....................................................................................Sáng hôm sau...........................................................................................................................
...................................................... Reng...reng....reng.................................................................
"Ưa..ưa...ưa mệt quá..lại một ngày nữa bắt đầu. Hôm nay phải làm gì ta?"
Phương Nghi đang suy nghĩ thì bỗng dưng điện thoại reo lên. Cô liếc mắt nhìn:
"A! Là Băng Diệp!" Phương Nghi vội vàng bắt máy.
"Hi anh!" Cô vui vẻ nói
"Chào buổi sáng quỷ nhỏ dễ"xương" của anh...em mới ngủ dậy hả? Lười quá đi à!"
"hihi...anh gọi em có gì hung nè?"
"Mời em đi ăn sáng. Ok?"
"Okay luôn anh nói địa điểm điểm tới giờ?"
Phương Nghi vui lắm khi vừa mới thức giấc mà đã được thấy Băng Diệp...lại còn được đi ăn nữa chứ!
..........................10´ sau......... .......... ...... ........
Phương Nghi thay đồ cực siêu tốc, phóng xe riêng chạy tới quán ăn mà Băng Diệp đã hẹn. Cô quay qua quay lại tìm Băng Diệp rồi bất chợt một bàn tay đặt trên vai cô:
"Này....cô còn nhớ tôi không vậy?"
"Hể???" Phương Nghi bất ngờ quay lại rồi vô cùng ngạc nhiên trước giọng nói quen
*Hở.....là hắn. Chính là gã tối qua bị mình tạt rượu đây mà...sao lại.....!!!*
"Cô thực sự không nhớ tôi à? Buồn thế nhờ
...haizzzz..... "
Hắn cười,vừa cười vừa vuốt mái tóc dài của Phương Nghi. Phương Nghi thì nhíu mày lại, có lẽ cô không thích như vậy, bỗng Phương Nghi hét toáng lên:
"Bỏ ra đồ biến thái"
Hắn đè cô lên bức tường, ánh mắt xanh lam của hắn bỗng trở nên tức giận, hắn nói:
" Cô sao thế? Tôi chỉ chạm cô một chút mà cô đã như vậy rồi. Vậy còn ngã Băng Diệp của cô thì sao? Hắn có thể ôm cô cả ngày cơ mà....."
Phương Nghi vô cùng ngạc nhiên khi có một tên không quen không biết mới gặp tối hôm qua lại nói như vậy!
*Mình có quen hắn ta trước kia sao?*
Phương Nghi cố chống cự, dùng hết sức bình sinh đẩy gã kia ra. Cô chạy vụt đi, nhưng lại bị anh ta bắt lại.
"Này...tôi còn chưa nói hết cơ mà!"
Lần này hắn ôm cô chặt hơn mà thì thầm:
"Đừng xa tôi mà....."
Ánh mắt của Phương Nghi ngạc nhiên tột độ, vẫn không hiểu, vẫn còn đó chút gì lại khiến cho người ta thấy bi thương và đau đớn. Bất chợt giọng nói của Băng Diệp từ phía sau vọng lại
"Mau thả cô ấy ra. Đồ khốn!"
Cô bỗng nhiên như tỉnh lại, Phương Nghi chạy ra khỏi lòng hắn mà núp sau bóng của Băng Diệp. Cô ửng đỏ cả mặt.
''Mày mà dám làm gì cô ấy thì tao sẽ không tha cho mày!'' Băng Diệp nghiến răng ken két
Hắn im lặng, đi qua Băng Diệp một cách không quan tâm. Khi chuẩn bị lên chiếc xe hơi sang trọng. Hắn vứt lại một câu:
''Đừng bao giờ dùng trò năm thê bảy thiếp trong cái xã hội này, nhục nhã lắm.''
''SẦM!!!'' Hắn đóng cửa xe lại rồi đi thẳng. Băng Diệp và Phương Nghi phải mất hơn 5' mới có thể định thần lại. Băng Diệp không nói gì, chỉ cầm chắc tay của Phương Nghi mà bước vào nhà hàng. Họ ăn cùng nhau, ngồi chung bàn, gọi chung món như là vợ chồng đã cưới nhưng có cái gì đó ngăn họ lại thành một rào cản lớn, không thể để họ gần nhau. Phương Nghi cảm thấy không ổn. Cô bèn lân la gợi chuyện, cuối cùng Băng Diệp cũng mở miệng cười mà nói với cô:
''Em đừng lo, anh không bao giờ chấp mấy hạng người đó đâu.''
*Haizz...cuối cùng cũng đã mở được nút thắt trong lòng rồi.''
