Đêm nay, trăng không được sáng, đúng như nó phải sáng vào một đêm như thế này. Vì mây đen từ đâu kéo tới, lúc mỏng lúc dày. Trăng lúc bị che khuất, lúc lại lờ mờ hiện ra. Và rồi, chớp giật từng cơn. Mây đã che khuất hẵn vầng trăng.
Mưa!
Từng hạt, từng hạt rơi xuống. Nặng hạt dần. Mưa lớn dần.
Màn mưa che kín mọi vật. Cùng với đêm đen, mọi vật càng bị giấu kín hơn. Kể cả ba khách dạ hành đang đội mưa mà đi, cũng được che khuất một cách kín đáo.
Họ là ai? Đang mưa, họ định đi đâu? Trời tối đen, gấp rút gì mà họ cũng phải đi? Im lặng mà đi. Chốc chốc lại ngừng... nghe ngóng...
Tiếng mưa rơi nặng hạt, họ nghe được gì mà lại phải lắng tai nghe?
Bỗng chớp chợt lóe lên sáng lòa, kèm theo tiếng sét đánh “ầm”. Tia sét ngoằn ngoèo kéo dài mãi đến tận mặt đất. Soi sáng cả một vùng mộ địa, chiếu rõ luôn khuôn mặt của ba khách dạ hành. Đó là Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần.
Và vùng mộ địa vừa được ánh chớp soi tỏ chính là khu mộ địa nổi tiếng ở Kim Lăng. Vùng mộ địa rộng mênh mông, nhìn đâu cũng toàn là mồ với mã. Có ngôi nhà mồ to lớn rộng đến hàng mẫu. Có những gò mã, nhờ có tấm mộ chí mới biết đấy là mã. Đất đã bị nước mưa xói mòn, cơ hồ không còn dấu vết gì để nhận diện.
Lúc này, Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần đã dấn sâu vào khu mộ địa Kim Lăng. Họ đang tiến về khu vực có nhiều ngôi nhà mồ to lớn. Họ dừng lại.
Cao Nhẫn nói khẽ :
- Làm cách nào tìm được ngôi nhà mồ đó?
Võ Lâm Thần Toán đăm chiêu suy nghĩ :
- Chúng ta chia làm hai hướng. Ta ở phía Nam, tiểu đệ và lão già Say đi về hướng Bắc. Lục soát hết các khu nhà mồ. Vòng đến phía sau thì gặp lại. Nếu hướng nào gặp đưọc ngôi nhà mồ đó thì cũng không nên gây kinh động, chờ gặp lại rồi sẽ tính.
Cao Nhẫn lắc đầu nói :
- Hai lão sư huynh đi một hướng, tiểu đệ đi một hướng! Hẹn gặp lại y như lão sư huynh vừa nói!
Võ Lâm nhị thần định lên tiếng thì Cao Nhẫn đã đi khuất về hướng Bắc. Không thể làm khác, hai lão đành men dần về hướng Nam.
Đến mỗi khu nhà mồ, hai lão đưa tay sờ soạn, tìm cho được mộ chí được khảm vào các trụ cột dựng làm cổng khu nhà mồ. Khi phát hiện được mộ chí, hai lão thay nhau, một người quan sát động tĩnh chung quanh, một người sờ vào từng nét chữ khắc trên mộ chí mà đọc, mà đoán.
May mắn lắm là mỗi khi có tia chớp giật! Nhưng đến những lúc như vậy, hai lão lại thụp người xuống, nấp kín e có người phát hiện. Lần mò mãi, qua một lượt gần cả chục khu nhà mồ, hai lão vẫn chưa phát hiện được khu nhà mồ cần tìm.
Trời đã tạnh từ lâu. Vầng trăng lại bắt đầu ló dạng. Ánh trăng sáng làm hai lão phải cẩn thận hơn. Mỗi tiếng xào xạc của cây cỏ cũng khiến hai lão phải dừng chân, ngồi xuống đưa mắt nhìn quanh. Một cành cây to bị gió thổi làm lay động khiến bóng in xuống mặt đất chập chờn cũng làm hai lão phải thót tim. Và rồi, cũng có lúc công của hai lão được đền bù. Khu nhà mồ cần tìm đã được tìm thấy.
Hai lão, sau khi xác định là đúng nơi cần tìm, đã vội nép người vào chỗ khuất! Mắt căng ra! Tai giỏng lên! Lớp nhìn, lớp nghe. Nhìn xem có ai gần đây không? Có ai phát hiện đã có người đến gần khu mộ không? Nghe xem có động tịnh gì không? Có tiếng người nói không?
Và có ai đang rình rập không?
Chờ một lúc vẫn yên tĩnh. Hai lão đưa tay làm hiệu, ý theo lời đã định, hai lão rời khu nhà mổ, đi vòng lại phía sau đón Cao Nhẫn.
Đi chưa đến phía sau, đã thấy có bóng người, hai lão dừng lại, nép người vào bất kỳ chỗ nào khuất, hai lão định thần, xem người đang đi đến là ai? Bóng người kia đã lên tiếng trước :
- Là tiểu đệ đây mà! Hai vị có tìm được không? Tiểu đệ tìm đến đây mà chưa thấy.
Hai lão xác nhận đúng là Cao Nhẫn, hai lão từ chỗ nấp bước ra, nghe Cao Nhẫn nói mà ngạc nhiên.
Võ Lâm Thần Toán nói :
- Nói sao? Tiểu đệ đã tìm từng khu mộ và tìm đến đây rồi à? Nhanh vậy ư?
Võ Lâm Thần Khất không để cho Cao Nhẫn trả lời câu hỏi của Võ Lâm Thần Toán mà lão đã lên tiếng ngay :
- Tiểu đệ đang bồng ai vậy? Sao...?
Cao Nhẫn, trong lúc hai lão liến thoắng hỏi, đã đặt một người nằm xuống đám cỏ ướt trên mặt đất trước mặt. Hai lão tiến đến ngồi xổm xuống chung quanh. Võ Lâm Thần Toán đưa tay thăm mạch cho người đó, còn Võ Lâm Thần Khất nói tiếp :
- Là nữ nhân à? Ai vậy?
Cao Nhẫn đến lúc này mới lên tiếng :
- Là Trịnh Hiếu Thiên cô nương, ái nữ của Kim Ưng bang Bang chủ! Không hiểu sao lại hôn mê nằm ở đàng kia. Tiểu đệ thấy cô ta còn thở nên đem theo lại đây cho hai vị xem xét.
Thấy Võ Lâm Thần Toán vẫn còn đang xem mạch, Cao Nhẫn hỏi Võ Lâm Thần Khất :
- Sao? Hai vị có tìm được không?
Võ Lâm Thần Khất gật đầu :
- Đã tìm được rồi. Chỉ cách đây có mấy khu nhà mồ thôi. Bọn này chưa xem kỹ nhưng tuyệt nhiên không có ai cả. À này, tiểu đệ tìm sao nhanh vậy? Bọn ta cũng cật lực mà chỉ mới tìm được đến đây thôi.
Cao Nhẫn cười đáp :
- Chắc hai vị tìm mộ chí khó khăn lắm phải không?
- Sao tiểu đệ biết?
- Thì thấy hai vị không trông rõ được tiểu đệ lúc mới rồi cũng đủ hiểu.
- Vậy là sao?
- Tiểu đệ, do trước đây sống trong bí động, gần năm năm sống trong bóng tối, nhờ đó nhãn quang của tiểu đệ nhìn ban đêm rất rõ ràng. Việc tìm và đọc các mộ chí đối với tiểu đệ không chút khó khăn.
Võ Lâm Thần Khất nghe Cao Nhẫn giải thích mới hiểu. Và càng hiểu, lão lại càng thêm phục Cao Nhẫn, càng thêm mừng cho Ảo Ma cung.
Võ Lâm Thần Toán chợt lên tiếng :
- Không trách nào tiểu đệ tìm nhanh hơn bọn lão nhiều.
Nghe tiếng của Võ Lâm Thần Toán, Cao Nhẫn đã vội hỏi :
- Đã sao rồi, lão sư huynh?
Gật đầu, Võ Lâm Thần Toán đáp :
- Trúng độc, bị kích thương! Vết thương không đến nỗi nào, còn về độc thì khó nói được lắm...
Cao Nhẫn hỏi thêm :
- Độc? Mà loại độc nào? Có nguy kịch lắm không? Lão sư huynh không trị được sao?
Lắc đầu, lão Toán trả lời :
- Về độc, lão sư huynh này phải bó tay thôi. Phải cho có Ngọc bài lệnh ở đây. May ra còn...
- Có rồi! - Cao Nhẫn chợt kêu lên nho nhỏ.
Võ Lâm Thần Toán kinh ngạc :
- Thế nào? Không phải Ngọc bài lệnh tiểu đệ đã gửi lại Cung rồi sao?
Phì cười, Cao Nhẫn giải thích :
- Trước đây chúng ta cứ cho là Ngọc bài lệnh có khả năng kháng độc, nhất là đã thử qua với Hồng Đạn Tử Vân Hương. Mới đây đệ mới phát hiện, người của đệ cũng kháng được bách độc. Mà thôi, chuyện này để sau hãy nói, trước mắt hãy cứu tỉnh Trịnh cô nương đã.
Võ Lâm Thần Toán lại hỏi :
- Mà tiểu đệ giải độc làm sao?
Gật đầu, Cao Nhẫn đáp :
- Được rồi, phần trị độc để tiểu đệ lo cho.
Cao Nhẫn dùng ngón tay trỏ bên hữu, khẽ vạch vào chỗ thịt ở cổ tay tả. Vài giọt máu rỉ ra, Cao Nhẫn nghiên cánh tay tả hướng những giọt máu cho nhễu vào miệng của Trịnh Hiếu Thiên. Lúc này hữu thủ của Cao Nhẫn đang vạch miệng cô nàng ra. Võ Lâm nhị thần trố mắt theo dõi từng cử chỉ của Cao Nhẫn, ngạc nhiên đến thừ người ra.
Võ Lâm Thần Toán chợt gật đầu, lão nói :
- Thì ra tiểu đệ do đã ăn Vạn niên thạch thảo ty nên cơ thể có khả năng kháng độc! Hy hữu! Hy hữu!
Cao Nhẫn chợt đưa tay ra hiệu :
- Suỵt! Có người đến!
Võ Lâm nhị thần cùng ngưng thần lắng nghe. Ngoài tiếng gió làm xao xác cây cỏ hai lão không nghe được gì. Nhưng không thể không tin lời Cao Nhẫn.
