời điểm về nhà tựa hồ nghe đến Lâm Tử Diễn nói gì đó, thầm nghĩ nhanh chút trở về, có lẽ chính mình hẳn là nên ngủ một giấc.
Tắm sạch sẽ, tắt đèn, lên giường.
Phòng rất tối, Nhất Hạnh vẫn trợn tròn mắt, không hề buồn ngủ, rốt cục mở đèn đầu giường, chân trần đi hướng ngăn tủ.
Trong tay là một quyển sách, đều là thời điểm đại học chụp ảnh chung, sách sau cùng là một tờ, là cô cùng Hứa Diệc Dương chụp ảnh chung, chỉ hé ra, vẫn là tấm ảnh Đỗ Y chụp.
Ảnh chụp là anh cùng cô đồng thời ngoảnh mặt bên, lúc ấy hẹn cùng đi leo núi, dọc theo đường đi, anh đều đi ở đằng trước, Đỗ Y từ phía sau kêu, bọn họ đồng thời quay đầu, Đỗ Y chụp ngay cảnh đó.
Kỳ thật lúc trước Nhất Hạnh đã kêu Đỗ Y xóa, bởi vì khó coi, hai người, một trước một sau đứng, đồng thời quay đầu, có vẻ rất ngốc. Cô nhớ rõ lúc ấy Đỗ Y đã đáp ứng rồi, cũng không quá vài ngày, cô ấy liền rửa ảnh chụp, tùy tay đem tấm ảnh ném cho cô, nói cái gì mà rửa thì rửa hết cả cuộn, cho nên cô mới đưa ảnh chụp đặt ở cuối sách.
Cô nhớ rõ, khi đó mình rất ngốc, như thế nào liền trở thành người như vậy, biết anh rõ ràng không thích mình còn ngây ngốc nỗ lực, chờ mong. Mãi cho đến hiện tại, thương tâm, khoái hoạt, đều rõ ràng chiếm cứ trong lòng. Nghĩ lại, dường như năm năm qua tình cảm cũ vẫn lặp lại, chưa bao giờ mất đi.
Khi đó, vẫn đang năm hai Đại học, hệ Trung văn, thời gian rảnh rỗi nhiều, nhất là nửa đầu học kỳ, cho nên cùng Tô Nhiên tìm việc làm thêm, ở tiệm cà phê nội thành.
Nhìn thấy anh, là vì anh đến tiệm cà phê tìm Tô Nhiên. Khi đó, Nhất Hạnh vẫn không biết anh cùng Tô Nhiên có quan hệ gì, hơn nữa trước kia chưa bao giờ gặp qua anh, sau mới biết được anh là chuyển trường tới. Lúc ấy cũng chỉ là kinh ngạc, sao học đại học vậy mà lại muốn chuyển trường.
Anh lúc đó, khuôn mặt thanh thoát, ánh mắt trong sáng, xa xa đứng ngoài cửa ở quán cà phê, ánh mắt lại cẩn thận nhìn về phía bên trong.
Thẳng đến Tô Nhiên đi ra, cô mới nghe được thanh âm của anh, anh nói, Tô Nhiên, hóa ra em ở chỗ này.
Nhất Hạnh ngẩng đầu, tầm mắt chạm phải mắt của anh, quán cà phê sau giữa trưa, khách nhân thưa thớt, cả cửa hàng đều tĩnh lặng, cô đứng ở lối nhỏ, trong tay còn nâng chén dĩa, nheo mắt nhìn bộ dáng anh cùng Tô Nhiên nói chuyện. Khi đó, trong mắt Nhất Hạnh, tướng mạo của nam sinh chỉ có đẹp hay là khó coi, không hề giống như Đỗ Y phân loại soái ca: đáng yêu, ngôi sao, thư sinh.
Cô đứng ở đó, chính là nghiêng đầu nhìn anh, không có gió, nhưng cô lại cảm thấy có cơn gió rất nhỏ thổi qua đáy lòng, chốc lát trong lòng như có biến động.
Kỳ thật không hề nghĩ tới, như vậy thật may mắn, Tô Nhiên và anh quen biết, như vậy chính mình cũng có thể dễ dàng quen anh.
