Hư Không tự, ngôi chùa cũ kỹ ấy, thật không ngờ lại chính là nới che giấu cửa vào của Ma động.
Quân Hào bước vào trong Ma động, nghe tiếng cánh cửa đá phía sau nặng nề đóng lại, thị tuyến dần dần bị bóng tối che lấp. Trong tâm trí gã, còn vương lại những dặn dò của Vô Trí đại sư.
- Hắc đạo hai trăm năm trước, nhân tài vô số, trong đó nổi bật lên một người xuất sắc là Tu La Vương Hoàng Diện. Tu La Vương năm đó vừa mới ba mươi tuổi, đã có thể dựa vào một thân công phu của mình, khiêu chiến khắp Nam Bắc không đối thủ, oai trấn võ lâm, Ma động này, chính là nơi tu luyện của ông ta. Sau khi Tu La Vương mất đi, ông ta phong bế động khẩu bằng một cánh cửa đá, lại xây một ngôi tự miếu che khuất, đồng thời lưu lại trong Phật tượng một trục quyển hướng dẫn đường đi vào Ma động.
Phương pháp tu luyện của Tu La Vương không phải là không ai biết, nhưng từ trước đến nay chỉ có một người thành công. Trước sau tổng cộng mười người đã bước vào Ma động, chỉ năm người có thể trở ra, trong năm người trở ra, bốn kẻ nhập ma, vĩnh viễn trầm luân. Người cuối cùng trong số đó tái nhập giang hồ, cất tay làm mưa, quay lưng tạo gió, chính là Giáo chủ khi xưa của Thông Thiên giáo. Ba mươi năm trước, ta đến đây ẩn tu, đã đóng kín động khẩu lại, trong vòng ba mươi năm, chỉ mở ra có hai lần. Quân Hào, con có thể nói là người thứ hai bước vào Ma động trong ba mươi năm.
Một khi đã chấp nhận bước chân vào đó, coi như con đã bất chấp tính mạng của mình, bởi vì nếu con có thể rời khỏi Ma động mà lại nhập vào ma đạo, thì chính tay ta sẽ tiêu diệt con, tránh cho nhân gian một phen khốn đốn.
Trong Ma động tuyệt đối không có một chút ánh sáng, cũng không có bí kíp võ công gì, thứ mà nơi này có thể đem lại cho con là sát khí và một nghị lực sắt thép. Muốn tồn tại trong đó, ngoài việc phát huy hết chân lực bản thân, con còn phải tìm mọi cách đánh thức nguồn sinh lực tiềm ẩn trong cơ thể. Nguồn sinh lực này một khi đối diện với cái chết mới có thể bộc phát hoàn toàn.
Sinh vật duy nhất tồn tại trong Ma động chính là dơi quỷ. Bọn chúng trong không gian mù mịt không lối thoát đó, chỉ có thể tồn tại bằng phương pháp tàn sát đồng loại, mạnh được yếu thua. Chính vì thế dơi quỷ của Ma động tuyệt đối không thể so sánh với loài dơi quỷ bên ngoài. Chúng vừa to khỏe hung hãn, thính giác linh mẫn, lại vô cùng khát máu tươi.
Con không thể dùng thị giác hay thính giác trong bóng tối của Ma động, chính vì thể phải phát huy đến cực điểm nội khí bản thân, dùng nội khí hòa hợp với khí tức thiên nhiên thành một thể, cảm nhận sự vật xung quanh mình, lại dùng nội khí biến thành sát khí để trấn áp bầy dơi. Trong Ma động này, đó là vũ khí duy nhất của con.
Quân Hào, con đã có dũng khí đối mặt với sinh tử để tiến nhập Ma động, tức là không còn gì để hổ thẹn với bản thân nữa. Sau hai tháng, ta sẽ mở cửa Ma động, đánh lên một hồi đại hồng chung và chờ con trong một ngày. Hy vọng con có thể trờ về gặp ta.
