Cao Thịnh vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Tô Dung đang xách vali hành lý trên tay, cậu kinh ngạc khi thấy anh, rồi mới cười khổ cúi đầu.
“Anh đã trở lại? Tôi. . . . . . Tôi phải đi, mấy năm nay cám ơn anh, chuyện đêm qua, xin anh hãy quên đi. Sau này tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, nên anh cứ yên tâm.”
“Cậu muốn đi đâu?” Cao Thịnh thật khó khăn mở miệng.
“Tôi. . . . . . Tạm thời sẽ đến nhà Ngô Đồng ở một thời gian, anh không cần lo lắng cho tôi.”
Cao Thịnh rất muốn nổi giận, đối với ý niệm cậu tự tiện muốn rời khỏi bên cạnh anh mà nổi giận, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Dung cúi đầu đầy uỷ khuất, anh như không còn chút khí lực.
Anh bước vào nhà, ngăn trở đường đi của Tô Dung, rồi mới đóng cửa lại, giằng lấy hành lý trong tay cậu, không chút do dự dắt tay cậu.
Tô Dung đầu tiên là hoảng hốt, phản ứng tiếp theo là nhanh chóng rút tay về, “Cao Thịnh, anh không cần làm như vậy, tôi phải rời khỏi đây, nơi này tôi không có cách nào mà ở lại nữa.”
“Tại sao lại không có cách?” Đem Tô Dung kéo vào phòng, rồi đem hành lý ném sang một bên, Tô Dung bị anh bức dựa lưng vào cánh cửa, hai tay đặt ở phía trên đầu cậu.
“Tôi. . . . . . Tôi thích anh ngô. . . . . .” Tô Dung nhìn thấy Cao Thịnh đột nhiên áp lấy môi mình mà hôn, cậu sợ tới mức quên phản kháng, cho đến khi bị hôn đến đầu váng mắt hoa.
“Tô Dung, thật xin lỗi.”
Tất cả nghi vấn của Cao Thịnh đều được giải đáp sau nụ hôn này, lần đầu tiên anh có cảm giác không muốn buông ra khi hôn.
Môi Tô Dung đặc biệt mềm, hương vị đặc biệt thơm, đặc biệt ngọt, cùng những người trước kia mà anh từng hôn qua không giống nhau, đôi cánh hoa này làm cho anh có chút kích động.
Tô Dung còn đang say mê trong nụ hôn của anh, nghe được anh nói câu thật xin lỗi kia, đầu tiên là kinh ngạc, rồi mới tan nát cõi lòng cúi đầu, “Không cần nói xin lỗi tôi, thả tôi đi đi.”
Cao Thịnh vừa rồi hôn, có lẽ chỉ là để xác định một việc, xác định xong rồi, biết chính mình không sai, vậy là tốt rồi.
“Không đúng, cậu hiểu lầm.” Cao Thịnh đem Tô Dung kéo đến ôm vào trong ngực mình.
“Cao Thịnh, không cần như vậy, anh không tất yếu vì áy náy, cho nên liền đối với tôi như vậy. Anh không yêu tôi, lại đối với tôi thế này, sẽ chỉ càng làm tôi bị thương tổn mà thôi, tôi sẽ không sống thoải mái được.”
“Không, Tô Dung, tôi sẽ không vì áy náy mà ôm cậu, sẽ không vì muốn giữ cậu lại mà hôn cậu, Tô Dung, tôi thật là ngốc, đến bây giờ mới phát hiện ra.”
Tô Dung sửng sốt, dùng sức đẩy anh ra, “Anh, anh có biết chính mình đang nói cái gì không?”
“Đương nhiên biết.” Cao Thịnh ôn nhu nở nụ cười.
“Anh không cần đồng tình với tôi, cũng đừng xem tôi như người em trai mà đau lòng cho tôi, Cao Thịnh, không cần vì trấn an tôi, mà làm những việc khiến cho lòng tôi ảo vọng.”
Cao Thịnh nhìn thấy hai mắt Tô Dung doanh mãn thống khổ, đau lòng lau nước mắt đang rớt xuống của cậu, “Tô Dung, anh thích em, khi anh hiểu được đã trễ, thật xin lỗi.”
“Cao Thịnh, anh điên rồi sao?” Tô Dung che hai tai lại đối với anh gào lên.
Nam nhân này, vì đau lòng em trai, mà ngay cả tình yêu cũng có thể bán đứng sao?
Cao Thịnh nhìn thấy Tô Dung yếu ớt, hiểu được hiện tại dù có nói cái gì, Tô Dung cũng sẽ cho rằng là anh đang trấn an cậu mà thôi.