Sau cùng cô cũng không có chuyện nói bóng nói gió gì, về điểm này trong tâm tư, không hiểu sao cô lại giấu diếm Tô Nhiên. Cho nên vào một tối nọ, khi cô nhỏ giọng hỏi Tô Nhiên anh đã có bạn gái hay không, Tô Nhiên cúi đầu cười nói cô đã rơi vào võng tình. Mà khi ấy, dù chính mình mặc dù bị người ta đoán được tâm tư, đã có chút ngượng ngùng không trực tiếp thừa nhận, tiếp tục quanh co lòng vòng hỏi hết thảy chuyện về anh. Thẳng đến lần đó Tô Nhiên gõ đầu cô nói, cậu nha liền thừa nhận đi, cậu nếu không thừa nhận mình về sau chuyện gì cũng không nói. Cho nên cô thừa nhận, vội vội vàng vàng, về sau nhìn Tô Nhiên cười cười nói, anh ấy tốt như vậy, làm sao có thể không thích.
Tô Nhiên chỉ hỏi: “Tống Nhất Hạnh, cậu lại không quen anh ấy, cậu làm sao mà biết tốt.” Cô ấp úng, bị dồn phải nói, đành liều mình lặp lại: “Tốt chính là tốt”.
Tuy là thừa nhận, nhưng không có nghĩ tới chủ động đi thổ lộ, do sợ hãi, cũng là do không dám. Trong mắt cô, anh là một người cực kì vĩ đại, tuy là chuyển trường, cũng là trường học kinh tế nổi danh toàn người tài, mà bản thân cô, bất quá là cái người không lý tưởng cả ngày nằm lười. Cô có dũng khí thích, có dũng khí thừa nhận, lại không có dũng khí thổ lộ.
Quan hệ của anh cùng Tô Nhiên vô cùng tốt, Nhất Hạnh chỉ nhớ rõ anh thường thường đến tìm Tô Nhiên, người bên ngoài đều cho rằng anh cùng Tô Nhiên là một cặp.
Hỏi Tô Nhiên, cô ấy chỉ nói bọn họ bất quá là có quen biết mà thôi.
Nếu không phải Tô Nhiên, cô tưởng, có lẽ cả đời này, cô sẽ đem tình cảm này chôn dấu.
Ngày ấy ở quán cà phê, Tô Nhiên hỏi cô có phải hay không thực thích Hứa Diệc Dương, cô gật đầu, ánh mắt kiên định thản nhiên.
Tô Nhiên nói nếu cậu thực thích anh ấy, mình nói thay một chút.
Có chút xấu hổ, vẫn là gật gật đầu, “Ừ” một tiếng. Để cho Tô Nhiên nói như thế nào cũng tốt hơn chôn giấu, nếu anh ấy cự tuyệt, chính mình cũng có cái lý do lừa mình dối người.
Ngày đó Tô Nhiên trở về, sắc mặt bình tĩnh, cũng không cùng Nhất Hạnh nói cái gì, kỳ thật kết quả sáng sớm đã đoán trước, Tô Nhiên chưa nói bất quá là vì mình giữ mặt mũi.
Ngày hôm sau, cô ở trên ban công, thấy anh đứng ở dưới lầu. Anh ngẩng đầu lên, cô trong miệng chứa bàn chải đánh răng, bên môi còn có màu trắng bọt biển.
Cô thăm dò, lại rụt trở về, quay đầu hướng phòng ngủ kêu: “Tô Nhiên, tìm cậu.”
Thời khắc đó nghe thấy thanh âm của anh, anh đứng ở dưới tàng cây, màu xanh bóng lá xanh um, loang lổ dưới ánh sáng, anh thoáng ngửa đầu, cằm ngẩng lên, nói: “Em xuống dưới, tôi tìm em.”
Cô vẻ mặt kinh ngạc, vẫn mơ hồ: “Tô Nhiên ở bên trong.”
Anh vừa lặp một lần: “Tôi tìm em.”
Tô Nhiên từ trong phòng đi ra, một đường đá đạp lẹp xẹp, thấy cô còn chưa phản ứng lại, lắc lắc cô: “Nhanh chút đi xuống, xem anh ấy nói cái gì.”