Chỉ một chốc lát sau, đã nghe có tiếng người nháo nhác ở xa xa vọng lại, không nghe rõ lời họ nói được. Phải thêm một lúc mới nghe được họ đang kháu với nhau :
- Này! Đại Quái! Con bé ấy thật sự trúng độc à?
Người được hỏi lên tiếng đáp :
- Ngân lệnh sứ! Toàn lão gia yên tâm, bọn Ngũ quái này ít khi lầm lẫn.
Cao Nhẫn khẽ nói cho Võ Lâm nhị thần :
- Bạch Phát Đầu Đà Toàn Phong và bọn Hoài Lâm ngũ quái! Không ngờ bọn này nay đã là người của Hiệp Thiên bang.
Lại nghe tiếng hỏi của Ngân lệnh sứ Toàn Phong :
- Hứ! Bọn ngươi cũng táo gan thật! Dám buông thả tù nhân của Quân chủ! Bọn ngươi có mấy cái đầu?
Đại Quái trong Hoài Lâm ngũ quái cuống quít đáp :
- Ái chà! Toàn lão gia! Tha đâu mà tha! Toàn lão gia đừng nói vậy. Có người nào trúng độc Đường gia mà còn sống?
- Thế sao bọn ngươi không để con bé chết trong mộ địa? Lại còn múa lưỡi, dối quanh.
Một người nữa lên tiếng, chắc là cũng một trong Ngũ quái ở Hoài Lâm :
- Thôi thì lão đại cứ nói phứt ra cho Toàn lão gia châm chước vậy!
Khẽ cười, có vẻ đắc ý, Toàn Phong đáp :
- Ừ! Đâu nói thử ta nghe xem. Bọn các ngươi có ý đồ gì? Có chi thì ta còn nói đỡ cho ít câu! Hừ! Bằng không...
Lão Đại vội vã lên tiếng :
- Ừ! Thì nói vậy! Toàn lão gia! Bọn tiểu nhân nào dám sai phạm! Có điều... con bé ấy trước sau gì cũng chết. Nhưng... bọn tiểu nhân thấy tiếc miếng mồi ngon... nên đã định... ha ha ha... định cho con bé ấy hưởng mùi đời, rồi sau đó... hà hà... sau đó diệt luôn hậu hoạn!
Trịnh Hiếu Thiên lúc đó cũng vừa tỉnh, cô ta nghe được câu này, vừa nghe xong, cô ta nấc lên một tiếng uất nghẹn.
Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần đều giật mình trước tiếng nấc của Trịnh Hiếu Thiên. Đưa mắt nhìn thì cô ta lại đã hôn mê. May mà bọn Toàn Phong, do mãi bàn bạc nên đã không để ý nghe.
Bạch Phát Đầu Đà lấy giọng mũi, hừ nhẹ một tiếng :
- Hừ! Bọn ngươi còn định qua mắt lão gia sao? Con bé ấy trúng độc, máu thịt cơ hồ đã trộn lẫn vào nhau. Thế mà các ngươi định dối gạt lão gia à?
Người trong bọn Ngũ quái vừa lên tiếng lúc nãy, nghe Toàn Phong không tin, bèn lên tiếng phân bua :
- Toàn lão gia! Đừng nóng vội! Tưởng gì chớ độc dược hạ môn ấy, bọn tiểu nhân đã có cách...
- Cách gì? Các ngươi mà đòi giải được độc của Đường gia sao?
- Không phải! Ý tiểu nhân không phải nói thế! Giải làm sao được mà giải chất độc của Đường gia! Bọn tiểu nhân có trò khác làm chất độc chậm phác tác, ngược lại còn tàng thêm dục tính... Ha ha...! Đến lúc đó thì tha hồ mà vùng, mà vẫy nhé!
Nuốt nước miếng đánh ‘ực’ một tiếng rõ to, Toàn Phong đã vội hỏi :
- Các ngươi không dối gạt lão gia chứ? Con bé ấy, các ngươi để đâu? Bây giờ... thuốc đã có tác dụng chưa?
Võ Lâm nhị thần và Cao Nhẫn lại nghe tiếng nghiến răng căm hận của Trịnh Hiếu Thiên, lần này cũng vừa tỉnh lại, kịp nghe lời nói khả ố của Toàn Phong và Hoài Lâm ngũ quái.
Cao Nhẫn sẽ sàng nói :
- Trịnh tiểu thư yên tâm! Tại hạ sẽ trừng trị bọn chúng! Phần tiểu thư không phải lo nữa, chất độc của Đường gia, bọn tại hạ đã giải cho tiểu thư rồi!
Trịnh Hiếu Thiên cố giương mắt nhìn xem người vừa nói đó là ai Tuy không tài nào thấy rõ được, nhưng qua tiếng nói này, Trịnh Hiếu Thiên hoàn toàn cảm thấy yên tâm, tuy trong lòng bỗng nảy ra một nghi vấn :
- Người này là ai? Nghe giọng nói thì như rất còn trẻ. Sao lại giải được chất độc của nhà họ Đường ở Tứ Xuyên? Lại có thừa khả năng trừng trị Ngân lệnh sứ và bọn Hoài Lâm ngũ quái, đều là Thiết lệnh sứ của Hiệp Thiên bang.
Kịp lúc này, bọn Toàn Phong đã vừa đi đến gần, vừa nói với nhau :
- Lão Đại! Lão đặt con bé ấy nơi nào? Sao từ nãy giờ tìm hoài mà không thấy đâu hết?
- Thì chính lúc nãy, tự tay ta và lão nhị đặt con bé ấy chỗ kia mà! Sao lại biến mất được nhỉ? Hay là...
- Hay là sao?
Giọng Toàn Phong phát ra khá gay gắt. Lão Đại vội nói :
- Hay là con bé ấy đã bị ngấm thuốc rồi, chắc đang lăn lộn đâu đây. Thôi! Hì hì...! Lúc này, con bé chắc đang trông chờ, Toàn lão gia! Ưu tiên trước cho lão gia, được không lão gia?
Toàn Phong nghe vậy đã vội nói liền :
- Được! Bọn ngươi như vậy cũng khá! Mau lên! Mau lên! Lão gia cũng đang phát tác đây! ... Hừ! Không biết con bé lúc này đang ở đâu! Lão gia chờ không được nữa rồi...
- Ở đây!
- Ai?
- Kẻ nào ăn găn hùm, uống mật gấu mà dám đến nơi này?
Cao Nhẫn chỉ ứng có một tiếng mà cả bọn Toàn Phong, sáu người đã nhao nhao lên tiếng nạt hỏi. Rồi cả bọn theo hướng tiếng phát ra của Cao Nhẫn đã nhao nhao ào tới. Một ngọn đuốc bất chợt được thắp lên.
Cả hai phe, dưới ánh lửa đuốc bập bùng, đều đưa mắt nhìn nhau.
Họn Hoài Lâm ngũ quái vừa thấy mặt hai lão già thì té tát lên, kêu :
- Võ Lâm nhị thần! Nhị vị lão gia!
Còn Toàn Phong Ngân lệnh sứ, không màng đến hai lão, khi nhìn thấy Cao Nhẫn, đã chực thối lui, miệng thảng thốt kêu lên :
- Cao Nhẫn!
Tiếng kêu của Toàn Phong khá lớn, làm cho bọn Hoài Lâm ngũ quái vừa đang run sợ trước uy danh lẫy lừng của Võ Lâm nhị thần, lại nghe thêm được tiếng kêu của Toàn Phong, tất cả như chợt gặp ma, quẳng đuốc, cả bọn tranh nhau mà quay đầu lại chạy.
Mới chạy được chừng hơn trượng, bọn chúng đã thấy có người ngay trước mặt, người ấy nói :
- Đứng lại, nghe lão Say ta nói đã!
Thế là cả bọn lại quay sang nẻo khác mà chạy, chạy được nửa trượng hơn đã nghe tiếng người nói nữa :
- Các người không cần lão Toán này đoán mệnh giùm sao?
Bọn chúng hoảng sợ, chậm bước, lùi lại từ từ.
- Trịnh tiểu thư đây! Các ngươi lúc nãy đang bàn định gì?
Hoảng hốt, ngoái đầu ra sau, bọn chúng đã thấy Cao Nhẫn và Trịnh Hiếu Thiên đứng ngay sau lưng.
- Á...!
Ầm...
Bịch...
Hự...
Một loạt âm thanh vang ra, chỉ trong một chớp mắt. Toàn Phong ngã vật ra chết, hai quái trong Ngũ quái cũng té lăn nằm vật ra đó, không rõ sống chết.
Thì ra, lão Toàn Phong Ngân lệnh sứ, lợi dụng lúc ánh đuốc lúc nảy rơi xuống đất vụt tắt đi, lão đưa hai tay chộp lấy hai quái, quẳng về phía hai lão già, rồi định lợi dụng lúc hai lão này đang bận tay, phóng mình thoát đi. Nào ngờ, lão đã lẹ tay mà Tbần Khất Và Thần Toán còn nhanh hơn lão. Thần Khất phất chưởng, chấn rơi một quái. Còn Thần Toán tung một quyền đánh vào quái kia, sau đó Võ Lâm Thần Toán đã tung ngay một chưởng phách không vào não bộ của Toàn Phong.
Đầu người thì làm sao cứng bằng lực vạn cân của một chưởng phách không của một tay cao thủ vào hàng đệ nhất lưu. Toàn Phong chết tốt!
Hai quái bị vạ lây. Ba quái còn lại đứng run cầm cập, răng đánh vào nhau kêu côm cốp.
Cao Nhẫn hỏi :
- Các ngươi chắc không muốn chết?
Lão Đại Quái bèn thụp người xuống lạy như tế sao, lão nói :
- Cao thiếu gia! Ngàn lạy Cao thiếu gia! Xin tha mang cho bọn ngu ngốc này! Có mắt mà không có tròng, đã động chạm đến người... của thiếu gia!
Cao Nhẫn nạt :
- Câm ngay! Bọn ngươi muốn sống thì hãy mau trả lời các câu hỏi của ta đây!
Lão gật đầu, hai quái kia cũng gật đầu. Gật nhanh, gật không ngừng.
Cao Nhẫn tức cười nhưng cố nghiêm mặt lại :
- Phải nơi đây là nơi giam giử người của lão Quân chủ?
Gật.
- Bọn ngươi là người cai quản nơi đây?
Gật.
- Tất cả những người bị giam giữ đểu còn sống cả chứ?
Gật.
- Bọn ngươi ắt thông tỏ đường đi trong lòng mộ địa?
Gật.
- Được! Vậy bọn ngươi hãy dẫn đường ta đi nào!
Gật, rồi lắc đầu, lắc quầy quậy.
- Thế là thế nào?