Quân Hào bước vào bóng tối dày đặc tưởng như có thể cắt ra từng khối ấy, tai đã nghe những tiếng gầm rít cuồng loạn của bầy dơi, cảm nhận được sát khí dâng tràn như sóng, ào ạt cuốn lấy thân mình.
Gã nghiến răng, bước lên đối mặt với địa ngục ấy
...
Vô Trí trầm mặc đứng lặng im một thoáng, quay sang Vân Mị khẽ bảo :
- Cô nương, tự viện ở đây không có giới luật nghiêm ngặt như Thiếu Lâm tự, có một gian phòng nhỏ phía sau, cô có thể ở đó chờ đợi Quân Hào.
Vân Mị khẽ cúi mình :
- Tiểu nữ đa tạ đại sư.
Vô Trí hỏi nàng :
- Chúng ta đi về chứ.
Vân Mị khẽ đỏ mặt, thiếu nữ mười chín tuổi đó, lộ vẻ yêu kiều vô hạn, thì thầm :
- Tiểu nữ, tiểu nữ có lẽ sẽ đứng đây thêm một chốc nữa.
Vô Trí im lặng một lát, lại bảo :
- Nếu hai tháng sau không trở lên, thì ta sẽ xuống đó với công tử, hà hà, cô nương, tin rằng sau này cô sẽ không hối hận.
Vân Mị giật nảy mình, quay phắt lại nhìn lão tăng ấy, thì thấy lão đã phất áo bỏ đi, thân pháp ung dung tự tại mà nhanh như chớp, thoáng chốc đã chẳng thấy đâu. Khi nãy lão đứng cách xa ba trượng, mà vẫn có thể nghe được tiếng thì thầm lí nhí của nàng với Quân Hào, giờ đây lấy ra nhắc lại.
Chỉ còn tiếng chim khe khẽ hót trên tàn cây cổ thụ, văng vẳng đâu đây, nhè nhẹ quấn quýt không dứt.
Hư Không tự, ngôi chùa cũ kỹ ấy, thật không ngờ lại chính là nới che giấu cửa vào của Ma động.
Quân Hào bước vào trong Ma động, nghe tiếng cánh cửa đá phía sau nặng nề đóng lại, thị tuyến dần dần bị bóng tối che lấp. Trong tâm trí gã, còn vương lại những dặn dò của Vô Trí đại sư.
- Hắc đạo hai trăm năm trước, nhân tài vô số, trong đó nổi bật lên một người xuất sắc là Tu La Vương Hoàng Diện. Tu La Vương năm đó vừa mới ba mươi tuổi, đã có thể dựa vào một thân công phu của mình, khiêu chiến khắp Nam Bắc không đối thủ, oai trấn võ lâm, Ma động này, chính là nơi tu luyện của ông ta. Sau khi Tu La Vương mất đi, ông ta phong bế động khẩu bằng một cánh cửa đá, lại xây một ngôi tự miếu che khuất, đồng thời lưu lại trong Phật tượng một trục quyển hướng dẫn đường đi vào Ma động.
Phương pháp tu luyện của Tu La Vương không phải là không ai biết, nhưng từ trước đến nay chỉ có một người thành công. Trước sau tổng cộng mười người đã bước vào Ma động, chỉ năm người có thể trở ra, trong năm người trở ra, bốn kẻ nhập ma, vĩnh viễn trầm luân. Người cuối cùng trong số đó tái nhập giang hồ, cất tay làm mưa, quay lưng tạo gió, chính là Giáo chủ khi xưa của Thông Thiên giáo. Ba mươi năm trước, ta đến đây ẩn tu, đã đóng kín động khẩu lại, trong vòng ba mươi năm, chỉ mở ra có hai lần. Quân Hào, con có thể nói là người thứ hai bước vào Ma động trong ba mươi năm.