Cô lúc này mới tỉnh táo lại, chạy nhanh rửa mặt, thay đổi quần áo xuống lầu.
Đi theo anh, bước chân của anh rất nhanh, có chút theo không kịp, thời tiết giữa hè, cô đành phải một đường chạy chậm, từ nhà trọ ra của chính, khoảng cách cỡ mấy trăm thước. Chờ cùng anh đi vào quán giải khát bên ngoài trường, Nhất Hạnh đầy mồ hôi, thở hổn hển đứng ở trước mắt anh, chân tay luống cuống giống đứa nhỏ không hiểu chuyện, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đưa cho cô một ly nước đá cùng cái khăn tay: “Tô Nhiên nói em thích tôi.”
“Khụ, khụ.” Cô vừa ngồi xuống, đột nhiên bị sặc, nửa ngày cúi đầu nói: “Ừm.” Lại thất bại hạ vai, tận lực che giấu vẻ khó xử của chính mình.
Anh không nói lời nào, ngồi im lặng, ánh mắt nhìn về phía rất xa.
Có chút mất mát, như đứng đống lửa, ngồi đống than, lập tức đứng lên: “Không sao, không sao, tôi đi trở về.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhất Hạnh, Nhất Hạnh đành phải lặp lại: “Thật sự không có gì.”
Thanh âm của anh chậm rãi cất lên: “Chúng ta thử xem.”
Nhất Hạnh hoàn toàn không có dự đoán anh đột nhiên nói như vậy, hành vi ngôn ngữ của anh rõ ràng đều là không thích hợp.
Khóe miệng Hứa Diệc Dương cong cong, nhìn vẻ mặt hoài nghi đối diện, như trước lặp lại với Nhất Hạnh: “Em có đáp ứng hay không?”
Cứ như vậy, Tống Nhất Hạnh thành bạn gái của Hứa Diệc Dương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thời điểm Lâm Tử Diễn gọi điện thoại Nhất Hạnh, Lý Xu bức bách Nhất Hạnh đêm nay trở về cùng cô chuyện “Có phúc cùng hưởng”. Nhất Hạnh vừa nghe, lắc đầu, liên tục xua tay, biểu tình thống khổ. Lúc mới vừa rồi, tiếp điện thoại của anh. Anh kêu Nhất Hạnh ăn cơm, đây là trường hợp ưu tiên, đừng nói là cùng nhau ăn cơm, nếu là uống rượu, Nhất Hạnh cũng đều đáp ứng.
Trả lời điện thoại, có chút “bất đắc dĩ” nói cho Lý Xu, cô cùng Lâm Tử Diễn đi ăn cơm. Lý Xu nghe xong, cúi mắt, biểu tình thật là đáng tiếc: “Ai, vậy được rồi.”
Cô đi ra cửa công ty, Lâm Tử Diễn sớm chờ ở cửa. Mấy ngày trước, anh sinh bệnh, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, ăn hai ngày cháo, cả ngày đó anh bị đày đọa so với hòa thượng còn thê thảm hơn.
Cho nên, bệnh hết không bao lâu, liền gọi điện thoại cho Nhất Hạnh.
Bình thường, Nhất Hạnh có lẽ sẽ không đi cùng anh, nhưng hôm nay, vừa vặn gặp gỡ Lý Xu, đã tiếp điện thoại đáp ứng rồi, cho nên khi đi ra ngoài thấy xe thể thao của anh, liền trực tiếp ngồi xuống.
Lúc lái xe, Nhất Hạnh hỏi anh hôm nay gặp gỡ ăn cơm lại là sự tình gì.
Kỳ thật rất nhiều lần anh mang theo cô đi ra ngoài ăn cơm, đều là gặp vài người. Anh tiền nhiều, bạn gái nhiều, anh em cũng nhiều, có đôi khi Nhất Hạnh hỏi anh, anh nói chung chung như vậy: “Anh nhiều bạn bè……”
Lần này cũng không chút nào ngoại lệ, anh “A” một tiếng: “Anh có người bạn cũ từ nước ngoài trở về, cũng nên vì anh ấy tổ chức tiệc vậy?”