Lão Đại, đưa mắt lấm lét nhìn, rồi nói :
- Bẩm Cao thiếu gia! Bọn tiểu nhân biết đường đi, là chỉ biết ở phần bên trong mà thôi. Còn cách xuất, nhập mộ địa, tất cả đều phải do Ngân lệnh sứ dẫn đường! Bọn tiểu nhân thật sự không biết! Cao thiếu gia tha mạng!
Võ Lâm Thần Toán gằn giọng nói :
- Hay lắm! Vậy là ngươi muốn chết thật rồi!
Cả ba quái cùng nói :
- Toán lão gia! Đâu dám, tiểu nhân đâu muốn chết!
Võ Lâm Thần Toán lạnh lùng nói :
- Nếu không muốn chết, sao lại dối quanh?
Ba quái sụp người lạy xin :
- Nào dám, bọn tiểu nhân nào dám dối trá lão gia!
- Hừ, còn nói là không dối trá! Vậy không phải lúc nãy Đại Quái và Nhị Quái âm thầm đưa Trịnh cô nương đến giấu nơi này sao?
Bị lật tẩy, biết là không thẻ dối được, ca ba tiếp tục dập đầu kêu la :
- Toán lão gia ơi! Xin tha mạng! Vì bọn tiểu nhân không dám vi lệnh của Quân chủ!
- Thế các ngươi dám kháng lại ý ta à?
- Không dám! Không dám!
- Cái này không dám, cái kia cũng không dám! Vậy là sao?
Ngũ lão quái vội nói nhanh :
- Được, được! Bọn tiểu nhân xin đưa đường cho hai vị lão gia và... nhị vị đây!
Đắc ý vì không ngờ dễ dàng lọt được vào nơi cấm địa của lão Quân chủ, Cao Nhẫn đưa mắt ra hiệu cho hai lão. Đoạn, Cao Nhẫn nói :
- Được rồi, đi mau!
Ba quái như được sống lại, cả ba đều lăng xăng đi nhanh về hướng mộ địa, nơi giam giữ người của Hiệp Thiên bang. Mắt bọn chúng hấp háy, nháy nhó với nhau, Trịnh Hiếu Thiên nhìn thấy vội la lên :
- Thiếu hiệp, coi chừng mắc mưu bọn chúng!
Ba quái nghe tiếng kêu inh ỏi của Trịnh Hiếu Thiên, cả ba vội vàng phân thành ba hướng để chạy đi. Hai bóng người chớp lên, Cao Nhẫn vội nói :
- Xin nhị vị chừa lại một tên.
Thì ra Võ Lâm nhị thần đã tung người đi ngay khi ba quái bỏ chạy.
Bịch...
Bịch..
Hự...
Hai quái ngã ra chết ngay dưới tay của Võ Lâm Thần Toán, còn Võ Lâm Thần Khất đang khệnh khạng kéo một quái trở vể chỗ cũ. Đưa mắt nhìn quái này, Cao Nhẫn hỏi :
- Nguơi là quái nào? Ở hàng thứ mấy trong Ngũ quái?
Gã này sợ chết, đáp :
- Là cuối cùng!
Cao Nhẫn lại nói :
- Này lão Ngũ! Các ngươi sao lại chạy đi? Rốt cuộc nào có thoát được cái chết! Chi bằng cứ đưa bọn ta vào được lòng mộ địa, sau đó cao bay xa chạy, vậy là không khôn ngoan hơn sao. Lão nghĩ sao?
Tròng mắt của hắn đảo quanh, hắn suy tính, rồi không biết hắn tính thế nào mà hắn nói :
- Được rồi! Chết thì chết! Để tiểu nhân đưa các vị đi.
Nói xong, xăng xái bước đi ngay.
Cao Nhẫn đưa chân theo sát, còn quay lại nói :
- Nhị lão hãy ở ngoài này với Trịnh cô nương! Đừng vào động, e nguy hiểm! Chốc nữa sẽ gặp lại sau!
Hai lão không lên tiếng nhưng cũng đành vưng theo sự sắp đặt của Cao Nhẫn. Hai lão ở ngoài bồn chồn, lo lắng.
Tàn canh ba.
Rồi lại hết canh tư.
Và canh năm cũng đã sắp tàn.
Võ Lâm Thần Khất nói :
- Lão Toán! Ta không chịu được nữa rồi!
Võ Lâm Thần Toán cũng nói :
- Chứ ta thì chịu được sao?
- Bây giờ tính sao?
Võ Lâm Thần Toán nhăn trán, nhíu mày, lão không vội đáp.
Võ Lâm Thần Khất lại gắt :
- Này cô kia! Cô không thể ngồi yên được một lúc sao? Bọn ta lo lắng bồn chồn thì mới phải đi! Còn cô, việc gì đến cô mà phải lo lắng, phải đi tới, đi lui cho mệt người thế?
Trịnh Hiếu Thiên thần sắc bất ổn, cô đáp :
- Lão gia bảo sao? Tiểu nữ mà lại không lo lắng ư? Vào đấy... vào đấy chỉ có chết, chứ làm sao sống được?
Võ Lâm Thần Khất nhảy dựng lên :
- Này, cô đừng nói gở nghe, được không?
Trịnh Hiếu Thiên lúc này mới thổn thức nói :
- Tiễu nữ không nói gở đâu. Vì tiểu nữ vào đó mà bị thương tích thế này!
- Thương tích! Dầu có cả trăm người cũng không làm gì được tiểu đệ của ta. Ở đó mà thương tích!
- Tại lão gia không biết nên mới nói vậy. Chứ thương tích của tiểu nữ đâu phải do người gây ra.
- Sao! Cô nương nói sao?- Võ Lâm nhị thần, hai lão cùng hoảng hốt hỏi.
Trịnh Hiếu Thiên cơ hồ muón khóc lớn hơn, cô đáp :
- Đúng vậy! Không phải do người gây ra đâu! Mà là các cơ quan ám tàng bên trong lòng mộ địa gây ra đó!
- Cơ quan! Tên Quân chủ lại sành món này nữa sao?
Trịnh Hiếu Thiên lắc đầu :
- Không phải, trước đây, tiểu nữ nghe các sư huynh nói lại, lão... lão Quân chủ vô tình phát hiện được nơi này, lão chỉ lợi dụng các cơ quan sẵn có để bào toàn mà thôi. Vã lại, tiểu nữ cũng được nghe biết, bất quá, sau khi cơ quan đã phát động muốn sửa chữa lại, lão phải tốn rất nhiều công phu... có khi phải đến cả tháng mới xong.
Hai lão thật sự thấy nóng nảy, Võ Lâm Thần Khất chân dậm dậm, miệng la lên :
- Thế sao từ nãy giờ cô lại không chịu nói?
Trịnh Hiếu Thiên bật khóc lên :
- Hu hu... Tiểu nữ mấy... mấy lần định... nói. Hu hu... nhưng lại sợ... vì... vì... hai lão gia... cứ im lặng... nên... nên... tiểu nữ... phải lo... lo Lắng... phải đi... đi tới... đi lui... Hu hu... mà lão gia... có... có hỏi... hỏi gì đâu. Hu hu...
Võ Lâm Thần Khất vò đầu, bức tóc, lão nạt :
- Nín! Có nín ngay không?
Còn ở đó mà khóc khiến ta thêm nẫu ruột!
Võ Lâm Thần Toán thì ôn tồn, nhưng lão lạnh lùng hỏi :
- Trịnh cô nương, lệnh sư huynh là ai, sao lại biết việc này? Còn cô nương, sao cô nương lại đến đây?
Trịnh Hiếu Thien, phần vì bị lão Khất nạt, phần vì nghe lão Toán hỏi, cô ta căm hận nói ngay :
- Ba tên sư huynh đó... chính là ba tên đệ tử phản phúc của gia phụ. Bọn chúng đã bán đứng gia phụ, sau đó lại còn... lại còn trao tiểu nữ vào bàn tay dâm ô của lão Quân chủ khốn kiếp! Tiểu nữ vì tính mạng của gia phụ nên phải nuốt nhục mà sống! Vừa mới đây, tiểu nữ biết gia phụ bị giam ở nơi đây nên lần mò đến mong giải cứu cho được gia phụ! Nào ngờ... chút nữa... lại bị bọn lòng lang dạ sói... giết đi...! Được Cao thiếu hiệp và nhị vị lão gia giải thoát cho, tiểu nữ làm sao... làm sao lại không lo lắng cho Cao thiếu hiệp được.
Lão Toán, lúc này giọng đã bớt lạnh lùng, nói :
- Lệnh thân là vị nào? Còn bọn sư huynh chó má kia là ai?
- Bọn chúng là Thần Ưng tam tú, nghiệt đồ của Kim Ưng bang. Gia phụ chính là...
- Bang chủ Trịnh Đạt à?
Gật đầu, Trịnh Hiếu Thiên lại nức nở khóc.
Võ Lâm Thần Khất vẫn quan tâm đến Cao Nhẫn, lúc này vẫn chưa thấy tăm hơi, nên lão hỏi :
- Lão Toán! Bây giờ tính sao?
Võ Lâm Thần Toán mắt mở trừng trừng, lão nói :
- Ta và lão, vô phương đối chọi với tên Quân chủ kia! Phần Cao Nhẫn, giờ này không thấy đâu thì mười phần chắc chắn nguy hiểm đến cả mười. Ta định quay về, kéo róc toàn lực vào đây. Quyết san bằng một phen, cho vàng cám đều ra tro cả, mới hả được nỗi giận này!
Võ Lâm Thần Khất khoái trá, cười ha hả lên, hai lão tán đồng ngay :
- Đúng rồi! Lão Toán nói trúng ý ta! Phen này phải làm cho chúng biết tay! Càn quét, càn quét tất! Ha ha...
- Chà chà! Hai vị vui thú quá nhỉ! Càn quét ai? Ai càn quét nào?
Câu nói từ thinh không dội xuống, chẳng khác nào tiếng sấm nổ vào lúc trời quang. Mà thật vậy, đối với hai lão và Trịnh Hiếu Thiên, câu nói này bỗng không lại đến, còn có tác dụng ghê gớm hơn cả tiếng sấm nổ nữa. Cả ba cùng nhảy dựng cả lên.
- Cao Nhẫn!
- Cung chủ!
- Cao thiếu hiệp!
Đúng vậy, Cao Nhẫn đã theo sau câu nói mà hiện thân. Y phục dính đầy bụi đất, đồng thời lỗ chỗ nhiều vết thủng, kể cả vết cháy xém trên trường bào. Nhưng thần quang vẫn an tường, sắc diện vẫn điềm nhiên.
Cao Nhẫn vẫn an toàn đứng đấy, không hề suy xuyễn.