Một khi đã chấp nhận bước chân vào đó, coi như con đã bất chấp tính mạng của mình, bởi vì nếu con có thể rời khỏi Ma động mà lại nhập vào ma đạo, thì chính tay ta sẽ tiêu diệt con, tránh cho nhân gian một phen khốn đốn.
Trong Ma động tuyệt đối không có một chút ánh sáng, cũng không có bí kíp võ công gì, thứ mà nơi này có thể đem lại cho con là sát khí và một nghị lực sắt thép. Muốn tồn tại trong đó, ngoài việc phát huy hết chân lực bản thân, con còn phải tìm mọi cách đánh thức nguồn sinh lực tiềm ẩn trong cơ thể. Nguồn sinh lực này một khi đối diện với cái chết mới có thể bộc phát hoàn toàn.
Sinh vật duy nhất tồn tại trong Ma động chính là dơi quỷ. Bọn chúng trong không gian mù mịt không lối thoát đó, chỉ có thể tồn tại bằng phương pháp tàn sát đồng loại, mạnh được yếu thua. Chính vì thế dơi quỷ của Ma động tuyệt đối không thể so sánh với loài dơi quỷ bên ngoài. Chúng vừa to khỏe hung hãn, thính giác linh mẫn, lại vô cùng khát máu tươi.
Con không thể dùng thị giác hay thính giác trong bóng tối của Ma động, chính vì thể phải phát huy đến cực điểm nội khí bản thân, dùng nội khí hòa hợp với khí tức thiên nhiên thành một thể, cảm nhận sự vật xung quanh mình, lại dùng nội khí biến thành sát khí để trấn áp bầy dơi. Trong Ma động này, đó là vũ khí duy nhất của con.
Quân Hào, con đã có dũng khí đối mặt với sinh tử để tiến nhập Ma động, tức là không còn gì để hổ thẹn với bản thân nữa. Sau hai tháng, ta sẽ mở cửa Ma động, đánh lên một hồi đại hồng chung và chờ con trong một ngày. Hy vọng con có thể trờ về gặp ta.
Quân Hào bước vào bóng tối dày đặc tưởng như có thể cắt ra từng khối ấy, tai đã nghe những tiếng gầm rít cuồng loạn của bầy dơi, cảm nhận được sát khí dâng tràn như sóng, ào ạt cuốn lấy thân mình.
Gã nghiến răng, bước lên đối mặt với địa ngục ấy
...
Vô Trí trầm mặc đứng lặng im một thoáng, quay sang Vân Mị khẽ bảo :
- Cô nương, tự viện ở đây không có giới luật nghiêm ngặt như Thiếu Lâm tự, có một gian phòng nhỏ phía sau, cô có thể ở đó chờ đợi Quân Hào.
Vân Mị khẽ cúi mình :
- Tiểu nữ đa tạ đại sư.
Vô Trí hỏi nàng :
- Chúng ta đi về chứ.
Vân Mị khẽ đỏ mặt, thiếu nữ mười chín tuổi đó, lộ vẻ yêu kiều vô hạn, thì thầm :
- Tiểu nữ, tiểu nữ có lẽ sẽ đứng đây thêm một chốc nữa.
Vô Trí im lặng một lát, lại bảo :
- Nếu hai tháng sau không trở lên, thì ta sẽ xuống đó với công tử, hà hà, cô nương, tin rằng sau này cô sẽ không hối hận.
Vân Mị giật nảy mình, quay phắt lại nhìn lão tăng ấy, thì thấy lão đã phất áo bỏ đi, thân pháp ung dung tự tại mà nhanh như chớp, thoáng chốc đã chẳng thấy đâu. Khi nãy lão đứng cách xa ba trượng, mà vẫn có thể nghe được tiếng thì thầm lí nhí của nàng với Quân Hào, giờ đây lấy ra nhắc lại.
Chỉ còn tiếng chim khe khẽ hót trên tàn cây cổ thụ, văng vẳng đâu đây, nhè nhẹ quấn quýt không dứt.