Xe cuối cùng là dừng lại ở một nhà hàng nội thành. Anh thu chìa khóa xe, nhét vào trong túi, kéo Nhất Hạnh đi, Nhất Hạnh kinh ngạc. Anh lần đầu tiên cầm tay cô, thời điểm hai người cùng nhau qua đường, lúc ấy Nhất Hạnh cũng không biết phản ứng lại như thế nào, vì chính mình vẫn sợ qua đường lớn, mà anh qua đường lớn liền buông tay cô ra.
Lúc trước, anh chưa từng cầm tay cô, chỉ trừ lần trước cùng anh đi lễ đính hôn của bằng hữu, cô ngượng ngùng trước mặt nhiều người như vậy liền tránh ra.
Cô thầm nghĩ, nhưng vẫn giãy khỏi tay anh. Anh quay đầu nhìn cô, không nói gì, miệng nở nụ cười.
Chỗ ngồi là đặt lúc sáng, dựa vào cửa sổ. Khi đến nơi, người còn chưa tới.
Lâm Tử Diễn gọi điện thoại, hỏi đối phương khi nào thì đến, Nhất Hạnh đang dịch xem thực đơn. Chỉ nghe điện thoại truyền đến một tiếng: “Sắp.” Thanh âm có chút trầm thấp.
Không ngờ nghe thấy Lâm Tử Diễn cười hỏi: “Ở nước ngoài lâu như vậy, hay là lạc đường?”
Bên kia cũng truyền đến vài tiếng cười, có lẽ là ở nội thành, thanh âm có chút ồn ào, nghe không rõ ràng lắm, Lâm Tử Diễn vẫn không nói gì. Cắt đứt điện thoại hỏi Nhất Hạnh ăn cái gì.
Nhà hàng lớn, Nhất Hạnh có đi vài lần, nhưng nhà hàng Pháp là lần đầu tiên, xem thực đơn cũng không hiểu gì, liền nói tùy tiện.
Người Pháp thích lãng mạn, nhà hàng trnag trí hoa lệ, lại không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, phòng ốc cùng cửa sổ đều là thiết kế cao cấp, nội thất sử dụng chất liệu gỗ hồ đào cao cấp, toàn bộ phòng ăn dùng màu đỏ rượu, màu xanh ngọc, màu hổ phách làm chủ đạo, sắc thái phối với nhau thật diễm lệ, hòa cùng một chỗ lại có không khí lãng mạn. Dưới chân trải thảm rất dày, cửa sổ hai bên có mạn che màu nâu, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể thấy phổ giang.
Đợi chừng mười phút, thảm quá dầy, không thể nghe thấy tiếng bước chân. Nhất Hạnh chuyên chú ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, Lâm Tử Diễn “A” một tiếng, cô chuyển tầm mắt.
Anh ấy cười, mặc duy nhất ào gió màu đen mạnh, tóc cắt hơi ngắn, mặt mày như trước rõ ràng, không có gì thay đổi, lông mi, ánh mắt, cái mũi, thậm chí độ cong khóe miệng. (Kat: Amen, cuối cùng Dương ca cũng xuất hiện, chương thứ 7 rồi đấy ca nhé!)
Nhất Hạnh chưa từng có nghĩ tới lại gặp anh trong hoàn cảnh thế này nên không kịp phản ứng, thời điểm anh vừa rời đi, cô luôn mong chờ, ảo tưởng rất nhiều tình cảnh bọn họ gặp nhau. Mỗi một cảnh tượng cô đều dự tính hết, chuẩn bị hết.
Kỳ thật cô nên hận anh, dù hành vi lúc trước của anh tổn thương người, cho dù đó là do cô tình nguyện, cô đều cố gắng làm cho anh thích. Nhưng trong lòng anh cô chỉ là một cái bóng mờ ảo, đến cuối cùng, ngay cả một tiếng cáo biệt cũng không có liền đi nước ngoài.