Anh thật sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể trách chính mình. Trước kia hồ đồ thấy không rõ lắm tình cảm chính mình, hiện tại đã thấy rõ ràng, ngược lại còn bị hiểu lầm, cũng chẳng trách người khác.
Nhìn thấy hai mắt Tô Dung sưng đỏ, đau lòng nên anh quyết định dùng một loại phương pháp khác.
Ôm lấy mặt cậu, hôn lên những giọt nước mắt làm cho chính mình đau lòng, rồi thừa dịp Tô Dung kinh ngạc ngẩn người, lại một lần nữa khoá lấy môi cậu.
Dục vọng giam cầm đã lâu một khi bị thổi nhẹ, cũng đủ để trở thành đại hoả hừng hực cháy lan cả cánh đồng.
Tay Cao Thịnh trượt vào trong áo sơmi, tuỳ ý vuốt ve da thịt cậu, tuyệt hảo xúc cảm làm cho anh yêu thích không buông tay, thân thể Tô Dung anh đã xem qua trăm ngàn lần, nhưng cho tới bây giờ mới biết sờ vào lại thoải mái như thế.
Cảm giác dục vọng chính mình đang dần dần tăng vọt, Cao Thịnh cười khổ, sao trước giờ đối Tô Dung không có khát vọng, mà thân thể anh giờ này khắc này có biết bao nhiêu là ham muốn cậu.
Bởi vì không rõ tâm tình của mình, cho nên mới không có dục vọng. Có lẽ cũng từng có, thế nhưng vì hai chữ『 em trai 』, không chỉ giam cầm Tô Dung, mà còn áp lực khát vọng chính mình.
Thật sự là tự làm tự chịu.
Bất quá, một khi đã hiểu được tâm tình của mình, Cao Thịnh chỉ hận trong quá khứ có thật nhiều cơ hội, lại cứ để trôi qua trong tay.
Một khi sợi dây ràng buộc của cái gọi là “anh em” được giải khai, chiếc hộp giam cầm được mở ra, tất cả dục vọng sẽ mãnh liệt phun trào, tâm tình của anh liền cứ như thế mà đối với Tô Dung.
“Không cần, Cao Thịnh. . . . . . Anh có biết chính mình đang làm cái gì hay không?” Hai má Tô Dung đang tái nhợt thốt nhiên nhiễm đỏ, cậu không dám tưởng tượng người luôn mồm gọi cậu là em trai, cư nhiên đối với cậu làm ra chuyện như vậy.
“Biết, Tô Dung, anh rất muốn em, bởi vì thích em, cho nên muốn có em. Tha thứ cho anh hiểu được quá muộn, cho anh một cơ hội nữa, được không?” Cao Thịnh vừa nói, vừa cởi ra áo sơmi cùng quần của cậu.
Tô Dung một bên muốn nghe anh nói chuyện, một bên muốn ngăn cản động tác của anh, vì phân tâm nên kết quả chính mình bị thoát gần như trần trụi, còn nghe không rõ lắm anh đang nói cái gì?
“Không cần như vậy, anh không thể đối với tôi làm như thế, tôi là em trai của anh.”
“Chết tiệt em trai, anh mới không lo em có phải là em trai hay không, từ giờ trở đi, em không còn là em trai của anh nữa.”
Tô Dung như đang mộng, “Vậy tôi đây là cái gì? Chẳng lẽ chúng ta ngay cả bạn bè đều làm không được sao? Phải không?”
“Đương nhiên.” Cao Thịnh hôn lên lỗ tai cậu, “Chúng ta là tình nhân, không giống như đối với bạn bè. Tô Dung, anh sẽ không đối với em trai, sẽ không đối với bạn bè mà làm như thế, anh phi thường muốn em, bởi vì anh thích em.” Anh giữ chặt tay cậu, phóng tới hạ thân sôi sục của chính mình, nhìn thấy cậu chân tay luống cuống đỏ mặt, cúi đầu nở nụ cười.
“Anh. . . . . . Quá, quá nhanh.” Tay Tô Dung nóng như chạm phải lửa, rút nhanh về, bất quá đầu óc vẫn còn tỉnh táo để phản ứng.
“Anh còn ngại quá chậm.” Cao Thịnh hôn lên đôi môi muốn nói chuyện của cậu, quyết định đem cậu hôn đến mềm nhũn mới thôi, tốt nhất hôn ra nhiệt tình của cậu, loại sự tình này không tốt khi làm đơn độc.