Trịnh Hiếu Thiên không để ý đến cách xưng hô lạ thường của Võ Lâm Thần Toán, cô ta vừa thấy Cao Nhẫn đã hỏi ngay :
- Thiếu hiệp đã vào đến tận nơi?
Lắc đầu, Cao Nhẫn đáp :
- Chưa vào được bao xa cả!
- Sao vậy? Gã kia không dẫn đường sao? - Võ Lâm Thần Khất bật hỏi.
Cao Nhẫn thoáng trầm ngâm, nói :
- Gã có dẫn đường nhưng giữa chừng dở quẻ! Phát động cơ quan, suýt nữa đã hại được tiểu đệ rồi! Nguy hiểm thật! Thập phần hung hiểm!
Võ Lâm Thần Khất lại hỏi :
- Thế còn gã kia đâu?
Cao Nhẫn đáp :
- Có lẽ gã đã chết vì loạn tiễn rồi! Còn không thì cũng chết bởi hỏa độc! Thôi! Chúng ta hãy rời đây đã, chuyện gì để lúc về sẽ nói sau!
Trời đã sắp sáng đến nơi.
Vùng mộ địa trở lại yên lặng.
Yên lặng để những người nằm nơi đây được an giấc.
Kể cả Toàn Phong và tứ quái cũng được an giấc nghìn thu.
* * * * *
Cả bốn người cùng vào một tửu lâu để dùng điểm tạm.
Tiểu bảo thấy thần tình của bốn vị khách sớm này mà thập phần kinh ngạc: hai người đi trước thì già nua, da đã nhăn nheo, tóc tai để luộm thuộm. Còn nam nhân đi sau với một nữ nhân thì trường bào tuy còn khá tốt nhưng lỗ chỗ có nhiều vết cháy xém và lại còn thủng ở nhiều nơi nữa. Còn nữ nhân đẹp thì có đẹp, nhưng sắc diện tiều tụy, y phục chu chu nhưng có điểm vài vết máu loang.
Cũng may mà bốn vị khách đều không đeo kiếm hoặc đại đao gì cả.
Bàng không, hẳn tiểu bảo đã king nghi là vừa sáng sớm đã có cường đạo đến viếng, ắt hẳn sẽ la hớt hãi và bỏ chạy.
Cao Nhẫn sau khi dùng điểm tâ xong, chưa vội nói đến chuyện lọt vào mộ địa ra sao cà mà lại hỏi ngay Trịnh Hiếu Thiên :
- Trịnh tiểu thư! Xin cho hỏi. Vậy chớ tam vị sư huynh giờ đang ở đâu?
Võ Lâm Thần Khất, chân đạp nhẹ vào chân Cao Nhẫn, mắt thì nháy nhó ra hiệu.. Cao Nhẫn không hiểu được ý lão, vẫn đang chờ nghe Trịnh Hiếu Thiên trả lời.
Trịnh Hiếu Thiên sau một đêm, cơ hồ đã bình tâm tỉnh trí. Giờ nghe Cao Nhẫn hỏi, động đến vết thương lòng, cố kềm nước mắt mà nói :
- Cao thiếu hiệp! Quả tình ta... ta không biết bọn chúng ở nơi nào cả!
Cao Nhẫn cau đôi mày lưỡi kiếm lại, toan hỏi nữa thì Võ Lâm Thần Khất thấy bất nhẫn nên nói chen vào :
- Việc này tiểu đệ không hiểu được đâu. Số là...
Thế là lão cứ thao thao, theo lời kể của Trịnh Hiếu Thiên mà nói lại tất cả cho Cao Nhẫn nghe.
Nghe xong, Cao Nhẫn quắc đôi mắt, giận dữ nói :
- Lại có những người tán tận lương tâm đến thế cơ à?
Nhìn Trịnh Hiếu Thiên đang âm thầm khóc, giọt vắn giọt dài, Cao Nhẫn ân hận nói :
- Trịnh tiểu thư! Xin tha thứ cho tại hạ đã có lời thất lễ! Quả là...tại hạ cứ ngỡ... ngỡ...
Trịnh Hiếu Thiên do còn đang xúc động không nói được nên lời. Nàng ta cứ đưa mắt đang đẫm lệ, nhìn Cao Nhẫn và gật đầu khi Cao Nhẫn đã nói xong, hàm ý thông cảm và không buồn trách gì Cao Nhẫn.
Cao Nhẫn thấy vậy, vẫn còn áy náy không yên, nên nói :
- Trịnh tiểu thư! Nguyên tại hạ đã dịnh, sau đây sẽ chia tay với tiểu thư vì bọn tại hạ còn nhiều việc phải làm! Bây giờ thì tại hạ định như vậy, tiểu thư nghe thử xem nhé.
Đoạn nhìn nhị lão, Cao Nhẫn nói tiếp :
- Theo ý của tiểu đệ, để giúp cho Trịnh tiểu thư một tay trong việc trả hận rửa thù, thì chúng ta đi với Trịnh tiểu thư đến gặp toàn thể quần hùng võ lâm Trung Nguyên, dựa vào việc của tiểu thư đây, việc giam giữ người một cách mờ ám của Hiệp Thiên bang và một bằng cớ mà tiểu đệ đang giữ đây mà đề tĩnh quần hùng. Họ chớ lẩm lẫn khi định suy tôn lão. Nếu được quần hùng tán đồng, ra sức trợ oai, tiểu đệ tin rằng ngày tàn của lão Quân chủ đã điểm! Các vị nghĩ thế nào?
Võ Lâm Thần Toán thấy phương cách của Cao Nhẫn là rất hay, lão gật gù tán đồng, song lão vẫn nói :
- Điều quan trọng là Trịnh tiểu thư đây có dám đứng ra làm nhân chứng không mà thôi?
Lão nói xong đã nhìn ngay vào mắt Trịnh Hiếu Thiên và chờ đợi. Cao Nhẫn và Võ Lâm Thần Khất cũng sốt ruột chờ đợi.
Trịnh Hiếu Thiên sau một thoáng chần chừ, nét mặt đã để lộ mối quyết tâm :
- Mạng của tiểu nữ còn đây là do hai vị lão gia và Cao thiếu hiệp ban cho. Việc nhục nhã của tiểu nữ chỉ là việc nhỏ. Việc báo thù cho Kim Ưng bang và diệt trừ tên đầu gian mới là việc quan trọng hơn. Tiểu nữ xin nguyện hết sức mình mà giúp các vị một tay.
Cao Nhẫn đứng bật ngay dẫy, xúc động nói :
- Tại hạ xin vì võ lâm Trung Nguyên mà đa tạ sự thành toàn của tiểu thư. Tại hạ...
Đưa tay chận lại, Trịnh Hiếu Thiên nói :
- Đây cũng là việc của ta mà. Cao thiếu hiệp không cần phải cảm tạ. Có một điều, Cao thiếu hiệp phải hứa với ta.
Cao Nhẫn đáp ứng ngay :
- Điều chi, xin tiểu thư cứ nói.
- Đó là, sau khi thiếu hiệp tìm được Thần Ưng tam tú ba tên, xin giữ mạng chúng lại mà giao cho ta. Được không?
Cao Nhẫn hơi ngần ngừ, lúc sau mới nói :
- Bọn chúng chính là hung thủ gây ra cái chết thảm cho nhũ mẩu và Minh huynh của tại hạ. Nhưng tiểu thư đã có lời, tại hạ đành phải tuân theo.
Trịnh Hiếu Thiên lúc này cũng đứng dậy, vòng tay tạ ơn Cao Nhẫn và nói :
- Ta... Ta tạ ơn thiếu hiệp!
Cao Nhẫn luống cuống cả tay chân.
Võ Lâm Thần Khất thì cười lên ha hả :
- Được rồi! Được rồi! Việc cứ thế mà làm, cả hai đừng nên khách sáo nữa! Nào ngồi xuống đi nào!
Bấy giờ, Cao Nhẫn và Trịnh Hiếu Thiên mới ngồi xuống. Lúc này, Võ Lâm Thần Toán mới lên tiếng hỏi :
- Tiểu đệ! Việc lúc tối như thế nào? Nói nghe xem!
Cao Nhẫn đành phải thuật lại mọi việc :
- Đường vào mộ địa như là một mê cung! Trận thế thì không ra trận thế! Mà đường đi lối lại thì giăng giăng như mắc cửi. Đó là chưa nói đến có rất nhiều cơ quan, bẫy rập. Có chỗ thì hàng trăm mũi tên bắn ra như vãi trấu, có chỗ thì phun ra sương độc, nước độc, lửa độc, không biết cơ quan nào mà tránh được. Có thể nói, mỗi bước chân đi là bước vào tử địa. Tiểu đệ nghĩ, nếu chúng ta không tìm cách khống chế được cơ quan phát động thì khó mà lọt vào được. Thật là hiểm ác!
Khẽ thở dài, Cao Nhẫn nói tiếp :
- Lão Quân chủ quả là người cơ trí!
Vỗ bàn một cái, Võ Lâm Thần Khất đã nói :
- Cơ trí gì cái tên gian hùng đó! Hắn chỉ dựa dẫm vào oai của tiền nhân mà thôi!
Cao Nhẫn không tin :
- Sao lão sư huynh lại nói vậy? Nói thế nghĩa là sao?
Lão đắc ý, chỉ tay vào Trịnh Hiếu Thiên :
- Thì ta nghe con bé này nói thế!
Cao Nhẫn nhìn Trịnh Hiếu Thiên mà sanh tâm nghi ngờ. Trịnh Hiếu Thiên vội nói lại mọi điều mà nàng ta đã nghe được từ miệng của ba vị sư huynh phản phúc của nàng cho Cao Nhẫn nghe qua một lượt.
Nghe xong, Cao Nhẫn chợt sáng mắt lên :
- Nói như tiểu thư thì...
Quay sang Võ Lâm nhị thần, Cao Nhẫn phấn khích nói :
- Tiểu đệ vào lúc tối, cơ hồ đã phá hủy được rất nhiều cơ quan bẫy rập. Có khả năng, bây giờ, trong nhất thời lão Quân chủ chưa sữa chữa lại, chúng ta kéo toàn bộ quần hùng vào đó, ắt có cơ đánh tháo được tất cả những kẻ bị giam cầm. Phá tan được một trọng địa của lão, vậy không chừng là hay.
Võ Lâm nhị thần và Trịnh Hiếu Thiên, cả ba đều tán thành ý này của Cao Nhẫn. Thế là cả va cùng Cao Nhẫn, sau khi thanh toán tiền bữa điểm tâm xong, đã vội rời đi ngay. Tiến về phía Động Đình hồ. Mong đón gặp được quần hùng đang tề tựu ở đó chờ tham gia Đại Điển Lễ của lão Quân chủ.