Nhất Hạnh không ngờ tới cảnh tượng hiện tại, phải phản ứng như thế nào, là vui quá mà khóc hay nức nở. Có lẽ anh chưa bao giờ dự đoán được chính mình trở về ngày đầu tiên sẽ gặp gặp gỡ cô, sự khiếp sợ hiện lên trong mắt anh quá mức rõ ràng.
Lâm Tử Diễn cùng anh nói xong cái gì, tầm mắt của anh cơ hồ không có chạm đến cô. Phòng ăn thực tĩnh, mà cô lại cảm thấy tai mình ồn ào.
Cô rốt cục nghe gọi tên mình, là Tử Diễn giới thiệu cô với anh.
Anh nói: “Chúng ta biết nhau.” Rốt cục nhìn về phía nàng: “Đã lâu không thấy.”
“Đã lâu không thấy.” Cô chết lặng nói.
Nhất Hạnh biết biểu tình chính mình giờ phút này nhất định rất khó xem, cô cố gắng biểu đạt một nụ cười lâu ngày gặp lại, đáng tiếc quá khó khăn. Lâm Tử Diễn có chút kinh ngạc, cô mở miệng muốn nói, chung quy một câu cũng không có nói ra.
“Bọn anh là bạn học cùng thời đại học.” Vô cùng đơn giản vài nói quan hệ bọn họ.
Bồi bàn bưng đồ ăn đến, gan ngỗng, hồng rượu.
Cô dường như không nhận ra hương vị Pháp, vài thứ gì đó, dao nĩa trong tay cô thế nhưng ở bàn ăn không hoạt động. Trái tim nhảy lên không có gia tốc, một chút một chút, ầm ĩ mà lại đau đớn.
Thẳng đến lúc chấm dứt, cô đều không một câu nhiều lời, Lâm Tử Diễn nghĩ đến cô không thoải mái, hỏi cô vài thứ, cô đều mở to hai mắt nhìn, nghi hoặc nhìn anh, cô biết đêm nay bản thân mình quá mức không bình thường, cô không nghĩ làm người khác hiểu lầm cái gì, vì thế lắc lắc đầu chỉ nói chính mình uống không quen rượu nho.
Ăn cơm xong Lâm Tử Diễn đưa cô về nhà, dọc theo đường đi cô đều không có nói chuyện, suy nghĩ bay tán loạn, lộn xộn. Thời điểm về nhà tựa hồ nghe đến Lâm Tử Diễn nói gì đó, thầm nghĩ nhanh chút trở về, có lẽ chính mình hẳn là nên ngủ một giấc.
Tắm sạch sẽ, tắt đèn, lên giường.
Phòng rất tối, Nhất Hạnh vẫn trợn tròn mắt, không hề buồn ngủ, rốt cục mở đèn đầu giường, chân trần đi hướng ngăn tủ.
Trong tay là một quyển sách, đều là thời điểm đại học chụp ảnh chung, sách sau cùng là một tờ, là cô cùng Hứa Diệc Dương chụp ảnh chung, chỉ hé ra, vẫn là tấm ảnh Đỗ Y chụp.
Ảnh chụp là anh cùng cô đồng thời ngoảnh mặt bên, lúc ấy hẹn cùng đi leo núi, dọc theo đường đi, anh đều đi ở đằng trước, Đỗ Y từ phía sau kêu, bọn họ đồng thời quay đầu, Đỗ Y chụp ngay cảnh đó.
Kỳ thật lúc trước Nhất Hạnh đã kêu Đỗ Y xóa, bởi vì khó coi, hai người, một trước một sau đứng, đồng thời quay đầu, có vẻ rất ngốc. Cô nhớ rõ lúc ấy Đỗ Y đã đáp ứng rồi, cũng không quá vài ngày, cô ấy liền rửa ảnh chụp, tùy tay đem tấm ảnh ném cho cô, nói cái gì mà rửa thì rửa hết cả cuộn, cho nên cô mới đưa ảnh chụp đặt ở cuối sách.
Cô nhớ rõ, khi đó mình rất ngốc, như thế nào liền trở thành người như vậy, biết anh rõ ràng không thích mình còn ngây ngốc nỗ lực, chờ mong. Mãi cho đến hiện tại, thương tâm, khoái hoạt, đều rõ ràng chiếm cứ trong lòng. Nghĩ lại, dường như năm năm qua tình cảm cũ vẫn lặp lại, chưa bao giờ mất đi.