Đem người thả đến trên giường, từ trong quần lấy ra trơn tề mới vừa mua, anh nhìn nam nhân mềm ngọt ở trên giường, cảm giác chính mình kích động tựa như một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi mới lớn.
Lúc vào tiệm tạp hoá để mua nó, chính anh cũng có chút ngượng ngùng, nhìn thấy nó, trả tiền xong còn cảm thấy xấu hổ không thôi.
Bất quá, hiện tại xem ra thật đúng như dự kiến trước, nói không chừng trong tiềm thức chính mình đã sớm nghĩ đem người này ăn luôn rồi cũng nên.
Tô Dung cảm thấy một trận mát mẻ, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy toàn thân chính mình cơ hồ trần trụi, nhanh chóng kéo qua chăn che khuất một chút cảnh xuân, rồi mới theo bản năng lui về sau, sao lại có loại cảm giác bị cường bạo thế này.
Cao Thịnh giật tấm chăn ra, “Tô Dung, đừng trốn.”
Tô Dung chật vật lấy tay che chắn ở trước ngực, “Cao Thịnh, anh không biết chính mình đang làm cái gì đâu, anh mau dừng lại đi.”
Cao Thịnh bắt được tay cậu, “Tô Dung, tin tưởng anh, anh so với bất kỳ ai khác đều biết hiện tại chính mình đang suy nghĩ và muốn làm gì, xin em hãy tin tưởng anh, anh yêu em, đem em giao cho anh được không?”
“Anh. . . . . .” Tô Dung nhìn anh, đương nhiên là cậu muốn nói hảo, thế nhưng anh thật sự đã thanh tỉnh rồi sao?
“Tô Dung, anh thật sự rất muốn em, nếu anh không thích em, anh có thể kích động như thế này sao?” Cao Thịnh dùng bộ vị đã cương cứng cọ cọ vào đùi cậu, cảm giác cậu một trận run rẩy.
Tô Dung mặt đỏ giống như sắp xuất huyết, cậu bất an lại chỉ có thể thần phục gật đầu, “Nếu như anh xác định chính mình đang làm cái gì. . . . . .”
Cao Thịnh hôn cậu, anh sẽ tự thể nghiệm để nói cho cậu biết, anh đã thật sự hiểu rõ tâm ý chính mình.
Cao Thịnh vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Tô Dung đang xách vali hành lý trên tay, cậu kinh ngạc khi thấy anh, rồi mới cười khổ cúi đầu.
“Anh đã trở lại? Tôi. . . . . . Tôi phải đi, mấy năm nay cám ơn anh, chuyện đêm qua, xin anh hãy quên đi. Sau này tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, nên anh cứ yên tâm.”
“Cậu muốn đi đâu?” Cao Thịnh thật khó khăn mở miệng.
“Tôi. . . . . . Tạm thời sẽ đến nhà Ngô Đồng ở một thời gian, anh không cần lo lắng cho tôi.”
Cao Thịnh rất muốn nổi giận, đối với ý niệm cậu tự tiện muốn rời khỏi bên cạnh anh mà nổi giận, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Dung cúi đầu đầy uỷ khuất, anh như không còn chút khí lực.
Anh bước vào nhà, ngăn trở đường đi của Tô Dung, rồi mới đóng cửa lại, giằng lấy hành lý trong tay cậu, không chút do dự dắt tay cậu.
Tô Dung đầu tiên là hoảng hốt, phản ứng tiếp theo là nhanh chóng rút tay về, “Cao Thịnh, anh không cần làm như vậy, tôi phải rời khỏi đây, nơi này tôi không có cách nào mà ở lại nữa.”
“Tại sao lại không có cách?” Đem Tô Dung kéo vào phòng, rồi đem hành lý ném sang một bên, Tô Dung bị anh bức dựa lưng vào cánh cửa, hai tay đặt ở phía trên đầu cậu.
“Tôi. . . . . . Tôi thích anh ngô. . . . . .” Tô Dung nhìn thấy Cao Thịnh đột nhiên áp lấy môi mình mà hôn, cậu sợ tới mức quên phản kháng, cho đến khi bị hôn đến đầu váng mắt hoa.
“Tô Dung, thật xin lỗi.”
Tất cả nghi vấn của Cao Thịnh đều được giải đáp sau nụ hôn này, lần đầu tiên anh có cảm giác không muốn buông ra khi hôn.
Môi Tô Dung đặc biệt mềm, hương vị đặc biệt thơm, đặc biệt ngọt, cùng những người trước kia mà anh từng hôn qua không giống nhau, đôi cánh hoa này làm cho anh có chút kích động.