Đêm nay, trăng không được sáng, đúng như nó phải sáng vào một đêm như thế này. Vì mây đen từ đâu kéo tới, lúc mỏng lúc dày. Trăng lúc bị che khuất, lúc lại lờ mờ hiện ra. Và rồi, chớp giật từng cơn. Mây đã che khuất hẵn vầng trăng.
Mưa!
Từng hạt, từng hạt rơi xuống. Nặng hạt dần. Mưa lớn dần.
Màn mưa che kín mọi vật. Cùng với đêm đen, mọi vật càng bị giấu kín hơn. Kể cả ba khách dạ hành đang đội mưa mà đi, cũng được che khuất một cách kín đáo.
Họ là ai? Đang mưa, họ định đi đâu? Trời tối đen, gấp rút gì mà họ cũng phải đi? Im lặng mà đi. Chốc chốc lại ngừng... nghe ngóng...
Tiếng mưa rơi nặng hạt, họ nghe được gì mà lại phải lắng tai nghe?
Bỗng chớp chợt lóe lên sáng lòa, kèm theo tiếng sét đánh “ầm”. Tia sét ngoằn ngoèo kéo dài mãi đến tận mặt đất. Soi sáng cả một vùng mộ địa, chiếu rõ luôn khuôn mặt của ba khách dạ hành. Đó là Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần.
Và vùng mộ địa vừa được ánh chớp soi tỏ chính là khu mộ địa nổi tiếng ở Kim Lăng. Vùng mộ địa rộng mênh mông, nhìn đâu cũng toàn là mồ với mã. Có ngôi nhà mồ to lớn rộng đến hàng mẫu. Có những gò mã, nhờ có tấm mộ chí mới biết đấy là mã. Đất đã bị nước mưa xói mòn, cơ hồ không còn dấu vết gì để nhận diện.
Lúc này, Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần đã dấn sâu vào khu mộ địa Kim Lăng. Họ đang tiến về khu vực có nhiều ngôi nhà mồ to lớn. Họ dừng lại.
Cao Nhẫn nói khẽ :
- Làm cách nào tìm được ngôi nhà mồ đó?
Võ Lâm Thần Toán đăm chiêu suy nghĩ :
- Chúng ta chia làm hai hướng. Ta ở phía Nam, tiểu đệ và lão già Say đi về hướng Bắc. Lục soát hết các khu nhà mồ. Vòng đến phía sau thì gặp lại. Nếu hướng nào gặp đưọc ngôi nhà mồ đó thì cũng không nên gây kinh động, chờ gặp lại rồi sẽ tính.
Cao Nhẫn lắc đầu nói :
- Hai lão sư huynh đi một hướng, tiểu đệ đi một hướng! Hẹn gặp lại y như lão sư huynh vừa nói!
Võ Lâm nhị thần định lên tiếng thì Cao Nhẫn đã đi khuất về hướng Bắc. Không thể làm khác, hai lão đành men dần về hướng Nam.
Đến mỗi khu nhà mồ, hai lão đưa tay sờ soạn, tìm cho được mộ chí được khảm vào các trụ cột dựng làm cổng khu nhà mồ. Khi phát hiện được mộ chí, hai lão thay nhau, một người quan sát động tĩnh chung quanh, một người sờ vào từng nét chữ khắc trên mộ chí mà đọc, mà đoán.
May mắn lắm là mỗi khi có tia chớp giật! Nhưng đến những lúc như vậy, hai lão lại thụp người xuống, nấp kín e có người phát hiện. Lần mò mãi, qua một lượt gần cả chục khu nhà mồ, hai lão vẫn chưa phát hiện được khu nhà mồ cần tìm.
Trời đã tạnh từ lâu. Vầng trăng lại bắt đầu ló dạng. Ánh trăng sáng làm hai lão phải cẩn thận hơn. Mỗi tiếng xào xạc của cây cỏ cũng khiến hai lão phải dừng chân, ngồi xuống đưa mắt nhìn quanh. Một cành cây to bị gió thổi làm lay động khiến bóng in xuống mặt đất chập chờn cũng làm hai lão phải thót tim. Và rồi, cũng có lúc công của hai lão được đền bù. Khu nhà mồ cần tìm đã được tìm thấy.
Hai lão, sau khi xác định là đúng nơi cần tìm, đã vội nép người vào chỗ khuất! Mắt căng ra! Tai giỏng lên! Lớp nhìn, lớp nghe. Nhìn xem có ai gần đây không? Có ai phát hiện đã có người đến gần khu mộ không? Nghe xem có động tịnh gì không? Có tiếng người nói không?
Và có ai đang rình rập không?
Chờ một lúc vẫn yên tĩnh. Hai lão đưa tay làm hiệu, ý theo lời đã định, hai lão rời khu nhà mổ, đi vòng lại phía sau đón Cao Nhẫn.
Đi chưa đến phía sau, đã thấy có bóng người, hai lão dừng lại, nép người vào bất kỳ chỗ nào khuất, hai lão định thần, xem người đang đi đến là ai? Bóng người kia đã lên tiếng trước :
- Là tiểu đệ đây mà! Hai vị có tìm được không? Tiểu đệ tìm đến đây mà chưa thấy.
Hai lão xác nhận đúng là Cao Nhẫn, hai lão từ chỗ nấp bước ra, nghe Cao Nhẫn nói mà ngạc nhiên.
Võ Lâm Thần Toán nói :
- Nói sao? Tiểu đệ đã tìm từng khu mộ và tìm đến đây rồi à? Nhanh vậy ư?
Võ Lâm Thần Khất không để cho Cao Nhẫn trả lời câu hỏi của Võ Lâm Thần Toán mà lão đã lên tiếng ngay :
- Tiểu đệ đang bồng ai vậy? Sao...?
Cao Nhẫn, trong lúc hai lão liến thoắng hỏi, đã đặt một người nằm xuống đám cỏ ướt trên mặt đất trước mặt. Hai lão tiến đến ngồi xổm xuống chung quanh. Võ Lâm Thần Toán đưa tay thăm mạch cho người đó, còn Võ Lâm Thần Khất nói tiếp :
- Là nữ nhân à? Ai vậy?
Cao Nhẫn đến lúc này mới lên tiếng :
- Là Trịnh Hiếu Thiên cô nương, ái nữ của Kim Ưng bang Bang chủ! Không hiểu sao lại hôn mê nằm ở đàng kia. Tiểu đệ thấy cô ta còn thở nên đem theo lại đây cho hai vị xem xét.
Thấy Võ Lâm Thần Toán vẫn còn đang xem mạch, Cao Nhẫn hỏi Võ Lâm Thần Khất :
- Sao? Hai vị có tìm được không?
Võ Lâm Thần Khất gật đầu :
- Đã tìm được rồi. Chỉ cách đây có mấy khu nhà mồ thôi. Bọn này chưa xem kỹ nhưng tuyệt nhiên không có ai cả. À này, tiểu đệ tìm sao nhanh vậy? Bọn ta cũng cật lực mà chỉ mới tìm được đến đây thôi.
Cao Nhẫn cười đáp :
- Chắc hai vị tìm mộ chí khó khăn lắm phải không?
- Sao tiểu đệ biết?
- Thì thấy hai vị không trông rõ được tiểu đệ lúc mới rồi cũng đủ hiểu.
- Vậy là sao?
- Tiểu đệ, do trước đây sống trong bí động, gần năm năm sống trong bóng tối, nhờ đó nhãn quang của tiểu đệ nhìn ban đêm rất rõ ràng. Việc tìm và đọc các mộ chí đối với tiểu đệ không chút khó khăn.
Võ Lâm Thần Khất nghe Cao Nhẫn giải thích mới hiểu. Và càng hiểu, lão lại càng thêm phục Cao Nhẫn, càng thêm mừng cho Ảo Ma cung.
Võ Lâm Thần Toán chợt lên tiếng :
- Không trách nào tiểu đệ tìm nhanh hơn bọn lão nhiều.
Nghe tiếng của Võ Lâm Thần Toán, Cao Nhẫn đã vội hỏi :
- Đã sao rồi, lão sư huynh?
Gật đầu, Võ Lâm Thần Toán đáp :
- Trúng độc, bị kích thương! Vết thương không đến nỗi nào, còn về độc thì khó nói được lắm...
Cao Nhẫn hỏi thêm :
- Độc? Mà loại độc nào? Có nguy kịch lắm không? Lão sư huynh không trị được sao?
Lắc đầu, lão Toán trả lời :
- Về độc, lão sư huynh này phải bó tay thôi. Phải cho có Ngọc bài lệnh ở đây. May ra còn...
- Có rồi! - Cao Nhẫn chợt kêu lên nho nhỏ.
Võ Lâm Thần Toán kinh ngạc :
- Thế nào? Không phải Ngọc bài lệnh tiểu đệ đã gửi lại Cung rồi sao?
Phì cười, Cao Nhẫn giải thích :
- Trước đây chúng ta cứ cho là Ngọc bài lệnh có khả năng kháng độc, nhất là đã thử qua với Hồng Đạn Tử Vân Hương. Mới đây đệ mới phát hiện, người của đệ cũng kháng được bách độc. Mà thôi, chuyện này để sau hãy nói, trước mắt hãy cứu tỉnh Trịnh cô nương đã.
Võ Lâm Thần Toán lại hỏi :
- Mà tiểu đệ giải độc làm sao?
Gật đầu, Cao Nhẫn đáp :
- Được rồi, phần trị độc để tiểu đệ lo cho.
Cao Nhẫn dùng ngón tay trỏ bên hữu, khẽ vạch vào chỗ thịt ở cổ tay tả. Vài giọt máu rỉ ra, Cao Nhẫn nghiên cánh tay tả hướng những giọt máu cho nhễu vào miệng của Trịnh Hiếu Thiên. Lúc này hữu thủ của Cao Nhẫn đang vạch miệng cô nàng ra. Võ Lâm nhị thần trố mắt theo dõi từng cử chỉ của Cao Nhẫn, ngạc nhiên đến thừ người ra.
Võ Lâm Thần Toán chợt gật đầu, lão nói :
- Thì ra tiểu đệ do đã ăn Vạn niên thạch thảo ty nên cơ thể có khả năng kháng độc! Hy hữu! Hy hữu!
Cao Nhẫn chợt đưa tay ra hiệu :
- Suỵt! Có người đến!
Võ Lâm nhị thần cùng ngưng thần lắng nghe. Ngoài tiếng gió làm xao xác cây cỏ hai lão không nghe được gì. Nhưng không thể không tin lời Cao Nhẫn.