Khi đó, vẫn đang năm hai Đại học, hệ Trung văn, thời gian rảnh rỗi nhiều, nhất là nửa đầu học kỳ, cho nên cùng Tô Nhiên tìm việc làm thêm, ở tiệm cà phê nội thành.
Nhìn thấy anh, là vì anh đến tiệm cà phê tìm Tô Nhiên. Khi đó, Nhất Hạnh vẫn không biết anh cùng Tô Nhiên có quan hệ gì, hơn nữa trước kia chưa bao giờ gặp qua anh, sau mới biết được anh là chuyển trường tới. Lúc ấy cũng chỉ là kinh ngạc, sao học đại học vậy mà lại muốn chuyển trường.
Anh lúc đó, khuôn mặt thanh thoát, ánh mắt trong sáng, xa xa đứng ngoài cửa ở quán cà phê, ánh mắt lại cẩn thận nhìn về phía bên trong.
Thẳng đến Tô Nhiên đi ra, cô mới nghe được thanh âm của anh, anh nói, Tô Nhiên, hóa ra em ở chỗ này.
Nhất Hạnh ngẩng đầu, tầm mắt chạm phải mắt của anh, quán cà phê sau giữa trưa, khách nhân thưa thớt, cả cửa hàng đều tĩnh lặng, cô đứng ở lối nhỏ, trong tay còn nâng chén dĩa, nheo mắt nhìn bộ dáng anh cùng Tô Nhiên nói chuyện. Khi đó, trong mắt Nhất Hạnh, tướng mạo của nam sinh chỉ có đẹp hay là khó coi, không hề giống như Đỗ Y phân loại soái ca: đáng yêu, ngôi sao, thư sinh.
Cô đứng ở đó, chính là nghiêng đầu nhìn anh, không có gió, nhưng cô lại cảm thấy có cơn gió rất nhỏ thổi qua đáy lòng, chốc lát trong lòng như có biến động.
Kỳ thật không hề nghĩ tới, như vậy thật may mắn, Tô Nhiên và anh quen biết, như vậy chính mình cũng có thể dễ dàng quen anh.
Sau cùng cô cũng không có chuyện nói bóng nói gió gì, về điểm này trong tâm tư, không hiểu sao cô lại giấu diếm Tô Nhiên. Cho nên vào một tối nọ, khi cô nhỏ giọng hỏi Tô Nhiên anh đã có bạn gái hay không, Tô Nhiên cúi đầu cười nói cô đã rơi vào võng tình. Mà khi ấy, dù chính mình mặc dù bị người ta đoán được tâm tư, đã có chút ngượng ngùng không trực tiếp thừa nhận, tiếp tục quanh co lòng vòng hỏi hết thảy chuyện về anh. Thẳng đến lần đó Tô Nhiên gõ đầu cô nói, cậu nha liền thừa nhận đi, cậu nếu không thừa nhận mình về sau chuyện gì cũng không nói. Cho nên cô thừa nhận, vội vội vàng vàng, về sau nhìn Tô Nhiên cười cười nói, anh ấy tốt như vậy, làm sao có thể không thích.
Tô Nhiên chỉ hỏi: “Tống Nhất Hạnh, cậu lại không quen anh ấy, cậu làm sao mà biết tốt.” Cô ấp úng, bị dồn phải nói, đành liều mình lặp lại: “Tốt chính là tốt”.
Tuy là thừa nhận, nhưng không có nghĩ tới chủ động đi thổ lộ, do sợ hãi, cũng là do không dám. Trong mắt cô, anh là một người cực kì vĩ đại, tuy là chuyển trường, cũng là trường học kinh tế nổi danh toàn người tài, mà bản thân cô, bất quá là cái người không lý tưởng cả ngày nằm lười. Cô có dũng khí thích, có dũng khí thừa nhận, lại không có dũng khí thổ lộ.
Quan hệ của anh cùng Tô Nhiên vô cùng tốt, Nhất Hạnh chỉ nhớ rõ anh thường thường đến tìm Tô Nhiên, người bên ngoài đều cho rằng anh cùng Tô Nhiên là một cặp.
Hỏi Tô Nhiên, cô ấy chỉ nói bọn họ bất quá là có quen biết mà thôi.
Nếu không phải Tô Nhiên, cô tưởng, có lẽ cả đời này, cô sẽ đem tình cảm này chôn dấu.
Ngày ấy ở quán cà phê, Tô Nhiên hỏi cô có phải hay không thực thích Hứa Diệc Dương, cô gật đầu, ánh mắt kiên định thản nhiên.
Tô Nhiên nói nếu cậu thực thích anh ấy, mình nói thay một chút.
Có chút xấu hổ, vẫn là gật gật đầu, “Ừ” một tiếng. Để cho Tô Nhiên nói như thế nào cũng tốt hơn chôn giấu, nếu anh ấy cự tuyệt, chính mình cũng có cái lý do lừa mình dối người.
Ngày đó Tô Nhiên trở về, sắc mặt bình tĩnh, cũng không cùng Nhất Hạnh nói cái gì, kỳ thật kết quả sáng sớm đã đoán trước, Tô Nhiên chưa nói bất quá là vì mình giữ mặt mũi.
Ngày hôm sau, cô ở trên ban công, thấy anh đứng ở dưới lầu. Anh ngẩng đầu lên, cô trong miệng chứa bàn chải đánh răng, bên môi còn có màu trắng bọt biển.
Cô thăm dò, lại rụt trở về, quay đầu hướng phòng ngủ kêu: “Tô Nhiên, tìm cậu.”
Thời khắc đó nghe thấy thanh âm của anh, anh đứng ở dưới tàng cây, màu xanh bóng lá xanh um, loang lổ dưới ánh sáng, anh thoáng ngửa đầu, cằm ngẩng lên, nói: “Em xuống dưới, tôi tìm em.”
Cô vẻ mặt kinh ngạc, vẫn mơ hồ: “Tô Nhiên ở bên trong.”
Anh vừa lặp một lần: “Tôi tìm em.”
Tô Nhiên từ trong phòng đi ra, một đường đá đạp lẹp xẹp, thấy cô còn chưa phản ứng lại, lắc lắc cô: “Nhanh chút đi xuống, xem anh ấy nói cái gì.”
Cô lúc này mới tỉnh táo lại, chạy nhanh rửa mặt, thay đổi quần áo xuống lầu.
Đi theo anh, bước chân của anh rất nhanh, có chút theo không kịp, thời tiết giữa hè, cô đành phải một đường chạy chậm, từ nhà trọ ra của chính, khoảng cách cỡ mấy trăm thước. Chờ cùng anh đi vào quán giải khát bên ngoài trường, Nhất Hạnh đầy mồ hôi, thở hổn hển đứng ở trước mắt anh, chân tay luống cuống giống đứa nhỏ không hiểu chuyện, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đưa cho cô một ly nước đá cùng cái khăn tay: “Tô Nhiên nói em thích tôi.”
“Khụ, khụ.” Cô vừa ngồi xuống, đột nhiên bị sặc, nửa ngày cúi đầu nói: “Ừm.” Lại thất bại hạ vai, tận lực che giấu vẻ khó xử của chính mình.
Anh không nói lời nào, ngồi im lặng, ánh mắt nhìn về phía rất xa.
Có chút mất mát, như đứng đống lửa, ngồi đống than, lập tức đứng lên: “Không sao, không sao, tôi đi trở về.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhất Hạnh, Nhất Hạnh đành phải lặp lại: “Thật sự không có gì.”
Thanh âm của anh chậm rãi cất lên: “Chúng ta thử xem.”
Nhất Hạnh hoàn toàn không có dự đoán anh đột nhiên nói như vậy, hành vi ngôn ngữ của anh rõ ràng đều là không thích hợp.
Khóe miệng Hứa Diệc Dương cong cong, nhìn vẻ mặt hoài nghi đối diện, như trước lặp lại với Nhất Hạnh: “Em có đáp ứng hay không?”
Cứ như vậy, Tống Nhất Hạnh thành bạn gái của Hứa Diệc Dương.