Tô Dung còn đang say mê trong nụ hôn của anh, nghe được anh nói câu thật xin lỗi kia, đầu tiên là kinh ngạc, rồi mới tan nát cõi lòng cúi đầu, “Không cần nói xin lỗi tôi, thả tôi đi đi.”
Cao Thịnh vừa rồi hôn, có lẽ chỉ là để xác định một việc, xác định xong rồi, biết chính mình không sai, vậy là tốt rồi.
“Không đúng, cậu hiểu lầm.” Cao Thịnh đem Tô Dung kéo đến ôm vào trong ngực mình.
“Cao Thịnh, không cần như vậy, anh không tất yếu vì áy náy, cho nên liền đối với tôi như vậy. Anh không yêu tôi, lại đối với tôi thế này, sẽ chỉ càng làm tôi bị thương tổn mà thôi, tôi sẽ không sống thoải mái được.”
“Không, Tô Dung, tôi sẽ không vì áy náy mà ôm cậu, sẽ không vì muốn giữ cậu lại mà hôn cậu, Tô Dung, tôi thật là ngốc, đến bây giờ mới phát hiện ra.”
Tô Dung sửng sốt, dùng sức đẩy anh ra, “Anh, anh có biết chính mình đang nói cái gì không?”
“Đương nhiên biết.” Cao Thịnh ôn nhu nở nụ cười.
“Anh không cần đồng tình với tôi, cũng đừng xem tôi như người em trai mà đau lòng cho tôi, Cao Thịnh, không cần vì trấn an tôi, mà làm những việc khiến cho lòng tôi ảo vọng.”
Cao Thịnh nhìn thấy hai mắt Tô Dung doanh mãn thống khổ, đau lòng lau nước mắt đang rớt xuống của cậu, “Tô Dung, anh thích em, khi anh hiểu được đã trễ, thật xin lỗi.”
“Cao Thịnh, anh điên rồi sao?” Tô Dung che hai tai lại đối với anh gào lên.
Nam nhân này, vì đau lòng em trai, mà ngay cả tình yêu cũng có thể bán đứng sao?
Cao Thịnh nhìn thấy Tô Dung yếu ớt, hiểu được hiện tại dù có nói cái gì, Tô Dung cũng sẽ cho rằng là anh đang trấn an cậu mà thôi.
Anh thật sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể trách chính mình. Trước kia hồ đồ thấy không rõ lắm tình cảm chính mình, hiện tại đã thấy rõ ràng, ngược lại còn bị hiểu lầm, cũng chẳng trách người khác.
Nhìn thấy hai mắt Tô Dung sưng đỏ, đau lòng nên anh quyết định dùng một loại phương pháp khác.
Ôm lấy mặt cậu, hôn lên những giọt nước mắt làm cho chính mình đau lòng, rồi thừa dịp Tô Dung kinh ngạc ngẩn người, lại một lần nữa khoá lấy môi cậu.
Dục vọng giam cầm đã lâu một khi bị thổi nhẹ, cũng đủ để trở thành đại hoả hừng hực cháy lan cả cánh đồng.
Tay Cao Thịnh trượt vào trong áo sơmi, tuỳ ý vuốt ve da thịt cậu, tuyệt hảo xúc cảm làm cho anh yêu thích không buông tay, thân thể Tô Dung anh đã xem qua trăm ngàn lần, nhưng cho tới bây giờ mới biết sờ vào lại thoải mái như thế.
Cảm giác dục vọng chính mình đang dần dần tăng vọt, Cao Thịnh cười khổ, sao trước giờ đối Tô Dung không có khát vọng, mà thân thể anh giờ này khắc này có biết bao nhiêu là ham muốn cậu.
Bởi vì không rõ tâm tình của mình, cho nên mới không có dục vọng. Có lẽ cũng từng có, thế nhưng vì hai chữ『 em trai 』, không chỉ giam cầm Tô Dung, mà còn áp lực khát vọng chính mình.
Thật sự là tự làm tự chịu.
Bất quá, một khi đã hiểu được tâm tình của mình, Cao Thịnh chỉ hận trong quá khứ có thật nhiều cơ hội, lại cứ để trôi qua trong tay.
Một khi sợi dây ràng buộc của cái gọi là “anh em” được giải khai, chiếc hộp giam cầm được mở ra, tất cả dục vọng sẽ mãnh liệt phun trào, tâm tình của anh liền cứ như thế mà đối với Tô Dung.