Chỉ một chốc lát sau, đã nghe có tiếng người nháo nhác ở xa xa vọng lại, không nghe rõ lời họ nói được. Phải thêm một lúc mới nghe được họ đang kháu với nhau :
- Này! Đại Quái! Con bé ấy thật sự trúng độc à?
Người được hỏi lên tiếng đáp :
- Ngân lệnh sứ! Toàn lão gia yên tâm, bọn Ngũ quái này ít khi lầm lẫn.
Cao Nhẫn khẽ nói cho Võ Lâm nhị thần :
- Bạch Phát Đầu Đà Toàn Phong và bọn Hoài Lâm ngũ quái! Không ngờ bọn này nay đã là người của Hiệp Thiên bang.
Lại nghe tiếng hỏi của Ngân lệnh sứ Toàn Phong :
- Hứ! Bọn ngươi cũng táo gan thật! Dám buông thả tù nhân của Quân chủ! Bọn ngươi có mấy cái đầu?
Đại Quái trong Hoài Lâm ngũ quái cuống quít đáp :
- Ái chà! Toàn lão gia! Tha đâu mà tha! Toàn lão gia đừng nói vậy. Có người nào trúng độc Đường gia mà còn sống?
- Thế sao bọn ngươi không để con bé chết trong mộ địa? Lại còn múa lưỡi, dối quanh.
Một người nữa lên tiếng, chắc là cũng một trong Ngũ quái ở Hoài Lâm :
- Thôi thì lão đại cứ nói phứt ra cho Toàn lão gia châm chước vậy!
Khẽ cười, có vẻ đắc ý, Toàn Phong đáp :
- Ừ! Đâu nói thử ta nghe xem. Bọn các ngươi có ý đồ gì? Có chi thì ta còn nói đỡ cho ít câu! Hừ! Bằng không...
Lão Đại vội vã lên tiếng :
- Ừ! Thì nói vậy! Toàn lão gia! Bọn tiểu nhân nào dám sai phạm! Có điều... con bé ấy trước sau gì cũng chết. Nhưng... bọn tiểu nhân thấy tiếc miếng mồi ngon... nên đã định... ha ha ha... định cho con bé ấy hưởng mùi đời, rồi sau đó... hà hà... sau đó diệt luôn hậu hoạn!
Trịnh Hiếu Thiên lúc đó cũng vừa tỉnh, cô ta nghe được câu này, vừa nghe xong, cô ta nấc lên một tiếng uất nghẹn.
Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần đều giật mình trước tiếng nấc của Trịnh Hiếu Thiên. Đưa mắt nhìn thì cô ta lại đã hôn mê. May mà bọn Toàn Phong, do mãi bàn bạc nên đã không để ý nghe.
Bạch Phát Đầu Đà lấy giọng mũi, hừ nhẹ một tiếng :
- Hừ! Bọn ngươi còn định qua mắt lão gia sao? Con bé ấy trúng độc, máu thịt cơ hồ đã trộn lẫn vào nhau. Thế mà các ngươi định dối gạt lão gia à?
Người trong bọn Ngũ quái vừa lên tiếng lúc nãy, nghe Toàn Phong không tin, bèn lên tiếng phân bua :
- Toàn lão gia! Đừng nóng vội! Tưởng gì chớ độc dược hạ môn ấy, bọn tiểu nhân đã có cách...
- Cách gì? Các ngươi mà đòi giải được độc của Đường gia sao?
- Không phải! Ý tiểu nhân không phải nói thế! Giải làm sao được mà giải chất độc của Đường gia! Bọn tiểu nhân có trò khác làm chất độc chậm phác tác, ngược lại còn tàng thêm dục tính... Ha ha...! Đến lúc đó thì tha hồ mà vùng, mà vẫy nhé!
Nuốt nước miếng đánh ‘ực’ một tiếng rõ to, Toàn Phong đã vội hỏi :
- Các ngươi không dối gạt lão gia chứ? Con bé ấy, các ngươi để đâu? Bây giờ... thuốc đã có tác dụng chưa?
Võ Lâm nhị thần và Cao Nhẫn lại nghe tiếng nghiến răng căm hận của Trịnh Hiếu Thiên, lần này cũng vừa tỉnh lại, kịp nghe lời nói khả ố của Toàn Phong và Hoài Lâm ngũ quái.
Cao Nhẫn sẽ sàng nói :
- Trịnh tiểu thư yên tâm! Tại hạ sẽ trừng trị bọn chúng! Phần tiểu thư không phải lo nữa, chất độc của Đường gia, bọn tại hạ đã giải cho tiểu thư rồi!
Trịnh Hiếu Thiên cố giương mắt nhìn xem người vừa nói đó là ai Tuy không tài nào thấy rõ được, nhưng qua tiếng nói này, Trịnh Hiếu Thiên hoàn toàn cảm thấy yên tâm, tuy trong lòng bỗng nảy ra một nghi vấn :
- Người này là ai? Nghe giọng nói thì như rất còn trẻ. Sao lại giải được chất độc của nhà họ Đường ở Tứ Xuyên? Lại có thừa khả năng trừng trị Ngân lệnh sứ và bọn Hoài Lâm ngũ quái, đều là Thiết lệnh sứ của Hiệp Thiên bang.
Kịp lúc này, bọn Toàn Phong đã vừa đi đến gần, vừa nói với nhau :
- Lão Đại! Lão đặt con bé ấy nơi nào? Sao từ nãy giờ tìm hoài mà không thấy đâu hết?
- Thì chính lúc nãy, tự tay ta và lão nhị đặt con bé ấy chỗ kia mà! Sao lại biến mất được nhỉ? Hay là...
- Hay là sao?
Giọng Toàn Phong phát ra khá gay gắt. Lão Đại vội nói :
- Hay là con bé ấy đã bị ngấm thuốc rồi, chắc đang lăn lộn đâu đây. Thôi! Hì hì...! Lúc này, con bé chắc đang trông chờ, Toàn lão gia! Ưu tiên trước cho lão gia, được không lão gia?
Toàn Phong nghe vậy đã vội nói liền :
- Được! Bọn ngươi như vậy cũng khá! Mau lên! Mau lên! Lão gia cũng đang phát tác đây! ... Hừ! Không biết con bé lúc này đang ở đâu! Lão gia chờ không được nữa rồi...
- Ở đây!
- Ai?
- Kẻ nào ăn găn hùm, uống mật gấu mà dám đến nơi này?
Cao Nhẫn chỉ ứng có một tiếng mà cả bọn Toàn Phong, sáu người đã nhao nhao lên tiếng nạt hỏi. Rồi cả bọn theo hướng tiếng phát ra của Cao Nhẫn đã nhao nhao ào tới. Một ngọn đuốc bất chợt được thắp lên.
Cả hai phe, dưới ánh lửa đuốc bập bùng, đều đưa mắt nhìn nhau.
Họn Hoài Lâm ngũ quái vừa thấy mặt hai lão già thì té tát lên, kêu :
- Võ Lâm nhị thần! Nhị vị lão gia!
Còn Toàn Phong Ngân lệnh sứ, không màng đến hai lão, khi nhìn thấy Cao Nhẫn, đã chực thối lui, miệng thảng thốt kêu lên :
- Cao Nhẫn!
Tiếng kêu của Toàn Phong khá lớn, làm cho bọn Hoài Lâm ngũ quái vừa đang run sợ trước uy danh lẫy lừng của Võ Lâm nhị thần, lại nghe thêm được tiếng kêu của Toàn Phong, tất cả như chợt gặp ma, quẳng đuốc, cả bọn tranh nhau mà quay đầu lại chạy.
Mới chạy được chừng hơn trượng, bọn chúng đã thấy có người ngay trước mặt, người ấy nói :
- Đứng lại, nghe lão Say ta nói đã!
Thế là cả bọn lại quay sang nẻo khác mà chạy, chạy được nửa trượng hơn đã nghe tiếng người nói nữa :
- Các người không cần lão Toán này đoán mệnh giùm sao?
Bọn chúng hoảng sợ, chậm bước, lùi lại từ từ.
- Trịnh tiểu thư đây! Các ngươi lúc nãy đang bàn định gì?
Hoảng hốt, ngoái đầu ra sau, bọn chúng đã thấy Cao Nhẫn và Trịnh Hiếu Thiên đứng ngay sau lưng.
- Á...!
Ầm...
Bịch...
Hự...
Một loạt âm thanh vang ra, chỉ trong một chớp mắt. Toàn Phong ngã vật ra chết, hai quái trong Ngũ quái cũng té lăn nằm vật ra đó, không rõ sống chết.
Thì ra, lão Toàn Phong Ngân lệnh sứ, lợi dụng lúc ánh đuốc lúc nảy rơi xuống đất vụt tắt đi, lão đưa hai tay chộp lấy hai quái, quẳng về phía hai lão già, rồi định lợi dụng lúc hai lão này đang bận tay, phóng mình thoát đi. Nào ngờ, lão đã lẹ tay mà Tbần Khất Và Thần Toán còn nhanh hơn lão. Thần Khất phất chưởng, chấn rơi một quái. Còn Thần Toán tung một quyền đánh vào quái kia, sau đó Võ Lâm Thần Toán đã tung ngay một chưởng phách không vào não bộ của Toàn Phong.
Đầu người thì làm sao cứng bằng lực vạn cân của một chưởng phách không của một tay cao thủ vào hàng đệ nhất lưu. Toàn Phong chết tốt!
Hai quái bị vạ lây. Ba quái còn lại đứng run cầm cập, răng đánh vào nhau kêu côm cốp.
Cao Nhẫn hỏi :
- Các ngươi chắc không muốn chết?
Lão Đại Quái bèn thụp người xuống lạy như tế sao, lão nói :
- Cao thiếu gia! Ngàn lạy Cao thiếu gia! Xin tha mang cho bọn ngu ngốc này! Có mắt mà không có tròng, đã động chạm đến người... của thiếu gia!
Cao Nhẫn nạt :
- Câm ngay! Bọn ngươi muốn sống thì hãy mau trả lời các câu hỏi của ta đây!
Lão gật đầu, hai quái kia cũng gật đầu. Gật nhanh, gật không ngừng.
Cao Nhẫn tức cười nhưng cố nghiêm mặt lại :
- Phải nơi đây là nơi giam giử người của lão Quân chủ?
Gật.
- Bọn ngươi là người cai quản nơi đây?
Gật.
- Tất cả những người bị giam giữ đểu còn sống cả chứ?
Gật.
- Bọn ngươi ắt thông tỏ đường đi trong lòng mộ địa?
Gật.
- Được! Vậy bọn ngươi hãy dẫn đường ta đi nào!
Gật, rồi lắc đầu, lắc quầy quậy.
- Thế là thế nào?
Lão Đại, đưa mắt lấm lét nhìn, rồi nói :
- Bẩm Cao thiếu gia! Bọn tiểu nhân biết đường đi, là chỉ biết ở phần bên trong mà thôi. Còn cách xuất, nhập mộ địa, tất cả đều phải do Ngân lệnh sứ dẫn đường! Bọn tiểu nhân thật sự không biết! Cao thiếu gia tha mạng!
Võ Lâm Thần Toán gằn giọng nói :
- Hay lắm! Vậy là ngươi muốn chết thật rồi!
Cả ba quái cùng nói :
- Toán lão gia! Đâu dám, tiểu nhân đâu muốn chết!
Võ Lâm Thần Toán lạnh lùng nói :
- Nếu không muốn chết, sao lại dối quanh?
Ba quái sụp người lạy xin :
- Nào dám, bọn tiểu nhân nào dám dối trá lão gia!
- Hừ, còn nói là không dối trá! Vậy không phải lúc nãy Đại Quái và Nhị Quái âm thầm đưa Trịnh cô nương đến giấu nơi này sao?
Bị lật tẩy, biết là không thẻ dối được, ca ba tiếp tục dập đầu kêu la :
- Toán lão gia ơi! Xin tha mạng! Vì bọn tiểu nhân không dám vi lệnh của Quân chủ!
- Thế các ngươi dám kháng lại ý ta à?
- Không dám! Không dám!
- Cái này không dám, cái kia cũng không dám! Vậy là sao?
Ngũ lão quái vội nói nhanh :
- Được, được! Bọn tiểu nhân xin đưa đường cho hai vị lão gia và... nhị vị đây!
Đắc ý vì không ngờ dễ dàng lọt được vào nơi cấm địa của lão Quân chủ, Cao Nhẫn đưa mắt ra hiệu cho hai lão. Đoạn, Cao Nhẫn nói :
- Được rồi, đi mau!
Ba quái như được sống lại, cả ba đều lăng xăng đi nhanh về hướng mộ địa, nơi giam giữ người của Hiệp Thiên bang. Mắt bọn chúng hấp háy, nháy nhó với nhau, Trịnh Hiếu Thiên nhìn thấy vội la lên :
- Thiếu hiệp, coi chừng mắc mưu bọn chúng!
Ba quái nghe tiếng kêu inh ỏi của Trịnh Hiếu Thiên, cả ba vội vàng phân thành ba hướng để chạy đi. Hai bóng người chớp lên, Cao Nhẫn vội nói :
- Xin nhị vị chừa lại một tên.
Thì ra Võ Lâm nhị thần đã tung người đi ngay khi ba quái bỏ chạy.
Bịch...
Bịch..
Hự...
Hai quái ngã ra chết ngay dưới tay của Võ Lâm Thần Toán, còn Võ Lâm Thần Khất đang khệnh khạng kéo một quái trở vể chỗ cũ. Đưa mắt nhìn quái này, Cao Nhẫn hỏi :
- Nguơi là quái nào? Ở hàng thứ mấy trong Ngũ quái?
Gã này sợ chết, đáp :
- Là cuối cùng!
Cao Nhẫn lại nói :
- Này lão Ngũ! Các ngươi sao lại chạy đi? Rốt cuộc nào có thoát được cái chết! Chi bằng cứ đưa bọn ta vào được lòng mộ địa, sau đó cao bay xa chạy, vậy là không khôn ngoan hơn sao. Lão nghĩ sao?
Tròng mắt của hắn đảo quanh, hắn suy tính, rồi không biết hắn tính thế nào mà hắn nói :
- Được rồi! Chết thì chết! Để tiểu nhân đưa các vị đi.
Nói xong, xăng xái bước đi ngay.
Cao Nhẫn đưa chân theo sát, còn quay lại nói :
- Nhị lão hãy ở ngoài này với Trịnh cô nương! Đừng vào động, e nguy hiểm! Chốc nữa sẽ gặp lại sau!
Hai lão không lên tiếng nhưng cũng đành vưng theo sự sắp đặt của Cao Nhẫn. Hai lão ở ngoài bồn chồn, lo lắng.
Tàn canh ba.
Rồi lại hết canh tư.
Và canh năm cũng đã sắp tàn.
Võ Lâm Thần Khất nói :
- Lão Toán! Ta không chịu được nữa rồi!
Võ Lâm Thần Toán cũng nói :
- Chứ ta thì chịu được sao?
- Bây giờ tính sao?
Võ Lâm Thần Toán nhăn trán, nhíu mày, lão không vội đáp.
Võ Lâm Thần Khất lại gắt :
- Này cô kia! Cô không thể ngồi yên được một lúc sao? Bọn ta lo lắng bồn chồn thì mới phải đi! Còn cô, việc gì đến cô mà phải lo lắng, phải đi tới, đi lui cho mệt người thế?
Trịnh Hiếu Thiên thần sắc bất ổn, cô đáp :
- Lão gia bảo sao? Tiểu nữ mà lại không lo lắng ư? Vào đấy... vào đấy chỉ có chết, chứ làm sao sống được?
Võ Lâm Thần Khất nhảy dựng lên :
- Này, cô đừng nói gở nghe, được không?
Trịnh Hiếu Thiên lúc này mới thổn thức nói :
- Tiễu nữ không nói gở đâu. Vì tiểu nữ vào đó mà bị thương tích thế này!
- Thương tích! Dầu có cả trăm người cũng không làm gì được tiểu đệ của ta. Ở đó mà thương tích!
- Tại lão gia không biết nên mới nói vậy. Chứ thương tích của tiểu nữ đâu phải do người gây ra.
- Sao! Cô nương nói sao?- Võ Lâm nhị thần, hai lão cùng hoảng hốt hỏi.
Trịnh Hiếu Thiên cơ hồ muón khóc lớn hơn, cô đáp :
- Đúng vậy! Không phải do người gây ra đâu! Mà là các cơ quan ám tàng bên trong lòng mộ địa gây ra đó!
- Cơ quan! Tên Quân chủ lại sành món này nữa sao?
Trịnh Hiếu Thiên lắc đầu :
- Không phải, trước đây, tiểu nữ nghe các sư huynh nói lại, lão... lão Quân chủ vô tình phát hiện được nơi này, lão chỉ lợi dụng các cơ quan sẵn có để bào toàn mà thôi. Vã lại, tiểu nữ cũng được nghe biết, bất quá, sau khi cơ quan đã phát động muốn sửa chữa lại, lão phải tốn rất nhiều công phu... có khi phải đến cả tháng mới xong.
Hai lão thật sự thấy nóng nảy, Võ Lâm Thần Khất chân dậm dậm, miệng la lên :
- Thế sao từ nãy giờ cô lại không chịu nói?
Trịnh Hiếu Thiên bật khóc lên :
- Hu hu... Tiểu nữ mấy... mấy lần định... nói. Hu hu... nhưng lại sợ... vì... vì... hai lão gia... cứ im lặng... nên... nên... tiểu nữ... phải lo... lo Lắng... phải đi... đi tới... đi lui... Hu hu... mà lão gia... có... có hỏi... hỏi gì đâu. Hu hu...
Võ Lâm Thần Khất vò đầu, bức tóc, lão nạt :
- Nín! Có nín ngay không?
Còn ở đó mà khóc khiến ta thêm nẫu ruột!
Võ Lâm Thần Toán thì ôn tồn, nhưng lão lạnh lùng hỏi :
- Trịnh cô nương, lệnh sư huynh là ai, sao lại biết việc này? Còn cô nương, sao cô nương lại đến đây?
Trịnh Hiếu Thien, phần vì bị lão Khất nạt, phần vì nghe lão Toán hỏi, cô ta căm hận nói ngay :
- Ba tên sư huynh đó... chính là ba tên đệ tử phản phúc của gia phụ. Bọn chúng đã bán đứng gia phụ, sau đó lại còn... lại còn trao tiểu nữ vào bàn tay dâm ô của lão Quân chủ khốn kiếp! Tiểu nữ vì tính mạng của gia phụ nên phải nuốt nhục mà sống! Vừa mới đây, tiểu nữ biết gia phụ bị giam ở nơi đây nên lần mò đến mong giải cứu cho được gia phụ! Nào ngờ... chút nữa... lại bị bọn lòng lang dạ sói... giết đi...! Được Cao thiếu hiệp và nhị vị lão gia giải thoát cho, tiểu nữ làm sao... làm sao lại không lo lắng cho Cao thiếu hiệp được.
Lão Toán, lúc này giọng đã bớt lạnh lùng, nói :
- Lệnh thân là vị nào? Còn bọn sư huynh chó má kia là ai?
- Bọn chúng là Thần Ưng tam tú, nghiệt đồ của Kim Ưng bang. Gia phụ chính là...
- Bang chủ Trịnh Đạt à?
Gật đầu, Trịnh Hiếu Thiên lại nức nở khóc.
Võ Lâm Thần Khất vẫn quan tâm đến Cao Nhẫn, lúc này vẫn chưa thấy tăm hơi, nên lão hỏi :
- Lão Toán! Bây giờ tính sao?
Võ Lâm Thần Toán mắt mở trừng trừng, lão nói :
- Ta và lão, vô phương đối chọi với tên Quân chủ kia! Phần Cao Nhẫn, giờ này không thấy đâu thì mười phần chắc chắn nguy hiểm đến cả mười. Ta định quay về, kéo róc toàn lực vào đây. Quyết san bằng một phen, cho vàng cám đều ra tro cả, mới hả được nỗi giận này!
Võ Lâm Thần Khất khoái trá, cười ha hả lên, hai lão tán đồng ngay :
- Đúng rồi! Lão Toán nói trúng ý ta! Phen này phải làm cho chúng biết tay! Càn quét, càn quét tất! Ha ha...
- Chà chà! Hai vị vui thú quá nhỉ! Càn quét ai? Ai càn quét nào?
Câu nói từ thinh không dội xuống, chẳng khác nào tiếng sấm nổ vào lúc trời quang. Mà thật vậy, đối với hai lão và Trịnh Hiếu Thiên, câu nói này bỗng không lại đến, còn có tác dụng ghê gớm hơn cả tiếng sấm nổ nữa. Cả ba cùng nhảy dựng cả lên.
- Cao Nhẫn!
- Cung chủ!
- Cao thiếu hiệp!
Đúng vậy, Cao Nhẫn đã theo sau câu nói mà hiện thân. Y phục dính đầy bụi đất, đồng thời lỗ chỗ nhiều vết thủng, kể cả vết cháy xém trên trường bào. Nhưng thần quang vẫn an tường, sắc diện vẫn điềm nhiên.
Cao Nhẫn vẫn an toàn đứng đấy, không hề suy xuyễn.
Trịnh Hiếu Thiên không để ý đến cách xưng hô lạ thường của Võ Lâm Thần Toán, cô ta vừa thấy Cao Nhẫn đã hỏi ngay :
- Thiếu hiệp đã vào đến tận nơi?
Lắc đầu, Cao Nhẫn đáp :
- Chưa vào được bao xa cả!
- Sao vậy? Gã kia không dẫn đường sao? - Võ Lâm Thần Khất bật hỏi.
Cao Nhẫn thoáng trầm ngâm, nói :
- Gã có dẫn đường nhưng giữa chừng dở quẻ! Phát động cơ quan, suýt nữa đã hại được tiểu đệ rồi! Nguy hiểm thật! Thập phần hung hiểm!
Võ Lâm Thần Khất lại hỏi :
- Thế còn gã kia đâu?
Cao Nhẫn đáp :
- Có lẽ gã đã chết vì loạn tiễn rồi! Còn không thì cũng chết bởi hỏa độc! Thôi! Chúng ta hãy rời đây đã, chuyện gì để lúc về sẽ nói sau!
Trời đã sắp sáng đến nơi.
Vùng mộ địa trở lại yên lặng.
Yên lặng để những người nằm nơi đây được an giấc.
Kể cả Toàn Phong và tứ quái cũng được an giấc nghìn thu.
Cả bốn người cùng vào một tửu lâu để dùng điểm tạm.
Tiểu bảo thấy thần tình của bốn vị khách sớm này mà thập phần kinh ngạc: hai người đi trước thì già nua, da đã nhăn nheo, tóc tai để luộm thuộm. Còn nam nhân đi sau với một nữ nhân thì trường bào tuy còn khá tốt nhưng lỗ chỗ có nhiều vết cháy xém và lại còn thủng ở nhiều nơi nữa. Còn nữ nhân đẹp thì có đẹp, nhưng sắc diện tiều tụy, y phục chu chu nhưng có điểm vài vết máu loang.
Cũng may mà bốn vị khách đều không đeo kiếm hoặc đại đao gì cả.
Bàng không, hẳn tiểu bảo đã king nghi là vừa sáng sớm đã có cường đạo đến viếng, ắt hẳn sẽ la hớt hãi và bỏ chạy.
Cao Nhẫn sau khi dùng điểm tâ xong, chưa vội nói đến chuyện lọt vào mộ địa ra sao cà mà lại hỏi ngay Trịnh Hiếu Thiên :
- Trịnh tiểu thư! Xin cho hỏi. Vậy chớ tam vị sư huynh giờ đang ở đâu?
Võ Lâm Thần Khất, chân đạp nhẹ vào chân Cao Nhẫn, mắt thì nháy nhó ra hiệu.. Cao Nhẫn không hiểu được ý lão, vẫn đang chờ nghe Trịnh Hiếu Thiên trả lời.
Trịnh Hiếu Thiên sau một đêm, cơ hồ đã bình tâm tỉnh trí. Giờ nghe Cao Nhẫn hỏi, động đến vết thương lòng, cố kềm nước mắt mà nói :
- Cao thiếu hiệp! Quả tình ta... ta không biết bọn chúng ở nơi nào cả!
Cao Nhẫn cau đôi mày lưỡi kiếm lại, toan hỏi nữa thì Võ Lâm Thần Khất thấy bất nhẫn nên nói chen vào :
- Việc này tiểu đệ không hiểu được đâu. Số là...
Thế là lão cứ thao thao, theo lời kể của Trịnh Hiếu Thiên mà nói lại tất cả cho Cao Nhẫn nghe.
Nghe xong, Cao Nhẫn quắc đôi mắt, giận dữ nói :
- Lại có những người tán tận lương tâm đến thế cơ à?
Nhìn Trịnh Hiếu Thiên đang âm thầm khóc, giọt vắn giọt dài, Cao Nhẫn ân hận nói :
- Trịnh tiểu thư! Xin tha thứ cho tại hạ đã có lời thất lễ! Quả là...tại hạ cứ ngỡ... ngỡ...
Trịnh Hiếu Thiên do còn đang xúc động không nói được nên lời. Nàng ta cứ đưa mắt đang đẫm lệ, nhìn Cao Nhẫn và gật đầu khi Cao Nhẫn đã nói xong, hàm ý thông cảm và không buồn trách gì Cao Nhẫn.
Cao Nhẫn thấy vậy, vẫn còn áy náy không yên, nên nói :
- Trịnh tiểu thư! Nguyên tại hạ đã dịnh, sau đây sẽ chia tay với tiểu thư vì bọn tại hạ còn nhiều việc phải làm! Bây giờ thì tại hạ định như vậy, tiểu thư nghe thử xem nhé.
Đoạn nhìn nhị lão, Cao Nhẫn nói tiếp :
- Theo ý của tiểu đệ, để giúp cho Trịnh tiểu thư một tay trong việc trả hận rửa thù, thì chúng ta đi với Trịnh tiểu thư đến gặp toàn thể quần hùng võ lâm Trung Nguyên, dựa vào việc của tiểu thư đây, việc giam giữ người một cách mờ ám của Hiệp Thiên bang và một bằng cớ mà tiểu đệ đang giữ đây mà đề tĩnh quần hùng. Họ chớ lẩm lẫn khi định suy tôn lão. Nếu được quần hùng tán đồng, ra sức trợ oai, tiểu đệ tin rằng ngày tàn của lão Quân chủ đã điểm! Các vị nghĩ thế nào?
Võ Lâm Thần Toán thấy phương cách của Cao Nhẫn là rất hay, lão gật gù tán đồng, song lão vẫn nói :
- Điều quan trọng là Trịnh tiểu thư đây có dám đứng ra làm nhân chứng không mà thôi?
Lão nói xong đã nhìn ngay vào mắt Trịnh Hiếu Thiên và chờ đợi. Cao Nhẫn và Võ Lâm Thần Khất cũng sốt ruột chờ đợi.
Trịnh Hiếu Thiên sau một thoáng chần chừ, nét mặt đã để lộ mối quyết tâm :
- Mạng của tiểu nữ còn đây là do hai vị lão gia và Cao thiếu hiệp ban cho. Việc nhục nhã của tiểu nữ chỉ là việc nhỏ. Việc báo thù cho Kim Ưng bang và diệt trừ tên đầu gian mới là việc quan trọng hơn. Tiểu nữ xin nguyện hết sức mình mà giúp các vị một tay.
Cao Nhẫn đứng bật ngay dẫy, xúc động nói :
- Tại hạ xin vì võ lâm Trung Nguyên mà đa tạ sự thành toàn của tiểu thư. Tại hạ...
Đưa tay chận lại, Trịnh Hiếu Thiên nói :
- Đây cũng là việc của ta mà. Cao thiếu hiệp không cần phải cảm tạ. Có một điều, Cao thiếu hiệp phải hứa với ta.
Cao Nhẫn đáp ứng ngay :
- Điều chi, xin tiểu thư cứ nói.
- Đó là, sau khi thiếu hiệp tìm được Thần Ưng tam tú ba tên, xin giữ mạng chúng lại mà giao cho ta. Được không?
Cao Nhẫn hơi ngần ngừ, lúc sau mới nói :
- Bọn chúng chính là hung thủ gây ra cái chết thảm cho nhũ mẩu và Minh huynh của tại hạ. Nhưng tiểu thư đã có lời, tại hạ đành phải tuân theo.
Trịnh Hiếu Thiên lúc này cũng đứng dậy, vòng tay tạ ơn Cao Nhẫn và nói :
- Ta... Ta tạ ơn thiếu hiệp!
Cao Nhẫn luống cuống cả tay chân.
Võ Lâm Thần Khất thì cười lên ha hả :
- Được rồi! Được rồi! Việc cứ thế mà làm, cả hai đừng nên khách sáo nữa! Nào ngồi xuống đi nào!
Bấy giờ, Cao Nhẫn và Trịnh Hiếu Thiên mới ngồi xuống. Lúc này, Võ Lâm Thần Toán mới lên tiếng hỏi :
- Tiểu đệ! Việc lúc tối như thế nào? Nói nghe xem!
Cao Nhẫn đành phải thuật lại mọi việc :
- Đường vào mộ địa như là một mê cung! Trận thế thì không ra trận thế! Mà đường đi lối lại thì giăng giăng như mắc cửi. Đó là chưa nói đến có rất nhiều cơ quan, bẫy rập. Có chỗ thì hàng trăm mũi tên bắn ra như vãi trấu, có chỗ thì phun ra sương độc, nước độc, lửa độc, không biết cơ quan nào mà tránh được. Có thể nói, mỗi bước chân đi là bước vào tử địa. Tiểu đệ nghĩ, nếu chúng ta không tìm cách khống chế được cơ quan phát động thì khó mà lọt vào được. Thật là hiểm ác!
Khẽ thở dài, Cao Nhẫn nói tiếp :
- Lão Quân chủ quả là người cơ trí!
Vỗ bàn một cái, Võ Lâm Thần Khất đã nói :
- Cơ trí gì cái tên gian hùng đó! Hắn chỉ dựa dẫm vào oai của tiền nhân mà thôi!
Cao Nhẫn không tin :
- Sao lão sư huynh lại nói vậy? Nói thế nghĩa là sao?
Lão đắc ý, chỉ tay vào Trịnh Hiếu Thiên :
- Thì ta nghe con bé này nói thế!
Cao Nhẫn nhìn Trịnh Hiếu Thiên mà sanh tâm nghi ngờ. Trịnh Hiếu Thiên vội nói lại mọi điều mà nàng ta đã nghe được từ miệng của ba vị sư huynh phản phúc của nàng cho Cao Nhẫn nghe qua một lượt.
Nghe xong, Cao Nhẫn chợt sáng mắt lên :
- Nói như tiểu thư thì...
Quay sang Võ Lâm nhị thần, Cao Nhẫn phấn khích nói :
- Tiểu đệ vào lúc tối, cơ hồ đã phá hủy được rất nhiều cơ quan bẫy rập. Có khả năng, bây giờ, trong nhất thời lão Quân chủ chưa sữa chữa lại, chúng ta kéo toàn bộ quần hùng vào đó, ắt có cơ đánh tháo được tất cả những kẻ bị giam cầm. Phá tan được một trọng địa của lão, vậy không chừng là hay.
Võ Lâm nhị thần và Trịnh Hiếu Thiên, cả ba đều tán thành ý này của Cao Nhẫn. Thế là cả va cùng Cao Nhẫn, sau khi thanh toán tiền bữa điểm tâm xong, đã vội rời đi ngay. Tiến về phía Động Đình hồ. Mong đón gặp được quần hùng đang tề tựu ở đó chờ tham gia Đại Điển Lễ của lão Quân chủ.