Cô đã quá yêu Băng Diệp, một đại minh tinh vô cùng HOT trên tất cả các mạng xã hội của giới trẻ hiện nay! Phương Nghi cũng tin rằng Băng Diệp cũng yêu cô sâu đậm vì anh luôn ở bên bảo vệ, chăm sóc cho cô từng li từng tí như con búp bê bằng pha lê. Cô quên ngay đi lời nói của ngã kia, trò chuyện với Băng Diệp một cách thì thầm:
''Băng Diệp...hay chúng ta đi đính hôn đi!'' ánh mắt của Băng Diệp có chút hơi bất ngờ nhưng rất nhanh anh lại nói:
'' Mới đó mà đã đòi này nọ kia rồi!''
Phương Nghi chỉ cười khì khì...sau đó cô lại tiếp tục nói:
''Vậy kết hôn ngầm cũng được?''
Băng Diệp gõ lên đầu Phương Nghi một cái ''cốc'', vừa đùa khi Phương Nghi đang ôm đầu, nói:
''Khà... vậy em tính chơi ''nổi'' à. Không sợ scandal chắc? Vậy là kết hôn rồi, cần gì đính hôn nữa?''
Băng Diệp nói xong, bất chợt ôm chầm lấy Phương Nghi, ghé tai sát vào tóc cô nói giọng ngọt ngào:
''Dù thế nào đi chăng nữa...anh vẫn mãi yêu em, Phương Nghi ạ!!!''
Phương Nghi đỏ hết cả mặt như tôm luộc vừa tủm tỉm cười....tưởng chừng như hạnh phúc đang chào đón thiên thần bé nhỏ 18 tuổi như cô. Nhưng....hạnh phúc nào có thể giữ...khi tay phải của Băng Diệp đang ôm lấy cô. Nhưng còn tay trái...anh đang vội vã nhắn tin với ai đó! Mà dòng tin nhắn lại là:
''Đêm nay....anh ngủ ở nhà em nhé! Anh yêu em!!! PHI TUYẾT....''
SỰ THẬT LÀ SAO. LIỆU RẰNG CÓ PHẢI ĐÚNG NHƯ LỜI NÓI CỦA NGÃ TÓC VÀNG KIA KHÔNG? PHI TUYẾT ĐÃ LÀM GÌ PHƯƠNG NGHI???
THE END CHƯƠNG 2
VÔ CÙNG SORRY CÁC BẠN ĐỘC GIẢ NHA!!!!!!!
aaaa aaaaaa aaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
....................................................................................Sáng hôm sau...........................................................................................................................
...................................................... Reng...reng....reng.................................................................
"Ưa..ưa...ưa mệt quá..lại một ngày nữa bắt đầu. Hôm nay phải làm gì ta?"
Phương Nghi đang suy nghĩ thì bỗng dưng điện thoại reo lên. Cô liếc mắt nhìn:
"A! Là Băng Diệp!" Phương Nghi vội vàng bắt máy.
"Hi anh!" Cô vui vẻ nói
"Chào buổi sáng quỷ nhỏ dễ"xương" của anh...em mới ngủ dậy hả? Lười quá đi à!"
"hihi...anh gọi em có gì hung nè?"
"Mời em đi ăn sáng. Ok?"
"Okay luôn anh nói địa điểm điểm tới giờ?"
Phương Nghi vui lắm khi vừa mới thức giấc mà đã được thấy Băng Diệp...lại còn được đi ăn nữa chứ!
..........................´ sau......... .......... ...... ........
Phương Nghi thay đồ cực siêu tốc, phóng xe riêng chạy tới quán ăn mà Băng Diệp đã hẹn. Cô quay qua quay lại tìm Băng Diệp rồi bất chợt một bàn tay đặt trên vai cô:
"Này....cô còn nhớ tôi không vậy?"
"Hể???" Phương Nghi bất ngờ quay lại rồi vô cùng ngạc nhiên trước giọng nói quen
Hở.....là hắn. Chính là gã tối qua bị mình tạt rượu đây mà...sao lại.....!!!
"Cô thực sự không nhớ tôi à? Buồn thế nhờ
...haizzzz..... "
Hắn cười,vừa cười vừa vuốt mái tóc dài của Phương Nghi. Phương Nghi thì nhíu mày lại, có lẽ cô không thích như vậy, bỗng Phương Nghi hét toáng lên:
"Bỏ ra đồ biến thái"
Hắn đè cô lên bức tường, ánh mắt xanh lam của hắn bỗng trở nên tức giận, hắn nói:
" Cô sao thế? Tôi chỉ chạm cô một chút mà cô đã như vậy rồi. Vậy còn ngã Băng Diệp của cô thì sao? Hắn có thể ôm cô cả ngày cơ mà....."
Phương Nghi vô cùng ngạc nhiên khi có một tên không quen không biết mới gặp tối hôm qua lại nói như vậy!