“Không cần, Cao Thịnh. . . . . . Anh có biết chính mình đang làm cái gì hay không?” Hai má Tô Dung đang tái nhợt thốt nhiên nhiễm đỏ, cậu không dám tưởng tượng người luôn mồm gọi cậu là em trai, cư nhiên đối với cậu làm ra chuyện như vậy.
“Biết, Tô Dung, anh rất muốn em, bởi vì thích em, cho nên muốn có em. Tha thứ cho anh hiểu được quá muộn, cho anh một cơ hội nữa, được không?” Cao Thịnh vừa nói, vừa cởi ra áo sơmi cùng quần của cậu.
Tô Dung một bên muốn nghe anh nói chuyện, một bên muốn ngăn cản động tác của anh, vì phân tâm nên kết quả chính mình bị thoát gần như trần trụi, còn nghe không rõ lắm anh đang nói cái gì?
“Không cần như vậy, anh không thể đối với tôi làm như thế, tôi là em trai của anh.”
“Chết tiệt em trai, anh mới không lo em có phải là em trai hay không, từ giờ trở đi, em không còn là em trai của anh nữa.”
Tô Dung như đang mộng, “Vậy tôi đây là cái gì? Chẳng lẽ chúng ta ngay cả bạn bè đều làm không được sao? Phải không?”
“Đương nhiên.” Cao Thịnh hôn lên lỗ tai cậu, “Chúng ta là tình nhân, không giống như đối với bạn bè. Tô Dung, anh sẽ không đối với em trai, sẽ không đối với bạn bè mà làm như thế, anh phi thường muốn em, bởi vì anh thích em.” Anh giữ chặt tay cậu, phóng tới hạ thân sôi sục của chính mình, nhìn thấy cậu chân tay luống cuống đỏ mặt, cúi đầu nở nụ cười.
“Anh. . . . . . Quá, quá nhanh.” Tay Tô Dung nóng như chạm phải lửa, rút nhanh về, bất quá đầu óc vẫn còn tỉnh táo để phản ứng.
“Anh còn ngại quá chậm.” Cao Thịnh hôn lên đôi môi muốn nói chuyện của cậu, quyết định đem cậu hôn đến mềm nhũn mới thôi, tốt nhất hôn ra nhiệt tình của cậu, loại sự tình này không tốt khi làm đơn độc.
Đem người thả đến trên giường, từ trong quần lấy ra trơn tề mới vừa mua, anh nhìn nam nhân mềm ngọt ở trên giường, cảm giác chính mình kích động tựa như một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi mới lớn.
Lúc vào tiệm tạp hoá để mua nó, chính anh cũng có chút ngượng ngùng, nhìn thấy nó, trả tiền xong còn cảm thấy xấu hổ không thôi.
Bất quá, hiện tại xem ra thật đúng như dự kiến trước, nói không chừng trong tiềm thức chính mình đã sớm nghĩ đem người này ăn luôn rồi cũng nên.
Tô Dung cảm thấy một trận mát mẻ, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy toàn thân chính mình cơ hồ trần trụi, nhanh chóng kéo qua chăn che khuất một chút cảnh xuân, rồi mới theo bản năng lui về sau, sao lại có loại cảm giác bị cường bạo thế này.
Cao Thịnh giật tấm chăn ra, “Tô Dung, đừng trốn.”
Tô Dung chật vật lấy tay che chắn ở trước ngực, “Cao Thịnh, anh không biết chính mình đang làm cái gì đâu, anh mau dừng lại đi.”
Cao Thịnh bắt được tay cậu, “Tô Dung, tin tưởng anh, anh so với bất kỳ ai khác đều biết hiện tại chính mình đang suy nghĩ và muốn làm gì, xin em hãy tin tưởng anh, anh yêu em, đem em giao cho anh được không?”
“Anh. . . . . .” Tô Dung nhìn anh, đương nhiên là cậu muốn nói hảo, thế nhưng anh thật sự đã thanh tỉnh rồi sao?
“Tô Dung, anh thật sự rất muốn em, nếu anh không thích em, anh có thể kích động như thế này sao?” Cao Thịnh dùng bộ vị đã cương cứng cọ cọ vào đùi cậu, cảm giác cậu một trận run rẩy.
Tô Dung mặt đỏ giống như sắp xuất huyết, cậu bất an lại chỉ có thể thần phục gật đầu, “Nếu như anh xác định chính mình đang làm cái gì. . . . . .”
Cao Thịnh hôn cậu, anh sẽ tự thể nghiệm để nói cho cậu biết, anh đã thật sự hiểu rõ tâm ý chính mình.