Mình có quen hắn ta trước kia sao?
Phương Nghi cố chống cự, dùng hết sức bình sinh đẩy gã kia ra. Cô chạy vụt đi, nhưng lại bị anh ta bắt lại.
"Này...tôi còn chưa nói hết cơ mà!"
Lần này hắn ôm cô chặt hơn mà thì thầm:
"Đừng xa tôi mà....."
Ánh mắt của Phương Nghi ngạc nhiên tột độ, vẫn không hiểu, vẫn còn đó chút gì lại khiến cho người ta thấy bi thương và đau đớn. Bất chợt giọng nói của Băng Diệp từ phía sau vọng lại
"Mau thả cô ấy ra. Đồ khốn!"
Cô bỗng nhiên như tỉnh lại, Phương Nghi chạy ra khỏi lòng hắn mà núp sau bóng của Băng Diệp. Cô ửng đỏ cả mặt.
''Mày mà dám làm gì cô ấy thì tao sẽ không tha cho mày!'' Băng Diệp nghiến răng ken két
Hắn im lặng, đi qua Băng Diệp một cách không quan tâm. Khi chuẩn bị lên chiếc xe hơi sang trọng. Hắn vứt lại một câu:
''Đừng bao giờ dùng trò năm thê bảy thiếp trong cái xã hội này, nhục nhã lắm.''
''SẦM!!!'' Hắn đóng cửa xe lại rồi đi thẳng. Băng Diệp và Phương Nghi phải mất hơn ' mới có thể định thần lại. Băng Diệp không nói gì, chỉ cầm chắc tay của Phương Nghi mà bước vào nhà hàng. Họ ăn cùng nhau, ngồi chung bàn, gọi chung món như là vợ chồng đã cưới nhưng có cái gì đó ngăn họ lại thành một rào cản lớn, không thể để họ gần nhau. Phương Nghi cảm thấy không ổn. Cô bèn lân la gợi chuyện, cuối cùng Băng Diệp cũng mở miệng cười mà nói với cô:
''Em đừng lo, anh không bao giờ chấp mấy hạng người đó đâu.''
Haizz...cuối cùng cũng đã mở được nút thắt trong lòng rồi.''
Cô đã quá yêu Băng Diệp, một đại minh tinh vô cùng HOT trên tất cả các mạng xã hội của giới trẻ hiện nay! Phương Nghi cũng tin rằng Băng Diệp cũng yêu cô sâu đậm vì anh luôn ở bên bảo vệ, chăm sóc cho cô từng li từng tí như con búp bê bằng pha lê. Cô quên ngay đi lời nói của ngã kia, trò chuyện với Băng Diệp một cách thì thầm:
''Băng Diệp...hay chúng ta đi đính hôn đi!'' ánh mắt của Băng Diệp có chút hơi bất ngờ nhưng rất nhanh anh lại nói:
'' Mới đó mà đã đòi này nọ kia rồi!''
Phương Nghi chỉ cười khì khì...sau đó cô lại tiếp tục nói:
''Vậy kết hôn ngầm cũng được?''
Băng Diệp gõ lên đầu Phương Nghi một cái ''cốc'', vừa đùa khi Phương Nghi đang ôm đầu, nói:
''Khà... vậy em tính chơi ''nổi'' à. Không sợ scandal chắc? Vậy là kết hôn rồi, cần gì đính hôn nữa?''
Băng Diệp nói xong, bất chợt ôm chầm lấy Phương Nghi, ghé tai sát vào tóc cô nói giọng ngọt ngào:
''Dù thế nào đi chăng nữa...anh vẫn mãi yêu em, Phương Nghi ạ!!!''
Phương Nghi đỏ hết cả mặt như tôm luộc vừa tủm tỉm cười....tưởng chừng như hạnh phúc đang chào đón thiên thần bé nhỏ tuổi như cô. Nhưng....hạnh phúc nào có thể giữ...khi tay phải của Băng Diệp đang ôm lấy cô. Nhưng còn tay trái...anh đang vội vã nhắn tin với ai đó! Mà dòng tin nhắn lại là:
''Đêm nay....anh ngủ ở nhà em nhé! Anh yêu em!!! PHI TUYẾT....''
SỰ THẬT LÀ SAO. LIỆU RẰNG CÓ PHẢI ĐÚNG NHƯ LỜI NÓI CỦA NGÃ TÓC VÀNG KIA KHÔNG? PHI TUYẾT ĐÃ LÀM GÌ PHƯƠNG NGHI???
THE END CHƯƠNG
VÔ CÙNG SORRY CÁC BẠN ĐỘC GIẢ NHA!!!!!!!
aaaa aaaaaa aaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa